14. Như chưa từng nổi gió

Như chưa từng nổi gió

Khi An đẩy cửa vào phòng
Vinh, đứng trước anh là một cô gái lạ. Họ đang nói chuyện gì đó, nhưng ngừng
bặt khi An vào, và mặt Vinh có phần hơi sượng sùng. An bối rối để tập hồ sơ cần
ký lên bàn, rồi vội vàng xin phép rút lui. Cô đang trách mình vô duyên vì chỉ
mới gõ cửa đã xông luôn vào. Ai mà ngờ được anh đang có khách, mà là khách nữ,
mà lại còn có vẻ thân thiết vô cùng như thế. Đúng là cô sắp đính hôn với Vinh,
nhưng trong công ty này, Vinh vẫn là sếp cô, và chuyện anh tiếp ai cô không có
quyền tỏ thái độ.

Vinh gọi “An, từ từ đã!” khi
cô sắp quay lưng đi. An đành đứng lại. Vinh nhìn cô gái lạ, giới thiệu: “Đây là
An, vợ chưa cưới của anh. Tuần sau tụi anh sẽ đính hôn.” Rồi anh quay sang âu
yếm nhìn cô, nói khẽ: “Còn đây là Nhiên, bạn anh, mới ở Mỹ về.” Họ lịch sự gật
đầu chào nhau, nhưng An nhận ra mình đang yếu thế. Cô gái ấy - mà bây giờ cô
được biết là Nhiên - đang nhìn cô hơi khác lạ, nhưng đầy tự chủ. Còn An, cô cảm
thấy có một nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm lấy mình. Tình huống thật khó chịu, khi
mình phải đối mặt với một người quen của chồng tương lai, cô ấy xinh đẹp đến
khó ngờ, và làm mình cồn lên niềm lo lắng vô cớ, bất chấp chuyện Vinh đã giới
thiệu họ với nhau rất rõ ràng, rằng ai là gì trong cuộc đời anh. Nhưng làm sao
An ngăn được mình lo lắng.

“Thôi hai người nói chuyện
nghe. An ra ngoài có việc cần giải quyết.” An hít một hơi để trấn an rồi mở
miệng cáo từ, lòng tự nhủ: “Mày thua rồi An ơi.” Cô gái kia lịch thiệp mỉm cười
gật đầu chào, nhưng không hề giữ An lại. Rõ ràng, cái việc An ra ngoài là điều
mà cô ta muốn.

An đi về phòng mình, ngồi
xuống bàn suy nghĩ bâng quơ. Từ phòng cô, không thể quan sát được cô ta về hay
chưa, vì phòng Vinh nằm ngay phía cửa. An cố gắng tập trung vào đống bài vở cần
ký duyệt, nhưng cô nhận ra mình chẳng thể làm gì cả, cho đến tận giờ về.

Như thường lệ, Vinh chờ An ở
hầm giữ xe. Chuyện họ yêu nhau đã từng là một bí mật trong công ty, nhưng giờ
khi lễ đính hôn sắp diễn ra, chẳng còn ai là không biết. Sếp tổng yêu một cô
trưởng phòng, thì có gì là sai?

An mở cửa, lách vào xe nhẹ
nhàng. Vinh đang nghe nhạc của Radiohead. Anh vặn nhỏ âm thanh khi cô bước vào,
khẽ chồm qua cài dây an toàn cho An. Vinh vẫn giữ thói quen này, kể từ khi đi
Mỹ về. Anh không đời nào chở An đi khi mà cô chưa cài dây an toàn cẩn thận. Đôi
khi An nghĩ Vinh quá máy móc, nhưng riết rồi cô thấy chuyện đó bình thường, như
có người không ăn cà chua hay ghiền bơ đậu phụng vậy.

- Cô Nhiên đó là... - An ngần
ngừ không thể nói hết câu.

- Em yêu, sao không hỏi anh
mệt không, giờ mình đi đâu? - Vinh bật cười nhìn cô.

