Cô nàng mộ bên - Phần 5 - Chương 37 - 38 - 39

Năm thứ năm: Gió lạnh tràn về

37. Désiée

-
Con ói rồi! – Arvid nói một cách vui vẻ. Đúng vậy. Cu cậu trớ đầy trên chiếc
quần âu mới tinh của tôi, trên bộ áo liền quần của Nils và trên người thằng bé.

Đó
là ngày đi làm thứ ba của tôi. Đáng lẽ thế. Arvid làm chuyện đó khi tôi dành ba
phút vào nhà tắm để tô son, với thằng Nils nhằng nhẵng bám chân.

Thậm
chí tôi không nghĩ nó bị ốm. Thằng bé chỉ phản ứng với chuyện gì đó. Sự thay
đổi chẳng hạn. Thời gian vừa qua Arvid toàn ở nhà, và chắc chắn nó không biết
phải làm gì ở nhà trẻ. Trong khi Nils thỏa thích chơi đùa trong gian phòng đầy
gối và hò hét vui vẻ thì Arvid chỉ ngồi sát vào tường và nhìn những đứa trẻ
khác vui chơi một cách trầm tư.

Thậm
chí tôi còn nghĩ đến chuyện thằng bé đã nhiễm lối suy nghĩ của Benny. Mấy cái
trò dở hơi này để làm gì thế? Chẳng có ai làm việc ở đây sao?

Arvid
chỉ khuây khỏa khi được ngồi vào khung dệt thảm bé tí. Thế rồi nó không thể
ngừng lại được nữa. Nó dệt hết tấm thảm này đến tấm thảm khác như một thằng nô
lệ. Những đứa trẻ khác tròn mắt nhìn Arvid, chúng rất ấn tượng với sự siêng
năng quái gở của nó, và cũng đòi dệt thảm. Cuối cùng, cả nhà trẻ biến thành một
xí nghiệp dệt thảm. Các cô bảo mẫu không tài nào lôi bọn trẻ ra sân chơi được
nữa, ai cũng sợ sẽ bị thanh tra lao động sờ gáy.

Nhưng
có thể vụ ói mửa này là có chủ đích. Thằng bé muốn giúp Benny phá hoại sự
nghiệp đi làm của tôi. Tôi biết thừa Benny cũng rất muốn làm như vậy.

Mỗi
buổi sáng, khi tôi lái xe đi, anh rời khỏi chuồng bò một lát và đứng đó nhìn
tôi, hai vai rũ xuống, mặt tiu nghỉu như chó cụp đuôi. Anh còn đề nghị với tôi
những điều hết sức phi lý: anh thích tôi nghỉ làm để ở nhà dệt những tấm thảm
nhỏ, giống như thằng Arvid. Để có thể làm những bữa sáng thịnh soạn, bật lò
sưởi hai lần mỗi ngày, làm việc trong chuồng bò và pha cà phê nóng bất kể ngày
đêm.

Tôi
thấy anh thật quá lạc hậu. Đương nhiên tôi có thể tìm thêm thu nhập bằng cách
làm những việc lặt vặt ở nhà, nhưng tôi không biết ở thời này có ai kiếm sống
cả đời bằng việc sửa quần áo hoặc nấu thức ăn, chưa kể đó là những việc mà tôi
chẳng giỏi giang gì. Tôi lẩm bẩm rằng có lẽ anh cũng muốn tôi đi giặt thuê cho
dân nhà giàu, hoặc tự lấy tóc mình bện thành đồ trang sức mang ra chợ bán… và
mặt anh sáng rỡ như thể đó là những lời đề nghị nghiêm túc.

Chắc
chắn tôi cũng có thể kiếm thêm thu nhập bằng công việc viết lách nhì nhằng: các
bài phê bình, báo cáo, dịch thuật… Nhưng sự thật không chỉ nằm ở chỗ một công
việc chính thức toàn thời gian vẫn cho thu nhập khá hơn. Tôi không muốn làm
việc ở nhà với hai thằng con nghịch ngợm kéo dây tạp dề, rồi lại còn đủ thứ hạn
chế nữa. Tôi muốn thấy lại chỗ làm của mình, muốn dấn thân vào một công việc mà
mình đam mê, muốn có được sự thanh thản không bị trẻ con quấy rầy và muốn tán
gẫu vào mỗi buổi trưa với những người có cùng mối quan tâm.


vẻ như anh cũng đoán được điều đó. Chắc đó là lý do khiến anh lâu lâu lại đánh
xe lên chờ trước cửa thư viện và quan sát tôi. Tôi bực mình lắm, nhưng cũng cảm
thấy ở anh một sự trìu mến ghê gớm, đến nỗi tôi vừa muốn đánh cho anh một cái
lại vừa muốn ôm chầm lấy anh.

