Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 23 - Phần 1

Chương 23

Đường đường là Đông Lâm Trấn Bắc vương, mãnh tướng vô
địch trên sa trường, giờ Sở Bắc Tiệp lại bại trận trước Bạch Sính Đình không
màng sống chết.

Đã không cam tâm, lại càng ấm ức.

Nhưng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nàng, thì mọi sự
không cam tâm, không phục kia đều tan thành mây khói.

Ai bảo lòng chàng không đủ sắt đá, ai bảo chàng không
đủ tàn ác?

Ai bảo Sính Đình hễ gặp chàng, nụ cười lại vui mừng,
đôi mắt hân hoan, hồn nhiên hát ca như chim buổi sớm, khiến người ta cảm giác
rằng, chỉ cần chàng đối tốt với nàng một chút cũng nhận được bao nhiêu đền đáp?

Bạch Sính Đình chẳng khác nào cành liễu mềm trước gió,
mặc sức tự do tự tại, yêu kiều khoan khoái. Giai nhân tài hoa xuất chúng hiểu
rõ sự vô dụng của việc tạm thời nhượng bộ để đạt được lợi ích toàn cục, nên đã
chuyển sang thế chủ động tấn công, như muốn đòi lại công bằng cho tám tháng khổ
đau qua.

Vừa đi lại được, Sính Đình đã đòi thưởng tuyết.

Nàng sai Hồng Tường quét dọn tiểu đình, bảo Mạc Nhiên
mang cổ cầm và rượu đến.

Chưa bước chân vào tiểu viện, Sở Bắc Tiệp đã nghe thấy
tiếng đàn thánh thót vút cao.

Chàng dừng bước, mắt lim dim, lắng tai nghe.

Mơ màng xa xăm, tiêu diêu tự tại.

Mặc cho bèo dạt mây trôi, mặc cho vật đổi sao dời, mặc
kệ bãi bể nương dâu.

Chỉ có núi cao vẫn sừng sững đứng yên, lặng lẽ bất
khuất ngoài kia. Bầy thú nhỏ trên núi không sợ gió tuyết, tuyết vừa ngừng đã
lại ùa ra, đào hang, tranh nhau hái mấy quả tùng còn sót trên cây, huyên náo cả
một vùng.

Bất giác, Sở Bắc Tiệp muốn tiến gần về phía tiếng đàn
thêm một chút. Cất bước, đi vào cửa viện, hiện lên trước mắt chàng là tiểu đình
tọa lạc trên nền tuyết trắng xóa, trong tiểu đình có đàn cổ, có rượu ngon, và
cả người trong mộng muôn phần phong lưu.

Tinh!

Tiếng đàn vang lên khác thường, rồi im bặt.

Sở Bắc Tiệp quá kinh hãi, đầu còn chưa kịp phản ứng,
cả người đã nhào vào trong: “Sao thế?”

Bạch Sính Đình cúi đầu, nắm bàn tay phải của mình.
Ngón tay trỏ bị dây đàn đứt quẹt ngang, nhỏ mấy giọt máu tươi.

“Sao không cẩn thận như thế?” Sở Bắc Tiệp chau mày,
nắm lấy bàn tay mềm mại, “Đau không?”

Đứng sau Sở Bắc Tiệp, Hồng Tường vội ngó vào, nói: “Nô
tỳ đi lấy thuốc.”

Máu đỏ túa ra từ đầu ngón tay, chảy xuống. Sở Bắc Tiệp
nhìn mà lòng quặn thắt, vừa xót vừa giận: “Trời lạnh thế này, đàn cái gì?” Tức
giận mắng một câu, vẫn thấy máu đỏ không ngừng chảy, chàng vội vã đưa ngón tay
ngọc lên miệng mình.

Vị tanh của máu loang ra khắp lưỡi.

Đầu lưỡi nóng hổi ẩm ướt của Sở Bắc Tiệp rịt lại vết
thương. Sính Đình bỗng bật cười, đôi mày cong cong như hai vầng trăng.

