Ngâm vịnh phong ca - Chương 06 phần 2

Đầu Dạ Nguyệt Sắc ong ong, thế nào cũng không hiểu nổi tình cảnh lúc này.
Tiêu Lăng Thiên hút máu nàng, lẽ nào hắn là ma cà rồng? Thật hoang đường.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn nuốt máu nàng, sau đó dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm
vết thương của nàng. Khi rời khỏi cổ tay nàng, thậm chí trên môi hắn vẫn còn in
vết máu đỏ tươi, trông đẹp lạ thường.

Nàng không biết phản ứng ra sao, chỉ có thể đờ đẫn nhìn hắn lau vết máu
trên môi, sau đó lấy từ trong người ra một chiếc hộp tinh xảo bằng bạc, dùng
thứ thuốc mỡ màu trắng bên trong xoa lên vết thương của nàng, sau đó bỏ lại
nàng và quay đầu đi thẳng.

Cho tới khi Nguyệt Minh vào mặc quần áo cho nàng, nàng vẫn chưa bừng tỉnh
khỏi cơn chấn động.

Mới rồi đã xảy ra chuyện gì?

Ánh trăng tràn mênh mông. Một đêm khó ngủ.

Gặp lại nàng sau ngày Hạ chí, hắn cười như trời quang mây tạnh, nàng cũng
thản nhiên thoải mái, như thể chuyện khác thường ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc vẫn còn nghi ngại, song không hề để lộ, ngày ngày nàng
vẫn xưng hô bệ hạ điện hạ bình thường với Tiêu Lăng Thiên.

Chỉ có điều, bản phác họa gì đó dần hiện thành hình trong lòng nàng.

Dù sao hành động của hắn ngày hôm đó cũng quá mức khác thường, ban đầu
nàng còn liên tưởng tới ma cà rồng. Nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng phủ nhận,
nàng vốn không tin trên đời có ma cà rồng. Nếu hắn là ma cà rồng thật thì cũng
có người dâng máu cho hắn, ngày hôm đó không nhất thiết phải cố ý uống máu
nàng. Hắn chọn đúng ngày ấy thì chắc chắn phải có lý do đặc biệt, có lẽ...

Dừng những phỏng đoán lung tung lại ngay! Nàng tin sẽ có một ngày mình
biết lý do, chỉ cần không phải ngày kết thúc tất cả là được.

Trong cung cũng bình an yên ổn, không gợn sóng, không một lời bàn tán nhỏ
to đồn đại ra ngoài, thêm một lần nữa nàng được thấy khả năng kiểm soát hoàng
cung này của Tiêu Lăng Thiên.

Mỗi khi nhìn thấy nàng, Thương Hải và Nguyệt Minh đều cố giấu đi nỗi hổ
thẹn trong đáy mắt, song nàng không hề trách cứ bọn họ. Hai người đó dù trước
nay thân cận với nàng, song rốt cuộc vẫn phải nghe mệnh lệnh của người khác,
việc không ngăn chặn được Nhiếp Chính vương không phải lỗi của họ, huống hồ
Tiêu Lăng Thiên cũng chưa thực sự làm gì tổn thương đến nàng.

Hàng ngày Dạ Nguyệt Sắc vẫn cứ lên triều cùng Nhiếp Chính vương và các
quan nghị sự, dù không có quyền phát ngôn, song nàng vẫn để ý lắng nghe. Để
chăm lo cho một quốc gia, những công việc phải giải quyết hàng ngày nhiều không
đếm nổi, cũng thật khó cho Nhiếp Chính vương khi ngày nào cũng phải xử lý cả
vạn ngàn việc, giúp Ngâm Phong quốc ngày càng lớn mạnh. Công cuộc chuẩn bị cho
một cuộc chiến tranh đã sẵn sàng từ vài ngày trước, nhưng Lâm Thủy quốc đột
nhiên xảy ra nội chiến tranh giành vương vị. Thất hoàng tử của nước đó nhân lúc
Tứ hoàng tử, người nắm binh quyền, dẫn quân áp sát Chiến Vân thành, đã giết
chết Thái tử rồi bức hoàng đế thoái vị. Tứ hoàng tử vội vàng lui binh về tranh
ngôi.

