Lâu đài bay của pháp sư Howl - Chương 11

CHƯƠNG 11

Howl đi tới
một xứ sở kỳ lạ để tìm một lá bùa

Cái quãng thinh không ấy rốt cuộc
chỉ dày mỗi một inch. Phía bên kia, trong một buổi tối mưa phùn xám xịt, là một
con đường xi măng dẫn đến cánh cổng một khu vườn. Howl và Michael đang chờ trước
cổng. Phía sau cổng, một con đường bằng phẳng, hơi khuất nẻo với những dãy nhà
hai bên đường. Sophie ngoái lại nhìn nơi mình vừa đi qua, hơi rùng mình vì mưa
phùn và nhận thấy tòa lâu đài trở thành một ngôi nhà xây bằng gạch màu vàng với
những cửa sổ lớn. Giống như mọi ngôi nhà khác, nó vuông vắn và mới với cửa
chính làm bằng kính gợn sóng. Có vẻ như không ai đi lại giữa những ngôi nhà. Có
thể là vì mưa, nhưng Sophie có cảm giác thật ra đó là bởi nơi này ở đâu đó bên
rìa thị trấn dẫu có khá nhiều nhà san sát.

- Khi nào thì bà hết hẳn tọc mạch hả.
- Howl gọi. Bộ cánh màu ghi và tía của anh ta vương những hạt mưa phùn lất
phất. Anh ta lắc lắc một chùm chìa khóa lạ, hầu hết các chìa đều màu vàng, khớp
với màu các ngôi nhà ở đây. Khi Sophie bước xuống đường, anh ta nói. - Chúng ta
phải ăn mặc phù hợp với chỗ này.

Bộ cánh sang trọng của anh ta bỗng
dưng nhòa đi tựa như mưa phùn xung quanh, anh ta chợt biến thành một màn sương
mù. Khi mọi vật rõ nét trở lại, bộ cánh vẫn nguyên màu ghi và tía nhưng hình
dạng hoàn toàn khác hẳn. Hai ống tay áo dài lượt thượt đã biến mất, cả bộ cánh
trở nên lụng thụng. Trông nó sờn rách và tồi tàn.

Áo khoác của Michael cũng trở thành
một thứ được nhồi bông dài đến thắt lưng. Cậu ta nhấc bàn chân đi giày vải bạt
lên và trố mắt nhìn vào cái thứ chật căng màu xanh lơ đang bó lấy cẳng mình.

- Cháu không thể nào gập nổi đầu gối
nữa. - Cậu ta nói.

- Cậu sẽ quen thôi. - Howl nói. -
Sophie, đi nào.

Trước sự ngạc nhiên của Sophie, Howl
dẫn mọi người đi theo con đường trong vườn tới ngôi nhà màu vàng. Trên lưng áo
lụng thụng của anh ta in dòng chữ bí ẩn BÓNG BẦU DỤC XỨ WALES. Michael đi theo
Howl, bước đi vẻ khệnh khạng vì cái thứ đang bó chặt lấy ống chân cậu ta.

Sophie nhìn xuống người mình và thấy
hai ống chân còn khẳng khiu gấp đôi thò ra bên trên đôi giày đầy những u cục.
Ngoài ra, trên người cô không có gì thay đổi nhiều.

Howl lấy chìa khóa mở cánh cửa kính
gợn sóng. Một tấm bảng gỗ treo lủng lẳng bằng dây xích bên cạnh cánh cửa.
Rivendell - Sophie đang đọc thì bị Howl đẩy vào một cái sảnh sáng sủa, ngăn
nắp. Trong nhà hình như có người. Những tiếng nói rất to vọng ra từ sau cánh
cửa gần nhất. Khi Howl mở cánh cửa đó ra Sophie nhận thấy chúng vọng ra từ
những bức tranh sặc sỡ kỳ ảo đang tiến đến mặt trước một cái hộp to hình vuông.

- Howell! - Một người đàn bà đang
ngồi đan len kêu lên.

