Cô nàng mộ bên - Phần 2 - Chương 20 - 21 - 22 - 23

20. Benny

Có lúc mọi chuyện tưởng như đã thất bại thảm hại.
Thật sự thì, lỗi tại Liên minh châu Âu mà ra cả.

Đầu tiên là cái biểu mẫu khỉ gió mà tôi đã điền
sai, dẫn đến việc tôi nhận được nhiều tiền trợ thuế hơn mức mà mình được hưởng.
Nhưng ngược lại, biết đâu tôi cũng đã điền sai hàng đống giấy tờ và bị mất
tiền oan uổng thì sao? Những khi ấy liệu có ai nhắc nhở tôi không?

Tôi đã nhận được nhiều bức thư với lời lẽ ngày một
mạnh bạo, trong khi tôi chẳng biết hỏi ai để được giúp đỡ và cũng không có thời
gian. Việc cày ải mùa xuân vừa mới bắt đầu. Ngẫm lại, tôi chợt nhận ra đã suy
nghĩ đến chuyện này nhiều hơn mình tưởng. Một tối nọ, Désirée khẽ nói với giọng
khô khốc:

- Bất quá thì thuê một căn hộ!

- Thuê cho ai? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

-
Cho em, chứ còn ai nữa. Vì rõ ràng anh đang nghĩ lại.

- Em nói thế là sao?

Tôi dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ và nhìn
cô ấy chăm chú.

Lúc đó chúng tôi đang ngồi bên bàn, sau khi ăn cá
chiên xù với khoai tây nghiền. Désiréebiết nấu nướng, ít nhất cô ấy
cũng có thể làm được các món súp cầu kỳ kiểu Pháp. Tuy nhiên dạo này cô ấy rất
mệt. Bụng mang dạ chửa, lại phải ôm vô lăng lái xe về nhà mỗi tối thì còn nói
năng gì nữa. Tôi nhận ra Désirée đã tháo tung một cây bút bi, ngón tay cô ấy
dính đầy mực xanh. Mắt cô nhìn chằm chằm vào tấm vải nhựa trải bàn.

- Benny, anh tưởng em không biết gì sao? Đã hai
tuần nay anh gần như không nói chuyện với em. Đêm anh thức chong mắt nhìn lên
trần nhà, anh thậm chí không buồn nhìn em khi ngồi vào bàn ăn. Anh đang tự nhủ
nếu Anita còn ở đây thì tối nào anh cũng được ăn xúc xích kiểu truyền thống chứ
gì! Chưa kể còn cái vụ cày bừa mùa xuân trong khi em không biết lái máy
kéo
, dù có bầu hay không có bầu.

Nói đến đây thì Désirée òa khóc.

Chết tôi rồi. Một phụ nữ đang khóc trong bếp nhà
tôi, lại còn do lỗi của tôi nữa chứ! Hình như cánh đàn ông có gì đó nằm trên
nhiễm sắc thể nam của bộ gen di truyền biến họ thành những chú chó ngơ ngác khi
phụ nữ khóc. Chúng tôi chỉ còn biết làm một chuyện duy nhất là bò sát đất và
mút chân, hoặc nằm ngửa, giơ cổ ra. Tôi thì chưa hề được miễn dịch vụ này. Mẹ
tôi chẳng bao giờ khóc, Anita cũng không, ngoại trừ lúc chia tay.

Tôi vội lao đến bên Désirée. Cô khóc thổn thức. Tôi
vòng tay ôm Désirée vào lòng, và côấy để yên cho tôi ôm. Hai chúng tôi quắp lấy
nhau một lúc, với vật cản duy nhất là cái bụng bầu. Ôm nhau thế này chẳng tiện
chút nào, nhất là khi trước mặt có món khoai nghiền đang nguội dần trên đĩa.

