Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 22

Chương 22

Cả đêm Mạc Nhiên không dám ngủ ngon. Ánh
nhìn sâu xa của Sở Bắc Tiệp trước khi rời đi khiến Mạc Nhiên căng thẳng, lúc
nào cũng cẩn thận trông chừng Sính Đình chẳng chút lơ là.

Ai mà biết được khóe môi nhợt nhạt của Sính Đình đã
nói những lời gì mà khiến một vương gia luôn bình thản của họ cũng mất đi chừng
mực.

Cả đêm bão tuyết hoành hành, không một khắc ngơi nghỉ.

Mạc Nhiên đứng bên, nghe giọng Hồng Tường khẩn cầu như
sắp khóc: “Sính Đình cô nương, cô nương đừng làm khó nô tỳ, Vương gia đã giận
thật rồi.”

Sính Đình nằm nghiêng trên giường, đôi mắt như hạt
trân châu đen vẫn ung dung liếc qua Hồng Tường một cái, giọng có chút trêu đùa:
“Hóa ra là vì Vương gia.”

Hai mắt đã đỏ hoe, Hồng Tường vội vã lắc đầu: “Không
phải, không phải... không vì Vương gia, mà vì bản thân cô nương, cô nương không
nên bạc đãi mình như vậy. Có thế nào cũng phải cố ăn một miếng, mọi chuyện từ
từ rồi cũng có cách. Rét mướt thế này, đói lả ra thì biết làm sao?”

Sính Đình nhìn Hồng Tường một lúc, như cũng cảm thấy
mềm lòng, cười nói: “Ngồi xuống đây.” Kéo Hồng Tường ngồi xuống bên cạnh, giúp
nha đầu ấy vuốt lại những sợi tóc lộn xộn vì khóc lóc nãy giờ, nàng mỉm cười, “Nha
đầu ngốc, ngươi đừng cuống lên như thế.”

“Ông Trời ơi, nô tỳ sao có thể không cuống chứ?” Sính
Đình vừa dịu dàng khuyên một câu, nước mắt Hồng Tường đã lại trào ra, vội vàng
lau nước mắt, “Vương gia nói, cô nương có mệnh hệ gì, Vương gia sẽ trị tội nô
tỳ bằng quân pháp. Vương gia chưa bao giờ nói mà không làm.” Nghĩ tới ánh mắt
lạnh lẽo của Sở Bắc Tiệp khi giận dữ, Hồng Tường khẽ rùng mình.

“Quân pháp vô tình, ta cũng không giúp được ngươi.”
Sính Đình vẫn vô cùng bình thản, tựa người vào gối.

Hồng Tường thấy Sính Đình không hề có ý định hồi tâm
chuyển ý, hoảng quá đứng bật dậy, kéo vạt áo nàng: “Sao cô nương lại không giúp
được nô tỳ, cô nương ăn chút gì là đã giúp nô tỳ rồi.”

Sính Đình như chẳng nghe thấy, không biết nghĩ ngợi gì
mà ngẩn ngơ một lát, ánh mắt dừng lại phía Hồng Tường, rồi nhắm mắt như sắp ngủ
say.

Hồng Tường vẫn không chịu thôi, luôn miệng cầu xin: “Cô
nương, cô nương là người tốt, chẳng lẽ cô nương lại mặc kệ sự sống chết của nô
tỳ?”

“Sự sống chết của ngươi nằm trong tay Vương gia.” Sính
Đình lãnh đạm, “Sự sống chết của ta cũng nằm trong tay Vương gia. Đừng cầu xin
ta, đi cầu xin Vương gia ấy.” Dứt lời, nàng quay mặt vào tường, không nói nữa.

Canh chỗ Sính Đình cả đêm, sáng hôm sau Mạc Nhiên lại
vội vã đến phòng Sở Bắc Tiệp, thì nghe tên cận vệ của Vương gia báo lại: “Trời
chưa sáng, Vương gia đã đi luyện kiếm rồi.”

Mạc Nhiên lại vội vã đến tiểu viện luyện võ. Vừa tới
gần cửa, đã nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau xen lẫn tiếng gào thét của bão
tuyết, Mạc Nhiên thất kinh, bước nhanh vào trong.

Sở Bắc Tiệp đang đấu võ với thuộc hạ. Thanh gươm cùn
trong tay chém ngang bổ dọc, dũng mãnh vô cùng, gần như mỗi lần vung tay đều có
một thuộc hạ ngã lăn ra đất. Có thể theo Sở Bắc Tiệp đều là những dũng sĩ vào
sinh ra tử trên sa trường, nên mỗi lần bị đánh văng ra ngoài, chưa kịp thở thêm
một nhịp, họ đã vội ôm lấy binh khí mà xông tới. Những người chưa biết nhìn
vào, chắc tưởng hai bên đang đến hồi sinh tử.

