Bí mật quả chuông - Chương 16

Chương 16

Một thương gia giàu có được
tiếp đón tại hội trường

Địch công cải trang thành thầy
bói

Hai ngày tiếp theo chẳng có chuyện gì xảy ra
trong vụ kiện của Lương với Lâm.

Địch
công được các thuộc hạ báo cáo thường xuyên nhưng Lâm Phương chẳng có động tĩnh
gì. Ông ta dường như nhốt mình cả ngày trong thư viện.

Tào Can đã cho
công nhân dọn dẹp những tàn tích của bức tường cũ trong sân thứ hai. Họ đã san
bằng con đường để dễ dàng đi lên bức tường cạnh đó. Tào Can đã có một chỗ quan
sát thoải mái và anh ngồi đó phơi nắng ngắm nhìn biệt thự của Lâm Phương và cau
có nhìn tên quản lí mỗi khi hắn xuất hiện trong sân.

Triệu Thái báo
cáo rằng trang trại của Lâm vẫn còn ba người đàn ông và họ vẫn bận rộn làm việc
trên những luống rau và chiếc thuyền buồm vẫn còn neo đậu tại đó. Triệu Thái đã
câu được hai con cá chép to trong kênh và đem nó đến cho nhà bếp của Địch công.

Mã Tông tìm
thấy một căn gác khá lớn tại cửa hàng lụa đối diện nhà bà Lương và giết thì giờ
bằng cách dạy một một bộ đầu trẻ đầy hứa hẹn quyền thuật và đấu vật. Anh báo
cáo rằng bà Lương chẳng hề đi ra ngoài, chỉ có mụ người ở rời khỏi đó để đi mua
rau. Anh nhận thấy không có việc gì đáng ngờ tại khu vực đó.

Vào ngày thứ
ba lính gác tại cổng thành phía Nam
bắt giữ một người đến từ Quảng Đông, nghi ngờ là có liên quan đến một vụ trộm ở
ngoại ô phía Nam.
Hắn ta mang một là thư gởi cho Lâm Phương.

Địch công đọc nó cẩn thận nhưng không tìm thấy điều gì
đáng ngờ. Đó là một báo cáo chi tiết được gửi bởi một đại diện của Lâm Phương ở
thành phố khác liên quan đến kết quả của một vụ mua bán. Địch công ngạc nhiên
trước các khoản tiền liên quan lên đến vài ngàn lạng bạc.

Bức thư đã được sao lại và người đó được trả tự do. Chiều
hôm đó Tào Can báo cáo rằng người ấy đã đi vào biệt thự của Lâm Phương.

Và tối ngày thứ tư Triệu Thái chặn gã quản lí của Lâm
Phương trên bờ kênh. Hắn nhảy xuống sông và lặn mất tăm không người lính nào
tìm được.

Triệu Thái đảm nhận vai trò của tên cướp cạn và hạ gục
tên quản lí. Anh tìm thấy một bức thư gởi cho một quan chức cao cấp tại kinh
thành. Địch công nhận thấy bức thư này đề nghị úp mở về việc thuyên chuyển ngay
quan án sát Phổ Dương đi trấn nhậm nơi khác không được chậm trễ. Đáng chú ý là
nó kèm theo một ngân phiếu năm trăm lạng vàng.

Sáng hôm sau, một gia nhân của Lâm Phương mang đến cho
quan án một bức thư trong đó báo về việc người quản lí của ông ta bị tấn công
bởi một tên cướp. Địch công ra một cáo thị hứa thưởng năm mươi lạng bạc cho
thông tin liên quan đến vụ cướp này. Ông giữ lá thư đánh cắp được trong hồ sơ
của mình để sử dụng trong tương lai.

Đây là tin tốt lành đầu tiên nhưng dường như là cuối
cùng. Một tuần trôi qua và không có sự phát triển nào mới.

Lão Hồng nhận thấy rằng quan án tỏ ra rất lo lắng. Ông
mất đi sự bình tĩnh thường ngày của mình và thường trong một tâm trạng cáu
kỉnh.

