Đừng nói một ai - Chương 07 + 08
7
Những ly champage thon thon kêu leng keng hòa nhịp với bản sonata của Mozart.
Tiếng đàn nhạc xen lẫn với tiếng truyện trò khẽ khàng trong bữa tiệc. Griffin
Scope lách mình uyển chuyển qua những bộ tuxedo đen và những bộ váy lung linh
rực rỡ. Mọi người luôn luôn dùng một từ để miêu tả Griffin Scope: tỉ phú. Ngoài
từ đó, họ có thể gọi ông là doanh nhân hoặc nhân vật quyền thế hoặc nói ông
dáng cao, hay là một người chồng, hay một người ông, hay ông đã bảy mươi tuổi.
Họ có thể nhận xét về cá tính ông, hay bảng phả hệ, hay nguyên tắc làm việc của
ông. Nhưng chữ cái đầu tiên - trên báo chí, tivi, danh sách của mọi người -
luôn luôn là chữ T. Tỉ phú. Tỉ phú Griffin Scope.
Griffin
lọt lòng đã giàu. Ông của ông là tư bản công nghiệp từ lúc sơ kỳ; cha ông phát
đạt cơ đồ. Griffin nhân nó thêm một cơ số lần. Hầu hết các đế chế gia tộc tan
rã sau thế hệ thứ ba. Gia tộc Scope không thế. Phần lớn là nhờ sự giáo dục của
họ. Griffin chẳng hạn, không đến học ở một trường tư nhân danh tiếng như Exeter
hay Lawrenceville, như vô số những kẻ cùng địa vị. Cha ông khăng khăng không
những cho Griffin đến học ở trường công mà còn ở một thành phố trung tâm gần
nhất, Newark. Cha ông có văn phòng ở đó, hơn nữa, tạo ra một giấy phép cư trú
giả không phải là vấn đề.
Hồi đó,
khu phía Đông Newark chưa phải là một khu dân cư tồi tệ - không giống như bây
giờ, khi một gã điên cũng hiếm khi muốn lái xe ngang qua. Nơi đó là của tầng
lớp lao động, cổ xanh - dữ dằn hơn là nguy hiểm.
Griffin
yêu khu ấy.
Bạn bè
thân thiết của ông từ hồi trung học vẫn là bạn bè ông năm mươi năm sau. Lòng
trung thành là một phẩm chất rất hiếm; khi tìm thấy nó, Griffin đảm bảo chắc
chắn để đền đáp lại. Rất nhiều khách tối nay đến từ những ngày ở Newark. Một số
thậm chí còn làm việc cho ông, mặc dù ông cố gắng giải thích không bao giờ là
ông chủ thường ngày của họ.
Buổi tiệc
đêm nay kỷ niệm thứ quý giá nhất trong trái tim Griffin Scope, dành cho Hội từ
thiện tưởng nhớ Brandon Scope, đặt theo tên đứa con trai bị ám sát của Griffin.
Griffin đã bắt đầu lập quỹ này bằng một trăm triệu dollar quyên góp. Bạn bè
nhanh chóng đóng góp cho đến bây giờ. Griffin không đần độn. Ông biết rất nhiều
tiền quyên tặng là nhằm cầu cạnh, xin ân huệ. Nhưng còn có nhiều thứ khác nữa.
Trong suốt quãng đời quá ngắn ngủi của mình, Brandon Scope làm mọi người cảm
động. Sinh ra với quá nhiều may mắn và tài năng, cậu bé Brandon hầu như sở hữu
sự cuốn hút siêu nhiên. Mọi người bị cậu lôi cuốn.
Đứa con
trai kia của ông, Randall, là một cậu bé ngoan đã trưởng thành, một người đàn
ông tuyệt vời. Nhưng Brandon... Brandon là phép lạ.
Nỗi đau
lại tràn ngập một lần nữa. Nó luôn luôn ở đó, dĩ nhiên. Qua những cái bắt tay
và vỗ vỗ vào lưng nhau, nỗi đau ở bên ông, gõ nhẹ lên vai Griffin, thì thầm vào
tai, nhắc nhở ông: họ là cộng sự trong đời.
