Ngâm vịnh phong ca - Chương 06 phần 1

Chương 6

Ngày Hạ chí mùng Mười tháng Năm là một trong năm ngày lễ thường niên
trọng đại nhất ở Ngâm Phong quốc, đồng thời cũng là ngày sinh nhật của Nữ hoàng
đế Triêu Húc.

Theo truyền thuyết, chính vào ngày Hạ chí, Phong Thần đã giáng xuống Ngâm
Phong quốc, đồng thời cũng mang theo thời tiết mưa thuận gió hòa, phù hộ cho
con cháu được yên vui. Bởi thế trong ngày Hạ chí, khắp nơi ở Ngâm Phong quốc
đều tổ chức những hoạt động chúc mừng long trọng.

Một điều trùng hợp là Nữ hoàng đế Triêu Húc cũng được sinh ra vào ngày Hạ
chí. Dân gian truyền rằng, Dạ thị vốn là hậu duệ của Phong Thần, thế nên Nữ
hoàng đế Triêu Húc ra đời đúng ngày Hạ chí được người dân coi là món quà quý
giá nhất mà Phong Thần tặng cho dân gian. Cũng bởi thế mà ngày sinh nhật của Nữ
hoàng đế hàng năm cũng được tổ chức cực kỳ long trọng.

Bộ Lễ đã bắt tay vào chuẩn bị lễ mừng từ rất sớm, trong cung bắt đầu
chăng đèn kết hoa. Lễ vật tiến cống mừng thọ từ khắp mọi vùng không ngừng được
đưa vào cung, đều là kỳ trân dị bảo thế gian hiếm thấy. Ngày nào Dạ Nguyệt Sắc
cũng đều bận rộn, cơ bản không có tâm trạng quan tâm những việc lặt vặt đó.
Trái lại Tiêu Lăng Thiên chốc chốc lại cho vời các quan trong bộ Lễ và quan viên
nội đình tới hỏi về tình hình chuẩn bị cho nghi thức.

Hôm đó dùng xong bữa tối, Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng cũng có chút thời gian
để nghỉ ngơi. Nàng mặc một chiếc áo choàng thêu hoa văn hồ điệp bằng chỉ bạc,
đem theo Thương Hải và Nguyệt Minh cùng mấy thị nữ, chầm chậm đi về phía Ngự
Hoa viên.

Chiếc giường quý phi vẫn được để nguyên trong Ám Tuyết các, nàng uể oải
dựa vào đó, thả lỏng tinh thần.

Có lẽ mùa đào đã qua nên dù hoa trên cành vẫn còn rực nở thì cũng không
thể chống lại những trận gió thổi qua, cánh hoa ào ào rơi xuống như mưa. Từng
cánh hoa đào đỏ rực dập dềnh trên mặt nước biếc xanh lại càng tôn thêm vẻ diễm
lệ tuyệt vời. Những nhành liễu xanh um như đang nhảy múa theo từng cơn gió, sắc
liễu xanh, sắc đào hồng của đầu hè xoa dịu một ngày căng thẳng của Dạ Nguyệt
Sắc.

Quả là mệt mỏi! Nghị sự cũng mệt, học cũng mệt. Kiếp trước nàng chưa từng
bị ép buộc làm bất cứ điều gì, nhưng bây giờ phải học hành liên miên một khắc
cũng không được nghỉ, nàng đương nhiên không quen nổi. Đã vậy còn phải đối mặt
với vị Nhiếp Chính vương bí hiểm, không biết hắn ta đang suy tính gì, ngày ngày
lo lắng phập phồng, mệt mỏi về tinh thần còn hơn cả sự mệt mỏi về thể xác.

Nghĩ đến mấy ngày nay trong cung bận rộn, nàng không khỏi hồi hộp. Sinh
nhật ư? Từ trước tới giờ chưa từng có ai chúc mừng sinh nhật nàng, không ngờ
lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật lại long trọng thế. Chỉ có điều sau ngày
sinh nhật là nàng bước sang tuổi mười bốn, lại gần tuổi cập kê và thành hôn
thêm một bước, cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng.

Nàng nhớ trước đó vài hôm từng bảo do chiến tranh đã cận kề nên sinh nhật
của nàng chỉ cần làm đơn giản thôi, song Nhiếp Chính vương chỉ cười nhìn nàng
rồi từ tốn nói một câu: “Bệ hạ không cần lo lắng đến chiến sự, ngày sinh của
người là ngày thần mong đợi đã lâu, sao có thể làm qua loa được?”

