Sự trả thù ngọt ngào - Chương 02
Chương 2
Người
ta phỏng vấn tìm vợ tương lai như thế nào nhỉ? Hầu tước Staunton tự hỏi.
“Bức
thư giới thiệu từ ngài mục sư xứ đạo cũ của cô rất ấn tượng, cô Duncan ạ.” Anh
nói.
“Cảm
ơn ông.”
“Tuy
nhiên, nó được viết cách đây một năm. Từ đó đến nay cô đã đi làm ở đâu chưa?”
Cô
nhìn chăm chăm vào đầu gối và có vẻ cân nhắc câu trả lời. “Rồi ạ, thưa ông.”
“Đó
là công việc gì, cô Duncan?”
“Tôi
làm gia sư cho ba đứa trẻ trong tám tháng, thưa ông.” Cô đáp.
“Tám
tháng.” Anh ngừng lời, nhưng cô không hiểu ý. “Vậy tại sao nó chấm dứt?”
“Tôi
bị cho thôi việc.” Cô đáp sau vài giây lưỡng lự.
“Thế
ư?” Anh hỏi. “Vì lý do gì, cô Duncan?” Phải chăng cô không kiểm soát nổi lũ trẻ?
Anh có thể hình dung được điều đó. Dường như cô hoàn toàn không có cá tính.
“Người…
người chủ của tôi buộc tội tôi nói dối.” Cô nói.
Ồ,
chí ít cô cũng ngay thật. Anh ngạc nhiên trước câu trả lời của cô và trước việc
cô không ngay lập tức biện minh cho mình. Một nàng chuột
nhu mì thực sự.
“Vậy cô có làm thế
không?” Anh hỏi. “Là nói dối ấy?”
“Không, thưa ông.” Cô
đáp.
Anh biết cảm giác ra
sao khi bị buộc tội oan. Biết rất rõ.
“Có phải đây là lần đầu
tiên cô cố gắng đi tìm việc kể từ hồi đó?” Anh hỏi.
“Không, thưa ông,” cô
nói. “Đây là lần thứ bảy. Là cuộc phỏng vấn thứ bảy.”
Staunton không ngạc
nhiên trước việc cô đã thất bại trong tất cả những cuộc phỏng vấn trước đây. Ai
lại muốn thuê một con người xám xịt, nhút nhát để dạy dỗ con mình chứ?
“Tại sao cô không
thành công?” Anh hỏi.
“Tôi cho là, thưa
ông,” cô nói, “vì người ta cũng hỏi câu ông vừa hỏi.”
À đúng. Lời thú nhận
của cô chắc chắn sẽ làm bất cứ buổi phỏng vấn bình thường nào cũng bị gián đoạn
đột ngột. “Vậy mà cô chưa bao giờ nghĩ tới việc nói dối?” Anh hỏi cô. “Chẳng hạn
như tự cô muốn nghỉ việc?”
“Có,” cô thú nhận. “Tôi
đã nghĩ tới chuyện đó, thưa ông. Nhưng tôi chưa làm được.”
Cô cũng là con chuột
nhỏ rất có đạo đức. Thuở xưa có người nào đó đã bảo cô rằng nói dối là xấu xa,
và thế là cô không bao giờ nói dối kể cả vì lợi ích của chính mình. Kể cả điều
đó có nghĩa là cô sẽ không bao giờ được thuê. Cô trung thành với một thứ đạo
nghĩa khắt khe. Cha anh hẳn sẽ thất kinh.
“Bằng chứng về lòng
trung thực của cô đã giúp cô trở thành người xứng đáng, cô Duncan ạ,” anh nói. “Tôi
có thể đề nghị cô làm một số việc.”