Mạc Nhiên vừa dừng chân bên cổng viện thì một bóng
người đã bay đến trước mặt. Phản ứng cực nhanh, Mạc Nhiên kịp thời giơ tay ra,
đỡ lấy La Thượng suýt chút nữa xô đổ tường viện, hạ giọng: “Sao thế?”

“Cuối cùng Mạc tướng quân cũng đến rồi.” La Thượng là
cận vệ bên cạnh Sở Bắc Tiệp, lúc này gặp Mạc Nhiên thì như trút được gánh nặng,
hạ giọng: “Mau khuyên Vương gia đi. Vương gia hôm nay như một người điên, vừa
sáng sớm đã gọi các huynh đệ ra luyện võ trong tuyết gần nửa canh giờ. Cứ tiếp
tục thế này, e rằng các huynh đệ phải nằm liệt giường đến cả chục ngày mất.”
Tuy nói vậy, nhưng La Thượng lại khom người nhặt thanh kiếm rơi trên nền đất,
thét lớn một tiếng, rồi xông vào, tiếp tục hứng ngay một đòn phản kích của Sở
Bắc Tiệp, vội vàng giơ hai tay lên đỡ.

Keng! Hai thanh kiếm va vào nhau nảy lửa.

Cánh tay La Thượng như tê đi, kiếm cùn rơi xuống đất.
Sở Bắc Tiệp chẳng chút biểu cảm, nhả ra ba tiếng: “Không chịu khó.” Chân trái
chàng thuận đà vung lên, móc vào thắt lưng La Thượng, đá bay ra ngoài.

“Vương gia, thuộc hạ có việc bẩm báo.”

Như đang đợi Mạc Nhiên, vừa nghe thấy tiếng, Sở Bắc
Tiệp lùi ra sau một bước, thu lại binh khí, nhìn quanh một vòng, xua tay: “Hôm
nay luyện đến đây thôi, các ngươi lui hết ra.”

Đám cận vệ đang bị huấn luyện đến tối tăm mặt mũi như
được đại xá, vâng dạ rối rít, rồi vội đỡ những huynh đệ đang nằm trên đất ra
khỏi tiểu viện. Trước khi đi khỏi, họ còn không quên nhìn Mạc Nhiên với ánh mắt
cảm kích.

“Có việc gì cần bẩm báo?” Sở Bắc Tiệp thu kiếm, cầm
lấy chiếc khăn bông ấm áp thị nữ vừa đưa đến. Gió tuyết dữ dội, chàng chỉ mặc
mỗi chiếc áo đơn mà người vẫn mướt mồ hôi.

“Hồng Tường đã khuyên nhủ cả đêm nhưng Sính Đình cô
nương vẫn không chịu nhấp dù chỉ một giọt nước, thuộc hạ nghĩ...”

Rầm!

Sở Bắc Tiệp vung tay đấm mạnh xuống mặt bàn, rồi đứng
phắt dậy, lạnh lùng: “Có mỗi một nữ nhi cũng không trông coi được sao? Mới sáng
sớm đã đến bẩm báo cái gì? Lui ra, bản vương không muốn nghe đến cái tên này.”

Dù đứng trước vạn quân, Sở Bắc Tiệp cũng chưa bao giờ
mất phong độ như vậy. Mạc Nhiên lập tức im bặt, không dám nói gì thêm, cúi đầu
đáp: “Rõ.”

Lùi ra đến cửa tiểu viện, Mạc Nhiên vẫn chần chừ thêm
một lát, nhưng ngẩng lên nhìn bóng dáng kiên quyết của Sở Bắc Tiệp thì khẽ thở
dài, quay người bước đi.

Tình hình ngày càng tồi tệ.

Sau đêm thứ nhất, mặc cho Hồng Tường khóc lóc khuyên
răn, Sính Đình vẫn chẳng nói một lời.

Không chỉ cơm canh, mà ngay cả trà nước đều chịu chung
số phận, nóng hổi bưng vào để rồi nguội ngắt mang ra.

Hồng Tường mời Mạc Nhiên đến một góc bên ngoài phòng,
hạ giọng: “Làm thế nào bây giờ? Đã hai ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy, người đúc
bằng sắt còn chẳng chịu nổi. Sở tướng quân cũng không nghĩ được cách gì hay sao?”

Nụ cười khổ sở thoáng qua trên khuôn mặt thanh tú của
Mạc Nhiên: “Biết làm thế nào? Chẳng lẽ lại dùng hình phạt trong quân đối phó
với Sính Đình cô nương? Nàng ấy thế này, cố nhồi nhét, chỉ sợ càng khiến tình
hình thêm tồi tệ.”

Hai người chau mày đứng đó một lúc vẫn chẳng nghĩ ra
gì, đành quay lại phòng.

