Ngâm vịnh phong ca - Chương 04

Chương 4

Nhật sắc dục tận hoa hàm yên,

Nguyệt minh như tố sầu bất miên[1].

[1] Hai câu thơ trong bài “Trường tương tư” của Lý Bạch. Dịch nghĩa:

Ánh dương sắp lặn hoa ngậm sương

Trăng lên vằng vặc, buồn không sao ngủ được.

Tô Tái Tình đúng là đang trằn trọc không sao ngủ được dưới ánh trăng sáng
mênh mang đó.

Cuộc trò chuyện chiều nay với Nhiếp Chính vương khiến nàng có được những
nhận thức đầu tiên về cái thế giới mà nàng đang ở.

Vùng đất mà nàng đang sống bị con sông Lạc Thủy chia thành hai phần đại
lục đông - tây. Phần đất phía đông là Ngâm Phong quốc vốn thờ phụng Phong Thần,
toàn dân thượng võ, người người dũng mãnh. Phần đất phía tây thuộc về Lâm Thủy
quốc thờ phụng Thủy Thần, vốn thèm muốn đất đai màu mỡ phì nhiêu, sản vật dồi
dào của Ngâm Phong, nên hai nước dù ngăn cách con sông Lạc Thủy xa tít tắp, mấy
trăm năm qua vẫn cứ phân tranh không dứt.

Tổ tiên của Nhiếp Chính vương Tiêu Lăng Thiên vốn là cánh tay phải của
hoàng đế khai quốc Ngâm Phong hoàng triều, từ khi dựng nước tới nay đã luôn giữ
quyền cao chức trọng. Khi thánh chủ khai quốc qua đời, quân vương kế vị vẫn còn
nằm trong tã lót, nên khi lâm chung hoàng đế đã để lại di chiếu ra lệnh cho
Tiêu thị nhiếp chính phò quốc, giúp đỡ cho ấu chủ. Từ đó trở đi Tiêu thị nắm
giữ triều chính, đến nay đã hơn một trăm bảy mươi năm.

Trước năm mười bảy tuổi, Tiêu Lăng Thiên vẫn luôn rèn luyện trong quân
đội, khi tròn mười bảy tuổi thì Nhiếp Chính vương đương thời là tổ phụ của hắn
bệnh mà chết, hắn lập tức kế tục vị trí Nhiếp Chính vương. Tiêu thị cho dù uy
chấn triều đình trăm năm có lẻ, song việc để cho một thiếu niên mới mười bảy
tuổi làm Nhiếp Chính vương cũng vẫn khiến người ta khó hình dung. Khi đó ấu
chủ, Nữ hoàng đế Triêu Húc đăng cơ đã được ba năm, mới lên sáu tuổi, đương
nhiên không thể kiểm soát được triều đình trong tay. Thế nên một số đại thần
bắt đầu nảy sinh ý đồ khác, muốn lật đổ họ Tiêu để mình được hưởng phong vị của
chức Nhiếp Chính vương. Nhưng không ngờ thiếu niên đó tâm cơ sâu như biển,
thông minh vô cùng, thủ đoạn cao siêu, lại nắm chắc trong tay quyền khiển binh.
Âm thầm dùng những thủ đoạn ghê gớm, lung lạc quan viên, mưu sát những người
chống đối, giữ được ngôi vị của mình trong mưa huyết tinh phong, duy trì được thần
thoại làm Nhiếp Chính vương của dòng tộc họ Tiêu.

Tiêu Lăng Thiên nhiếp chính tới nay đã được bảy năm, trong bảy năm đó hắn
thi hành những chính sách mới, tập trung vào phát triển kinh tế, thương mại.
Giờ đây Ngâm Phong quốc có nền chính trị ổn định, kinh tế phồn vinh, quốc lực
ngày càng thịnh, lại trường kỳ diễn binh luyện võ ở biên giới khiến Lâm Thủy
quốc không dám tùy tiện xâm phạm.

Căn cứ vào tình hình đó thì Ngâm Phong quốc này về danh nghĩa vẫn tôn họ
Dạ là quốc chủ, song trên thực tế thì đã là thiên hạ của họ Tiêu rồi.