Một cuộc đại chiến tưởng chỉ nổ ra trong ngày một ngày hai đột nhiên tiêu
tán, từ câu chuyện Tiêu Lăng Thiên nói với các quan đại thần có thể nhận ra sự
thay đổi bất ngờ đó của Lâm Thủy quốc chính là kết quả do nội gián của hắn gây
ra. Dạ Nguyệt Sắc không khỏi khâm phục thủ đoạn của Tiêu Lăng Thiên, cách xa cả
nghìn dặm mà vẫn có thể bày mưu tính kế, hóa giải được cả một cuộc đại chiến.
Đồng thời nàng cũng khẳng định được rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ
của Nhiếp Chính vương. Giờ đây kế sách duy nhất là kiếm cơ hội xuất cung, rời
xa cái chốn thị phi này mới được.

Nói đến việc xuất cung, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên phải chuẩn bị thật kín
kẽ, bước đầu tiên là xác định đường đào tẩu. Tiếc là Hoàng thành quá lớn, tới
tận bây giờ nàng vẫn chưa đi hết, mà dù nàng đi tới đâu, cũng luôn có cả đám
thái giám cung nữ theo hầu, muốn làm gì cũng không được tự do. Đến phút này
ngay cả cổng chính của hoàng cung nàng còn chưa từng bước qua, việc trốn đi nói
nghe thì dễ...

Ngày lại ngày yên ổn trôi qua, chớp mắt đã lại hết mùa hè, đến đầu thu
Ngâm Phong quốc đón ngày lễ quan trọng nhất trong năm - tế Phong Thần.

Theo truyền thuyết thì ngày tế Phong Thần cũng chính là ngày sinh nhật
của Phong Thần, đồng thời là ngày Phong Thần và Nguyệt Thần đính ước. Bởi thế
trong lễ tế Phong Thần hàng năm đều tổ chức hội thưởng hoa và lễ mừng long
trọng, quy mô của nó vượt xa hơn nhiều so với lễ Hạ chí và ngày sinh nhật của
nàng.

Quả nhiên ông trời phù hộ, cuối cùng Dạ Nguyệt Sắc cũng tìm được cơ hội
để xuất cung.

Vào ngày lễ tế, Dạ Nguyệt Sắc cùng Tiêu Lăng Thiên dựa theo nghi lễ của
tổ tông, dẫn bá quan văn võ đi tế Phong Thần, đương nhiên lại là một quang cảnh
vô cùng long trọng. Đại yến chiêu đãi quần thần cũng không cần tổ chức, mà theo
quán lệ, ngày hôm đó tất cả mọi người sẽ cùng tham gia vào hội hoa để xin Phong
Thần ban phúc, chính điều này đã tạo cho Dạ Nguyệt Sắc có một lý do thuận lợi
để xuất cung.

Làm lễ tế xong, Dạ Nguyệt Sắc quay về tẩm cung thay đổi xiêm y và dùng bữa
trưa. Nếu như ngày thường, buổi chiều nàng sẽ phải nghe thầy giáo giảng bài,
nhưng vì buổi lễ tế nên Tiêu Lăng Thiên cho phép nàng được nghỉ. Dạ Nguyệt Sắc
ngủ nhanh một chút, khi thức dậy thì tính toán sơ qua rồi cuối cùng gọi Thương
Hải và Nguyệt Minh đến, đi ra Ngự Thư phòng.

Các buổi chiều Tiêu Lăng Thiên đều phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư phòng,
khi đó hắn đã thay một chiếc áo bào bằng lụa đen, bên trên dùng tơ màu đen bóng
thêu hình rồng chìm. Mái tóc dài được cột lại bằng một dải lụa đen, trên gắn
một viên ngọc bích rất đẹp. Ngâm Phong quốc coi trọng màu trắng, vì thế hắn
thường mặc màu trắng, trông thanh thoát tuấn tú vô cùng. Song cũng không thể
phủ nhận hắn thích hợp với màu đen hơn, vừa bộc lộ vẻ mạnh mẽ nhưng cũng không
kém phần tao nhã, rất thích hợp với khí chất nguy hiểm của hắn.

