Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 08

Chương
8

HANG
Ổ CỦA CON MA

Vài giây sau, hình
ảnh của Jeff xuất hiện trong gương cạnh Hannibal.

- Sao? Cậu thấy nó
không? - Jeff hổn hển hỏi.

Hannibal gật đầu,
không trả lời.

Bà Darnley và May
lại xuất hiện. Khi thấy mặt Hannibal tái xanh, bà chủ nhà thốt ra một âm thanh
lạ lùng, nửa là tiếng cười, nửa là tiếng thở dài.

- Khủng khiếp quá,
phải không?

Thám tử trưởng hít
thở thật mạnh, cố kiềm lại không để tay run nữa. Hannibal thậm chí nói chuyện
lại được và bình tĩnh trả lời:

- Dạ đúng, thưa bà,
khá rùng rợn. Và cháu hiểu tại sao bà khó thừa nhận rằng bà đã thấy một vật như
thế.

Sau đó, Hannibal
nhìn xung quanh, khám xét tường thật kĩ trước khi nhìn trở về tấm gương.

- Cháu tự hỏi không
hiểu con ma biến đi đâu! - Thám tử trưởng nói khẽ.

- Có lẽ nó đã quay
về nơi từ đâu nó đến. - May rùng mình nói. - Hi vọng nó sẽ ở lại đó luôn. Dù
sao... có thể câu chuyện mà ông Santora kể là có thật. Có thể Chiavo có khả
năng hiện lên trong gương.

- Không thể được! -
Bà ngoại của May phản đối - Người ta không thể sống trong gương được. Và đây
chỉ là tấm gương. Tấm gương bình thường. Tất nhiên là trừ cái khung xấu xí.

- Đúng. - Hannibal
đồng tình.

Hannibal bước lại
gần gương, sờ thử khung.

- Xấu xí, nhưng xấu
xí bình thường, nếu có thể nói thế. Một khung bằng thép kiên cố. Không có gì
khả nghi. Không có thiết bị để lừa những người soi vào đó. Và chính kính gương
cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ là nó rất cổ. Vậy mà nó cho ta thấy hình
ảnh của một cụ già ghê rợn. Trong phòng này có cái gì đó bí ẩn. Hiển nhiên!
Mình đâu có nằm mơ.

Cơn bão, cho đến
nay chỉ gầm gừ, cuối cùng ập xuống thật sự và dữ dội. Dường như chính thời tiết
cũng muốn phản kháng sự hiện diện khó hiểu trong tấm gương. Bắt đầu là vài giọt
mưa to, rồi mưa xối xả. Tia sét vạch ngoằn ngoèo bầu trời, ngay sau đó là tiếng
sấm khủng khiếp làm lung lay ngôi nhà cũ. Đèn nảy sáng lên, rồi tắt luôn.

- Ôi, trời ơi! Bà
chủ nhà than phiền. Chắc sét đánh trúng dây điện rồi!

Hannibal vẫn đứng
yên trong bóng tối, lắng nghe trời mưa tầm tã bên ngoài, mắt dò xét bóng đêm
xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt thám tử trưởng bị thu hút bởi một ánh sáng xanh
xanh yếu ớt, như đang nổi lơ lửng phía trên sàn nhà, trong góc phòng.

Thám tử trưởng mạnh
dạn bước về hướng ánh sáng bí ẩn. Hannibal thò tay đến, chạm thử. Ngón tay cậu
đụng bờ kê... và đụng vào một cái khác nữa. Một chất hơi nhớt. Khi rút tay về,
Hannibal nhận thấy đầu ngón tay tỏa sáng nhẹ.

- Ta cần đèn sáng!
- Hannibal nói.

Jeff và May bước
ra, mò mẫm đi về nhà bếp. Ít lâu sau, ngọn lửa dịu của đèn cầy chiếu sáng tiền
sảnh. Hai anh em trở về, tay cầm đèn cầy.

- Đèn pin hết pin
rồi. - Jeff thông báo.

Jeff đặt đèn cầy
trên bàn, còn May đưa đèn cầy đang cầm cho Hannibal.

Thám tử trưởng xem
xét bàn tay. Màu xanh lá cây đã biến mất. Nhưng ngón tay Hannibal vẫn còn dính một
chất xám xám lạ lùng.

