Cô nàng mộ bên - Phần 2 - Chương 17 - 18 - 19

17. Désirée

Tối thứ Bảy, chúng tôi được mời đến nhà Bengt-Göran
và Violet để ăn mừng tân gia. Vâng, tôi biết, tôi mới là đứa dọn nhà và đáng lẽ
phải mời họ mới đúng. Nhưng tốt hơn là tỏ ra lịch sự, vì mọi chuyện đều cho
thấy tôi sẽ chỉ có hai người đó làm hàng xóm trong một thời gian rất dài.

Tôi đã mua một bó hoa cẩm chướng trong thành phố.
Đó là lại hoa xấu nhất đối với tôi, nhưng chuyện này thì hai người đó không thể
biết được. Đó là sự chống đối ngầm của tôi mà không ai biết. Violet mê mẩn
những bông hoa như thể chúng được hái từ vườn địa đàng. Rõ ràng tôi không phải
là người duy nhất biết cố gắng.

Tôi mặc một chiếc quần dài và áo chui đầu bằng vải
casơmia, giản dị nhưng dễ thương, tôi còn chải cả mái tóc nữa. Nhưng Benny tỏ
ra lo lắng khi chúng tôi lên đường.

- Em không nghĩ là cần thay trang phục khác à? –
Anh lẩm bẩm.

Giờ cơ, chúng tôi có đi dự lễ trao giải Nobel đâu
kia chứ?

Nhưng tôi hiểu ngay điều anh muốn nói khi nhìn thấy
Violet. Cô nàng đã khoác lên cơ thể ba mươi mốt tuổi của mình một bộ váy màu
hoa cà viền bạc và lênh khênh đi lại trong nhà trên đôi giày cao gót. Thời gian
cô ta dành cho việc trang điểm có lẽ đủ để tôi sơn lại toàn bộ hành lang trên
gác. Đương nhiên, tất cả sự chuẩn bị này không phải ngày nào cũng có, vì
Bengt-Göran tỏ ra đặc biệt phấn khích. Anh chàng véo mông Violet khi cô ta bê
thức ăn đi qua. Tất nhiên là cú véo trượt đi vì Violet là một cô gái rất săn
chắc, véo mông cô ta chẳng khác nào bấu tay vào một quả bóng rổ.

Thức ăn tuyệt ngon nhưng câu chuyện bên bàn ăn lại
nhạt toẹt. Bengt-Göran và Benny bàn bạc về tình hình cây cối trong khu rừng của
họ. Sau đó cả hai chuyển sang đề tài săn nai sừng tấm, tranh luận về chỗ
mai phục tốt nhất, rồi lái câu chuyện sang việc đi săn chim. Vừa dài vừa dai
vừa dở. Dường như cả hai đều không nghĩ đến việc để cho hai cô gái chúng tôi
tham gia vào câu chuyện.

Khi chúng tôi dùng cà phê với kem rượu tự làm tuyệt
ngon thì mọi người bỗng im lặng. Violet quay sang tôi và bắt đầu kể chuyện bán
đồ trang điểm tại nhà một cách đầy tự hào. Tôi chợt hiểu ra tại sao cô ta lại
tô vẽ cầu kỳ đến thế. Hóa ra cô ta chỉ đang quảng cáo cho công việc làm ăn của
mình.

- Chị biết không, cũng giống như Tupperwares thôi!
Bọn em lấy mẫu về, rồi mời bạn bè đến nhà và lấy đơn đặt hàng! Anita làm hoài…
e hèm… Em cũng muốn kiếm việc để làm thêm ở nhà. Bán hàng tại gia thì nhiều
lắm. Anh Bengt-Göran cứ bảo sao em không bán đồ chơi tình dục. Ha ha!

Nghe đến mấy chữ đó, Bengt-Göran khựng lại, y như
một con chó săn bắt được hơi con mồi. Anh chàng lập tức tham gia vào câu chuyện
và vừa cười vừa hỏi tôi thích loại đồ chơi nào. Rốt cuộc cũng có một lĩnh vực
mà anh ta quan tâm đến ý kiến của tôi.

