16. Thay đổi

Thay đổi

Chiều chủ nhật, tôi thong thả
đi bộ đến văn phòng, hai tay không. Trong chặng đường hai cây số ấy, tôi như
một thứ tên lửa tầm nhiệt, trong đầu tuyệt không có ý nghĩ gì, chỉ cần mẫn
xuyên qua những con đường để đến nơi cần đến, rồi ra sao thì ra.

Bước vào khoảng sân nhỏ mát
rượi bóng cây, tôi nghe có tiếng nhạc lọt qua từ khung cửa gỗ sơn trắng. Nhạc
của Dido. Hóa ra Vân, cô trợ lý của tôi đang ở trong văn phòng. Tôi có chút ngạc
nhiên, không hiểu cô ấy làm gì ở văn phòng vào một buổi chiều chủ nhật mát mẻ
đẹp trời thế này.

Vân đang ngồi trân trân nhìn
vào lọ cá nhỏ để trên bàn làm việc của cô. Thấy tôi bước vào, cô vội vàng vặn
nhỏ tiếng nhạc, đến nỗi giọng Dido như bị hút vào một lỗ đen quái quỷ nào đó,
và con quái vật câm nín tràn khắp văn phòng. Cô luống cuống gật đầu chào tôi,
tiếng “Anh...” lúng búng trong miệng.

“Em không đi chơi hay sao?
Chiều chủ nhật sao lại ở văn phòng?” - Tôi mỉm cười. Cô gái chỉ vào màn hình
laptop trên bàn: “Em còn vài việc chưa làm xong, sợ để đến ngày mai thì bận
lắm, nên tranh thủ ghé làm.” Tôi liếc qua màn hình với những bảng báo giá và
timeline công việc, nói nhanh “Ừ”, rồi đi vào phòng làm việc của mình. Lúc chạm
tay nắm cửa, tôi chợt nói: “Em cứ nghe nhạc đi, anh đóng cửa phòng lại, không
ảnh hưởng gì đâu.” Rồi không kịp nhìn thấy Vân mỉm cười, tôi đóng cánh cửa kính
mờ lại.

Tôi kiểm tra lại những bản kế
hoạch của dự án sắp tới, gạch ra những chi tiết cần làm rõ để gửi lại cho Thư,
lòng thoáng chút khó chịu vì những lỗi sơ đẳng mà cô mắc trong bản kế hoạch
quan trọng đến vậy. “Anh biết đó, em đâu có nhiều thời gian,” Thư luôn bẽn lẽn
nói như vậy mỗi khi tôi phàn nàn, nhưng rồi mau chóng sửa lỗi. Chúng tôi yêu
nhau ba năm, kể từ lúc Thư vừa trở về từ Anh, còn tôi làm ở công ty PR mà cô sẽ
xin vào làm việc không lâu sau đó. Khi tôi quyết định ra mở công ty riêng, cô
trấn an tôi: “Anh yên tâm, em sẽ phụ anh phần kế hoạch.” Tuy nhiên, để cho an
toàn, hai đứa thống nhất Thư sẽ vẫn làm ở BenJ, một công ty lớn của nước ngoài.
Chỉ một đứa chạy ngoài thôi là đủ. Lỡ có bề gì...

Công việc ở BenJ chiếm hết
thời gian của Thư, vắt kiệt sức lực của cô. Mỗi khi rảnh rỗi, cô ghé qua văn
phòng tôi, ngồi làm việc ở chiếc bàn cạnh cửa sổ. Có lúc chúng tôi ở văn phòng
đến nửa khuya. Hai đứa mặt tái xanh tái mét, xiêu vẹo dẫn nhau ra quán mì đầu
đường ăn khuya, rồi lại xiêu vẹo trở về văn phòng làm việc tiếp cho đến tận mờ
sáng. Tôi đưa Thư về căn hộ của mình, hai đứa tắm rửa, ngủ đến chín giờ thì bật
dậy đi làm. Thư gọi taxi, và luôn rời nhà trong khi tôi còn đang cạo râu, chỉ
nghe tiếng cô hét váng lên ở cửa: “Em đi đây anh yêu!” Tôi - tùy theo lịch làm
việc hôm đó có phải đi gặp khách hàng hay không - mà sẽ chọn quần jeans áo polo
hay đóng bộ sơmi tử tế, rồi thong thả lái xe đến chỗ làm. Có tuần chúng tôi
không gặp nhau lần nào. Cũng có những tuần chúng tôi gặp nhau hầu như mỗi đêm ở
văn phòng để cùng lên kế hoạch khi thắng được một hợp đồng lớn.