“Bữa tiệc
tuyệt vời, Griff.”
Griffin
cám ơn và bước tới. Những người phụ nữ trang điểm hấp dẫn và diện váy làm nổi
bật bờ vai trần gợi cảm; họ vừa vặn hoàn hảo với mấy bức tượng băng - sở thích
của vợ Griffin, Allison - đang chầm chậm tan trên khăn trải bàn vải lanh nhập
khẩu. Bản sonata của Mozart đã nhường chỗ cho một bản khác của Chopin. Phục vụ
bàn đeo bao tay trắng, đi quanh nâng khay bằng bạc đựng tôm Malaysia, thịt thăn
Omaha và một món thập cẩm ăn bằng tay kỳ lạ, luôn có cảm giác trong thành phần
có cà chua phơi khô.
Ông nói
chuyện với Linda Beck, quý cô trẻ đang quản lý quỹ từ thiện Brandon. Cha Linda
cũng là bạn học cũ hồi ở Newark, và cô, thật giống với rất nhiều người khác, đã
ràng buộc với những cổ phần khổng lồ của nhà Scope. Cô bắt đầu làm việc cho rất
nhiều công ty khác nhau của gia đình Scope khi còn học trung học. Cả cô và em trai
cô đều được học bổng của gia đình Scope chi trả học phí.
“Cô trông
tuyệt lắm,” ông bảo với cô, mặc dù thật ra ông nghĩ trông cô mệt mỏi.
Linda
Beck mỉm cười với ông. “Cám ơn, ngài Scope.”
“Đã bao
nhiêu lần tôi bảo cô gọi tôi là Griff rồi nhỉ?”
“Vài trăm,”
cô nói.
“Shauna
khỏe không?”
“Không
khỏe lắm, tôi e là thế.”
“Cho tôi
gửi lời hỏi thăm.”
“Vâng,
cám ơn ông.”
“Chúng ta
có lẽ nên gặp nhau vào tuần tới.”
“Tôi sẽ
gọi thư ký của ngài.”
“Tốt.”
Griffin
hôn nhẹ má cô, và đó là lúc ông nhìn thấy Larry Gandle đứng ở phòng đợi. Larry
trông mệt mỏi và nhếch nhác, nhưng vả chăng, gã trông vẫn luôn như vây. Bạn có
thể phủ vội một bộ áo quần cắt may do Joseph Abboud thiết kế lên người gã, và
một giờ sau trông gã sẽ vẫn như vừa mới tham gia ẩu đả.
Larry
Gandle không được cho là sẽ có mặt ở đây.
Ánh mắt
hai người gặp nhau. Larry gật đầu một cái và quay đi. Griffin đợi vài giây rồi
theo sau người bạn trẻ ra hành lang.
Cha
Larry, Edward, cũng là bạn học của Griffin từ những ngày xa xưa ở Newark.
Edward Gandle chết vì bị trụy tim đột ngột mười hai năm trước. Đáng tiếc kinh
khủng. Edward vốn là người rất tốt. Kể từ đó, con trai ông đảm đương vai trò
người thân tín nhất của gia đình Scope.
Hai người
đàn ông bước vào phòng đọc của Griffin. Từng có lúc phòng đọc này là một căn
phòng tuyệt vời với những giá sách bằng gỗ sồi, gỗ gụ đi từ sàn đến trần và
những quả địa cầu cổ. Hai năm trước, Allison, trong một cơn cảm hứng hậu hiện
đại, quyết định căn phòng cần được hiện đại hóa hoàn toàn. Đồ gỗ cũ bị lôi ra
ngoài và bây giờ căn phòng là một màu trắng, gọn đẹp, tiện nghi với tất cả sự
ấm áp của một phòng làm việc nhỏ. Allison tự hào về căn phòng đến nỗi Griffin
không nỡ lòng mà nói với bà ông ghét nó đến dường nào.
“Tối nay
xảy ra vấn đề gì à?” Griffin hỏi.
“Không,”
Larry nói.
Griffin
mời Larry ngồi. Larry từ chối và bắt đầu bước đi bước lại.
“Tồi tệ?”
Griffin hỏi.
“Chúng ta
phải đảm bảo chắc chắn không có những hồi kết để mở.”