- Con Tôm bé bỏng của anh, sao em lại tưởng tượng
ra chuyện ghê gớm như thế? Em nghĩ anh không muốn em ở đây nữa sao? Mỗi khi
thức giấc buổi sáng và nhìn thấy em đang ngủ bên cạnh, khi tự nhủ suýt nữa đã
để mất em, anh còn thấy xấu hổ với chính mình nữa là. Khổ thân, em không nghĩ
là anh đưa em về đây làm người giúp việc nhà đấy chứ? Anh… anh…

- Đừng có dùng cái chữ “khổ thân” đó với em. –
Désirée sụt sịt, nhưng có vẻ đã nguôi nguôi.

- Chỉ tại cái mẫu đơn chết tiệt của Liên minh châu
Âu! – Tôi thốt lên. – Người ta dọa lôi anh ra tòa đấy! Em xem, làm như anh là
con bò để bị xỏ mũi lôi đi không bằng!

Désirée lập tức ngồi thẳng người lại, mặt lộ rõ vẻ
ngạc nhiên.

- Mẫu đơn của Liên minh châu Âu á? Anh lôi hết các
loại giấy tờ ra đây. Không ai được phép lôi anh ra tòa! – Désirée đã bình tâm
lại trong một thời gian kỷ lục. – Đưa em xem nào. Không gì giải tỏa adrenaline
tốt bằng một chút hục hặc với cơ quan hành chính.

Hơi ngượng ngùng, tôi đi đến chiếc bàn đầy ứ tài
liệu và lấy ra tất cả mọi thứ giấy tờ liên quan đến tài chính có thể tìm được.

Désirée ngồi nghiên cứu chúng, miệng liên tục lẩm
nhẩm gì đó trong suốt gần một tiếng đồng hồ, sau đó cô lên tiếng:

- Mai em sẽ lo liệu vụ này. Em nghĩ mình đã tìm ra
người cần gặp để giải quyết rồi! Cái tay Lundberg này, anh có nghĩ vậy không?

Tôi chẳng biết nữa. Tôi thậm chí còn không nhận ra người
ký tên là Lundberg, mỗi lần động đến giấy tờ là tôi chỉ dám hé mắt nhìn qua kẽ
ngón tay.

- Anh thuộc nhóm người chuyên gọi các công chức
bằng ngài và đội họ lên đầu. – Désirée kêu lên. – Họ có phải
vậy đâu! Không bao giờ được buông xuôi mà không chiến đấu! Khí thế lên nào!

Rồi cô ấy nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên:

- Em chẳng hiểu vừa rồi mình bị sao nữa. Thật sự em
đâu có như thế. Hình như em bị bản năng tự vệ chế ngự. Để bảo vệ em, và cả anh
nữa!

Ba tuần sau đó, Désirée đắc thắng xuất hiện với một
tờ giấy trong tay, đồng nghĩa với việc cô ấy đã hạ đo ván bọn họ bằng cách này
hay cách khác. Trong tờ giấy có rất nhiều dòng chữ bắt đầu bằng Căn cứ
theo, Dựa trên
Xét rằng. Và quan trọng nhất là cái
câu Chúng tôi quyết định sẽ không đưa vụ việc ra tòa. Nhưng
đương nhiên tôi vẫn phải chịu một khoản tiền phạt.

Tối hôm đó tôi hát tưng bừng trong chuồng bò.

21. Désirée

Khi tháng Tư về, tôi hỏi Benny chúng tôi sẽ đi nghỉ
ở đâu. Lúc đó chúng tôi cũng đang ngồi trong bếp và vừa ăn sáng xong. Tôi đặt
vài quyển catalogue lên bàn.

- Đi du lịch á? – Benny trố mắt hỏi tôi.

- Vâng. Chắc chắn năm nay mình phải đi khá sớm, vì
em bé sẽ chào đời khoảng tháng Tám, trong tháng cuối cùng người ta sẽ không cho
em đi máy bay đâu.

- Máy bay? – Benny hỏi lại, đôi mắt mở to như đít
chén.

- Anh có thể nhờ Bengt-Gӧran trông giúp đàn bò
trong một tuần được mà, đúng không?

- Bengt-Gӧran?

- Anh Benny, anh có thôi lặp lại những gì em nói
không đấy! Anh không tin Bengt-Gӧran sẽ đồng ý giúp à?