Cô ta đặt đồ đan xuống, trông có vẻ
hơi khó chịu, nhưng trước khi cô ta kịp đứng dậy thì một cô bé đang chăm chú
ngắm bức tranh kỳ ảo, hai tay chống cằm, đứng vụt dậy và lao tới Howl:

- Cậu Howell! - Cô bé gào lên và
nhảy phóc lên người anh ta, hai chân quặp chặt.

- Mari! - Howl oang oang đáp lại. -
Thế nào, Cariad! Cháu vẫn ngoan ngoãn đấy chứ?

Rồi Howl và cô bé xổ ra một tràng
tiếng nước ngoài, rất nhanh và rất to. Sophie nhận thấy hai người rất quý nhau.
Cô băn khoăn không hiểu thứ ngôn ngữ đó là gì. Nghe giống như bài ca ngớ ngẩn
về cái chảo của Calcifer, nhưng khó mà chắc được. Cắt ngang những câu chuyện
rôm rả bằng tiếng nước ngoài đó, Howl cố gắng nói, cứ như thể anh ta có tài nói
chuyện bằng tiếng bụng:

- Đây là Mari, cháu gái tôi, và
Megan Parry, chị gái tôi. Megan, đây là Michael Fisher và Sophie... ơ...

- Hatter. - Sophie nói.

Megan bắt tay hai người vẻ miễn
cưỡng và phản đối. Cô ta già hơn Howl, nhưng rất giống em, cũng khuôn mặt dài
góc cạnh như thế, nhưng mắt cô ta xanh lơ và đầy lo âu, tóc thì hơi thẫm.

- Yên nào, Mari! - Cô ta nói bằng
giọng cắt ngang cuộc trò chuyện bằng tiếng ngoại quốc. - Howell, cậu ở lại có
lâu không?

- Chỉ ghé qua một lát thôi. - Howl
nói và đặt Mari xuống đất.

- Gareth chưa về. - Megan nói đầy
ngụ ý.

- Tiếc quá! Chúng em không ở lại
được. - Howl nói và mỉm một nụ cười ấm áp giả tạo. - Em chỉ nghĩ là em muốn
giới thiệu chị với các bạn em ở đây thôi. Và em muốn hỏi chị một chuyện nghe có
thể hơi ngớ ngẩn. Không hiểu mới đây Neil có đánh mất trang bài tập tiếng Anh
nào không?

- Thật buồn cười vì cậu nói vậy! -
Megan kêu lên. - Thứ Năm vừa rồi nó tìm cái trang ấy khắp nơi! Nó mới có cô
giáo tiếng Anh mới, cô này rất nghiêm chứ không chỉ lo lắng về mặt chính tả
đâu. Cô ta dùng sự tôn kính với Chúa để bắt chúng nó nộp bài tập đúng hạn. Như
thế chẳng có hại gì cho cái thằng quỷ lười biếng ấy đâu! Vậy là suốt cả ngày
thứ Năm nó tìm ngược tìm xuôi, và tất cả những gì nó tìm được chỉ là một mẩu
giấy cũ rích rất buồn cười...

- A, - Howl nói. - nó làm gì mẩu
giấy ấy rồi?

- Chị bảo nó đưa mẩu giấy cho cô
Angorian của nó. - Megan nói. - May ra chứng tỏ được nó đã cố tìm rồi.

- Và nó có đưa không? - Howl hỏi.

- Chị không biết. Tốt hơn hết là hỏi
Neil ấy. Nó đang ở trong phòng với cái máy của nó. - Megan nói. - Nhưng cậu sẽ
không moi được một lời nào có nghĩa lý từ nó đâu.

