Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 07
Chương
7
CON
MA TRONG TẤM GƯƠNG
Sau khi Bob và
Peter đi rồi, Hannibal không ngồi không. Thám tử trưởng đi khắp ngôi nhà rộng
lớn của bà Darnley, kiểm tra xem cửa có khóa chặt không và xem song sắt cửa sổ
còn nguyên vẹn không.
Tiếng sấm vang lên,
xa dần về hướng bắc. Một hình ảnh mới hiện ra bên cạnh hình của Hannibal trong
tấm gương yêu tinh. Đó là Jeff Parkinson.
- Hôm nay, đêm sẽ
xuống nhanh. - Jeff nói khẽ.
- Phải. - Hannibal
nói - Trừ phi gió xua đuổi mây đi.
Nét mặt Jeff hơi
căng thẳng. Rõ ràng Jeff cố gắng để nói những lời trò chuyện bình thường.
- Mình cứ tưởng vào
mùa hè ở California không có mưa mà?
- Đúng là hiếm khi
mưa lắm.
- Bà ngoại bảo cậu
rằng bữa ăn tối sắp xong rồi. Ta sẽ dùng cơm tối trong nhà bếp. Ở đó không có
gương. Hình như tạm thời bà ngán gương rồi.
Hannibal thích thú
được rời khỏi thư phòng, bước ra theo Jeff. Cả hai bước vào nhà bếp rộng lớn,
sáng sủa. Sáng hôm nay, John Chan mới về. Một cái tủ nặng được lôi trước cửa
nối liền nhà bếp với nhà xe.
Khi đi chợ về cùng
May, bà Darnley mặc bộ đồ mùa hè. Bây giờ bà đã thay một cái quần và áo sơ mi,
tuy giản dị, nhưng rõ ràng là rất đắc tiền. Bà đã búi mái tóc bạc ra sau ót.
- Ở đây, ta sẽ
không thấy con ma nào. - Bà khẳng định.
Bà đặt đĩa trứng
chiên lên bàn, rồi nói thêm:
- Tôi rất vui là
John đã cương quyết không cho tôi treo gương trong nhà bếp.
- Bà chỉ thấy ma
trong một tấm gương duy nhất mà! - Hannibal nhắc lại - Gương Chiavo.
Bà ngồi xuống thở
dài. Lúc này, trông bà già đi và mệt mỏi... hơi bối rối nữa.
- Đôi khi, tôi cảm
tưởng như tất cả những tấm gương của tôi đều có ma. - Bà nói. - Khi chỉ còn một
mình, khi May và Jeff không có ở đây, nhiều khi tôi cảm tưởng như chính tôi
cũng là ma.
Đột nhiên, Hannibal
cảm thấy lo sợ. Có bao giờ bà Darnley quá quen thuộc với thế giới hình ảnh phản
chiếu đến nỗi bà đã thoát khỏi thực tế của thế giới bên ngoài không?
Hannibal nhanh
miệng hỏi:
- Thưa bà, trước
ngày hôm nay, bà chưa bao giờ thấy ma trong bất kì tấm gương nào của bà đúng
không ạ?
Bà Darnley nhìn Hannibal.
Nét mặt bà, từ trước đến giờ mơ mộng đăm chiêu, đột ngột thay đổi. Bà như trở
về với thế giới thực. Bà mỉm cười trả lời:
- Không, Hannibal
à, chưa bao giờ. Nhưng trong ngôi nhà này, tôi nhìn thấy mình đi qua đi lại
nhiều hơn cần thiết và tôi còn cho rằng tôi nghĩ quá nhiều đến những nhân vật
đã từng soi vào những tấm gương này... những nhân vật thường có cái chết bi
thảm. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ bị ảo giác. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy
ma trong gương.