Benny có vẻ mặt rất lạ. Sau đó tôi nghĩ bụng có lẽ
cảm giác của anh giống như người bác sĩ sắp phải thông báo với bệnh nhân của
mình là chị ta bị bệnh sắp chết.

- Bengt-Gӧran hè nào cũng sang giúp anh từ khi cậu
ấy ngừng nuôi bò sữa... – Benny lên tiếng.

-
Tốt! Anh thấy đảo Crete thế nào? Em từng đi đến đó rồi, em rất muốn...

Benny
chậc lưỡi.

-
Em này.

-
Vâng ạ?

-
Em có biết bò sữa ăn cái gì không?

-
Bò sữa ăn cỏ chứ gì! Cỏ khô, cỏ tươi, nói chung là các loại cỏ để thay đổi khẩu
vị. Và mấy cái viên thuốc mà anh nhét vào trong cỏ nữa. Đúng không?

-
Đúng. Bò ăn rơm cỏ và thức ăn tinh. Thức ăn tinh như cám chẳng hạn, ta có thể
mua lúc nào cũng được. Còn cỏ thì, em có biết cỏ mọc khi nào không?

-
Cỏ bắt đầu mọc vào mùa xuân, sau đó tiếp tục tăng trưởng vào mùa hè. Anh đang
định nói gì đấy?

-
Em lại đúng rồi, Désirée. Cỏ mọc suốt mùa hè, và anh đang cố nói với em một vấn
đề đây.Mùa hè chính là lúc chúng ta phải đi cắt cỏ. Sau đó phơi khô,
cuộn tròn lại và cho vào kho hoặc tháp ủ, để mang ra dùng dần trong mùa đông.
Nếu không thì bò chết đói, em ạ. Tất cả những chuyện đó là một công
việc rất nặng nhọc, em biết không, và trong lúc thực hiện chúng, ta vẫn phải
chăm sóc đàn bò như thường lệ, vắt sữa, cho ăn, tỉa móng... Chính vì thế mà
Bengt-Gӧran mới phải
giúp anh, bởi vì cần phải có hai người mới làm xuể, hoặc nhiều
người hơn thì càng tốt. Em có hiểu ý anh không, Désirée?

-
Nhưng vào mùa hè thì bò được thả ra đồng mà? – Tôi nói khẽ. – Hình như luật quy
định như thế, đúng không ạ?

-
Đúng vậy. Nhưng bò vẫn tiếp tục cho sữa, nên chúng ta phải tiếp tục vắt sữa.
Nếu vắt sữa bằng tay, tức là tha lôi nào xô nào ghế ra đồng để vắt sữa cho từng
con bò ấy, thì phải mất hai ngày trời mới xong được cả đàn. Ở đây mình lại
không thuê được người làm công nhật, nên cứ mỗi ngày ta lại phải lùa bò vào
chuồng hai lần để vắt sữa bằng máy. Chuyện đó cũng tốn nhiều công sức lắm đấy,
em ạ. Nhất là trong mùa cắt cỏ!

Cho
đến lúc đó tôi vẫn giả vờ trưng ra bộ mặt thị dân ngơ ngác, nhưng giờ thì tôi
bắt đầu nhận ra mình chẳng biết gì thật.

-
Benny này, anh đang tìm cách nói với em là em sẽ không bao giờ được đi nghỉ nữa
phải không?

Anh
mỉm cười.

-
Thỉnh thoảng anh cần đi mua máy móc hoặc linh kiện tại một đại lý ở Norrbyn. Em
có thể đi cùng anh. Thậm chí có những lần Hội Nông dân họp ngay trong làng.
Thường thì các bà vợ sẽ đến để lo pha cà phê. Anh e là không thể đề nghị được
gì khác. Em thất vọng chưa?

Tôi
không đáp.

-
Anh đùa thôi mà, Désirée. Anh nghĩ chúng mình có thể đi nghỉ ngắn ngày. Nhưng
phải đợi sau đợt cày ải mùa thu. Tháng Mười chẳng hạn.

-
Vâng, lúc ấy cả bãi biển vắng ngắt sẽ dành cho chúng ta. Chắc em bé sẽ thích
lắm đây, dù nó mới được ba tháng tuổi.

