Không bao giờ là thất bại, tất cả là thử thách - Phần XI - XII

Phần XI: Bước qua "cạm bẫy"

TT - Tất cả chúng ta ai cũng ít nhiều mang lối
suy nghĩ cũ trong mình. Dù là người quản lý chuyên nghiệp, một kĩ thuật viên
hay bất kỳ người nào thì hoặc thiếu năng lực nắm bắt mọi thứ, hoặc chỉ quan tâm
vào lĩnh vực của mình nên bị trói buộc vào quan niệm cố định.

Rào cản “sách giáo khoa”

Lối suy nghĩ cũ làm cho
con người trong những tình huống bình thường thì có năng lực, nhưng khi gặp khó
khăn hoặc lâm vào hoàn cảnh nguy kịch thì trở thành bất tài. Tôi đã thấy vô số
trường hợp như vậy.

Nếu trở thành nô lệ của
lối suy nghĩ cũ sẽ không có tính thích ứng. Suy nghĩ theo sách giáo khoa cũng
là một cạm bẫy. Con người tài giỏi phải vượt qua được cạm bẫy một cách trí tuệ.

Có một câu chuyện như
thế này khi tôi còn xây dựng bến đỗ của xưởng đóng tàu. Lúc ấy vì chưa hoàn
thành bến đỗ nên chúng tôi chưa thể lắp đặt máy cẩu di chuyển tự động. Cho nên
việc vận chuyển tất cả vật dụng loại lớn như máy 30.000 mã lực, linh kiện, phụ
kiện không có cách nào khác là phải dựa vào sức sáng tạo của con người.

Các kĩ thuật viên kết
luận rằng việc vận chuyển các linh kiện lắp ráp xuống đáy sâu khoảng 12 m phải
chờ đến khi có một chiếc cẩu khổng lồ mới thực hiện được, tôi nói đó là kết
luận của sách giáo khoa.

Đưa cẩu đến nơi phải
mất ba tháng, như vậy công trình không thể hoàn thành đúng kế hoạch và thất hứa
với chủ thuyền. “Vậy thì xếp các tảng bêtông đúc sẵn lên xe bánh trượt, rồi
dùng độ nghiêng của dốc kéo ngược lại, cho xe chạy xuống từ từ thì về mặt lý
luận có thể được hay không?” Tôi hỏi thế và nhân viên kĩ thuật trả lời là có
thể. Và chúng tôi đã vận chuyển được tất cả các tảng bê-tông đến đáy của bến đỗ
một cách đơn giản vậy mà không cần có cần cẩu khổng lồ.

Khi chúng ta cần tính
gấp cho phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình thì phương thức theo sách giáo
khoa chẳng giúp ích được gì.

Đối với cả những nước
tiên tiến, việc xây dựng một nhà máy qui mô như Nhà máy đóng
tàu Ulsan thì mất ít nhất ba năm là chuyện bình thường. Sau khi xây
dựng xưởng đóng tàu một thời gian dài như vậy rồi mới bắt tay đóng tàu cũng là
chuyện thường thấy.

Nhưng tôi bỏ qua những
thông lệ và cách suy nghĩ ấy. Không những tôi không nghĩ sẽ dừng ở lối suy nghĩ
cũ mà tôi cũng chẳng có đủ thời gian để làm việc ấy. Tôi cho tiến hành đồng
thời việc xây dựng nhà máy đóng tàu và việc đóng tàu. Nếu tôi không quyết định
như vậy thì chắc chắn Hyundai đã ôm thất bại thảm hại.

Rồi việc xây dựng Nhà
máy sản xuất ôtô Hyundai ở Ishon. Nhìn vào bản thiết kế thì dây điện đi qua một
ngôi làng nhỏ, nhân viên làm việc tại hiện trường chắc muốn tránh khó khăn về
vấn đề bồi thường đất nên đã cho đi đường vòng. Tôi vặn hỏi tại sao lại đi
đường vòng cho tốn nhiều dây hơn. Tất nhiên câu trả lời của họ là do trở ngại
so với dự kiến ban đầu.

Tôi lập tức chỉ thị
thay đổi bản thiết kế và lắp đặt đường dây chạy thẳng, dù biết chi phí cho việc
bồi thường đất có khi còn đắt gấp hai lần so với chi phí đặt dây đi đường vòng.
Nếu tất cả mọi việc đều được xử lý theo lối suy nghĩ dễ dàng thì khi gặp khó
khăn sẽ trở nên lười nhác, điều này là không được.