Có Thư bên mình, tôi an lòng
biết mấy.

Vân khẽ khàng đẩy cửa bước
vào, đặt lên bàn tôi ly cà phê đá. Tôi gật đầu cám ơn, rồi lại chăm chú vào màn
hình trước mặt, nhưng Vân vẫn tần ngần đứng đó.

- Có việc gì hả em?

- Dạ không. Thôi em về trước
nha anh.

- Ừ, để đó anh đóng cửa văn
phòng cho.

- Anh... không ăn tối à?

- Anh ăn trễ lắm. Em cứ về đi.

Cô ngần ngừ một chút, rồi quay lưng bước ra. Chỉ một lát sau, tôi nghe
tiếng cánh cổng sắt và lanh canh phía ngoài.

Tôi mơ hồ biết cô gái này có cảm tình với mình. Thành thật mà nói, Vân rất
quyến rũ. Cùng tôi đến những cuộc họp, không ít tay đối tác đã nhìn cô không
chớp rồi quay sang tôi hấp háy cái kiểu “Trợ lý ngon lành nhỉ”. Tôi cư xử với
những hành động thô bỉ như thế điềm nhiên như không. Tôi tỏ ra chừng mực với
Vân. Thực tế, cô không phải là mẫu người tôi quan tâm. Sự xinh đẹp của cô có
thể giữ đôi mắt tôi nhìn lâu thêm một chút, nhưng lại làm lòng tôi e ngại
nhiều. Tôi cố gắng không dính líu đến bất kỳ phụ nữ nào ngoài vợ chưa cưới của
mình. Kinh nghiệm cá nhân cho thấy những mối quan hệ linh tinh chỉ làm mất thời
gian và tiền bạc một cách vô bổ. Vả lại, ai cần thêm một người phụ nữ nữa, khi
một người như Thư đã ở bên mình?!

Tuy vậy, quần áo lịch lãm, xe hơi đắt tiền và một cô thư ký xinh đẹp là
những món phụ kiện xung quanh tôi để đảm bảo rằng những đối tác cao cấp nhất
cũng phải nể trọng phần nào. Chính Thư đã xây dựng cho tôi hình ảnh đó. Cô buộc
tôi trút ra những đồng tiết kiệm cuối cùng để mua một chiếc xe hơi màu đen hào
nhoáng. Cô thay tủ quần áo của tôi bằng mấy chục chiếc sơ mi hàng hiệu và áo
polo đắt tiền đủ màu. Chính cô chọn Vân làm trợ lý cho tôi sau khi liếc qua
hàng đống đơn xin việc có dán. “Cô này nhìn ổn,” cô nói, cứ như khen một bộ váy
đẹp. Tôi để mặc Thư muốn làm gì thì làm. Trong việc xây dựng quan hệ và hình
ảnh, lúc nào Thư cũng tỏ ra khôn ngoan hơn tôi.

Trái với suy đoán của tôi và Thư, rằng đẹp như thế này thì chắc tư chất
cũng tầm thường thôi, Vân tỏ ra là một ngôi sao sáng giá của công ty ngay sau
tuần đầu tiên làm việc. Cô nhanh nhạy, thông minh và điềm tĩnh. Có nhiều tình
huống khó khăn xảy ra khi tôi đi vắng, Vân thay mặt tôi giải quyết chúng một
cách êm thấm, khôn ngoan. Đến mức Thư nhiều lần đùa với tôi rằng: “Chà, em nghĩ
mình có vẻ sai lầm khi tuyển em Vân này vào làm trợ lý cho anh rồi.” Tôi luôn
nhíu mày gạt đi “Tào lao!” khi cô trêu ghẹo như thế. Có ai trong công ty này
không biết chúng tôi sẽ cưới nhau, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Sau lưng
tôi, nhân viên gọi tôi là “Sếp anh”, còn Thư là “Sếp chị”. Họ ngán “Sếp chị”
một phép. Thư luôn chỉ đích danh từng người và cảnh cáo nghiêm khắc mỗi khi phát
hiện vấn đề gì đó. Tôi thường không quan tâm lắm đến những việc lẻ tẻ. Tôi nghĩ
rằng miễn công việc hiệu quả là được, còn nhân viên cư xử ra sao thì mặc kệ họ.
Thư luôn đe dọa tôi: “Anh cứ như vậy, bọn họ sẽ qua mặt anh đó.” Tôi lảng qua
chuyện khác, bụng thầm nghĩ hèn gì chẳng lúc nào Thư có vẻ thanh thản. Tính đa
nghi và cứng nhắc làm cô mệt mỏi.