- Cái gì vậy? Jeff
hỏi.

Hannibal ngửi thận
trọng, rồi quay sang May và bà Darnley.

- Con ma này lạ
thật! - Thám tử trưởng thông báo. - Nó hóa trang. Phấn hóa trang của nó khá đặc
biệt, sáng trong bóng tối giống như phốt pho. Phải chi có thêm ánh sáng.

May vội đi tìm thêm
đèn cầy. Khi ấy, Hannibal cẩn thận xem xét kệ sách còn ít chất dính màu xám.
Sau đó thám tử trưởng lấy khăn chùi tay, rút hết sách ra khỏi kệ và khám xét
bức tường. Thám tử trưởng cạo, gõ, nghe và lập lại thao tác mấy lần.

- Không nghe bọng,
Hannibal thở dài. Mặc dù khó tin, nhưng nhất định phải có cánh cửa ở đây. Tường
này là tường ngoài của cuối nhà. Phải có chỗ mở cho phép ra vào. Đó là cách
giải thích lôgic duy nhất cho việc con ma kia đi lại. Chỉ còn việc tìm ra cửa
mật ấy.

- Nhưng ngôi nhà
xây trên sườn đồi mà, bà Darnley nhận xét. Phía bên kia tường chỉ có đất thôi.

- Có thể người ta
đã cho đào đường hầm, Hannibal nói. Không nhất thiết là một đường hầm rộng lớn.

- Đường hầm hay chỗ
trốn ẩn. - May nói khẽ.

Cô bé chỉ bức
tường.

- Có thể, May nói
thêm, nó... nó đang đứng phía sau, lắng nghe những gì mình nói.

Jeff đột nhiên chạy
ra khỏi phòng. Nghe tiếng Jeff đi vào nhà bếp, đóng mở ngăn kéo. Cuối cùng Jeff
trở về, tay cầm cái búa nặng bằng gỗ cứng.

- Không hiểu anh
John dùng cái này để làm gì, nhưng mình sẽ biết cách dùng nếu con ma mắc dịch
kia dám đi xuyên qua tường để đến đây. - Jeff tuyên bố.

- Có thể nó không
còn trong nhà nữa. - Hannibal nói. - Chỉ có một cách để kiểm tra: tìm cánh cửa
mật!

Bà Darnley ngồi sụp
xuống ghế.

- Hannibal à, tôi
van cậu! - Bà dặn dò - Cẩn thận nhé!

- Cháu luôn cẩn
thận! - Hannibal khẳng định.

Theo thói quen,
Hannibal tiến hành tìm kiếm có phương pháp. May và Jeff giúp lấy hết sách ra
khỏi kệ, gõ tường để thăm dò. Một thời gian dài trôi qua, không có kết quả. Bức
tường phía sau kệ sách không có gì bất thường: không có khe, không có chỗ rỗng.
Ván nẹp chân tường, nằm sát sàn nhà, kiên cố và đóng đinh rất chắc. Còn đường
dây điện đúng là chứa đường dây điện, như thám tử trưởng thử kiểm tra. Không có
gì xoay được, vặn được hay ấn được.

- Chắc là phải có
cái nút đâu đó. - Hannibal cứng đầu nói. - Nhất định là phải có, trong chính
bức tường. Nhưng ở chỗ nào?

- Hay là cửa mật
chỉ mở được từ bên ngoài? - Jeff gợi ý.

- Không. Nhớ đi!
Nhà ảo thuật Drakestar đã cho xây ngôi nhà này. Cửa được bố trí theo lệnh ông
ấy. Mình đi tìm thông tin về Drakestar. Ông là nhà ảo thuật danh tiếng, có tiết
mục hay nhất là tự làm mình biết mất. Sau khi từ bỏ sân khấu, ông hay mời khách
đến đây và biểu diễn cho khách xem những tiết mục độc đáo của ông. Thường ông
hay biến mất trước mặt bạn bè. Tối hôm nay, con ma Chiavo đã biết mất trong căn
phòng này. Mình suy ra rằng chính nơi này là nơi Drakestar biểu diễn cho khách
xem. Vậy cửa phải mở được từ bên này cũng như từ bên kia.

