Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 12

Chương
12: Thật xin lỗi

1.

“Cô Hà, bác sĩ Lô có việc phải giải quyết, ông ấy nói cô có thể nghe những
đoạn băng ghi âm này trước, ông ấy sẽ đến sau”.

Cô y tá ở những phòng khám tâm lý tư nhân này dịu dàng hơn so với những cô
y tá ở các bệnh viện công khác, có lẽ là do lượng công việc không giống nhau. Chẳng
phải vì công việc áp lực mà cũng khiến Hà Mạn suy sụp thay đổi trở thành người
thế kia ư?

Cô cuối cùng cũng tìm được phòng khám này. Đã ba tháng trôi qua từ ngày xảy
ra tai nạn, Hà Mạn cũng không thiết tha lắm với việc đi tìm nguyên nhân ly hôn.
Suy cho cùng điều quan trọng nhất với cô, là Tạ Vũ sẽ không trở về bên cô nữa.

Chỉ là mấy ngày này, cô vẫn chưa quen với cảm giác sống lủi thủi một mình.

Hà Mạn cũng không hề ghi hận vụ tai nạn đó đã cướp đi thanh xuân của cô, bạn
bè và những người “yêu” Hà Mạn, đối phương cũng không cố ý. Dù sao thì cô vẫn
còn có được hiện tại, nếu có một cơ hội có thể nhìn nhận một chút, cũng không
hẳn là xấu.

Chỉ muốn tìm một người biết rõ sự việc, trò chuyện tâm tình đôi chút. Dù
sao cuối tuần cô cũng chẳng có việc gì làm.

Hà Mạn không liên lạc lại với Tạ Vũ, cô không hy vọng Tạ Vũ cảm thấy mình
nương danh tìm phòng khám tâm lý mà dây dưa với anh. Cô cũng có tôn nghiêm của
mình. Nhưng cô có gửi một email cho Tiểu Hoàn, không nghĩ đến, đối phương mau
chóng trả lời. Bác sĩ tâm lý tên là Lô Chi Hành, Tiểu Hoàn đưa số điện thoại
bàn, số điện thoại di động và cả địa chỉ. Hà Mạn gọi điện đến điện thoại phòng
khám, hẹn trước với cô y tá ở quầy lễ tân, trong lúc chờ đợi bác sĩ Lô trở lại
phòng khám, y tá đưa cô vào phòng bác sĩ Lô, chỉ cô nhìn vào máy tính trên bàn
có thư mục ghi âm, là Hà Mạn mỗi lần đến làm tâm lý ghi âm lại.

Hà Mạn nhìn cô y tá nói lời cảm ơn, y tá đóng cửa rời khỏi phòng.

Mỗi một video trên màn hình đều ghi rõ thời gian thu. Hà Mạn đeo tai nghe
điện thoại, tùy tay ấn một video.

Bên tai truyền đến âm thanh kì lạ của một cô gái, có vẻ quen thuộc lại xa
lạ, nôn nóng bất an, ngữ điệu rất nhanh.

“Anh ấy bất kể đi đâu cũng giữ khư khư điện thoại bên mình, mỗi lần điện
thoại vang lên anh ấy đều trốn vào toilet, hôm nay trong lúc anh ấy đang tắm, để
quên trong toilet. Tôi cầm điện thoại của anh ấy xem, nhìn thấy có người gọi là
Cookie gửi cho anh ấy một tin nhắn rất mờ ám. Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm
thấy mình không thở nổi, anh hiểu không, lỗ tai tôi nghe được cả tiếng tim đập,
tôi cảm thấy mình có thể chết ngay lúc đó.”

Âm thanh bác sĩ Lô vang lên tràn ngập dịu dàng và từ tính: “Vậy tin nhắn
kia viết cái gì?”

Hà Mạn: “Người gọi Cookie kia, hỏi anh ấy khi nào có thể gặp lại.”