- Đi nào - Howl nói với Michael và
Sophie khi cả hai đang trố mắt nhìn quanh căn phòng sáng màu nâu và cam. Howl
cầm tay Mari, dẫn mọi người ra khỏi phòng và đi lên cầu thang. Cả ở đây cũng
trải thảm, một tấm màu hồng và xanh lá cây. Mọi người đi theo Howl, không hề
gây ra một tiếng động nào khi họ đi dọc hành lang màu hồng và xanh lá cây trên
gác và bước vào một căn phòng trải thảm màu xanh lơ và vàng. Nhưng Sophie không
chắc hai thằng bé đang cúi lom khom trên những chiếc hộp thần kỳ đặt trên chiếc
bàn to cạnh cửa sổ sẽ ngẩng đầu lên, dù cho có cả một dàn kèn đồng quân đội
thổi vang đi chăng nữa. Cái hộp thần kỳ chính có mặt trước bằng kính giống cái
ở dưới nhà, nhưng dường như nó trưng bày các biểu đồ và chữ viết nhiều hơn là
các bức tranh. Tất cả những cái hộp đó đều mọc trên những cuống dài mềm mại màu
trắng dường như bắt rễ vào tường ở một phía của căn phòng.

- Neil! - Howl nói.

- Đừng chen ngang! - Một trong hai
thằng bé nói. - Cậu ta sẽ mất mạng mất.

Thấy đây là chuyện sống chết, Sophie
và Michael vội lùi ra cửa. Nhưng Howl, hoàn toàn không hề lo sợ chuyện sẽ giết
chết mất thằng cháu, đi thẳng đến bức tường và nhổ rễ kéo những chiếc hộp lên.
Bức tranh trên cái hộp biến mất. Cả hai thằng bé đều thốt ra những từ mà Sophie
nghĩ ngay cả Martha cũng không biết. Thằng bé thứ hai quay lại và hét to:

- Mari! Tao sẽ xử lý mày vì chuyện
này!

- Lần này không phải em. Sao nào! -
Mari hét trả lại.

Neil quay tiếp một vòng và chằm chằm
nhìn Howl vẻ buộc tội.

- Khỏe không Neil? - Howl vui vẻ
hỏi.

- Ông ta là ai thế? - Thằng bé kia
hỏi.

- Ông cậu không tốt của tao - Neil
nói. Nó quắc mắt nhìn Howl. Nó ngăm đen, đôi lông mày rậm, và ánh mắt quắc nhìn
mới thật ấn tượng.

- Cậu muốn gì? Cắm giả cháu đi.

- Thung lũng đón tiếp nồng nhiệt
gớm! - Howl nói. - Cậu sẽ cắm nó lại sau khi đã hỏi xong cháu một chuyện và
cháu trả lời cậu xong.

Neil thở dài.

- Cậu Howl, cháu đang chơi dở một
trò máy tính.

- Một trò mới à? - Howl hỏi.

Cả hai thằng bé có vẻ bất mãn:

- Không, đấy là quà Giáng sinh.-
Neil nói. - Cậu phải biết cái cách mọi người cứ tiếp tục lãng phí thời gian và
tiền bạc cho những thứ vô bổ. Phải đến tận sinh nhật cháu mới được tặng trò
mới.

- Vậy thì dễ ợt, - Howl nói. - cháu
sẽ không bận tâm phải dừng một trò chơi cũ, và cậu sẽ hối lộ cháu một trò
mới...

- Thật ạ? - Cả hai thằng bé háo hức
nói, và Neil nói thêm. - Cậu có thể làm một trò chưa ai có không ạ?

- Được, nhưng hãy nhìn cái này trước
và nói cho cậu biết đó là cái gì. - Howl nói và đưa tờ giấy xám bóng ra trước
Neil.

Hai thằng bé nhìn tờ giấy:

- Đó là một bài thơ. - Neil nói,
nghe như cách mọi người hay nói “Đó là con chuột chết” vậy.

- Đó là bài thơ cô Angorian cho làm
bài tập tuần trước. - Thằng bé kia nói. - Cháu nhớ từ “phương gió” và “có vây”.
Nó nói về tàu ngầm.

Trong khi Sophie và Michael chớp mắt
trước lý thuyết mới mẻ này và tự hỏi sao họ lại bỏ qua cho nó, Neil kêu lên:

- Ơ này, đó là bài tập cháu làm mất
từ lâu rồi. Cậu tìm thấy nó ở đâu thế? Có phải hóa ra những dòng chữ buồn cười
đó là của cậu không? Cô Angorian bảo là hay - may cho cháu - và cô ấy đem về
rồi.