Trong phòng, Sính Đình đang thảnh thơi đọc sách. Nàng
không cần Hồng Tường chải đầu, tự mình búi lệch sang một bên rồi cài trâm. Mấy
sợi tóc còn lại xõa xuống vai làm nổi bật khuôn mặt xanh xao vì không chịu ăn
uống gì, càng khiến Sính Đình thêm phần thanh tú. Thấy hai người vào phòng,
Sính Đình ngước lên mỉm cười, như lời chào hỏi, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc
sách.

Ban đầu Mạc Nhiên còn tưởng Sính Đình cố tình uy hiếp,
chỉ là mấy trò tầm thường, một khóc, hai lu loa, ba dọa tự tử, chẳng có gì
nghiêm trọng. Nhưng đến hôm nay, Sính Đình càng tự tại, Mạc Nhiên càng thấy
kinh hãi. Suy đi tính lại, Mạc Nhiên nói với Hồng Tường: “Ngươi cứ ở đây, ta đi
một lát rồi về.” Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng, dặn dò mấy người canh cửa
phải trông coi cẩn thận rồi cắn răng đi về phía thư phòng của Sở Bắc Tiệp.

Đi được nửa đường, Mạc Nhiên bỗng va phải một người.
Người đó cười hỏi: “Sở tướng quân đi đâu mà vội vã thế?”

Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt
đã lâu không gặp, hắn ngạc nhiên đáp: “Túy Cúc? Sao cô nương lại đến nơi này?
Gió tuyết quay cuồng, Hoắc thần y cũng chịu để cô nương khoác gió đội tuyết mà
đi sao?”

“Sáng sớm hôm qua xuất phát, trưa nay tới nơi, không
dám chậm trễ.” Túy Cúc mặc y phục và trang sức của thị nữ, ngẩng đầu nhìn trời,
nói: “Tiết trời quái quỷ gì không biết, đến giờ tuyết mới ngừng được một chút.
Nếu không phải Vương gia đích thân viết thư dặn dò không được lỡ việc, sư phụ
sẽ chẳng đời nào cho ta đi. Haizzz, mùa đông năm nay bão tuyết không ngừng,
chân của sư phụ lại đau...”

“Cô nương đến là vì...”

“Chuyện phiếm để sau hẵng bàn,
nghe nói Tướng quân đang phụ trách trông coi Bạch cô nương danh tiếng lẫy lừng,
Tướng quân mau nói cho ta nghe tình hình của Bạch cô nương hiện giờ thế nào.”

Túy Cúc vốn theo học Đông Lâm
thần y Hoắc Vũ Nam, bản lĩnh cũng đã bằng bảy, tám phần sư phụ. Nay Sở Bắc Tiệp
vội vã gọi Túy Cúc đến, Mạc Nhiên hiểu ngay ra cớ sự, bèn quay lại đáp: “Chúng
ta vừa đi vừa nói.”

Mạc Nhiên bước nhanh về chái nhà
phía tây, hạ giọng: “Đã hai ngày không ăn uống gì rồi, sức khỏe vốn đã rất yếu,
đêm đến lại ho rũ rượi...”

“Suỵt.” Túy Cúc bỗng giơ tay ý
bảo Mạc Nhiên im lặng. Nàng đến trước phòng, ngó vào trong, rồi lại quay ra,
nhíu mày hỏi, “Là cô nương ấy sao?”

“Sao thế?”

“Không dễ đâu.”

Ngoài sân có tiếng chân đi trên
tuyết,vị đại nương của nhà bếp xách theo hộp đồ ăn nặng trịch vào sân. Hồng
Tường bước vội từ phòng bên ra, lau hai bàn tay ướt vào lưng, rồi đón lấy phần
cơm: “Cơm đến rồi à? Mấy món Vương gia dặn đã làm cả rồi chứ?”

“Làm rồi, trời ơi, vì mấy đĩa đồ
ăn dân dã bé xíu ấy mà nhà bếp nháo nhào lên. Ở cái chốn này mà phải chuẩn bị
ngay mấy món đó của Quy Lạc, đâu phải việc dễ dàng.” Đại nương ngó vào trong
phòng, khẽ hỏi: “Trong kia thế nào rồi?”

Nhắc đến chuyện này, Hồng Tường
lại rầu rĩ: “Còn có thể thế nào? Tôi lo đến chết đi được, Bạch cô nương thì vẫn
thản nhiên vô cùng. Tôi nói đại nương nghe, nhìn ý của Vương gia, nếu Bạch cô
nương có làm sao... đừng nói là tôi, ngay cả mấy cái mạng trong nhà bếp kia
cũng gặp nguy hiểm đấy.”

Sắc mặt đại nương trắng bệch.