Quan án bỗng dưng quan tâm đặc biệt đến các vấn đề quân
sự và nghiên cứu báo cáo từ một thẩm phán khác trong cùng tỉnh trong nhiều giờ.
Ông giữ cẩn thận ghi chú về một cuộc nổi dậy vũ trang của những kẻ cuồng tín từ
một giáo phái mới xuất hiện ở phía Tây nam thị trấn với sự giúp sức của một
băng cướp. Kể từ khi biết chắc rằng cuộc nổi loạn không ảnh hưởng đến Phổ
Dương, lão Hồng mất một thời gian suy nghĩ vẫn không hiểu tại sao Địch công lại
quan tâm đến vụ nổi loạn này.

Quan án thậm chí đã kết thân với người chỉ huy đơn vị
quân đội đồn trú của Phổ Dương, người này ngoài khả năng quân sự thì chỉ là một
gã đàn ông đần độn. Địch công tham gia vào việc bàn luận về sự phân bổ các lực
lượng quân sự trên địa bàn tỉnh.

Quan án không giải thích bất cứ vấn đề nào với lão Hồng.
Lão Hồng cảm thấy bị tổn thương vì quan án không tin tưởng vào mình mà chia sẻ
những việc ông đang buồn phiền và ông biết có những rắc rối đang xảy ra ở gia
đình Địch công.

Địch công thỉnh thoảng dành một đêm ở nhà của phu nhân
thứ hai hoặc thứ ba, nhưng chủ yếu là ông ngủ trên ghế dài trong văn phòng
riêng của mình.

Một hoặc hai lần ông đến sân thứ tư cùng uống trà với
Thanh Mai và Thanh Ngọc. Sau khi nói chuyện với họ một thời gian ông quay trở
lại tòa án.

Hai tuần sau chuyến viếng thăm của Địch công đến biệt thự
của Lâm Phương. Người quản lí của ông ta đến tòa án với danh thiếp của chủ mình
và hỏi xem Lâm Phương có thể đến gặp quan án vào chiều hôm đó. Lão Hồng thông
báo cho người quản lí là quan án cảm thấy rất vinh dự khi được tiếp ông ta.

Chiều hôm đó Lâm Phương đến tòa án trong
một chiếc kiệu khép kín. Địch công đã tiếp đón ông ta thân ái nhất. Quan án mời
ông ta ngồi cạnh ngài trong phòng tiếp tân lớn của tòa án và mời ông ta dùng
các loại trái cây với bánh ngọt.

Địch công uống trà với Lâm Phương

Khuôn mặt bình thản của Lâm Phương tỏ ra rất khó nắm bắt, trong giọng nói
đơn điệu của mình ông chào hỏi theo phép lịch sự thông thường.

Sau đó ông hỏi thăm xem có phát hiện gì mới về tên côn đồ đã tấn công người
quản lí của ông.

- Người quản lí của tôi – ông ta nói – trên đường đến trang trại của tôi để
truyền tải một thông điệp. Anh ta rời thành phố bằng cổng phía Bắc và đi dọc bờ
kênh bên ngoài thành, tên côn đồ đã đánh anh ta sau đó cướp đồ của anh ta rồi
ném anh ta xuống nước. May mắn là người quản lí của tôi biết bơi nên mới thoát
khỏi chết đuối.

- Chà, thằng khốn đó – Địch công kêu lên giận dữ - đầu tiên là tấn công một
người đàn ông sau đó lại muốn cho anh ta chết đuối. Ta sẽ nâng giải thưởng lên
một trăm lạng bạc cho ai có thông tin về tên cướp đó.

Lâm Phương trân trọng cảm ơn quan án. Sau đó nhìn chằm chằm vào Địch công
với đôi mắt sắc như dao, ông hỏi:

- Thưa đại nhân, bao giờ thì ngài có thể xử trường hợp của tôi?

Địch công buồn bã lắc đầu và trả lời:

- Người thư lại cao cấp của tôi làm việc trên các tài liệu mỗi ngày! Một số
điểm, tất nhiên, phải được kiểm tra bởi bà Lương và như ông thấy đó, bà ta rất
hiếm khi tỉnh táo. Tuy nhiên tôi tin tưởng rằng sẽ kết thúc sớm việc này. Tôi
sẽ kiểm tra công việc thường xuyên!

Lâm Phương cúi đầu thật sâu.

