Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 13

Chương
13 Anh chỉ nhớ rõ em

1.

Ba tháng sau. Lễ Noel.

Danny ở trong khoảng thời
gian này, gặp ai cũng liền tổng kết nói ra kinh nghiệm cuộc sống của mình.

“Nếu người anh em của bạn có
phàn nàn than vãn với bạn về người cũ của mình, trăm ngàn câu chỉ có thể tin
một nửa, sau đó cũng phải nhớ kỹ, mỉm cười nhiều, đừng nói gì. Bởi vì tôi quá
ngây thơ, vì anh em mà nói xấu phụ nữ, thêm mắm thêm muối lòng đầy căm phẫn, vì
tình mà khai đao, phân tích ngang dọc, còn giúp anh ta giới thiệu bạn gái mới, kết
quả thì sao? X con mẹ nó, hai người bọn họ quay lại! Hợp!”

Nhìn đôi tình nhân trước mặt
này, nội tâm Danny muôn vàn cảm thán.

Anh đang oán thầm, bỗng nhiên
giống như bị nước hắt vào mặt, đưa tay lên sờ…

“Phân chim! Mẹ kiếp, mình
thật xui xẻo mà!” Danny kêu to ra tiếng, Tạ Vũ và Hà Mạn đang đi phía trước
xoay người trở lại.

Hà Mạn luống cuống nhanh tay
nhanh chân mở túi xách ra tìm kiếm, hẳn là muốn tìm khăn tay giúp anh lau. Danny
nhìn bộ dạng Hà Mạn nhiệt tình, tâm lý trở nên cân bằng, không nghĩ tới, cô lại
rút ra cái di động.

“Em tìm di động làm gì chứ?”
Danny sững sờ nhìn máy ảnh trước mặt mình.

“Cảnh khó gặp, rất hiếm” Hà
Mạn hưng phấn mà nói, “Em phải nhanh tay chụp để tải lên weibo.”

2.

Bạn bè người thân rất vui vẻ
khi nhìn thấy bọn họ hai người hợp lại, Tiểu Hoàn ở tận Nhật Bản xa xôi gửi một
cái email chỉ có “A a a a a a a a” cùng mấy chục cái dấu chấm than; mặt Hà Kỳ
bình tĩnh tỏ vẻ chính mình đã sớm đoán được, giống như căn bản không nhớ rõ lúc
trước mình và em ấy có chuyện;Danny tặc lưỡi liên tục ý chỉ mình đã bó tay, ngay
ngày kỷ niệm kết hôn hôm đó, anh cũng đã bắt đầu nhận thức được mà gọi cô là
chị dâu, thân là bạn tốt tuy đứng đầu, nhưng anh cũng là người hiểu rõ lập
trường, thôi coi như chưa có chuyện anh giới thiệu bạn gái cho Tạ Vũ vậy..

Chỉ có đồng nghiệp công ty
không thích ứng được.

Không chỉ một nhân viên cho
biết, mỗi ngày họp trước kia giống hệt cảm giác kích thích khi xem phim hành
động của Châu Âu và Mỹ, hai người giương cung bạt kiếm so với những cảnh đua xe
còn ghê gớm hơn, còn bây giờ, sản phẩm quảng cáo tràn ngập tình yêu hai người, ngọt
ngào ngọt ngào mà.

Cãi nhau không ngừng thì
chẳng có gì là tốt.

Câu chuyện này trở thành
trung tâm cơn bão cho mọi người xì xào bàn tán.

“Cảm giác quay lại?” Đối mặt
với câu hỏi của Danny, Tạ Vũ còn thành thật nghĩ nghĩ, “Đại khái giống như là
cho tới bây giờ giống như chưa từng chia tay, không có cảm giác gì đặc biệt đâu.
Nếu nói thì nói…” Anh nhìn Danny cười xán lạn, “Rất hạnh phúc.”

