Sự trả thù ngọt ngào - Chương 03
Chương 3
Như
đã hứa, sáng hôm sau Lord Rowling đến đường Upper Grosvenor rất đúng giờ để đi
cùng chú rể đến nhà thờ, nơi viên thư ký của chú rể trong vai trò một người làm
chứng khác đã đợi sẵn. Hầu tước Staunton, trước sự sững sờ của bạn mình, tỏ ra
điềm tĩnh đến lạnh nhạt - và tề chỉnh không chê vào đâu được - như thể anh đang
định làm một chuyến dạo bộ buổi sáng dọc phố Bond.
“Cậu
chắc chắn về chuyện này chứ?” Lord Rowling hỏi khi họ chuẩn bị rời khỏi nhà. “Tôi
có nói gì cũng không thuyết phục được cậu đổi ý sao, Tony?”
“Trời
ạ, không.” Hầu tước nói, đặt mũ lên đầu và nhướng mày với tên hầu của mình, ra
hiệu rằng anh đã sẵn sàng ra khỏi cửa.
Nhà
thờ này không thuộc số những nhà thờ đẹp nhất London. Dưới con mắt Rowling thì
nhìn nó khá ảm đạm y như con phố nó tọa lạc và y như bầu trời xám nặng trĩu
trên đầu. Chú rể có vẻ thản nhiên, ảm đạm hay phấn chấn thì cũng vậy thôi. Anh
gạt đầu với viên thư ký và sải những bước dài thong thả tới cửa nhà thờ. Hai
người đồng hành của anh đưa mắt cho nhau rồi nối gót theo sau.
Bên
trong nhà thờ, ngồi lặng lẽ trên băng ghế khuất tối trong cùng, là cô dâu đang
đợi. Cô mặc y như ngày hôm trước, chú rể của cô ngay lập tức nhìn ra. Cô không
cố gắng tô điểm cho bản thân bằng những đồ trang sức lòe loẹt rẻ tiền. Anh đã
không nghĩ đến việc đưa tiền để cô mua váy áo mới, Hầu tước muộn màng nhận ra -
một bộ váy dài mới cho ngày hôm nay, trang phục cô dâu để theo cô bước vào
tương lai tươi sáng hơn của cô. Và họ dự định lên đường về
miền quê ngay sau đám cưới. Không còn thời gian mua sắm nữa. Chà, không sao cả.
Tốt hơn cứ để nguyên cô ta như những gì vốn có.
“Cô Duncan?” Anh hơi
nghiêng đầu và chìa tay ra cho cô.
“Vâng, thưa ông.” Cô
đứng dậy, thoáng ngước nhìn anh, rồi lại hạ ánh mắt xuống cánh tay anh. Dường
như cô không biết nên đặt tay mình lên đó hay vòng tay qua nó. Anh cầm lấy tay
cô bằng bàn tay còn tự do và đặt nó lên cổ tay anh. Anh không dừng lại để giới
thiệu cô với Lord Rowling. Anh đang mất kiên nhẫn.
“Mục sư đang đợi.” Anh
nói.
“Vâng, thưa ông.” Cô
nhìn ra đằng trước nhà thờ.
Miệng Staunton chợt
khô khốc và tim anh bỗng nhiên loạn nhịp. Cô gái này là một người hoàn toàn xa
lạ. Cô sắp trở thành vợ anh. Trong suốt quãng đời còn lại. Trong một thoáng,
tâm trí anh chạm đến một ý niệm là có thể anh sẽ phải sống để hối tiếc về ngày
này mãi mãi. Nhưng anh gạt ý nghĩ đó đi, như anh đã làm khi thức giấc từ sớm
tinh mơ và một lần nữa lúc đang ăn sáng. Hầu tước khinh thường những lo lắng
vào phút cuối. Anh dẫn cô dâu của mình tiến về phía trước.
