Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 09

Chương
9

BỨC
THƯ BÍ ẨN

Khi Bob, Peter và
Warrington quay về nhà bà Darnley, đã hơn tám giờ tối. Trong phòng mật ở dưới,
Hannibal và Jeff đang kiểm kê hai cái rương. May đang đứng canh ở cửa vào, còn
bà ngoại đang hoài công quay số điện thoại đồn cảnh sát.

Khi thấy nhóm người
mới về, May chạy ra và vội kể lại hết những sự kiện vừa qua:

- Ta xém bắt được
con ma Chiavo. - May nói - Nó sống ở trong một hầm bí mật. Các anh xuống xem
đi.

May dẫn cả nhóm qua
thư phòng, nơi cánh cửa mật vẫn còn để mở, rồi gọi Hannibal và Jeff. Hai cậu
bước lên, quần áo dính đầy bụi bặm và đầu tóc điểm màng nhện. Nhưng trông
Hannibal rất phấn khởi.

- Mình biết không
thể nào là ma được mà! - Hannibal kêu - Có kẻ trốn dưới đó. Nhưng làm sao hắn
biết được chỗ trốn, điều này thì mình chịu! Hắn ăn đậu hộp, bánh mì kẹp thịt
không tươi lắm, và chỉ có nước lã để uống. Ớn chết! Mình còn tìm thấy cái túi
ngủ cũ, chiếc gương, đèn pin và đồ hóa trang mà hắn dùng để tỏa sáng trong bóng
tối.

Bà Darnley bực mình
bước đột ngột vào phòng.

- Không thể nào
liên lạc với cảnh sát được. - Bà kêu. - Có lẽ bão đã làm hỏng đường dây điện
thoại rồi.

- Ôi! Bà ngoại ơi,
không có gì gấp cả! - May nói - Ông kẹ bỏ trốn rồi. Mặc dù vẫn chưa biết đó là
ai, nhưng ta cũng biết rằng không phải là ông Santora và cũng không phải tên
trộm nhỏ. Nhân vật đóng vai con ma Chiavo quá cao lớn để có thể nghi ngờ người
này hay người kia.

- Này. - Peter hỏi.
- Làm sao con ma thoát ra bằng cửa chính được? Bộ không ai thử bắt nó lại sao?
Chuyện xảy ra lâu chưa?

- Jeff phản đối -
Hỏi một câu hỏi thôi. Hắn trốn thoát cách đây khoảng hai mươi phút. Còn về việc
bắt giữ hắn, thì đố ai làm nổi! Hannibal và mình có thử bắt. Mình đang cầm búa
gỗ đây, định nện vào đầu hắn. Nhưng khi hắn bắn ra khỏi rương như con quỷ và la
hét rợn người, thì thú thật là mình phải rơi mất vũ khí. Mình hoảng sợ, mình
thành thật thú nhận.

- Dễ sợ lắm. - May
nói thêm - Em biết là một sinh vật siêu tự nhiên có thể nhào ra khỏi cái lỗ
trong tường và em tưởng em sẽ không bị sốc. Nhưng khi thấy hắn, em không nén
nổi tiếng la. Chỉ có anh Hannibal là giữ được bình tĩnh. Anh ấy níu được vạt áo
của con ma và ngày mai sẽ thử tìm nguồn gốc mảnh vải đó.

- Bởi vì đây không
phải là vải thường gặp. - Thám tử trưởng vừa giải thích vừa rút mảnh vải ra
khỏi túi áo. - Xem này! Loại vải len dày, rất đen, có nhiều sợi bạc. Giống như
trang phục sân khấu. Mình nghĩ đây là một chỉ dẫn có giá trị. Có thể sẽ giúp
mình tìm ra tên tuổi con ma bí ẩn... Phần các cậu, có gì mới không?

- Santora nằm viện
rồi. - Peter nói. - Còn tên trộm nhỏ mà bọn mình nghĩ là ông ấy thuê để đột
nhập vào đây ăn cắp tấm gương, hoàn toàn không phải là đồng lõa với ông.

Peter kể lại chi
tiết chuyện xảy ra ở khách sạn Beverly Sunset.