“Dĩ
nhiên.”
Có kẻ đã
tấn công Randall, con trai của Griffin - do vậy, Griffin tấn công lại. Đó là
một bài học ông không bao giờ quên. Bạn không khoanh tay lại khi bạn hay người
bạn yêu thương đang bị hành hung. Và bạn không hành động như chính phủ với
những “đáp trả phù hợp” và tất cả những thứ vớ vẩn đó. Nếu kẻ nào đó làm hại
bạn, lòng nhân từ và thương hại phải đặt qua một bên. Bạn loại bỏ kẻ thù. Bạn
thiêu hủy cả trái đất. Kẻ nào chế giễu tư tưởng này, kẻ nghĩ mình là
Machiavelli một cách không cần thiết, thường thường lại là kẻ sẽ gây nên những
sự hủy diệt quá mức.
Cuối
cùng, nếu bạn loại trừ mọi vấn đề một cách nhanh gọn, ít máu phải đổ.
“Vậy có
gì không ổn?” Griffin hỏi.
Larry vẫn
bước đi bước lại. Gã xoa xoa cái phần đầu hói phía trước. Griffin không thích
nhìn thấy thế. Larry không phải là người dễ bị kích động. “Tôi chưa bao giờ nói
dối ngài, Griff,” gã nói.
“Ta biết
điều đó.”
“Nhưng có
một số lần để... giữ bí mật.”
“Giữ bí
mật?”
“Người
tôi thuê chẳng hạn. Tôi không bao giờ nói tên với ngài. Tôi cũng chưa bao giờ
nói tên với họ.”
“Những
thứ đó là tiểu tiết mà.”
“Vâng,
đúng.”
“Chuyện
gì vậy, Larry?”
Gã ngừng
bước. “Tám năm trước, ngài có nhớ chúng ta đã thuê hai tên để tiến hành một
việc.”
Mặt
Griffin tái mét. Ông nuốt nước bọt. “Và chúng tiến hành một cách đáng ngưỡng
mộ.”
“Vâng. Có
lẽ thế.”
“Ta không
hiểu.”
“Chúng
tiến hành việc của chúng. Hay, ít nhất, một phần của việc đó. Mối đe dọa rõ
ràng đã bị khử đi rồi.”
Mặc dù
ngôi nhà được quét dò thiết bị nghe trộm hàng tuần, hai người đàn ông này không
bao giờ đề cập đến những cái tên. Một quy tắc của gia đình Scope. Larry Gandle
thường tự hỏi liệu quy tắc này là vì cẩn trọng hay bởi vì nó khiến cho những
việc mà bọn gã đôi khi bị buộc phải làm trở thành việc không thuộc trách nhiệm
cá nhân. Gã cho là cái sau.
Griffin
cuối cùng ngồi sụp xuống một chiếc ghế, như thể ai đó đã đẩy ông vậy. Giọng ông
nhẹ nhàng. “Tại sao bây giờ anh lại khơi chuyện đó lên?”
“Tôi biết
việc đó hẳn phải làm ngài đau đớn đến thế nào.”
Griffin
không trả lời.
“Tôi đã
trả cho hai tên kia rất hậu,” Larry nói tiếp.
“Ta không
hề nghi ngờ điều đó.”
“Vâng.”
Hắn hắng giọng. “Ừm, sau sự kiện đó, chúng được cho là sẽ lặn đi một thời gian.
Để đề phòng.”
“Tiếp
đi.”
“Chúng ta
không có tin tức gì về chúng nữa.”
“Bọn
chúng đã nhận đủ tiền rồi, phải không?”
“Vâng.”
“Vậy thì
có gì ngạc nhiên? Có thể chúng bỏ trốn với kho báu mới tìm thấy. Có thể chúng
đi khắp nước hay thay đổi nhân dạng.”
“Đó là
thứ mà chúng ta luôn luôn cho là sẽ như vậy.”
Larry
nói.
“Nhưng?”
“Thi thể
của chúng được tìm thấy tuần trước. Chúng đã chết.”
“Ta vẫn
chưa thấy vấn đề ở đâu. Bọn chúng là những tên hung bạo. Chúng có thể gặp một
kết cục hung bạo.”