Lần đầu cô ngước nhìn
anh trong một giây ngắn ngủi. Hàng mi dài đen sẫm vút lên để lộ một đôi mắt to
trong veo xanh như trời mùa hạ. Không có một vệt xám lướt qua nền xanh, chỉ có
một màu lam thuần khiết không thể nhầm lẫn. Và rồi đôi mắt ấy lại biến mất dưới
hàng mi dày, hai mi mắt lại cụp xuống. Trong một khoảnh khắc xáo trộn, Hầu tước
cảm thấy mình sắp mắc một sai lầm khủng khiếp.
“Cảm ơn ông,” cô nói,
giọng như hụt hơi. “Ông có mấy đứa trẻ ạ? Chúng có sống ở đây cùng ông không?”
“Không có đứa trẻ nào
cả.” Anh nói.
Anh chờ đợi trong lúc
ánh mắt cô chuyển từ hai đầu gối mình sang đầu gối anh, rồi nâng lên đến ngực
anh – có lẽ tới cả cằm.
“Không có đứa trẻ nào
ư?” Cô cau mày. “Thế các học sinh của tôi, thưa ông, thì... thì...”
“Không có học sinh
nào cả,” anh nói. “Tôi không tìm một nữ gia sư, cô Duncan. Tôi phải đề nghị cô
một vị trí hoàn toàn khác.”
Con chuột nhỏ rõ ràng
cảm thấy có một con mèo lớn sắp nhào tới. Cô đứng bật dậy và xoay người đi ra cửa.
“Tôi không định đề
nghị bất cứ điều gì không đứng đắn, cô Duncan.” Anh nói, vẫn ngồi yên. “Thực ra
tôi đang tìm một người vợ. Tôi sẵn sàng tặng cô vị trí đó.”
Cô quay nửa người về
phía anh nhưng không nhìn thẳng vào anh. “Một người vợ ư?” Cô nói.
“Một người vợ,” anh lặp
lại. “Tôi đang tìm một bà Earheart, cô Duncan. Trong thời gian tạm thời. Dẫu
sao thì một cuộc hôn nhân cũng phải kéo dài mãi mãi, tôi nghĩ vậy, vì dường như
nó khó có thể bị phá hủy bởi cái gì kém ác liệt hơn cái chết của một trong hai
người. Nếu cô có bất kỳ ý tưởng lãng mạn nào về chuyện lấy nhau vì tình và sống
hạnh phúc suốt đời, thì tôi buộc phải nói lời chào cô và chuyển sang phỏng vấn
người tiếp theo. Nhưng tôi dám chắc là cô không có, hoặc nếu có, thì cô ắt hẳn
nhận ra rằng một giấc mơ như vậy là không thực tế đối với người ở hoàn cảnh như
cô.”
Charity nhướng mày
nhưng không phản bác anh. Người cô vẫn quay về hướng cửa, còn đầu vẫn ngoảnh
lưng chừng về phía anh.
“Cuộc hôn nhân sẽ là
vĩnh viễn,” anh nói. “Nhưng mối liên hệ giữa chúng ta như một cặp vợ chồng chỉ
là tạm thời - trong độ vài tuần. Sau đấy cô sẽ lại được tự do ngoại trừ chút
phiền toái nhỏ là trở thành bà Earheart thay vì cô Duncan. Và cô sẽ có một cuộc
sống rất sung túc tiện nghi trong quãng đời còn lại.”
Cô đang cau mày nhìn
xuống tấm thảm. Nhưng cô không vội vã rời khỏi phòng. Rõ ràng cô đã bị cám dỗ.
Cô không bị như thế mới là lạ.
“Cô không định ngồi lại
sao, cô Duncan?” Anh hỏi.
Cô ngồi xuống, lại
thu hai bàn tay gọn ghẽ trên lòng và lại nghiên cứu hai đầu gối mình lần nữa. “Tôi
không hiểu.” Cô nói.
“Thực ra nó khá đơn
giản,” anh nói. Gương mặt cô có lẽ là trái tim, anh nghĩ. Nhưng nét đó làm tăng
vẻ quyến rũ của cô nhiều quá. “Tôi cần một người vợ trong một thời gian ngắn.