Hannibal lại ngắm
nhìn mấy kệ sách.

- Hê! Hannibal đột
nhiên kêu.

Mắt thám tử trưởng
long lanh kích động.

- Có chuyện gì vậy?
May hỏi.

- Ta đã gõ, ấn, đẩy
mà không thấy gì. Nhưng ta đã quên một điều... Những kệ sách này là rất nặng.
Bà Darnley ơi! Khi bà mua nhà, kệ sách đã gắn sẵn vào tường rồi, phải không ạ?

- Đúng.

- Vậy thì bà chỉ
việc cho sách vào mà thôi. Xem nào. Khi ta thử đẩy vào tường, thì không có gì
xảy ra cả. Nhưng giả tỉ ta làm ngược lại...

Hannibal vừa nói
vừa đặt hai tay dưới kệ còn dính phấn hóa trang của con ma. Khi đó, Hannibal
đẩy thật mạnh, từ dưới lên trên và kéo kệ về phía mình.

Không có tiếng
động, dù khẽ nhất, vang lên. Nhưng một luồng gió nhẹ làm cho cây đèn cầy chập
chờn. Đồng thời, một phần tường, kể cả kệ sách, xoay trên ván nẹp chân tường ở
dưới.

Trong thư phòng mọi
người đều nín thở. Bà Darnley, Hannibal, Jeff và May nhìn lỗ hổng đang hiện
trên bức tường. Mọi người nhẹ nhõm không thấy sinh thể quái dị nào nhào ra.
Trước mặt chỉ có một phòng nhỏ trống không. Tường cuối, đối diện và thấy rõ,
được xây bằng đá và rõ ràng là "bức tường đáy" thật sự của ngôi nhà.

Hannibal, cùng Jeff
theo sát gót, bước lại để quan sát. Thoạt đầu, thám tử trưởng chỉ thấy bụi và
màn nhện. Rồi cậu thấy những bậc thềm đầu của cầu thang đâm vào cái lỗ tối đen
như mực.

- Có đèn cầy không!
- Hannibal yêu cầu - Cho xin đèn cầy đi.

Jeff vội vàng đưa
cho Hannibal một cây đèn cầy. Thám tử trưởng xem xét thật kĩ phần tường dùng
làm cửa vào.

- Hèn gì vách này
không nghe rỗng! Hannibal nhận xét. Nó được xây dày như bức tường thật. Và được
lồng vào khung thép nữa. Đúng là một kiệt tác!

Jeff, đứng cạnh
Hannibal, nhìn cầu thang bí ẩn.

- Xuống thử không?
- Jeff nói khẽ.

- Không được! - Bà
ngoại của Jeff nghe được và la lên. - Không được mạo hiểm vào chỗ đó.

- Cháu xin lỗi,
thưa bà. - Hannibal lễ phép nói. - Nhưng cháu e rằng phải thám hiểm cái lỗ này.
Sau khi giải được một phần vụ bí ẩn, cháu không thể dừng lại nửa chừng.

- Mình theo cậu! -
Jeff quyết định.

- Không được đâu,
Jeff! - Bà Darnley phải đối một lần nữa.

- Ôi! - Hannibal
kêu - Rất có thể con ma không còn đó nữa. Chắc nó trốn mất rồi. Thậm chí giờ
này, có lẽ nó đã đi được rất xa.

Nói xong, Hannibal
bước qua ván nẹp chân tường và kiên quyết bước vào cầu thang. Jeff đi theo, tay
cầm búa gỗ.

Cầu thang mật rất
dốc. Ánh đèn cầy chập chờn chiếu sáng tường phủ đầy bụi. Không khí hầm và ẩm.

Cầu thang đột ngột
có khúc quẹo. Bậc thềm càng dốc hơn nữa. Cuối cùng cầu thang dẫn ra một cái hầm
hay nói đúng hơn là một gian phòng xây bằng đá, có nền xi măng. Hannibal đưa
đèn cầy lên. Phía sau lưng, Jeff căng mắt nhìn.

- Không có ai hết!
- Jeff kêu khẽ.

- Nhưng dù sao,
đúng là con ma đã qua chỗ này! - Hannibal cam đoan - Nhìn kìa! Trên bục có dấu
vết khả nghi. Đi! Lại gần xem thử.