-
Phải vậy thôi, không còn cách nào khác đâu em. Chừng nào còn nuôi bò sữa thì
mình chỉ được nghỉ ngắn ngày như thế thôi. Trừ phi giá sữa tăng và chúng ta có
thể thuê người làm thay! Nhưng anh nghĩ anh sẽ không tiếp tục mãi...

-
Em hình dung cảnh chúng ta chống gậy đi dạo trên bãi biển Copacabana sau ba
chục năm nữa.

-
Nếu là em thì anh sẽ không lo đâu. Nguy cơ tai nạn trong nông nghiệp rất cao,
em thấy anh đã bị mất hai ngón tay rồi đấy thôi. Trước khi kịp chống gậy thì em
đã thành một bà góa phong lưu rồi. Với khối di sản là cả một khu rừng anh đã
trồng!

Suốt
một lúc lâu tôi lặng thinh.

-
Anh có thấy không, Benny? Em không cười nổi khi anh đùa như thế đâu.

-
Đảo Crete tháng Tư năm sau nhé? – Benny nói. – Chúng ta có thể nhờ Bengt-Gӧran trông đứa bé!

22. Benny

Tôi
biết mình còn buộc phải làm cô ấy thất vọng nhiều lần nữa. Khỉ thật, chắc cô ấy
sẽ đưa mình ra Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng mất! Vì tất cả những điều khoản
lít nhít trong hợp đồng mà tôi chưa từng nói đến, và vì khả năng trá hàng là
không thể!

Tôi
tự thấy mình là một anh chàng tử tế và thông hiểu, một người hoàn toàn không
muốn thúc ép vợ mình tham gia vào các công việc của trang trại. Có những ông
nông dân coi vợ gần như là người làm công – cô muốn đẻ trong mùa thu hoạch
khoai tây hả? Vào trong nhà kho mà đẻ. Xong rồi thì lấy giẻ quấn đứa bé lại rồi
ra đồng nhặt khoai tiếp. Tôi không biết mấy vị dân cử cấp tiến của vùng có cùng
quan niệm như thế không, vì họ chỉ cho các bà mẹ mới sinh nằm nhà hộ sinh được
đúng một, hai hôm. Sau đó thì, đứng dậy nào, các bà!

Điều
khiến Désirée thất vọng nhất có lẽ là việc tôi buộc phải vắng mặt khi cô ấy lâm
bồn. Désirée sinh muộn hơn hai tuần so với ngày dự kiến, trong khi chúng tôi đã
lên kế hoạch từ trước để tôi có thể nhờ người khác làm giúp công việc và đưa cô
ấy đi sinh. Qua khỏi thời điểm vàng thì Bengt-Gӧran phải đưa Violet đi Majorca. Cậu ta tin rằng nếu mình không đi theo
thì cô nàng chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay một gã rậm lông đeo dây chuyền vàng
chóe trên bãi biển.

Một
buổi tối nọ, khi tôi bước chân vào bếp lúc chín giờ tối, tôi thấy Désirée ngồi
trên một chiếc ghế, kinh hoàng nhìn một vũng nước dưới sàn.

-
Em bị vỡ ối rồi hả? – Tôi nói. – Em có thấy co thắt chưa? Bao nhiêu lần?

-
Cứ năm phút một lần.

-
Thôi, phải đến nhà hộ sinh rồi. May quá, anh vừa xong việc ở chuồng bò.


ấy cố gắng gật đầu và nhăn nhó một lúc. Một cơn co thắt.

-
Sao anh tường tận chuyện sinh đẻ thế? – Désirée rên rỉ. – Anh có bao giờ đi học
lớp tiền sản đâu, anh thậm chí còn không đọc một chữ trong mấy cuốn sách em để
đầu giường.

Quả
thực tôi nhận thấy Désirée liếc mình khó chịu nhiều lần khi tôi tắt đèn ngủ.
Nhưng tôi mệt chết đi được sau khi cày bừa ngoài đồng.