Tôi đã nảy ra ý nghĩ rằng có thể thuê một người đóng vai đó, nhưng còn xa hơn
thế - một người đủ khả năng làm một người vợ thực thụ, một người sẽ gắn với tôi
suốt đời.”
Cô liếm môi. “Và sau
khi khoảng thời gian ngắn ấy kết thúc?” Cô hỏi.
“Tôi sẽ thu xếp cho
cô năm nghìn bảng mỗi năm,” anh nói, “thêm vào đó là một ngôi nhà. Một cỗ xe và
những người hầu. Hàng năm tôi sẽ bao trọn phí tổn cho ngôi nhà của cô.”
Charity Duncan ngồi
im không nhúc nhích trong một lúc lâu. Cô đang nghiền ngẫm, anh nghĩ, về năm
nghìn bảng mỗi năm, về ngôi nhà và cỗ xe của chính mình, về việc không bao giờ
phải nộp đơn xin làm gia sư nữa.
“Làm sao tôi biết lời
ông nói là thật?” Cuối cùng cô hỏi.
Trời đất! Anh nhướng
mày và ban cho cô ánh mắt lạnh lẽo nhất trong khi tay phải vặn quanh tay cầm
chiếc kính một mắt. Nhưng sự phẫn nộ của anh là vô ích trước hàng mi hạ thấp của
cô. Anh có thể thấy hai bàn tay cô đang siết vào nhau khá chặt trên lòng. Anh
cho rằng đối với những người như cô thì chuyện này rất có khả năng chỉ là một
trò đùa độc ác.
“Tất nhiên sẽ có một
bản hợp đồng trên giấy,” anh nói. “Tôi sẽ mang nó tới đây cùng với viên thư ký
của tôi vào chiều nay, cô Duncan, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp vào lúc ba giờ được
không? Nếu muốn, cô có thể dành chút thời gian riêng với anh ta và hỏi anh ta về
khả năng làm tròn nghĩa vụ của tôi trong thỏa thuận. Cô có sẵn lòng chấp nhận đề
nghị của tôi không?”
Mãi mà cô vẫn không
trả lời được. Bao nhiêu lần miệng cô đã mở ra như thể sắp nói nhưng rồi lại ngậm
vào. Cô cắn môi dưới, rồi lại cắn môi trên. Cô cẩn thận kéo từng ngón chiếc
găng tay bàn tay phải như chuẩn bị tháo nó ra, rồi lại đeo chặt vào bằng một
cái giật ở cổ tay. Sau cùng cô cất tiếng:
“Bảy nghìn bảng,”
“Xin lỗi, cô bảo sao?”
Anh không chắc mình nghe đúng hay không, mặc dù cô nói khá rõ ràng.
“Bảy nghìn bảng mỗi
năm,” cô nói vững vàng hơn. “Cùng với những thứ ông đã đề cập.”
Con chuột nhỏ lặng lẽ
này cũng biết để mắt đến cơ hội lớn đấy chứ. Chà, anh khó mà trách cô được.
“Chúng ta sẽ thỏa thuận
là sáu nghìn,” anh nói, mắt nheo lại. “Vậy cô chấp nhận đề nghị của tôi chứ, cô
Duncan? Tôi đã có thể hủy những cuộc phỏng vấn còn lại chưa?”
“V-vâng,” cô nói. Rồi
chắc chắn hơn, “Vâng, thưa ông.”
“Tốt lắm,” anh đứng
lên và đưa tay cho cô. “Tôi sẽ chờ cô quay lại đây vào đúng ba giờ chiều. Sáng
mai, chúng ta sẽ kết hôn.”
Cô đặt tay mình vào
tay anh rồi đứng dậy. Hai hàng mi một lần nữa lại chớp lên, và anh thấy mình
đang bị một đôi mắt xanh điềm tĩnh quan sát chăm chú. Anh cưỡng lại ý muốn bước
lùi lại. Dường như cô đang nhìn thẳng vào cả hai mắt anh cùng một lúc.