Càng
ngày anh càng hờn dỗi nhiều hơn để khiến tôi hiểu mình đã bỏ sót điều gì đó. Lại
xúc xích á? Em không thấy bao tay của thằng Arvid bị thủng à? Chẳng bao giờ có
tất sạch trong cái nhà này sao? Và khi tôi cố gắng giải thích
với anh là tôi phải làm việc tám tiếng mỗi ngày, mất một tiếng đi chợ, một
tiếng lái xe, lại còn phải nấu bữa tối cho cả nhà cùng cái cậu người Latvia háu
ăn kia nữa, anh chỉ nói nhẹ bâng:

-
Muốn nghỉ ngơi thì họa may chỉ có xuống mồ!


lần, Benny nói rằng tất cả những gì tôi tìm kiếm chỉ để thỏa mãn bản thân mình
và tôi chẳng đếm xỉa gì đến chồng con. Tôi lập tức phản công và hỏi anh động cơ
nào khiến anh làm quần quật trong chuồng bò. Khoản thu nhập cao chót vót cuối
mỗi tháng chắc?

Sau
đó chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ chúng tôi cảm thấy cả hai đều
muốn thỏa mãn bản thân.

Khi
Benny đưa cậu thực tập sinh người Riga về để có bầu bạn, tôi suýt nữa đã tung
hê mọi thứ. Cậu ta ăn như hùm và rất kỹ tính trong chuyện giữ vệ sinh sạch sẽ.
Tối nào cậu ta cũng vứt lại quần áo bẩn trên sàn phòng tắm và chờ đợi chúng
được giặt là thắng thớm sáng hôm sau. Cậu ta dùng hết cả nước nóng.

Sau
khi tôi về đến nhà, nước lúc nào cũng lạnh buốt. Tôi chưa kịp phàn nàn với
Benny thì anh bảo rằng “từ giờ trở đi em lo liệu để chuẩn bị thức ăn sáng trước
khi đi làm nhé, anh không có thời gian để nấu ăn cho cậu ta đâu!”

Đó
là lần đầu tiên tôi ném đồ vào Benny. Tôi đã chọn cái bình gốm xấu kinh dị hình
chiếc giày của anh.

38. Benny

Người
ta có ngày 11 tháng Chín năm 2001, ngày 26 tháng Mười năm 2004, và một vài ngày
không thể nào quên khác. Ngày của những thảm họa kinh khủng.

Đối
với tôi, ngày đó là thứ Bảy, 17 tháng Hai. Một ngày buồn tẻ và không có gì đặc
biệt giữa mùa đông, ngày thánh Alexandra. Thời tiết hôm đó xám xịt và
mờ sương sau một thời gian chịu ảnh hưởng của khối khí lạnh. Nhiệt độ ở
khoảng âm năm độ, một lớp tuyết mới đã phủ lên lớp băng giá cũ. Khi đi đến
chuồng bò sáng hôm ấy, tôi gai người vì thiếu ngủ. Tôi bị đánh thức lúc ba giờ
đêm, khi Désirée ngồi khóc trên giường vì kiệt sức. Nils bị đau tai và gào khóc
suốt đêm. Désirée đã cố đẩy chiếc xe nôi ra ngoài giữa màn tuyết rơi trong đêm,
giống như hồi thằng bé bị đau bụng co thắt và khóc quấy, sau đó cô ấy đi lại
trong nhà với thằng bé trên vai nhưng vẫn không ăn thua. Thế là cô ấy ngồi trên
giường và để mặc cho nước mắt tuôn trào.

Tôi
rời khỏi giường để tiếp quản thằng bé, và bắt đầu bế Nils qua hết phòng khách
đến phòng ngủ, nhà bếp, rồi lại quay về phòng khách, cứ thế rảo đi rảo lại. Tôi
chỉ muốn hét lên sau vài giờ như thế. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã gào
khóc khiếp lên được, mấy tháng trước là vì chứng đau bụng co thắt, còn bây giờ
là do bị viêm tai liên tục. Thường thì ban đêm tôi không trông thằng bé, tôi
cần ngủ để có thể làm việc, do vậy Désirée ngủ với thằng bé ở trong phòng ngủ
nhỏ mỗi khi nó khóc. Đôi khi Arvid cũng thức giấc và chen vào nằm cạnh mẹ.
Nhưng lần này, tôi thấy Désirée khóc ghê lắm… cô ấy ít khi làm thế.