- Cám ơn cháu. - Howl nói. - Nhà cô
ấy ở đâu?

- Cái nhà bên trên cửa hiệu trà của
bà Phillips ấy. Đường Cardiff. - Neil nói. - Bao giờ thì cậu cho cháu cuộn băng
mới?

- Bao giờ cháu nhớ ra đoạn cuối bài
thơ. - Howl nói.

- Như thế không công bằng! - Neil
nói. - Bây giờ cháu thậm chí không nhớ nổi cái đoạn đã được viết ra ấy nữa. Chỉ
toàn nói về cảm xúc riêng thôi mà...! - Nó dừng lại khi Howl cười to và thọc
tay vào cái túi rộng thùng thình, rồi đưa cho nó một cái gói dẹt dẹt.

- Cám ơn cậu! - Neil nồng nhiệt nói,
rồi không rối rít thêm nữa, nó quay ngoắt đi để ào tới cái hộp thần kỳ, Howl trồng
lại cái cuống trắng vào tường, miệng cười toét rồi vẫy Michael và Sophie ra
khỏi phòng. Hai thằng bé bắt đầu bận rộn với những động tác bí ẩn, Mari hơi rúm
người lại, chăm chú nhìn với ngón tay cái ngậm trong miệng.

Howl vội vã đi ra cái cầu thang hồng
và xanh lá cây, nhưng cả Michael lẫn Sophie đều vẫn quanh quẩn gần cửa phòng,
thắc mắc không hiểu tất cả những chuyện này nghĩa là gì. Bên trong phòng, Neil
đang đọc to: “Bạn đang ở trong một tòa lâu đài bị yểm bùa có bốn cửa. Mỗi cửa
mở ra một hướng khác nhau. Theo hướng Một lâu đài sẽ di chuyển đều đều và có
thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào...”

Sophie vừa thắc mắc vì câu nói nghe
có vẻ rất quen vừa tập tễnh đi ra cầu thang. Cô thấy Michael đang đứng nửa
chừng cầu thang, trông có vẻ bối rối. Howl đang đứng ở chân cầu thang, cãi cọ
với chị.

- Chị nói thế nghĩa là thế nào, chị
đã bán hết sách của em rồi à? - Cô nghe tiếng Howl nói. - Em đang rất cần một
trong những cuốn sách đó. Chúng đâu phải để cho chị bán.

- Đừng can thiệp mãi như thế. -
Megan trả lời bằng giọng trầm trầm, dữ tợn. - Bây giờ nghe đây. Từ trước tôi đã
nói với cậu là tôi không phải cái kho giữ tài sản của cậu. Cậu là nỗi hổ thẹn
cho tôi và Gareth, suốt ngày lang thang trong những thứ quần áo ấy thay vì mua
một bộ cho ra hồn và trông tử tế lấy một lần, đánh bạn với lũ tiện dân, ăn
không ngồi rồi, dắt chúng về cái nhà này! Cậu đang cố kéo thấp tôi xuống cho
ngang bằng với cậu đấy hả? Cậu được ăn học tử tế, vậy mà thậm chí không chịu
tìm lấy một công việc cho đứng đắn, chỉ lang thang khắp nơi, phí phạm bằng ấy
thời gian học đại học, phí phạm bao nhiêu hi sinh của người khác, phí phạm tiền
bạc của cậu...

Megan chắc phải là đối thủ xứng đáng
của bà Fairfax. Giọng cô ta cứ lải nhải mãi. Sophie bắt đầu hiểu vì sao Howl có
thói quen lẩn tránh. Megan là loại người khiến người ta muốn chuồn ra khỏi cái
cửa gần nhất. Nhưng không may, phía sau Howl là cái cầu thang, còn Sophie và
Michael thì giam chân sau anh ta.

- ... không bao giờ làm lấy một công
việc lương thiện, không bao giờ kiếm lấy một nghề cho tôi có thể tự hào, chỉ
khiến cho tôi và Gareth phải xấu hổ, đến đây và làm cho Mari hư hỏng. - Megan
mạt sát không tiếc lời.