“Chuyện gì sẽ xảy ra,”
cô hỏi, “khi ông gặp một quý cô ông thực sự muốn kết hôn và chia sẻ cuộc đời
mình?”
Anh nở nụ cười khá
lãnh đạm với cô. “Người phụ nữ đó không tồn tại,'' anh nói, “với người đó
tôi sẽ chia sẻ hẳn một năm.”
Cô hít vào định nói nữa
nhưng rồi lại ngậm miệng và nín thinh. Đôi mắt cô rời khỏi anh.
Mọi chuyện đã diễn ra
suôn sẻ quá mức, Staunton nghĩ sau khi cô đi khỏi chừng vài phút. Anh cứ tưởng
sẽ bị hỏi han dồn dập, nhất là về chuyện cô sẽ phải làm những gì trong suốt những
tuần lễ trước khi cô được tự do sống cuộc sống của mình, cùng khoản thù lao mà
có lẽ đối với cô là một gia tài thực sự. Charity Duncan đã không hỏi câu nào.
Anh đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu đủ loại giãi bày kể lể, nhưng cô không nói
lấy một câu. Anh không biết gì về cô ngoài những điều viết trong thư xin việc của
cô. Cô hai mươi ba tuổi, là con gái một nhà quý tộc, biết đọc, biết viết và
tính toán, nói được tiếng Pháp, biết vẽ và chơi dương cầm, đã có kinh nghiệm
chăm sóc và dạy dỗ trẻ, những đứa trẻ cô yêu quý.
Anh cũng biết rằng cô
lặng lẽ, kín đáo, không đẹp cũng không xấu, và khôn ngoan. Chỉ có một điều ở cô
khiến anh ngạc nhiên là yêu cầu tăng thêm tiền so với con số anh đưa ra. Không,
còn một điều nữa - đôi mắt. Chúng khá khác biệt so với phần còn lại của cô.
Nhưng ngay cả một phụ nữ xấu xí nhất, đần độn nhất cũng có quyền đòi hỏi sắc đẹp
chứ, anh nghĩ.
Vậy là ngày mai cô sẽ
trở thành vợ anh. Nhướng mày và mím môi lại, anh nghiền ngẫm vấn đề này. Được,
cô sẽ làm vợ anh, anh quyết định. Sẽ rất thú vị đây.
***
Charity ngồi bên cửa
sổ, cố gắng tranh thủ ánh sáng ban ngày cuối cùng để làm việc, cô đang mạng lại
đôi tất của Philip. Mới có sáu giờ, nhưng ánh nắng đã tắt dần. Con phố chật hẹp
nơi họ ở trọ và những tòa nhà cao ngất phía đối diện không giúp ích được gì.
Đôi khi cô khao khát được về lại vùng nông thôn. Không, còn nhiều hơn cả đôi
khi. Cô thở dài.
Cô sẽ nói gì với
Philip khi cậu đi làm về dây? Đến bản thân cô cũng vẫn không thể tin những chuyện
hôm nay là có thật. Cô đã đến đường Upper Grosvenor sáng hôm nay, lấy hết sức mạnh
ý chí để hy vọng mình sẽ có được công việc gia sư. Vậy mà khi đến gần tòa nhà
cô lại chẳng thể chuyên tâm vào cuộc phỏng vấn trước mắt, mà cứ bị lãng đi bởi
ước mơ ngớ ngẩn rằng mình sẽ nhìn thấy một chuỗi hạt trang sức vô giá trong
rãnh nước, hoặc tìm ra một con đường bất ngờ nào đấy dẫn tới kho báu.