- À, chuỗi hạt, chắc chắn rồi! – Tôi lắp bắp. – Anh
phải xem bộ sưu tập dương cụ của tôi nhá! Tôi thích loại hai đầu. Còn anh? Anh
có đeo vòng mắt trừu[1] không?

[1] Còn gọi là vòng lông thú: một dụng cụ tình dục
bằng da, dành cho nam giới.

Im lặng hoàn toàn. Bengt-Göran trông như thể vừa
giẫm lên một quả mìn. Benny thì tròn mắt nhìn tôi. Tôi nháy mắt với anh.

- Có ai muốn thêm cà phê nữa không? – Violet lên
tiếng bằng giọng vui vẻ.

Thời gian còn lại của buổi tối, Violet và tôi bàn
về chủ đề cây xanh. Tôi không thể không đá đểu thêm mấy cú bằng cách nhấn nhá
vào những chữ như thân cứng, dài, nhiều lông mịn, cuống vươn lên ngạo nghễ… và
lần nào Benny cũng giật mình, mặc dù anh tỏ ra bàn luận rất hăng với
Bengt-Göran về các loại lốp xe đi trên tuyết.

Tôi thích nhất là khi Violet thú nhận cô ta rất
muốn học nhắn tin! Tôi đang mơ chắc!

Benny tỏ ra ít nói trên đường về nhà. Cuối cùng anh
làu bàu hỏi:

- Em sành sỏi mấy chuyện đồ chơi bậy bạ từ bao giờ
thế?

- Từ cái buổi tối mà em ngủ quên trong khi xem tivi
và thức dậy đúng chương trình mua sắm trên truyền hình, với những món đồ lạ
mắt. Anh thừa biết em không dùng mấy thứ đó mà. Em có bao giờ bảo anh còng tay
vào giường chưa nào? Em cũng chưa ấn cái gì bằng nhựa vào người anh nhé. Mặc dù
ngón tay em cũng rất thích rong chơi. Em không có nhu cầu mua sắm lén lút tại
nhà. Nhưng em đang muốn có một cái máy rung. Em sẽ treo nó ở quầy mượn sách,
như một tác phẩm nghệ thuật đương đại. – Tôi huyên thuyên.

Benny im lặng, nhưng anh tỏ ra không lắng nghe.

- Em thật là. – Sau đó anh lên tiếng. – Chắc em coi
bọn họ như một cặp đôi vô học và tẻ nhạt. Anh không phản đối! Em có lí, nhiều
khi họ cũng làm anh ngán ngẩm lắm. Nhưng anh nghĩ theo thời gian, cuối cùng em
sẽ thay đổi sự phán xét của mình.

Tôi cảm thấy xấu hổ và tìm cách thay đổi chủ đề:

- Anh có nói với họ là chúng ta sắp có em bé chưa?

- Anh không có lòng dạ nào để nói. Em biết không,
hai người họ không thể có con. Đôi khi anh tự nhủ có lẽ đó là lí do khiến
Bengt-Göran bị ám ảnh tình dục nhiều như thế. Để chứng tỏ mình mạnh mẽ… Để cho
thấy mình là đàn ông.

Tôi càng xấu hổ gấp bội khi nghe điều đó.

18. Benny

Désirée không qua mắt được tôi đâu. Họ đã làm cô ấy
chán ngấy, và đáp lại, cô ấy không buồn tỏ ra tử tế. Tôi biết cô ấy có thể dễ
thương đến mức nào, Bengt-Göran và Violet chắc cũng có cùng nhận định như thế,
nếu như Désirée nỗ lực một chút. Chỉ cần một chút thôi.

Chẳng hạn như, Désirée có thể khoác lên người thứ
gì đó dễ thương, thay cho cái áo len nhạt nhòa và chiếc quần dài đó. Cô ấy còn
chẳng buồn tô son, chân đi đôi giầy bệt thường ngày như thể vừa từ lớp múa của
trẻ con bước ra. Trong khi Violet chăm chút từng li từng tí để trở nên xinh
đẹp.