Không có sự phô
trương và các nghi lễ vẫn đi kèm trong những đám cưới thượng lưu anh từng tham
dự, anh nhận ra thủ tục lễ cưới rất ngắn và đơn giản. Mục sư phát biểu, anh
nói, cô dâu của anh nói, Rowling đưa cho anh một chiếc nhẫn, anh lồng nó vào
ngón tay cô và anh nhận thấy đã quá trễ để băn khoăn xem liệu mình có hối tiếc
cái ngày này không. Charity Duncan không còn tồn tại dưới cái tên đó nữa. Cô đã
là vợ anh. Cảm giác đầu tiên của anh là nhẹ nhõm. Anh cúi đầu và khẽ đặt đôi
môi khép chặt của mình lên khóe miệng cô. Da cô mát lạnh.
Ông mục sư đang chúc
mừng họ với tâm trạng vui vẻ thực lòng, viên thư ký của anh đang cố hết sức để
có bộ dạng phù hợp, Rowling đang mỉm cười và trông đầy quyến rũ. Vẫn còn phải
ký tên vào sổ.
“Xin gửi tới bà lời
chúc tốt đẹp nhất, bà Staunton,” Rowling nói, nắm lấy đôi bàn tay cô trong cả
hai tay mình và mỉm cười nồng hậu.
“G...gì cơ ạ?” Cô hỏi.
“Bà chưa quen với cái
tên mới của mình.” Anh nói, nâng bàn tay cô lên môi. “Chúc mừng hạnh phúc của
bà, thưa bà.”
“Em là Charity
Earheart,” Hầu tước giải thích cho cô. “Nữ Hầu tước xứ Staunton.”
“Ôi,” cô nói, nhìn trực
diện anh bằng đôi mắt to thảng thốt - và lần này anh thực sự lùi lại một bước. “Ông
là một hầu tước!”
“Staunton, xin phục vụ
bà, thưa bà,” anh nói. Lẽ ra ngày hôm qua anh nên cân nhắc kỹ lưỡng hơn về đôi mắt
kia. Nhưng giờ đã quá muộn. “Cho phép tôi giới thiệu Lord Rowling.”
Lúc mọi người ra khỏi
nhà thờ, trời đang mưa - màn mưa phùn lạnh lẽo lất phất rơi từ bầu trời ảm đạm.
“Điềm lành đấy,”
Rowling cười nói. “Những cuộc hôn nhân hạnh phúc thường bắt nguồn từ những ngày
cưới ẩm ướt, bà nội tôi vẫn hay nói thế. Tôi tin là bà đã cưới ông tôi trong một
ngày giông bão. Hai người đã sống hạnh phúc bên nhau những bốn mươi năm kia mà.”
Nhưng có vẻ không ai
sẵn lòng chia sẻ tâm trạng lạc quan hồ hởi của anh. Hầu tước Staunton vội đưa
cô vợ trầm lặng ra xe ngựa. Còn phải ăn một bữa cơm với hai vị khách mời đám cưới,
còn phải thu dọn hành lý của vợ trong phòng trọ, và còn lên đường ngay nữa. Anh
đã viết thư cho cha để đón anh vào ngày mai, nhưng không nhắc đến chuyện sẽ
mang theo một cô vợ.
Anh ngồi xuống bên cạnh
cô trong xe ngựa, một lần nữa nhấc bàn tay cô đặt lên cổ tay anh, và giữ nó ở
đó bằng bàn tay còn lại trong khi hai người đàn ông kia ngồi xuống phía đối diện.
Anh gần như cảm thấy tiếc cho cô- một điều kỳ lạ khi mà anh vừa đảm bảo cho cô
một tương lai chắc chắn khả dĩ hơn những gì cô có thể trông đợi ở nghề gia sư.
Vả lại, anh cũng không quen thương cảm ai. Lần đầu tiên anh có cảm giác khác lạ
ấy khi thấy không có ai đi cùng cô đến đám cưới. Phải chăng cô không có người bạn
nào? Anh nhận thấy chiếc găng tay da của cô đã mỏng như giấy chỗ bên trong ngón
tay cái. Chẳng mấy chốc sẽ có một lỗ thủng ở đó cho xem.
Anh đã có vợ. Cô gái
xa lạ đang đặt nhẹ bàn tay đeo găng lên cổ tay anh là vợ anh, nữ Hầu tước của
anh. Có một sự hư ảo kỳ lạ trong khoảnh khắc đó, và cả một sự thật trần trụ
Cô là một phụ nữ đã
có chồng. Cô đã đi đến ngôi nhà thờ tĩnh lặng, u ám đó sáng nay, khi bước vào vẫn
là chính mình, Charity Duncan, và chỉ nửa tiếng sau đi ra đã thành một người
khác, một người với cái tên khác. Mọi thứ đã thay đổi. Không gì còn trở lại như
xưa được nữa. Cô là Charity Earheart, Nữ Hầu tước...