Nàng nghi hoặc, tại sao hắn lại mong chờ ngày sinh của nàng? Thật khó
hiểu. Song điều nàng càng thắc mắc chính là cảm giác ấm áp trỗi dậy trong lòng.
Chắc chắn là vì được người ta quan tâm rồi. Vốn luôn là người bị bỏ qua nên mặc
kệ nguyên nhân là gì, mặc kệ mục đích có đơn thuần hay không thì sự quan tâm ấy
cũng khiến nàng cảm thấy ấm lòng.

Ngồi dậy khỏi chiếc giường, nàng lững thững đi về phía trước, đến bên
ngoài Chính Kiền cung. Không hiểu sao mỗi lần đến Ngự Hoa viên tản bộ, nàng đều
vô thức đi đến đây, rồi đứng ngẩn người ở đó hồi lâu. Cũng không vào bên trong,
mà chỉ đờ đẫn đứng nhìn. Nhìn đủ rồi, bèn quay về tẩm cung nằm ngủ, giấc ngủ
đêm sẽ vô cùng yên ổn.

Thương Hải và Nguyệt Minh ở lâu với nàng, dù vẫn đóng vai trò người giám
sát, song cũng thực lòng yêu mến Nữ hoàng đế hay trầm ngâm tĩnh tại này. Trong
lòng bọn họ cũng thương hại nàng, một đứa trẻ mới mười mấy tuổi nhưng bơ vơ
không nơi nương tựa, việc gì cũng bị Nhiếp Chính vương kiểm soát, vì thế nên
chăm sóc nàng cũng cực kỳ chu đáo.

Lúc ấy thấy nàng lại đứng ngẩn người ra trước Chính Kiền cung, Nguyệt
Minh bèn đi lên phía trước khẽ hỏi: “Bệ hạ có muốn vào trong không? Tiện nữ sẽ
cho người đi thông báo một tiếng.”

“Vào trong?” nàng vẫn để hồn vía ở tận nơi nào, mơ màng lặp lại câu hỏi,
sau đó đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu sang nhìn Nguyệt Minh. “Vào trong đó làm
gì?”

“Thì chuyện trò với điện hạ,” Nguyệt Minh hơi do dự. Hoàng đế bệ hạ đúng
là một đứa trẻ đáng thương, nếu tình cảm với Nhiếp Chính vương gần gũi hơn một
chút, có lẽ sau này...

“Nói chuyện?” Dạ Nguyệt Sắc là người thông minh, lập tức hiểu ngay dụng ý
của Nguyệt Minh. Chỉ có điều, nàng coi khinh việc dùng cách đó để kéo dài mạng
sống. Dù nàng không đủ sức để đối đầu với hắn, nhưng vẫn còn một chút kiêu ngạo
bẩm sinh.

“Không cần,” nàng lắc đầu, “Ta với hắn đều không phải người có thể chuyện
trò. Ngày mai là đến đại lễ rồi, về sớm một chút để nghỉ ngơi đi.”

Nhìn cơ thể mỏng manh cô đơn của nàng chầm chậm đi vào bóng tối, Thương
Hải và Nguyệt Minh quay sang nhìn nhau, đều ngấm ngầm thở dài trong lòng, sau
đó đi theo.

Ngày Hạ chí, giờ Sửu nửa khắc[1] Dạ Nguyệt Sắc đã bị đánh
thức, sau khi rửa mặt, dùng bữa sáng thì bắt đầu mặc vào bộ lễ phục rườm rà hoa
lệ khác thường. Vì chưa đến tuổi cập kê, tóc nàng vẫn chưa được vấn lên mà dùng
dây trân châu bát bảo buộc lại sau lưng. Đầu đội miện vàng khảm nhị long tranh
châu tuyệt đẹp, toàn bộ chiếc mũ miện giống như được những sợi kim tuyến mảnh
như tơ tạo thành, trên gắn đầy vàng ngọc châu báu, lấp lánh như ánh sao, rực rỡ
chói mắt. Trước trán nàng rủ xuống một biểu tượng hình giọt nước lớn, tượng
trưng cho việc Nữ hoàng đế làm chủ thiên hạ, tất nhiên được làm từ đá quý. Cả
chiếc mũ vàng vô giá đó ước chừng phải nặng đến một cân, chỉ khổ cho Dạ Nguyệt
Sắc, cổ bị nén xuống như muốn gãy.

[1] Chừng 1h07 phút sáng.

Lễ phục trên người vẫn lấy màu trắng làm chủ đạo, nhưng so với triều phục
ngày thường thì phức tạp và nặng nề hơn. Áo trong, áo giữa, áo kép, áo ngoài,
từng lớp từng lớp, đai vàng đai ngọc lần lượt quàng lên hết cái này đến cái
khác, đủ loại trang sức châu báu thi nhau đeo lên, đến khi xong, tới việc đi
nàng cũng không cất bước nổi.