Suốt cả bữa ăn cô ấy chẳng nói tiếng nào. Tôi đã
không tìm cách lôi cô ấy vào câu chuyện, vì cô ấy có quan tâm gì đến công việc
của chúng tôi đâu. Thật ra tôi còn phải cám ơn vì Désirée đã không cong môi
tuyên truyền bảo vệ động vật khi nghe đến chuyện săn bắn.

Chúng tôi cũng đã nghĩ một người tự nhận là yêu môi
trường như Désirée sẽ quan tâm một chút về tình trạng rừng của Thụy Điển. Tôi
đã lái câu chuyện sang đề tài đó, nhưng cô ấy vẫn im thin thít.

Thế rồi tự dưng mấy món đồ chơi bậy bạ kia được
nhắc tới! Chuyện đó khiến tôi hơi căng thẳng một chút, và hai người kia cũng
vậy, tôi tin chắc như thế. Bởi lẽ Bengt-Göran đã bí mật kể với tôi là Violet và
cậu ta dự định sẽ đăng ký vào cái gọi là Câu lạc bộ Thiên đường. Người ngoài thì
tưởng đó chỉ là nơi nằm uống nước và tắm năng thư giãn, cũng có thể thế thật,
nhưng thực ra đó là chỗ đàn ông dẫn vợ đến để tham gia trò đổi vợ cho nhau. Họ
sẽ được đưa vào một gian phòng rộng bày đầy gối nệm, và họ cũng nhau chơi trò
bác sĩ. Tôi đã từng đọc đâu đó một bài phóng sự về vụ này, nó giống như các vụ
tra tấn tình dục xảy ra tại nhà tù Abu Ghraib ở Iraq. Nhưng dù sao thì, tôi
không định bình phẩm gì về việc đó, với điều kiện mọi người đều cảm thấy thoải
mái. Nực cười ở chỗ tôi thấy Désirée trở nên cực kỳ cởi mở khi đề cập đến tình
dục. Chắc cô ấy nghĩ chúng tôi là một lũ nhà quê chẳng biết gì, trong khi cô ấy
đã đọc hàng tá sách báo về chuyện đó. Giá mà cô ấy biết! Lại còn vụ đeo vòng
mắt trừu nữa chứ, tôi nghĩ cô ấy không nhận ra mình đã bóng gió rằng
Bengt-Göran bị bất lực. Chắc cũng vì vậy mà cậu chàng tỏ ra sốc đến thế.

Nhưng cô ấy có lí, chúng tôi không bao giờ cần đến
những món đồ hỗ trợ bằng nhựa để làm tình. Chúng tôi chỉ sử dụng những gì tự
nhiên. Cô ấy không cần cạo lông vùng kín, và tôi cũng không hiểu tại sao lại có
người thích như thế. Tôi cũng chẳng việc gì phải còng tay cô ấy vào giường. Tôi
rất thích khi Désirée chui xuống dưới chăn và sờ soạng khắp cơ thể tôi. Thú
thực là có lần tôi đã cùng với cô ấy xem phim đen, nhưng nó chỉ làm chúng tôi
cười ra nước mắt. Dẫu rằng sau đó chúng tôi đã quấn nhau cả đêm và sáng hôm
sau, tôi vật vờ như thằng say rượu giữa đàn bò.

Thế đấy, tôi nghĩ tình hàng xóm đang có nguy cơ bị
tổn hại nặng. Với Anita thì hoàn toàn khác. Violet suýt nữa đã lỡ lời, nhưng
may là kịp ngăn lại được. Anita và Violet rất thân với nhau. Cả hai không ngừng
mượn lẫn đồ đạc của nhau. Anita cũng mua hàng đống thứ mà Violet bán. Hai người
trao đổi công thức nấu ăn với nhau, cùng đi hái nam việt quất, và có lần họ còn
cùng nhau đi xem múa thoát y nam ở trong thành phố. Chuyến ấy hai cô đi về
trong tâm trạng cực kỳ phấn khích. Nghĩ đến đó, tôi tự hỏi có khi nào tôi sẽ
đến cái câu lạc bộ kia, nếu Anita không ra đi… cùng với cặp đôi Bengt-Göran và
Violet… Ôi thôi nào!