Thay vì cho cô vị trí
gia sư, Earheart đẹp trai, cao nhã, cung cách lạnh lùng lại đề nghị cô một cuộc
hôn nhân. Nó giống như một câu chuyện cổ tích lạ lùng - chỉ khác ở chỗ trong
truyện cổ tích chàng trai ngỏ lời vì đã rơi vào tình yêu sét đánh đầy mãnh liệt
với cô gái. Ngài Earheart chỉ muốn một người vợ tạm thời, nhưng anh ta sẵn lòng
chu cấp cho cô một cách hậu hỹ trong suốt quãng đời còn lại. Chuyện đó đã được
đảm bảo bởi một bản hợp đồng viết tay. Dù anh ta có chết trước cô, Charity cũng
sẽ không bị cắt khoản tiền đó. Cô sẽ có sáu nghìn bảng mỗi năm trong phần đời
còn lại của mình, chưa kể những khoản anh ta đã đề cập trong buổi sáng.
Cô, Penny và những đứa
em khác có thể sống rất thoải mái với sáu nghìn bảng mỗi năm. Họ có thể trả những
món nợ của cha ngay lập tức. Dĩ nhiên Philip sẽ không vui mừng cho lắm về nỗi cậu
không phải là người cứu cả nhà khỏi cảnh nghèo khó, nhưng cậu sẽ thay đổi quan
điểm trước thực tế thôi. Và cậu sẽ có thể lấy Agnes.
Tất nhiên cô biết
mình sẽ nói gì với Philip khi cậu về nhà. Charity đã có rất nhiều giờ yên tĩnh
để nhẩm đi nhẩm lại câu chuyện của mình. Nhưng nó chứa đầy những mâu thuẫn nên
khó mà nói dối được trơn tru. Cô không chắc mình có làm nổi không. Nhưng cô phải
làm được - cô không còn lựa chọn. Cô không thể nào nói với cậu sự thật. Cậu sẽ
đưa cô vào nhà thương điên mất. Ngay bản thân cô còn khó tin được những gì xảy
ra là thật nữa là.
Ôi trời ơi, cô đang mạng
trùng lên một đường đã được mạng rồi. Tội nghiệp Phil, cậu chẳng sắm sửa gì cho
mình mà dành hết cho các em. Cô vội vã quệt má khi một giọt nước mắt bất ngờ
rơi xuống mu bàn tay, làm cô giật mình.
Nỗi hốt hoảng đã tấn
công Charity kể từ lúc cô trở về nhà giờ đây lại trào lên. Ngày mai cô sẽ kết
hôn với một người xa lạ - xa lạ đến đáng sợ. Cô làm điều đó hoàn toàn vì tiền.
Nhưng khi việc đã xong, cô sẽ chẳng còn lại gì. Sẽ không có - không bao giờ có
- một người chồng hay một cuộc hôn nhân thực sự cho cô. Dù sao thì cũng chẳng
có. Nhưng thật đáng sợ khi biết chắc rằng...
Nhưng Philip đã về
nhà, nom mệt mỏi sau một ngày làm việc, và cô mỉm cười trìu mến với cậu, đặt
chiếc tất mạng dở xuống rồi đứng lên để múc súp ra cho cậu và cắt một khoanh
bánh mì.
“Nhìn em có vẻ mệt.” Cô
nói, chìa má cho cậu hôn.
“Người ta ai cũng mệt
vào cuối ngày mà,” cậu nói. “Chà, thơm quá, Charity.” Cậu gieo phịch người xuống
ghế.
Charity ngồi lại bàn
với em trong lúc cậu ăn, khuỷu tay cô chống lên mặt bàn, cằm tựa vào bàn tay.
Cô không biết phải bắt đầu thế nào, và thế là cô đợi cậu gợi chuyện trước. Cậu
hỏi cô hôm nay đã có bức thư nào từ nhà gửi lên chưa, và cô lắc đầu, trấn an cả
hai rằng hãy còn quá sớm để mong một bức thư khác, bởi họ vừa mới nhận được thư
cuối tuần vừa rồi.