Lối suy nghĩ thích làm
việc dễ dàng cũng chẳng khác gì lối suy nghĩ cũ.

Đừng ngược đãi bản thân!

Tôi luôn nghĩ mình hạnh
phúc vì sinh ra ở Hàn Quốc. Nơi đây có bốn mùa rõ rệt, mỗi mùa có cái hay
riêng. Mỗi lúc chuyển mùa tôi lại có cảm giác thoải mái và hoan hỉ không thể
tả.

Chúng ta phải sống thật
tốt trong cuộc đời mình. Ngay từ thuở nhỏ, dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào,
chưa bao giờ tôi nghĩ mình bất hạnh. Tôi luôn hạnh phúc với hiện tại và sống
một cách hài lòng.

Lúc mười tuổi, tôi theo
cha ra những cánh đồng nóng bỏng, cả ngày còng lưng dưới cái nắng chói chang
học làm ruộng. Khi mệt mỏi thì tôi ngủ một giấc ngon lành dưới bóng râm, tận
hưởng cơn gió mát mẻ như vào chốn cực lạc và thật hạnh phúc.

Rồi khi gánh những
thùng gỗ ra chợ, bụng đói lả khi đi qua những quán hàng san sát mà tôi vẫn không
lung lay, chỉ lấy duy nhất một đồng trong số tiền bán gỗ ấy mua hai cái kẹo bé
teo và cho vào miệng, mút từng tí trên đường trở về nhà và cảm thấy sung sướng
vô cùng.

Nhìn lại cuộc đời nhiều
lúc cũng rất vất vả, tuy nhiên dù bận bịu nhưng nhờ tâm trạng vui vẻ nên khắc
phục được mọi việc, và tôi sống như vậy cho đến hôm nay.

Trong cùng một điều
kiện, cùng một việc, có người nhăn nhó, có kẻ lại cười. Người có suy nghĩ tiêu
cực chỉ nghĩ rằng mình làm việc vất vả dưới ánh nắng mặt trời mà không biết cái
hạnh phúc khi đứng dưới bóng râm và tận hưởng làn gió mát thổi qua. Với họ thì
mùa nào cũng có khuyết điểm.

Có người sinh ra tàn
tật nhưng tâm trạng và tấm lòng tươi sáng, trở thành những người có ích và đáng
tôn kính. Cũng có những người sinh ra mạnh khỏe nhưng vì suy nghĩ tiêu cực mà
sống không ra sao, chẳng khác gì ngược đãi bản thân mình.

Có lần tôi nghe được
một câu chuyện như sau từ một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình mà tôi khá thân. Một
doanh nhân làm ăn thất bại nọ yêu cầu phẫu thuật cho vành tai trở nên dày hơn,
và ngay sau đó công việc tiến triển rất thuận lợi. Một chính trị gia kia luôn
cho rằng vì cái mũi của mình mà mỗi lần bầu cử ông ta đều thất bại, và ông ta
đã nhờ đến phẫu thuật. Quả thật ông ta đã trúng cử vào lần bầu cử sau đó.

Tôi không nghĩ việc
phẫu thuật thẩm mỹ của hai người đó có thể ảnh hưởng trực tiếp tới vận số của
họ mà chính là kết quả việc cách suy nghĩ của họ chuyển sang tích cực. Hai
người trên đều dùng phẫu thuật nhân tạo để sửa đổi phần mà họ cho là điểm yếu
của mình và từ đó họ tự tin hơn.

Ở đây, cái quan trọng
không phải là việc phẫu thuật mà chính là sự chuyển đổi sang lối suy nghĩ tích
cực. Nếu suy nghĩ tích cực thì việc gì cũng giải quyết được, khi ấy suy nghĩ
của chúng ta sẽ hướng đến thành công, từ đó nỗ lực tìm ra con đường đi tới
thành công. Còn người suy nghĩ tiêu cực thì vì cho rằng họ hoàn toàn không có
khả năng làm công việc nào nên sẽ dễ dàng buông xuôi và từ bỏ ước mơ.

Tất cả mọi sự phát
triển của nhân loại đều được tạo thành dưới sự chỉ đạo và dẫn đường của những con
người có lối suy nghĩ tích cực.

