Con Ma Trong Tấm Gương - Chương 05

Chương
5

CẢNH
CÁO

Không đầy nửa tiếng
sau, Warrington đến Thiên Đường Đồ Cổ. Bốn cậu leo lên chiếc xe Rolls. Xe chạy
nhanh về hướng Hollywood theo giới hạn cho phép của luật đi đường. Khi cho hành
khách xuống trước cửa nhà bà Darnley, Warrington nói:

- Tôi phải mang xe
về hãng ngay, nhưng sau đó tôi sẽ đi thẳng về nhà. Các cậu biết số điện thoại
của tôi rồi. Nếu cần gì, cứ gọi nhé!

Ba thám tử trẻ cám
ơn bác tài, rồi bước theo Jeff. Cánh cửa mở ra trước khi Jeff kịp bấm chuông.
May đang chờ mọi người về.

Bốn bạn thấy bà
Darnley đang ngồi thẳng người trên ghế trong tiền sảnh, mắt nhìn thẳng vào bóng
tối thư phòng. Trông bà tái xanh, nhưng nét mặt cương quyết. Bà không động đậy
khi May khép cửa lại.

- Tôi không đủ can
đảm bước vào trong đó. - Bà nói nhưng không quay đầu lại. - Nhưng ít nhất tôi
bảo đảm rằng không có ai bước ra khỏi phòng.

- Vậy là từ lúc
thấy bóng người trong gương, bà canh giữ cửa này à? - Hannibal hỏi.

- Tôi không rời mắt
khỏi cửa một giây! - Bà khẳng định.

Bà đưa tay lên mái
tóc. Ba thám tử thấy tay bà hơi run.

- Em gọi các anh. -
May giải thích. - Rồi em mang ghế đến cho bà. Sau đó em đi đóng kín hết mọi cửa
và cửa sổ trong nhà.

- Anh John đâu? -
Peter hỏi.

- Hôm nay là ngày
nghỉ của anh ấy.

- Vậy là khi em đi
chợ với bà, nhà hoàn toàn trống không, không có người à? - Hannibal hỏi.

- Không có người
nhưng cửa đều khóa. Cửa có ổ khóa to chắc, còn cửa sổ đều có song sắt, anh phải
nhớ như vậy. Và không thấy dấu vết bẻ khóa, cạy cửa. Không ai vào được. Không một
ai. Em chắc chắn là đã kiểm tra khóa trước khi đi. Anh John đi cùng lúc với em
và bà. Bà cũng kiểm tra nữa.

- Phải. - Bà
Darnley xác nhận, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thư phòng.

- Hay là anh John
có quay lại và khóa cửa không chắc? - Hannibal hỏi thêm.

- Chắc chắn là anh
John chưa về. Hôm nay nhiều sinh viên khóa học ghita của anh ấy có buổi hòa
nhạc ở Ebell Club. Anh John biểu diễn đầu tiên. Trên đường đi, bà đưa anh ấy
đến tận cổng câu lạc bộ.

Hannibal dũng cảm
bước vào thư phòng. Bà Darnley phân vân một hồi, rồi đứng dậy bước vào theo.

Căn phòng gần như
tối thui. Bên ngoài, mặt trời đã biến mất sau những đám mây to, còn bên trong,
có những bức rèm dày che kín cửa sổ. Thám tử trưởng mơ hồ nhìn thấy ảnh mình
trong gương.

Hannibal bật sáng một
cái đèn đặt trên bàn, nhìn xung quanh. Bob và Peter cũng vào theo. May bước đến
ngưỡng cửa. Thư phòng vẫn y như cách đó một tuần lễ, khi hai thám tử và chú
Titus tham quan. Mọi vật đều nằm đâu đấy.

- May ơi! -
Hannibal hỏi - Khi thấy người trong gương, em đứng chính xác chỗ nào? Em có thể
chỉ chỗ cho anh xem được không?

- Tất nhiên!

May quay ra, leo
lên thang lầu đến một độ cao nào đó. Khi đó, May quay lại, đứng yên, nhìn xuống
dưới.

- Em đứng chỗ này.
- May giải thích. - Còn bà đang ngồi trước em cách một - hai bậc thềm.

- Được rồi. Em hãy
đứng yên ở đó!

Hannibal lùi lại
góc xa nhất trong căn phòng, không rời mắt khỏi gương. Khi đến một khoảng cách
có thể nhìn thấy May trong gương, Hannibal hỏi:

- May ơi, có thấy
anh không?

- Thấy. - May đáp.
- Thấy rõ lắm.