“À,” cuối cùng cậu
nói, hiển nhiên là do sực nhớ ra, “sáng nay chị có buổi phỏng vấn. Thứ lỗi cho
em vì đã không hỏi sớm hơn. Nó thế nào?”
Cô mỉm cười với cậu. “Chị
đã được nhận việc,” cô nói.
Chiếc thìa của cậu
đang đưa lên miệng dừng lại nửa chừng. “À,” cậu lại nói. “Đúng là một tin tốt.
Họ có dễ chịu không, Charity? Họ sống ở đâu? Bọn trẻ có mấy đứa?”
“Rất dễ chịu,” cô
nói. “Wiltshire. Ba đứa.” Cô cẩn thận giữ nguyên nụ cười. “Và đúng vậy, đó là một
tin tốt.”
Cậu đang cố gắng tỏ
ra vui vẻ vì cô, cô chắc chắn như thế. “Là ông Earheart phỏng vấn chị à?” Cậu hỏi.
“Chị có gặp bà Earheart không, Charity?”
“Ồ có chứ,” cô đáp, “và
cả bọn trẻ nữa. Mọi người ai cũng thân thiện cả, Phil ạ. Em sẽ thích họ cho mà
xem. Họ sẽ lên đường về vùng nông thôn vào ngày mai. Chị sẽ đi cùng họ.”
“Ngày mai?” Cậu nói,
cau mày. “Sớm vậy sao?”
“Ừ.” Cô mỉm cười dịu
dàng. “Chị đã nấu súp đủ cho em ăn trong ba ngày, và làm thêm mấy cái bánh lý
chua mà em vẫn thích - tiêu hoang quá ấy nhỉ? Nhưng chị muốn em ăn mấy món đó.”
“Có lẽ ngày mai em
nên xin nghỉ một tiếng,” cậu nói, “để tiễn chị lên đường và yên tâm rằng những
người chủ mới phù hợp với chị. Mấy giờ thì chị đi?”
“Không, Phil.” Cô
vươn tay chạm vào mu bàn tay cậu. “Không cần phải làm thế. Chị ghét phải nói lời
chào tạm biệt em và ngay sau đấy lại phải tươi cười với lũ trẻ. Em không đến
thì hơn.”
Em trai cô đặt tay
lên tay cô và vỗ nhẹ. “Vậy thì cứ làm ý chị,” cậu nói. “Nhưng Wiltshire cách
dây không xa lắm, Charity. Và không gì là không thể hủy bỏ. Nếu chị không thích
công việc ấy, chị có thể bỏ nó bất cứ lúc nào và trở về nhà. Penny sẽ rất vui mừng
còn bọn trẻ sẽ sướng điên lên.”
“Nhưng chị sẽ làm bằng
được,” cô nói. “Tại sao cứ phải là em lo cho tất cả bọn chị?”
“Vì em là người đàn
ông trong nhà.” Cậu nói.
“Vớ vẩn!” Cô đứng
lên, cầm cái bát rỗng của cậu, múc đầy nó mà chẳng buồn hỏi cậu có muốn ăn nữa
hay không. Cô biết Philip sẽ rất giận dữ với cô. Và thế có khi còn là nhẹ.
Nhưng sau buổi sáng ngày mai cậu chẳng thể làm gì dược nữa. Cái cảnh đơn độc đối
diện với đám cưới lặng lẽ của mình chợt trùm lên cô, nhưng cô cương quyết đẩy nỗi
thương thân trách phận ấy qua một bên. Cô sắp trở thành một phụ nữ giàu có - việc
gì phải đau buồn chứ!
Họ không thức khuya.