Cô quay đầu nhìn người
đàn ông lầm lì ngồi cạnh trong xe. Anh đã không nói một lời kể từ lúc người hầu
của anh mang vali hành lý nhỏ từ phòng trọ của cô và Philip ra - cỗ xe xuất hiện
đã choán hết cả ngõ phố và khiến bao nhiêu người chú ý. Lúc ấy anh đã ngạc
nhiên hỏi cô là còn gì nữa không.
“Không, thưa ông,” cô
nói và nghĩ có lẽ mình nên gọi anh là ngài.
Charity cảm thấy mình
thật ngu ngốc. Và hẳn anh cảm thấy mắt cô đang chiếu vào mình. Anh quay đầu
nhìn cô. Mắt anh rất sẫm màu, cô nghĩ. Nó gần như đen. Và u tối. Dường như có một
tấm rèm dày hoặc có lẽ cả một cánh cửa thép đã chắn ngay sau mắt anh, khiến
không một ai có thể nhìn trộm vào tâm hồn anh.
“Em... là ai?” Cô hỏi
anh. Lần đầu tiên trong đời cô không thể lục được trí nhớ. “Ngài là Hầu tước
gì?”
“Staunton,” anh đáp.
Anh có cái mũi khoằm, đôi môi khá mỏng. Một lọn tóc đen sẫm rũ xuống lông mày
ngay trên mắt phải anh và cong lại như một đấu chấm hỏi lộn ngược. “Con trai cả
của Công tước Withingsby. Là người thừa kế của ông ấy, thưa phu nhân. Chúng ta
đang đi đến Enfield Park, dinh cơ của ông ấy ở Wiltshire để em có thể chính thức
ra mắt bố chồng.”
Anh đúng là Hầu tước.
Ngài Rowling đã không nói đùa. Rốt cuộc anh không phải ngài Earheart bình thường.
Gia nhân đã gọi anh là Ngài và đã gọi cô là Lệnh bà. Anh còn là con trai và người
kế vị của một Công tước. Công tước Withingsby. Một ngày nào đó anh sẽ trở thành
Công tước. Cô sẽ trở thành... Không, không có chuyện đó. Nhất định không.
“Tại sao ngài kết hôn
mà không cho cha ngài biết?” Cô hỏi. “Và tại sao lại là em? Em là con gái của một
nhà quý tộc, nhưng một tương lai phải tìm kiếm một người vợ theo những tiêu chuẩn
cao hơn thế chứ?”
Nụ cười của anh không
thoải mái lắm, cô nghĩ. Mặc dù nó để lộ hàm răng rất trắng, nhưng nụ cười ấy
không có cách nào tới được mắt anh. “Có lẽ, thưa phu nhân,” anh nói. “Đó chỉ là
vấn đề quan điểm.”
Chẳng lẽ anh cưới cô
để chọc tức người nào đó? Cha anh ư?
“Ngài và cha ngài có
mâu thuẫn phải không?” Cô hỏi.
Anh vẫn mỉm cười – bằng
đôi môi. “Tôi có nên nói là,” anh nói, “ông ấy càng tỏ ra phật ý bao nhiêu, thì
tôi càng vừa lòng bấy nhiêu không?”
Charity hiểu ngay lập
tức. Có là đồ ngốc mới không hiểu. “Ra em chỉ là một con tốt trên bàn cờ.” Cô
nói.
Nụ cười của anh biến
mất và mắt anh nheo lại. “Một con tốt được trả hậu hĩnh, thưa phu nhân,” anh
nói. “Và được mang tước vị trong quãng đời còn lại.”
Cũng như, cô nghĩ, họ
chỉ ở bên nhau trong vài tuần - cho đến khi cô khiến Công tước Withingsby phải
ghê tởm mình. Cô không tin mình có thể thích người đàn ông này. Loại người gì lại
đi cưới một người lạ chỉ để chọc giận cha anh ta?