“Còn cười hả!” Sở Bắc Tiệp mặt xám xịt, khí thế đại
tướng quân áp đảo, “Lần sau phải cẩn thận đấy.” Chàng buông ngón tay đã cầm
máu, rồi nắm lấy cổ tay Sính Đình, “Vào phòng đi.”

Sính Đình vẫn không cử động.

“Hử?” Sở Bắc Tiệp quay lại, nhướng mày nhìn nàng.

“Vương gia...” Đôi đồng tử linh hoạt của Sính Đình khẽ
chuyển, uể oải giơ ngón trỏ lành lặn kia lên, “Ngón này cũng muốn được Vương
gia thơm một cái.”

Thật là được voi đòi tiên, cứ tiếp tục như vậy, đường
đường một Trấn Bắc vương lại không thể trở thành kẻ bất tài nghe theo sự sai
khiến của nữ nhi sao?

Sắc mặt Sở Bắc Tiệp sầm sì: “Đừng làm càn. Mau vào
phòng...”

Chưa nói hết câu, chàng đã thấy thần sắc Sính Đình
thoắt chuyển, nàng lạnh lùng đưa ngón tay vào miệng, cắn mạnh một cái.

“Nàng...,” Sở Bắc Tiệp vội vàng giằng ngón tay nàng
ra, nhưng đã quá muộn. Ngón tay trái đẹp đẽ đã phải chịu oan uổng, bị chủ nhân
cắn cho mấy vết răng.

Máu lại rịn ra từ vết thương.

“Nàng làm gì thế?” Sợ nàng lại làm chuyện ngốc nghếch,
Sở Bắc Tiệp nắm chặt hai tay nàng, nhíu mày, nghiến răng kèn kẹt.

Hai tay bị khóa chặt, nhưng Sính Đình chẳng thèm để ý,
cả người dựa vào lòng Sở Bắc Tiệp, cười khúc khích.

Cười một hồi, khuôn mặt trở về vẻ bình thường, nàng
ngẩng lên, ngây dại nhìn Sở Bắc Tiệp, dịu dàng nói: “Có Vương gia xót thương
Sính Đình, cho dù hai tay này tàn phế, không thể đánh đàn, cũng có hề gì?”

Giọng nói ung dung, chắc chắn, không chút giả dối.

Sở Bắc Tiệp trong lòng kinh hãi, ôm chặt lấy nàng,
trầm giọng ra lệnh: “Sinh tử vinh nhục của nàng đều do ta quyết, ta không cho
phép nàng giày vò bản thân. Từ nay trở đi, nàng không được để mình đói, để mình
lạnh, càng không được để mình bị thương. Không nghe lời, ta sẽ dùng quân pháp
trị tội nàng.”

Hai mắt đã ầng ậng nước, Sính Đình hít một hơi, nhìn
vào tận sâu thẳm đôi mắt sáng của Sở Bắc Tiệp, trả lời: “Vương gia quân pháp uy
nghiêm, Sính Đình nguyện đầu hàng.”

Nàng khẽ dựa vào lồng ngực vững chãi của Sở Bắc Tiệp,
cảm nhận sức mạnh vô song truyền ra từ da thịt mà chỉ chàng mới có.

Sính Đình nhắm mắt, bờ môi mấp máy.

“Có yến bay, mới có tình cảm; có tình cảm, mới thành tương tư; vừa gặp đã
vui, vừa gặp đã vui...”

Như đang ôm trong lòng bảo vật dễ vỡ, dễ tan biến nhất
thế gian, chàng nghiêng tai lắng nghe.

Khuôn mặt cương nghị nở nụ cười ngọt ngào.

Đó là khúc ca năm ấy nàng hát khi ở Trấn Bắc vương
phủ, khi cuộn trong lòng chàng.

Lời hát, khúc ca, mặt trăng cùng các vì sao trên bầu
trời bao la, cả đất mẹ hiền hòa, mọi thứ vẫn còn đó.