- Vì thú thật bây giờ em chỉ
nghĩ đến chuyện đó thôi. - Cô thành thật.

- Một ngày anh tiếp biết bao
nhiêu đối tác nữ. Cứ mỗi ngày em đều nghĩ về những người anh gặp, thì hai đứa
mình làm sao chịu nổi. - Vinh nháy mắt lém lỉnh.

- Em chưa từng như vậy. Em
không biết, chỉ thấy kỳ kỳ trong lòng. Anh quen cô ấy hồi ở Mỹ à?

Vinh gật đầu, anh nói thêm,
cái điều mà cô đã lờ mờ đoán ra nhưng chẳng bao giờ muốn nghe anh khẳng định:

- Nhiên là người yêu cũ của
anh. Tụi anh quen nhau hồi cùng học bên đó.

Suốt đường về sau đó, An
chẳng thể nói thêm gì. Cô không biết nhiều về những chuyện tình trong quá khứ
của Vinh, và cũng không cố hỏi. Nhưng cô gái anh quen ở Mỹ thì cô có được
nghe. Em gái Vinh vô tình nhắc đến người ấy trong một cuộc chuyện gẫu, và khi
nhìn thấy ánh mắt của Vinh, nó nín bặt. Sau đó An có hỏi Vinh, nhưng anh chỉ
nói sơ rằng hồi xưa họ học chung trường, rồi yêu nhau, rồi thôi. Đó là lần đầu
tiên và duy nhất Vinh nói về quá khứ của mình. Hồi Vinh mới từ công ty mẹ ở Mỹ
về làm tổng giám đốc của chi nhánh Việt Nam, anh nghiêm túc và lạnh lùng đến
nỗi ai cũng nghĩ anh đã có gia đình rồi, thậm chí còn là bố của hai ba đứa trẻ.
Sau này, một lần nghe chị nhân sự nói, cô mới biết ra sếp tổng chỉ mới ba mươi
bốn tuổi, và chưa có gia đình. Anh chừng mực, kín đáo, có phần lặng lẽ. Những
điều riêng tư của anh chưa từng một lần được hé lộ với đám nhân viên. Tất cả
chỉ là họ tự điều tra, nghe ngóng từ đâu đó.

Và việc Vinh yêu An khiến tất
cả mọi người đều ngỡ ngàng, kể cả bản thân cô.

Cô vẫn nhớ hôm đó, trời mưa
như trút. An uể oải rời khỏi văn phòng lúc mười giờ đêm, sau khi đã ký duyệt
đống bài vở khổng lồ cho kịp ngày mai in báo. Cô co ro đứng ở cửa hầm xe, gọi
taxi trong vô vọng. Rồi Vinh trở chiếc sedan màu đen đến cạnh cô, quay cửa
kính hỏi: “An, về trễ vậy?” “Dạ, em mới xong việc.” “Chờ ai đến đón hả?” “Dạ
không, em chờ taxi.” “Lên anh chở về!” Anh nói như ra lệnh, rồi chồm sang mở
cửa xe cho cô bước lên. An không kịp phản ứng gì cả, chỉ biết làm theo lời anh
nói. Cô biết anh sống ở một căn hộ bên khu quận 7, hoàn toàn ngược hướng nhà
mình. Nhưng cô chỉ đành lúng búng nói địa chỉ khi anh hỏi nhà cô ở đâu. Vinh ít
nói, anh vừa lái xe vừa vặn nhạc. Trời đêm thì mưa gió, cô ngồi êm ấm trong xe,
bên cạnh là một người đàn ông trầm tĩnh và xa vời như đỉnh núi. Mấy bài nhạc
gospel vang lên dìu dặt. An cố gắng gợi chuyện: “Anh thích nhạc này hả?” Vinh
gật đầu, mỉm cười không đáp làm An hơi quê. Cô đành lúng búng giải thích: “Em
cũng vậy. Em có nhiều đĩa vinyl loại nhạc này lắm. Nghe đĩa vinyl thấy như có
cả dàn đồng ca đang đứng bên cạnh mình.” Vinh ngạc nhiên quay sang cô: “Ồ, em
cũng thích nghe đĩa vinyl à? Anh sưu tập đĩa nhựa từ hồi còn ở bên kia.” Thế là
họ say sưa bàn về cơ đĩa, kim bọc, bìa đĩa than cho đến khi An về tới sảnh nhà
chung cư cũng chưa muốn rời.