Sophie đẩy Michael sang bên và lộp
cộp đi xuống nhà, oai vệ hết mức có thể.

- Howl, đi thôi. - Cô nói to. -
Chúng ta thật sự phải đi thôi. Trong khi chúng ta đứng đây thì tiền vẫn chảy đi
và lũ người hầu có lẽ đã bán cái đĩa vàng mất rồi. Rất vui được gặp cô, -
Sophie nói với Megan khi xuống đến chân cầu thang. - nhưng chúng tôi phải chạy
thôi. Howl là người vô cùng bận rộn.

Megan nuốt từng lời và trố mắt nhìn
Sophie. Sophie oai vệ gật đầu với cô ta và đẩy Howl về phía cánh cửa kính gợn
sóng. Mặt Michael đỏ bừng lên. Sophie thấy điều đó vì Howl quay lại hỏi Megan:

- Cái xe cũ của em vẫn ở trong kho
đấy chứ, hay chị cũng bán mất rồi?

- Cậu giữ bộ chìa khóa duy nhất mà.
- Megan nghiêm nghị nói.

Dường như đó là lời tạm biệt duy
nhất. Cửa trước đóng sầm lại và Howl dẫn hai người đến một ngôi nhà trắng vuông
vắn ở cuối con đường bằng phẳng màu đen. Howl không nói gì về Megan cả. Anh ta
vừa nói vừa mở một cánh cửa rộng của nhà kho:

- Tôi đoán là cái cô giáo Anh Văn dữ
dằn đó có giữ một bản sao của cuốn sách ấy.

Sophie chỉ ước mình quên được đoạn
tiếp theo. Họ ngồi trong một chiếc xe không ngựa kéo phóng đi với tốc độ kinh
hồn, hôi hám, gầm gừ và rung bần bật khi lao vút xuống những con đường dốc nhất
mà Sophie từng biết - những con đường dốc đến nỗi cô tự hỏi tại sao những ngôi
nhà sắp hàng hai bên không trượt xuống thành một đống dưới chân dốc. Cô nhắm
mắt bám chặt vào một vài miếng gì đó bị tước ra khỏi ghế ngồi, và chỉ mong tới
nơi thật nhanh.

May thay, họ đã tới nơi. Họ đi đến
một con đường bằng phẳng hơn với những ngôi nhà chen chúc hai bên, bên cạnh một
khuôn cửa sổ rộng che rèm trắng có một tấm biển đề: TIỆM TRÀ ĐÓNG CỬA. Mặc dù
có tấm biển đó nhưng khi Howl bấm cái nút cạnh cánh cửa nhỏ gần cửa sổ thì cô
Angorian vẫn ra mở cửa.

Cả ba người trố mắt nhìn cô. Đối với
một cô giáo dữ tợn thì cô Angorian trông trẻ một cách đáng kinh ngạc, mảnh dẻ
và khá ưa nhìn. Mái tóc màu đen xanh rủ xuống khuôn mặt hình trái tim nâu nâu
màu ô liu, và đôi mắt đen rất to. Điều duy nhất gợi lên sự ghê gớm ở cô là cái
cách đôi mắt to đó nhìn người ta rất láu cá và trực diện, dường như muốn chụp
mũ người ta vậy.

- Tôi đoán rằng anh có thể là Howell
Jenkins. - Cô Angorian nói với Howl. Giọng cô trầm, du dương tuy hơi ngạc nhiên
và rất chắc chắn.

Howl chùn lại một thoáng. Rồi anh ta
mỉm cười. Và đó là, Sophie nghĩ, lời giã biệt với những giấc mơ hạnh phúc của
Lettie và bà Fairfax. Vì cô Angorian chính xác là loại phụ nữ mà những kẻ như
Howl có thể đem lòng yêu ngay tức khắc. Và không chỉ Howl, Michael cũng đang
chằm chằm nhìn cô ta đầy ngưỡng mộ. Và dù rõ ràng tất cả các ngôi nhà xung
quanh đều vắng tanh, Sophie vẫn chắc chắn trong những ngôi nhà ấy đầy người
biết rõ cả Howl lẫn cô Angorian và đang thích thú quan sát họ để xem điều gì sẽ
xảy ra. Cô cảm thấy rõ những đôi mắt vô hình đó. Chợ Chipping cũng hệt như vậy.