“Hộp cơm này, cứ giao cho ta.” Sau lưng Hồng Tường và
vị đại nương là khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

Hồng Tường giật bắn người, ôm lấy ngực quay lại phía
sau. Chưa kịp nói gì, Túy Cúc đã đón lấy hộp cơm từ tay nha đầu ấy: “Vương gia
có lệnh, từ hôm nay trở đi, ta sẽ chăm sóc Bạch cô nương. Hồng Tường vẫn ở lại,
giúp ta làm quen với những việc ở đây. Sau này cứ gọi ta là Túy Cúc được rồi.”

Hồng Tường tuy hơi kinh ngạc, nhưng lúc này còn mong
gì hơn là có người đến thay, bèn cúi đầu đáp: “Vâng.”

Vị đại nương vội vã: “Nhà bếp còn việc, tôi phải về
đây. Lát nữa tôi sẽ quay lại lấy hộp cơm, cô nương cứ đặt trên bàn của phòng
bên là được rồi.”

Mạc Nhiên bước đến: “Mau mang vào đi, cơm canh nguội
mất.”

Túy Cúc gật đầu, đến trước gian phòng chính, một tay
xách hộp cơm, một tay vén rèm cửa, quay lại thấy Hồng Tường vẫn đang theo sau
thì khẽ bảo: “Ngươi không cần vào, việc ở đây cứ để ta.”

Vốn đã quá quen với sự quật cường của Sính Đình, nay
nhìn Túy Cúc tự tin như vậy, Hồng Tường lại nghĩ đến bản lĩnh trước nay chưa
từng thấy của Sính Đình. Biết Sính Đình không hề xúc động trước bất cứ lời cầu
xin nào, Hồng Tường cũng chẳng biết nói gì, chỉ gật đầu với Túy Cúc, rồi đi vào
phòng bên.

Túy Cúc vén rèm, đứng trước cửa, lặng lẽ đánh giá Sính
Đình đang nằm trên giường đọc sách. Một lúc lâu sau, Túy Cúc mới tiến về phía
bàn, mở hộp cơm, lấy ra từng đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi đặt trên bàn.

Hai món mặn, hai món rau, một bát canh gà mộc nhĩ, một
bát cháo hầm, thêm cả bốn món dân dã của Quy Lạc. Mười món bày chung một chỗ,
đỏ đỏ xanh xanh, đủ màu sắc hương vị, khiến người ta thèm thuồng.

Sắp xếp đồ ăn xong, Túy Cúc đến bên giường, từ từ ngồi
xuống: “Nô tỳ Túy Cúc được Vương gia phân công đến hầu hạ Bạch cô nương.”

Sính Đình vẫn cúi đầu đọc sách, gáy hơi cúi xuống, để
lộ làn da trắng nõn, vô cùng lay động lòng người.

“Nô tỳ biết, những lời cần khuyên nhủ, Hồng Tường đã
nói rồi, cho dù trên bàn kia có là sơn hào hải vị, cô nương cũng không hề muốn
ăn.” Túy Cúc mỉm cười gian xảo, nói tiếp: “Tâm tư của cô nương chẳng qua cũng
chỉ vì muốn Vương gia ở bên cạnh. Với tính cách Vương gia, chưa đến lúc vạn bất
đắc dĩ, Vương gia sẽ không chịu thua. Theo nô tỳ thấy, đợi đến lúc vạn bất đắc
dĩ đó, cho dù Vương gia chịu đến, cô nương cũng chẳng còn hơi sức. Cứ tiếp tục
chàng thử thiếp, thiếp dò chàng thế này sẽ chỉ mất oan tính mạng, khiến Vương
gia đau khổ cả đời. Cô nương là người thông minh, sao có thể làm những việc
thiếu sáng suốt như vậy?”

Cuối cùng ánh mắt của Sính Đình cũng rời khỏi cuốn
sách, dịu dàng nhìn về phía Túy Cúc.

Túy Cúc thấy Sính Đình đã lay động, liền tiến thêm một
chút, hạ giọng bảo: “Cô nương yêu thương Vương gia sâu đậm, nỡ lòng nào tìm đến
cái chết, để lại một mình Vương gia? Cô nương phải biết giữ gìn bản thân, sau
này mới có thể đón nhận tình yêu thương của Vương gia chứ. Ở đây nô tỳ có
phương thuốc bí truyền, uống một viên bằng ba ngày ăn uống. Còn chỗ cơm canh
trên bàn kia, cô nương cứ mặc kệ, rồi sẽ có người bê đi. Cứ tiếp tục thế này,
chưa đến hai, ba ngày nữa, chắc chắn Vương gia sẽ đau lòng mà đến thăm cô nương.”
Vừa nói, Túy Cúc vừa lấy trong người ra một lọ gốm tinh xảo, lắc lắc trước mặt
Sính Đình, “Kế này thần không biết quỷ không hay, rất thích hợp để thử tâm ý
của Vương gia với cô nương, lại chẳng hại bản thân, cô nương thấy sao?”

