Sự trả thù ngọt ngào - Chương 05
Chương 5
Enfield
Park Ở Wiltshire lớn đến mức làm người ta e ngại. Nhưng Charity chợt nhận ra
nói thế là còn giảm đi mấy lần. Cô đã sống phần lớn quãng đời trong một ngôi
nhà có tám phòng ngủ trên gác nằm giữa một vùng đất xanh tươi rộng tới vài mẫu.
Cô còn thường xuyên tới thăm Willowbourn, tên tòa nhà gần đó của ngài Humphrey
Loring và gia đình ông - Cassandra Loring, là bạn chí thân của cô chỉ kém cô
tám tháng - và vẫn luôn nghĩ nó thật hùng vĩ. Cả hai cơ ngơi đó chỉ đặt vừa một
góc của Enfield Park và sẽ chẳng bao giờ được để ý.
Thoạt
tiên, sau khi cỗ xe đi qua hai cột cổng đá cao ngất và chòi gác nhỏ xây bằng
đá, cô đã nhầm ngôi nhà Dower [5] nằm bên phải lối xe chạy là nhà chính và sau
đó cảm thấy thật ngốc nghếch khi nhận ra mình lầm, dù cô không nói điều đó
thành tiếng, vì gần như khiếp sợ trước kích thước và thiết
kế cổ điển hoàn hảo của nó. Đó mới chỉ là nhà Dower thôi sao? Hẳn là thế - Hầu
tước đã cung cấp thông tin về nó và cỗ xe vẫn tiếp tục lăn bánh
[5]Dower house: ngôi nhà mà vợ góa của chủ lâu dài dọn dến ở khi người
con kế vị lập gia đình. Người con trai lớn sau khi kết hôn cũng có thể ra ở đó.
Lối xe chạy quanh co
giữa hai hàng rào nở đầy hoa, trải dài đến tận bìa rừng rậm rạp lâu đời. Dường
như họ đang đi vào một thế giới yên tĩnh hơn, âm u hơn bất kể tiếng vó ngựa lộc
cộc và bánh xe lạo xạo. Charity nhìn xung quanh trong tâm trạng băn khoăn.
Nhưng những cánh rừng đã lùi về sau khi họ đến một con sông và băng qua nó trên
một cây cầu theo phong cách của kiến trúc sư Andrea Palladis - một công trình
vĩ đại. Cô nghiêng lại gần cửa sổ để nhìn cho rõ. Qua cầu, cỗ xe chạy lên một
sườn dốc thoai thoải, băng qua những đồng cỏ và hoa được chăm sóc cẩn thận và
thẳng hoặc có một thân cổ thụ xù xì. Bên tay phải cô là những ngọn đồi xanh rì.
Nhưng cô nhanh chóng bị thu hút hoàn toàn bởi một ngôi nhà vừa hiện ra trong tầm
mắt.
Gần như là một sai lầm
tức cười nếu gọi đó là nhà. Nó là một lâu đài nguy nga theo kiến trúc cổ điển,
xứng đáng làm một cung điện cho nhà vua. Nhưng nó là nhà của Công tước
Withingsby, cha chồng cô. Một ngày nào đó chồng cô sẽ trở thành công tước và là
người sở hữu tất cả. Thế mà sáng hôm qua cô đã nghĩ mình sẽ lấy một ngài Earheart
bình thường.
Charity nuốt những lời
định nói xuống. Chồng cô vẫn im lặng - giống như ngày hôm qua và phần lớn hôm
nay. Cô đã cố gợi chuyện, nhưng phải thừa nhận rằng cô đã chọn những đề tài kém
hấp dẫn. Sáng nay cô đã ngây thơ tưởng rằng sẽ dễ giao tiếp với anh hơn trong
ngày hôm nay, dù cô không hề có một giây nào nhầm lẫn chuyện xảy ra đêm qua với
tình yêu và không mong nó tạo được bất kỳ thay đổi nào trong những kế hoạch
tương lai của anh.Tuy nhiên cô đã trông chờ một không khí dễ chịu và ấm áp hơn
giữa họ.
Cô đã sai hoàn toàn.