-
Anh đỡ đẻ cho bò nhiều rồi! Anh biết hết! Nếu con bê bị mắc kẹt không ra được
thì người ta phải buộc dây vào chân nó và kéo nó với lực chéo.

Désirée
loạng choạng đứng dậy thay đồ và đi tìm cái vali nhỏ. Trên quãng đường đến nhà
hộ sinh, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Désirée đã học được cách thở giữa các đợt
co thắt, và tôi thấy cô ấy đã làm rất đúng. Lũ bò cái cũng làm như vậy.

Nhưng
đây là lần đẻ con so của Désirée, thường thì chúng cần nhiều thời gian. Lũ bò
cái tơ ấy. Đến năm giờ sáng thì cô ấy đã kiệt sức, còn tôi thì càng lúc càng
căng thẳng. Lũ bò đang chờ tôi, mà tôi thì không thể bỏ mặc Désirée, Bengt-Gӧran đã đi du lịch, và tôi đã ngừng sử dụng dịch vụ người làm
thay từ năm ngoái do nó quá đắt đỏ. Dù sao thì tôi cũng đã nhờ trước một cô
cùng làng, đề phòng tình huống khẩn cấp. Tôi gọi điện cho cô ta. Cô ta đã đi dự
một festival âm nhạc vì tin là Désirée đã đẻ.

Thêm
vài giờ nữa trôi qua. Lũ bò chắc là đang lồng lộn lên, tôi tin chắc như thế.
Tôi buộc phải bỏ lại Désirée trên bàn đẻ với cái bụng căng như trống, người đầm
đìa mồ hôi và tay nắm chặt vào thanh tựa. Cô rên rỉ: “Anh đi đi! Đi đi!” Bà đỡ
cũng quát tôi: “Phải đấy, nhiều ông chồng không chịu nổi cảnh này đâu! Phụ nữ
chúng tôi khốn khổ thế đấy!”

Đó
là lý do người chứng kiến con trai tôi chào đời không phải là tôi, mà là Mӓrta. Sau khi nhận được cú điện thoại của Désirée, cô ấy đã
nhảy bổ lên taxi.

Vào
tầm ba giờ chiều, Mӓrta
gọi điện cho tôi từ nhà hộ sinh. Tôi đã có một cậu con trai, múp míp và nhăn
nheo như một chú cún Shar-Pei! Tôi òa khóc rồi tung mũ lên trời. Cái mũ mắc
luôn vào đỉnh tháp ủ rơm. Mãi chín giờ tối tôi mới đến được nhà hộ sinh. Chúng
tôi ngồi trong phòng ăn của nhà hộ sinh và thì thào nói chuyện. Désirée ngồi
trên một cái đệm hơi, bên cạnh là chiếc nôi be bé với cún con
Shar-Pei. Thằng bé... ôi chao, nó mới xinh làm sao! Tôi chỉ muốn khóc lần nữa.
Tôi định vòng tay ôm lấy Désirée, nhưng cô ấy đã cụp mắt xuống.

-
Em biết không phải lỗi của anh! Nhưng lẽ ra anh nên có mặt. Khi các ông bố vào
thăm, các bà mẹ có cả một biển hoa tươi trên bàn đầu giường. Còn em nằm trơ ra
đấy với thằng Arvid. Em có cảm giác như mình là một đứa hư đốn, có con mà chẳng
có chồng, mà ngày xưa ai cũng khinh bỉ ấy.

Bỗng
nhiên, tôi ra đã đến thời điểm mình cần thổ lộ điều đã quanh quẩn trong đầu bấy
lâu nay.

-
Em có muốn mình cưới nhau không, Désirée?


cáu kỉnh xì mũi.

-
Ý em không phải thế. Thời nay, chẳng ai còn...

-
Anh biết. Anh chỉ đề nghị em chia sẽ món nợ đời cùng anh, lúc sướng cũng như
lúc khổ!

-
Anh có chắc là anh có thời gian không đấy? – Désirée hỏi một cách nghi ngờ.

-
Chúng mình sẽ làm đám cưới sau đợt cày ải mùa thu, thay vì đi du lịch. Chẳng có
vấn đề gì đâu. Áo sơ mi trắng thì anh có sẵn một cái trong tủ rồi!