- Sau khi đánh
Santora, tên trộm lao xuống thang lầu và có lẽ bỏ trốn qua cửa sau. Chú
Warrington và Bob canh cửa trước không thấy hắn ra. Cà ba chờ cho đến khi xe
cứu thương đến. Xe chở ông Santora đi bệnh viện.

- Mình rất hối hận.
- Bob thở dài. - Đáng lẽ mình phải đứng cửa sau, trong khi chú Warrington đứng
cổng trước. Như thế, đã có thể đi theo tên trộm quỷ quái kia, hay ít nhất cũng
ghi được số xe hắn.

- Tôi cũng có lỗi
như cậu Bob. - Warrington thở dài khẳng định. - Nhưng phần là do chúng tôi nghĩ
rằng tên trộm làm việc cho Santora. Chúng tôi nghĩ hắn không có thể trở ra
nhanh như thế, nhất là khi chúng tôi vừa mới thấy ông Santora bước vào.

- À! Peter kêu. Nhớ
ra rồi! Đâu chỉ mình cậu có trong tay chỉ dẫn đâu, Babal ơi. Xem này!

Peter lấy ra khỏi
túi mẫu giấy nhàu nát.

- Tên trộm bỏ rơi
cái này trong hành lang khách sạn, khi bước ra khỏi phòng Santora. Mình không
đọc được. Không phải tiếng Anh. Nhưng nếu hắn cầm tờ giấy này, thì chắc là quan
trọng lắm. Giống như lá thư... có cả tên bà nữa, thưa bà Darnley!

- Sao! - Bà già
giật mình kêu.

Đúng lúc đó, điện
sáng lại.

- Hay quá! Sáng lại
rồi! - Bà Darnley reo. - May ơi! Con tắt nhanh đèn cầy đi, kẻo cháy nhà bây
giờ. Xem tờ giấy Peter lượm được nào.

Bà lấy lá thư, liếc
nhìn, rồi nhìn xung quanh:

- Có ai biết tiếng
Tây Ban Nha không? - Bà hỏi.

- Cháu biết... chút
ít, Hannibal trả lời.

Hannibal lấy bức
thư đọc cẩn thận, nhíu mày và véo môi dưới, động tác quen thuộc khi đang tập
trung suy nghĩ cao độ.

- Thư viết cách đây
năm ngày. - Cuối cùng Hannibal giải thích - Và gởi cho ông Rafael nào đó, bởi
vì thư bắt đầu như thế này: "Rafael thân... "

- Dường như tên ông
Santora là Rafael. - Bà Darnley ngắt lời - Ông ấy có nói lần đầu tiên đến đây.
Nhưng xin cậu cứ đọc tiếp đi.

- Chữ kí chỉ có ba
chữ cái đầu: A.F.G! Hannibal nói. Còn nội dung thư như sau:

"Rafael thân,

Tôi không nghĩ anh
sai lầm khi kể câu chuyện về tấm gương Chiavo cho bà Darnley. Nhưng sẽ cần
nhiều thời gian để lấy giấy tờ. Nếu anh lấy được tấm gương thật nhanh mà khỏi
cần giấy tờ, thì hay hơn. Tôi rất sợ Juan Gomez. Đó là một tên quỷ dữ thật sự.
Hắn có vẻ rất nguy hiểm. Tôi lo sợ cho anh, cho bà Darnley và cho cả cộng hòa Ruffino.
Nhất quyết không được để cho Gomez biết về bí mật tấm gương. Nếu hắn biết được,
tương lai sẽ hết sức đen tối. Thời gian khổ cực sẽ bất tận. Tôi được biết Juan
Gomez có anh em họ ở Los Angeles. Mấy người này sống ở một nơi tên là
Silverlake. Có thể thông tin này sẽ có ích cho anh. Thật vậy, chắc Gomez sống ở
nhà anh em họ hắn. Nếu biết được địa chỉ hắn, anh hãy theo dõi hắn. Và cố lấy
bằng được tấm gương. Tôi xin lặp lại, bằng bất cứ giá nào không được để gương
vào tay Juan Gomez.

