18. Thùng thư màu đỏ

Thùng thư màu đỏ

Người khách thứ tư là một cô
gái Việt Nam nói tiếng Việt chen nhiều từ tiếng Anh vì đã nhiều năm sống ở nước
ngoài. Tôi mở cổng chỉ cho cô xem quanh ngôi nhà nhỏ trong con hẻm yên tĩnh khá
gần trung tâm thành phố. Đó là một căn nhà tôi ưa thích, nên khá kén khi dẫn
khách đến đây. Nhưng cô gái đã chỉ chọn căn nhà này trong cataloge, và kiên
quyết ở khách sạn đợi cho đến cuối tháng để người khách trước đó rời đi.

Cô gái là người khách thứ tư.

Tôi là Hưng, 33 tuổi. Trước
đây tôi làm kiến trúc sư cho một tập đoàn xây dựng của Pháp. Nhưng từ cách đây
ba năm, tôi ngừng công việc đó, dấn vào trò kinh doanh thú vị hơn nhiều. Tôi đi
khắp thành phố, tìm những căn nhà nát, tu sửa thành những chốn thần tiên và cho
người nước ngoài, dân độc thân thích màu mè thuê lại với giá cao. Công việc của
tôi xoay vần với những cuộc hẹn gặp, dắt đi xem nhà, đi mua đồ nội thất, sửa
nhà... Việc thú vị, kiếm được kha khá. Tôi sống tốt, cũng ở trong một căn nhà
đèm đẹp kiểu đó.

Cô gái tên Khê, vóc dáng nhỏ
nhắn, qua âm giọng có thể đoán cô ta đã ở từng sống lâu một nước Nam Mỹ hay Tây
Ban Nha chứ không hề là một nước nói tiếng Anh. Cô ta làm cho một tổ chức phi
chính phủ chuyên về nghệ thuật trình diễn, và sống ở khắp những thành phố lớn
trên thế giới, mỗi nơi không quá sáu tháng tùy theo dự án cô ta đang làm.

Lần này là Sài Gòn. Cô ta nói. Vẫn sáu tháng. Cô ta nói. Tôi không quan
tâm. Miễn sao cô ta đồng ý với giá thuê nhà.

Căn hộ cô ta chọn có một khoảng sân nhỏ tôi đã kỳ công lót từng viên gạch
mộc, bứng một bụi chuối lớn về trồng và giăng rào cho hoa bìm tím leo kín một
góc tường. Tôi cũng đặt một lu hoa súng tím ở góc sân, cạnh một cái ghế bập
bênh bằng gỗ màu trắng.

“Ngồi đây đọc sách thì tuyệt,” cô nhận xét.

“Phải, buổi sáng, nắng rớt xuống đây đẹp lắm.”

“Anh từng sống trong căn nhà này à?” Cô ta hỏi.

“Phải, vài ngày sau khi tôi sửa nhà xong.” Tôi mỉm cười trao chìa khóa cho
cô ta.

“À, cho tôi hỏi, vì sao cô nhất quyết chọn căn nhà này?” Tôi nói khi chuẩn
bị rời đi.

Cô gái mỉm cười bước ra, chỉ tay vào thùng thư đỏ trên cánh cổng đen có dây
hoa bìm xanh nõn vừa vươn ra: “Vì tôi thích thùng thư trước nhà.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi.”

Tôi không hiểu vì lý do gì, hai ngày sau khi giao nhà cho cô gái, tôi quành
lại con hẻm đó nhét vào thùng thư một tấm thiệp đơn giản có hình ngôi nhà vẽ
bằng chì. “Như Khê, đây là lá thư đầu tiên gửi cho cô. Chúc cô những ngày vui
vẻ trong căn nhà này. Nhớ tưới cây nhé.” Tôi bỏ nó vào thùng thư màu đỏ, vốn
chỉ là một chi tiết mà tôi cho rằng để trang trí, tim bỗng đập nhanh hơn trong
một khoảnh khắc.

Hai ngày sau tôi nhận được tin nhắn: “Cảm ơn anh. Tôi vẫn tưới cây thường
xuyên mà.” “Tôi đã nghĩ cô sẽ không kiểm tra hộp thư.” “Đúng là vậy. Nhưng tự
dưng sáng nay tôi nghĩ có ai đó gửi thư cho mình trong cái thùng thư màu đỏ. Mà
tôi đã chẳng cho ai biết địa chỉ nhà cả.”

Có lẽ đó là lá thư duy nhất tôi gửi cho Như Khê qua thùng thư màu đỏ trước
cổng trong suốt thời gian yêu nhau. Sau đó chúng tôi nhắn tin cho nhau và bắt
đầu dăm ba cuộc hẹn hò ăn tối. Khê nói với tôi cô đã nghĩ mình sẽ hẹn hò với ai
đó ở Sài Gòn này, nhưng không phải là chủ cho thuê nhà. Tôi cũng vậy, tôi không
nghĩ mình sẽ dính líu đến một cô khách thuê nhà ngắn hạn của mình. Tôi luôn tập
trung thực hiện theo phương châm “chỗ làm thì đừng chơi, chỗ chơi thì đừng làm”.
Nhưng bây giờ tôi đã hẹn hò một cô gái có dính líu đến việc làm ăn của tôi. Vì
chưa ai nói với tôi là người ấy thuê nhà vì một thùng thư màu đỏ.