Bác sĩ Lô: “Chuyện này thật bình thường, cũng không có nghĩa là anh ta bên
ngoài có người khác. Có đôi khi anh ta có một góc độ nào đó không muốn cô biết,
trong lòng cô không tin tưởng anh ta, cho nên cảm thấy tin nhắn đó có vấn đề. Tôi
là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, có lẽ chỉ là đối
tác làm ăn.”

Hà Mạn: “Nhất định có vấn đề, trong lòng tôi cảm giác được điều đó!Anh
không phải phụ nữ, nếu không anh có thể hiểu được, không cần chứng cớ cái gì, hai
người trong lúc đó có vấn đề, là cảm giác được, một ánh mắt đều có thể phát
giác ra điều bất thường. Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu.”

Trong đoạn băng ghi âm, âm thanh Hà Mạn vang lên rồi trầm xuống, giống như
tàu lượn lên cao rồi hạ thấp.

Đây là chính mình sao? Hà Mạn ngồi trước máy tính nghe không nổi nữa.

Hà Mạn tiếp tục nói: “Anh ấy bây giờ về nhà càng ngày càng trễ, mỗi ngày
tôi thường nói với anh ta: ‘Có giỏi đi thì đừng trở về nữa”, nhưng lại sợ anh
ấy cứ như vậy mà đi. Tôi không sợ anh ấy đi, thật sự, một chút còn không sợ. Tôi
bây giờ không còn yêu anh ấy nữa, thật sự. Tôi chỉ là cảm thấy người sai là anh
ấy, chẳng qua là tôi không chứng minh được thôi, dựa vào cái gì mà tôi giúp anh
ấy, dựa vào cái gì?”

Âm thanh nức nở lo lắng của Hà Mạn vang lên, run rẩy. Hà Mạn tập trung nghe
giọng nói của mình trong băng ghi âm, không phát hiện giờ phút này có người
bước vào phòng.

Bỗng nhiên một đôi tay nhẹ nhàng từ sau lưng vòng tay ôm cô.

Hà Mạn giật mình đứng lên, quay người lại giãy ra.

2.

Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi trắng, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest
đen chưa kịp khoác vào.

Hà Mạn kinh ngạc nhìn anh ta trong chốc lát, đầu óc mới bắt đầu vận chuyển
đứng lên.

Anh ta hẳn là bác sĩ Lô. Hà Mạn tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng
vẫn hơi hơi nâng miệng tươi cười, nhìn anh ta chào hỏi.

“Bác sĩ Lô, tôi là Hà Mạn.”

Lô Chi Hành nở nụ cười, giống như để Hà Mạn an tâm, chủ động lui ra phía
sau từng bước, xoay người đi treo áo.

“Anh còn cảm thấy kì lạ vì sao gửi tin nhắn cho em mà em không trả lời, thì
ra là nghe ghi âm quá nhập tâm.” Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng giống hệt trong
đoạn băng.

Hà Mạn nghe vậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn mở khóa, quả nhiên nhìn
thấy một tin nhắn đến. Lúc trước cô có gởi email cho Lộ Tiểu Hoàn rồi nhận được
số điện thoại của bác sĩ nhưng không lưu vào trong máy, giờ phút này có chút
xấu hổ, vội vàng mở hộp thư đến.

Sau đó cô liền sững sờ đứng tại chỗ.

Tin nhắn mới nhất đến từ dãy số điện thoại là: “Anh đang kẹt xe ở trên
đường, rất nhanh sẽ về tới, đừng lo lắng.”

Nhưng phần trên của tin nhắn, là những tin nhắn chấm câu đến từ một tháng
trước. Dấu chấm hỏi, dấu chấm tròn, dấu chấm lửng.

Hóa ra không phải tin nhắn của bọn lừa đảo. Nhưng mà vì sao?

Trong lúc bác sĩ Lô treo áo, cởi một nút áo sơmi để thoáng khí, cười hỏi
cô: “Em biến mất hơn sáu tháng, bây giờ sao lại nhớ đến tìm anh?”

