Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 10

Chương
10

ÁO
DÀI CỦA VỊ PHÁP SƯ

Sáng sớm hôm sau,
Bob đi theo ba đến Los Angeles, nơi ông Andy làm việc. Lưu trữ nghiên cứu dự
định tra cứu bộ báo lưu để tìm mọi thông tin về nước Cộng hòa Ruffino, cũng như
về Drakestar và ngôi nhà kì lạ của ông.

Phần mình, Hannibal
và Peter đi Hollywood cùng Konrad để giao một cái bàn cũ cho khách hàng của
Thiên Đường Đồ cổ.

Trong khi xe tải
nhẹ nổ máy, thám tử trưởng giải thích cho thám tử phó:

- Ông Santora vẫn
còn nằm bệnh viện. Tối hôm qua, mình gọi điện thoại cho mọi bệnh viện ở Beverly
Hills, cho đến khi gọi trúng bệnh viện. Santora nằm ở trung tâm Beverly Crest.
Tối hôm qua, người ta không chịu cho mình bất kì thông tin gì về tình trạng sức
khỏe của ông ấy và ông ấy chưa được phép nghe điện thoại. Nhưng sáng nay, mình
gọi lại và người ta đề nghị chuyển máy lên phòng ông. Điều này chứng tỏ ông
không bị thương nặng.

- Mình rất vui. -
Peter nói. - Mình không biết ông Santora là người tốt hay người xấu, nhưng mình
không nghi ngờ gì nữa về tên đã hại ông ấy. Tên ấy thì tệ quá!

- Đó chắc chắn là
Juan Gomez. Juan Gomez... Một kẻ có tiếng là nguy hiểm. Sáng nay, mình tra danh
bạ và tìm ra nhiều người có tên Gomez sống ở khu Silverlake. Nhưng, nếu đúng là
Juan Gomez ở nhà một người anh họ sống ở khu này, thì không có gì chứng tỏ
người anh họ ấy cũng tên là Gomez. Cũng không có gì chứng tỏ người này có điện
thoại. Thôi! Hôm nay, không nghĩ đến hắn nữa.

- À, mà hôm nay bọn
mình làm gì? - Peter hỏi.

Hannibal rút quyển
sổ tay ra khỏi túi và giải thích:

- Mình có đưa cho
thím Mathilda xem mảnh vải bứt được từ cái áo thùng thình của con ma. Cũng
giống mình, thím nghĩ rằng đó không phải là loại vải thường gặp. Vì vậy mà ta
sẽ đi hết mọi cửa hiệu cho thuê trang phục ở Hollywood. Chắc chắn con ma của ta
phải lấy bộ đồ hóa trang ở một chỗ nào đó.

Peter liếc nhìn
quyển sổ tay của Hannibal.

- Mình thấy cậu làm
danh sách. Dường như có khá nhiều tiệm phải đi?

- Rất tiếc là nhiều
lắm, Peter ạ.

- Ô là la! Tội
nghiệp cho hai cái chân quá. - Peter rên rỉ.

- Biết làm sao giờ!
Một thám tử làm việc có lương tâm phải biết hy sinh.

Khi đến Hollywood,
xe cho hai thám tử xuống ở góc Sunset Boulevard và Vine Street.

- Lát nữa có cần
anh ghé rước không? - Konrad đề nghị.

- Không cần! -
Hannibal đáp - Bọn em sẽ đi xe bus về. Có thể bọn em sẽ phải ở lại cả ngày.

- Thím Mathilda sẽ
không thích đâu. Thím không thích các em xa Rocky vào một ngày thứ bảy.

- Nhưng thường thì
thím tha thứ cho bọn em. - Hannibal mỉm cười nhận xét.

Konrad đi tiếp và hai
thám tử bắt đầu cuộc điều tra. Cửa hàng thuê y phục đầu tiên cách đó không xa.
Thật ra trông chỗ đó giống nhà kho hơn là cửa hàng. Ngay cửa vào, trong một
phòng làm việc có kính, một người đàn ông đầu hói đang xem tạp chí thời trang.
Phía sau phòng làm việc có hàng chục dãy treo những bộ y phục đủ cỡ, đủ màu, đủ
kiểu.

Người đàn ông hói
ngẩng đầu lên.

- Sao? - Ông hỏi.

Hannibal lấy mảnh
vải ra.

- Thím của cháu
muốn tìm loại vải y như loại này. - Hannibal giải thích. - Thím có mượn bộ
trang phục dạ hội hóa trang, nhưng thím làm rách và muốn vá lại trước khi trả.
Không có cửa hàng nào bán loại vải giống như thế. Nên cháu nghĩ đến việc đi hỏi
các cửa hàng cho thuê trang phục. Chú có giúp được không ạ?