Khoảng
năm giờ sáng thì Nils nhắm mắt và im lặng một lúc. May quá, thằng bé không thức
giấc khi tôi đặt nó vào trong giường. Tôi đã định ngủ một chút, nhưng nhanh
chóng hiểu ra mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn khi phải thức dậy một giờ sau đó.
Tôi bèn pha cho mình một cốc cà phê hòa tan đậm đặc đến nỗi cái thìa cũng phải
dựng đứng lên. Sau đó tôi ra khỏi nhà đi vắt sữa. Lũ bò khởi động khá chậm
chạp, trong bụng chúng có gắn đồng hồ mà, nhưng rồi cũng vắt sữa được. Tôi
chuẩn bị sẵn thức ăn được ủ nóng cho vào ca vắt sữa buổi tối, sau đó tôi đi dọn
tuyết. Tôi đã định sẽ ngủ trưa một chút để lấy lại sức.

Tôi
lái máy kéo ra, đổ xăng đầy bình và bật đài trong tai nghe của mũ bảo hiểm. Rồi
tôi bắt đầu dọn tuyết. Lúc đó chỉ mới chín giờ sáng. Đèn đóm trong nhà còn chưa
bật.

Tôi
dồn tuyết thành một đống lớn gần chuồng bò. Tới, lui, tới, lui với cái lưỡi
xúc, những di chuyển đơn điệu chỉ càng khiến tôi buồn ngủ hơn. Tôi nhận thấy bộ
áo liền quần của Arvid trên tuyết và tự hỏi sao nó lại nằm ở đó. Tôi dặn mình
lát nữa đem nó vào nhà.

Sau
đó tôi không nhớ gì thêm, cho đến khi trông thấy một nắm đấm đập liên hồi vào
kính buồng lái. Tôi gỡ mũ bảo hiểm và tắt động cơ. Lúc đó tôi mới nghe thấy
tiếng hét nhức nhối đến tận xương tủy. Tiếng hét của Désirée.


ấy đã mở cửa buồng lái và vừa la khóc vừa chỉ vào tuyết. Cô ấy chỉ vào bộ áo
liền quần của Arvid.

-
Khỉ gió, cái quái gì…? – Tôi nhảy xuống và chạy đến xem tại chỗ.

Tôi
gần như không thể nói lên lời.

Đó
không phải là bộ quần áo.

Đó
chính là thằng Arvid.

Tôi
đã để bánh sau của máy kéo cán qua người nó.

Thằng
bé nằm yên, mắt nhắm nghiền, trắng bệch như tuyết. Tôi cũng bắt đầu khóc lóc.

-
Khỉ gió, sao cô lại để nó ra ngoài mà không cảnh báo tôi? Désirée, cô làm mẹ
kiểu gì thế?

Một
phản xạ tức thời. Đổ lỗi cho ai đó. Tôi cứ thế nói mà không suy nghĩ. La hét và
đấm đá. Tôi suýt nữa đã đánh Désirée.

Nhưng Désirée mới là người đánh tôi. Cô đấm tôi và
gào lên:

- Tại anh cả! Anh đã cán thằng bé! Anh chẳng bao
giờ để ý gì hết! Anh giết con rồi!

Ngay giữa lúc om sòm đó, chúng tôi nghe thấy một
tiếng rên nhẹ. Thằng Arvid còn sống, ơn trời, con tôi còn sống!

Tôi quỳ xuống bên cạnh thằng bé và gạt lớp tuyết
xung quanh nó. Désirée lao vội vào trong nhà để gọi cấp cứu. Arvid mở mắt ra
nhìn tôi, nhưng thằng bé không nói gì.

Dấu vết trên mặt tuyết cho thấy rất rõ là bánh sau
của máy kéo đã cán qua người thằng bé. Một chiếc máy kéo nặng hai tấn cán qua
người thằng bé hai tuổi, nhưng nó vẫn còn sống. Tôi quyết định không nâng thằng
bé dậy. Chắc chắn đây không phải là lúc chần chừ. Tôi nhẹ nhàng luồn cái xẻng
vào bên dưới thằng bé, rồi gạt tuyết đi. Tôi đưa nó vào băng ghế sau của xe hơi
và cẩn thận đắp cho nó một cái chăn. Mặc kệ Désirée với cái xe cấp cứu cần cả
tiếng đồng hồ để chạy đến nơi, tôi nhảy vào ghế lái và phóng đi. Désirée xuất
hiện trên thềm nhà trong chiếc vảy ngủ bị tuyết làm ướt đẫm phần bên dưới. Cô
vẫy tay và la hét. Khỉ gió! Để cho một thằng bé hai tuổi ra ngoài một mình giữa
lúc máy kéo đang chạy!