“Thi thể
lâu rồi.”
“Lâu?”
“Chúng đã
chết ít nhất là năm năm. Và chúng được tìm thấy chôn cạnh cái hồ nơi... nơi sự
kiện kia xảy ra.”
Griffin
há miệng, ngậm lại, cố một lần nữa. “Ta không hiểu.”
“Nói một
cách thẳng thắn, tôi cũng không.”
Quá
nhiều. Tất cả thế này là quá nhiều. Griffin đã phải tranh đấu để không rơi nước
mắt suốt cả tối nay, với bữa tiệc tưởng nhớ Brandon và tất cả những thứ khác.
Giờ đây bi kịch vụ án mạng Brandon đột ngột trào lên. Tất cả những gì ông có
thể làm là không đổ sụp xuống.
Griffin
ngước nhìn người thân tín của mình. “Chuyện này không thể quay trở lại.”
“Tôi
biết, Griff.”
“Chúng ta
phải tìm bằng được chuyện gì đã xảy ra. Ý ta là tất cả mọi thứ.”
“Tôi vẫn
theo dõi những kẻ có quan hệ với ả. Đặc biệt là chồng ả. Chỉ để phòng. Bây giờ
tôi sẽ sắp xếp toàn bộ lực lượng của chúng ta theo dõi chúng.”
“Tốt,”
Griffin nói. “Dù phải mất gì đi nữa, việc này cũng phải bị chôn vùi. Ta không
quan tâm kẻ nào sẽ bị chôn vùi cùng với nó.”
“Tôi
hiểu.”
“Và,
Larry?”
Gandle
đợi.
“Ta biết
tên một đứa anh thuê.” Ông muốn nói Eric Wu. Griffin Scope dụi dụi mắt và bắt
đầu quay lại với đám khách khứa. “Dùng hắn.”
8
Shauna và Linda thuê một căn hộ ba phòng ngủ ở giao lộ Riverside Drive và Phố
116, không xa Đại học Columbia mấy. Tôi đã cố tìm một chỗ trong khu, việc tưởng
như Nữ Oa đội đá vá trời.
Shauna mở
cửa cho tôi nhờ hệ thống điện thoại nội bộ. Linda vẫn ở buổi tiệc chưa về. Mark
đã ngủ. Tôi rón rén nhón chân vào phòng và hôn lên trán thằng bé. Mark vẫn còn
bám riết lấy cái mốt chơi Pokémon, điều đó thấy rất rõ. Ga trải giường Pikachu
và một con Squirtle nhồi bông nằm rúc mình trong cánh tay thằng bé. Mọi người
phê phán xu hướng này, nhưng nó khiến tôi nhớ đến nỗi ám ảnh tuổi ấu thơ của
riêng mình, với những Batman và Captain America. Tôi ngắm nhìn nó trong vài
giây. Nói nghe thì sáo nhé, đúng thế thật, nhưng thực sự thì những thứ nhỏ bé
quan trọng lắm.
Shauna
đứng đợi ở cửa. Khi chúng tôi cuối cùng trở ra phòng khách, tôi nói, “Tớ uống
một chút, có sao không?”
Shauna
nhún vai. “Thoải mái đi.”
Tôi rót
vào ly cho mình độ hai ngón tay rượu bourbon. “Cậu uống cùng chứ.”
Cô lắc
đầu.
Chúng tôi
ngồi trên đi văng. “Mấy giờ Linda về?” tôi hỏi.
“Biết
chết liền,” Shauna chậm rãi nói. Tôi không thích kiểu nói thế.
“Mẹ
kiếp,” tôi nói.
“Tạm thời
thôi, Beck. Tớ yêu Linda, cậu biết mà.”
“Mẹ
kiếp,” tôi lại nói.
Năm
ngoái, Linda và Shauna đã chia tay trong hai tháng. Việc đó chẳng tốt lành gì,
đặc biệt đối với Mark.
“Tớ không
phải dọn đi hay gì cả,” Shauna nói.
“Vậy thì
có gì không ổn?”