23. Désirée

Khi Benny lên ý tưởng cho lễ cưới, tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu: làm thế nào mình có thể xây dựng cuộc đời với một người như thế?

Anh muốn đặt một cái bàn cạnh cửa sổ tại khách sạn Scandic, nhìn ra bãi đậu xe. Trong thực đơn sẽ có món sườn lợn xông khói, khoai tây xào và tráng miệng bằng kem vani. Sau đó cà phê với bánh hạnh nhân. Sẽ có khuyến mãi đặc biệt nếu chúng tôi dùng bữa trong khoảng từ ba giờ cho đến năm giờ chiều. Khách mời sẽ là Bengt- Gӧran, Violet và Mӓrta. Buổi tối chúng tôi có thể đi xem phim, chẳng hạn thế.

- Anh nghĩ bố em sẽ không muốn đến dự, còn gia đình bên anh thì... chắc chỉ có Anita và anh trai cô ấy.

Anh lại làm cái bộ mặt giả ngu ấy.

- Có chứ, chắc chắn bố em muốn đến dự! – Tôi nói. – Với cương vị một sĩ quan về hưu, đầu tiên bố em sẽ sai cấp dưới dần cho anh một trận nhừ tử vì tội dám dụ dỗ em. Sau đó, bố em sẽ đòi một đám cưới rình rang ở nhà thờ, có sự vinh danh của Hội Nông dân ở mặt tiền, trước khi vào làm lễ. Các cậu nông dân trẻ tuổi sẽ lập thành một hàng rào danh dự với bồ cào trong tay.

Benny nhìn tôi với ánh mắt hoang mang. Anh vẫn chưa gặp bố tôi, và tôi có cảm giác giờ thì anh không còn mấy hào hứng để thực hiện điều đó.

Nhưng trước khi chúng tôi kịp đi đến quyết định thì Mӓrta đã dành quyền chủ động. Thế càng tốt, vì lúc này thì tôi đúng là thân tàn ma dại. Tôi nằm bẹp trên giường để cho cún con Shar-Pei bú sữa. Vì thằng bé đói liên tục, nên tôi có thói quen bế nó lên khi nó bắt đầu gào khóc vào lúc hai giờ sáng, ấp nó vào bầu vú căng tức của mình rồi ngủ trở lại. Thằng bé có vẻ hài lòng. Chỉ có một điều bất tiện: do nằm quen một bên khi ngủ nên ngực tôi bị bên to bên nhỏ, trông rất là kỳ cục.

- Sao anh cứ toàn liên tưởng đến bộ đội Laurel và Hardy nhỉ? – Benny bật cười khi thấy cảnh đó. – Em có chắc là không nằm đè lên thằng bé chứ?

- Chỉ có lợn nái mới đè chết con mình thôi, anh ạ! Lợn nái! Nghiên cứu hiện đại đã chứng tỏ rằng những người phụ nữ thời xưa từng thề thốt là con mình bị vô tình đè chết trên giường thật ra họ cố ý bóp chết đứa bé. Đó là thời kỳ trước khi có thuốc ngừa thai.

- Anh ghi vào lịch ngày 15 tháng Mười và tìm một ai đó chăm sóc mấy con bò tối hôm đó, cộng với sáng hôm sau nữa nhé. - Mӓrta chen ngang. – Không phải Bengt- Gӧran.

Chắc chắn Benny đã làm theo lời bạn tôi. Về phần mình, tôi đã quên bẵng chuyện đó, cho đến khi Mӓrta gặp tôi vào một buổi tối trước ngày ấn định không lâu. Cô ấy nhìn tôi đầy chê trách.

- May mà tớ đã tìm được cho cậu một chiếc váy cưới có nút gài phía trước. - Mӓrta nói gọn lỏn. – Tớ chỉ việc chỉnh lại một bên ngực. Cậu có biết là mình bị lệch hẳn một bên không đấy?

- Tớ không còn sức để cưới xin gì đâu. – Tôi thì thào.