Quả thực không biết vận khí của mình là tốt hay xấu nữa, may mắn tránh
được cái chết thì lại nhập vào một Nữ hoàng đế ở trong tình trạng khó xử thế
này, đúng là khiến người ta thấy đau đầu.

Khẽ thở dài một tiếng, Tô Tái Tình kéo lại áo rồi đẩy gối ra, ngồi dậy.
Không thể nào ngủ được, nàng đi ra ngoài tản bộ.

Cánh cửa lớn của Tử Thần cung[2] chầm chậm mở ra, thấy Nữ
hoàng đế mặc độc một bộ cánh trắng đứng ngay trước cửa, Thương Hải và Nguyệt
Minh đang trực cùng một đám người vội vàng quỳ ngay xuống.

[2] Tử ở đây nghĩa là màu tím, chứ không phải mang nghĩa “chết”.

“Hoàng thượng! Người muốn dặn dò điều gì, cứ gọi bọn nô tài vào trong là
được.”

“Không cần,” nàng khẽ khàng lắc đầu, “Trẫm chỉ muốn đi tản bộ, Nguyệt
Minh, người đi lấy cho trẫm chiếc áo choàng đến đây.”

Tản bộ? Giờ này ư? Thương Hải và Nguyệt Minh quay sang đưa mắt nhìn nhau,
nửa đêm thế này mà đi tản bộ? Nữ hoàng đế rốt cuộc đang định làm gì đây?

“Hoàng thượng, hiện giờ đêm đã khuya rồi, chi bằng để ngày mai hãy...”
Thương Hải thận trọng lên tiếng, song liền bị Nữ hoàng đế cắt lời.

“Trẫm chỉ muốn ngắm trăng, các ngươi không phải sợ bị Nhiếp Chính vương
trách phạt, ta tự có cách nói với hắn, Nguyệt Minh, ngươi còn không mau đi đi?”

Nguyệt Minh giật thót người, chỉ cảm giác Nữ hoàng đế mười ba tuổi đó tỏa
ra một vẻ uy nghiêm quyền quý mà từ trước đến nay chưa thấy bao giờ, khiến nàng
ta bất giác cúi đầu. Trong lòng vẫn còn đôi chút ngập ngừng, Nguyệt Minh khẽ
vâng một tiếng, rồi đi vào trong tẩm cung lấy y phục. Chủ nhân đã dặn phàm
không phải chuyện lớn thì có thể thuận theo ý của Nữ hoàng đế, đi tản bộ cũng
không phải là chuyện lớn gì đúng không?

Lấy ra một chiếc áo choàng gấm màu tím nhạt có thêu hình mây, Nguyệt Minh
nhẹ nhàng khoác lên người Nữ hoàng đế. Nữ hoàng đế quay đầu lại mỉm cười thản
nhiên.

“Thương Hải và Nguyệt Minh theo hầu ta là được rồi, những người khác
không cần đi theo nữa.”

Nói xong, Tô Tái Tình quay người bước vào bóng đêm. Nguyệt Minh vội vàng
đón lấy chiếc đèn lồng cán ngọc chạm vàng từ tay một cung nữ khác, đi lên phía
trước Nữ hoàng đế để dẫn đường. Thương Hải lặng lẽ theo sau.

“Hoàng thượng muốn đi tản bộ đến chỗ nào?”

Bỗng nhiên nàng nhớ đến những cánh hoa đào rơi lả tả trong Ngự Hoa viên
hôm đó, nhớ đến người thanh niên tuyệt đẹp với nụ cười mỉm dưới gốc hoa đào.

“Đến Ngự Hoa viên một lát đi.”

Nguyệt Minh nâng cao đèn dẫn đường tới Ngự Hoa viên, khi đó mặt trăng đã
lên đến giữa bầu trời, làn gió đêm chớm hạ ấm áp mang theo hương hoa đào thoang
thoảng khẽ khàng vuốt ve trên khuôn mặt. Ánh trăng nhàn nhạt buông xuống, chiếu
trên hoa cỏ tốt tươi trong Ngự Hoa viên, trông thấm đẫm khói sương, phảng phất
như trong giấc mộng.

Người thiếu nữ khoác chiếc áo choàng màu tím nhạt, mái tóc đen nhánh
buông xõa, đi xuyên qua ánh trăng mộng ảo trông giống hệt một linh hồn lang
thang giữa bóng đêm. Vầng trăng non trên trời có hình móc câu, như đưa nàng trở
lại cảnh mộng trong kiếp trước.

