Đóa Lan Rừng Nổi Loạn - Chương 07 - 08
Chương 7
Hôm sau Steve và Carol ăn sáng không có Roy. Hắn đi câu.
Steve rót cà phê và hỏi vẻ tự nhiên:
- Đêm qua cô ngủ có ngon không?
- Tôi nằm mơ. Lúc nào cũng nằm mơ.
- Cô có thức dậy không? - Steve mỉm cười nhìn cô - Tôi nghe
hình như có ai đi lại trong nhà. Không biết chừng chính tôi nằm mơ cũng nên.
- Ồ không! - Những ngón tay xinh xắn đặt vào thái dương. -
Chắc có chuyện gì đấy, tôi không thể nào nhớ hết được. Tôi sợ lắm - Cô vươn
cánh tay qua bàn nắm lấy tay Steve. - Tôi không biết ra sao nếu như không có
anh. Ở bên anh, tôi thấy yên lành làm sao!
Steve vuốt ve tay cô, mỉm cười ngượng ngập:
- Thế nào cũng tốt đẹp cả thôi. Cô mơ thấy gì thế?
- Tôi không nhớ rõ nữa. Tôi có cảm giác như lúc nào cũng chỉ
có giấc mơ. Một cô y tá. Tôi không biết cô ta làm gì nhưng luôn luôn thấy cô
ấy. Mắt nhìn hung dữ, cô ta lúc nào cũng cúi đầu xuống tôi. Tôi sợ đến nỗi giữa
cơn mơ tôi tỉnh dậy, hoảng hốt, tim đập mạnh và đêm tối càng làm tôi sợ thêm.
Cả ngày Steve cứ bận tâm suy nghĩ về Carol cho đến khi Roy
quay về. Hắn giữ im lặng, cau có. Roy luôn liếc trộm Carol.
Giữa đêm, hắn ngồi dậy, khẽ gọi người em. Không thấy trả lời,
hắn liền giở chăn ra, len lén bước đi. Phòng Carol ở đầu kia hành lang. Chỉ có
tiếng gió xào xạc qua lá và tiếng sóng vỗ lên bờ đá.
Carol nằm dài, tay trần, tóc xõa như một vành ánh lửa trên
gối; ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và khi hắn bước vào, cô mở mắt.
Hình như cô không sợ sệt gì. Đôi mắt to lặng yên.
Roy nói: - Chào cô bé!
Hắn không tìm được câu gì để nói, người nóng ran:
- Tôi đến để làm bạn với cô bé đây.
Carol không trả lời, chăm chú nhìn hắn lại gần.
- Xin cô chớ sợ tôi.
- Ồ không! - Cô dịu dàng nói. - Tôi nghĩ rằng anh sẽ đến. Tôi
mơ thấy anh.
Roy như không tin ở tai mình. Hắn ngồi bên mép giường.
- Cả ngày tôi luôn luôn nghĩ tới cô. - Hắn cầm bàn tay ấm mềm
- Tôi muốn hôn cô.
- Steve không thích đâu.
- Steve không biết đâu. Chú ấy ngủ. Chắc cô bằng lòng phải
không?
Hắn áp sát mặt vào Carol, tay để lên ngực Carol. Cô không cử
động gì nhưng cứ nhìn trân trân. Hắn nói:
- Cởi cái này ra, - tay hắn chỉ hàng nút áo pijama. - Cởi ra,
Carol, tôi không làm gì hại cô hết.
Cô gái cởi áo và tay hắn cảm thấy làn da mềm ấm. Mắt cô mờ đi
nhưng vẫn nhìn thẳng. Hắn luồn tay vào sau lưng cô nâng lên. Bỗng nhiên Carol
cười lanh lảnh, tiếng cười làm Roy sửng sốt, ngỡ ngàng.
- Cười quái gì mà cười? - Hắn nổi giận và ngậm chặt môi cô.
Trong một khoảnh khắc cô không chút cử động nào, rồi bỗng
nhiên cánh tay cô duỗi ra như cái lò xo thép, lướt qua sau gáy hắn, bấu lấy
vai, cổ và há răng cắn chặt môi hắn.
Ở phòng bên, Steve giật mình tỉnh dậy. Anh thắc mắc. Cái gì
khiến mình thức dậy như thế này? Carol đi ra ngoài sao? Có phải vì thế mà mình sực tỉnh không?