Xưởng đóng
tàu Ulsan cũng bắt đầu từ suy nghĩ “có thể được” và trở thành thực
tế. Lúc đó, để vay được 80 triệu USD, tôi đã phải đi các nước trên thế giới như
Nhật Bản, Mỹ và rồi tới nước Anh. Đến đây, người ta từ chối vì chúng tôi chẳng
có kinh nghiệm làm loại tàu lớn như vậy, kĩ thuật cũng chẳng có. Nhưng tôi
không từ bỏ và nói là chúng tôi sẽ làm được. Có lẽ vì tôi quá khăng khăng một
cách bướng bỉnh nên họ đã thông qua đại sứ quán để nắm bắt các thông tin về các
lĩnh vực của Hàn Quốc.

Thông tin đầu tiên mà
họ nhận được từ Hiệp hội Tàu thuyền Hàn Quốc là “không thể làm được”. Tất nhiên
khi đó câu trả lời ấy không phải vô lý. Và nước Anh lại từ chối chúng tôi một
lần nữa. Nhưng tôi nhất định phải vay cho bằng được tiền ở nước Anh.

Tôi nói với họ: “Tất cả
mọi việc nếu nghĩ là làm được thì đều có thể làm được. Nếu mà Hiệp hội Tàu
thuyền nước tôi hoặc công ty tàu thuyền khác cho rằng việc này có thể làm được
thì họ đã đến vay tiền các ông trước tôi. Chính vì họ nghĩ việc này không có
khả năng làm được nên khi có ai hỏi họ thì đương nhiên họ sẽ trả lời là không
thể. Nhưng tôi nghĩ rằng nhất định sẽ làm được. Mong các ông hãy thẩm định lại
hồ sơ một lần nữa cho”.

Họ đồng ý và tiến hành
tái thẩm định hợp đồng và chúng tôi đã thành công. Tất cả mọi việc, nếu suy
nghĩ rằng không thể thì không thực hiện được việc gì cả. Chỉ có người suy nghĩ
là có thể, nỗ lực thực hiện mới làm cho sự việc trở thành có thể.

Một quốc gia cũng vậy.
Mọi người nghĩ rằng họ có thể thì mới làm cho đất nước mình giàu mạnh, phồn
thịnh. Khi gặp việc gì khó khăn, tôi lại nghĩ đến hình ảnh “mấy con rệp bò lên
trần nhà rồi buông mình rớt lên bụng người” và như vậy xuất hiện con đường giải
quyết ước muốn của mình.

Nếu mang suy nghĩ tích
cực thì cho dù trời có sập cũng có lỗ chui ra và việc gì cũng có thể làm được.

Người cả nghĩ nào cũng
vậy, vẫn thấy hiện ra trước mắt mình những câu hỏi tại sao. Tại sao dân mình
nghèo? Tại sao đất nước mình chậm phát triển? Động lực nào sẽ mang lại sự phồn
thịnh và vững mạnh cho một dân tộc? Những câu hỏi đều có lời đáp...

Ông chủ Tập đoàn
Hyundai cũng đã tự hỏi và tự tìm ra câu trả lời khi nhìn vào chính mình và nhìn
ra xung quanh...

Phần XII: Lời bào chữa cho những đứa con vất
vả

TT - Muốn biết một doanh nghiệp có lành mạnh hay
không thì nhìn vào cuộc sống riêng tư của chủ doanh nghiệp đó. Tôi cho rằng nếu
chủ doanh nghiệp sống một cách lành mạnh thì doanh nghiệp đó cũng lành mạnh, và
ngược lại, chủ doanh nghiệp sống không lành mạnh thì doanh nghiệp đó cũng không
thể lành mạnh được.

Tôi muốn bảo vệ các con của mình

Tôi đã thấy con của
nhiều gia đình giàu có bước lạc lối, lúc đó thì sự phê phán của các giới lại
bùng lên. Tôi luôn muốn bảo vệ các con của mình. Ở tuổi đang lớn, nếu trở thành
đối tượng phê phán của dư luận người ta sẽ trở nên tự ti, không phát huy được
tố chất và năng lực của mình, và sẽ có nguy cơ trở thành những đứa con không có
chí khí. Vì thế, tôi luôn lắng nghe lời khuyên của những người xung quanh và
giáo dục con cái nghiêm khắc.

Tất cả em trai và các
con tôi luôn sợ tôi la mắng, nên có điều gì muốn nói, họ không bao giờ nói trực
tiếp với tôi mà nói qua vợ tôi. Và vợ tôi có vai trò che chở cho các con tôi.