Sự thật đi ngược lại. Việc họ đã có quan hệ vợ chồng có vẻ không mang ý nghĩa
nào với anh mà chỉ làm cô ngượng ngùng khó chịu. Cô vẫn nhớ những nơi và những
cách anh đã chạm vào cô và cố gắng không nhìn vào đôi tay anh - đôi bàn tay với
những ngón dài, rất đàn ông. Cô vẫn nhớ anh đã ở sâu trong cơ thể cô, và chuyển
động mạnh mẽ ở đó hàng bao nhiêu phút. Cô vẫn nhớ niềm sung sướng mãnh liệt đến
sửng sốt mà những chuyển động ấy đã đem lại cho mình.
Chuyện đó đã xảy ra với
người đàn ông ăn mặc không chê vào đâu được, vẻ mặt khó đăm đăm, và cực kỳ đẹp
trai này. Đáng lẽ nó phải mang họ lại gần nhau hơn, dù thiếu đi xúc tác quan trọng
là tình yêu. Làm sao họ có thể tiếp tục làm hai người xa lạ khi cơ thể họ đã gần
gũi nhau đến thế?
Nhưng có vẻ cô đã biết
được nhiều điều. Lúc trước anh nói với cô anh nổi tiếng là một kẻ phóng đãng.
Như thế nghĩa là hành động đêm qua rất quen thuộc đối với anh. Cô chỉ là một
trong chuỗi dài những phụ nữ - và hẳn là người kém cỏi nhất trong số đó. Đó là
một ý nghĩ kỳ lạ. Đối với cô trải nghiệm ấy thật choáng ngợp, và cô vẫn chưa rõ
liệu mình nên vui mừng hay ân hận vì đã nếm trải nó.
Nhưng cỗ xe đang tiến
rất nhanh đến ngôi nhà - lâu dài - và nỗi lo lắng đã song hành với cô suốt ngày
hôm nay tăng lên gấp mười lần. Cho dù đến dây với tư cách gia sư thì cô cũng sẽ
run lên vì sợ hãi. Nhưng cô không đến đây với tư cách gia sư. Cô đến đây với tư
cách là vợ của 1 người thừa kế - một người vợ không ai mong đợi. Cô miết hai
bàn tay lên những nếp áo choàng màu nâu và tràn đầy biết ơn vì đôi găng tay vẫn
chưa thủng lỗ chỗ.
“A,” tiếng chồng cô
vang lên bên cạnh, “chuyến trở về” của tôi đã được lưu ý.” Anh cười khẽ, giọng
nghe lành lạnh.
Những cánh cửa lớn nằm
trên cùng các bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch đã mở sẵn và hai người - một đàn
ông và một phụ nữ - bước ra ngoài. Trong một khắc ngớ ngẩn Charity quên mất là
nữ Công tước đã qua đời. Cả hai người trông đầy oai vệ, đều vận đồ đen tao nhã,
chỉ có thể là Công tước và nữ Công tước, cô nghĩ. Nhưng đương nhiên không phải.
Họ chỉ là hai người hầu, có lẽ là bà quản gia và ông quản gia.
“Ông ấy cử hành nghi
thức với một sự chính xác tuyệt đối trong bất kỳ sự kiện nào,” Hầu tước nói. “Sự
trở về của đứa con hoang tàng hẳn là một sự kiện quan trọng.”
Tiếng cười khẽ thứ
hai của anh rầu rĩ y như lần đầu.
Không còn thời gian để
Charity lo lắng thêm nữa. Hai người đầy tớ mặc chế phục đã xuất hiện dưới chân
tam cấp, và họ mở cửa xe rồi hạ thang xuống gần như trước khi cỗ xe dừng hẳn.
Và rồi cô đã đứng trên nền đá cuội, cảm thấy mình nhỏ xíu bởi những cây cột
hùng vĩ nằm hai bên sườn tam cấp và bị ngợp trước những gì xảy ra. Chồng cô
đang đón nhận biểu kính của người hầu bằng cử chỉ nhã nhặn băng giá. Họ xoay
người đi trước lên tam cấp trong lúc anh chìa tay cho cô.
Gương mặt anh rắn
đanh và lạnh lùng, đôi mắt u tối, da mặt cũng không còn màu sắc. Anh đeo chiếc
mặt nạ quá nặng, Charity nhận ra với nỗi thương cảm nao nao, rằng khó lòng vượt
qua nó mà tới được người đàn ông thực sự đằng sau. Kể cả qua đôi mắt, thường là
điểm yếu của mặt nạ. Anh đang về nhà với cha và gia đình mình sau tám năm. Sao
mà khác xa chuyến về nhà cô vẽ ra cho chính mình mấy tuần trước.