Anh đi lại bên cửa sổ. Không có ai ngoài hiên. Con chó Spot ở
phía nhà kho nhìn vào nhà im lặng. Steve lắc đầu, cái gì đó thúc đẩy, anh nhìn
vào giường Roy: trống không. Anh chỉ có một ý nghĩ: Carol, và phóng mình ra
cửa. Cùng lúc ấy, một tiếng
kêu thét đau đớn nghe rợn người nổi lên. Im lặng tiếp theo rồi có tiếng khóc
lóc, rên rỉ, đứt quãng:
- Steve! Steve! Cứu!
Tóc Steve dựng đứng lên và anh chạy vụt trên hành lang. Roy
chạy đến anh, khom mình, tay bụm mặt, máu loang ra qua kẽ tay, rơi từng giọt
xuống đất..
- Mắt tôi! Nó làm tôi mù rồi! Cứu anh, Steve! Trời, làm sao
cứu tôi!
Steve nắm tay hắn: - Anh làm gì cô ta rồi?
Anh chạy đến phòng Carol thấy phòng trống, vụt ra cửa sổ và
sững người. Carol đứng trên bậc thềm đang nhìn lại phía anh. Nửa thân trên trần
ra, đôi mắt dưới ánh trăng loang loáng như mắt mèo.
Steve lặng người: chưa bao giờ anh thấy cô đẹp kỳ diệu, hoang
dại đến như thế. Mái tóc Carol loáng lên như màu đồng đỏ dưới ánh trăng xanh
nhạt, làn da cô ánh một màu trắng lạnh giá nổi lên nền sẫm. Cô đứng đấy, ngực
vươn căng, tay giơ ra như vuốt loài thú, đứng đấy rình rập. Cảnh tượng đó làm
Steve sững sờ nhưng cũng kích thích anh đến tột độ.
Thế rồi cô quay lại, bước xuống tam cấp, băng qua sân gần như
chạy. Steve nghiêng mình gọi:
- Carol! Carol, trở lại đi!
Nhưng cô đã biến mất sau rặng thông.
Anh không biết nên làm gì, nghe tiếng Roy rên rỉ, anh quay ra
hành lang.
- Bình tĩnh lại đi. Anh có đau gì lắm mà phải rên xiết như
thế?
- Tao lại còn phải nói với mày là nó móc mắt tao à? Trời! -
Roy rống lên và mở tay ra.
Steve lùi lại, kinh hoàng. Đôi mắt Roy ngập đầy máu. Những
vệt móng tay tàn nhẫn vạch trên mắt, trên trán, trên má Roy. Hắn đứng dựa vào
cách rên rỉ, run bắn lên.
- Cứu anh với! Đừng để anh bị mù. Steve đừng rời anh. Nó trở
lại đấy... Nó là con điên, một đứa sát nhân...
Steve nắm lấy hắn, gần như lôi hắn về giường, nói vắn tắt:
- Anh bình tĩnh. Để tôi băng cho. Chắc là tại chảy máu nên
không nhìn thấy gì. - Steve đi lấy hộp cứu thương.
- Chớ rời anh. Con nhỏ nó trở lại bây giờ. Anh biết là đui rồi. Chớ rời anh. Bọn nó
bám sát anh... Chúng sẽ giết nếu tìm thấy anh. Bây giờ anh không tự vệ được nữa
rồi...
- Ai bám sát anh?
- Bọn Sullivan! - Roy thú nhận trong khi
mò mẫm tìm bàn tay người em - Chú không biết bọn chúng đâu. Chúng là bọn giết
mướn. Bernie - cướp - nhà - băng mướn chúng giết anh.
- Chúng không thể biết ở đây mà đến giết
anh được. Ở đây anh được an toàn. Để tôi rửa mắt, anh
sẽ bớt đau.
Khi thấy Roy bớt hoảng hốt, Steve hỏi:
- Anh làm gì Carol thế?
- Không làm gì hết! Nó muốn anh đến! Nó nói rõ mà! Nó để anh
hôn. Trời! Nó mạnh làm sao! Nó cắn vào miệng anh, túm cổ... Đáng sợ thật!.. Mắt
nó lóe sáng lên. Anh giãy giụa sắp thoát được ra thì nó lấy tay quào mặt. Giống
như là vuốt cọp! Nó là con điên... con thú hoang!
- Cô ta sợ hãi đấy, - Steve nói mà tim thắt lại. - Tôi đã dặn
anh đừng luẩn quẩn bên cô ta mà!
- Nếu bây giờ bọn Sullivan đến thì làm sao? Steve, chú không
thể để bọn chúng giết anh được.
Roy ngồi xuống, loay hoay tìm dưới gối:
- Súng anh đây. Thấy chúng thì bắn ngay. Chú gặp chúng là biết liền à.