Giấu mình sau cánh cửa, với thính lực hơn người, Mạc
Nhiên có thể nghe thấy gần hết lời Túy Cúc thì thầm, trong lòng thầm than lợi
hại.

Đánh địch phải đánh vào tâm, bình thuốc này chính là
mồi câu tốt nhất, nếu dụ được ý chí ham sống của Sính Đình, cũng coi như đã phá
được một lỗ hổng trên bức tường chắc chắn, mọi việc sau này sẽ trở nên dễ dàng
hơn.

Ánh mắt Sính Đình vẫn vô cùng hiền hòa, trong như nước
hồ thu. Nàng nhìn Túy Cúc hồi lâu, hỏi: “Ngươi có ngửi thấy hương thơm của
tuyết không?” Mấy ngày không ăn uống gì, giọng của Sính Đình đã khản đặc, nhưng
vẫn tiềm ẩn một sức hút đặc biệt lay động lòng người.

Túy Cúc ngạc nhiên, không biết trả lời thế nào.

Sính Đình chậm rãi quay đi, ánh mắt dừng nơi không
gian đầy bông tuyết, mặt trời đang cố vươn mình ra khỏi tầng mây sâu. Hàng lông
mày nàng giãn ra, uể oải: “Lòng không vẩn đục mới có thể ngửi thấy hương thơm
của tuyết. Nếu lòng vẫn buồn khổ, tâm vẫn bàng hoàng thì sống và chết có gì
khác nhau? Ta đã tìm được cách tháo gỡ những khúc mắc trong lòng, ngươi hãy nói
với Vương gia, cả đời này Sính Đình chưa bao giờ vô ưu vô lo như lúc này.”

Túy Cúc sững sờ hồi lâu, rồi ngượng ngùng cất bình nhỏ
vào trong áo, đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa, ngẩng lên nhìn vẻ mặt ngạc nhiên
đến bất lực của Mạc Nhiên, nói, “Hết cách rồi, trừ phi Vương gia đích thân đến.”

Mạc Nhiên bất lực thở dài: “Nói thì dễ, chỉ lo Vương
gia còn khó khuyên nhủ hơn Bạch cô nương. Ta chỉ sợ, đợi đến lúc Vương gia hồi
tâm chuyển ý, Bạch cô nương đã hết cách rồi. Lúc ấy, cô nương và ta làm sao
gánh được tội danh này?” Tình cảm nam nữ thật đáng sợ, ngay cả một người anh minh
như Vương gia cũng không thoát khỏi lưới tình.

Đoạn nghiệt duyên này, có lẽ bởi hai người họ quá
thông minh nên đã tạo ra bao trắc trở giày vò.

Túy Cúc nói: “Bên này nghĩ không ra cách thì phải thử
bên kia vậy. Hãy chờ tin ta.” Dứt lời, mặc kệ Mạc Nhiên, Túy Cúc bước thẳng về
phía thư phòng của Sở Bắc Tiệp.

Trong thư phòng, Sở Bắc Tiệp đang cầm chén trà trên
tay, đến lúc nguội ngắt vẫn chưa uống ngụm nào. Bỗng ngoài cửa có tiếng người
gọi: “Vương gia, Túy Cúc cầu kiến.”

Sở Bắc Tiệp đứng phắt dậy, bỗng có cảm giác mình đã
quá xúc động, lại chậm rãi ngồi xuống, đặt chén trà lên bàn, trầm giọng: “Vào
đi.”

Túy Cúc bước vào, hành lễ với Sở Bắc Tiệp: “Vương gia,
Túy Cúc đã gặp Bạch cô nương rồi.”

“Vẫn không chịu ăn uống gì?”

“Vâng.”

“Sức khỏe thế nào?”

“Nhìn sắc mặt rất yếu.”

Sở Bắc Tiệp “hừ” một tiếng, hỏi với giọng thấp trầm: “Còn
chưa bắt mạch?”

“Chưa ạ.”

“Chưa cho uống thuốc?”

“Chưa ạ.”

“Chưa châm cứu?”

“Chưa ạ.”

Sở Bắc Tiệp cười gằn: “Sư phụ ngươi khen ngươi thông
minh lanh lợi, giỏi đoán biết tâm tư người bệnh, chữa được cả tâm bệnh. Nay đã
không cần dùng tới bắt mạch, cho thuốc, châm cứu, nhất định là có cách trị khác
rồi?”

“Vâng.” Túy Cúc cung kính đáp, “Đúng là Túy Cúc đã có
cách giúp Bạch cô nương.”

“Hả?” Một tia tinh anh thoáng qua, “Nói xem, ngươi định
giúp nàng thế nào?”