Cuối cùng Dạ Nguyệt Sắc cũng hiểu vì sao các vị đế vương trên ti vi lúc
đi đều cần người đỡ, giờ đây nàng có tới hai nữ quan đỡ hai bên, phía sau có
hai nữ quan nâng váy áo, nếu không một bước nàng cũng không thể nhúc nhích.

Giờ Dần nửa khắc, nàng được hai nữ quan đỡ ngồi vào trong chiếc kiệu vua
hai mươi tư người khiêng. Đoàn nghi thức hơn hai trăm người chầm chậm khởi
hành, đi tới Tông miếu làm lễ tế.

Cấm Vệ quân mặc áo giáp màu tím đi trước mở đường, phía sau là các thái
giám và cung nữ, tiếp sau nữa là Nhiếp Chính vương mặc đại lễ phục màu trắng
cưỡi ngựa dẫn đường ngay trước kiệu vua. Dạ Nguyệt Sắc ngấm ngầm khâm phục Tiêu
Lăng Thiên, mặc bộ lễ phục vừa dày vừa nặng như vậy mà vẫn có thể cưỡi ngựa,
hơn nữa lại giữ được phong thái hết sức tự nhiên. Không giống nàng, lúc nào
cũng muốn vứt quách cái mũ đè chết người này xuống đất.

Đi sau kiệu vua, các thái giám và cung nữ tay nâng đồ tế, sau đó lại là
một đội Cấm quân hộ vệ nữa. Hàng người dài dằng dặc đi theo ngự đạo, tuyệt đối
không gây ra một chút tạp âm. Hai bên đường là vô số văn võ bá quan, Cấm quân,
thái giám, cung nữ lớn nhỏ trong nội đình, tất cả đều đồng loạt quỳ gối cúi
thấp đầu, không một ai dám ngước mắt nhìn dung nhan thánh thượng.

Đúng giờ Mão[2], Nữ hoàng đế làm lễ bái tổ tiên, quỳ lạy đất
trời ở Thái miếu. Dạ Nguyệt Sắc được mấy nữ quan đỡ làm nghi thức ba quỳ chín
lạy, sau khi lễ xong lại đọc bài văn tế mà Lễ bộ đã soạn trước để cầu thiên địa
tổ tiên ban phúc. Nghi thức tế lễ tiếp theo do Khâm Thiên giám[3] đảm
trách. Cuối cùng Nữ hoàng đế quay lại Minh Quang điện, thay y phục và dùng đại
yến với quần thần.

[2] 5 giờ sáng.

[3] Chức quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình
phong kiến.

Đại yến bắt đầu từ giờ Mùi và kéo dài liên tục đến giờ Dậu[4].
Trong đại yến mọi người ăn uống linh đình, ca múa mừng đất nước thái bình, quần
thần uống rượu, nói cười vui vẻ. Không ít quan viên đến chúc rượu Nhiếp Chính vương,
Tiêu Lăng Thiên luôn giữ nụ cười mỉm, uống hết chén này đến chén khác mà mặt
vẫn không biến sắc, Dạ Nguyệt Sắc trông thấy mà không khỏi phục lăn.

[4] Từ 1 đến 5 giờ chiều.

Trong suốt tiệc rượu, bên ngoài cung pháo hoa được bắn lên trời không
dứt, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Nàng hỏi Thương Hải mới hay hóa ra đó là
cách muôn dân bách tính chúc mừng ngày Hạ chí và sinh nhật của Nữ hoàng đế.
Trong tiết Hạ chí, người dân có truyền thống tổ chức hội ngắm hoa và đốt pháo
hoa. Nhân dịp mừng thọ hoàng đế nên quan phủ cũng cho bắn pháo hoa. Lúc ấy, bên
ngoài dân gian còn có phần sôi động hơn chốn hoàng thành.

Bận rộn suốt một ngày, quả thực Dạ Nguyệt Sắc đã thấm mệt, bèn rời khỏi
bàn tiệc trước, để cho các quan tiếp tục cuộc vui.

Về đến tẩm cung, dù mệt vô cùng nhưng nàng vẫn trằn trọc, thế nên lại đến
Thiên điện ngâm mình trong hồ Phù Dung. Hồ Phù Dung là một bể tắm lớn chừng nửa
sân bóng rổ, được làm bằng bạch ngọc, phía trên thành được chạm khắc những đóa
phù dung. Không biết nước ấm được dẫn về từ đâu, chỉ cần ngâm mình một lát là
có thể xua tan hết mệt mỏi trong người.

Nàng cho toàn bộ người hầu lui ra, trút bỏ xiêm y, thả tung mái tóc rồi
bước xuống hồ ngồi lên thềm ngọc, nước ngập thân chỉ để lộ đôi vai trần. Hơi
nóng cuồn cuộn bốc lên nhuốm hồng đôi má vốn nhợt nhạt của nàng.