Sau đó nữa thì họ yêu nhau.

Cũng hơn hai năm rồi, và anh
đã cầu hôn. Lễ đính hôn sẽ diễn ra vào tháng tới, nếu đúng như dự định. Nhưng
bây giờ An ngồi bên anh, đầy hoang mang vì sự xuất hiện của cô người yêu cũ.

***

- Sao lúc đó anh không giới
thiệu Nhiên với em?

- Anh có mà. Chẳng lẽ em muốn
anh phải giới thiệu “Đây là Nhiên, người yêu cũ” hay sao? - Anh hơi nhíu mày.
An biết mình quá đáng.

- Thôi mà, chuyện hồi xưa
lắc, giờ còn ghen sao? - Vinh dịu giọng năn nỉ. - Như bạn bè thôi em, người lớn
rồi, đâu phải chia tay là không nhìn mặt nữa chứ hả?

- Ừm... - An ậm ừ trong
miệng. Vinh lại bắt đầu châm chọc cô vì cái tính trẻ con, dù anh chỉ hơn cô năm
tuổi.

- Tại... em hơi bất ngờ thôi.
Chị đó về nước làm việc hả anh?

- Ừ, về mở công ty riêng.
Cũng trong ngành truyền thông, nên hôm nay qua gặp nhau xem có thể hợp tác gì
không. Cổ cũng mới về thôi em.

- Bồ cũ anh đẹp vậy, sao anh
không lo giữ? - An hỏi, không thể kìm được dù biết bây giờ cô đang cư xử theo
cái kiểu rất ư là “nữ nhi thường tình.”

- Nếu mà chọn trên tiêu chí
sắc đẹp, vậy anh chia tay cổ về chọn em là đúng rồi. - Vinh cười to

- Anh đừng có láo nhen! Em
cũng biết phân biệt đẹp xấu đó. - An mắng, mà thấy mặt mình nóng ran vì ngượng.
Câu nói đùa của Vinh dù không thật, nhưng làm cô tự tin hơn rất nhiều.

- Giỡn chứ, nếu mà để chọn
người đẹp, thì anh chọn mấy cô người mẫu hay chụp bìa cho báo mình cho rồi, cần
gì nhớ cô ấy, hay là lọ mọ theo tán em! - Vinh vẫn tiếp tục cà giỡn.

- Anh đừng cơ mơ, anh tuy có
bụng béo nhưng chưa phải đại gia đâu mà đua đòi mấy em dáng chuẩn đó. - An bĩu
môi, dù cô biết rõ là người như Vinh, muốn tán ai chắc cũng không khó khăn gì.
Như An, cô khinh thường mọi thứ hào nhoáng, nhưng ở Vinh vẫn có điều gì đó thật
ấm áp chân thành khiến tim cô tan chảy. Cô cũng đã nhiều lần yêu và yêu sâu
đậm, thì bây giờ người yêu cũ của Vinh xuất hiện bàn chuyện công việc cũng có
gì là sai. Cô chợt thấy mình vô lý, bèn quay sang mân mê bờ vai anh, âu yếm
hỏi.

- Mệt không cưng? Lát em bóp
vai cho nghe.

- Không mệt lắm em ơi, có
điều vợ anh ghen, nên anh hơi sợ thôi. - Vinh nháy mắt, tiếng “vợ” anh gọi tự
nhiên mà làm cô thấy rộn rã trong lòng. An nghĩ, nếu mất người đàn ông đáng yêu
này, làm sao cô tìm được ai đáng cho mình yêu nữa.