Và nàng, Bạch Sính Đình vẫn ở đây, trong lòng chàng.

Từ hôm đó, tiểu viện thường vang lên tiếng hát trong
trẻo của Sính Đình.

Uyển chuyển, lay động lòng người, nghe mãi, nghe mãi,
người ta bất giác cảm thấy ngưỡng mộ nam nhi vừa được ôm nàng, vừa lắng nghe
tiếng hát.

Hồng Tường rất vui mừng nhưng cũng có chút ngạc nhiên
trước biến chuyển này, khẽ thì thầm với Túy Cúc: “Thật là, lúc đầu ngoan cường
như thế, khăng khăng đòi chết, giờ khỏe lại, đã thành ra thế kia. Vương gia là
tướng quân lừng danh, vậy mà đứng trước nữ tử của lòng mình cũng phải nhận
thua. Kỳ thực, có lợi hại đến mấy, khi mắc vào lưới tình, cũng đều mềm lòng.”

Túy Cúc nhanh nhẹn sắp lại phần cơm của Sính Đình, rồi
quay nhìn Hồng Tường tựa cửa ngắm hai người đang dựa vào nhau bên hồ, thở dài: “Vương
gia là người mạnh mẽ, Bạch cô nương càng mạnh mẽ hơn, thật không biết tại sao
ông Trời lại ghép họ thành đôi?”

Hồng Tường quay đầu: “Ghép họ thành đôi mới hay, có ai
xứng với Vương gia của chúng ta hơn Bạch cô nương?”

Túy Cúc đáp lạnh nhạt: “Người ngoài thấy hay, không
biết kẻ trong cuộc cảm thấy gian nan mức nào. Ngươi quên chuyện hai vương tử
rồi sao?”

Nhắc đến việc bi thảm xảy ra với hai vương tử Đông
Lâm, Hồng Tường không còn cười nổi, ánh mắt nhìn về sau lưng Túy Cúc.

Túy Cúc quay lại, bỗng thấy Mạc Nhiên mặt không biểu
cảm đứng ngay sau họ.

“Không được nhắc tới chuyện này nữa,” Mạc Nhiên lạnh
lùng.

“Vâng.”

Túy Cúc trả lời, khẽ liếc về phía hai bóng người đang
kề vai áp má ngoài kia.

Không nhắc thì có thể quên được sao?

Sau tám tháng lạnh lùng, Sính Đình được tận hưởng sự
sủng ái nơi Sở Bắc Tiệp. Yêu lắm dáng hình không cam lòng mà vẫn phải chiều
theo ý nàng, yêu lắm mỗi khi chàng sầm mặt trách mắng nàng.

Sở Bắc Tiệp đã hạ mình, đích thân vào bếp nấu cháo cho
nàng, đích thân đút cho nàng ăn. Chàng bỏ hết mọi công vụ, cùng nàng ngắm mặt
trời lặn rồi lại mọc, trăng khuyết rồi lại tròn.

Nàng đã hoàn thành bao nhiêu tâm nguyện, được dựa vào
lòng chàng, nghe sấm đông, ngắm tuyết đông, đòi chàng ngắt những bông hoa đẹp
nhất trong hoa viên cài lên tóc mình.

Mọi chuyện ngỡ như mơ, một giấc mơ bay bổng trên bóng
tối u ám. Sính Đình và Sở Bắc Tiệp đều phóng túng bản thân, xem nhẹ bóng tối
không cách nào bỏ qua ấy.

“Sính Đình đã làm một việc rất ngốc nghếch.”

“Hử?” vốn sợ mỗi cái rét về đêm, nhưng vì nàng cứ muốn
ngắm sao, Sở Bắc Tiệp đành phải mở cửa. Chàng ôm nàng thật chặt, hỏi, “Ví như?”