Tất nhiên cô chẳng có
tư cách nào để lên mặt đạo đức. Cô đã chấp nhận đề nghị của anh ta hôm qua - trời
ơi, mới hôm qua thôi sao! - mà không yêu cầu được biết bất cứ điều gì về anh ta
ngoài một điều là anh ta có đủ điều kiện để giữ lời hứa với cô. Cô đã lấy anh
ta vì những lời hứa đó. Cô là loại phụ nữ cưới một người lạ vì tiền. Không dễ chịu
gì khi thừa nhận điều đó, nhất là với chính bản thân.
Chắc cô sẽ chỉ có thể
coi người đàn ông này như một người xa lạ, Charity nghĩ, cho dù cô sắp phải làm
bạn đồng hành của anh ta trong vài tuần tới. Đôi mắt kia! Chúng không có một
chút chiều sâu. Chúng tỏ rõ anh ta là một người không muốn bị tìm hiểu, một người
không quan tâm đến đánh giá của những người khác. Chúng gần như làm cảnh.
“Chẳng phải quá khắc
nghiệt,” cô hỏi anh, “khi ngài lấy vợ chỉ để giành điểm trong ván cờ hay sao?
Chẳng phải mâu thuẫn sẽ kết thúc trong một thời gian ngắn, giống như mọi mâu
thuẫn khác thường thế?” Cô biết điều đó. Cô đã lớn lên trong một gia đình với
năm anh chị em.
“Vậy là thay vì lấy vợ,
tôi và cha tôi nên làm lành và ôm hôn nhau?” Anh hỏi. “Phu nhân của tôi ơi, em
nên dành những nhận xét nông cạn về vốn sống ấy cho học sinh của em. Nhưng tất
nhiên làm gì có đứa nào đâu, phải không?”
Charity bị tổn
thương. Nông cạn ư? Là chị cả, cô đã sớm học được cách hiểu người khác, coi trọng
họ, để trở thành người dàn xếp và hòa giải. Con người này mới khó ưa làm sao,
cô nghĩ, khi có thái độ khinh thường như thế với một quý cô - và một lần nữa cô
choáng váng bởi nhớ ra anh ta là chồng cô. Cô đã hứa sẽ nghe lời anh ta. Suốt đời,
ngay cả sau khi những tuần lễ này kết thúc và cô trở về nhà với các em, cô cũng
không được tự do thực sự. Bất cứ lúc nào muốn anh ta cũng có thể đòi hỏi mọi thứ
ở cô. Nhưng không, đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn. Anh ta cũng như cô sẽ vui mừng vô
hạn khi cắt dược sợi dây tưởng chừng không thể đứt rời đã trói buộc họ.
“Em cứ nghĩ rằng,” cô
lên tiếng sau vài phút im lặng, “một người đàn ông rồi đây sẽ trở thành một
công tước sẽ muốn có những đứa con thừa kế của chính mình.” Ngay khi vừa nói
Charity đã ước gì mình dừng lại được và cắn mạnh vào môi. Cô cảm thấy hai má mình
nóng bừng lên như lửa. Cô đang cố hiểu cho rõ động cơ của anh ta khi cưới cô -
và không may lại thốt lên thành tiếng.
“Vậy sao, phu nhân?”
Chất giọng nam cao nhẹ tênh của anh ta chẳng hợp chút nào với ánh mắt tăm tối độc
địa. Lúc này nó khá hiền hòa - nhưng lạnh lẽo. “Em đang tình nguyện thực hiện
nghĩa vụ đấy ư?”
Charity thấy mình
đang tuyệt vọng. Cô tự hỏi liệu Hầu tước Staunton tự thắt cái nơ đeo cổ phức tạp
kia hay người hầu làm cho anh ta. Cô hạ ánh mắt xuống nó. Cô đã nằm thao thức
suốt đêm qua tự hỏi, cùng với những thắc mắc khác, là liệu... Câu nói của anh
ta vừa rồi đã ám chỉ rằng anh ta không xem chuyện đó là một trong những bổn phận
của cô trong những tuần sắp tới.
“Em là vợ tôi.” Giọng
anh vẫn nhẹ nhàng và dễ chịu - dường như được đục từ núi băng Bắc Cực.