- Anh yên tâm đi. Ở đây thì anh đừng sợ
gì hết.
- Chú không biết chúng đâu. Bọn chúng là
những tên dao búa chuyên nghiệp. Không bao giờ chúng để những người bị thuê
giết chạy thoát cả. Bernie trả tiền chúng hậu lắm. Anh biết, anh tin chắc chúng
sẽ tìm ra anh.
- Nhưng tại sao chúng lại phải giết anh?
Roy nắm áo em: - Bernie và anh cướp một
nhà băng lớn. Anh ẵm toàn bộ tiền trốn luôn. Bernie nhiều lần bảo anh trả lại
nhưng anh trả lời cứ lên trời mà đòi! Hai mươi nghìn đô la! Anh cất kín rồi và
Bernie thuê bọn Sullivan giải quyết vấn đề. Hắn biết bọn chúng sẽ lột da anh,
chắc chắn lắm.
Chương 8
Hai con quạ...
Hình ảnh này rất thích hợp với bọn
Sullivan. Chúng mặc áo choàng đen, quần ống loe, giày đen mũi nhọn, mũ phót
đen, đúng là một cặp cô hồn. Quanh cái cổ to tướng, cả hai đều quấn một khăn
quàng lụa đen.
Vài năm trước chúng theo một gánh xiếc
rong, trình diễn vài tiết mục với biệt danh Anh em nhà Sullivan. Nhưng không
phải anh em thực, một đứa tên là Max Geza, còn đứa kia là Frank Kurt.
Đó hai hai tay phóng dao lành nghề, bắn
súng thiện nghệ. Tiết mục ăn khách nhất là màn trình diễn ném dao vào vạch dạ
quang vẽ quanh thân hình cô gái chỉ cách vài phân. Trò thật hấp dẫn, gây cảm
giác mạnh mẽ có thể kéo dài nhiều năm nếu chúng không thấy chán nghề và chán cả
người đồng diễn.
Cô gái này tỏ ra thân thiện với chúng
nhưng hết trò thì thôi không chú ý gì đến chúng nữa. Cô đem lòng yêu một anh hề. Bọn Sullivan cố
tìm một người khác nhưng với số tiền chúng định bỏ ra, chúng không thể tìm được
người nào chịu cho chúng ném dao tới tấp, lại càng không thể cho chúng đòi hỏi này khác. Mặt khác,
việc đều đều làm chúng sinh chán, chúng nói với người quản lý là sẽ bỏ đi nhưng
gánh xiếc hưng thịnh nhờ màn đó nên người quản lý không chịu hủy bỏ hợp đồng.
Để giải quyết vấn đề, vào một buổi tối
Max ném do vào mục
tiêu rõ rệt: con dao rung lên cắm phập vào cổ cô gái. Thế là xong buổi diễn,
xong người đồng diễn và cũng xong luôn cả khế ước... Max ngạc nhiên, chuyện dễ
như thế mà mãi hắn nghĩ không ra.
Lại cũng chính Max nghĩ tới chuyện giết
mướn. Cái chết hấp dẫn hắn. Frank không phải là một tay nhiều sáng kiến nhưng
nhiệt tình, gã đồng ý cộng tác vơi Max. Chúng tuyên bố làm việc cho bất cứ; ai
trả ba ngàn đô la mỗi
vụ, cộng thêm tiền chi phí một
trăm đô la mỗi tuần.
Chính bọn Sullivan cũng ngạc nhiên khi
có nhiều khách làng làm chúng bận rộn luôn luôn.
Chúng đi từ nơi này đến nơi khác trong
chiếc xe Packard đen như hai con quạ lặng lẽ gieo rắc cái chết. Cảnh sát không
biết, vì nạn nhân không dám tố cáo để nhờ chính quyền che chở. Có khi nạn nhân
nghe tin và trốn mất.
Nhưng cũng không thoát khỏi tay bọn Sullivan. Chúng chỉ đòi người thuê một tấm
hình và địa chỉ cuối cùng của "khách hàng", thế thôi. Còn kết quả là
phần của bọn chúng. Chúng không tiêu gì nhiều. Chi phí một trăm đô la mỗi tuần là quá đủ cho bọn
chúng. Số tiền ba ngàn
đô la chúng để dành, gom góp lại để đạt ước mong cuối cùng là lập một trang
trại nuôi chim rộng lớn.