“Ví như đối với Vương gia...,” nói được nửa chừng,
nàng dừng lại, đôi mắt sáng si ngốc nhìn Sở Bắc Tiệp, như tự cười mình, “Từng
có một suy nghĩ rất ngốc nghếch.”

Sở Bắc Tiệp cúi xuống thẩm tra: “Ngốc tới mức nào?”

Sính Đình buồn bã nhìn về phía vầng trăng sáng bị cành
cây che mất một nửa, im lặng hồi lâu, đáp: “Ngốc đến nỗi dù thế sự xoay vần,
vẫn hy vọng tình yêu của Vương gia dành cho thiếp mãi không thay đổi.” Nói
xong, nàng nở nụ cười chua xót, tiếp tục: “Bạch Sính Đình thông minh, Bạch Sính
Đình ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác... đều là
Bạch Sính Đình được Vương gia sủng ái.”

Sắc mặt Sở Bắc Tiệp không chút biểu cảm, đáy mắt càng
thâm trầm: “Đừng nói nữa.” Chàng giơ tay đóng cửa sổ, chặn trăng sao bên ngoài,
dịu dàng mà mạnh mẽ bắt Sính Đình quay về chiếc giường ấm áp của họ.

“Trời lạnh lắm, ngủ sớm đi.”

Bàn tay thuần thục tháo vạt áo cho Sính Đình, chiếc áo
khoác dày và nặng bên ngoài nhanh chóng được gỡ ra, chỉ còn tấm áo lót tơ lụa
trắng muốt. Sở Bắc Tiệp lấy chăn quấn quanh người Sính Đình, để hở mỗi khuôn
mặt nàng. Sau đó, chàng cởi bỏ y phục, chui vào chăn, ôm lấy vòng eo thon mềm,
để Sính Đình áp má vào ngực mình.

“Vương gia...”

“Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Phù một tiếng, chàng thổi nốt ngọn nến cuối cùng trong
phòng.

Trong bóng tối, hai đôi mắt sáng thông tuệ đều đượm
buồn, đều không chịu nhắm lại.

Họ kề sát bên nhau, nghe nhịp tim, tiếng máu chảy
trong huyết quản của nhau.

“Khụ khụ...”

“Sao thế?” Thân thể cường tráng của Sở Bắc Tiệp khẽ
động, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc Sính Đình.

“Không... khụ khụ...,” Sính Đình cố bịt miệng.

“Xem ra thảo dược nàng tự kê không ổn rồi, uống mấy
thang mà ho càng dữ. Cứ để Túy Cúc bắt mạch cho nàng, nàng không tin vào bản
lĩnh của mấy đại phu, nhưng không thể bỏ qua đồ đệ của Hoắc Vũ Nam.” Sở Bắc
Tiệp vừa nói vừa nhổm dậy, định gọi Túy Cúc.

Sính Đình uể oải ngồi dậy theo, vội ngăn: “Muốn thăm
bệnh cũng không phải lúc này, mai cũng được. Cứ giày vò thế này, thiếp lại càng
không ngủ được.”

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng, thấy nàng có vẻ buồn ngủ thì
gật đầu, ôm nàng nằm xuống, hạ lệnh: “Giờ phải ngủ cho ngon, không được suy
nghĩ lung tung.”

Lò than bên dưới vẫn đang cháy lép bép.

Sính Đình khẽ vâng một tiếng, rồi nhắm mắt lại, ngoan
ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Sở Bắc Tiệp đã cho gọi Túy Cúc. Bước vào
phòng, thấy trên chiếc giường Sính Đình vẫn hay nằm nghiêng đọc sách không một
bóng người, Túy Cúc đứng lại, bỗng nghe giọng Sở Bắc Tiệp vọng tới: “Chúng ta ở
trong phòng.”

Túy Cúc đi vào.