- Hai vấn đề này – ông tiếp tục – chỉ là vấn đề nhỏ. Tôi không dám làm mất
thì giờ quý báu của đại nhân vì những chuyện vặt vãnh như thế này. Hiện nay tôi
đang phải đối mặt với một vấn đề mà chỉ có đại nhân mới có thể giúp tôi.

- Hãy nói chuyện thẳng thắn – Địch công nói – và xem như ta hoàn toàn phục
vụ cho ông!

Lâm Phương nở một nụ cười ảm đạm, vuốt bộ râu thưa thớt của mình ông nói:

- Thưa đại nhân, ngài được liên lạc thường xuyên với các cơ quan có thẩm
quyền cao nhất trong nước tự nhiên sẽ hoàn toàn quen thuộc với công việc nội bộ
bên trong và bên ngoài đế chế của chúng ta. Nó chẳng bao giờ là vấn đề đối với
ngài nhưng với những thương gia không biết gì như chúng tôi thì đó là những vấn
đề lớn. Đôi khi những kiến thức như thế có thể giúp chúng tôi tiết kiệm hàng
ngàn lạng bạc. Bây giờ tôi học hỏi từ người đại diện của tôi tại Quảng Đông,
một công ti đối thủ của tôi đã có những lời khuyên không chính thức từ một quan
chức, người này hành động như là một cố vấn danh dự của họ. Tôi cảm thấy rằng
công ti nhỏ bé của tôi nên noi theo tấm gương đó. Thật không may là một thương
gia nghèo như tôi không có quen ai trong giới quan lại cao cấp. Vì vậy, tôi sẽ
đánh giá cao nếu đại nhân ban một ân huệ bằng cách gợi ý một cái tên cho tôi!

Địch công cúi chào và nói nghiêm túc:

- Ta cảm thấy vô cùng vinh dự khi ông hạ cố để hỏi ý kiến vô giá trị của
ta, và ta cảm thấy hối tiếc vì ta, một thẩm phán tầm thường của một huyện nhỏ
bé không thể suy nghĩ ra một người bạn hay người quen có đủ kinh nghiệm và kiến
thức để hoạt động như là một cố vấn danh dự cho một công ti to lớn như nhà họ
Lâm.

Lâm Phương nhấm nháp trà của mình.

- Tôi biết rằng đối thủ của tôi cung cấp mười phần trăm thu nhập của mình
cho vị cố vấn danh dự này – ông lặng lẽ nói – như là một dấu hiệu nhỏ cho sự
đánh giá cao những lời khuyên của ông cho vấn đề của họ. Tỉ lệ này, tất nhiên,
không phải là nhiều cho một quan chức cấp cao, nhưng ngay cả như vậy tôi tính
toán rằng nó là năm ngàn lạng bạc mỗi tháng xem như khoản giúp đỡ cho chi phí
gia đình.

Địch công vuốt râu của mình và quan sát:

- Ta hi vọng rằng ông sẽ hiểu sâu sắc rằng ta rất đau buồn khi phải nói là
ta không thể giúp ông trong vấn đề này. Nếu ta không đánh giá ông rất cao, ta
có thể, tất nhiên, cung cấp cho ông một giới thiệu về một số đồng nghiệp của
ta. Tuy nhiên, theo ý kiến của ta, không ai có đủ điều kiện để làm cố vấn cho
công ti của ông.

Lâm Phương đứng lên.

- Tôi xin đại nhân tha lỗi vì đã đề cập đến vấn đề này quá đột ngột. Tôi
chỉ muốn nhấn mạnh rằng số tiền mà tôi vừa đề cập vừa rồi chỉ là tính toán ước
lượng, nó có thể là gấp đôi con số đó. Phải, có lẽ sự suy nghĩ kĩ càng của đại
nhân có thể làm bật ra một cái tên nào đó từ bộ nhớ của ngài.

Địch công cũng đứng lên và nói:

- Ta rất lấy làm hối tiếc, nhưng ta không thể nào tìm thấy trong đám bạn bè
giới hạn của mình người nào có trình độ cao cần thiết cho công việc đó.

Lâm Phương một lần nữa thi lễ và lui ra. Địch công đích thân tiễn ông ta
tới kiệu.

Lão Hồng nhận thấy sau chuyến viếng thăm này Địch công đã lên tinh thần.
Ông nói với lão Hồng về cuộc nói chuyện với Lâm Phương và nhận xét:

- Con chuột đã cảm thấy nguy hiểm và nó bắt đầu cắn bẫy!