Người đàn ông vò mảnh
vải giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, rồi lắc đầu.

- Hừm! Len. Xưa kia
xưởng Dalton có dệt loại vải như thế này. Nhưng cửa hàng tôi không có gì giống
cái này hết. Rất tiếc!

Ông trả lại cho
Hannibal mảnh vải mẫu. Hai thám tử cám ơn và bước ra.

- Chưa gì mình thấy
nản rồi! - Peter càu nhàu.

- Ta mới ở bước đầu
cuộc điều tra thôi. - Hannibal nhắc nhở - Cậu phải biết rằng những người cho
thuê y phục không bao giờ vứt đi cái gì hết. Họ sửa chữa lại, họ làm sạch và
lưu giữ mãi mãi. Dù vật liệu vải có cũ đến mấy đi nữa!

Đến cửa hàng thứ
nhì, chủ nhân chưa bao giờ thấy loại vải như mẫu Hannibal cho xem. Cửa hàng thứ
ba, thứ tư, thứ năm cũng thế.

Đồng hồ chỉ mười
một giờ đúng, khi Hannibal và Peter đẩy cửa một tiệm rộng lớn trên đại lộ Santa
Monica. Hai thám tử nhìn thấy văn phòng ở cửa vào. Bên trong, có một ông khổng
lồ hút xì gà đang ngồi.

Hannibal lấy mảnh
vải mẫu ra và lập lại câu chuyện. Tên khổng lồ lấy xì gà ra khỏi miệng, trừng
mắt nhìn hai vị khách trẻ.

- Tại sao Baldini
không chịu đích thân đến đây? - Người đàn ông gầm lên - Nói hắn tự đến đây nói
chuyện.

- Baldini. -
Hannibal lập lại.

- Đừng có giả ngốc
nữa!

Ông khổng lồ sờ thử
mảnh vải len.

- Chỉ có một loại
vải như thế. - Ông tuyên bố với một giọng kính nể. - Xưa kia hãng Dalton có sản
xuất loại vải len pha sợi bạc, nhưng chất lượng không bằng vải này nổi. Vải này
được dệt đặc biệt cho nhà ảo thuật Drakestar.

Hannibal rùng mình
kích động và chờ nghe tiếp.

- Tôi thật là ngốc
khi cho thuê bộ y phục của Drakestar cho một tên tồi tàn như Baldini. Hai đứa quay
về căn phòng cho thuê rẻ tiền cho thuê trên đại lộ Virginia và nói Baldini mang
bộ y phục đấy đến đây cho tôi! Tôi sửa được, nhưng sẽ tốn tiền đấy. Bây giờ thì
cút đi!

- Bộ y phục của
thím... Hannibal bắt đầu nói.

- Này anh bạn! Mảnh
vải này không phải của áo bà thím đâu. Mà thậm chí mày không có bà thím nào
hết. Về nói Baldini mang áo đến trả ngay. Không thôi tao đóng cửa hàng trong
năm phút và đích thân đến hỏi tội hắn. Hiểu chưa?

Hannibal và Peter
rút lui, cố giữ vẻ nghiêm nghị. Khi ra ngoài đường, Hannibal vui mừng nói:

- Tuyệt quá! -
Hannibal la lên. - Một kẻ tên là Baldini thuê bộ y phục từng thuộc về
Drakestar, rồi đóng giả ma trong ngôi nhà của chính Drakestar! Mình cứ nghĩ ta
sẽ tìm ra cửa hàng xuất xứ của bộ y phục, tìm được ít thông tin về con ma.
Nhưng không dám hi vọng được nhiều thông tin như thế này. Có lẽ con ma của ta
là diễn viên.

- Và sống trong một
phòng thuê rẻ tiền ở đại lộ Virginia. - Peter nói. - Đại lộ ấy không xa đây, vì
ông kia nói chỉ cần năm phút để đi hỏi tội Baldini!

Thầm mừng về dịp
may, hai thám tử lên đường và nhanh chóng tìm ra chỗ cho thuê phòng mà ông chủ
cửa hàng đã nói. Phần lớn các tòa nhà cũ nhỏ còn đứng vững. Tuy đã hư hỏng,
nhưng vẫn có một bãi cỏ mới cắt và vài bụi hoa đâu đó quanh cổng vào. Một tấm
bảng treo phía trước cho biết còn một phòng cho thuê.

- Làm gì bây giờ? -
Peter hỏi. - Mình đề nghị bấm chuông và xin gặp Baldini. Khi đó, bọn mình sẽ
thấy có phải là con ma hay không.