Sở Bắc Tiệp đã dậy, y phục chỉnh tề, trên trán còn lấm
tấm mấy giọt mồ hôi, hình như vừa luyện võ về. Sính Đình vẫn nằm trên giường,
thấy Túy Cúc vào, định ngồi dậy thì bị Sở Bắc Tiệp ngăn lại, lớn tiếng: “Tối
qua bảo gọi Túy Cúc sang thì nàng không chịu. Giờ bệnh thành thế này, còn định
làm gì? Hãy ngoan ngoãn nằm xuống để Túy Cúc bắt mạch cho.”

Túy Cúc tiến tới, ngồi bên giường, mỉm cười với Bạch
Sính Đình: “Bạch cô nương, yên tâm, sư phụ nói Túy Cúc đã học được không ít
rồi.” Túy Cúc thò tay vào lớp chăn ấm áp, khẽ nắm lấy cổ tay Sính Đình, kéo ra
ngoài.

Đang định bắt mạch, Túy Cúc bỗng thấy như có luồng gió
lạnh ùa vào. Mạc Nhiên xuất hiện ở cửa, nghiêm túc bẩm báo: “Bẩm Vương gia,
vương cung có mật tín.”

Hàng mày Sở Bắc Tiệp nhướng lên: “Vương cung có mật tín?”

“Mật tín do Đại vương đích thân hạ bút.”

Sắc mặt Sở Bắc Tiệp trở nên nghiêm túc, lưng thẳng tắp
như ngọn giáo, bảo Mạc Nhiên: “Đến thư phòng.” Đi được hai bước, chàng lại quay
người, dặn dò Túy Cúc: “Bắt mạch cho kỹ, dùng thảo dược thận trọng, phải tìm ra
căn nguyên của bệnh, Sính Đình sức yếu, không được dùng thảo dược quá mạnh.”
Nói xong, Sở Bắc Tiệp vội vã bước đi.

Hai người, một trước một sau tiến vào thư phòng. Mạc
Nhiên bước vào sau, quay lại đóng cửa, rồi lấy bức thư trong tay áo ra.

Sở Bắc Tiệp nhận lấy, trên phong thư có ấn triện vương
thất cùng hàng chữ nho nhỏ, ”Sở Bắc Tiệp đích thân mở thư”. Đây
chính là nét bút vị ca ca duy nhất của chàng - Đại vương Đông Lâm đích thân hạ
bút.

Sở Bắc Tiệp bỗng thấy không yên trong lòng.

Vì chuyện hai vương tử bị hạ độc, Sở Bắc Tiệp buộc
phải ở vào thế chỉ đạo cuộc binh biến long trời lở đất, kinh hoàng đến cả trăm
trượng, từ đó huynh đệ buồn bã cách biệt.

Trải qua biến cố ấy, nếu không đến bước vạn bất đắc
dĩ, Đông Lâm vương sẽ chẳng đời nào tự tay viết thư gửi đến chỗ chàng.

Sở Bắc Tiệp và Đông Lâm vương cùng một mẹ sinh ra,
huynh đệ từ nhỏ đã vô cùng thân mật, một người là đại vương ra quyết sách, một
người trung thành hết mực dẫn binh hộ quốc, tình cảm tựa keo sơn. Sở Bắc Tiệp
vì đau lòng và phẫn nộ mà quy ẩn, nhưng huynh đệ như thủ túc, nay thấy thư của
vương huynh, chàng sao có thể không lo lắng cho vương huynh ở tận thành đô?

Sở Bắc Tiệp nhanh chóng xé bỏ niêm phong, giở tờ thư
ra, chăm chú đọc.

Thư không dài, đều là bút tích của Đại vương, không
một chữ nào do người khác viết. Sở Bắc Tiệp đọc thư, sắc mặt càng lúc càng trầm
trọng, khiến Mạc Nhiên cũng cảm thấy lo lắng, nín thở chờ đợi.

Sở Bắc Tiệp đọc qua toàn thư, chắp tay sau lưng, hồi
lâu mới nói: “Vân Thường và Bắc Mạc liên minh, mang theo ba mươi vạn quân tiến
đến biên giới Đông Lâm.”