Bernie - cướp - nhà - băng tìm bọn
Sullivan từ lúc Roy ôm trọn số tiền cướp được. Bọn Sullivan nhận khử Roy với
giá tiền năm ngàn đô
la vì ông chủ Bernie với đầy đủ bộ sậu mà phải thuê chúng thì công việc đúng là
khó nhá rồi.
Roy biết Bernie săn đuổi nên trốn ngay
không dám lảng vảng những nơi quen thuộc. Điều tra kĩ, người ta được biết Roy đã rời New York,
đến ga Pensylvanie thì mất dấu. Nhưng chuyện khó với ai chứ không khó với anh
em Sullivan. Chúng tìm ra Roy có người em năm trước còn là tay môi giới bảo
hiểm ở Cansas City. Chúng lặn lội tới nơi và được biết Larson đã bỏ đi nuôi
chồn còn nuôi ở đâu thì không ai biết.
Suốt cả tuần, bọn Sullivan thay nhau gọi
điện đi các nơi bán vật dụng nuôi chồn để hỏi han về Steve Larson với lý do
Steve được hưởng một gia tài lớn nên muốn liên lạc với anh. Biện pháp đơn giản
đó đã thành công: một hiệu buôn ở Bonner Springs đã cung cấp cho Steve nhiều
vật dụng nên cho chúng địa chỉ.
Ba ngày sau, một chiếc Packard đen du
lịch dừng trước một biệt thự cách đèo lên Núi Xanh khoảng bốn mươi lăm cây số.
Bọn Sullivan bước xuống đi vào một quán trang hoàng đúng kiểu cổ điển của Viễn
Tây. Thói quen hành động chung khiến mọi cử chỉ của chúng đều rất khớp nhau. Kẻ
này đúng là bóng dáng của người kia. Bộ quần áo đen, thái độ nghênh ngang của
chúng khiến mọi người trong quán đặc biệt chú ý và họ cảm thấy Thần Chết vừa
theo chúng vào.
Từ lúc còn ở gánh xiếc, chúng đã cố làm
cho giống nhau: cũng để bộ ria mảnh, cũng cắt tóc ngắn. Nhưng nhìn kĩ thì Max thấp hơn Frank
hai phân, khuôn mặt hẹp và tái mét với làn môi mỏng, còn Frank mập hơn, dễ kích
động hơn, mũi khoằm, miệng dày
dặn và có thói quen liếm môi mỗi khi nói.
Bọn Sullivan kéo ghế cao đặt bàn tay đi
găng lên quầy. Người bán rượu nghĩ chúng có dáng hai con chim âm hồn nhưng
không muốn lôi thôi nên cố nở nụ cười hỏi:
- Hai ông uống gì?
- Hai ly nước chanh, - Max nói giọng nhỏ
nhẹ mà gắt.
Người bán phục vụ xong định lui thì Max
ngoắc lại:
- Ở đây, có chuyện gì thế? Chúng tôi
không phải là dân ở đây nên không biết.
- Chà, thành phố đang sôi động ồn ào, -
người bán rượu có dịp kể lại câu chuyện xảy ra trong ngày. - Ngày mai là các báo trong nước
sẽ đưa tin ở trang nhất về việc này, tôi vừa được nghe một tay phóng viên cho
biết như vậy.
- Chuyện gì thế?
- Một nữ bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi
viện. Hình như đó là kẻ sẽ hưởng sáu triệu đô la đấy.
- Viện tâm thần ấy ở đâu?
- Phía trên kia, cách đây năm dặm, trên
đường đi Oakville. Con nhỏ theo xe cam nhông đến tận đây. Nhưng xe tải lật ở cách đây một dặm,
hình như nó đã giết tài xế.
- Người ta có tìm được con nhỏ không? -
Frank hỏi sau khi hút hết ly nước chanh và lấy mu bàn tay chùi mép.
- Chưa thấy. Người ta đang tìm. Sáng nay
lũ cớm có đến đây. Xưa nay chưa từng thấy nhiều cớm như vậy.
Max nháy mắt:
- Tại sao một con nhỏ điên lại có nhiều
tiền như vậy?
- Tiền của John Blandish, ông vua thịt. Các ông có nhớ vụ
Blandish không? Con nhỏ là cháu ngoại của lão đó.
- Tôi nhớ ra rồi, - Frank nói - Chuyện cách đây gần hai mươi
năm là ít.
- Đúng rồi. Con nhỏ là con gái của tên bắt cóc... thằng kia
là dân anh chị... và con bé thừa hưởng tính nết của cha. Nếu trong vòng mười
bốn ngày không tìm được nó thì không thể bắt con nhỏ quay về viện tâm thần
được. Luật của tiểu bang này là như thế. Và rồi cô ta được hưởng cả gia tài
không ai có quyền ngăn được. Chính vì thế mới có chuyện ồn ào.