Vinh dừng xe trước sảnh, hôn
cô thật dài trước khi rời đi. Thỉnh thoảng anh cũng ở lại, nhưng hôm nay thì
không. Lễ đính hôn gần đến, bố mẹ anh từ Mỹ về, họ đã dặn nhau giữ ý tứ trong
mắt các cụ.

Chiều hôm sau, Vinh đưa An đi
xem địa điểm tổ chức đính hôn. Đó là một khu vườn xinh đầy hoa lá nằm bên sông,
trong khuôn viên bãi cỏ để tổ chức tiệc tùng xung quanh là những dãy nhà có
kiến trúc mở theo kiểu Địa Trung Hải với những hàng hiên đầy nắng. Chủ của khu
này là một người bạn vong niên của Vinh. Ông mời anh tổ chức đính hôn tại đây
với một cái giá rất ưu đãi. An và Vinh đều thở phào vì không phải vào một nhà
hàng ngột ngạt, họ sẽ có một lễ đính hôn trong khu vườn đầy hoa cỏ ven sông.

Ông Toàn, bạn Vinh, đang có
khách khi họ đến. Trong khi chờ một anh nhân viên vào báo lại với chủ, họ đi
dạo quanh khu vườn, thầm nhẩm tính mình sẽ làm gì với cái khung cảnh này. An
thấy hạnh phúc khi đi bên Vinh, nhìn anh loay hoay tính đếm để lễ đính hôn của
họ diễn ra thân mật và vui vẻ.

- Vinh! Đến đúng lúc quá!

Vinh và An quay lại, họ nhìn
thấy ông Toàn đang đứng cùng Nhiên, cô gái An vừa mới gặp hôm qua.

- Em cũng ở đây hả? - Vinh
mỉm cười.

- Em ghé thăm chú Toàn! -
Nhiên giải thích.

Ông Toàn cười bỗ bã, vỗ vai
hai người.

- Khiếp, chú tưởng cái con
này ở luôn bên đó không thèm về nữa chứ. Lúc nãy nhìn thấy nó, còn chẳng tin
nổi.

An lặng yên quan sát ba người
bọn họ. Qua cách nói chuyện, cô biết mối giao tình của họ rất thâm sâu, gắn
kết. Cô chỉ gặp ông Toàn một vài lần, trong những buổi đi ăn tối cùng Vinh.
Thường, cô chỉ yên lặng nghe họ trò chuyện, hoặc lơ đãng nghe nhạc, và trả lời
khi được hỏi. Chưa bao giờ cô nghe họ nhắc tới Nhiên. Rồi hôm nay, An chợt phát
hiện ra họ rất khăng khít, ba người họ.

Hiểu thắc mắc của cô, Vinh
mỉm cười giải thích:

- Ngày xưa chú Toàn về Sài
Gòn lập nghiệp, Nhiên làm trợ lý cho chú. Rồi thì chú nhận tụi anh làm đệ tử
luôn, vì cùng thích nói chuyện tào lao, nên thành bạn bè vong niên.

Ông Toàn cười ha hả, nhìn An,
kể:

- Hồi đó nhìn nó nhà quê lắm,
suốt ngày chạy xe đạp áo bỏ trong quần, nói chuyện thì cứ như ông già. May sau
này được đi du học về, nên mới đỡ lúa một chút đấy.

Ba người họ nhìn nhau, như
cùng nhớ về cái ngày xưa ấy, ngày xưa mà An chẳng thể dự phần vào. Ông Toàn kéo
Vinh vào hàng hiên, bàn kế hoạch tổ chức buổi lễ. Vinh ngại khi để An ở lại,
nhưng ông ấy bảo chuyện lắt nhắt này, Vinh tự quyết được rồi, kéo An vào nghe
toàn chuyện đo đạc, bưng bàn bưng ghế thì cũng chán ngấy lên thôi. Thế là chỉ
còn Nhiên và An ở lại.