Túy Cúc suy nghĩ giây lát, rồi nói nhanh một câu: “Nếu
Vương gia kiên quyết không đến thăm Bạch cô nương, thì cách duy nhất Túy Cúc có
thể giúp Bạch cô nương chính là điều ra một liều độc dược cực mạnh, để Bạch cô
nương thoải mái rời khỏi thế giới này.” Túy Cúc dừng lại, thở dài, “Không ai
khuyên nhủ được Bạch cô nương. Túy Cúc chỉ nghe một câu nói là biết Bạch cô
nương không hề uy hiếp ai, mà thực sự đang rất vui vẻ thoải mái, không hề oán
hận mà chờ đợi quyết định của Vương gia. Lương y như từ mẫu, nếu đã biết không
thể cứu, chi bằng giúp họ ra đi thật thoải mái.”

Sở Bắc Tiệp ngừng thở, bàn tay nắm thật chặt rồi lại
thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, hạ giọng: “Nàng nói câu gì?”

“Bạch cô nương hỏi Túy Cúc có ngửi thấy hương thơm của
tuyết không.” Túy Cúc nhớ lại, “Bạch cô nương nói, lòng không vẩn đục mới có
thể ngửi được hương thơm của tuyết.”

Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, hoảng hốt như bị sét đánh,
hồi lâu, mới thất thần hỏi: “Nàng nói thế thật sao?”

“Vương gia, nếu Vương gia đã hạ quyết tâm, hãy để Bạch
cô nương ra đi.”

Lời chưa nói hết, Sở Bắc Tiệp đã kéo mạnh tấm rèm cửa
nặng nề.

Gió rét thấu xương ùa vào, thổi phần phật bức tranh
thủy mặc treo trên tường.

Nhìn theo bóng lưng Sở Bắc Tiệp rời đi, Túy Cúc mỉm
cười nói khẽ: “Sư phụ ơi, con không đoán sai chứ, người bị bệnh chính là Vương
gia.”

Bước chân vào phòng, khoảnh khắc ánh mắt chạm tới
người Sính Đình, Sở Bắc Tiệp gần như bất động.

Chàng đã suy đoán rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ,
Sính Đình lại chờ mình trong tư thế ấy.

Nàng vẫn nằm nghiêng trên giường, người dựa vào gối
tựa, đầu nhẹ nhàng đặt trên gối, để lộ nửa khuôn mặt nhìn nghiêng hiền hòa, dịu
dàng. Chiếc chăn lông dày màu tím sẫm đắp đến ngang lưng, trông càng yếu ớt.
Trên tay nàng là cuốn sách đã lật đến một nửa.

Tất cả tạo nên bức họa hiếm có và đẹp đẽ.

Không nhìn thấy đôi đồng tử trong veo vì nàng đã nhắm
mắt, hàng mi đen dày in bóng trên khuôn mặt.

Nét cười khoan thai trên làn môi nứt nẻ.

Trong lòng Sở Bắc Tiệp bất chợt nảy sinh ý nghĩ.

Sính Đình đã đi rồi.

Nàng không còn nữa, mỉm cười mà ra đi.

Trời đất bỗng nứt ra vô số khe hở như những con mãnh
thú há to cái miệng khát máu, muốn nuốt trọn cả bốn mùa.

Tất cả đã không còn tồn tại, xuân hoa, thu nguyệt, hạ
trùng, đông tuyết. Tất cả đều biến mất.

Cái khoảnh khắc nàng so dây đàn, ngước đôi mắt trong
veo nhìn lên cũng không còn nữa.

Đã không còn nữa.

Sở Bắc Tiệp ngơ ngẩn như pho tượng bùn sắp sụp đổ.

Mạc Nhiên lao vào như mũi tên bắn, đỡ lấy cánh tay Sở
Bắc Tiệp, nhưng lại bị hất ra.

Đúng lúc Hồng Tường bước vào, nhìn thấy bóng dáng Sở
Bắc Tiệp thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cô nương, Bạch cô nương! Vương gia
đến thăm cô nương này.” Vừa nói, nha đầu ấy vừa nhào đến bên giường Sính Đình,
dịu giọng, “Cô nương đừng ngủ nữa, Vương gia đến rồi!”

Hồng Tường lay lay vài cái.

Sở Bắc Tiệp vẫn nhìn về đôi mắt ấy, hai mi khẽ động,
đôi mắt dần mở ra.

Đôi mắt cất giấu muôn vàn màu sắc của chốn nhân gian
đã từ từ tỉnh giấc, phát ra ánh sáng, cùng lúc với sự hé mở của tấm rèm mi,
những màu sắc ẩn chứa trong đó cũng dần xuất hiện.

Chăn, giường, gối, cuốn sách trên bàn tay ngọc và cả
khuôn mặt ngạc nhiên xen lẫn mừng vui của Hồng Tường, tất cả trở nên rõ ràng
hơn.

Cả người Sính Đình như được bao bọc trong một vầng
sáng bạc, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.

Đầu óc Sở Bắc Tiệp trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại
quầng sáng bạc toát ra từ thân thể người phía trước. Chàng như có một ý niệm
riêng, thúc giục bản thân tiến thẳng đến bên bàn, bưng bát canh gà mộc nhĩ lên,
ngồi xuống bên giường.