- Cậu chỉ việc ngậm miệng lại và tỏ ra dễ thương. - Mӓrta mỉm cười. – Benny và tớ sẽ lo liệu mọi chuyện.

- Không được có món hạnh nhân đâu đấy... – Tôi làu bàu trước khi lăn ra ngủ trên chiếc trường kỷ.

Nhưng quả thực là hai người ấy đã lo liệu mọi chuyện.

Vào buổi sáng ngày 15, Mӓrta đến nông trại và đỡ lấy Arvid sau khi tôi vừa cho bú. Thằng bé lập tức ọc sữa lên chiếc áo gilê đẹp đẽ của Mӓrta, nhưng cô ấy chỉ bật cười khanh khách.

- Alê hấp, đi tắm thôi Désirée! Đừng quên gội đầu nhé!

Sau đó Mӓrta cắt tỉa mái tóc đã sáu tháng nay chưa biết mùi dao kéo của tôi, rồi dùng máy sấy tóc để tạo một kiểu bồng bềnh. Bạn tôi đúng là thiên tài đa năng. Cô ấy có thể hoàn thành bất cứ công việc gì. Xong khoản đầu tóc, Mӓrta ấn tôi vào trong chiếc váy lụa dài màu vàng ngà có nút cài phía trước mà cô ấy đã tìm thấy tại một tiệm quần áo cũ.

Khi ngước mắt lên, tôi nhìn thấy Benny trên ngưỡng cửa, trên tay anh là một bó hoa tử đinh hương to màu tím. Anh mặc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt.

- Tại vì... anh không tìm được hoa hồng... – Anh lí nhí nói.

Có lẽ tôi nên mừng vì không phải nhận một bó tỏi tây, vốn đầy rẫy trong vườn rau. Hoặc là bông cải xanh.

Chúng tôi lên chiếc Subaru của anh để đi vào thành phố. Benny đã trải một tấm khăn lên các vết xăng dầu trên nệm ghế.

Trong phòng kết hôn của tòa thị chính đúng là một bất ngờ, bất ngờ thực sự. Khi chúng tôi bước vào, một sĩ quan đội mũ và đeo huân chương đầy ngực đứng dậy. Bố tôi! Mӓrta đã tìm ra số điện thoại của ông, cô ấy mời, và ông đã đến! Hai bố con tôi đứng nhìn nhau.

- Chào nhau... chào! - Mӓrta ra lệnh.

Bố con tôi ôm hôn nhau, có phần cứng nhắc và ngượng nghịu.

- Trao quà... trao! - Mӓrta nghiêm giọng, và ông sĩ quan đưa ra một gói quà màu xanh thắt dây ruybăng vàng.

- Cô có năng khiếu chỉ huy lắm đấy! – Bố tôi nháy mắt nói với Mӓrta. Ông vốn biết nhìn người mà.

Bengt- Gӧran và Violet cũng có mặt, cả Magnus nữa, anh chàng ngồi xe lăn trông rám nắng và lực lưỡng hẳn ra.

Thế rồi chúng tôi làm lễ kết hôn. Chuyện đó chỉ mất đúng hai phút.

Sau nghi lễ, bữa tiệc diễn ra tại phòng khách nhà Mӓrta. Cô bạn tôi đã trang trí nó bằng các vòng hoa vải, những trái tim nhựa màu hồng thật to và rắc kim tuyến khắp nơi. Đúng như tâm trạng hiện tại của bạn tôi. Magnus chơi đàn xếp. Anh chàng đã mua nó để tập bắp tay theo một cách dễ thương và đầy văn hóa, nếu tôi không nhầm.

Như thường lệ, Violet đã nấu những món ăn tuyệt ngon. Cô ấy và Mӓrta đã dành phần lớn thời gian của bữa tiệc để nói về trang điểm và cả hai đều ngà ngà say. Ông sĩ quan và Magnus trao đổi kinh nghiệm tập tạ theo chế độ nặng. Bengt- Gӧran và Benny thì bàn chuyện săn chim.

Về phầm mình, tôi ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành to tướng của Mӓrta cùng với cún con Shar-Pei. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc đến như thế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3