Nhưng dù sao thì Violet cũng đã rất tử tế khi tiếp
đón Désirée mà không dùng bộ mặt khó chịu và những cái liếc ngụ ý. Tôi biết
Anita đã sang bên đó không dưới một lần trong bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem
để kể tội tôi. Và chắc chắn Anita cũng đã nhắc đến “vai trò”của
Désirée trong câu chuyện. Thôi thì, biết làm sao được! Nếu phụ nữ không chấp
nhận được nhau thì chúng ta chỉ còn biết nói không với tình hàng xóm. Tôi phải
nói chuyện này với Désirée mới được. Ai mà biết, một ngày đẹp trời nào đó chúng
tôi có thể phải cần đến nhau lắm chứ.

19. Désirée

Khi tôi đến tháng thứ năm của thai kỳ, mùa xuân bắt
đầu xuất hiện và nông trại Rowan sinh động trở lại. Mỗi khi tôi lái chiếc Volvo
về đến sân nhà vào buổi tối, tôi lại phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ trồi
lên khỏi lớp tuyết đang tan. Một bông hoa nở. Benny làm mới, sơn phết hoặc sửa
sang món đồ gì đó và chờ đợi xem phản ứng của tôi như một cậu bé con.

Thật tuyệt vời. Trước đến giờ tôi toàn sống ở trong
thành phố và không biết mỗi mùa có một mùi hương đặc trưng riêng, tôi cũng
không biết bầu trời có nhiều sắc thái đến thế.

Tôi chưa bao giờ nghe tiếng kêu của con chim choắt
mỏ cong lớn. Tâm nguyện trước khi chết của tôi là được nghe thấy tiếng của nó
vào một tối mùa xuân. Trong tiếng hót ấy có tất cả mọi thứ. Hi vọng, hoài niệm,
mùa xuân. Và sự vĩnh hằng.

Không phải tất cả những thứ lộ ra sau khi tuyết tan
đều khiến tôi tức cảnh sinh tình như thế. Một phần sân đầy những thứ mà Benny
không có thời gian để mang đi vứt – lốp xe cũ, xô sắt han gỉ, các bộ phận máy
móc và gỗ mục. Tôi nghĩ anh không nhận thấy điều này, dù chắc chắn sẽ cảm thấy
thiếu thốn nếu như một ai đó tốt bụng đem hết tất cả đi. Trời ạ…

Rồi cả những cái cây của Anita nữa.

Thật kinh khủng khi tay mình ươm những bụi cây ăn
trái, giâm cành và trồng củ để rồi tự dưng có người nào khác đến hái quả,
thưởng hoa.

Nếu là Anita, chắc chắn vào một trong những đêm
cuối cùng ở đây tôi sẽ tẩm xăng đốt trụi mảnh vườn đó. Tôi sẽ xõa tóc nhảy
quanh ngọn lửa và chọc kim vào hình nộm mang tên Désirée.

Dĩ nhiên việc tôi nghĩ mình hiểu tâm địa Anita
chẳng đụng chạm gì tới cô ta cả. Nếu Anita mà nghe được chuyện này, có khi cô
ấy tưới xăng vào tôi cũng nên.

Một hôm, tôi đưa Märta đến nông trại. Trong đợt
khủng hoảng tồi tệ nhất sau lần chia tay với Benny cách đây một năm, Märta là
người đã giúp tôi sống sót, và tôi cũng đã làm điều tương tự khi Robertino biến
cuộc đời của bạn tôi thành địa ngục.

Một trong những lý do khiến Märta chưa đặt chân đến
nông trại Rowan là việc tôi không đủ khả năng đương đầu với một vấn đề hệ
trọng: tôi đang có thai, trong khi cô bạn tôi đã thắt vòi trứng và cũng khao
khát có con chẳng kém gì tôi.

Một nguyên nhân khác là Märta đang hộ tống Magnus,
mối tình hiện tại của cô nàng, đến trung tâm huấn luyện của vận động viên tham
gia Thế vận hội cho người khuyết tật. Tuy ngồi xe lăn, nhưng Magnus đã trở nên
ganh đua còn hơn cả một con gà chọi. Huy chương đồng đối với anh ta là không
đủ, phải phá kỷ lục Thế vận hội kìa. Märta chỉ có thể tự trách mình, trong một
năm qua cô ấy đã biến một người đàn ông thụ động và đầy mặc cảm thành một vận
động viên tiềm năng. Chính cô ấy đã gieo vào đầu Magnus tư tưởng không gì là
không thể, và giờ thì đã quá muộn để quay lại từ đầu.