Không biết từ lúc nào, Mạc Nhiên và Hồng Tường đã lui
ra.

Thấy Sở Bắc Tiệp bê bát canh, Sính Đình mở to đôi mắt
sáng.

Ánh mắt họ, nhìn nhau không trốn tránh.

“Vương gia...”

“Nhất định phải tìm đến cái chết sao?”

“Vương gia có muốn Sính Đình sống không?”

Sở Bắc Tiệp mím đôi môi mỏng, im lặng nhìn bát canh.

“Vương gia yên tâm, Sính Đình không bao giờ ép Vương
gia nói những điều không muốn nói.” Sính Đình định ngồi thẳng lên, “Để tự Sính
Đình...”

“Không.” Không cần đắn đo, bàn tay chàng đặt lên bờ
vai gầy gò của nàng, bắt nàng nằm xuống.

“Để ta.” Chàng trầm giọng nói ra hai từ, rồi cầm lấy
thìa canh, cẩn thận múc một chút, đưa lên miệng thổi, bỗng phát hiện ra canh
không còn nóng, lông mày nhăn lại, quay sang gọi người.

“Không sao đâu,” giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Sở Bắc Tiệp quay lại.

Đôi môi xinh đẹp nứt nẻ, như chính vết thương trong
tim chàng.

“Không được, phải đổi canh nóng.” Chàng cất tiếng, “Sai
người sang nhà bếp làm lại một phần cơm canh khác mang lên đây.” Giọng nói
không cho phép bất cứ sự chậm trễ nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng nhận lệnh, rồi tiếng chân
người chạy đi truyền lệnh.

Chàng đặt bát canh nguội ngắt xuống, ánh mắt không sao
rời khỏi bờ môi nhợt nhạt của Sính Đình. Chàng lặng lẽ đưa ngón tay to bè của
mình lên, khẽ chạm vào những vết nứt.

“Nứt nẻ hết rồi...” Sở Bắc Tiệp nói khẽ, rồi không ngăn
được cúi xuống, đầu lưỡi nóng rực lướt qua môi nàng, làm dịu đi vết thương khô
rát.

Vẻ bình tĩnh của Sính Đình đã bị công phá. Nàng “A”
lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ quay mặt đi, nhưng lại bị bàn tay dịu
dàng của Sở Bắc Tiệp ngăn cản.

“Chẳng phải sinh tử, vinh nhục đều nghe theo ta sao?”
chàng hạ giọng.

Cái hôn ngang ngược, mạnh mẽ như khi chàng thống lĩnh
đại quân Đông Lâm hùng mạnh, kiên định tấn công kẻ địch.

Không ngăn được sự chiếm hữu, nàng như cánh hoa lìa
cành, mặc gió đông xoay chuyển.

Sính Đình thở gấp.

Nàng cố mở to mắt, muốn nhìn cho rõ tâm tư nơi đáy mắt
Sở Bắc Tiệp.

Ngón tay ngọc yếu ớt túm lấy vạt áo chàng, không biết
muốn đẩy ra, hay nắm chặt.

Bên ngoài tuyết dày cả tấc, khuôn mặt Sính Đình lại
nóng ran.

“Vương gia, canh nóng đến rồi...”

Không chỉ mỗi canh nóng, mà cả bốn tầng của hộp đồ ăn
đều đầy ắp, nóng hổi.

Chợt nhìn thấy cảnh phong tình, Hồng Tường và Túy Cúc
hai má ửng đỏ, khẽ cắn môi, vội vàng bày ra những món ăn.

Nhà bếp cũng thật lợi hại, chỉ một thoáng đã làm được
tất cả những thứ này.

Hai món mặn, hai món rau đặt chính giữa, các món khác
bày xung quanh như ngôi sao quây quần bên mặt trăng, hồng cam vàng tím, tươi
tắn vô cùng.

Vài lát hành xanh ngắt rắc trên bát canh chân giò hầm
hạt sen. Gió tuyết căm căm, khó khăn lắm nhà bếp mới tìm được đủ những thứ này.
Túy Cúc bưng bát canh lên, cúi xuống thổi cho nguội rồi đưa thìa canh đến trước
mặt Sính Đình.

“Bạch cô nương, Vương gia đến rồi, cô nương hãy cố ăn
một chút.”

“Ăn đi.”

Sính Đình không chịu mở miệng, cũng chẳng nói gì.

Bát canh thơm cũng không đủ sức lay động nàng.

Sau nụ hôn ngọt ngào, Sở Bắc Tiệp đã qua cơn xúc động,
khẽ buông giai nhân trong lòng, chau mày: “Nàng còn điều kiện gì?”