tôi đã trải qua nhiều đêm ở căn nhà ấy. Tôi thức dậy buổi sáng, tưới cây,
dọn lá rụng, thực sự cảm động khi làm đồ ăn sáng và nghe tiếng nước chảy trong
nhà tắm không cửa ở góc nhà. Tôi chưa bao giờ nghĩ hương vị của một cuộc sống
lứa đôi ràng buộc lại ngọt ngào như vậy. Những buổi chiều cuối tuần, tôi chở
Khê đi trên chiếc xe phân khối lớn đến những xưởng đồ gỗ cũ ở ngoại thành, lục
lọi món này món kia, mang về sơn phết sửa chữa để bỏ vào những căn nhà mới. Khê
nhìn tôi chăm chú đục đẽo, bồi dặm lại chỗ này chỗ kia bằng đôi mắt lạ lùng:
“Tại sao anh có thể làm chúng bằng tất cả mê say như thế, rồi thì anh không ở
đây?” “Sẽ có ai đó ở đây.” “Em sẽ chỉ chăm chút thật tâm được cho những thứ gì
thuộc về mình.” “Em có thuộc về anh đâu, vậy mà anh vẫn yêu em.” Tôi mỉm cười
nói đùa. Nhưng câu nói vô tình ấy lại làm cho Khê giận tôi suốt một buổi chiều.
Và tôi cũng tự đau suốt một buổi chiều. Tôi đã nói ra miệng điều tôi chưa từng
nghĩ. Nhưng sự thật thì vẫn luôn ở đó.

Một tuần sau đó tôi không đến nhà Khê nữa. Cô ấy không muốn vậy và tôi cũng
thấy một khoảng cách trong lúc này là dễ thở cho cả hai. Một buổi sáng sớm, tôi
đạp xe từ nhà tới nhà Khê, nhét vào thùng thư màu đỏ một mẩu giấy. Nhưng ngay
lập tức, tôi rút chìa khóa phụ ra lấy mẩu giấy trở lại, lại đạp xe hồng hộc trở
về nhà mình ở một quận khác. Có lẽ trong kia cô ấy vẫn ngủ yên. Khê hay làm
việc khuya và dậy trễ. Cô ấy sẽ không biết tôi đã đến, mang theo một mẩu giấy,
rồi lại mang nó trở về. Nguyên cả ngày hôm đó, tôi đã vẫn làm việc, vẫn đưa
khách đi xem nhà, tự sơn một cái tủ gỗ, tự tay trét ma-tít lên tường nhà đang
sửa. Nhưng khi thò tay vào túi quần chạm mẩu giấy ấy, bỗng nhiên tôi muốn bỏ
hết thảy ra quán bia bờ kè ngồi chờ mãi cho đến khi cảm giác chông chênh ấy dịu
lắng. Tôi đã viết rằng: “Như Khê, em lấy anh nhé!”

Bruno Mars có bài hát dở hơi như vầy: “Hôm nay rảnh rỗi, hãy làm một chuyện
gì thật điên. Mình cưới nhau nghe em?” Tôi không phải vậy. Khi nói lấy nhau,
tôi đã cân nhắc đến cả những khác biệt giữa cuộc sống của tôi và của Khê. Tôi
sẽ mãi ở thành phố này, còn cô ấy thì không thuộc về nơi này. Sau Sài Gòn sẽ là
đâu? Cô ấy chưa biết dự án kế tiếp là gì. Mà Khê có muốn gắn bó với tôi không?
Cô ấy chưa từng nói.

Chúng tôi làm lành, lại xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn chăm
chút làm món Tapas để cùng cô ấy uống rượu mỗi bữa xế chiều, hai đứa nhìn nắng
lùi xê xế vào thùng thư, dây bìm tím rồi lu hoa súng. Chúng tôi tránh nói về
tương lai xa xôi, chỉ biết tập trung vào những phút giây vĩnh cửu của mối tình
đang trôi lướt thướt ngang tầm mắt mình

Hết sáu tháng, Khê trở về văn phòng bên Úc vài tuần để chuẩn bị dự án mới.
Chúng tôi đã làm tình man dại, rồi thì cô tự ra sân bay vào sáng sớm. Ngay hôm
đó, tôi dọn về căn nhà ấy ở. Khê, người khách thứ tư đã trở thành người khách
cuối cùng của căn nhà. Khi mở thùng thư, tôi thấy một tấm thiệp tự làm. Là hình
tôi ôm cổ Khê, tay cầm chai bia, mặt mũi ngà say chụp trong một lần đi chơi
biển. “Em yêu anh. Đường dài hạnh phúc, nghe anh!”

Phải rất lâu sau đó nỗi trống vắng trong lòng tôi mới dịu lại. Tôi vẫn
không thể bỏ thói quen mở thùng thư đỏ thắm chờ một lá thư từ ai đó. Nhưng đã
không có ai gửi đến gì. Thỉnh thoảng khi say, tôi viết thư cho Khê, bỏ vào
thùng thư màu đỏ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi mở thùng thư, cầm mảnh giấy
với nét chữ xiêu vẹo yếu đuối của mình trong cơn say đứng trong cái sân gạch
mộc, một mình, hoặc chẳng còn nguyên vẹn nữa. Một phần đời tôi đã bị cô gái ấy
mang theo, giờ chỉ có thể liên lạc với nó qua cái thùng thư màu đỏ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3