Không giống như tôi, từ
bé đến lớn, vợ tôi chưa bao giờ mắng mỏ chín đứa con một lời nào, cũng chưa một
lần to tiếng. Tôi có quy
định chỉ cho tiền tiêu vặt 5.000 won khi chúng cần, tuy nhiên vợ tôi thường
giấu tôi và cho chúng thêm.

Tôi luôn dặn các con
mình phải cần kiệm. Xem mình là con nhà giàu có rồi xa lánh người nghèo là điều
cấm đầu tiên đối với các con tôi. Cũng như các em tôi, các con tôi không bao
giờ đi đến trường bằng xe nhà, khi cần chúng có thể đi taxi. Khi còn trẻ, phải
đi bằng cái xe cũ kĩ
thì chúng mới hiểu hết cái hạnh phúc khi đi bằng xe riêng do chính mình làm ra.

Cũng có lúc tôi thật
phiền lòng. Tôi muốn dạy con theo phương pháp của tôi nhưng càng lớn chúng càng
khó bảo. Con dâu tôi dùng xe nhà chở cháu đi học, và còn cho chúng đi học những
trường tiểu học đặc biệt. Tôi không bằng lòng nhưng vì vợ tôi luôn can ngăn và
nói rằng cha chồng không nên can thiệp vào việc dạy con cái của các con mình,
nên tôi chỉ im lặng và buồn một mình.

Muốn chúng nên người
thì phải nuôi dạy chúng như tất cả mọi người dân khác. Có như vậy sau này khi
làm được việc tốt, chúng mới cảm nhận được niềm hạnh phúc. Tôi lo lắng rằng
những đứa cháu trai của tôi ngay từ nhỏ đã được đưa đón bằng xe nhà thì không
biết sau này sẽ dựng vợ gả chồng cho chúng vào nhà nào đây.

Không phải tôi không
hiểu sự khó khăn của các con tôi. Chúng cũng khổ sở vì là con của người nổi
tiếng, sống trong môi trường giàu có mà phải chịu sự khống chế khắt khe. Tôi
biết mình cũng có lỗi với gia đình; cả cuộc đời tôi, ngoài những lúc về nhà ngủ
và ít phút ăn sáng ở nhà, tôi chỉ ở công ty hoặc đi gặp gỡ vì công việc, gần
như tôi không có thời gian bên gia đình. Tôi không hoàn thành nghĩa vụ của
người chồng, quá nghiêm khắc với con cái, và nếu mất con thì đây chính là điều
tôi đau lòng và ân hận nhất.

Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm

"Tôi đã minh chứng
được rằng không phải có tài sản lớn thì mới thành một doanh nghiệp lớn. Cho nên
tôi đã trở thành tấm gương chứng tỏ rằng người không có học và nghèo nàn vẫn có
thể tạo dựng được một doanh nghiệp lớn.

Những người hiện đang
trong hoàn cảnh khó khăn nhưng mang ước mơ lớn về tương lai chắc hẳn ao ước
được như tôi. Người khác cũng thèm muốn và ghen tị vì sự giàu có của tôi, nhưng
thực tế thì tôi lại sống mà chẳng có cảm giác mình là người giàu có.

Tôi hoàn toàn không
liên quan đến việc công ty có bao nhiêu tiền. Tôi nghĩ rằng đồng tiền trong túi
tôi và tiền để nuôi sống gia đình tôi mới chính là tiền của tôi, đó là những
đồng tiền để giải quyết nhu cầu ăn mặc của bản thân và gia đình.

Ngoài mục đích ấy ra,
tiền còn lại không phải thuộc sở hữu của tôi. Khi doanh nghiệp còn nhỏ thì tài
sản thuộc về cá nhân, nhưng khi doanh nghiệp lớn lên thì tài sản trở thành của
chung của tất cả những người lao động, xã hội.

Với tôi, chỉ cái cửa
hàng gạo ngày xưa là tài sản mà tôi có."

Tôi chưa nghĩ là mình
sẽ hoàn toàn từ giã công việc của mình. Tôi không thể quên được cha tôi, mùa
đông ông cũng không nghỉ, đào từng gang đất trên ruộng tuyết. Tôi tự hỏi bao
giờ được trở lại thời niên thiếu, được lái máy cày trên nông trường Sesan.