“Vẫn
chuyện xưa như trái đất. Công việc này của tớ lúc nào cũng hút sự chú ý. Tớ
được những người vừa thú vị vừa xinh đẹp vây quanh suốt. Không có gì mới, phải
không? Chúng ta đều biết chuyện này. Tuy nhiên, Linda lại nghĩ mắt tớ đảo như
rang lạc.”
“Cậu thế
thật,” tôi nói.
“Rồi, dĩ
nhiên rồi, nhưng chuyện đó đâu có gì mới, phải không?”
Tôi không
đáp lời.
“Rốt cuộc
thì Linda chính là người tớ về nhà cùng mà.”
“Và trên
đường về cậu chả bao giờ tạt chỗ nọ chỗ kia ư?”
“Nếu tớ
có tạt, toàn là thứ lìu tìu cả. Cậu biết mà. Tớ làm việc không tốt lắm khi bị
nhốt trong một cái lồng, Beck ạ. Tớ cần sàn diễn.”
“Những ẩn
dụ kết hợp hay nhỉ,” tôi nói.
“Ít nhất
nó vẫn.”
Tôi uống
trong im lặng một lúc.
“Beck?”
“Sao?”
“Bây giờ
đến phiên cậu.”
“Nghĩa
là?”
Cô ném
cho tôi một cái nhìn và đợi.
Tôi nghĩ
về lời cảnh báo “Đừng nói một ai” ở cuối email. Nếu lá thư thực sự do Elizabeth
gửi - tâm trí tôi vẫn chật vật chỉ với việc ấp ủ một ý niệm như thế - nàng biết
tôi sẽ kể cho Shauna. Linda - có thể không. Nhưng Shauna? Tôi kể với cô ấy tất
cả mọi thứ. Hiển nhiên sẽ là thế.
“Có một
khả năng,” tôi nói, “Elizabeth vẫn còn sống.”
Shauna đi
tiếp ý tưởng của tôi. “Cô ấy đã chạy trốn cùng với Elvis, phải không?” Khi nhìn
thấy gương mặt tôi, cô dừng lại và bảo, “Nói rõ hơn đi.”
Tôi giải
thích. Tôi kể cho cô nghe về cái email kia. Tôi kể cho cô nghe về cái camera
trên phố. Và tôi kể cho cô nghe về chuyện nhìn thấy Elizabeth trên màn hình máy
tính. Shauna không rời mắt khỏi tôi trong suốt thời gian tôi kể. Cô không gật
đầu, không ngắt lời. Khi tôi nói xong, cô cẩn trọng rút một điếu thuốc từ trong
bao ra và đưa lên miệng. Shauna đã bỏ thuốc từ bao năm nay rồi, nhưng cô vẫn
thích nghịch chúng. Cô nhìn nó chằm chằm, lật đi lật lại trong tay cứ như thể
trước đây chưa một lần nhìn thấy điếu thuốc lá. Tôi thấy những sợi thuốc lá đảo
tung lên.
“Được
rồi,” cô nói. “Vậy vào lúc hai mươi giờ mười lăm tối mai, lá thư tiếp theo dự
kiến sẽ xuất hiện, phải không?”
Tôi gật
đầu.
“Vậy
chúng ta sẽ đợi đến lúc đó.”
Cô bỏ
điếu thuốc lại vào trong bao.
“Cậu
không nghĩ thế là điên rồ à?”
Shauna
nhún vai. “Không quan trọng,” cô nói.
“Nghĩa
là?”
“Có một
vài khả năng có thể giải thích cho những thứ cậu vừa nói.”
“Bao gồm
cả điên loạn.”
“Ừ, dĩ
nhiên, khả năng đó lớn đấy. Nhưng giả thiết tiêu cực ngay bây giờ để làm cái
gì? Đơn giản cho nó là thực đi. Hãy đơn giản cho rằng cậu nhìn thấy cái cậu
nhìn thấy và Elizabeth vẫn còn sống. Nếu bọn mình sai, thì ơ hơ này, bọn mình
sẽ phát hiện ra chuyện đó ngay thôi. Nếu bọn mình đúng...” Cô cau mày, nghĩ về
ý tưởng đó, lắc đầu. “Chúa ơi, tớ hy vọng đến rồ dại bọn mình đúng.”