Tôi đã nói rồi, đôi tình nhân
nào hễ nắm tay nhau là thề sống thề chết. Danny ngầm cắn chặt răng.

Vì tái hợp nên muốn chúc mừng,
Tạ Vũ và Hà Mạn quyết định tổ chức một Party Noel, mời mọi người cùng nhau đến
chúc mừng một chút.

Tuần trước Tạ Vũ đã chuyển
một cây thông vào góc cửa sổ phòng khách, Hà Mạn trang trí trên cây những dải
ruy băng bạc và những quả cầu lấp lánh đáng yêu.

Hà Mạn vừa lòng nhìn thành
quả trang trí cây thông Noel của mình, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã
quên cái gì. Vừa rồi đi vào phòng khách không phải để nhìn cây thông Noel, vậy
cô đi vào là muốn lấy cái gì nhỉ?

“Lại làm sao vậy? Em gần đây
cứ quên tới quên lui đó?” Tạ Vũ quẹt quẹt mũi Hà Mạn.

“Gà tây!”

Hà Mạn nhớ tới mình còn chưa
tẩm ướp mật ong lên gà tây liền nhanh chân chạy vào phòng bếp.

Cô mang một cái bao tay cách
nhiệt, mang gà tây trong lò nướng ra, lúc này mới nhớ đến mình vào phòng khách
là để lấy mật ong, như thế nào lại tay không trở lại?

Hà Mạn vỗ đầu ảo não đi vòng
vèo một lần nữa, cuối cùng trên da gà tây cũng được tẩm một lớp mật ong, quay
đầu đi vừa kiểm tra danh sách, nhìn xem còn có cái gì này nọ đã quên chuẩn bị.

“Bánh ngọt! Bánh ngọt!” Hà
Mạn toát ra một đầu mồ hôi lạnh. Khách đã gần đến cửa, mà bây giờ cô mua bánh
ngọt cũng phải mất cả nửa giờ.

“Có gì, sao, sao,?” Tạ Vũ
nhìn bộ dạng kích động của cô, cảm thấy đau đầu.

“Bánh ngọt.” Hà Mạn gần như
nức nở.

Tạ Vũ miễn cưỡng mở to hai
mắt của mình: “Ở trong tủ lạnh. Một giờ trước em vừa mới mua về, cũng chính em
đặt vào tủ lạnh mà.”

“Ồ, ồ” Hà Mạn ngượng ngùng vỗ
vỗ đầu, “Lần đầu tiên chuẩn bị bữa tiệc này, bận rộn quá nên em quên mất!”

Tạ Vũ dở khóc dở cười, đi đến
phía sau lưng Hà Mạn, dịu dàng ôm Hà Mạn, đem cằm dựa trên đỉnh đầu cô.

“Bà xã, bữa tiệc người trong
nhà thôi, không cần quá lo lắng.”

“Anh nói thế là nói em tâm lý
kém nha!Chỉ là em quên mà thôi!”

Hà Mạn nói xong liền thấy
hình ảnh mình phản chiếu trên tấm gương mờ của tủ bếp, tóc tai bù xù, ngay cả
trang điểm cũng chưa, nhanh đẩy tay Tạ Vũ.

“Em còn chưa trang điểm! Nhanh, nhanh tránh ra, anh đưa gà tây đi nướng đi,
chờ em đi sửa sang lại một chút!”

“Còn nói không lo lắng.” Nhìn Hà Mạn vội vàng chạy lên lầu, Tạ Vũ nhíu mày
thở dài.

Anh chuẩn bị lấy gà tây, xoay người mở tủ lạnh ra—— bên trong rõ ràng có ba
cái bánh ngọt.

“… Cô ấy hoảng loạn cái gì đây? Cũng không phải là bà già.” khóe miệng Tạ
Vũ run rẩy, lầu bầu vài câu, đóng lại tủ lạnh.

3.