Đây là giọng nói của người đàn ông trong cuộn băng, Hà Mạn quay đầu lại
đánh giá người đàn ông này: khoảng ba mươi hay bốn mươi tuổi, dáng người trung
bình, không phải thật đẹp trai, tóc húi cua, khí chất dịu dàng thong dong, thoạt
nhìn là một người đàn ông ân cần chu đáo.

Đáng tiếc Hà Mạn tí xíu ấn tượng cũng không có, cũng không có cách nào khác
phối hợp để biểu hiện thái độ với anh ta.

Bác sĩ Lô thấy Hà Mạn không trả lời, liền thay đổi vấn đề: “Nghe nói em ly
hôn?”

Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, Hà Mạn tự nhủ bản thân, bác sĩ tâm
lý đều là như vậy, nếu giọng nói hung hăng như thầy hiệu trưởng, còn có ai dám
ở trước mặt bọn họ mà nói thật.

Hà Mạn hít sâu một hơi, không có trả lời hai vấn đề mà anh ta đưa ra, mà là
trực tiếp nói lý do mình đến đây.

“Trường hợp như thế này” nhìn người đàn ông trước mắt thần sắc trở nên buồn
bã, Hà Mạn kìm chế nghi ngờ trong lòng nói nốt câu cuối cùng, “Ngài là bác sĩ
tâm lý, loại mất trí nhớ tạm thời này so với tôi càng hiểu biết nhiều hơn. Dù
sao bây giờ chuyện của tôi đã như vậy, tuy rằng đã thích ứng được với cuộc sống
hiện đại, tuy nhiên vẫn có chút tò mò. Cho nên… Cho nên muốn lại đây cùng ngài
tâm sự, thuận tiện cũng nghe những đoạn ghi âm mà ngài đã tư vấn cho tôi.”

“Ngài?” Anh ta nở nụ cười, “Nếu em không phải là giả vờ, thì xem ra, em
thật sự không nhớ rõ tôi rồi.”

Hà Mạn lắc đầu, kiên định nói: “Ngay cả tí xíu ấn tượng đều không có. Hôm
nay là cảm giác lần đầu gặp mặt.”

Cô không biết vì sao mình lại dùng những từ ngữ cứng nhắc như vậy.

Lô Chi Hành cúi đầu trầm ngâm, không khí trở nên có chút khác lạ. Hà Mạn
không có đánh vỡ không khí này, lẳng lặng đứng ở một bên.

Thật lâu sau, anh ta cuối cùng khẽ cười, vẻ mặt cũng tự tại rất nhiều, đi
đến trước ghế dựa của mình ngồi xuống, ý bảo Hà Mạn ngồi vào trên sô pha.

“Tôi nghĩ, em thật sự không có lừa tôi, càng không có lý do gì mà sáu tháng
đã qua rồi bây giờ lại đến gặp tôi.”

Hà Mạn không rõ anh ta muốn nói cái gì, đề phòng nên tiếp tục im lặng.

Lô Chi Hành tươi cười hiền lành nhìn cô, thành khẩn nói: “Vừa rồi thật sự
đường đột. Lúc đi vào nhìn nhầm cô thành bạn gái của mình, bộ dạng hai người
rất giống, tôi không tự chủ được liền ôm lấy, không có ý gì khác, cô Hà xin
đừng để ý.”

Hà Mạn trong lòng cảm thấy dễ chịu chút chút, cười lắc đầu.

“Cô muốn hỏi cái gì?”

“Kỳ thật tôi cũng không biết,” Hà Mạn đứng lên, “Chỉ biết trước kia tôi hay
đến tìm gặp bác sĩ, tôi cứ tính sẽ lại đây, lúc ấy cũng xác thực rất cần thiết.
Nhưng là mà trong khoảng thời gian này, tình huống biến hóa, nhìn thấy ngài, tôi
bỗng nhiên cảm thấy không có gì muốn hỏi.”

“Thật sự không hỏi?”

“Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi. Dù sao cuộc sống của tôi và trạng
thái tinh thần đều không vấn đề gì, cũng không cần tất yếu truy tìm nguyên nhân.”

Vừa mới nghe xong đoạn ghi âm kia, Hà Mạn đã hạ quyết tâm.

Tạ Vũ và mình trong thời gian quá khứ kia nghi kỵ lẫn nhau mà không chịu
nói cho nhau nghe, cô không muốn đề cập đến nữa. Cô gái trong đoạn băng ghi âm
không ngừng điên cuồng tố cáo buộc tội sự vô trách nhiệm của anh, là người mà
cô yêu, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được hành động tuyệt tình của anh. Cô
cảm thấy mình thật đáng thương, cũng có chút oán hận Tạ Vũ vô tình.

Cho nên hay là thôi đi.

Hà Mạn cầm lấy túi xách, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên bị Lô Chi
Hành gọi lại.

“Hà Mạn, nếu cô chỉ nhớ rõ chuyện của năm năm trước, ở trong lòng cô có hay
không, Tạ Vũ luôn là chồng cô?”

Hà Mạn từ chối cho ý kiến, chỉ là quay đầu nhìn anh ta.

Lô Chi Hành dùng khẩn thiết ánh mắt nhìn thẳng Hà Mạn: “Làm một bác sĩ, tôi
rất hiểu rõ tình huống trước kia của cô. Tôi còn có thể hy vọng cô có thể rời
xa Tạ Vũ. Tuy rằng cô bây giờ nhìn khá khỏe mạnh, nhưng luôn nhớ được bộ dáng
lúc bạn cô giới thiệu cô cho tôi. Người đàn ông này đã tra tấn tinh thần cô lâu
lắm rồi, cô phải cách xa anh ta một chút, nên vì hạnh phúc của mình mà lo lắng.”

Hà Mạn lạnh lùng nhìn anh ta.

“Làm sao vậy?” Lô Chi Hành bị trừng có chút khẩn trương.

“Đây là lời nói của bác sĩ sao?” Hà Mạn có chút nhịn không được, “Từ lúc
bắt đầu bước vào văn phòng, hành động của anh rất không chuyên nghiệp, ôm tôi
từ phía sau lưng, lại trực tiếp hỏi chuyện ly hôn của tôi, bây giờ ngay cả hạnh
phúc cá nhân tôi cũng bị anh đánh giá. Tuy rằng tôi mất trí nhớ, tất nhiên
chẳng có kinh nghiệm gặp bác sĩ tâm lý, nhưng trực giác nói cho tôi biết, những
chuyện anh làm hoàn toàn không đúng.”

“Còn có,” Hà Mạn lấy ra điện thoại di động, “Anh nhắn cho tôi những tin này
là có ý gì?”

Lô Chi Hành âm trầm nhìn Hà Mạn, lạnh lùng nở nụ cười.

“Cô giả vờ cái gì? Là vội vã phải về bên cạnh người đàn ông đó, bắt đầu
đóng kịch với tôi sao?”

Hà Mạn chỉ cảm thấy “Oanh” một tiếng, trong đầu có cái gì bùng nổ dữ dội. Cô
mơ hồ cảm giác được, thân thể bắt đầu không tự chủ được cứng lại. Cổ họng rất
đau, một câu cũng nói không ra.

“Tôi không chuyên nghiệp, không nên vào ban đêm thu nhận bệnh nhân, càng
không nên thích cô ta. Cho dù mỗi ngày cô ta đều than phiền chồng cô ta với
mình, cũng không có nghĩa là cô ta sẽ không hồi tâm chuyển ý, có phải không?”

Lô Chi Hành dỡ xuống mặt nạ mỉm cười, mỗi câu phát ra như sấm sét bên tai
Hà Mạn.