- Và cô hẳn là cô Angorian. - Howl
nói. - Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng tuần trước tôi đã mắc một sai lầm
ngớ ngẩn là cầm nhầm bài tập tiếng Anh của cháu tôi thay vì tờ giấy quan trọng
mà tôi đem theo. Tôi đoán là Neil đã đưa tờ giấy đó cho cô để chứng tỏ là nó
không lười nhác.

- Nó có đưa cho tôi. - Cô Angorian
nói. - Tốt hơn hết mời anh vào nhà và lấy lại nó.

Sophie tin chắc những đôi mắt vô
hình trong mọi ngôi nhà đều đang trố ra nhìn và những cái cổ vô hình đều nghển
ra trong khi Howl, Michael và cô đi qua cửa nhà cô Angorian vào nhà rồi bước
lên cầu thang dẫn tới phòng khách tí hon, giản dị.

Cô Angorian chu đáo nói với Sophie:

- Xin mời bà ngồi.

Sophie vẫn còn run vì cỗ xe không
ngựa kéo. Cô mừng rỡ ngồi xuống một trong hai chiếc ghế. Không được êm ái lắm.
Phòng của cô Angorian không được thiết kế để làm phòng làm việc nên không được
thoải mái lắm. Nhiều thứ trong phòng có vẻ lạ lẫm nhưng Sophie thấy rõ các bức
tường ngồn ngộn sách, những chồng giấy trên bàn và hàng tập tài liệu chồng đống
dưới sàn nhà. Cô ngồi và quan sát Michael đang ngây thơ trố mắt nhìn và Howl
thì bắt đầu mê hoặc.

- Làm thế nào cô biết được tôi là
ai? - Howl thích thú hỏi.

- Dường như anh là chủ đề của nhiều
lời bàn tán trong thị trấn này. - Cô Angorian nói và bận bịu lục tìm trong đống
giấy tờ trên bàn.

- Và những kẻ bàn tán ấy đã nói gì
với cô? - Howl hỏi. Anh ta uể oải dựa vào một đầu bàn và cố tìm ánh mắt của cô
Angorian.

- Ví dụ như anh biến mất rồi xuất
hiện bất ngờ. - Cô Angorian nói.

- Và còn gì nữa? - Howl dõi theo
những cử động của cô Angorian với ánh mắt mà Sophie biết rằng cơ hội duy nhất
của Letite là để cô Angorian cũng ngay tức khắc cũng đem lòng yêu Howl.

Nhưng cô Angorian không phải là loại
phụ nữ đó:

- Và nhiều chuyện khác, trong đó có
rất ít điều làm tăng uy tín cho anh. - Rồi cô nhìn thẳng vào Michael khiến mặt
cậu ta đỏ bừng và nhìn sang Sophie với ánh mắt ngụ ý rằng những chuyện này
không thích hợp để họ nghe. Cô đưa cho Howl một tờ giấy vàng vàng đã quăn mép:

- Đây rồi. - Cô nói, vẻ khắt khe. -
Anh có biết nó là cái gì không?

- Dĩ nhiên. - Howl đáp.

- Vậy thì hãy nói tôi biết. - Cô
Angorian nói.

Howl cầm tờ giấy. Có một chút xô đẩy
khi anh ta cố cầm lấy tay cô Angorian cùng tờ giấy. Cô Angorian đã thắng và đưa
hai tay ra sau lưng. Howl mỉm cười vẻ đáng thương và đưa tờ giấy cho Michael:

- Cậu nói cho cô ấy biết đi. - Anh
ta nói.

Gương mặt đỏ bừng của Michael sáng
lên ngay khi nhìn thấy tờ giấy.