Party tiến hành rất suôn sẻ, ngoại trừ Danny và Tiểu Hoàn và vài người bạn
tốt đang ngồi bên ngoài, chị của Hà Mạn là Hà Kỳ cũng đến đây, còn đưa theo
chồng và cô con gái đáng yêu, vừa vào năm nhất Mỹ Kỳ. Bữa cơm gia đình đầm ấm.

Danny lần đầu tiên nhìn thấy con gái Hà Kỳ, thích vô cùng, liên tục nói
chuyện trêu chọc Mỹ Kỳ, Tiểu Hoàn ngồi bên lo lắng che chở.

“Mỹ Kỳ, em cảm thấy anh đẹp trai hay không?” Danny cười tươi như hoa.

“Mỹ Kỳ ngoan, nên gọi là chú, như vậy mới được.”

Danny trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn một cái, không thèm để ý, tiếp tục hỏi con
bé: “Mỹ Kỳ, kỳ thi cuối kỳ kết thúc rồi sao?”

“Chưa xong,” Mỹ Kỳ chu miệng lên, “Tháng sau.”

“Vậy con có ôn tập tốt hay chưa?”

Mỹ Kỳ dùng sức gật đầu, trắng nõn đáng yêu, Hà Mạn nhìn thấy thật đáng yêu.

Tạ Vũ nghiêng người vào bên tai cô, thì thầm: “Hâm mộ cái gì, về sau em
cũng sẽ có.”

Hà Mạn đỏ mặt liếc nhìn anh.

“Vậy chú hỏi con môn số học được không? Tự tin chưa?”

Mỹ Kỳ tiếp tục gật đầu.

“Có chút khó nha, nghe cho rõ. Mỹ Kỳ năm nay tròn 6 tuổi, đúng hay không? Anh
lớn hơn so với em lớn hơn hai mươi lăm tuổi, vậy năm mươi năm sau, anh lớn hơn
em mấy tuổi?”

Cái bẫy mà, bắt nạt một đứa nhỏ. Tiểu Hoàn lấy khủy tay không thương tiếc
thúc Danny.

Mỹ Kỳ bắt đầu nghiêm túc tính toán, bộ dáng đáng yêu cực kỳ. Hà Kỳ và ông
xã nhìn nhau cười, trên mặt cũng tràn ngập tự hào.

“Năm mươi năm sau, con năm mươi sáu tuổi, chú, chú…” Mỹ Kỳ nói đi nói lại
nửa ngày, bỗng nhiên trừng mắt to nhìn Danny, nói, “Chú lúc đó chắc chết rồi.”

Mọi người cười to, Danny che
mặt mà khóc.

4.

Sau khi cơm nước xong, Danny
ra vẻ thần bí đưa tất cả mọi người dẫn tới phòng khách.

“Các vị, hôm nay có một tiết
mục quan trọng.”

Hà Mạn nhíu mày: “Làm cái gì
thần thần bí bí, anh đừng có làm những chuyện kỳ lạ, ở đây còn có đứa nhỏ, còn
có đừng đem nhà của em làm rối lên, em thật sự rất vất vả mới dọn sạch sẽ đó.”

Danny hoàn toàn không để ý
tới lời cô, bỗng nhiên từ trong túi áo lấy ra một DVD giơ lên không trung:

“Các vị, các vị còn nhớ đoạn phim
kinh điển ghi lại màn cầu hôn của Tạ Vũ và chị dâu không?”

Lời còn chưa dứt, mọi người
lập tức hoan hô đứng lên. Hà Mạn cũng nhanh đứng lên, muốn cướp DVD trong tay
Danny.

Hà Mạn kêu to: “Không cần!Đưa
cho em! Đừng chiếu! Ngốc muốn chết!”

Ông xã Hà Kỳ chưa từng xem
qua cái DVD, nhìn thấy Hà Mạn và Danny tranh đoạt, ở một bên nghi hoặc đặt câu
hỏi: “Cầu hôn mà thôi, có cái gì xấu hổ?”