Anh nhớ để ý đến sự
an toàn của bản thân anh, tôi van anh. Tôi thấy mình đã quá già. Tôi giữ chức
vụ cao và rất cần đến anh. Tôi đã quen nương tựa vào anh. Tôi luôn cảm thấy đỡ
hơn khi nhìn Ruffino bằng đôi mắt anh, là đôi mắt trẻ và sáng hơn.

A.F.G"

Khi đọc xong lá
thư, Hannibal thấy bà Darnley hết sức đăm chiêu.

- Những dòng chữ
này đượm nỗi buồn. - Bà khẽ nói. - Giống như một ông già cô độc viết.

- Một người giữ
chức vụ cao. - Hannibal nhắc. - Và đang run sợ cho Santora, cho bà và cộng hòa Ruffino...
có lẽ bà không biết tác giả bức thư là ai. Nhưng bạn của bà, bà Manolos có quen
một người có tên chữ cái đầu là A.F.G không? Chồng bà ấy cũng giữ chức vụ khá
cao ở Ruffino.

Bà Darnley lắc đầu:

- Isabella Manolos
và tôi đã thư từ suốt mấy năm, từ khi còn trẻ. Nhưng chúng tôi chỉ viết những chuyện
vớ vẩn. Tôi không thích người đàn ông mà chị ấy lấy làm chồng và dường như chị
ấy biết như vậy.

- Đương nhiên bà
Isabella biết! - May nói - Bà ơi, người ta đoán được ý nghĩ của bà như đọc
quyển sách mở ấy! Bà đâu có bao giờ giấu kín được suy nghĩ của bà.

- Phải. Nhưng thật
sự bà không ưa gì cái tên Diego Manolos. Và bà không bao giờ hiểu nổi tại sao
Isabella lấy ông ấy. Khi anh ta tiến thân thêm nữa và chiếm được địa vị quan
trọng trong nội các chính phủ, dường như bà ghét hẳn anh ta. Anh ấy có thói quen
đáng ghét là hay cười khinh bỉ, như thể trên trái đất này chỉ có anh ta là
người có giá. Thật ra, tôi biết rất ít về Cộng hoàn Ruffino và về vai trò của
chồng chị bạn tôi. Tôi không thể nào biết ai đã viết lá thư này.

- Nhà này có bộ
bách khoa toàn thư không. - Bob đột ngột hỏi. - Bách khoa toàn thư luôn cung
cấp nhiều chi tiết về tất cả các quốc gia trên thế giới.

May đứng phóc dậy.

- Có. - May nói. -
Năm ngoái em có mua một bộ, lúc đó em say mê trò chơi ô chữ về lịch sử.

May lục lạo trong
đống sách chất dưới sàn nhà và cuối cùng tìm thấy quyển mà Bob yêu cầu. Bob xem
mục lục và tìm trang tương ứng với Ruffino. Nước cộng hòa này chỉ chiếm một chỗ
khiêm tốn trong bộ bách khoa toàn thư.

- Đó chỉ là một hòn
đảo nhỏ. - Bob nói - Chế độ dân chủ. Chính phủ hơi giống như chính phủ Hoa Kì.
Cơ quan pháp chế được đại diện bởi thượng nghị viện, gồm 78 thành viên. Hội
đồng điều hành và tổng thống Cộng hoà...

Bob đột ngột dừng
lại.

- Đừng bắt bọn này
chờ! - Peter van xin. - Nhìn mặt cậu thôi, cũng đủ biết cậu vừa mới phát hiện một
cái gì đó quan trọng.

Bob mỉm cười.

- Người ta không
biết tên cố vấn - Bob nói - Nhưng tên tổng thống nước cộng hòa thì được nêu rõ.

- Đừng nói nữa! -
Peter kêu. - Để mình thử đoán những chữ cái đầu tên của tổng thống!

- Tổng thống Cộng hòa
Ruffino tên là Alfredo Felipe Garcia! - Bob nói hết.

Tất cả bất động và
im lặng một thời gian lâu. Rồi Hannibal đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng,
véo môi dưới liên tục.