Ngày hôm sau quan án lại rơi vào tâm trạng chán nản của mình. Ngay cả các
báo cáo nhiệt tình của Tào Can về việc anh ta chọc tức tên quản lí của Lâm
Phương như thế nào cũng không mang lại nụ cười trên môi Địch công.

Một tuần nữa trôi qua.

Sau buổi xử án trưa của tòa án, Địch công ngồi một mình trong văn phòng
riêng của mình bơ phờ ngó qua các giấy tờ trên bàn làm việc.

Ông nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện từ hành lang bên ngoài. Hai người
giúp việc đứng đó và nói chuyện rời rạc. Đột nhiên Địch công nghe được từ “cuộc
nổi dậy.”

Ông bật dậy khỏi ghế ngồi và rón rén đến cánh cửa. Ông nghe một người nói:

- ... do đó không sợ hãi cuộc nổi dậy này lan rộng thêm. Tôi chỉ nghe nói,
tất nhiên, thống đốc của tỉnh chúng ta để phòng ngừa cuộc nổi loạn muốn tập
trung một lực lượng quân sự đáng kể gần Tần Hoài, như là một sự phô trương lực
lượng.

Địch công háo hức dán đôi tai của mình sát vào tờ giấy. Ông nghe người giúp
việc kia nói:

- Điều này đã giải thích tất cả! Bạn của tôi là hạ sĩ nói rằng, như là một
biện pháp khẩn cấp, các đơn vị đồn trú của tất cả các huyện quanh khu vực này
nhận được lệnh đi đến Tần Hoài đêm nay. Phải, nếu đó là sự thật, thì các thông
tin liên lạc sẽ được đưa đến tòa án này, và...

Địch công không lắng nghe thêm nữa. Ông vội vã mở khóa tủ sắt, trong đó ông
giữ các tài liệu mật và lấy ra một gói lớn cùng với một số giấy tờ.

Khi lão Hồng đến, ông đã ngạc nhiên trước sự thay đổi hoàn toàn của quan
án. Tất cả sự thờ ơ của Địch công đã biến mất và ông nói trong một giọng nói
sắc nét:

- Lão Hồng, ta phải rời khỏi tòa án để đi điều tra một bí mật rất quan
trọng! Lắng nghe cẩn thận hướng dẫn của ta, ta không có thời gian để nhắc lại
và cung cấp cho ông một lời giải thích. Thực hiện theo hướng dẫn trong thư của
ta. Ngày mai ông sẽ hiểu tất cả những điều này là như thế nào.

Địch công đưa cho lão Hồng bốn phong bì.

- Đây là bốn tờ giấy triệu tập của ta, để gọi bốn công dân hàng đầu của thị
trấn này, họ rất trung thực và có uy tín với người dân địa phương. Ta chọn các
người này sau khi suy nghĩ rất nhiều, có tính đến vị trí ngôi nhà của họ.

Họ gồm có: ông Bảo tướng quân đã về hưu, ông Vạn là thẩm phán của tòa án
cấp tỉnh đã về hưu, Linh là người đứng đầu phường kim hoàn và Ôn là trùm phường
thợ mộc. Tối nay ông sẽ đi mời họ trên danh nghĩa của ta. Cho họ biết rằng sáng
mai, một giờ trước lúc bình minh, tôi sẽ cần họ như là nhân chứng trong một vụ
án có tầm quan trọng rất lớn. Họ không được tiết lộ việc này cho bất cứ ai. Ta
mong họ có mặt sẵn sàng trong sân nhà của họ với kiệu và đoàn tuỳ tùng của họ.

Sau đó, ông bí mật gọi Mã Tông, Triệu Thái và Tào Can trở về từ nơi họ đang
theo dõi. Thay thế họ sẽ là những bộ đầu. Nói với ba người đó có mặt tại sân
chính vào sáng mai hai giờ trước lúc bình minh. Mã Tông và Triệu Thái phải cưỡi
ngựa và trang bị giáp trụ đầy đủ, nhớ mang theo kiếm và cung!