Tôi vốn sinh ra không
thể ngồi yên một chỗ. Có một chút thời gian là tôi dành để chơi thể thao. Hồi
còn ở Namsan, tôi hay bơi trong bể bơi trong nhà, sau đó tôi chuyển sang chơi
tennis.

Thường khi làm việc ở
công ty, nếu không có thời gian tập thể dục thì hằng sáng tôi đi bộ đi làm, đến
chỗ nào vắng người thì tôi chạy. Tôi cũng hay đi đánh golf cùng cán bộ quản lý trong
công ty. Họ cũng như tôi, chẳng có thời gian rảnh rỗi nào mà gặp nhau được.
Chơi golf vừa vận động, vừa trò chuyện, có khi còn mang lại kết quả tốt hơn là
ngồi họp cải tiến ở công ty

Tôi là người rất thích
thể thao, tôi thường xuyên chơi tất cả các môn thể thao để rèn luyện cơ thể và
ý chí. Muốn cho tinh thần khỏe mạnh thì đầu tiên cơ thể phải khỏe mạnh. Tôi
nghĩ rằng nếu một con người có thân thể khỏe mạnh và một tinh thần khỏe mạnh
thì có thể mọi ước muốn của mình thành hiện thực.

Lúc rỗi rãi tôi nằm đọc
báo. Tôi luôn luôn nghĩ đến công việc và tìm việc để làm. Hồi mười tám tuổi,
khi lao động tại các công trình, khát vọng được làm bất cứ điều gì để kiếm thêm
tiền cho một cuộc sống tốt đẹp hơn thật là lớn; rồi khi kinh doanh cửa hàng
gạo, vấn đề lớn nhất của tôi chính là làm thế nào để có lời nhằm duy trì sinh
kế của gia đình.

Nhưng khi buôn bán rồi
thành nghề, thành công ty thì tôi suy nghĩ về công việc nhiều hơn tiền bạc. Làm
thế nào để duy trì và nuôi dưỡng công việc kinh doanh luôn là mối quan tâm của
tôi. Khi ấy tôi không nghĩ nhiều đến tiền nữa.

Rõ ràng tiền có thể trở
thành sức mạnh tinh thần và là nguồn động viên con người. Nhưng nếu chỉ quan
tâm đến tiền, chạy theo đồng tiền thì cuộc đời sẽ mệt mỏi và bất hạnh.

Trong kinh doanh, chỉ
sai một li là đi một dặm, phán đoán sai một điểm nhỏ cũng có thể gây thiệt hại
hàng chục, hàng trăm và hàng tỉ won, mà thiệt hại của doanh nghiệp chính là
thiệt hại của đất nước. Do đó phải nỗ lực hết mình cho công ty, cho đất nước
khi gặp khó khăn hơn là hồi hộp lo sợ vì thiệt hại.

Suốt cuộc đời mình tôi
luôn tìm bạn để có thể giãi bày bất cứ việc gì. Tôi giao lưu từ nhà văn, họa
sĩ, diễn viên... cho đến chủ nhân mấy cửa hàng nhậu lưu động hay cả bà chủ cái
quán bé tí trong ngõ nhà tôi. Sự giao lưu rộng rãi làm cho tôi không mất đi sự
hài hước, không mang định kiến với mọi người, nhìn đời bằng đôi mắt thiện cảm,
thông cảm hơn.

Và từ việc hiểu hoàn
cảnh của họ, tôi có thể tránh được những cạm bẫy mà con người dễ sa vào. Tất cả
những điều tôi có được trong việc giao tiếp với mọi người là nguồn năng lượng
sáng tạo trong công việc điều hành công ty của tôi.

Các bạn vừa đi ngang
qua một cuộc đời; qua mười hai câu chuyện thăng trầm, cay đắng nhưng tràn đầy
nhiệt huyết và niềm tin của một con người coi mọi thất bại đều là thử thách, là
thử thách ngay cả lúc đã thấy đường cùng. Tập đoàn Hyundai chính là kỳ tích của
ông…

Nhưng con người ấy
không tin vào kỳ tích. Ông chỉ tin vào sự nỗ lực không mệt mỏi. Bảy mươi sáu
tuổi, cuộc đời viên mãn này vẫn nói “việc tôi phải làm còn nhiều lắm”. Và tự
truyện cũng là một cách ông làm việc, để trao gửi một niềm tin, một bí quyết đi
đến thành công.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3