- Được! - Hannibal
tán thành. - Nếu vậy, ta chỉ cần chú ý đến một mình tấm gương Chiavo... Nghe
đây! Hoặc tấm gương đó thật sự có ma, hoặc có cách nào đó để vào ngôi nhà này,
mà ta chưa tìm ra, hoặc có ai đó trốn ở đây, mà ta chưa biết cách tìm. Nhất
định phải là một trong ba giả thuyết này.
Bà Darnley gật đầu
khẽ đồng tình với lời nói của thám tử trưởng.
- Phải, cậu nói
đúng - Bà nói.
Hannibal nói tiếp:
- Phần lớn những
tiếng động khả nghi mà bà đã nghe thấy tuần này đã vang lên vào ban đêm, đúng
không?
- Đúng. - Bà nói
nữa. - Lần đầu tiên tôi thấy con ma.
Hannibal ngồi thẳng
người lại trên ghế.
- Vậy là bà có thấy
trước rồi à? - Thám tử trưởng sửng sốt kêu.
- Tôi thấy tối hôm
qua, bà thừa nhận. Lúc đó trễ lắm rồi. Tôi nghe tiếng Jeff và John đi lại dưới
nhà. Khi cả hai về phòng, tôi không ngủ lại được. Cuối cùng, một hồi lâu sau,
tôi nghe tiếng ai đó bước trong tiền sảnh. Tôi dậy, tôi biết là không phải
Jeff... Tôi luôn nghe Jeff mở cửa phòng, mặc dù Jeff cố không gây tiếng động.
Tôi cũng biết là không phải John. Tôi biết tiếng bước của John. Nên tôi khoác
áo và bước ra thềm nghỉ, không bật đèn. Nhà tối, nhưng tôi vẫn thấy được mọi đồ
vật. Tôi tiến đến những bậc thềm trên cao và tôi nhìn xuống dưới, xuống tiền
sảnh. Không có ai hết, nhưng tôi nghe tiếng động... một thứ tiếng khủng khiếp,
giống như tiếng cười man dại. Từ thư phòng. Tôi bước tiếp xuống, thật nhẹ
nhàng. Rồi đột nhiên... thì... tôi thấy cái mà lúc chiều May và tôi nhìn
thấy... một khuôn mặt. Khuôn mặt khủng khiếp trong gương.
- Chiều nay. -
Hannibal nhận xét - Trong thư phòng rất tối, do màn cửa sổ đều léo kín. Nhưng
tối hôm qua, chắc là phải tối hơn nữa.
- Tối hoàn toàn. -
Bà Darnley khẳng định. - Tuy vậy, tôi thấy khuôn mặt rất rõ.
- Bà ơi. - Jeff hỏi
- Sao bà không nói gì hết? Con ở gần đó mà. Sao bà không báo cho con hay?
- Bởi vì bà không
tin mà! - Bà Darnley giải thích - Bà không muốn thừa nhận là bà đã nhìn thấy
ma. Nhưng trong ngày, khi chính May cũng nhìn thấy... bà không thể phủ nhận sự
hiển nhiên ấy nữa.
- Thôi, cháu đề
nghị thế này. - Hannibal nói. - Tất cả chúng ta sẽ leo lên lầu. Thật sớm. Ngay
bây giờ. Trên kia có truyền hình không?... Có à? Hay quá! Ta sẽ xem truyền
hình.
- Tất cả mọi người
à? - May hỏi.
- Hầu như tất cả!
Ta sẽ tắt đèn tiền sảnh, nhưng anh sẽ ngồi lại trên cầu thang, ở nơi mà chính
em và bà đang đứng khi thấy con ma. Có thể, khi trong nhà bình lặng trở lại,
hình ảnh Chiavo sẽ tái xuất hiện. Có thể ta sẽ hiểu ra làm cách nào nó hiện lên
trong tấm gương.
Ý kiến nghe có vẻ
hay. Ngay sau khi ăn tối xong, May, Jeff và bà Darnley leo lên lầu. Bà Darnley
lớn tiếng hỏi Hannibal xem cậu muốn xem chương trình truyền hình nào.