Tôi căm ghét Désirée trong suốt chuyến đi. Nhờ
tiếng rên rỉ của Arvid trên băng ghế sau, ít nhất tôi cũng biết thằng bé còn
sống.

39. Désirée

Có một điều mà tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh
ta. Bỏ đi một mình với đứa con đang thập tử nhất sinh của tôi mà thậm chí không
buồn hỏi xem tôi có muốn đi cùng hay không. Khi nhìn thấy anh ta nhảy lên xe
hơi, ý nghĩ đầu tiên của tôi là anh ta bỏ đi để mặc tôi giải quyết mọi chuyện.
Nhưng rồi tôi hiểu anh ta tự mình đưa Arvid đến bệnh viện. Tôi chạy ra ngoài và
kêu lên, nhưng anh ta không dừng xe lại mà cứ thế phóng đi như ma đuổi.

Tôi quay vào nhà gọi điện đến hãng taxi và nghẹn
ngào tới nỗi người ta khó khăn lắm mới hiểu được lời tôi nói. Sau đó, tôi bế
thằng Nils đang ngủ say lên, thằng bé bắt đầu mếu máo khi tôi mặc quần áo và
quấn chăn cho nó bằng bàn tay run lẩy bẩy. Hãng taxi gọi đến vì họ không tìm
được đường. Quả thực, đường sá trong làng không được đặt tên, nên tôi phải chỉ
đường qua điện thoại cho tài xế.

Cái mũ trùm đầu của Arvid đang nằm dưới đất, ngay
trên ngưỡng cửa. Đôi ủng của thằng bé không có ở đó. Nó rất tự hào vì tự mặc
được bộ áo liền quần dù chỉ mới có hai tuổi rưỡi. Tôi đoán thằng bé đã tỉnh dậy
và đi vào phòng ngủ của chúng tôi, ở đó tôi đang ngủ như chết sau khi đã thức
gần như cả đêm. Tôi lờ mờ nhớ là thằng bé đã kéo tay mình và bảo là nó muốn ăn.
Nhưng trước khi kịp trả lời con thì tôi đã lại ngủ thiếp đi.

Không nghi ngờ gì nữa, thằng bé đã xuống cầu thang
và kéo được bộ áo liền quần treo trên móc của mình. Nó mặc bộ đồ vào người, rồi
xỏ chân và đôi ủng bé xíu. Sau đó nó ra ngoài đi tìm bố. Lúc nào cũng bố. Với
Arvid, bố nó là nhất. Nó thế đấy. Từng như thế. Luôn như thế.

Cuối cùng chiếc taxi cũng chạy đến nơi. Tôi nhảy
vào trong xe và hét lên: “Chở tôi đến bệnh viện gấp!”. Người tài xế muốn tỏ ra
lịch sự, anh ta khen cái sân được dọn tuyết sạch sẽ, nhưng câu nói đó chỉ khiến
tôi khóc thêm lần nữa. Nils cũng khóc theo. Ông tài xế hỏi thăm thằng bé
và tôi khó chịu đáp rằng nó bị đau tai. Thế là ông ta bắt đầu huyên thuyên rằng
cứ ba đứa trẻ con thì cả ba đều bị viêm tai, rằng chỉ vì thế thì không cần phải
đưa thằng bé đi bệnh viện cấp cứu. Tôi quát lên bảo ông ta im miệng, sau đó tôi
bình tĩnh lại, và giải thích chuyện đã xảy ra. Ông ta không nói gì nữa.

Lúc đến phòng cấp cứu, tôi lao bổ vào trong cùng
với thằng Nils trên tay. Nghe thấy tiếng “Ơ này!” sau lưng, tôi nhận ra mình
quên trả tiền, nhưng trong người không có đồng nào. Giữa lúc bấn loạn, tôi quay
gót và chìa thằng Nils quấn trong chăn cho người tài xế. Không hiểu sao tôi lại
nghĩ phải đưa thằng bé ra như một vật thế chấp để bảo đảm tôi sẽ quay lại.