Mọi người vừa nghe nghi ngờ
của anh rể, lập tức cười rộ lên, hiện trường nhộn nhịp hô lớn “Chiếu đi!Chiếu
đi!”

“Bây giờ, chính là chứng kiến
thời khắc kỳ tích!” Danny nói xong, lập tức đem DVD bỏ vào máy, đoạn phim được
bắt đầu chiếu.

Sáu năm trước.

Trên màn ảnh, Tạ Vũ đứng một
mình trong đình ở công viên, Tiểu Hoàn và vài tên bạn thân mang theo túi lớn
túi nhỏ đựng đầy đồ, vây quanh bên cạnh Tạ Vũ, anh đang chuẩn bị những công
việc cuối cùng.

“Hoa và bóng bay?”

Tiểu Hoàn giơ gói to trên tay
đáp lại: “Vào chỗ!”

Tạ Vũ: “Âm nhạc đâu?”

Một người bạn cười nói:
“Trong di động của cậu mà, không phải nói thế sao? Đến lúc đó chúng tớ đứng ở
xa xa, âm nhạc sẽ không hiệu quả. Cậu nói thông báo sẽ là tiếng chuông, đến lúc
đó có sự chuẩn bị, tớ sẽ lập tức sẽ gọi điện thoại cho cậu, coi như là tự động
truyền phát tin!”

“Oh, oh” Tạ Vũ ngượng ngùng
cười cười, lấy điện thoại ra, thử phát trước một đoạn, thế này mới tạm thời an
tâm.

“Vậy là xong rồi, còn máy ảnh?”

Giọng nói của Danny truyền từ
bên ngoài máy quay: “Cậu mẹ nó bị mù sao! Vừa rồi là cậu nói với ai? Nhìn không
thấy tớ vẫn đang quay sao!”

Đối mặt với ống kính, Tạ Vũ
giơ cho Danny một ngón tay giữa. Lúc phát hình ảnh này mọi người trong phòng
khách đều cười lớn.

“Tốt lắm! A mạn mười phút sau
sẽ đến, mọi người bây giờ thay quần áo trốn đi, trăm ngàn lần không thể làm cho
cô ấy phát hiện các cậu, đều đã tập luyện vài lần, không cần tớ nhắc lại chứ?”

Mọi người đồng thanh hô to:
“Cố lên!Chiếm lấy cô ấy!”

Tạ Vũ nghiêng người nhìn vào
ống kính nở nụ cười rực rỡ, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ túi tiền, mặt trắng bệch.

Tạ Vũ: “Chết rồi, tớ để quên
nhẫn ở trên bàn trà!”

Trên màn hình xuất hiện âm
thanh của Danny: “Tạ Vũ, cậu sao không chết đi!”

“Tớ tớ tớ bây giờ về nhà lấy!
Các cậu đứng đó chờ tớ!”

Tạ Vũ đứng trước ống kính
loay hoay, sốt ruột lao khỏi hiện trường, đồng thời bên ngoài truyền đến âm
thanh Danny hổn hển: “Cậu không cần trở lại, trong chốc lát nữa không chừng
quên luôn cầu hôn cô ấy!”

Trong phòng khách mọi người
đã muốn cười vỡ bụng. Hà Mạn rúc vào lòng Tạ Vũ, cười đến tít mắt, đến nỗi
không thấy rõ hình ảnh trước mắt.

Màn hình nháy mắt chuyển
thành màu đen, khi nó sáng lên lại, Hà Mạn đã xuất hiện ở trước đình công viên,
vẻ mặt không kiên nhẫn.