“Sao bệ hạ không đi nghỉ ngơi? Người đến đây có chuyện gì vậy?” thấy nàng
đến, Tiêu Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, nha đầu này bình thường tránh được là
tránh, hôm nay sao lại chủ động tới đây kia chứ?

“Điện hạ,” trong lòng nàng hơi do dự, cuối cùng cũng lấy được hết dũng
khí để nói ra, “Trẫm muốn xuất cung dự hội hoa, không biết ý điện hạ thế nào?”

“Xuất cung?” trong mắt hắn thoắt lóe lên một tia sắc lẹm, “Nếu muốn xuất
cung cũng không phải là không được. Chỉ có điều phải nói trước với bộ Lễ để bộ
Lễ chuẩn bị. Gấp như vậy, sao hợp với lễ nghi đây?”

“Không phải, ý của trẫm là xuất cung vi hành,” nàng vội vàng giải thích,
nàng nào muốn bày đặt nghi lễ long trọng để xuất cung.

“Việc đó nhất quyết không được,” hắn dứt khoát khước từ. Hừm, đừng tưởng
hắn không biết ý đồ của nàng, định tìm cách thoát khỏi bàn tay của hắn ư, nàng
vẫn còn non lắm. “Bệ hạ long thể ngàn vàng, tùy tiện cải trang xuất cung, nếu
xảy ra điều gì sơ suất, vi thần làm sao có thể ăn nói với các quân vương đời
trước, với muôn dân bách tính được?”

“Thế nên trẫm mới mời điện hạ đi cùng,” nàng không ngu ngốc tới mức bỏ
trốn ngay bây giờ. Lần này xuất cung chẳng qua chỉ là để thăm dò đường sá mà
thôi.

“Thần đi cùng bệ hạ ư?”

“Đúng vậy. Chẳng phải ngày thường điện hạ vẫn dạy trẫm phải quan tâm đến
nỗi khổ của bách tính hay sao? Vậy mà trẫm là vua một nước lại không biết tí gì
về cuộc sống của muôn dân, thậm chí đến cửa cung còn chưa từng bước tới, thế
thì sao có thể quan tâm đến thần dân của mình được?” lý do nàng đưa ra cũng rất
quang minh chính đại.

“Bệ hạ còn nhỏ tuổi, cải trang đi vi hành để tìm hiểu đời sống nhân dân
hãy còn quá sớm, việc này không cần bàn thêm nữa,” hắn cười nhạt trong bụng,
không phải là quá sớm, mà cơ bản là không cần thiết. Nàng sẽ không có cơ hội để
quan tâm đến muôn dân, hắn sẽ không cho nàng có cơ hội đó.

Biết ngay sẽ không đơn giản mà! Dù trong lòng tức giận, nhưng nụ cười lại
nở trên gương mặt nàng, nàng nhìn thẳng vào Nhiếp Chính vương, ánh mắt không hề
thoái lui, song nụ cười trên khuôn mặt lan không tới đôi mắt.

“Điện hạ chắc đã từng thấy mèo đuổi chuột rồi phải không?” giọng nói của
nàng hơi mang vẻ khiêu khích.

Mèo đuổi chuột? Hắn đương nhiên hiểu ý nàng, một nụ cười cũng hiện lên
trên khóe miệng, có vẻ nàng cũng hiểu rất rõ tình cảnh của mình.

“Đương nhiên, thế thì làm sao?”

“Ngươi nói xem, con chuột đó liệu có thể thoát khỏi móng vuốt của mèo
được không?”

“Không thể,” hắn càng cười lớn.