Tôi mỉm
cười với cô. “Tớ yêu cậu, cậu biết không.”
“Ừa,” cô
nói. “Ai chả yêu tớ.”
Khi về
đến nhà, tôi rót cho mình một ly cuối cùng. Tôi nốc một ngụm dài và để cho dòng
rượu ấm nóng kia đi du lịch với những điểm đến mà ai cũng biết rõ là đâu. Phải,
tôi uống. Nhưng tôi không phải một gã hay say sưa. Không phải chối gì đâu. Tôi
biết mình ve vãn cô em tên là nghiện rượu. Tôi cũng biết ve vãn cô em nghiện
ngập rượu chè thì an toàn ngang ngửa với việc ve vãn cô con gái chưa đến tuổi
vị thành niên của một tên găngxtơ. Nhưng cho đến giờ, việc ve vãn vẫn chưa tiến
xa đến mức lên giường mà. Tôi đủ thông minh để biết việc đó không nên kéo dài.
Chloe rụt
rè lại gần tôi với cái điệu bộ thân quen của cô nàng, có thể hiểu điều này: “Đồ
ăn, đi dạo, đồ ăn, đi dạo.” Loài chó kiên định tuyệt hảo. Tôi thết nó một bữa
rồi dẫn đi dạo quanh khu nhà. Không khí lạnh làm phổi tôi dễ chịu, nhưng tản bộ
chẳng bao giờ làm đầu óc tôi thanh thản. Đi dạo, thật ra ấy, là một thứ buồn tẻ
kinh hoàng. Nhưng tôi thích ngắm Chloe đi dạo. Tôi biết nghe có vẻ kỳ quặc,
nhưng con chó tìm thấy niềm vui thích đến thế chỉ từ một hoạt động đơn giản
này. Điều đó khiến tôi sung sướng theo kiểu tinh thần Phật giáo mỗi khi ngắm
nhìn cô nàng.
Về nhà,
tôi khẽ rón rén vào phòng ngủ. Chloe theo sau tôi. Ông đã ngủ. Cô y tá mới cũng
thế. Cô ta ngáy ra tràng âm thanh re ré như trong phim hoạt hình. Tôi ấn nút
bật máy tính lên và tự hỏi sao cảnh sát trưởng Lowell không gọi lại. Tôi nghĩ
đến việc gọi ông ta, mặc dù lúc này cũng gần nửa đêm rồi. Rồi tôi quyết định:
cứng rắn.
Tôi nhấc
điện thoại lên, quay số. Lowell có điện thoại di động. Nếu ông ta đang ngủ, ông
ta luôn có thể tắt đi, phải không nào?
Ông ta
trả lời ở hồi chuông thứ ba. “Xin chào, bác sĩ Beck.”
Giọng ông
ta khó chịu. Tôi cũng nhận ra tôi không còn là đốc tờ nữa.
“Sao ông
không gọi lại cho tôi?” tôi hỏi.
“Muộn
rồi,” ông ta nói. “Tôi nghĩ mình sẽ gọi lại cho anh vào sáng mai.”
“Tại sao
ông lại hỏi tôi về Sarah Goodhart?”
“Mai,”
ông ta nói.
“Xin lỗi,
ông nói gì kia?”
“Muộn
rồi, bác sĩ Beck. Tôi nghỉ rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ nên nói chuyện này trực tiếp
với anh.”
“Ít nhất
thì ông có thể nói cho tôi...?”
“Anh sẽ
có mặt ở phòng khám sáng mai chứ?”
“Có.”
“Sáng mai
tôi sẽ gọi cho anh.”
Lịch sự
nhưng kiên quyết, ông ta nói lời chúc ngủ ngon rồi dập máy. Tôi nhìn cái điện
thoại và tự hỏi tất cả những chuyện này là thế quái nào.
Không thể
có chuyện ngủ nghê. Tôi dành cả đêm lên mạng, lướt qua một loạt camera đặt trên
đường các thành phố khác nhau, hy vọng vô tình bập đúng cái cần tìm. Mò kim
bằng công nghệ trong đáy bể thế giới.