Anh thả tay cô ra khi
họ tới khung cửa rộng và bước vào trong trước cô. Đã đến thời điểm mình trở
thành cái bóng của anh rồi, cô nghĩ. Nhưng cô không những không cảm thấy bị xúc
phạm mà còn vui mừng trước cơ hội được làm một kẻ tầm thường. Ấn tượng đầu tiên
của cô về gian sảnh là sự rộng lớn - của nền đá hoa, của những hàng cột, của những
bức tượng bán thân cổ điển và vòm trần cao vút. Hai hàng gia nhân im lặng, phụ
nữ bên trái, đàn ông bên phải, đứng hai bên con đường chạy dọc giữa sảnh tới
dãy bậc thang rộng dẫn lên chỗ có lẽ là phòng khách lớn.
Dưới chân bậc thang,
sắp xếp như trong một hoạt cảnh sân khấu, là một nhóm người, hiển nhiên không
phải gia nhân hoặc người bình thường. Chính giữa, và hơi vượt lên so với những
người khác, là một người đàn ông đứng một mình. Một người đàn ông giống hệt Hầu
tước Staunton trong hai mươi hoặc ba mươi năm nữa, đến nỗi Charity nhất thời cảm
thấy như bị mất phương hướng.
Rồi Charity nhận ra,
cô đang ở trước mặt Công tước Withingsby.
Hầu tước dừng lại một
lúc để liếc sang hai bên trái phải, nụ cười nửa miệng châm biếm nở trên môi. Rồi
anh dồn ánh mắt vào cha mình và đi qua gian sảnh về phía trước, đôi giày của
anh gõ những nhịp khô khan trên nền đá cẩm thạch. Charity dợm bước định đi theo
anh, nhưng một bàn tay đã nắm chặt cánh tay cô ngăn lại. Cô quay đầu và nhìn thấy
bộ mặt khinh khinh của bà quản gia.
“Cô phải đi sang
trái, cô gái,” người phụ nữ nói nhỏ, “và đứng phía sau hàng gia nhân cho đến
khi có người có thể lo đến cô.”
Charity thấy trò chơi
thú vị đã vẫy tay chào đón. Cô đã bị nhầm là một người hầu! “Ồ, tôi không nghĩ
thế,” cô mỉm cười nói, vẫn đứng nguyên tại cỗ.
“Ranh con hỗn xược,”
bà quản gia lạnh lùng nói, giọng vẫn hạ thấp để không gây chú ý. “Tôi sẽ đích
thân xử lý cô sau. Cứ đứng yên ở đó.”
Hầu tước đang nghiêng
đầu chào cha mình, ông cũng nghiêng đầu đáp lại. Những người còn lại trong nhóm
- những em trai em gái của anh - chỉ đứng nhìn. Không một ai rời hàng ngũ để
đón chào người anh họ đã không gặp trong tám năm. Charity rùng mình ớn lạnh. Cô
mà trở về nhà thì khác hẳn. Những đứa em sẽ bám quanh cô mà đu lên rồi tranh
nhau nói như hét để cô nghe thấy giọng chúng. Còn ở đây, không có gì ngoài tiếng
rì rầm lịch thiệp lọt vào tai cô qua chiều dài gian sảnh lạnh lẽo này.
Và rồi chồng cô quay
đầu nhìn lại cho đến khi mắt anh tìm thấy cô. Anh nhướng đôi lông mày kiêu ngạo,
và đưa một tay ra. Charity không kìm được một cái liếc mắt điềm tĩnh về phía bà
quản gia, cặp lông mày của bà ta đã gần như biến mất dưới viền mũ xếp nếp, trước
khi bước về phía trước. Gian sảnh như dài cả dặm. Nhưng cuối cùng cô cũng tới gần
đủ để đưa tay lên và đặt vào bàn tay vẫn mở rộng của chồng. Cô tập trung ánh mắt
vào hai bàn tay họ. Đây là khoảnh khắc mà cô sẽ trở thành một quân tốt, khoảnh
khắc chiến thắng của chồng cô. Chắc chắn là cô hợp với vai này, cô buộc phải thừa
nhận - điều đó vừa được chứng tỏ quá rõ ràng. Cô cũng sẽ sắm vai đó. Xét cho
cùng anh đang trả cho cô rất hậu. Với cái đà này thì vai diễn cũng không có gì
khó khăn. Chúa biết rằng cô đủ khả năng giữ im lặng, và đôi chân cô không có cảm
giác nào khác ngoài vững vàng.