Đã cùng Sở Bắc Tiệp vào sinh ra tử trên chiến trường,
Mạc Nhiên hiểu rõ binh lực của tứ quốc. Một năm trước, Đông Lâm đại chiến với
Bắc Mạc, binh lực của Bắc Mạc không hề lớn mạnh. Vân Thường thì đã co đầu rụt
cổ, nghỉ ngơi dưỡng sức thời gian dài. Suy tính một lát, Mạc Nhiên hỏi: “Vân
Thường cử vị tướng nào thống lĩnh binh mã?”

Sắc mặt đang vô cùng trầm trọng, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn
vui mừng nhìn Mạc Nhiên, tán thưởng: “Mạc Nhiên hỏi trúng trọng điểm. Rất tiến
bộ.” Ánh mắt thoáng tia sắc bén, Sở Bắc Tiệp nhả ra hai từ: “Hà Hiệp.”

“Hà Hiệp?” Mạc Nhiên đã đoán ra vài phần, nhưng khi
nghe câu trả lời của Sở Bắc Tiệp vẫn phải cau mày, “Kẻ này võ công mưu lược hơn
người, e là Đông Lâm ta chỉ có Vương gia mới đọ được với hắn. Cuối cùng, Vân
Thường đã huy động đến Phò mã của họ. Có điều Bạch cô nương...”

“Sính Đình không biết gì hết,” Sở Bắc Tiệp nói, “Sính
Đình không cần thiết phải liên quan tới những việc này.”

Mạc Nhiên gật đầu tán thành: “Đúng là như vậy.” Dòng
suy nghĩ lại quay về việc quân của Đông Lâm, hắn có chút lưỡng lự: “Liên quân
Vân Thường và Bắc Mạc tự xưng ba mươi vạn, nhưng theo Mạc Nhiên, trên thực tế
nhiều nhất cũng chỉ mười lăm vạn. Với binh lực hiện tại của Đông Lâm, Vương gia
thống soái toàn quân, cộng thêm những tướng sĩ dũng mãnh trước nay vẫn theo
Vương gia, cũng đủ sức chống trả kẻ thù.”

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp trở nên xa xăm, trên khuôn mặt anh
tuấn góc cạnh thoáng nụ cười chua xót: “Nghĩ khi trước, Đông Lâm ta chinh chiến
đông tây, chỉ có đại quân ta uy hiếp biên giới các nước, đâu ngờ có ngày lại bị
kẻ khác uy hiếp thế này? Trong trận đại chiến với Bắc Mạc, không thể thẳng tiến
đến thành đô Bắc Nha Lý, để nay Bắc Mạc có cơ hội quay sang liên quân với Vân
Thường. Giờ xem ra, đó thực là sai lầm rất lớn của bản vương.”

Trận chiến Bắc Mạc bị Bạch Sính Đình phá hỏng, quá
trình đó vô cùng phức tạp. Mạc Nhiên là người hiểu rõ nội tình, Bạch Sính Đình
chính là tử huyệt của Sở Bắc Tiệp, điều này hắn rõ hơn ai hết.

Sở Bắc Tiệp nói xong những lời này, Mạc Nhiên cũng
biết điều nín bặt, không thêm lời gì.

Biểu cảm trên mặt Sở Bắc Tiệp thâm trầm khó đoán,
khiến người khác chẳng thể lần ra manh mối.

Không khí nặng nề khiến người ta ngạt thở. Mạc Nhiên
chờ mãi, đành chuyển hướng: “Trước mắt, quân địch đang uy hiếp quân ta, đối thủ
Hà Hiệp lại là danh tướng đương thời. Nếu không có sự chỉ huy của Vương gia, e
là quân ta không chống chọi được bao lâu. Vương gia có định quay về thành đô,
chuẩn bị nghênh chiến?”