Bốn người các ông sẽ lặng lẽ đánh thức toàn bộ nhân viên của tòa án bao gồm
tất cả các nhân viên, bộ đầu và người chạy việc. Kiệu chính thức của ta phải
được chuẩn bị sẵn sàng trong sân chính. Các nhân viên đứng vào vị trí quy định
xung quanh nó. Bộ đầu mang theo gậy, dây xích và roi. Tất cả những điều này nên
được thực hiện một cách âm thầm. Những chiếc đèn lồng không được thắp sáng. Ông
phải đặt quan phục và mũ cánh chuồn của ta vào trong kiệu. Các nhân viên cai
ngục ở lại bảo vệ tòa án.

Bây giờ ta phải đi, hẹn gặp lại ông hai giờ trước lúc bình minh!

Trước khi lão Hồng có thể nói một lời, quan án đã cầm lấy cái gói của mình
và rời khỏi văn phòng.

Địch công vội vã đến dinh thự của mình và đi thẳng đến sân thứ tư. Ở đó ông
tìm thấy Thanh Mai và Thanh Ngọc đang ngồi thêu một cái áo.

Ông nói chuyện nghiêm túc với họ trong khoảng nửa giờ. Sau đó, ông mở cái
gói của mình. Nó chứa một bộ trang phục của thầy bói với cái nón màu đen có
chóp cao và cây cờ quảng cáo về nghề nghiệp của mình, trên đó có các dòng chữ:

Sư phụ Phụng

Nổi tiếng khắp cả nước. Có thể đoán tương lai, hậu vận của mỗi người.

Tiên đoán chính xác theo quẻ của Hoàng Đế.

Thanh Mai và Thanh Ngọc giúp quan án thay đổi quần áo để ngụy trang thành
thầy bói (sau cuộc phiêu lưu trong vụ án “Vụ giết người trên chiếc thuyền hoa,”
ông hóa trang thành ăn mày để đi điều tra và đã có một kỉ niệm nhớ đời. Từ đó
ông thề rằng không bao giờ hóa trang thành ăn mày khi cần phải đi điều tra bí
mật.)

Sau khi ông cuộn cây cờ vào trong tay áo của mình, quan án chăm chú nhìn
các cô gái và chậm rãi nói với Thanh Mai:

- Ta hoàn toàn đặt niềm tin của mình vào cô và em gái của cô!

Hai cô gái cúi đầu thật sâu.

Địch công rời khỏi nơi đó bằng cánh cửa nhỏ bên hông nhà. Sở dĩ ông chọn
sân thứ tư này cho Thanh Mai và Thanh Ngọc bởi vì ngoài việc nó nằm cách xa
dinh thự của mình, nó có cánh cửa mở ra công viên phía sau tòa án nơi ông có
thể rời khỏi tòa án mà không ai chú ý.

Khi ra đường phố chính, Địch công giương cao cây cờ báo hiệu nghề nghiệp
của mình và hòa lẫn vào đám đông.

Ông dành phần còn lại của buổi chiều để đi dạo trên đường phố của thị trấn,
uống trà tại các quán nhỏ và ăn hàng rong trên đường. Nếu có ai đó đến nhờ ông
xem bói, ông liền lịch sự xin lỗi và nói rằng mình đang trên đường đi đến một
cuộc hẹn với một khách hàng quan trọng.

Khi màn đêm buông xuống, ông dùng một bữa ăn đơn giản tại một quán ăn nhỏ
không xa cổng thành phía Bắc. Ông tự nhủ mình có cả một buổi tối trước khi hành
động. Trong khi trả tiền cho người phục vụ ông nghĩ rằng mình có thể đi đến và
xem qua ngôi đền Trí Minh. Mô tả sống động của Mã Tông về Trịnh Bá và những câu
chuyện ma của ông ta đã đánh thức trí tò mò của quan án. Người phục vụ nói rằng
ngôi đền không xa nơi đây.

Bằng cách liên tục hỏi đường, Địch công cuối cùng đã tìm thấy con hẻm dẫn
đến đền thờ. Ông cẩn thận di chuyển trong bóng tối theo ánh sáng phát ra từ
phía trước.

Một khi đến sân đền, ông cảm nhận quang cảnh nơi đó rất quen thuộc vì đã
được nghe miêu tả kĩ càng từ Mã Tông.