Tôi uống nốt ly cà phê Vân vừa mang vào, đưa hai tay day lên mắt để cơn mỏi
tan từ từ. Rồi tôi với tay lấy điện thoại gọi cho Thư. Cô tắt máy. Có lẽ cô
đang đi ăn tối với đối tác. Tôi ra phòng khách, lấy bình phun tưới cho chậu cây
thủy canh đặt trên bàn khách rồi thong thả khóa cửa đi về. Khoảng sân xanh mát
của văn phòng trong đêm mang lại một cảm giác lâng lâng, sạch tinh không chút
vẩn đục. Tôi đứng dưới tảng cây khế, châm một điếu thuốc, mắt đăm đăm nhìn lên
đám lá vàng vọt dưới bóng đèn đường. Bỗng tôi nhớ nôn nao những ngày tôi và Thư
mới quen nhau. Chúng tôi làm việc tám tiếng một ngày, rồi cùng đi xem phim,
uống cà phê, đọc sách. Hai đứa không có nhiều tiền, nhưng niềm vui rất trọn
vẹn. Bây giờ, mọi giao tiếp giữa chúng tôi đều biến thành công việc. Có khi
đang ân ái, Thư bỗng la lên: “Chết rồi anh ơi, em chưa gửi email báo giá cho
khách hàng!” Tôi nhìn Thư trân trối, nghẹn ứ không thể nói câu nào. Những lúc
như vậy, chúng tôi nhìn nhau, vừa giận vừa thương.

Giá mà hai đứa có lại một ngày thanh thản như ngày xưa.

Chuông điện thoại rung lên.
Vân gọi. Chẳng hiểu có việc gì. Chắc cô lại hỏi ngày mai tôi muốn mời khách ở
nhà hàng nào, Âu hay Á. Tôi thờ ơ trả lời: “Anh đây!” “Anh còn ở công ty không
ạ?” “Anh chuẩn bị về. Có gì không em?” “Em ghé qua gặp anh một chút được
không?”

Sau khi trả lời “ừ”, tôi dập
điếu thuốc, đứng suy nghĩ một lúc. Có chuyện gì mà Vân không nói ban nãy, lại
phải đi về rồi quay trở lại? Vân muốn gì ở tôi? Có lẽ đêm nay tôi phải thẳng
thắn với Vân hơn rằng mối quan hệ của chúng tôi đừng nên đi lệch khỏi quỹ đạo
cấp trên và nhân viên.

Vân quay lại, nét lo lắng bối
rối hiện rõ trên gương mặt cô. Tôi ngồi ở bàn khách, chờ đợi. Vẻ nghiêm trọng
của Vân làm tôi có phần e ngại. Phải nói thế nào để không làm tổn thương cô
đây?

- Em có chuyện quan trọng
muốn nói với anh. Anh cho phép em nhé?

- Làm gì mà phải rào đón với
anh. Em cứ nói đi. - Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để cư xử như một người đàn ông
đứng đắn, khôn ngoan.

- Chiều nay em ghé qua văn
phòng là để kiểm tra một số thứ. Anh có nhớ hai hợp đồng PR cho nước khoáng X
mà chúng ta vừa liên tiếp mất không?

- Ừ. Nghe đâu họ chuyển qua
làm với bên mới.

- Đúng. Và điều kỳ lạ là dù
báo giá của bên mình thuộc loại lý tưởng, thì bên công ty mới kia cũng vẫn thấp
hơn một ít. Chỉ một ít, quá nhỏ để coi là mất mát, nhưng đủ lớn để thắng thầu.

- Ý em là... bên mình có
người tuồn báo giá ra ngoài? - Tôi sửng sốt.

Vân gật đầu. Vô lý! Những
người nắm báo giá trong tay, ngoài tôi và Vân ra chỉ có Thư mà thôi.