Hai cậu tiến lên
vài bước. Khi đó, Hannibal nhìn thấy hai cái rương cũ bị hư hỏng nhiều.

Thám tử trưởng
nhanh nhẹn đặt ngón tay lên môi, yêu cầu bạn im lặng. Rồi sau khi đưa đèn cầy
cho Jeff, Hannibal cúi xuống khám xét rương gần nhất. Rương không khóa; ổ khóa bị
sét không còn dùng được nữa từ lâu. Hannibal mở nắp rương. Bản lề, cũng bị sét,
kêu cọt kẹt. Bên trong, hai bạn thấy một túi ngủ cũ mòn, chén dĩa và chai... và
cả một ổ bánh mì kẹp thịt trong bọc nhựa.

Hannibal nhìn Jeff.
Jeff cũng nhìn lại, nét mặt vừa chưng hửng vừa dò hỏi. Hannibal nháy mắt chỉ về
hướng rương thứ hai đặt gần tường phía dưới. Jeff gật đầu, ra hiệu mình đã
hiểu... Phải, con ma đã sống ở đó một thời gian. Thậm chí rất có thể nó vẫn còn
đó. Cái rương thứ nhì đủ lớn để nó trốn vào đó...

Không hề tỏ ra sợ
sệt, thám tử trưởng bước thẳng ra chỗ cái rương, cố bước thật nhẹ. Jeff đi
theo, cầm đèn cầy thật cao và nắm chặt cái búa gỗ, sẵn sàng hành động. Hannibal
cúi xuống để mở nắp cái rương khả nghi.

Nhưng không kịp.
Trước khi Hannibal kịp chạm vào, nắp rương như tự nâng lên, đập mạnh vào tường.
Rồi tiếng hét vang lên từ cái rương. Một cái gì đó dựng sững lên trước mặt hai
bạn. Sửng sốt trước sự việc quá đột ngột, Hannibal thấy trước mặt mình là hai
con mắt xanh lá cây sáng rực của con ma. Trong giây lát ngắn ngủi, tại gian
phòng nhỏ xíu, Hannibal và Jeff đối mặt với hình ảnh khủng khiếp của pháp sư
Chiavo.

Rồi, sinh thể ghê
rợn lao ra phía trước. Hannibal bị đẩy mạnh vào Jeff. Đèn cầy tắt đi, trong khi
hai cậu ngã lăn xuống đất. Con ma xanh lá cây tỏa sáng đang nhìn xuống hai bạn.
Jeff hoảng hốt buông cái búa gỗ ra. Nhưng thám tử trưởng vẫn bình tĩnh níu lấy
cái áo dài rộng thùng thình của con ma. Miếng vải rách đi khi con ma lao lên
cầu thang.

Tiếng bước của nó
vang dội trên bậc thềm. Hannibal ngồi dậy. Cậu đang cầm trong tay một vật mềm
mại... Mảnh áo. Đến lượt Hannibal lao lên cầu thang. Thám tử trưởng đang bước
lên những bậc thềm đầu tiên, thì nghe tiếng May và bà Darnley hét lên.

Hannibal nhảy phóc
quẹo qua khúc cua của cầu thang nhỏ. Đúng lúc đó, tia chớp sáng trên bầu trời.
Điều này cho phép cậu thấy rõ con ma. Đó là một gã đàn ông cao và rất gầy, có
mớ tóc trắng dài. Hắn đang đứng trên bậc thềm cao, ở ngưỡng cánh cửa mật. May
hét lên lần nữa.

Hannibal leo thật
nhanh những bậc thềm cuối cùng, băng qua thư phòng như mũi tên bắn và đến tiền
sảnh vừa kịp để thấy con ma mở khóa cửa và lao ra ngoài trời mưa bão.

Một tia chớp nữa
cho thấy dáng vẻ ma quái của sinh thể đang biến mất trong bóng đêm.

- Trời! - Bà
Darnley thốt lên.

Bà đã ra cùng
Hannibal. Cậu quay sang bà mỉm cười nói đùa:

- Con ma này không
phải là ma thật. Cháu lấy được mảnh váy của nó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3