Cô người yêu cũ của Vinh nhìn
An, mỉm cười lịch thiệp:

- Chúc mừng chị, cuối tuần
này đính hôn rồi!

- Cảm ơn chị. Chị đừng gọi
vậy, kỳ lắm. Chắc An nhỏ hơn chị. - An lịch sự.

- Ừ. An chuẩn bị mọi thứ tới
đâu rồi?

- Cũng tạm. Em với anh Vinh
cũng chỉ muốn làm đơn giản thôi.

- Thật ra đính hôn là lúc vui
nhất ấy, ấm cúng, thân tình. Chứ tiệc cưới rồi, hai người sẽ phải đóng vai cô
dâu chú rể chạy loạn cả lên. - Nhiên mỉm cười. - An sẽ mặc gì?

- Một cái váy trắng đơn giản
thôi chị à.

- Mình muốn tặng cho lễ đính
hôn của hai bạn cái gì đó... Cho phép mình tặng hai bạn hoa trong ngày lễ nhé?
Hoa cầm tay, và cả hoa trang trí. Bên mình làm về tổ chức tiệc cưới, nên mình
cũng có chút quan hệ. - Nhiên đề nghị.

- Cái này... An... chắc phải
hỏi anh Vinh... - Tự nhiên An lắp bắp đến tội nghiệp. Cô thấy người đứng trước
mặt mình vừa xinh đẹp, lại vừa trưởng thành. Cái bóng của cô ấy làm An choáng
ngợp, nỗi tự ti bỗng trào lên khiến cô không thể nói năng được trơn tru.

- Anh Vinh thì không sao,
mình biết tính anh ấy. Mình chỉ sợ An không thích. Chắc An cũng biết mối quan
hệ cũ của tụi mình?

- An có nghe nói.

- Ừ, nên mình phải xin phép
An trước. Giờ
tụi mình là bạn. Thật ra luôn như vậy, tình cảm của tụi mình có là một thứ khó
có thể gọi tên. Tình yêu chỉ là một thời đoạn trong đó, và giờ đã qua rồi. Giờ
mình vui khi biết anh Vinh hạnh phúc.

- Phải, chị đã cùng anh ấy chia sẻ cả một thời...

- Chính vì vậy, nên chúng tôi không thể cư xử với nhau như người không quen
được. Tôi giờ thương quý anh ấy như một người bạn lâu năm. Và chắc chắn anh ấy
đối với tôi cũng chỉ vậy.

- Không sao. An tôn trọng những gì hai người đã và đang có. Chị đừng ngại.
- An nói, hơi không thật với chính mình.

- Anh ấy thật may mắn khi có An. - Nhiên cười. - Câu này thật cổ điển,
nhưng tôi đang thực sự nghĩ vậy. Nhìn cách anh ấy nói về An, tôi biết anh ấy đã
tìm thấy cô gái của đời mình rồi.

An không biết nói gì thêm, chỉ nhìn Nhiên đầy ý tứ. Cô ước mình có thể nói
với Nhiên rằng, rồi Nhiên cũng sẽ tìm được người của đời mình, như anh và như
An. Ta có thể yêu nhiều người, nhưng khi gặp người sẽ cùng mình đi đến suốt
kiếp, lập tức mình sẽ nhận ra ngay, và sẽ giữ lấy dù thế nào đi nữa. Nhưng cô
tin nhìn vào mắt cô, Nhiên hiểu.

Bởi cô ấy đang khẽ nắm cánh tay An đầy thân tình, chỉ ra bãi cỏ sẽ diễn ra
buổi lễ. “Mình sẽ trang trí bàn tiệc bằng chính hoa cỏ có trong vườn, An nghĩ
sao? Hoa cầm tay cũng thế nhé?”

Giờ An chỉ muốn ôm lấy Vinh, để nói rằng em tự hào về anh. Anh có những mối
giao tình đẹp và đậm sâu, nhưng cũng ý nhị đến nỗi lòng cô giờ đã yên vui như
chưa từng nổi gió.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3