- Vậy là chính tổng
thống nước cộng hoà! - Hannibal nói. - Bức thư này cho ta biết rất nhiều, mặc
dù người viết tỏ ra kín đáo. Thư bảo phải đề phòng một tên Juan Gomez nào đó.
Mình gần như tin rằng tên Juan Gomez này chính là tên trộm của ta, rằng ông
Santora và hắn thuộc hai phe đối lập. Mỗi bên toan chiếm lấy tấm gương. Hôm
nay, tên trộm làm bị thương Santora. Rõ ràng là tên Gomez này nguy hiểm. Thư
còn cho ta biết rằng Santora không muốn tấm gương cho cá nhân ông, mà cho một
nhân vật giữ chức vụ khá cao ở nước ông. Việc này liên quan tới một cái gì đó
quan trọng... một cái gì đó dính liền với tấm gương. Dĩ nhiên là Santora bịa ra
câu chuyện bà con với Chiavo. Nếu ông ấy mang giấy tờ từ Tây Ban Nha đến, thì
chắc chắn là giấy tờ giả mạo. Thật ra mình không tin Santora là người Tây Ban
Nha. Có lẽ ông ấy là công dân Ruffino thì đúng hơn.

Bà Darnley đau buồn
lắc đầu.

- Tội nghiệp
Isabella quá! - Bà thở dài - Nếu tác giả thư này đúng là tổng thống nước Cộng
hoà, thì sợ chị ấy đang gặp khó khăn. Tôi nghĩ nên cố làm rõ sự việc trước khi
báo cho các cơ quan chức năng và làm rùm beng chuyện này lên.

- Ý bà ngoại nói
sao ạ? - May hỏi.

- Thì rõ ràng ta
phải gọi cảnh sát và kể lại những gì đã xảy ra. Nhưng mặt khác, sợ làm như thế
không hay chút nào.

Bà Darnley ngưng
nói nhìn lần lượt Hannibal, Peter và Bob.

- Tôi đã nhờ các
cậu điều tra giúp về tấm gương có ma của tôi. - Bà nói tiếp. - Tôi quyết định
thuê các cậu bởi vì Warrington nói rất tốt về các cậu và tôi nghĩ rằng, thông
thường, thanh niên nắm vấn đề thực nhanh nhẹn hơn người già. Và do thiếu kinh
nghiệm, nên thanh niên không có khuynh hướng áp dụng lại lời giải có sẵn. Thanh
niên tin rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

- Đúng. -
Warrington gật đầu.

- Cháu hiểu. -
Hannibal nói khẽ. - Cháu tin chắc rằng mọi người nay đã biết tấm gương được cho
là có ma thật ra chưa bao giờ có ma quỷ ám, nhưng chứa đựng một bí mật. Có nên
thử tìm xem bí mật đó là gì không?

Peter rên khẽ:

- Trễ quá rồi! -
Peter phản đối. - Hay để ngày khác đi... Mình mệt đừ. Mà... Ôi! Thôi! Được rồi!
Cứ làm! Chắc là có cái gì đó giấu đâu đó, một cách nào đó.

Jeff chạy ra nhà bếp,
mang về thùng đồ nghề và cái thang nhỏ. Warrington và bốn cậu cực nhọc kéo tấm
gương ra khỏi tường.

Khi đó, Hannibal
tiến hành tháo những con vít giữ tấm ván gỗ sau lưng khung thép. Tấm ván này
không tiết lộ được bí mật nào: không có gì giữa nó và gương.

Khi đó, thám tử
trưởng tiến hành xem xét chính cái khung, từng centimét vuông một. Hannibal
cũng không tìm thấy gì hết... chỉ toàn là gương mặt quái dị của những sinh thể
lạ lùng được cho là sống dưới đất và ác thần phía trên cùng, cầm con rắn trong tay.
Không đâu có khe hở hay giấu một cái gì đó.

Đó chỉ là một cái
khung to tướng và xấu xí, bao quanh tấm gương cũ, và phía sau được bảo vệ bằng một
tấm ván gỗ, bị vá nhiều lần.

Hơi thất vọng, thám
tử trưởng ngồi chồm hổm xuống và nhìn tấm gương bị tháo.

- Không hiểu. -
Hannibal khẽ nói. - Trong đây có cái gì có thể làm cho vị tổng thống một nước
Cộng hòa quan tâm?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3