- Đó là lá bùa! - Ồ, cháu có thể làm
được cái này - đó là bùa mở rộng, đúng không ạ?

- Tôi cũng nghĩ thế. - Cô Angorian
nói đầy vẻ buộc tội. - Tôi rất muốn biết các anh làm gì với những thứ như thế
này

- Cô Angorian, - Howl nói. - nếu cô
đã nghe tất cả những lời bàn tán về tôi thì cô hẳn phải biết tôi đã viết luận
văn tiến sĩ về bùa mê và thần chú. Cô nhìn tôi như thể cô nghi ngờ tôi thực
hiện các phép thuật đen! Tôi cam đoan với cô rằng cả đời tôi chưa từng thực
hiện một lá bùa nào.

Sophie không thể ngăn mình đừng cười
mũi trước lời nói dối rành rành của anh ta.

- Tôi có thể đặt tay lên tim mình mà
nói rằng lá bùa này chỉ dùng cho mục đích nghiên cứu. - Howl nói thêm, khiến
Sophie phải nhăn mặt. - Nó rất cổ và hiếm. Chính vì thế tôi mới cần lấy lại.

- Được, anh lấy lại đi. - Cô Angorian
vội nói. - Trước khi anh đi, xin làm ơn trả lại trang bài tập về nhà cho tôi.
Sao chép lại cũng tốn kém.

Howl rất sẵn lòng lấy tờ giấy màu
xám ra và đưa nó xa khỏi tầm với.

- Bây giờ đến bài thơ này. - Anh ta
nói. - Nó khiến tôi phiền lòng. Ngớ ngẩn, thật đấy! Nhưng tôi không thể nào nhớ
ra phần cuối. Của Walter Raleigh, đúng không?

Cô Angorian nhìn anh ta vẻ coi
thường.

- Dĩ nhiên là không. Đó là của John
Donne và thực ra nó rất nổi tiếng. Tôi có cuốn thơ đó đây, nếu anh muốn gợi lại
trí nhớ.

- Làm ơn. - Howl nói và nhìn cách
anh ta dõi theo cô Angorian trong khi cô đi tới bức tường đầy sách, Sophie nhận
ra lí do thực sự vì sao Howl đến mảnh đất xa lạ này nơi gia đình anh ta đang
sống.

Nhưng Howl không bỏ qua việc một mũi
tên hạ được hai con chim.

- Cô Angorian, - Anh ta khẩn khoản
nói và nhìn những đường nét của cô khi cô với tay lấy quyển sách. - tối nay cô
có thể ưu ái đi ăn với tôi được không?

Cô Angorian quay lại với cuốn sách
to trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

- Tôi sẽ không đi. - Cô nói. - Anh
Jenkins, tôi không biết anh đã nghe được những gì về tôi, nhưng hẳn anh đã nghe
chuyện tôi vẫn còn tự coi rằng mình đã đính hôn với Ben Sullivan.

- Chưa bao giờ nghe nói về người đó.
- Howl nói.

- Chồng chưa cưới của tôi. - Cô
Angorian nói. - Mấy năm trước anh ấy biến mất. Nào, anh có muốn tôi đọc bài thơ
này cho anh nghe không?

- Đọc đi. - Howl nói, hoàn toàn
không chịu sửa đổi. - Cô có giọng nói rất dễ thương.

- Vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ đoạn hai,
- Cô Angirain nói. - vì anh đã có đoạn một trong tay rồi.

Cô đọc rất hay, giọng cô không chỉ
du dương mà còn khiến đoạn hai rất ăn nhịp với đoạn một dù Sophie nghĩ chúng
hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau.

“Nếu ngươi được sinh ra dưới cái
nhìn xa lạ,

Những thứ vô hình không nhìn thấy được,

Hãy đi mười ngàn ngày đêm

Cho đến khi tóc trắng bạc đầu.

Ngươi, khi nào trở lại, hãy nói cho
ta hay

Mọi điều kỳ diệu lạ lùng đã xảy đến
với ngươi,

Và hãy thề

Không ở đâu

Có người đàn bà thủy chung, và trong
sạch.