Tại quầy tiếp tân, có một cô gái bị cảm cúm đang
ngủ gà gật. Cô ta trông rất trẻ, như thể chỉ mới mười lăm tuổi. Bảng tên trên
ngực cô ta đề chữ Cecilia.

- Nó đâu rồi? – Tôi hét lên. – Thằng bé bị xe cán đâu?

- Thằng bé nào? Con bé chứ? – Cô gái quát lại. – Nó
chỉ bị bong gân mắt cá thôi mà! Chị vui lòng lấy số rồi ngồi đợi. Khi nào đến
lượt tôi sẽ gọi.

- Đợi đến lượt á! Trò gì thế này? Ở đây chỉ có mình
tôi thôi mà!

Cô ta hất đầu về phía bác tài vẫn đang đứng ngây
người vì ngạc nhiên, trên tay bế thằng Nils.

Tôi ngồi xuống và giải thích tình hình với ông tài
xế taxi. Ông ta rất nhã nhặn, chắc ông ta cũng hiểu không thể đòi tiền được một
mụ đàn bà khoác mỗi chiếc váy ngủ trên người. Sau đó, tôi quay sang tấn công
Cecilia. Cô ta vừa mới vào ca trực và không biết gì cả, ngoài hồ sơ của con bé
mà cô ta vừa làm. Bế lấy thằng Nils, tôi bắt đầu chạy quáng quàng trong hành
lang và lần lượt mở cửa các phòng bệnh. Không có người. Tiếng phản đối của
Cecilia vang lên lồng lộng phía sau lưng tôi.

Tôi tìm thấy Benny ở trong căn phòng thứ ba. Một y
tá đang ngồi cạnh và đặt đặt bàn tay lên cánh tay anh ta. Benny đang nhìn đăm
đăm vào khoảng không trước mặt và có vẻ trơ ra trước mọi hình thức tiếp xúc.

- Thằng bé đâu rồi? – Tôi gào lên. – Arvid đâu? Con
tôi còn sống không? – Đột nhiên tôi chửi luôn. – Đồ khốn! – Tôi tiến đến và
thúc cùi trỏ vào Benny khiến anh ta suýt ngã nhào khỏi ghế. Khi anh ta nhìn
tôi, đôi mắt anh ta thâm hẳn lại.

Bà y tá nhanh chóng đứng dậy và chen vào giũa hai
chúng tôi.

- Thằng bé hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc
biệt. – Bà ta nói. – Nó đang được cứu chữa bởi những chuyên gia có kinh nghiệm.
Sau khi truyền dịch xong và có kết quả chụp X-quang, nó sẽ được phẫu thuật
ngay.

Nếu tình cảnh của chúng tôi không kinh khủng đến
thế thì chắc nó sẽ rất buồn cười, ít nhất là trong con mắt của người ngoài
cuộc. Trên phim ảnh, người ta thường thấy những người thân chờ đợi trong sự lo
lắng, nắm chặt tay nhau, hoặc đi mua đồ ăn thức uống cho nhau. Còn Benny và tôi
thì chỉ chực lao vào ẩu đả. Anh ta đẩy tôi, tôi giật mũ anh ta, anh ta kéo tóc
tôi. Suốt đời tôi sẽ không quên chuyện này.

Bà y tá đưa được tôi ra khỏi phòng nhờ một thế khóa
có lẽ đã được học trong môn judo. Tôi bị bà ta bẻ quặt tay ra sau lưng. Nhưng
tôi không buông thằng Nils.

Trong hành lang, bà ta nghiêm giọng nói với tôi:

- Chồng chị đang bị sốc nặng, chị cũng thế. Giờ
không phải là lúc để hai anh chị sửng cồ với nhau. Tôi sẽ đưa chị đến chỗ thằng
lớn. Đưa thằng bé cho tôi!

Bà y tá đỡ lấy Nils từ tay tôi. Thằng bé lập tức
ngủ ngon lành trong vòng tay bà ta. Tôi được dẫn đến một căn phòng, nơi tôi có
thể nhìn thấy Arvid qua một cái cửa sổ. Thằng bé đang nằm ngửa, hai mắt nhắm
nghiền. Trông nó bé xíu so với một cái băng ca to đùng. Tay nó được gắn ống truyền
dịch. Tôi không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu sự sống nào của thằng bé. Ai đó đã
cắt bỏ bộ áo liền quần của Arvid và vứt nó trên sàn. Tôi bất tỉnh nhân sự.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3