“Ai mà biết được chứ? Nếu không xem thử, không ai có thể biết được kết
quả sẽ ra sao,” ánh mắt sáng ngời, nàng đang khiêu chiến với hắn.

Trò khích tướng ư? Hắn mỉm cười, dùng tay xoa xoa cằm, hình như rất có
tác dụng thì phải. Xem xem con chuột giãy giụa thế nào vốn là phần thú vị nhất
trong trò chơi, nếu để con chuột bỏ chạy, rồi lại bắt về thì có vẻ cũng là một
trò chơi mang đầy tính khiêu khích.

“Vi thần đột nhiên thấy việc bệ hạ xuất cung cũng là một ý không tồi, vậy
mời bệ hạ mau mau chuẩn bị,” sự chuyển hướng của hắn cũng thật là nhanh.

“Thật ư?” cả khuôn mặt nàng sáng bừng, trông lúc đó nàng chỉ như một đứa
trẻ vừa đạt được mong muốn của mình, “Vậy giờ ta đi thay y phục, một lát nữa sẽ
quay lại tìm ngươi.”

Chưa nói dứt câu nàng đã quay người chạy đi, nàng vui mừng đến mức thậm
chí còn quên cả việc dùng danh xưng.

Thương Hải và Nguyệt Minh bị nàng bỏ quên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn
Nhiếp Chính vương.

“Điện hạ, bọn nô tài cũng...”

“Không cần, các ngươi không phải theo hầu, bản vương sẽ lo liệu chuyện
này. Các ngươi đi đi.”

Hắn vẫy tay bảo bọn họ lui về, sau đó quay lại long ỷ tiếp tục phê duyệt
tấu chương. Song khuôn mặt sáng ngời của Dạ Nguyệt Sắc cứ bất chợt hiện lên
trong đầu hắn, khiến hắn hơi mê mải.

Quay về tới tẩm cung, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu lục tung tủ quần áo. Y phục
của nàng phần lớn mang màu trắng, hơn nữa lại quá trang trọng, mặc vào chẳng
khác nào tự tuyên bố với thiên hạ thân phận của nàng. Phải khó khăn lắm mới tìm
được một chiếc váy mỏng màu vàng dệt bằng tơ tằm, bên trên thêu vô số cánh hoa
mai bằng chỉ bạc, vừa xinh xắn lại không quá rườm rà. Mặc dù trông vẫn rất đắt
tiền nhưng cũng là thứ mà các cô gái trong những gia đình giàu có có thể mặc.

Nguyệt Minh chải tóc nàng thành hai lọn để trước ngực rồi dùng dây cột
tóc trân châu cột lại. Dạ Nguyệt Sắc cầm lấy gương soi, nhìn một tiểu thư xinh
đẹp con nhà gia thế với khuôn mặt hoạt bát và sinh động trong đó. Cảm thấy đã
vừa ý, nàng bèn gấp gáp tới Ngự Thư phòng tìm Tiêu Lăng Thiên.

Trong lòng nàng nhảy múa, bước chân nhẹ bẫng, cảm giác như đang nằm trong
mộng vậy. Kiếp trước từ khi lọt lòng tới lúc chết, nàng đều sống trong bệnh
viện, đến kiếp này, cũng luôn bị nhốt trong hoàng cung, từ trước đến nay chưa
từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Giờ đây nàng giống hệt một con chim
nhỏ bị nhốt trong lồng đã lâu, nay nhìn thấy cánh cửa lồng hé mở một khe hẹp,
lập tức không chờ đợi thêm được nữa, chỉ muốn giương cánh bay cao.

Quay lại Ngự Thư phòng, Tiêu Lăng Thiên vẫn đang đọc tấu chương trong đó.
Dạ Nguyệt Sắc thấy vậy liền sốt ruột, cũng không để ý đến thân phận chủ tôi
nữa, kéo tay áo hắn ta mà nói: “Sao điện hạ vẫn chưa thay quần áo? Trời sắp tối
mất rồi.”

“Thay quần áo?” hắn nhướng mày, “Trang phục của thần không được ư?”