“Chẳng qua bây giờ cô không còn là bệnh nhân của tôi, tôi nói câu này cũng
không phải là thiếu chuyên nghiệp. Tôi tìm cô thật lâu, cô đều trốn tránh tôi, nghe
nói cô nửa năm trước đã ly hôn, là do chuyện cô ngủ ở đây đêm đó sao?”

Hà Mạn trong lòng ầm ầm sập đổ. Cô đỏ hồng mắt cắn răng nhìn về phía Lô Chi
Hành, khiến đối phương hết hồn, vội vàng dừng câu nói kế tiếp.

“Tôi…” Lô Chi Hành biểu tình buông lỏng, lại hồi phục sự dịu dàng bình
thường, “Quên đi, cô có vẻ thật sự không nhớ rõ, tôi cứ nghĩ là do cô cố ý như
vậy, cho nên…Tôi cũng chưa nói nhiều lắm. Hà Mạn, thật xin lỗi.”

“Anh nói tiếp.” Hà Mạn cảm thấy từng chữ thốt ra đều vô cùng gian nan, “Anh
nói tiếp.”

“Cô…Hơn một năm trước cô vì vấn đề hôn nhân mà bắt đầu tìm đến tôi, nguyên
nhân là vì cô và anh ta có một ngày kỷ niệm kết hôn không được thoải mái. Ban
đầu mấy tháng, cô đến đây đều không ngừng khóc, cái gì cũng không nói. Sau đó, cô
chậm rãi bắt đầu tín nhiệm tôi, học cách bộc bạch trước tôi, giảm bớt áp lực. Sau
đó, cô và bạn cô tuyệt giao, không nơi nương tựa, cả người đều có khuynh hướng
đóng cửa, đồng thời cũng trở nên dễ dàng ỷ lại người khác. Người khác này, vừa
hay chính là tôi. Có thể là…” Lô Chi Hành nói tới đây, thế nhưng ngượng ngùng
gãi gãi đầu, “Có thể là do tôi không có ở trong vòng luẩn quẩn trong cuộc sống
cô, lại là ngươi duy nhất cô có thể nói hết. Chúng ta trở nên càng lúc càng
thân mật, cô có chuyện gì đều chia sẻ cho tôi đầu tiên.”

Lô Chi Hành nhìn về phía Hà Mạn, vẻ mặt dịu dàng. Hà Mạn quay đầu, trong
lòng lạnh như băng.

“Trong lòng tôi cũng rõ ràng, tôi chẳng qua chỉ là cái lốp dự phòng. Tuy
rằng sa vào cho trong đó, nhưng trong lòng tôi hiểu được. Tuy rằng cô cái gì
cũng chưa tỏ vẻ quá, nhưng là tôi đều cảm nhận được.”

“Đừng nói những lời vô nghĩa.” Hà Mạn đông cứng đánh gãy lời Lô Chi Hành.

Lô Chi Hành nở nụ cười: “Vậy cô muốn nghe cái gì? Được rồi, đêm giao thừa, chồng
cô không thấy đâu. Cô uống khá nhiều rượu, khóc lóc gọi cho tôi nói rằng anh ta
tắt điện thoại, cô tìm không thấy. Cô say khướt tới tìm tôi, nói cô không muốn
về nhà. Nhìn đến cô sắp hỏng mất, tôi rất lo lắng cô xảy ra chuyện, cho nên
liền ở lại trong văn phòng cùng cô, an ủi cô.”

Hà Mạn bỗng nhiên cảm thấy da đầu run lên, bên tai ong ong. Âm thanh Lô Chi
Hành như nơi xa vọng đến, lại bị tiếng gầm rú bao phủ.

“Sau tối hôm đó, cô không đến đây nữa, tôi gọi điện thoại cho cô cũng không
nhận. Nghe nói không lâu sau đó cô đã ly hôn, tôi nghĩ đến cô sẽ tìm đến tôi, nhưng
vẫn không thấy. Gửi tin nhắn cô không trả lời, sau đó cũng chỉ nhắn dấu chấm
câu, dù sao tôi cảm thấy tôi nhắn cái gì cô cũng không xem.”