“Vâng, thưa ngài.” Chắc
chắn người hầu đã giúp anh ta mặc áo. Anh ta không bao giờ tự chui vào nó dược.
Nó vừa khít như làn da thứ hai và hãnh diện phô bày chiều rộng của đôi vai anh
ta. Cô tự hỏi có phải nhà may Western nổi tiếng và đắt đỏ đã may cho anh ta
không.
“Chúng ta sẽ phải dừng
chân sớm,” anh nói, nhìn qua cô ra ngoài cửa sổ và lại nheo mắt. “Chết tiệt thật,
trời lại mưa và còn nặng hạt nữa chứ.”
Charity chào đón cơn
mưa bởi nó đã cứu cô khỏi cuộc đối thoại đang có chiều hướng xấu. Nó là một
trong hàng trăm câu hỏi lẽ ra cô phải hỏi từ ngày hôm qua trước khi đồng ý bất
cứ chuyện gì, chắc chắn là trước khi ký những tờ giấy đó. Nhưng cô đã chẳng hề
nghĩ tới nó cho đến mãi sau, thực ra là đến khi cô đang ngồi ở nhà mạng tất cho
Philip. Nhưng dù sao cô cũng khó có thể hỏi được câu đó - “Ngài có định ngủ với
tôi không, thưa ngài?” Riêng ý nghĩ hỏi to một điều như thế cũng làm người cô hết
nóng bừng rồi lại lạnh toát.
Anh ta rất đẹp trai
và quyến rũ một cách đáng ngại. Anh ta cũng đáng ghét nữa. Khá khó ưa đối với một
người chồng hoặc... hoặc người yêu.
Tất nhiên là nếu nó
không xảy ra - thật may vì có vẻ như khả năng đó rất cao - thì cô sẽ sống đến
cuối đời mà không biết cảm giác làm một người vợ trọn vẹn như thế nào. Cô sẽ
không bao giờ có những đứa con của chính mình. Đó là điều cô đã chắc chắn lâu
nay - chính xác là từ sau cái chết của cha và cô biết về cảnh nghèo túng của
gia đình. Có điều giờ đây nó đang đè nặng hơn bao giờ hết rằng không còn nghi
ngờ gì nữa, đã hết hy vọng thật rồi... Cô muốn biết... Cô nghĩ mình biết chuyện
ấy diễn ra thế nào, nhưng cô đoán rằng giữa biết và nếm trải nó là hai việc
khác hẳn nhau. Song chiều hướng những suy nghĩ ấy làm Charity lo lắng. Chúng
không phải những ý nghĩ của một quý cô đứng đắn.
Cơn mưa nặng hạt ban
đầu ngày càng lớn hơn và cuối cùng biến thành ào ạt. Con đường trở thành một
dòng sông bùn màu nâu nhạt, và không thể nhìn xa hơn được vài dặm từ cửa sổ xe
ngựa. Sau mười lăm phút di chuyển ì ạch và trật trưỡng, cỗ xe rẽ vào một khoảng
sân rải đá cuội của một quán trọ bên đường nom chẳng hề giống một nơi người ta
có thể nghĩ Hầu tước Staunton sẽ lui tới. Chí ít thì vẻ mặt khinh khỉnh của anh
cũng nói với Charity điều đó khi họ đợi cửa xe mở ra hạ xuống.
Cô nghĩ tới câu nói của
ngài Rowling về những ngày cưới gặp mưa. Nếu anh ta nói đúng, thì chắc họ phải
là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trong lịch sử loài người. Cô nở một nụ cười khá
thiểu não với chính mình.
Cô vội vã bước vào
trong quầy rượu tối tăm ẩm thấp của quán trọ dưới chiếc ô lớn màu đen mà Hầu tước
giơ trên đầu cô. Cô đứng giũ nước khỏi gấu váy và áo choàng trong lúc anh nói
chuyện với chủ quán, một người đàn ông to lớn trông cau có hơn là vui sướng trước
công việc bất ngờ mà cơn mưa mang đến cho quán trọ của mình.