“Ngươi muốn mặc như thế này đi hội hoa?” nàng chán nản, “Vừa có hình long
lại có hình phượng, chi bằng viết luôn một tấm bảng ‘Ta là Nhiếp Chính vương’
đeo lên người cho rồi.”

Hắn vốn định tâm chọc tức nàng, nên khi thấy vẻ mặt nàng như vậy thì vô
cùng thỏa mãn, mới quay sang nhắc người hầu mang đến một bộ trang phục đơn giản
nhất để thay. Nói là đơn giản, nhưng cũng vẫn là một tấm áo bào màu thiên thanh
bằng lụa đắt tiền, hắn mặc vào trông như trăng chiếu trên mặt nước, phong thái
vô cùng linh hoạt.

Khi đó trời đã tối hẳn, Dạ Nguyệt Sắc luôn mồm thúc giục, hai người cuối
cùng cũng đi tới cánh cửa lớn ngoài cùng phía nam hoàng cung. Khi cửa cung
khổng lồ màu đỏ son với những hàng đinh thiếp vàng từ từ mở ra, Dạ Nguyệt Sắc
bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt làm cho chấn động.

Đế đô Phong Ca!

Sự hùng vĩ và tráng lệ làm cho người ta váng vất!

Đế đô Phong Ca là một tòa thành bề thế hình vuông, còn hoàng thành được
xây dựng ngay chính giữa đế dô, trên một nền đất cao gần trăm mét. Nói là nền
đất, chẳng bằng nói luôn là núi cho hợp, bởi hoàng thành chiếm một diện tích
cực lớn, quy mô vô cùng bề thế. Hoàng thành cũng mang hình vuông, có bốn cánh
cửa lớn gọi bằng các tên Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ. Bên ngoài mỗi
cánh cửa là gần một ngàn bậc thang bằng đá hoa cương, nối liền với bốn con
đường chủ đạo rộng lớn nhất thành Phong Ca. Bốn con đường này chia thành Phong
Ca thành bốn dãy phố lớn, mỗi dãy phố lại được chia thành chín chín tám mốt
phường. Toàn thành Phong Ca được bố cục chỉnh tề, quy mô quả khiến người ta
hoảng sợ.

Lúc này bọn họ đứng ở phía nam cửa Chu Tước, đưa mắt nhìn xuống thành
Phong Ca dưới chân mình. Đương nhiên vì đang là lễ tế Phong Thần nên trong hoàng
cung đèn đuốc sáng trưng, ngoài dân gian nhà nhà cũng đều thắp lên những ngọn
đèn hoa rạng ngời, ngàn vạn ngọn hoa đăng chiếu sáng như ánh trăng, rực rỡ tựa
dải ngân hà, thấp thoáng thấy lầu cao đẹp đẽ san sát bên nhau, cả tòa thành như
đang ở trong một biển sao lung linh ảo mộng.

Cứ cách hai bậc trên thềm Chu Tước lại có hai Cấm Vệ quân đứng hai bên tả
hữu, những cây đèn làm bằng đồng xanh bên cạnh bọn họ cũng đã được thắp lên,
dọc theo bậc thềm xuống đến tận dưới đường, giống hệt chuỗi dây xích bằng trân
châu lấp lánh, nối thẳng thượng giới với nhân gian.

Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc không nói được thành lời, nàng chưa từng nghĩ
thành Phong Ca lại đẹp đẽ đến nhường này.

“Rất đẹp đúng không?” Tiêu Lăng Thiên cười hỏi nàng, trong nụ cười là một
niềm tự hào không giấu nổi. Một tòa thành đẹp tới mức này, cảnh tượng phồn vinh
đó có thể nói là do gia tộc Tiêu thị một tay tạo dựng.

“Rất đẹp!” nàng gật đầu cảm thán, cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn chấn
động.

Quay đầu sang nhìn hắn, nàng cười tinh nghịch rồi cầm lấy tay hắn.

“Ca ca, còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi nào!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3