“Thưa ngài,” Hầu tước
nói. “Cho phép tôi hân hạnh giới thiệu với ngài nữ Hầu tước Staunton.”
Anh không gọi cha
mình là “Papa,” Charity nhận ra, hoặc thậm chí “Cha.” Anh gọi ông là “ngài”. Thật
kỳ lạ làm sao. Hẳn mâu thuẫn giữa họ phải khủng khiếp lắm. Anh lại còn sử dụng
chất giọng lạnh như Bắc cực của mình nữa. Cô nhún gối chào. Và bối rối trước
không khí im lặng như tờ sau câu nói của chồng mình, cô ngước mắt lên nhìn Công
tước Withingsby.
Nhìn gần trông ông
còn giống con trai mình hơn. Điểm khác biệt đáng chú ý duy nhất là màu tóc bạc ở
hai bên thái dương và hoa râm ở phần còn lại. Ông đang nhìn lại cô bằng gương mặt
bất động nghiêm nghị và cặp mắt cứng rắn, ngay cả trong vẻ mặt và cung cách ông
cũng giống con trai. Ông mang một vẻ gì đó mà cô buộc phải thừa nhận là rất dữ
tợn.
“Phu nhân.” Ông phá vỡ
sự im lặng và khẽ nghiêng đầu với cô. Thậm chí cả giọng nói - cả tông giọng -
ông cũng giống con trai mình. Trừ việc tảng băng trong giọng ông còn lạnh hơn Bắc
cực. “Chào mừng cô đến Enfield Park.” Thậm chí không có đến một cái chớp mắt chứng
tỏ ông sửng sốt hay ngạc nhiên. Ông nhìn lại con trai. “Anh sẽ muốn chào hỏi
các thành viên trong gia đình, Staunton, và giới thiệu họ với phu nhân
Staunton.”
Chồng cô đã chắc thắng
vòng đấu này, Charity buồn rầu nghĩ, cho dù cha anh không làm anh mãn nguyện bằng
việc sụm xuống trong kinh hãi hay nổi giận đùng đùng. Ông vừa mới hay về cuộc
hôn nhân của con trai và vừa chào đón cô con dâu mới nồng nhiệt như chào đón một
người hầu. Chỉ có điều, lẽ ra đôi mắt dò xét của ông sẽ không chú ý xác định
niên đại và dự đoán giá tiền của mớ quần áo người hầu đó mặc. Cô có một cảm
giác kỳ dị rằng ngài Công tước thậm chí còn phát hiện ra lỗ thủng chưa kịp xuất
hiện trên găng tay cô chỗ ngón cái.
Ngài Công tước đứng
sang một bên.
“William?” Giọng chồng
cô nghe căng thẳng, và Charity một lần nữa nhận ra chuyến trở về nhà của anh
không thiếu vắng cảm xúc như anh vẫn làm cho cô tin là thế - và có lẽ chính anh
cũng đinh ninh điều đó. Anh đang nghiêng đầu với một người đàn ông trẻ đứng bên
phải trong nhóm họ hàng lặng phắc, người đó hiển nhiên là em trai anh, dù không
cao bằng hay có nước da sậm màu bằng anh. Tuổi của họ hẳn là sàn sàn nhau. “Claudia?”
Người phụ nữ trẻ nhún
gối chào anh vô cùng xinh đẹp. Cô có mái tóc vàng, cao dong dỏng và ăn mặc đúng
thời trang với bộ váy màu xanh lục tiệp với màu mắt.
“Anthony.” Cả hai người
cùng thốt lên.
“Cho phép tôi giới
thiệu vợ mình.” Anh nói, và Charity bị cuốn vào một vòng những cái cúi chào
cùng nhún gối kiểu cách. “Phu nhân, đây là em trai tôi, ngài William Earheart,
và William phu nhân.”