Giọng nói Danny thì thầm vang
lên: “Đây là phóng viên tại hiện trường đưa tin trực tiếp. Hôm nay vào hai giờ
buổi chiều, mặt trời chói chan trên cao, muỗi nhiều hơn, cô gái được hẹn đi chèo
thuyền đang bực bội chờ đợi bạn trai, mà đến bóng dáng của người bạn trai chuẩn
bị cầu hôn một cách bất ngờ cũng chẳng thấy đâu. Căn cứ hiện trường phỏng đoán
tình huống, tâm lý của cô gái rất không ổn định, nếu bạn trai lúc này xuất hiện,
khả năng sẽ có trường hợp phát sinh đổ máu, xin cảnh báo những trẻ em vị thành
niên chưa đủ mười tám tuổi nên cùng xem với bố mẹ.”

Lúc này Tạ Vũ kích động vọt
vào màn ảnh, chạy không kịp thở đến bên Hà Mạn.

“Anh lại muốn sao đây? Anh
không có một lần đến sớm được sao? Vì sao không nhận điện thoại? Là ngủ quên hay
quên mang chìa khóa?”

Hà Mạn giống hệt súng máy, Tạ
Vũ chạy nhanh càng không ngừng cười làm lành xin lỗi, cũng giả vờ lảng sang
chuyện khác.

“Đừng nóng giận đừng nóng
giận…”

“Vậy anh nói, em tức giận có
lý do hay không?”

“Đều đều có.”

“Có lý do tại sao lại không
cho em tức giận?”

Tạ Vũ nghẹn lời: “Vậy, không
có lý.”

“Anh khiến em đứng đợi anh
suốt 45 phút dưới nắng gay gắt, anh nói em không có lý do tức giận?!”

Tiếng cười nén lại của Danny
như phần âm nhạc hòa tấu cho hoàn cảnh này.

Tạ Vũ quyết định nói thẳng
đến chủ đề: “Mạn, em nhớ chúng mình yêu nhau được bao lâu rồi không?”

Hà Mạn: “Tất nhiên là biết, nhưng
mà anh đến trễ, lập tức giảm đi mấy năm. Bây giờ em chỉ biết là, em đứng ở đây
đợi anh 45 phút!”

Tạ Vũ chạy theo, người ướt mồ
hôi, bởi vì muốn cầu hôn mà ngập ngừng mãi chưa vào vấn đề, cơn tức cũng bị
bùng lên: “Em có thể đừng châm chọc anh nữa hay không? Khó lắm mới đi chơi một
chuyến, không thể bớt giận sao!”

“A ha, thằng nhóc, cậu chết
chắc rồi. Thần tiên cũng không thể nào cứu được cậu.” Hình ảnh Danny bên ngoài
còn đang trực tiếp làm hết phận sự.

Hà Mạn đương nhiên cũng hét
ầm lên: “Anh cũng biết là hiếm khi sao? Vậy anh đến muộn làm gì chứ? Anh là một
người trưởng thành mà chút xíu quan niệm về thời gian cũng không nhận thức được
sao? Anh nói đi, có phải hơn một nửa thời gian chúng ta gặp nhau em đều phải
chờ?”

Biết Danny đang ở phía sau
quay lén, Tạ Vũ bình tĩnh một chút, chạy nhanh đuổi theo Hà Mạn nhận lỗi, hy
vọng cô mau chóng nguôi giận: “Được được được, thật xin lỗi, đều là anh sai!
Anh từ nay về sau không bao giờ đến muộn, được không?”

“Những lời này em đã em nhiều
năm lắm rồi!Anh cái gì cũng không nhớ, cũng chỉ làm lãng phí thời gian của em!”

“Hôm nay anh chuẩn bị cho em
sự ngạc nhiên.”

“Anh còn đến muộn không khác
gì bình thường, còn có thể khiến em ngạc nhiên cái gì?”

Danny cúi đầu bình luận nói:
“… Chị dâu… tài ăn nói thật ghê gớm…”

Tạ Vũ sắc mặt xịu xuống, trong
lúc đó hai người trở nên im lặng.

Lúc này, Tiểu Hoàn nấp sau
bụi cỏ xa xa thấy được cảnh này không hiểu chuyện gì liền cầm bong bóng và hoa
hồng chạy đến, Danny nhanh chóng giơ tay ra hiệu, gọi Tiểu Hoàn trốn trở về.