- Cô ta có thật điên... có nguy hiểm không? - Max hỏi.
Người bán rượu gật đầu:
- Sao lại không? Cô ta từng giết người.
- Nếu tình cờ gặp thì làm sao nhận ra?
- Hình như cô ta tóc hoe, nhỏ nhắn dễ thương như mọi người.
Ngoài ra có cái sẹo nơi cườm tay.
- Thế thì dễ nhận ra thôi, - Frank nói và đặt tờ một trăm đô la trên bàn hỏi
với giọng tự nhiên. - Xung quanh đây có ai nuôi chồn không?
Người bán rượu trả lại tiền:
- Có đấy. Trại Chồn Bạc của Steve Larson, bên trên đèo Núi
Xanh kia.
- Xa không?
- Khoảng hai mươi dặm.
Max nhìn đồng hồ chỉ chín giờ rưỡi. Hắn nói với giọng thận
trọng:
- Chúng tôi đi mua lông chồn, phải lên trên ấy xem sao? Xem
chủ trại có bán không?
Chúng gật đầu chào, bước ra cửa rồi quay lại, Max nhẹ nhàng
hỏi:
- Anh chàng đó ở một mình phải không?
- Chắc ông hỏi ông ấy lo việc chăn nuôi một mình phải không?
Đúng vậy, nhưng lúc này ông ta có một người nữa. Khoảng tám ngày trước, tôi
thấy người ấy đi qua.
Bọn Sullivan tỉnh bơ: "Chào!" rồi chúng bước ra xe.
Phil Magarth đứng dựa vào một cái cây nhìn chúng bước đi. Anh
trật chiếc mũ ra sau gáy rồi bước vào quán.
- Thế nào Tom? - Phil kéo ghế thả bịch người, vẻ hơi mỏi mệt.
- Còn uytxki không? Tôi muốn uống hết hầm rượu của anh đấy.
- Chào ông Magarth! Không có tin gì về con nhỏ khùng ấy à?
- Không có gì cả! - Magarth cầm chai rượu rót ra.
- Tôi vừa nói chuyện ấy với hai người khách. Ông thấy hai
người mặc đồ đen không?
- Ồ!
Người bán rượu gãi đầu:
- Thấy dáng mà sợ... Theo họ nói thì họ buôn lông chồn.
- Thật không? - Magarth ngẩng đầu lên hỏi, vẻ quan tâm -
Chúng có dáng dân buôn lông chồn cũng như tôi có dáng làm phó mát ấy mà! Tôi
gặp chúng rồi. Đúng là gặp ba lần trong hai năm. Và mỗi lần như thế lại có một
người bị giết thê thảm. Anh thấy có lạ không?
Người bán rượu tròn mắt nhìn:
- Ông nói gì thế, ông Magarth?
- Tôi cũng không biết nữa, - Magarth thú nhận. - Nhưng chuyện
này thì không thể quên được. Anh có nghe nói về anh em Sullivan không?
- Tôi không tin!
- Có thể là họ không có trên đời này nhưng có tin đồn chúng
là những tay giết mướn nhà nghề. Chúng ghé thăm chơi nhà một kẻ nào đó có thể là kẻ ấy đi đời nhà
ma luôn. Không biết hai gã kia có phải là bọn Sullivan không? (Anh tự nói với mình). Họ muốn gì thế?
- Họ hỏi thăm Steve Larson, - người hầu bàn nói với vẻ lo
lắng. - Họ hỏi ông ta ở một mình phải không?
- Người nuôi chồn trên đèo Núi Xanh kia?
- Vâng, đúng đấy! Ông ta thật dễ chịu! Thường uống rượu ở
đây. Khoảng một tháng thì đến một lần. Tuần vừa qua tôi thấy ông ta nhưng ông
ta không ghé vào vì đi cùng với một người.
- Thật ư? Và hai gã kia hỏi về họ?
Người hầu bàn gật đầu xác nhận:
- Theo ông nghĩ thì...
- Tôi không nghĩ gì hết, tôi chỉ cố đoán mà tìm thôi. Khi tìm
được tôi mới ngồi trước bàn máy chữ gõ thành một mớ để anh nuốt thêm với bữa
sáng đấy. Thật khổ như chó!
Anh bước đi ra cửa rồi quay lại:
- Có thể là anh không đọc. Tom, kín miệng đi, đừng nói cho ai
biết việc này.
Rồi anh vội vã đi.