Dạ Nguyệt Sắc thư thái khép hờ đôi mắt, hưởng thụ hơi ấm trong nước hồ.
Thứ rượu đó quả là tuyệt đẹp, nàng nhớ lại ngự tửu trên bàn tiệc hôm nay, chất
lỏng xanh biếc và trong veo như ngọc bích, sóng sánh ngất ngây khiến một người
chưa từng uống rượu như nàng cũng phải thử vài hớp. Lúc này đây rượu mới ngấm,
chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Đột nhiên một luồng không khí cực kỳ nguy hiểm bao trùm lấy Dạ Nguyệt
Sắc, khiến lông tơ toàn thân dựng đứng. Nàng giật mình quay đầu, thấy Tiêu Lăng
Thiên khi đó đã thay một bộ cẩm bào màu trắng, đang đứng bên bờ hồ nhìn nàng.

Hắn nhìn xoáy vào nàng, khuôn mặt lặng tờ như mặt hồ không gợn sóng,
trong bóng tối dày đặc ở đáy mắt chợt chớp lên một tia sáng màu xanh biếc khác
thường.

Nàng phát hoảng vì ánh mắt đó, chỉ dám ngồi im nhìn mà không động đậy.
Nửa đêm khuya khoắt dám xông vào nơi Nữ hoàng đế tắm, hắn muốn làm gì chứ?

“Lên đây!” hắn đưa tay ra cho nàng, chậm rãi nói như ra lệnh.

Hắn điên rồi chắc? Trên thân nàng không mảnh vải, làm sao có thể đi lên?
Dạ Nguyệt Sắc bị nỗi sợ hãi bao trùm, người co rúm lại, nàng vội vàng lùi về
nơi sâu nhất trong hồ.

Trong con mắt hắn dường như đã bùng lên ánh lửa, hắn lập tức nhảy xuống
hồ, đứng trong nước giữ chặt tay nàng.

“Buông ra!” nàng sợ hết hồn, hai tay liên tục đánh vào người hắn giằng co
cố trốn thoát. “Ngươi muốn làm gì? Người đâu!”

Sức vóc nàng đâu thể là đối thủ của hắn, Tiêu Lăng Thiên tháo phắt chiếc
dây buộc tóc màu đen, dễ dàng trói nghiến hai tay nàng lại, sau đó bế thốc nàng
rời khỏi hồ nước, vứt nàng trong tình trạng không mảnh vải che thân vào chiếc
giường gấm cạnh hồ.

Nàng không còn đường trốn chạy, chỉ có thể gắng gượng tìm mọi cách che đi
cơ thể trần trụi của mình. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ dùng vũ lực để đối
phó với nàng, hôm nay hắn làm sao thế này?

“Không có ai đến đâu, nàng nên biết điều đó,” khóe miệng hắn hiện lên một
nụ cười lạnh lẽo, ẩn chứa bên trong có cả sự tàn khốc lẫn khát máu. “Cả hoàng
cung này đều do một tay ta kiểm soát, sẽ không có ai đến cứu nàng.”

Điều đó thì nàng biết, ngay từ đầu đã biết. Nước mắt cuối cùng cũng tuôn
rơi, nàng không tìm cách giãy giụa nữa, nàng không thể làm khoái cảm chiến
thắng của hắn gia tăng. Bất kể hắn có làm gì nàng, nàng cũng không quan tâm.

Mắt nhắm nghiền, Dạ Nguyệt Sắc buông lỏng toàn thân, thôi không nhìn hắn
nữa, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Sự thô bạo không hề xuất hiện như nàng dự liệu, nàng cảm thấy hắn cởi dây
trói trên tay mình, những ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve tay phải của
nàng, liên tục xoa vào mặt trong cổ tay nàng. Hắn ở rất gần, gần tới nỗi mái
tóc dài của hắn chạm vào mặt nàng, gần tới nỗi nàng có thể ngửi thấy mùi hương
tùng mộc thoang thoảng trên người hắn. Không có hơi rượu, hắn không say rượu.

Đột nhiên cổ tay đau nhói, nàng mở mắt ra, trông thấy ánh bạc lóe lên
trên đầu ngón tay của hắn, còn cổ tay nàng đã xuất hiện một vết thương.

Việc sau đó còn khiến Dạ Nguyệt Sắc kinh hoàng hơn nữa, Tiêu Lăng Thiên
vừa nhìn nàng lạnh lùng, vừa đưa cổ tay bị thương của nàng lên sát miệng mình.

Hắn! Hắn đang uống máu nàng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3