Phil mệt mỏi và ngày mai cậu phải đi làm rất sớm. Ánh sáng ban ngày đã tắt và họ
luôn dùng nến một cách dè sẻn. Hơn nữa, chia ly lúc nào cũng là một việc khó
khăn. Dường như những giờ cuối cùng bên nhau người ta không có gì để nói - có lẽ
bởi vì có quá nhiều điều muốn nói. Và lần này còn tệ hơn bao giờ hết vì những
câu nói ít ỏi của họ cần đến quá nhiều lời nói dối. Cậu hỏi về những đứa trẻ sắp
làm học sinh của cô và cô buộc phải chế ra giới tính và độ tuổi cho chúng.
Charity
ghét phải nói dối. Nhưng làm sao cô có thể nói ra sự thật? Sẽ đến lúc cô nói thật,
khi cô rốt cuộc có khả năng chăm lo cho gia đình mình, khi mà đã quá muộn để bất
cứ ai trong nhà kịp la
lên kinh hãi trước
chuyện điên rồ cô làm. Phải, sẽ có lúc đó. Nhưng bây giờ thì không.
Sáng hôm sau cô dậy sớm,
làm bữa sáng cho Philip rồi gói hai lát bánh mì cùng ít pho mát khô quắt queo
cho cậu ăn trưa - và một chiếc bánh lý chua như một món đặc biệt. Cô lặng lẽ ôm
cậu thật chặt khi cậu chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Cẩn thận nhé,”
Philip nói, đôi tay cậu như vòng đai thép quanh người cô. “Em ghét phải thấy chị
miễn cưỡng mà làm chuyện này, Charity, trong khi em là người đàn ông trong nhà.
Một ngày nào đó chị sẽ lại được tự do sống cuộc sống của một quý cô, em hứa đấy
“Chị yêu em,” cô nói.
Vài giờ nữa thôi, Phil ơi, chị sẽ trở thành vợ một người đàn ông rất giàu có.
Chị sẽ thành một phụ nữ rất giàu có. Ôi, Phil, Phil. “Ôi chị khóc rồi này! Ngớ
ngẩn quá.” Cô cười và dùng cả hai tay lau nước mắt.
Phil
đi rồi. Vậy đấy. Căn phòng bỗng trở nên trống vắng và lạnh lẽo trong bóng tối lờ
mờ. Hôm nay là ngày cưới của cô. Hồi còn bé, cô và Penny đã chơi trò đám cưới
vài lần - lúc nào cũng vui vẻ
rộn ràng. Nhưng đây
là hiện thực. Đây là ngày cưới thực sự của cô. Cô vội vã chớp mắt ngăn những giọt
lệ nối nhau rơi xuống.
***
“Cậu không điên đấy
chứ, Tony?” Lord Rowling hỏi đi hỏi lại suốt cả tối vũ hội ở Almack trong khi Hầu
tước Staunton uể oải theo dõi những phụ nữ đang khiêu vũ qua chiếc kính một mắt.
“Cậu định làm chuyện điên rồ này thật à?”
“Ồ, tất nhiên rồi.” Hầu
tước thở dài nói. Anh ra hiệu cho bạn bằng một bàn tay đeo đầy đá quý. “Nhìn
cái chợ hôn nhân khổng lồ này xem, Perry - Almack của London trong suốt mùa vũ
hội. Hầu hết những mặt hàng có thể tiêu thụ đều ở đây, trong gian phòng này và
tất cả những người mua tiềm năng đang ngắm nghía. Tôi là một người mua. Hà cớ
gì tôi lại không làm thế? Tỏi là người thừa kế tước hiệu công tước - và ngài
Công tước được cho là đang ốm. Tôi đã hai tám tuổi và không còn trẻ nữa. Tôi chỉ
chọn mua ở một cái chợ hơi khác một tí thôi.”
“Cậu đăng báo tìm nữ
gia sư và chọn một người vợ,” Lord Rowling nói, lắc đầu. “Cậu chọn một người lạ
hoắc sau một cuộc phỏng vấn ngắn ngủi. Cậu đã biết gì về cô ta đâu.”