“Đi thôi,” cuối cùng
chồng cô nói, quay lại ra hiệu cho cô đi tới cầu thang gỗ dốc đứng chỗ ông chủ
quán vừa khuất dạng. “Có vẻ thời tiết khắc nghiệt đã biến nơi này thành một nhà
trọ đông đúc. May thay chúng ta đến vừa lúc còn lại một phòng trống.”
Nó không phải một căn
phòng rộng. Trần nhà dốc xuống đến quá nửa. Chỉ có một ô cửa sổ nhỏ nhìn xuống
sân. Có một giá rửa mặt, một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế. Thật sự chẳng
còn chỗ cho bất cứ đồ đạc nào khác, vì phần còn lại của căn phòng đã bị một chiếc
giường lớn choán hết.
“Ông có thể đi được rồi.”
Hầu tước gật đầu cộc lốc với chủ quán, ông ta rút lui mà không nói một lời. “Chà,
phu nhân, cái này sẽ phải thay thế cho dãy buồng tôi đã đặt ở một khách sạn
cách đây hai mươi dặm đường. Chúng ta phải ăn tối dưới phòng ăn chung và phải
tin rằng đồ ăn có thể nuốt được.”
Chiếc giường giống
như một người nữa trong phòng, lù lù trước mặt, và im lìm khiến người ta lúng
túng.
“Em chắc chắn là thức
ăn sẽ không sao, thưa ngài,” Charity nói, ném mũ và găng tay xuống giường bằng
cử chỉ mà cô hy vọng là thật hờ hững.
“Chắc em sẽ muốn tắm
rửa, thay quần áo và có lẽ cả ngả lưng một chút trước khi ăn tối,” anh nói. “Tôi
sẽ để em một mình, và tự ban cho mình vinh dự được trở lại để đưa em đến phòng
ăn.”
Cô không biết anh đi
được đâu quán trọ bé nhỏ tồi tàn này. Có lẽ là xuống quầy rượu để uống một cốc
rượu bình dân. Chắc chắn cái khẩu vị đã chán ngấy của anh sẽ phản đối dữ dội.
Nhưng cô thật sự chẳng quan tâm. Cô còn đang mải mê tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm
khi được ở một mình trong căn phòng làm người ta phát ngại này. Trước đây cô
chưa bao giờ nghĩ đến chiếc giường như một thứ có sức sống. Cô luôn coi nó chỉ
là một thứ đồ gỗ để người ta nằm lên ngủ. Nhưng mà cô đã bao giờ đứng trong một
gian phòng ngủ với người đàn ông nào khác ngoài cha và các em trai cô đâu. Cô
cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện qua đêm trong một phòng ngủ - và trên cùng một
chiếc giường – với một người đàn ông.
Nhưng mình đã kết hôn
với người đàn ông khác thường này, cô nhắc nhở bản thân, ngả lưng xuống giường
- nó rất cứng và gồ ghề, nhưng có vẻ khá sạch sẽ - sau khi cởi giày và tháo các
kẹp tóc. Philip chắc sẽ nghĩ về cô cả ngày hôm nay, hình dung cô đang làm quen
với ông bà Earheart, những người chủ mới của cô, và ba đứa con của họ. Cậu sẽ
hi vọng rằng họ vẫn giữ thái độ dễ chịu và bọn trẻ không làm cô tổn hao tâm sức
quá nhiều trên đường đi. Cậu sẽ bồn chồn nhìn ra ngoài mưa, lo lắng cho sự an
toàn của cô. Cậu sẽ mong chờ lá thư đầu tiên của cô.
Không biết Philip sẽ
nghĩ gì, cô tự hỏi, nếu cậu biết sáng nay cô đã kết hôn, rằng giờ đây cô đã là
Charity Earheart, nữ Hầu tước Staunton, và một ngày nào đó sẽ trở thành nữ Công
tước Withingsby? Rằng trong những tuần lễ tới đây cô sẽ bị sử dụng như một quân
tốt đen trong trận chiến ngớ ngẩn giữa Hầu tước và ngài Công tước, cha anh ta?
Rằng sau đó cô sẽ thành một người có của ăn của để với sáu nghìn bảng mỗi năm cộng
với một ngôi nhà, những người hầu và một cỗ xe? Cha cô chưa bao giờ có một cỗ
xe cho riêng ông. Họ chỉ có Poly là người hầu duy nhất, bà ở lại với họ trong
mười năm qua chỉ vì bà coi mình như một thành viên trong gia đình và chẳng còn
nơi nào khác để đi.