Trịnh Bá, như mọi khi dựa lưng vào tường. Đám tay sai của ông ta tụ tập
xung quanh và chơi xúc xắc.

Họ nhìn Địch công với thái độ nghi ngờ cho đến khi thấy cây cờ hiệu của
ông.

Trịnh Bá nhổ nước bọt khinh bỉ và chua chát nói:

- Biến đi cho khuất mắt tao, thằng thầy bói, và nhanh lên! Thật là buồn khi
nhìn về quá khứ đen tối và một tương lai ảm đạm của tao. Nào là dựa vào tường
như một con kì lân và sau này sẽ bay lên bầu trời như con rồng nhưng tất cả đều
là giả dối. Mày làm cho tao ngứa mắt rồi đấy!

- Tôi có thể tìm thấy nơi đây - Địch công hỏi một cách lịch sự - một người
đàn ông tên là Trịnh Bá?

Trịnh Bá đứng lên với sự nhanh nhẹn tuyệt vời. Hai gã đàn ông bước đến Địch
công với vẻ đe doạ. Trịnh Bá thô lỗ nói:

- Tao chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó. Mày là thằng nào mà dám đến đây
đặt câu hỏi, thằng khốn?

- Phải – Địch công ngoan ngoãn nói – chẳng có lí do để hứng thú với điều
này! Tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp của tôi, người ấy thấy tôi đi về hướng này
đã đưa cho tôi hai xâu tiền. Ông ta nói rằng một người bạn Cái Bang của ông ta
nhờ ông ta chuyển số tiền này đến cho một người đàn ông tên là Trịnh Bá, hiện
đang sống trong sân của ngôi đền này. Nhưng nếu ông ta không có ở đây tôi nghĩ
tôi nên quên câu chuyện này thì hơn! Và quan án quay lưng lại để đi.

- Ê, thằng chó! – Trịnh Bá kêu lên một cách giận dữ - Tao chính là Trịnh
Bá. Mày nghĩ là mày có thể nuốt trọn số tiền của một cố vấn Cái Bang?

Địch công vội vàng đưa ra hai xâu tiền mặt và Trịnh Bá lập tức giật lấy
chúng từ tay ông. Ngay lập tức ông ta bắt đầu đếm. Khi ông ta thấy tất cả mọi
thứ đều ổn, ông nói:

- Anh bạn, ta xin lỗi vì sự khiếm nhã của ta! Vì ta không biết rõ mục đích
thật sự của anh. Nhưng hãy để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện kì lạ về một
người khách trước đây. Anh ta là một tên cướp đường khá dễ thương và tôi nghĩ là
đã giúp đỡ anh ta thoát ra khỏi một tình huống khó chịu. Và bây giờ con người
trung thực đó hóa ra là người của tòa án. Không lẽ trong đất nước này không tìm
được một người bạn bè trung thực hay sao? Anh ta là một người bạn rất tốt để
chơi xúc xắc! Phải, anh bạn vừa làm một việc tốt cho tôi, hãy ngồi xuống và nghỉ
ngơi cho khỏe. Anh bạn đoán trước được tương lai, như vậy tiền của chúng tôi có
thể ra đi trong trò chơi xúc xắc với anh bạn.

Địch công ngồi xuống và tham gia vào cuộc trò chuyện chung. Ông đã thực
hiện một nghiên cứu sâu sắc về mọi vấn đề của thế giới ngầm nên sử dụng tiếng
lóng của họ một cách thành thạo, ông nói một vài câu chuyện và nhận được sự tán
thưởng của đám đông.

Sau đó, quan án bắt đầu kể một câu chuyện ma khủng khiếp.

Trịnh Bá đã giơ tay ngăn ông lại và nghiêm khắc nói:

- Anh bạn, giữ lấy cái lưỡi của anh! Bọn xấu xa ấy là hàng xóm của chúng
tôi. Tôi không cho phép sự hiện hữu của chúng khi nó không thuận lợi cho sự
hiện diện của tôi!