Danny nhẹ giọng nói: “Cô thật
ngốc! Đi ra gì chứ! Trở về nha!”

Bên này Tạ Vũ đang chuẩn bị
nổi giận: “Không cần ầm ỹ được không? Hôm nay anh có điều quan trọng muốn nói
với em.”

“Bây giờ em không muốn nghe, nghe
thấy giọng anh là cảm thấy phiền.”

Cuối cùng sự chịu đựng của Tạ
Vũ đã đạt đến giới hạn, anh tức giận vươn tay chỉ vào Hà Mạn, một câu cũng nói
không nên lời.

Xa xa bạn bè tưởng anh giơ
tay ra hiệu, vội vàng gọi vào điện thoại Tạ Vũ.

Trước đó Tạ Vũ có lựa chọn âm
nhạc làm nền cho màn cầu hôn của mình là nhạc chuông điện thoại, quả thực như
sỉ nhục mà. Tạ Vũ tức giận lấy điện thoại cầm tay ra, hung hăng ném xuống đất.

“Anh còn dám tức giận với em?!”
Hà Mạn cũng tức lên, “Đập di động sao? Em cũng làm được đó!”

Hà Mạn lấy di động từ trong
túi tiền ra, bỗng nhiên dừng lại, lại cất trở về. Sau đó chạy chậm vài bước, cúi
thắt lưng, đem di động Tạ Vũ ném xuống đất nhặt lên, sau đó cũng hung hăng, ném
xuống mặt đất.

“Hà Mạn, có giỏi thì ném của
em đi!” Tạ Vũ tức giận muốn điên lên.

“Dựa vào cái gì mà em phải
ném của em chứ!”

Di động nằm trên mặt đất còn
lỳ lợm phát ra nhạc chuông, Danny ở một bên lẩm bẩm nói: “Nokia là thật sự rất
bền nha…”

Bên này, Tạ Vũ và Hà Mạn tình
hình chiến đấu càng ngày càng căng thẳng.

“Được, được” Tạ Vũ chỉ vào Hà
Mạn, “Vậy tiếp theo cũng vứt luôn, vứt này!”

Tạ Vũ điên tiết lấy từ túi ra
một nhỏ đựng nhẫn kim cương, ném tới Hà Mạn, xoay người nhanh rời đi.

Hà Mạn nhìn nhẫn kim cương
trên tay, kinh ngạc bưng mặt nói không nên lời, cô nhìn nhìn nhẫn kim cương
trong hộp, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ đi phía xa, lại cúi đầu nhìn nhẫn kim cương
trong hộp.

Giấy tiếp theo, cô chạy nhanh
theo hướng phía trước, đuổi theo phía sau Tạ Vũ. Danny cũng chạy theo, hình ảnh
xóc nảy không ngừng.

“Anh chạy cái gì chứ, cầu hôn
mà không nói sớm, lải nhải lẩm bẩm chỉ lo chọc em tức giận!”

“Anh làm sao nói, giọng anh
phiền vậy mà!” Tạ Vũ cũng không quay đầu lại.

“Đừng nóng giận được không? Cầu
hôn không phải là quỳ xuống sao? Nào có như anh vậy, chơi xấu thôi!” Hà Mạn đuổi
theo thở hồng hộc.

“Có em quỳ đó!”

Hà Mạn sửng sốt, lập tức đi
chạy nhanh lên, một phen giữ chặt tay Tạ Vũ phía trước, túm lấy anh. Sau đó, mở
hộp nhẫn, quỳ một chân xuống đất.

“Bà xã, đừng nóng giận, gả
cho em đi.” Hà Mạn ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ, cười nói.

Trong phòng khách mọi người
thét chói tai.

“Ai gả cho ai!” Ông xã Hà Kỳ
cười không thở nổi.