Thời gian dừng lại cứ như trôi qua cả một thế kỷ, Hà Mạn mới chậm rãi mở
miệng, mới phát hiện giọng nói của mình cũng nghe không rõ: “Tối hôm đó… Chúng
ta… Phát sinh chuyện gì sao?”

Lô Chi Hành bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.

“Nếu… Cô đã không nhớ rõ, vậy cứ để nó trôi qua. Dù sao người cô yêu nhất
vẫn là chồng…”

“Có, hay là không có?”

Hà Mạn bỗng nhiên phát điên, cô không nghe thấy giọng nói của mình, chỉ có
thể không khống chế được hô to.

Trước mắt một mảng mơ hồ, nước mắt vừa mới trào ra, nháy mắt trở nên lạnh
lẽo.

“Có. Hơn nữa chồng cô cũng biết. Hà Mạn…Tôi vừa nhắc đến chuyện này cảm xúc
cô đã không khống chế được. Trách nhiệm này, có cái sai của tôi, cũng có trách
nhiệm của chồng cô. Tôi vốn không có tâm tư khác, chỉ là không đành lòng nhìn
cô chẳng hay biết gì còn trở về tìm anh ta, tôi không hy vọng cô lại bị tổn
thương…”

Hà Mạn chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu trắng bệch, giống như TV ngày bé bị
nhiễu xuất hiện hàng loạt bông tuyết, cô đã không thể tiếp thu tín hiệu được
nữa rồi.

Buồn cười, cô cứ nghĩ mình là người chịu tổn thương nặng nề, thuần khiết
không tỳ vết.

Trong lúc hoảng hốt, những chi tiết vụn vặt của trí nhớ mấy tháng qua xuất
hiện trong đầu.

“Cô ta tổn thương anh như vậy anh còn che chở cho cô ấy, Tạ Vũ anh có cảm
thấy mình hèn mọn hay không? Hèn hay không hèn?”

Âm thanh của ai, là ai đang nói?

Đúng vậy, vì sao anh không cho em biết, Tạ Vũ anh có cảm thấy mình hèn mọn
hay không?.

Hà Mạn nước mắt rơi như mưa.

3.

Tạ Vũ đem một lon bia rỗng ném vào thùng rác, lại mở ra một lon khác.

Một mình mình lại tiếp tục uống rượu.

Giống như hơn một tháng trước kia, Hà Mạn sôi nổi đi đến bên cạnh anh, bọn
họ cùng nhau uống bia, anh hai lon, cô một lon.

Tạ Vũ đã tiến bộ rất nhiều, anh học cách khống chế trái tim của mình, không
cho phép nó đi quá xa, càng không cho phép nó mang lại những cảm xúc không mong
muốn.

Anh bây giờ ở công ty nhìn thấy cô thường xuyên. Mọi người đều cảm thấy Hà
Mạn tuy rằng vẫn là Hà Mạn nghiêm khắc trước kia, nhưng một tai nạn xe đã giúp
cô thay đổi, trở nên hay đùa, trở nên khoan dung, trở nên đáng yêu.

Trí nhớ thật sự tuyệt vời. Những nhóm người nhân viên cấp cao, bọn họ giống
như đã quên, thật lâu thật lâu lúc trước, trên thực tế Hà Mạn chính là con
người như thế này, người mà trở nên thay đổi là Hà Mạn trước kia.

Chỉ là bây giờ cô đã trở về mà thôi.

Tạ Vũ vô số lần tưởng tượng ra khả năng này: nếu năm đó chính mình và cô ấy
có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, mà không vì chức vụ bị uy hiếp mà
trở nên bụng dạ hẹp hòi; nếu năm đó vào lúc cô ấy không hét lên những từ ngữ
khó nghe với mình, chính mình có thể thông cảm cho áp lực của cô, giống như
bình thường cô bực bội sẽ hò hét, mà không phải đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên
đầu anh…

Từ “Nếu” này không còn ý nghĩa gì nữa. Nó tồn tại nhưng một trò đùa của
thượng đế.