Nếu ngươi...”

Trông Howl trắng bệch đi một cách khủng
khiếp. Sophie thấy mặt anh ta toát đẫm mồ hôi.

- Cám ơn cô. - Anh ta nói. - Dừng ở
đấy thôi. Tôi sẽ không phiền cô về đoạn còn lại nữa. Trong đoạn cuối, ngay
người đàn bà tốt cũng không đứng đắn, đúng không? Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi
thật ngớ ngẩn. John Donne, dĩ nhiên là thế rồi.

Cô Angorian đặt quyển sách xuống và
nhìn anh ta. Anh ta nặn ra một nụ cười.

- Giờ chúng tôi phải đi thôi. Chắc
chắn là cô không đổi ý về bữa tối đấy chứ?

- Tôi sẽ không đổi ý. - Cô Angorian
nói. - Anh Jenkins, anh khỏe đấy chứ?

- Cực kì khỏe mạnh, - Howl nói, rồi
anh ta đẩy Michael và Sophie đi xuống cầu thang và chui vào cỗ xe không ngựa
kéo hãi hùng. Những kẻ quan sát vô hình trong những ngôi nhà kia, nếu phán đoán
từ tốc độ Howl nhét hai người vào xe và đánh xe đi, ắt phải nghĩ rằng cô
Angorian đã đuổi họ đi bằng một lưỡi gươm cong.

- Có chuyện gì thế? - Michael hỏi
khi cỗ xe lại ầm ầm ken két leo lên đồi và Sophie bám chặt lấy mấy miếng gì đó
bị tước ra ở ghế để giữ mạng sống. Howl vờ như không nghe thấy. Michael đành
chờ cho đến khi Howl cất xe vào nhà kho mới hỏi lại.

- Ồ, chẳng có gì sất. - Howl thờ ơ
nói và đi trước dẫn đường trở lại ngôi nhà màu vàng có tên Rivendell. - Mụ Phù
thủy xứ Waste đã đuổi kịp ta với lời nguyền của mụ, có thế thôi. Sớm muộn gì
chuyện này cũng phải xảy ra... - Anh ta vó vẻ tính toán hay kết luận gì đó
trong đầu khi mở cổng. - Mười ngàn. - Sophie nghe thấy anh ta lẩm bẩm. - Như
vậy sẽ kéo được đến ngày Hạ chí.

- Cái gì kéo được đến Hạ chí? -
Sophie hỏi.

- Cái ngày tôi tròn mười ngàn ngày
tuổi. - Howl nói. - Và đó là, - Anh ta nói khi bước nhanh vào vườn nhà
Rivendell. - ngày mà tôi sẽ phải trở lại với mụ Phù thủy xứ Waste, bà Tọc Mạch
ạ.

Sophie và Michael dừng lại trên
đường, nhìn chằm chằm vào lưng Howl, trông thật bí ẩn với hàng chữ BÓNG BẦU DỤC
XỨ WASTE.

- Nếu mình tiếp tục tránh xa các
nàng tiên cá, - Họ nghe thấy tiếng anh ta lẩm bẩm. - và đừng động đến rễ cây
mandrake...

Michael gọi to:

- Sophie và cháu có phải quay lại
ngôi nhà ấy không?

Còn Sophie gọi:

- Mụ Phù thủy sẽ làm gì?

- Nghĩ đến là ta rùng mình. - Howl
nói. - Michael, cậu không cần phải quay lại đấy đâu.

Anh ta mở cánh cửa kính gợn sóng.
Bên trong là căn phòng quen thuộc của lâu đài. Ngọn lửa ngái ngủ của Calcifer
nhuộm xanh bốn bức tường trong ánh chiều chạng vạng. Howl phất ống tay áo dài
lụng thụng ra sau và nhét thêm một khúc củi cho Calcifer.

- Mụ ấy đã đuổi kịp, anh bạn mặt
xanh ạ. - Howl nói.

- Tôi biết. - Calcifer nói. - Tôi
cảm thấy thế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3