- Cậu không biết đâu… - Märta thở dài. – Hồi trước
chúng tớ có thể nằm vuốt ve nhau nhiều giờ liền trên trường kỷ. Bàn tay của anh
ấy thật kỳ diệu. Anh ấy luôn nói những hoạt động của bộ phận nằm giữa hai chân
đã dồn hết vào ngón tay mình! Có thể nói là tớ đã thành công trong việc lôi anh
ấy dậy… nhưng lẽ ra chúng tớ nên nằm nguyên trên cái ghế ấy thì tốt hơn! Bây
giờ, tớ chỉ gặp mặt Magnus khi tắm rửa cho anh ấy sau khi luyện tập. Anh ấy yêu
mấy quả tạ còn hơn cả tớ!

Nói vậy thôi chứ thật ra. Märta rất tự hào về những
gì mình đã làm cho Magnus. Khi chúng tôi ngồi xe hơi đi quãng đường ba mươi cây
số đến nông trại, cô ấy quay sang nhìn tôi.

- Tớ thấy cậu có vẻ mệt mỏi đấy, bị cái thai hành
à? – Märta ân cần hỏi han.

Tôi không biết phải nói thế nào trong lúc cô ấy
nhìn tôi chăm chú.

- Cậu sợ tớ ghen tỵ vì cậu sắp có em bé hả? Tớ có
được làm mẹ đỡ đầu không đây?

Như thường lệ, bạn tôi không thích nói loanh quanh.
Thế là tốt.

- Mà nếu tớ không lầm thì, chính tớ là người đã ủng
hộ anh chàng nhà quê của cậu ngay từ đầu, khi cậu bảo hai người quá khác biệt.
Ít ra cậu cũng nợ tớ chuyện này. Khi tớ về già và bị Magnus bỏ mặc ở nhà để lái
thuyền đi vòng quanh thế giới hoặc leo lên đỉnh Everest, cậu nhớ đón nhận tớ
nhé. Tớ sẽ nhờ mấy đứa cháu nội ngoại của cậu dắt đi dạo, bù lại tớ sẽ làm
chúng cười bằng những mẩu chuyện tiếu lâm, hoặc dọa chúng sợ vãi đái bằng mấy
câu chuyện ma. Vai trò của mẹ đỡ đầu là thế mà lại!

Tôi đã nói với Märta về nỗi cắn rứt lương tâm của
mình đối với Anita, rằng tôi tin chắc một ngày nào đó mình sẽ trả giá. Tôi
không bất ngờ khi mình dùng một giọng điệu khiêm nhường, hay đúng hơn là vờ
vịt, nhưng cô ấy đã ngắt lời tôi ngay lập tức.

- Đương nhiên cậu sẽ phải trả giá rồi. Cái
gì cũng có giá của nó.
Đời là vậy, chẳng có gì miễn phí hết! Lương tâm
cắn rứt sẽ buộc cậu phải chăm sóc anh chàng nhà quê chăn bò bằng những việc mà
cái cô Anita kia làm tốt hơn cậu rất nhiều, bởi vì cậu đã tước mất của anh ấy
những thứ đó. Ngoài ra, cậu sẽ phải cố gắng trở thành người phụ nữ mà anh ấy
yêu đến mức bỏ rơi Nàng tiên nội trợ. Mẹ hiền ơi, cậu sẽ vất vả đấy! Tới không
muốn ở vào vị trí của cậu đâu. À, có chứ, nếu được đổi lấy cái bụng lùm lùm
này. Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Bây giờ thì đổi chủ đề nào.

Märta đặt chân xuống khoảnh sân của nông trại lúc
sáu giờ mười lăm phút, ngay khi Benny vừa ra khỏi chuồng bò. Đến sau giờ
rưỡi thì hai người đã quý mến nhau như anh em kết nghĩa. Thế là tôi thở
phào nhẹ nhõm được rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3