Một cô dâu quý tộc chỉ
được gia đình chồng chào đón thế này thôi sao? Charity tự hỏi khi anh quay sang
cặp đôi tiếp theo. Không có những vòng ôm? Không có những giọt nước mắt? Không
có những nụ cười hay nụ hôn? Chỉ có sự trang trọng cứng nhắc này, như thể họ là
những người xa lạ? Cô cảm thấy ngạt thở. Nhưng đương nhiên hầu hết các cô dâu
quý tộc đều ra mắt gia đình nhà chồng trước hôn lễ. Và được gia đình chồng
chính thức chấp thuận. À phải, chồng cô đã thắng vòng chơi này như ý muốn. Đây
đúng là một thảm họa.
Phu nhân Twynham -
cũng ăn vận hợp thời trang và tao nhã - là em gái Hầu tước. Cô gọi anh là Tony
và trách móc anh chẳng bao giờ trả lời thư cô rồi giới thiệu anh với Bá tước
Twynham, một người đàn ông bệ vệ trung tuổi, người có vẻ chán ngán với vụ đón
chào này. Cô nghiêng đầu với Charity và không nói câu gì. Đôi mắt cô, giống ông
bố, cũng đang ước lượng giá chiếc mũ và chiếc áo choàng màu nâu mà bà chị dâu
đang mặc.
Trung úy Charles
Earheart là một thanh niên điển trai thư sinh, tóc vàng, cũng nghiêng đầu chào
với sự cứng nhắc tương đương anh trai và chị dâu mình. Có lẽ khó mà trách cậu
ta được, khi Hầu tước còn không chắc chắn về diện mạo cậu ta.
“Charles?” Anh đã hỏi.
“Em là Charles? Trung úy, đúng không?”
Cậu ta chắc phải kém
tuổi Phil, Charity ước lượng. Mười chín? Hai mươi? Cậu ta hãy còn là một chú bé
lúc anh trai rời khỏi nhà, và họ đã không gặp mặt nhau suốt tám năm qua. Thật
đáng buồn. Có khi, chợt cô nghĩ, không có cuộc hôn nhân này cô cũng sẽ không thể
gặp các em mình trong tám năm hoặc hơn - tất cả những đứa em nhỏ hơn sẽ lớn lên
mà không có cô. Đã một năm rồi cô chưa được gặp chúng.
Rồi đến người nhỏ tuổi
nhất, một cô bé. Nó ăn vận cực kỳ sang trọng và để một kiểu tóc chải chuốt và lặng
lẽ nghiêm trang một cách khác thường so với đứa trẻ cùng trang lứa. Nước da nó
rất sẫm màu, gương mặt xương xương quý phái giống hệt anh cả - và ông bố. Con
bé hẳn sẽ mang một vẻ đẹp rắn rỏi và mạnh mẽ khi đến tuổi trưởng thành.
“Augusta?” Hầu tước
nói. Và lần đầu tiên giọng anh có phần dịu lại. “Anh là anh Athony của em đây.
Đây là vợ anh.”
“Em mặc màu xanh lam
trông xinh quá, Augusta,” Charity niềm nở nói. “Và chị rất vui được làm quen với
em.”
Con bé thực hiện hai
động tác cúi chào hoàn hảo. “Chào đức ngài,” nó lẩm bẩm. “Chào phu nhân.”
Chà, thế đó, Charity
nghĩ. Mọi thứ diễn ra như trong kịch bản và cô phải nói rằng Hầu tước Staunton
đã thành công rực rỡ. Nhưng có lẽ sự chào đón của gia đình cũng vẫn lạnh nhạt
dù cô có không ở bên anh. Không cách nào biết được. Cô không biết gì về mâu thuẫn
đã khiến anh bỏ nhà ra đi. Và cô cũng không cách nào biết được tiếp theo sẽ xảy
ra chuyện gì. Cô đã không nghĩ gì xa hơn ngoài giây phút này và cô không biết
liệu chồng mình có thế không. Với một bàn tay đặt trên lưng cô, anh đang hướng
cô sang phía cha mình lần nữa. Bà quản gia đứng cách đó chỉ vài bước chân. Chắc
chắn bà ta đã được triệu tới bằng một mệnh lệnh ngầm nào đó - có lẽ là một cái
nhướng mày của Công tước.
“Bà Aylward,” Công tước
nói. “Bà vui lòng dẫn đường cho nữ Hầu tước Staunton tới dãy phòng của Hầu tước,
và lo liệu sao cho cô ấy cảm thấy thoải mái khi ở đó. Trà sẽ được dọn trong
phòng khách đúng nửa giờ nữa. Còn anh sẽ gặp tôi trong thư viện, Staunton.”