Trong màn ảnh Hà Mạn nhân lúc
Tạ Vũ còn ngơ ngác, lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay út của anh.

“Không nói lời nào, em coi
như là anh đồng ý rồi.”

Trong phòng khách mọi người đã
cười đến nghiêng trái ngã phải. Tạ Vũ từ sau lưng ôm Hà Mạn, ôm thật chặt. Lưng
Hà Mạn kề sát ngực anh, cả người bị bóp nghẹn lại.

Cô bỗng nhiên nhớ tới thứ gì,
xoay người hỏi Tiểu Hoàn: “Đúng rồi, các cậu ngày đó rốt cuộc là an bài tiết
mục gì? Hoa và bong bóng cũng chưa dùng đến, thật đáng tiếc…”

Tiểu Hoàn đang muốn nói, bị
Tạ Vũ ngăn cản.

“Ai bảo em hôm đó tức giận, vậy
cả đời cũng không cho em biết.”

5.

Mọi người đã về hết, phòng
khách yên lặng.

Hà Mạn vừa rửa chén một vừa
nhìn cách đó không xa trong phòng khách có cây thông Noel cùng và trên bàn tràn
đầy đồ ăn vặt, không biết như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Không có bữa tiệc nào không
tàn.

Nếu nó không kết thúc, cũng
chẳng được gọi là thời gian tốt đẹp.

Cô cũng không rõ vì sao, chỉ
là đột nhiên rất muốn khóc. Như hạnh phúc đến một cách bất ngờ, tất nhiên sợ
hãi sẽ mất đi.

Là ai nói, hạnh phúc là sự lặp
đi lặp lại khát vọng.

Cô tin tưởng rằng bây giờ
mình thực sự hạnh phúc. Bởi vì cô mong muốn mỗi ngày trôi qua, không sợ không
thú vị, cũng không cần cảm giác mới mẻ khác. Chỉ cần hai người như vậy từ từ
già đi là được rồi.

Đôi mắt bất giác có chút ướt
át.

“Khóc cái gì?” Tạ Vũ bưng cái
chén đi tới, giật mình.

“Không có gì, em cũng không
biết.”

“Hay đang “có” phải không?”

“Đi!” Hà Mạn trừng mắt nhìn
anh, tiếp tục cúi đầu rửa chén.

Tạ Vũ lẳng lặng nhìn, mở
miệng gọi cô: “Mạn.”

“Sao?”

“Em có nhớ đã từng nói với em
hay không, anh vì sao mà nói yêu em?”

Hà Mạn nở nụ cười: “Nhớ rõ.”

Đàn anh phụ trách đón người
mới đến, giúp đàn em nữ khiêng hành lý vào ký túc xá, trong lúc vô ý nhìn lướt
qua nhà rửa, nhìn thấy một cô gái xoay lưng về phía anh rửa chén.

Anh không biết tại sao liền
miên man suy nghĩ, nếu ngày nào đó mình có bà xã, bóng dáng rửa chén sau khi ăn
cơm xong, có phải là cái dạng này hay không?

Anh bị đóng băng ở đó, im
lặng nhìn cô gái này tưởng tượng đến tương lai, cho đến khi có cô gái khác từ trong
toilet rửa mặt đi ra, nhìn anh đứng như trời trồng ở đó, sợ tới mức hét ầm lên.

“Biến thái ah ah ah ah ah!”

Đàn em lúc này mới xoay người
lại, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc dài của cô, khi quay đầu, mang theo những
tia sáng lấp lánh.

… Sau đó, anh và cô gái đã
hét lên “Biến thái a” kết hôn.

“Ngoại trừ thét chói tai, em
cũng sẽ rửa bát mà!” Hà Mạn tức giận đem xà bông nặn vào trên tấm bọt biển, “Mặt
của em không đẹp bằng bóng dáng của cô ấy sao?!”

“Anh đã không còn nhớ rõ bóng
dáng của cô ấy nữa. Anh chỉ nhớ rõ em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3