Đến giờ
nào đó, tôi dừng lại và chui vào chăn. Một phần của nghề bác sĩ là kiên nhẫn.
Tôi liên tục cho bọn trẻ tiến hành những xét nghiệm mang lại kết quả làm đảo
ngược chuyện sống còn - nếu không phải là kết thúc sinh mạng - và bảo chúng
cùng cha mẹ chúng đợi kết quả. Họ không có lựa chọn nào khác. Có lẽ cũng có thể
nói một câu tương tự như thế trong tình huống này. Ngay bây giờ có quá nhiều
khả năng. Ngày mai, khi tôi đăng nhập lại Bigfoot dưới username Bat Street và
password là Teenage, tôi có thể biết được nhiều hơn.
Tôi dán
mắt lên trần nhà một lúc. Rồi tôi nhìn sang bên phải mình - chỗ Elizabeth hay
nằm. Tôi luôn buồn ngủ trước. Tôi thường nằm thế này ngắm nàng đọc sách, từng
đường nét trên khuôn mặt nàng, cái cách nàng chú mục vào bất cứ thứ gì mình
đang đọc. Đó là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hai mắt díp lại và mơ
màng thiếp đi.
Tôi quay
người hướng mặt về phía bên kia.
Bốn giờ
sáng, Larry Gandle nhìn qua mái tóc nhuộm màu bạch kim của Eric Wu. Wu kỷ luật
khủng khiếp. Nếu không tập thể lực, hắn ngồi trước màn hình máy tính. Nước da
hắn đã biến sang một màu trắng xanh bệnh hoạn sau khi lướt vài nghìn trang web,
nhưng cơ thể kia vẫn là khối xi măng.
“Thế
nào?” Gandle hỏi.
Wu tháo
headphone khỏi tai. Rồi hắn khoanh hai cánh tay như hai cột đá cẩm thạch trước
ngực. “Tao thấy khó hiểu.”
“Nói tao
nghe.”
“Bác sĩ
Beck hiếm khi lưu lại cái email nào của hắn. Chỉ một số cái liên quan đến bệnh
nhân. Không có gì riêng tư. Nhưng rồi hắn nhận hai cái thư kỳ lạ hai ngày
trước.” Vẫn không quay mặt khỏi màn hình, Eric Wu chìa hai tờ giấy cho quả bóng
bowling gắn trên cái vai kia. Larry Gandle nhìn lá thư và cau mày.”
“Chúng có
nghĩa gì?”
“Tao
không biết.”
Gandle
đọc lướt qua nội dung lá thư nói về việc nhấp chuột vào thứ gì đó vào “thời
điểm hôn”. Gã không hiểu gì về máy tính - mà gã cũng không muốn hiểu gì cả. Mắt
gã lại liếc lên đầu mảnh giấy và đọc tiêu đề thư.
E.P + D.B
và một đống những nét gạch.
Gandle
nghĩ D.B. Có thể là David Beck? Và E.P...
Ý nghĩa
đó đập xuống hắn như một cú trời giáng. Hắn chậm chạp đưa tờ giấy lại cho Wu.
“Ai gửi
cái này?” Gandle hỏi.
“Tao
không biết.”
“Tìm đi.”
“Không
thể,” Wu nói.
“Tại
sao?”
“Người
gửi sử dụng một server chuyển tiếp mail nặc danh không cần xác thực người gửi.”
Wu nói giọng đều đều, bình tĩnh gần như quái lạ. Hắn cũng dùng kiểu giọng đó
khi nói chuyện về bản tin thời tiết hay xé toạc má một người. “Tao sẽ không nói
chi tiết về thuật ngữ máy tính, nhưng không có cách nào để lần theo dấu cả.”
Gandle
chú ý sang email kia, cái có nói đến Bad Street và Teenage. Gã không hiểu chút
gì.
“Cái này
thì sao? Mày có lần được theo không?”
Wu lắc
đầu. “Cũng là một server chuyển tiếp mail nặc danh không cần xác thực người
gửi.”
“Cùng một
người gửi cả hai cái?”
“Dự đoán
của mày chất lượng ngang dự đoán của tao.”
“Nội dung
thì sao? Mày có hiểu một trong hai cái nói về chuyện gì không?”