Kiếp trước, nàng cũng thường xuyên làm thế này, một mình dạo bước quanh
vườn hoa bệnh viện trong những đêm thanh vắng không người.

Khi đó nàng không hề nghĩ đến nguyên do. Bây giờ ngẫm lại, mới biết đó là
vì sự cô đơn vắng lặng ngợp người.

Tô Tái Tình sinh ra trong một gia tộc có tầm ảnh hưởng cực lớn, gia tộc
không những có quan chức cao cấp trong chính giới, mà còn có cả những thương nhân
cự phách. Trong một gia đình như thế, đương nhiên có nhiều ân oán.

Cha nàng vốn là người thừa kế của gia tộc, bởi thế không thể nào thoát
nổi một cuộc hôn nhân chính trị với con gái một quan chức cấp cao, rồi sinh ra
Tô Sơ Tình - chị gái nàng. Mẹ Sơ Tình sau đó ốm chết, ông lại tiếp tục kết hôn
với con gái một gia đình dòng dõi trong giới kinh doanh làm vợ, sinh được em
gái nàng, Tô Vãn Tình và em trai Tô Dạ Thần. Còn nàng, chẳng qua chỉ là kết quả
của một chuyến chơi bời phong lưu, tức là một đứa con riêng như mọi người
thường nói.

Việc một đứa con riêng xuất hiện trong gia tộc lớn như vậy cũng chẳng
phải chuyện gì kỳ lạ, cha nàng cũng thừa nhận thân phận của đứa con, theo đúng
thứ bậc, đặt cho nàng cái tên Tái Tình.

Chỉ có điều, nàng không có quan chức cấp cao đỡ lưng như chị gái, cũng
không có mẹ chăm sóc như em gái và em trai. Thân phận đứa con thứ vốn đã nửa
vời và lúng túng, lại thêm ngay căn bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng bị chẩn đoán
ngay khi vừa ra đời, nên nàng hoàn toàn không có chút giá trị gì đối với gia
tộc, đương nhiên lại càng không được cha để ý đến bao giờ.

Mẹ nàng vốn định nhân cơ hội cha nàng mất vợ, nếu như sinh được con trai
sẽ có thể chiếm được vị trí chính thất, ai ngờ lại đẻ ra đứa con gái bệnh tật.
Tự biết cơ hội được nhờ con mà vào chốn giàu sang không còn nữa, bà đã tính
toán rất thực tế, kiếm một khoản tiền lớn rồi biến mất, từ đó trở đi không bao
giờ xuất hiện.

Cha nàng đương nhiên vì quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho
nàng, người vợ sau này cũng không cần thiết phải lưu tâm đến nàng, bèn sắp xếp
một chỗ trong bệnh viện. Chỗ ở đó, là chỗ ở của nàng cho tới chết.

Về phương diện tiền bạc thì cha nàng không hề bạc đãi con riêng, nàng
được ở trong phòng bệnh tốt nhất, được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, không được
đi học thì mời một thầy giáo đến dạy riêng trong phòng bệnh. Tuy nhiên số lần
cha nàng và người mẹ trên danh nghĩa đến thăm ít ỏi tới mức đáng thương, nàng
cũng chỉ được gặp mặt chị em của mình có mấy lần. Không đến trường được tức là
không có bạn bè, duy chỉ có mối quan hệ với người bảo mẫu mà gia đình thuê tới
chăm nom nàng là tạm coi như thân thiết.

Vì căn bệnh đó nên từ nhỏ nàng đã được bác sĩ dặn dò phải kiểm soát cảm
xúc. Không được quá đau lòng, không được quá mừng vui, không được tức giận,
không thể vận động mạnh, bất kể lúc nào cũng không được kích động. Cũng không
rõ nguyên nhân là vì căn bệnh đó hay nàng sinh ra đã lạnh lùng, nên luôn giữ
một vẻ lạnh nhạt, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Một mình lặng lẽ nằm
trên giường đọc sách, nghe nhạc, ngẩn ngơ. Dù bản thân nàng cũng không cảm thấy
gì, nhưng trong con mắt của mọi người, nàng là một đứa trẻ cô đơn tới mức đáng
thương.