“Ngược lại,” hầu tước
nói, chiếc kính của anh dừng lại ở một quý cô còn rất trẻ và chậm rãi lướt dọc
thân hình cô từ mặt xuống đến chân. “Cô ta được ông mục sư ở giáo xứ cũ khen lắm.
Cô ta làm công việc cũ được tám tháng thì bị đuổi vì nói dối, một tội mà cô ta
phủ nhận. Đó là một con chuột nhỏ mộc mạc, lặng lẽ, mô phạm. Và cô ta đã mặc cả
với tôi, Perry, ép tôi nhả nhiều tiền hơn. Cô ta sẽ được việc. Con bé nhà March
đã tăng cân kể từ đầu mùa hội. Ai mà lấy con bé thì năm năm nữa sẽ thấy mình ở
bên một bà vợ béo núc ních. Nhưng cũng có một số người thích vợ béo.”
“Tony!” Bạn anh thốt
lên, cáu tiết. “Cái tính báng bổ của cậu thật không ai bằng. Nhưng vụ hôn nhân
này không thể nào chấp nhận được.”
“Vì
sao?” Hầu tước hỏi. “Nếu tôi định giới thiệu mình với ông bố của bất kỳ cô gái
nào hiện có mặt tại đây, Perry, ông ta sẽ chộp lấy tôi ngay lập tức, danh tiếng
một kẻ phóng đãng hết thuốc chữa
của tôi sẽ sụp đổ. Và
cô ta cũng thế. Tôi là một giải thưởng hôn nhân. Cô ta sẽ chẳng biết gì về tôi
ngoài những thứ bề nổi, và tôi cũng chẳng biết gì về cô ta. Chúng tôi sẽ là hai
kẻ xa lạ. Có sự khác biệt rõ rệt nào giữa việc cưới một trong những phụ nữ ở
đây và cưới một cô chuột gia sư suýt chảy nước miếng trước viễn cảnh được chạm
tay vào tài sản của tôi không? Chỉ có một khác biệt đáng kể. Cô nàng chuột sẽ dễ
tống khứ hơn khi cô ta đã đạt được mục đích.”
Lord Rowling lấy hộp
đựng thuốc hít trong túi ra, nhưng anh cầm trên tay chưa mở vội mà nhìn chằm chằm
bạn mình. “Cậu đang phạm sai lầm đấy, Tony,” anh nói, “một sai lầm khủng khiếp
và không thể sửa chữa. Nếu người phụ nữ đó không chấp nhận bị tống khứ thì sao?”
Hầu
tước Staunton chỉ nhướng một bên mày đầy kiêu ngạo và hùng hồn. “Như tất cả những
cô dâu khác, Perry,” anh nói, “cô ta sẽ hứa nghe lời chồng vào sáng ngày mai.
Tôi nghĩ tôi sẽ nhảy với quý cô Henshaw. Cô ta đã được cảnh báo về tai tiếng của
tôi nên cứ mỗi lần vô tình chạm phải ánh mắt tôi là cô ta đỏ mặt lên thật
xinh đẹp và nhìn đi
nơi khác trong sự bối rối dễ thương. Mà cô ta chú ý làm cử chỉ ấy thường xuyên
lắm.”
Anh tới đây để thực
hiện nhiệm vụ của mình, và việc chính tối hôm nay đã hoàn thành rồi. Rowling đã
đồng ý dự đám cưới của anh với tư cách người làm chứng. Staunton không hay lui
tới Almack cũng như bất cứ phòng vũ hội thời thượng nào- Nhưng tối nay là buổi
tối độc thân cuối cùng của anh. Trong lúc nhảy với quý cô Henshaw hay đỏ mặt và
cố ý làm đậm sắc đỏ ấy lên, anh vẫn xem xét lại kế hoạch, nhưng chẳng thấy có
gì bất trắc trong đó.
Mai là ngày cưới của
anh. Cũng chỉ là một ngày nữa trong đời anh mà thôi.