Ớ đây có người nào đã
từng mỉm cười chưa nhỉ? Hay làm bất cứ chuyện gì với sự nhiệt tình hoặc tự
nhiên chưa? Charity phải tỏ ra im lặng, ngờ nghệch và e lệ, và cô đã làm cả ba
việc đó kể từ lúc đặt chân qua ngưỡng cửa. Nhưng cô cảm thấy bầu không khí ở
đây đang đè nặng lên mình, và khó chịu với nó. Những người này là một gia đình.
Các thành viên trong gia đình phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau chứ. Và cô,
cho dù là vợ hờ, cũng là một thành viên trong gia đình này. Người đàn ông tóc bạc
nghiêm khắc này là cha chồng cô. Có những cử chỉ nhất thiết phải có - dù là gượng
ép - nếu cô định duy trì thân phận của mình. Cô bèn mỉm cười ấm áp với ông và
nhún gối chào lần nữa.
“Cảm ơn,” cô nói, và
ngập ngừng trong một giây, “Cha.”
Không ai nói câu gì -
hay đúng hơn là mọi người tiếp tục không nói không rằng. Nhưng Charity không thể
tin được rằng họ đang chết lặng như thể cô vừa mở miệng thốt ra một câu tục
tĩu. Cô hướng nụ cười sang đức ông chồng, người đang nghiêng đầu tạm biệt.
“Anh sẽ gặp lại em sớm,
em yêu.” Anh nói, thêm một chút nhấn mạnh vào mấy chữ cuối cùng.
Chúng làm cô sửng sốt.
Anh chưa bao giờ đề cập rằng trong kế hoạch có phần họ giả vờ yêu mến lẫn nhau.
Nhưng thực ra anh có nói gì mấy về các kế hoạch của mình đâu. Cô quay người đi
theo bà quản gia tới một khung cửa tò vò bằng đá cẩm thạch dẫn đến cầu thang lớn
phía sau.
“Phu nhân,” bà quản
gia nói một cách cứng nhắc khi họ bắt đầu đi lên cầu thang, “chúng tôi không được
thông báo là ngài Hầu tước sẽ mang một người vợ về Enfield Park. Xin cô thứ lỗi.”
“Vì đã gọi tôi là
ranh con hỗn xược ư?” Charity cười hỏi. Cô có thể hình dung sự xấu hổ của bà
ta. “Tôi chỉ thấy thú vị thôi, bà Aylward ạ. Bà hãy quên chuyện đó đi.”
Nhưng trông bà
Aylvward còn lâu mới thấy chuyện này thú vị, nhất là khi lời của bà ta bị nhắc
lại công khai. Hẳn đó là nội quy trong nhà, Charity đúc kết, rằng không một ai
được phép mỉm cười dưới mái nhà này. Tiếng cười của cô vang lên lạc lõng và biến
mất không một dấu vết. Một lần nữa cô lại thấy ngột ngạt. Chuyện này sẽ không
suôn sẻ cho xem. Cầu mong giai đoạn đầu của cuộc hôn nhân sẽ kéo dài không quá
vài tuần. Cô khao khát được trở về nhà, về với những gương mặt thân quen, hồ hởi,
tươi cười của gia đình cô.
Dãy phòng của Hầu tước
nằm ở tầng hai, gồm hai phòng ngủ lớn, nối với nhau bởi một phòng thay đồ liền
kề, và một phòng làm việc, một phòng khách với diện tích tương đương. Hiển
nhiên nó là khu phòng được thiết kế cho một cặp vợ chồng.
“Tôi sẽ thông gió và
chuẩn bị giường ngay lập tức, thưa phu nhân,” bà quản gia nói, dẫn cô vào một
gian phòng ngủ vuông vắn, trần cao, màu sắc chủ đạo là vàng và xanh lá cây khiến
cho nó tràn ngập sắc xuân. Nó là căn phòng ít ngột ngạt nhất Charity trông thấy
cho đến lúc này. Nó cũng lớn gấp bốn lần phòng cô ở nhà, cô tin chắc như thế.
“Căn phòng đáng yêu
làm sao,” cô nói, băng qua tấm thảm mềm mại tới nhìn ra khung cửa sổ chạy dài.
Phía trước mặt là một bãi cỏ kéo đến tận bờ hồ hình móng ngựa và những cây cổ
thụ xa xa. “Và một quang cảnh tuyệt vời làm sao.”