Khi Địch công bày tỏ sự ngạc nhiên của mình lúc nghe câu nói này. Trịnh Bá
kể với ông câu chuyện về ngôi chùa vắng vẻ sau lưng họ mà không thêm được chi
tiết nào mới mẻ ngoài những điều ông đã biết. Địch công nói:

- Phải, tôi không bao giờ nói bất cứ điều gì gây thiệt hại cho họ, các hồn
ma và yêu tinh là mối làm ăn của tôi. Là thầy bói, tôi thường tham khảo ý kiến
của họ và họ mang lại cho tôi chút ít tiền. Về phần tôi, tôi luôn cố gắng mang
lại cho họ chút ân huệ, như đặt bánh dầu vào những góc vắng vẻ, họ rất thích
điều đó!

Trịnh Bá đập tay lên đầu gối của mình và kêu lên:

- Như vậy đó là lí do tại sao hôm qua tôi mất cái bánh dầu! Phải, phải, một
bài học tốt mỗi ngày!

Địch công nhìn thấy một vài tên tay sai của Trịnh Bá cười khúc khích nhưng
ông giả vờ như không nhận thấy bất cứ điều gì và tiếp tục nói:

- Anh bạn có phiền không nếu tôi đến nhìn xem ngôi đền đó?

- Kể từ khi anh bạn là bạn bè với lũ ma quái và yêu tinh – Trịnh Bá nói –
anh có thể làm mọi chuyện. Anh bạn có thể nhắn với bọn chúng là tất cả chúng
tôi là những người đàng hoàng và không muốn bị quấy rầy vào ban đêm bởi những
hiện tượng ma quái!

Địch công mượn một cây đuốc và đi lên các bậc thềm dẫn đến cửa trước ngôi
đền.

Những cánh cửa bằng gỗ nặng nề được khóa lại bởi một thanh ngang bằng sắt.
Địch công giơ cao ngọn đuốc và nhận thấy một băng giấy dán trên ổ khóa. Trên
băng giấy ghi dòng chữ “Tòa án Phổ Dương” và con dấu của người tiền nhiệm, quan
án Phụng. Ngày tháng là hai năm trước đây.

Địch công đi vòng quanh sân cho đến khi ông nhìn thấy một cánh cửa phụ nhỏ
hơn, cũng bị khóa và niêm phong. Khung cửa phía trên được bao phủ bằng lưới
sắt.

Quan án dập tắt đuốc của mình vào tường và đứng nhón chân để nhìn vào bên
trong ngôi đền tối đen.

Ông đứng bất động và lắng nghe.

Từ phía trong đền thờ, ông dường như nghe được âm thanh yếu ớt của tiếng bước
chân, nhưng cũng có thể đó là tiếng của những con dơi đang bay về. Sau một thời
gian tất cả mọi thứ đều im lặng một lần nữa. Địch công không biết đôi tai mình
có nghe lầm hay không.

Ông kiên nhẫn đứng chờ.

Sau đó, ông nghe âm thanh yếu ớt như tiếng gõ cửa bên trong, tuy nhiên âm
thanh đó bỗng dừng đột ngột.

Mặc dù quan án đứng và lắng nghe trong một thời gian dài nhưng mọi thứ vẫn
im lặng như một nấm mồ.

Địch công lắc đầu và nghĩ rằng ngôi chùa này chắc chắn phải được điều tra.
Có thể có lời giải thích tự nhiên cho âm thanh phát ra nhưng tiếng gõ cửa ông
cho rằng có vẻ rất kì lạ.

Khi ông quay trở lại sân bên dưới, Trịnh Bá hỏi ông:

- Anh bạn đi rất lâu, có thấy gì trong đó không?

- Không có gì đáng kể - Địch công trả lời – chỉ có hai con quỷ màu xanh
chơi xúc xắc bằng cái sọ người!

- Trời đất thánh thần ơi! – Trịnh Bá kêu lên – Nhưng tiếc là không ai có
thể lựa chọn hàng xóm cho mình!

Địch công cáo từ và tản bộ lại đường phố chính.

Ông tìm thấy một nhà trọ nhỏ nhưng khá sạch sẽ trong một con phố, có tên là
Hoàng Thiên. Ông thuê một phòng ban đêm và nói với người phục vụ vừa mang đến
cho ông một ấm trà nóng là ông phải rời khỏi nơi đây rất sớm vào buổi sáng,
phải đi ngay trên đường liên tỉnh khi cổng thành vừa mở.

Sau khi uống hai li trà, ông cuộn mình trong chiếc áo và nằm xuống chiếc
giường xiêu vẹo để ngủ vài giờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3