Dáng vẻ vạm vỡ rắn rỏi kiên nghị ẩn chứa khí khái hào
hùng thét ra lửa trên sa trường, Sở Bắc Tiệp cười gằn, đáp: “Tuy nói là quy ẩn,
nhưng quốc gia gặp nạn, Hà Hiệp dám coi thường Đông Lâm ta, bản vương sao có
thể khoanh tay đứng nhìn? Ta sẽ lập tức xuất phát.”

Mạc Nhiên đờ người ra. Sở Bắc Tiệp quay lại, nói: “Bản
vương một mình cưỡi ngựa về thành đô gặp vương huynh.”

“Vương gia?”

Sở Bắc Tiệp xua tay ngăn Mạc Nhiên, căn dặn: “Trên
chiến trường có bản vương là đủ rồi, ngươi và các huynh đệ ở lại đây bảo vệ
Sính Đình.” Hơi ngừng lại, Sở Bắc Tiệp nhìn ra ánh sáng ban mai phía đông bên
ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: “Vương tẩu không thể quên mối thù hạ độc hai vương
nhi nên vẫn sai người bí mật theo dõi nơi này, đợi cơ hội sẽ hại Sính Đình.
Ngươi nên biết phải ứng phó thế nào.”

Mạc Nhiên trang nghiêm đáp: “Thuộc hạ đã cử người giám
sát bọn họ. Bản lĩnh họ rất tốt, nhưng ít người, với lượng người và võ công của
những cận vệ chỗ chúng ta, hoàn toàn có thể đối phó được. Thuộc hạ chỉ có chút
lo lắng, nhỡ sau khi Vương gia đi, Vương hậu quyết tâm trừ bỏ Bạch cô nương mà
điều động đến quân đội...”

“Vương hậu có thể điều động đội quân nào của Đông Lâm
đến tấn công nơi ở của Sở Bắc Tiệp ta?” Giọng nói thấp trầm của Sở Bắc Tiệp
tràn đầy tự tin, “Đây cũng là nguyên nhân bản vương để ngươi ở lại, chỉ cần có
ngươi đại diện cho bản vương đứng ở đại môn, liệu tướng quân nào dám manh động?”

Đúng là như vậy, tất cả quân đội Đông Lâm đều coi Sở
Bắc Tiệp như thần thánh. Mạc Nhiên là đệ nhất tâm phúc của Sở Bắc Tiệp, là đại
diện xuất sắc nhất của vị tướng quân danh tiếng lẫy lừng.

Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, như vẫn đang
tính toán việc gì. Ánh mắt lướt qua thanh bảo kiếm trên tường, Sở Bắc Tiệp đi
đến, lấy thanh bảo kiếm vẫn luôn sát cánh trên sa trường xuống, khẽ mân mê
trong lòng bàn tay.

Phòng trong của biệt viện.

Tia mừng vui xen lẫn kinh ngạc thoáng qua trong mắt
Túy Cúc.

Túy Cúc đã bắt mạch xong cho Sính Đình, đôi mắt sáng
lấp lánh nhìn nàng dò hỏi.

Sính Đình mỉm cười, ngọt ngào đến nỗi khiến hoa nhường
nguyệt thẹn, khẽ gật đầu.

Túy Cúc hít một hơi thật sâu, khẽ hỏi: “Cô nương biết
từ khi nào?”

“Từ khi nghi ngờ, ta đã tự bắt mạch cho mình.”

“Chẳng trách cô nương không chịu cho đại phu bắt mạch...”
Túy Cúc nghiêm nghị nhìn nàng, thở dài, “Cô nương cũng thật hồ đồ, đã biết mình
có, còn không chịu ăn uống. Nếu Vương gia nhẫn tâm bỏ mặc, chẳng phải đã giày
vò đến hai mạng người rồi sao?” Khẽ lắc đầu không vừa ý, Túy Cúc lại hỏi, “Vương
gia đã biết chưa?”

Vốn phong lưu khoáng đạt, Sính Đình bỗng có chút thẹn
thùng hiếm gặp, giọng nhỏ nhẹ uyển chuyển: “Để ta tự nói với chàng, được không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3