- Em không phải đang ám chỉ
Thư chứ? - Tôi nhíu mày nhìn Vân.

- Tiếc là vậy. Em có người
bạn làm bên X. Người đó cho em biết bên đối thủ là ai. Em lần ra người đứng tên
công ty đó là chị Thư.

Mắt tôi hoa lên. Thư không
việc gì phải làm như thế. Nếu cô ấy muốn có công ty, thì đây, cô ấy có thể nắm
toàn bộ công ty này. Việc gì Thư phải giấu tôi mở một công ty khác, rồi đem
khách hàng về bên đó bằng thủ đoạn như vậy. Thư thừa biết tôi không tiếc với cô
ấy điều gì.

- Em đừng nói hồ đồ. Công ty
này là của anh và Thư. Cô ấy không có lý do gì để làm vậy.

- Trừ khi chị ấy không muốn
gắn bó với anh nữa. - Vân nhẹ nhàng.

- Thôi được rồi, em về đi. -
Tôi khoác tay, chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo trước điều Vân vừa nói. Tôi
cần thời gian để xác minh nó đúng hay sai.

- Em rất tiếc. Nhưng em nghĩ
cần phải báo cho anh biết. - Vân nhỏ nhẹ. Rồi cô rời đi.

Tôi yên lặng quan sát Thư. Cô
vẫn như vậy, bận bịu. Những lạnh nhạt mà tôi nghĩ gốc rễ là do công việc giữa
hai chúng tôi đột nhiên rõ ràng hơn. Chúng tôi gặp nhau một lần trong tuần,
cùng ăn bữa tối vô vị ở một nhà hàng nào đó, rồi cô rời đi, bảo có việc phải
làm. Những nghi ngờ của tôi trở nên ứ hự như một quả bóng chứa quá nhiều khí
nén. Tôi kín đáo nhờ một văn phòng thám tử. Hai tuần sau, họ gửi cho tôi một
tập hồ sơ về công ty mà Thư đứng tên, cùng vài tấm ảnh chụp cô thân mật với anh
chàng giám đốc trẻ măng, điển trai hiện đang điều hành công ty đó. Tôi cho tất
cả vào sọt rác, viết cho Thư một email ngắn gọn: “Chúng ta ngừng lại ở đây nhé.
Em hãy cho anh biết điều kiện mà em muốn, sau những đóng góp của em cho công ty
này.” Không có một ý định trả thù, một cảm giác uất hận nào xâm chiếm nổi tôi.
Tôi trở thành một con người bàng hoàng đến nỗi mất đi cả những cảm xúc tất yếu
nhất. Trong tôi chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại: “Tại sao Thư rời khỏi con
đường chung của hai đứa đã lâu ngần ấy mà mình không hề nhận ra?” Sự thờ ơ đến
ngây thơ của tôi bây giờ nhận tôi xuống đáy.

Thư không trả lời email của
tôi. Cô ấy cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa trong ngày tháng của tôi. Chỉ
một buổi chiều nọ khi vừa đi họp về, Vân thông báo với tôi rằng Thư đã ghé qua
dọn dẹp đồ đạc. Tôi nhìn chiếc bàn cạnh cửa sổ trống lốc, mãi mà không thể hiểu
được chuyện gì đang xảy ra với cuộc đời mình. Bỗng chốc những thứ trước mắt tôi
trở nên vô nghĩa: văn phòng xinh đẹp, mười mấy nhân viên, chìa khóa xe hơi cồm
cộm trong túi quần, những khách hàng béo bở... Vô nghĩa!

Cuộc đời đã xảy ra một cách
khó lường, đến nỗi trong một thoáng, người ta bỗng quên mất mình là ai, mình
phải làm gì, rồi đời mình sẽ ra sao. Lúc ấy, lấp đầy tâm trí tôi là mùa hè đầu
tiên khi hai chúng tôi mới quen nhau. Nắng, cát mịn, biển xanh, bàn tay ấm áp
đan nhau... Tôi đã bị đứt lìa khỏi quá khứ của mình bởi một lưỡi dao vô hình,
bén ngót, lạnh lùng.

Vân chạm nhẹ cánh tay tôi,
nói nhỏ gì đó. Nhưng tôi không nghe thấy.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3