Muốn anh hối hận, muốn anh đau.

Bắt đầu lại lần nữa. Cô đã thay đổi tốt hơn, bắt đầu một cuộc sống mới.

Lon bia thứ hai đã dần thấy đáy. Hà Mạn nhìn nóc nhà mình, ánh sáng lâu lắm
rồi nhưng chưa được bật lên.

Lúc này, anh nghe được âm thanh nôn mửa.

Dưới đèn đường có một bóng dáng nho nhỏ.

Tạ Vũ bước nhanh đi qua, nâng Hà Mạn chật vật dậy.

“Em uống nhiều như vậy làm gì!Nửa đêm rất nguy hiểm, trong lòng em không rõ
sao!” Anh tức giận đến nổi điên.

Hà Mạn đẩy anh ra: “Em rất bẩn, anh cách xa em một chút đi”

“Em đến cửa nhà anh nôn không phải tìm anh hay sao?!Em nói ai cách xa một
chút?!” Tạ Vũ hai tay ôm lấy tóc mình vò, ở bên cạnh đi qua đi lại, cuối cùng
khôi phục lý trí.

“Tốt lắm tốt lắm, mau mau nhanh đứng lên, chúng ta về nhà đi, em kiên trì
một chút.”

Tạ Vũ xách Hà Mạn giống như một con thú nhỏ, một tay ôm cô vào trong ngực, bị
cô nôn ra toàn thân. Tạ Vũ thở dài, bước nhanh hướng cửa nhà mà đi.

Trong lòng Hà Mạn đột nhiên khóc ra tiếng.

“Em đã gặp bác sĩ tâm lý kia.”

Tạ Vũ giống như bị sét đánh, đứng im tại chỗ.

4.

“Vì sao anh gạt em? Không cho
em đi tìm anh ta, làm cho em nghĩ chúng mình ly hôn là lỗi… Tạ Vũ, anh có hèn
mọn hay không?”

Tạ Vũ im lặng, trong lòng như
ngàn dao cắt.

Hà Mạn gào khóc lớn, hai tay
gắt gao ôm cổ anh, cơ thể cuộn tròn trong đau đớn, run run tưởng chừng như một
giây cũng không thể chịu nổi.

Tạ Vũ bước nhanh đi vào nhà, mang
Hà Mạn đặt ở trên sô pha, xoay người đi lấy khăn mặt và nước, lúc trở về nhìn
thấy Hà Mạn bắt đầu kích động tổn thương chính mình, lấy tay tát mặt mình, nắm
tóc mình, hung hăng cắn tay trái của mình, cắn ra máu tươi đầm đìa.

Tạ Vũ kinh hãi, chạy nhanh
xông lên phía trước, nắm chặt hai tay Hà Mạn.

“Mẹ nó em điên rồi có phải
hay không, Hà Mạn, em có chết cũng đừng chết trước mắt anh, mẹ nó em bình tĩnh
một chút đi!Em cảm thấy cần xin lỗi anh phải không? Có hay không? Được, em bình
tĩnh lại, coi như là anh yêu cầu em, được không?”

Hà Mạn chậm rãi mở miệng.

Máu chảy đầm đìa ở miệng vết
thương, Tạ Vũ trong lòng chắc cũng đang chảy máu.

“Điên mà!” Anh oán hận mắng
một câu, xoay người đi lấy thuốc bôi.

“Em làm cho anh coi thường
em” Tạ Vũ vừa bôi thuốc vừa trừng Hà Mạn, “Băt đầu từ khi nào mà lại học bộ
dạng muốn tự sát? Em ở thời kỳ mãn kinh sao!”

“Em ghê tởm chính mình.”

Hà Mạn chậm rãi nhẹ giọng nói,
giống một đứa trẻ sáu tuổi.

Mũi Tạ Vũ đau xót, quay lại.