Nàng cảm giác mình hình như luôn đợi chờ cái chết ập đến, bác sĩ nói việc
nàng sống đến mười chín tuổi đã là một kỳ tích, nhưng cuối cùng thì nàng cũng
không kéo dài được kỳ tích đó đến ngày sinh nhật lần thứ hai mươi.

Nhớ lại cái ngày cận kề cái chết, trước mắt nàng chỉ có những hình ảnh
màu trắng của các bác sĩ và y tá đang bận rộn, loáng thoáng trông thấy cả đôi
mắt đẫm nước của người bảo mẫu. Những người thân không thấy một ai, ra đi cũng
thật là lạnh lẽo.

Sau khi rơi vào bóng tối lại mở mắt ra, nhìn thấy màn che màu trắng như
mây khói, chiếc giường bằng gỗ tử đàn chạm rồng, nàng còn tưởng mình đã tới
thiên đường.

Hóa ra không phải thiên đường. Nghĩ tới đây, nàng chợt mỉm cười tự giễu.
Nơi nàng đang ở hiện giờ, nói không chừng lại chính là cửa vào địa ngục.

“Hoàng thượng xin dừng bước, đằng kia là Chính Kiền cung rồi,” Nguyệt
Minh đi trước cầm đèn nói khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

“Chính Kiền cung là nơi nào? Trẫm không thể đến nơi đó ư?”

“Việc này...,” Nguyệt Minh có vẻ hơi khó xử, đưa mắt nhìn Thương Hải.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Chính Kiền cung là tẩm cung của Nhiếp Chính vương,”
Thương Hải cúi gập người xuống trả lời.

“Nhiếp Chính vương cũng sống trong hoàng cung?” Tô Tái Tình hơi ngạc
nhiên, “Hắn không có phủ đệ của mình hay sao?”

“Nhiếp Chính vương bên ngoài cũng có vương phủ, tuy nhiên để tiện cho
việc triều chính nên phần lớn thời gian đều ở trong cung.”

“Ra vậy,” nàng gật gật đầu, nhìn về phía cung điện trước mắt. Tòa nhà cao
lớn và hoa mỹ với khí thế áp nhân, khiến cho nàng không thể không nghĩ tới
Nhiếp Chính vương anh tuấn vô song nhưng lại mang cảm giác như cực kỳ nguy hiểm
đó.

Lúc này có lẽ khoảng mười giờ đêm, áng chừng là giờ Hợi theo cách tính
của người thời cổ. Bên trong Chính Kiền cung ánh đèn vẫn sáng tưng bừng, chắc
là Tiêu Lăng Thiên vẫn chưa đi nghỉ.

Lặng lẽ đứng nhìn chốc lát, quyết định không nghĩ đến hắn ta nữa, Tô Tái
Tình quay lại con đường đã đi ban nãy. Cảm giác buồn ngủ ập đến, cơ thể của cô
gái nhỏ này quả nhiên không thích ứng với việc đi ngủ muộn.

Quay về tẩm cung, nằm trên long sàng, Tô Tái Tình mơ mơ màng màng nghĩ,
Dạ Nguyệt Sắc, cái tên nghe rất hay. Tô Tái Tình đã bị người thân vứt bỏ, vậy thì
chính nàng cũng vứt bỏ nàng đi. Kể từ ngày mai trở đi, nàng chính là Nữ hoàng
đế Dạ Nguyệt Sắc của Ngâm Phong quốc. Những chuyện cũ trước đây, đều quên hết
cả.

Ở cung bên này, Nữ hoàng đế đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ở cung bên kia,
Nhiếp Chính vương Tiêu Lăng Thiên lặng lẽ ngồi nghe cung nữ báo cáo lại. Ánh
nến sáng rõ chiếu trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, hình thành một cái bóng mờ
mờ, khiến đuôi mày ánh lên một tia sáng tuyệt đẹp, giấu đi những vẻ sắc lẹm ẩn
bên trong.

Đang đêm đi dạo ở Ngự Hoa viên ư? Nha đầu này hành sự càng ngày càng quái
lạ. Cũng được thôi, cứ để cho nàng ta được nhàn nhã mấy ngày, đến mai sẽ tiếp
tục trò chơi vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3