- Sợ hắn nhận ra
mình. - Hannibal nói. - Ta hãy tự giới thiệu là điều tra thăm dò cho... lớp học
xã hội học. Như thế ta sẽ hỏi được chủ nhà mà không gây nghi ngờ. Ta sẽ hỏi có
bao nhiêu khách trọ, họ làm nghề gì.

- Sáng kiến hay. -
Peter nói. - Nhưng cậu nói nhé! Cậu nói hay hơn mình khi phải hỏi cung.

- Đồng ý! -
Hannibal gật đầu.

Thám tử trưởng lấy
sổ tay ra và bấm chuông.

Cửa mở ra và một bà
tóc bạc xuất hiện ở ngưỡng cửa.

- Các cháu cần gì?
- Bà hỏi.

- Cháu xin lỗi vì
làm phiền cô. - Hannibal lịch sự nói. - Nhưng tụi cháu đang tiến hành một cuộc
thăm dò nhỏ theo yêu cầu của thầy dạy xã hội học.

- Cái gì! - Người
phụ nữ thốt lên - Bây giờ là mùa hè mà. Đâu có học nữa!

Mắt bà đột nhiên
trở nên đa nghi. Hannibal ra vẻ tuyệt vọng.

- Đúng là nghỉ hè!
Nhưng đối với tụi cháu thì không được nghỉ! - Hannibal thở dài và chỉ Peter -
Cháu và bạn đây bị thi trượt kì thi tháng sáu, và tụi cháu có hi vọng gỡ lại
nếu thực hiện điều tra thăm dò tốt.

- Nên chắc cô thông
cảm cho tụi cháu, cuộc điều tra thăm dò này rất quan trọng! - Peter rầu rĩ nói.

- A! Tôi hiểu!

Cánh cửa mở ra rộng
hơn.

- Trông hai cháu
cũng tử tế. Xem nào, các cháu cần biết gì?

- Trước hết, tụi
cháu cần biết số người ở nhà cô. - Hannibal nói.

- Sáu! Năm khách
trọ và chính cô.

Hannibal trịnh
trọng ghi chép câu trả lời vào sổ.

- Khách trọ có ở
thường xuyên đây không ạ? Ở lâu hay thường dời nhà đi chỗ khác?

- Ồ, họ ở lâu chứ!
- Bà chủ nhà tự hào khẳng định - Tôi cố làm cho họ được thoải mái. Nên họ cũng
không muốn đi. Có ông Henley ở đây năm năm rồi.

- Nhưng cháu thấy
hiện cô vẫn còn một phòng trống, Hannibal vừa nói vừa chỉ tấm bảng.

- Đúng. Ông Baldini
mới trả phòng tối hôm qua. Đột ngột, không báo trước. Cũng lạ. Nhưng giới sân
khấu thường kì quặc lắm, đúng không? Cô được biết xưa kia ông Baldini có biểu
diễn.

- Ông Baldini sống
ở đây lâu chưa ạ?

- Bốn năm. - Bà chủ
trả lời. - Cô cũng thấy lạ, không hiểu ông ấy ra đi gấp thế. Không kịp để lại
địa chỉ mới cho ông phát thư nữa.

- Dạ phải, lạ thật.
- Hannibal nói. - Nhưng, như cô nói. Giới kịch nghệ thường kì cục lắm. Ông
Baldini là diễn viên à?

- Ảo thuật gia! Hồi
xưa. Bây giờ ông ấy khó tìm được việc làm. Nên ông ấy bán báo. Ông có kiôt bán
báo ngay góc đường Fontaine và đại lộ Santa Monica.

- Cháu hiểu.

Hannibal cất bút
bi, khép sổ tay lại.

- Cháu cám ơn cô
ngàn lần. Tụi cháu cần phải phỏng vấn năm chỗ nữa là xong. Cô tử tế quá. Cám ơn
cô nhé!

- Không có chi! -
Người phụ nữ nói.

Bà đóng cửa lại.
Hai thám tử vội nhảy lên xe buýt đi về hướng Santa Monica.

- Mình e rằng đi
không được gì. - Hannibal thở dài nói trên đường đi. - Đến kiôt bán báo không
còn Baldini nữa đâu.

Hannibal không lầm.
Kiôt đóng cửa và khóa kín. Có chồng báo chất phía trước cửa.

- Ông ấy không mất
thời gian báo cho mấy chỗ cung cấp báo nữa. - Hannibal nhận xét. Dường như con
ma Baldini đã bay mất rồi!

Báo cáo nội dung xấu