Ôi Phil, cô thầm
nghĩ, nhắm nghiền mắt. Cậu sẽ có thể giữ ngôi nhà hiện tại của họ cho riêng
mình- Cậu có thể sống với Agnes ở đó, và hai người có thể bắt đầu tạo lập một
gia đình riêng. Không phải gánh những món nợ của cha, không bắt buộc phải giúp
đỡ và chu cấp cho các em, cậu sẽ nhanh chóng trở thành một điền chủ thôn quê.
Ôi Penny! Con bé biết
vật lộn ra sao khi một thân một mình ở nhà, không có sự giúp đỡ của Phil cũng
như cô? Penny mới có hai mươi tuổi. Xinh đẹp và nết na. Con bé nên nghĩ đến những
anh chàng theo đuổi và hôn nhân. Còn bọn trẻ con nữa? Chúng có đủ ăn không? Có
đủ quần áo tươm tất không? Chúng có nhớ cô nhiều như cô đang nhớ không?
Sẽ sớm thôi, Charity
thầm nhủ với chúng và với chính mình. Cô sẽ sớm trở về với chúng. Tất cả sẽ như
ngày xưa, trước khi cha họ mất. Họ sẽ không bao giờ nghèo túng hay lao đao -
hay phải chia cách nữa.
Phải, cô đã làm điều
đúng đắn. Làm sao cô có thể từ chối một đề nghị hoàn toàn bất ngờ và hấp dẫn
như thế? Nó giống như một món quà từ thiên đường. Sao cô có thể nghĩ khác đi được?
Cô khép chặt tâm trí trước khả năng có khi nó là điều ngược lại, nhất là khi
nghĩ đến vẻ ngoài lạnh băng và đôi mắt trơ lì của Hầu tước Staunton.
Tất nhiên cô đã làm điều
đúng đắn. Dù gì thì cũng đã quá muộn để nảy sinh nghi ngờ.
Tất nhiên cô đã làm
điều đúng đắn.
Đến nửa đêm mưa mới
có vẻ tạnh. Hầu tước Staunton đứng ở khung cửa mở của quầy rượu, một bên vai dựa
vào trụ cửa, nhìn ra khoảng sân rải đá và hơi run lên trong tiết trời lạnh lẽo.
Nhưng rõ ràng đường sá vẫn quá lầy lội và đã quá muộn để lên đường đêm nay.
Anh vừa là khách hàng
cuối cùng của quầy rượu vừa là vị khách trọ cuối cùng còn nán lại dưới nhà. Đằng
sau anh, ông chủ quán đang dọn dẹp để đóng quán với những tiếng động loảng xoảng
một cách cố ý. Rõ ràng ông ta đang nhắc khéo vị khách cuối cùng nên nghĩ đến
chuyện đi nghỉ.
“Sáng mai sẽ có nắng
đẹp đấy, thưa ngài.” Ông ta nói.
“Ờ, phải.” Hầu tước đồng ý. Họ
sẽ đến Enfield Park dưới ánh nắng chan hòa. Thú vị làm sao! Môi anh mím lại
thành một đường thẳng tắp. Lẽ ra, anh muộn màng nhận ra, mình chỉ việc phớt lờ
lệnh triệu hồi của cha là đủ. Anh đừng nên đáp trả gì hết. Tốt hơn anh nên trả
lời ngắn gọn và lễ độ với hàm ý rằng anh quá ư bận rộn để có thể tận hưởng lòng
hiếu khách của ông. Việc ngài Công tước khó ở là mối bận tâm của anh sao? Cha
anh có lo lắng khi anh bị gãy chân và suýt gãy cổ trong cuộc đua xe song mã đến
Brighton sáu năm trước không nhỉ? Không hề.
Quan hệ giữa hai cha
con anh đã bị cắt đứt trong tám năm qua. Anh không bị l thuộc vào Withingsby
ngay cả về tài chính. Anh đã tự mình làm giàu. Anh không có nghĩa vụ phải chú ý
đến lá thư đó khi nó đến. Anh tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy như bị bó buộc,
bị vướng vào quá khứ một lần nữa như thể nó chưa chính thức ngủ yên. Như thể những
mối dây liên kết chưa bị cắt đứt hoàn toàn.