Sính Đình mím môi, ánh mắt buồn bã nhìn Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp ngồi bên giường, bị nàng nhìn thế thì cảm
thấy như lục phủ ngũ tạng đang xáo trộn hết lên, hết vòng này đến vòng khác,
hết tầng này đến tầng khác, không đau, không mệt, nhưng khó lòng chống đỡ.

Song, chàng không thể để nàng có một lại muốn có hai
mà hồ đồ như thế được. Sở Bắc Tiệp dồn lực về hai mắt, bình thản nhìn thẳng vào
nàng.

Ánh mắt càng trở nên sắc nhọn.

Chàng càng mạnh mẽ, nàng càng yếu ớt, đáng thương đến
mười phần, trong sự đáng thương ấy có đến mười hai phần không thể khuất phục.

Càng quật cường, càng khiến người khác thương yêu.

Sở Bắc Tiệp mềm lòng, thở dài.

Hóa ra hai bên đối đầu, không phải kẻ mạnh tất thắng.

Chẳng trách ải mỹ nhân chính là mộ anh hùng.

“Há miệng.” Sở Bắc Tiệp hoàn toàn bất lực, nhận lấy
bát canh từ tay Túy Cúc.

Vừa nói xong hai tiếng đó, vẻ ai oán trên mặt Sính
Đình hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ hân hoan, khóe môi cong
lên rất đỗi phong tình. Sở Bắc Tiệp luống cuống trước nụ cười của nàng, cánh
tay quen cầm kiếm nhất thời không vững, làm sóng mấy giọt canh xuống tấm chăn dày.

“Uống đi,” Sở Bắc Tiệp trầm giọng bảo.

Nét cười rạng rỡ tận đáy mắt, nàng ngoan ngoãn há
miệng, uống một thìa canh nóng. Sen ngọt mát, chân giò thơm nức.

“Thổi trước đã,” nàng bỗng nói.

“Hả?”

“Thổi trước đã.” Nụ cười càng quyến rũ, hai lúm đồng
tiền e ấp, “Bỏng đấy.”

Sở Bắc Tiệp thống lĩnh hàng trăm vạn binh mã, không
ngờ mình lại có ngày trở nên bất lực như thế. Chỉ vài lời oanh yến đã khiến
chàng cởi bỏ áo giáp, để nàng được đằng chân lân đằng đầu.

Chàng cứng nhắc cúi xuống, thổi canh, đợi canh không
còn nóng nữa, lại vụng về đưa đến miệng nàng.

Sính Đình ngoan ngoãn há miệng, húp những thìa canh
thơm ngon. Nàng dựa vào gối, mỉm cười: “Đây là món canh ngon nhất thiếp được
ăn, Vương gia nói có phải không?”

Sở Bắc Tiệp cố ôn tồn: “Bản vương làm sao biết được?”

Thấy chàng làm mặt lạnh, Sính Đình càng buồn cười, rồi
bỗng cười thành tiếng. Lại thấy ánh mắt Sở Bắc Tiệp thoáng tia giận dữ, nàng
cầm lấy thìa canh trong tay chàng, múc thật đầy, cẩn thận đưa lên miệng chàng.

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng.

Ánh mắt nàng trong veo, trong hơn cả suối nguồn, không
chút bụi bẩn, khiến tim chàng vừa uất ức vừa chua xót, cứ như nếu không há
miệng nhận lấy thìa canh ấy, chàng sẽ phụ cả thiên hạ, phụ người không bao giờ
được phụ bạc.

Đáng hận và đáng giận!

Chàng đã mím môi thật chặt, sau đó như lại đổi ý, đôi
mắt hổ ánh lên vẻ dứt khoát trước lúc quyết chiến trên sa trường. Chàng há to
miệng, cả thìa canh chui vào trong, rồi chàng bất chợt cúi xuống, một tay cầm
chặt bát canh, một tay giữ lấy vai Sính Đình, môi chạm môi.

Nàng cảm nhận được, không chỉ là canh mà có cả sự kiên
cường, quyết đoán, ngang ngược không ai bì kịp thuộc về Sở Bắc Tiệp.

Sao có thể không cam tâm chịu khổ?

Sính Đình khẽ chớp hàng mi dày, nhắm mắt lại, đôi tay
gầy guộc ôm lấy bờ vai chắc chắn của Sở Bắc Tiệp, cắn răng mà nói: “Từ nay trở
đi, chỉ cần Vương gia đối với Sính Đình có một phần không tốt, Sính Đình sẽ đối
với bản thân mình gấp trăm lần như thế. Sính Đình chỉ có mỗi cái mạng này, có
giày vò đến chết cũng chẳng sao, kết thúc mọi chuyện.”

Sở Bắc Tiệp ôm chặt nàng trong lòng, nghe vậy thì cả
người cứng đờ, sừng sộ: “Nàng còn muốn uy hiếp bản vương bao nhiêu lần nữa?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3