Wu gõ một
vài phím và email đầu tiên xuất hiện trên màn hình. Hắn chỉ ngón tay to, gân
guốc vào màn hình. “Nhìn thấy cái chữ màu xanh chỗ kia không? Nó là một
hyperlink. Tất cả những gì bác sĩ Beck phải làm là nhắp chuột vào đó và nó sẽ
đưa hắn đến một thế giới nào đó, có lẽ là một website.
“Website
gì?”
“Nó là
một cái link gãy. Một lần nữa, không thể lần theo dấu.”
“Và Beck
được dự kiến là sẽ làm việc đó vào ‘thời điểm hôn’?”
“Nó viết
thế.”
“Thời
điểm hôn có phải thuật ngữ máy tính gì đó không?”
Wu suýt
cười toét miệng. “Không.”
“Vậy mày
không biết cái thời điểm email kia nhắc đến là gì?”
“Chính
xác.”
“Hay thậm
chí bọn mình đã qua mất thời điểm hôn hay chưa?”
“Qua
rồi,” Wu nói.
“Làm thế
nào mày biết?”
“Trình
duyệt web của hắn được thiết lập cho ta biết hai mươi trang gần đây nhất mà hắn
đã vào. Hắn đã nhấp chuột cái link kia. Đúng ra là vài lần.”
“Nhưng
mày không thể, ờ, theo hắn đến đó?”
“Không.
Đường link đó không dùng được.”
“Cái
email kia thì sao?”
Wu gõ một
vài phím. Màn hình thay đổi và lá thư thứ hai xuất hiện. “Cái này thì tìm ra dễ
hơn. Rất sơ đẳng, thực ra là thế.”
“Được,
tao nghe đây.”
“Người
gửi email nặc danh kia đã thiết lập một account email cho bác sĩ Beck,” Wu giải
thích. “Hắn đưa cho bác sĩ Beck một user name cùng một password và một lần nữa
nhắc đến thời điểm hôn.”
“Vậy để
tao xem có hiểu không nhé,” Gandle nói. “Beck mở một website nào đó. Hắn gõ cái
user name và password kia và sẽ có một tin nhắn cho hắn?”
“Đúng, lý
thuyết là thế.”
“Chúng ta
cũng làm thế được không?”
“Đăng
nhập dùng user name và password kia?”
“Ừ. Và
đọc tin nhắn.”
“Tao đã
thử rồi. Cái account kia vẫn chưa tồn tại.”
“Tại sao
chưa?”
Eric Wu
nhún vai. “Người gửi nặc danh có thể thiết lập cái account đó sau. Sát với thời
điểm hôn hơn.”
“Thế bây
giờ chúng ta có thể kết luận được gì?”
“Nói một
cách đơn giản” - ánh sáng từ màn hình nhảy nhót rung rinh trong đôi mắt trống
rỗng của Wu - “ai đó sẽ phải trải qua cả một đống rắc rối để có thể giữ được
trạng thái nặc danh như vậy.”
“Vậy làm
cách nào chúng ta tìm được ra đó là ai?”
Wu giơ
lên một thiết bị nhỏ trông giống như thứ mà bạn có thể thấy trong một cái đài
bán dẫn xách tay. “Chúng ta đã cài đặt một trong những thứ này lên máy tính ở
nhà cũng như chỗ làm của hắn.”
“Cái gì
thế?”
“Một bộ
theo dõi trên hệ thống dùng kỹ thuật số. Bộ theo dõi này gửi những tín hiệu số
từ máy tính của hắn đến máy của chúng ta. Nếu bác sĩ Beck nhận bất kỳ email hay
vào bất cứ website nào hay thậm chí nếu hắn chỉ gõ một chữ cái, chúng ta sẽ có
thể nhìn thấy tất cả ngay cùng lúc đó.”
“Vậy
chúng ta đợi và xem,” Gandle nói.
“Ừ.”
Gandle
nghĩ về chuyện Wu nói với gã - về thời gian, công sức kẻ nào đó phải bỏ ra để
duy trì được trạng thái nặc danh - và một nghi hoặc khủng khiếp bắt đầu bò vào
bụng hắn.