Lẽ
ra anh nên mặc kệ lá thư ấy. Anh nên tìm cách chối bỏ quyền thừa kế. Để William
làm Công tước kế vị cha anh- Để cho
Claudia làm nữ Công
tước. Môi anh nhếch lên trước ý nghĩ này. Thật mỉa mai làm sao. Claudia là nữ
Công tước xứ Withingsby.
Claudia...
Chủ quán hắng giọng. “Tôi
giúp gì được ngài nữa không, thưa ngài?”
“Không.” Hầu tước đứng
thẳng lên, bước lui vào phòng, đóng cửa lại. “Tôi đi nghỉ đây, cám ơn ông.” Anh
xoay người về cầu thang.
Staunton không hề có
ý định động phòng tân hôn. Xét cho cùng, lấy đâu ra vui thú khi ngủ với một cô
chuột nâu còn trong trắng, khi phải đối mặt với tính õng ẹo đàn bà cùng sự đau
đớn và nước mắt? Và cả máu nữa- Vả lại, anh không kết hôn vì vui thú.
Anh
không có ý định trải qua đêm tân hôn. Nhưng cơn mưa đã bắt anh phải sắp xếp chỗ
ngủ trong một quán trọ tồi tàn - một điều bất tiện lớn với anh. Anh vốn là người
khó ngủ và không thích ngủ chung với ai. Anh chỉ chia sẻ chiếc giường của mình
cho hoạt động sinh lý, không bao giờ cho giấc ngủ. Một nguyên nhân nữa là ý
nghĩ phải thực hiện hành động riêng tư nhất - là ngủ - trước
sự có mặt của người
khác là vi phạm quan điểm về sự riêng tư của anh.
Hơn bao giờ hết đêm
nay anh cần sự riêng tư. Thế nhưng thay vào đó, anh lại phải trải qua cả đêm với
cô dâu của anh, không chỉ ở cùng một phòng, mà còn trên cùng một giường.
Vẫn còn đủ ánh sáng từ
chiếc đèn xách treo trên cửa chuồng ngựa dưới sân để cho anh cởi quần áo trong
phòng và chui vào dưới những lớp chăn bên phía giường giáp cửa mà không cần tới
nến. Cô đang nằm ngủ yên giấc ở phía giường bên kia.
Vợ anh! Liệu cô ấy có
gia đình không nhỉ? Không những chẳng có một ai đến nhà thờ cùng cô, mà cũng chẳng
có ai chạy từ phòng trọ của cô ra khi xe ngựa đỗ lại để cô lấy hành lý. Phải
chăng cô không còn một người thân nào? Gia đình không? Bạn bè không? Ồ, chẳng
bao lâu nữa cô sẽ có cái vế sau thôi, anh nghĩ một cách nhạo báng. Rất dễ tìm
được bạn bè khi người ta có sáu nghìn bảng mỗi năm. Và phải chăng cái vali nhỏ
kia chứa tất cả những gì cô có trên đời này? Những hành lý còn lại của cô đâu?
Người ta thực sự sống được với số đồ đạc ít ỏi vậy sao?
Nhưng anh không muốn
tò mò về người phụ nữ này. Anh không muốn biết bất cứ điều gì về cô ngoài những
gì đã biết. Chắc chắn anh không muốn thương hại. Cô không đáng thương một chút
nào - anh đã đảm bảo điều đó vào hôm qua khi kí vào bản hợp đồng và trong lúc
làm lễ cưới sáng nay. Anh sẽ chế ngự tất cả những tò mò. Cô sẽ thực hiện mục
đích lớn lao của anh và sẽ được trả công xứng đáng. Anh luôn trả hậu hĩnh cho
những phụ nữ giúp ích cho anh. Tất nhiên người phụ nữ này không giúp một việc
bình thường, tuy nhiên cô sẽ được đền bù thỏa đáng cho thời gian bỏ ra. Anh
không cần cảm thấy có trách nhiệm nào khác với cô. Anh quyết định tĩnh tâm để
ngủ.