“Vì sao lại là em? Em thà rằng là anh tổn thương em, vì sao là em làm ra
loại chuyện này? Em sao lại vô sỉ như vậy, ghê tởm như vậy, không biết liêm
sỉ…”

Hà Mạn lớn tiếng dùng từ ngữ ác độc nhất mắng chính mình, vừa mắng vừa khóc,
lui vào một góc ở sô pha một, chỉ có một cụm nho nhỏ, điên cuồng mà đáng thương.

Tạ Vũ một tay đem Hà Mạn đang gào khóc lớn ôm vào lòng, siết chặt lấy.

“Không có, không có việc gì. Ngoan, không cần như vậy.”

“Anh cách xa em một chút đi, em không nên tới tìm anh, anh nói đúng, em
muốn chết cũng phải đi nơi khác chết, em không phải tìm anh đáng thương, em chỉ
là muốn nói xin lỗi, thật sự xin lỗi, em thật xin lỗi anh…” Hà Mạn ra sức giãy,
cả nửa ngày cũng không rời khỏi vòng ôm của Tạ Vũ, gấp gáp cắn lên bả vai Tạ Vũ.

Dùng tất cả khí lực, cắn Tạ Vũ hết mức, anh chỉ là run lên một chút, về sau
tựa như một tảng đá cứng rắn, không nói một lời, hai cái cánh tay gắt gao giam
cầm cô, cho đến khi cô mệt mỏi, không thể không bình tĩnh lại.

“Em không có gì phải thực xin lỗi anh” Tạ Vũ nhẹ giọng nói, giống như dỗ
dành một đứa trẻ, “Là anh xin lỗi em. Trên đường anh còn đang suy nghĩ, nếu lúc
trước không phải anh đối với em không tốt, em cũng sẽ không sợ hãi đi tìm an ủi.
Anh chỉ cố ý làm em ghen để duy trì tôn nghiêm của mình, căn bản không phải là
đàn ông. Anh không cho em đi gặp anh ta, thầm nghĩ coi như bồi thường cho em. Lúc
trước em đã chịu đủ tổn thương từ anh rồi, nếu nghĩ không ra, vĩnh viễn cũng
không biết, mọi tội lỗi cứ coi như là của anh. Mạn, thật xin lỗi. Lúc cầu hôn, anh
hứa hẹn cho em hạnh phúc vĩnh viễn, anh không làm được.”

“Nhưng mà lúc em tìm anh, anh hận em như vậy…”

“Không phải hận em,” Tạ Vũ vừa ôm vừa nói, “Anh chỉ là… Anh chỉ là không
biết đối mặt em như thế nào. Em cái gì cũng không biết, đối với em anh vẫn cảm
thấy mình là một con ma men không thay đổi, không chỗ che giấu cảm giác. Vẻ mặt
em càng vô tội, anh lại càng khó khăn thừa nhận. Anh càng sợ, có lẽ không mang
được hạnh phúc cho em, càng sợ có một ngày em nhớ đến lúc trước, nhớ lại năm đó
anh có bao nhiêu yếu đuối vô sỉ, lại một lần nữa rời xa. Anh không dám, bà xã
anh không dám.”

Bà xã.

Hà Mạn cảm thấy thời gian đứng lại ở tại giờ khắc này.

Cô ngẩng đầu hồi hộp nhìn Tạ Vũ, khuôn mặt đẫm nước mắt.

“Anh gọi em là gì?”

“Bà xã,” Tạ Vũ gắt gao ôm cô, ở bên tai một lần lại một lần gọi, “Bà xã, bà
xã, bà xã, bà xã …”

Hà Mạn cố lấy dũng khí, khóc nói: “Anh có thể cho em cơ hội một lần?”

Nước mắt Tạ Vũ rơi từng giọt trên vai cô.

“Ừ, cho em cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội. Lần này, chúng mình khẳng
định sẽ bạc đầu giai lão.”

“Đâu có. Chúng ta nhất định bạc đầu giai lão.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3