“Tôi sẽ cho mang hành
lý của cô lên và gọi người hầu của cô tới phòng thay đồ ngay lập tức, thưa phu
nhân,” bà Aylward nói. “Cô sẽ muốn thay trang phục và rửa ráy trước khi dùng
trà.”
Ôi trời ơi!
“Tôi không có người hầu,”
Charity nói, quay lại mỉm cười với bà ta, “và chỉ có một vali hành lý nhỏ.
Nhưng một bình nước nóng và xà phòng với khăn mặt sẽ rất được hoan nghênh. Cảm
ơn bà Aylward.”
Bà quản gia được huấn
luyện quá tốt nên giấu được vẻ thất kinh, song giống như tất cả những người có
cùng gốc gác, bà ta có ánh mắt khinh khỉnh cực kì tinh tế. Lúc này bà ta đang
dùng ánh mắt ấy để nhìn cô. Nhưng trải qua tám tháng làm gia sư và sáu cuộc phỏng
vấn tìm việc, Charity đã dần quen phớt lờ những ánh mắt như thế và luôn tự nhắc
nhở mình về phẩm giá vốn có của bản thân.
Tuy nhiên, cô ý thức
được tình trạng lúng túng khó xử của mình - một điều cô chưa thấy rõ lúc mới đồng
ý kết hôn và thậm chí sau khi biết lai lịch thực sự của chồng. Chỉ đến bây giờ,
trong ngôi nhà này, giữa những con người này, cô mới bối rối nhận ra rằng ngoài
chiếc váy lụa xám khá đứng tuổi và chiếc váy muslin thêu đã bạc màu, cô không
có bộ nào thích hợp để mặc khi ở cùng những người sang trọng. Và xét theo thang
bậc xã hội thì những người này còn hơn cả sang trọng. Tất nhiên cô còn mấy bộ
váy đẹp nữa ở nhà, nhưng cô đã nghĩ mang chúng theo là không thích hợp khi đi
nhận việc.
Charity băn khoăn liệu
chồng cô có biết tủ áo của cô quá nghèo nàn không và kết luận chắc hẳn là có.
Xét cho cùng, anh đã đăng báo tìm nữ gia sư, đã thấy vali hành lý của cô và còn
hỏi có phải đó là tất cả những gì cô có. Cô tự hỏi liệu anh có xấu hố về vẻ
ngoài tiều tụy của cô không, và lập tức kết luận là không. Đó là một phần trong
kế hoạch của anh. Anh muốn cô đúng như vốn có - hoặc giống như những gì cô đã
thể hiện trước mặt anh trong buổi phòng vấn ở đường Upper Grosvenor. Anh muốn
cô là một con chuột xám xỉn, và có lẽ cả tiều tụy nữa. Cô bắt đầu hiểu tại sao.
Ngay cả bà quản gia còn nhầm cô là người hầu. Công tước Withingsby chắc hẳn tức
giận cực độ khi biết cô là vợ đứa con trai thừa kế của ông. Cô nhìn xuống chiếc
áo choàng nâu của mình và thử săm soi nó qua con mắt của ông. Tuy nhiên, ông chẳng
thể làm được gì để thay đổi hoàn cảnh. Quả đúng vậy, chồng cô hẳn là đã thắng đậm
ở vòng này.
Charity không có quyền
cảm thấy cay đắng. Cô không có lý do để cảm thấy bất cứ điều gì ngoài thiết tha
mong chờ cái trò cân não này qua đi càng nhanh càng
Bà Aylward để cô lại
một mình sau khi hứa sẽ mang hành lý của cô lên và bố trí một cô hầu chăm sóc
cô - cho đến khi cô hầu của cô từ London đến, bà ta nói thêm với sự hiểu biết
chắc nịch và khinh khỉnh là không có người nào như vậy.
Charity nhìn quanh
căn phồng nguy nga của mình và vòng hai tay quanh người. Nói chung cô thích ở
trong một căn phòng nhỏ áp mái, và chuẩn bị bắt đầu công việc gia sư mới hơn.
Nhưng nếu vậy, cô sẽ có ít hy vọng được trở về với gia đình hay cầu mong một cuộc
sống ổn định hạnh phúc cho các em mình.
Cô đã làm điều đúng đắn.
Dĩ nhiên là thế.