Khi đèn tiền sảnh
đã tắt hết, Hannibal lẳng lặng ra vị trí canh gác, ngay giữa cầu thang, đối
diện với thư phòng mở cửa.
Suốt khoảng nửa
tiếng, thám tử trưởng không nghe thấy gì khác ngoài tiếng bão gầm gừ, tiếng nói
và tiếng cười từ truyền hình. Thỉnh thoảng tiếng sấm vang lên, khi xa, khi gần.
Hannibal vẫn chờ, mắt dán vào căn phòng tối om, không dám lơ là một giây. Cuối
cùng, Hannibal nghe thấy tiếng động khẽ ngay phía dưới... thật ra tiếng ấy khẽ
đến nỗi Hanniabl không biết mình có nghe nhầm không. Giống như tiếng rên thật
khẽ... hoặc tiếng kêu bị át đi. Hay là gỗ kêu rắc do nhiệt độ giảm xuống? Hay
là một cái gì khác nữa? Có phải Hannibal có cảm giác như có sự dịch chuyển
trong bóng tối?
Đột nhiên, thám tử
trưởng nghe một tiếng gì đó.
Hannibal giật mình.
Lần này không thể nhầm lẫn được. Một tiếng điếc, giống như ai đó để rơi một
vật... hay giậm chân.
Trong bóng tối,
Hannibal mở căng mắt. Nhưng cậu không thấy gì, ngoài đường nét mơ hồ của khung
cửa thư phòng, một hình chữ nhật màu sậm trên nền tường đen. Xa hơn, không thấy
gì khác.
Đột nhiên, ai đó
cười. Thường Hannibal không hoảng sợ dễ dàng. Nhưng cậu vẫn rùng mình. Tiếng
cười thật khủng khiếp, chế giễu, như tiếng cười của kẻ khùng điên. Ánh sáng
xanh xanh đâm thủng bóng đen trong thư phòng, đột ngột đến nỗi Hannibal chớp
mắt. Rồi thám tử trưởng tự buộc mình mở to mắt ra, nhìn vào gian phòng... đếm
tấm gương. Mắt Hannibal gặp phải ánh nhìn của con ma.
Máu thám tử trưởng
như muốn đông lại trong mạch. Khi Hannibal lặng người, khiếp sợ, thì hình ảnh
trong gương đột ngột biến mất. Thám tử trưởng dụi mắt, không dám tin cái mình
đã thấy: mái tóc trắng rối bù xù như mớ rong tảo xung quanh một khuôn mặt trắng
bệch hơn cả phấn, tái mét hơn mặt người chết, nhưng đồng thời sáng lên như được
chiếu sáng một cách siêu tự nhiên. Còn đôi mắt... hai con mắt to tướng, màu
xanh lá, sáng rực... chứa chan một sự mỉa mai dã man.
Phía trên lầu, cửa
phòng có truyền hình đột ngột mở ra.
Nhưng Hannibal hầu
như không hay biết. Một lần nữa, thám tử trưởng nghe tiếng cười vang lên như để
thách thức. Một lần nữa, cậu nhìn thấy ánh sáng xanh xanh chiếu sáng khuôn mặt
quái dị trong tấm gương!
Lần này, Hannibal
nhảy phóc dậy, chạy nhanh xuống cầu thang. Đột nhiên, vật khủng khiếp trong
gương biến mất lần thứ hai. Màn đen khép kín lại trên hình ảnh quái dị, trong
khi tiếng cười chế giễu vang lên nữa, nhưng nhỏ dần và cuối cùng tắt hẳn.
Hannibal trượt
nhanh qua tiền sảnh, lao vào thư phòng. Hannibal hấp tấp tìm công tắc đèn. Khi
tìm thấy, ánh sáng tràn ngập gian phòng.
Gian phòng trống
không. Và chỉ có một hình ảnh đang nhìn Hannibal từ đáy gương yêu tinh: đó là
hình ảnh của chính mình!