- Có lẽ chuyện đã
xảy ra như thế này đây. - Hannibal giải thích với bà Darnley. Nếu có ai đó đứng
ở góc mà cháu hiện đứng, bắt buộc bà sẽ thấy hình ảnh của người đó trong gương
khi bà bước xuống thang lầu. Và bà đã tin là có ma. Căn phòng này tương đối
tối, rèm che kín ánh sáng. Người đàn ông hiện lên có rõ hay không?

Bà Darnley nhắm mắt
lại như để nhớ cho kĩ hơn.

- Phải, rất rõ. - Cuối
cùng bà nói. Thật ra... dường như ông ấy sáng lên một cách lạ lùng.

- Cửa vào mật! -
Bob kêu đột ngột - Chỉ có thể vậy thôi! Chắc là phải có cửa mật trong căn phòng
này!

- Trừ phi... đó là
ma thật! - Peter rùng mình khẽ nói.

Cùng với Jeff, hai
thám tử tiến hành thám hiểm thư phòng ngay. Peter và Jeff kéo thảm ra, xem xét
sàn nhà, thậm chí còn dùng lưỡi dao đâm vào giữa ván sàn gỗ. Bob và Hannibal
lấy hết sách ra khỏi kệ và gõ dò tường.

- Không có chỗ nào
bọng. - Cuối cùng Bob thở dài.

Hannibal nhíu mày.
Thám tử trưởng chỉ vách tường đối diện với tường có treo gương, hỏi bà Darnley:

- Phòng bên kia là
phòng gì ạ?

- Không là phòng.
Bức tường này là tường ngoài. Nhà xây trên sườn đồi. Thật ra phần dưới của vách
tường này nằm dưới đất. Vì vậy mà không có cửa sổ vào. Vách tường phía Bắc của
phòng khách cũng không có cửa sổ, vì cùng một lí do.

Cho đến nay,
Hannibal không ngờ ngôi nhà rộng lớn, với những gian phòng mênh mông, được xây
dựng lạ lùng như thế nào.

- Hừm! Hannibal vừa
kêu vừa véo môi dưới. Hừm! Hannibal kêu nữa và gõ tường. Lạ thật! Trừ phi...
ngược lại...

Chuông cửa ngắt lời
thám tử trưởng, làm mọi người giật mình.

- Bà ơi, để con ra
mở! - May nói.

Bà Darnley và bốn
cậu nghe tiếng khóa mở ra và tiếng thốt lên:

- Ồ! Chú đấy à!

Ngay sau đó, ông
Santora bước vào thư phòng. May đi theo sau giận dữ phản đối:

- Cháu chưa mời chú
vào nhà mà!

Khi thấy ba thám tử
trẻ, người mới đến trừng mắt nhìn ba cậu. Rồi ông thấy thảm được cuộn lại một
bên, sách chất đầy dưới đất.

- À! - Ông kêu một
tiếng.

Hannibal có cảm
giác là giọng nói pha chút gì hài lòng.

- Ông đến để thông
báo cho chúng tôi một cái gì đó đặc biệt à? - Bà Darnley hỏi.

- Tôi đến để kiểm
tra xem tấm gương của tôi có được an toàn không. Tôi vẫn đang chờ người ta gởi
giấy tờ từ Tây Ban Nha sang. À, mà này... Ở đây có chuyện gì xảy ra à? Dường
như mọi người có điều gì không hay?

- Không có chuyện
gì xảy ra hết. - Bà Darnley hết sức thản nhiên tuyên bố.

- Bà đã thấy một
cái gì đó. - Santora vẫn nói - Tôi nghĩ Chiavo đã hiện ra trước mắt bà. Senora,
tôi khuyên bà đừng đùa với lửa nữa. Nếu không, bà có thể sẽ hối tiếc đấy. Khi
Chiavo xuất hiện, thì có nghĩa là lời cảnh cáo. Bà hãy cho phép tôi mang tấm
gương này đi.

- Tôi chỉ cho phép
khi nào ông chứng minh được rằng ông là chủ nhân hợp pháp.

- Tùy bà.

Ông Santora lấy
quyển sổ tay ra khỏi túi, dùng cây viết viết vài chữ, xé trang sổ đưa cho bà
Darnley.

- Nếu bà đổi ý, xin
bà cứ gọi điện thoại đến khách sạn cho tôi. - Ông nói. - Phòng bà quên, tôi xin
nhắc rằng tôi ở khách sạn Beverly Sunset. Tôi ghi số điện thoại ở đây.

Ông cúi chào, rồi
ra về. May đóng cánh cửa nặng lại.

- Ông ấy biết! - Bà
Darnley thở dài. - Ông ấy biết ta đã thấy hình ảnh khủng khiếp trong gương.
Nhưng làm sao ông ấy biết được?

- Hoặc ông ấy biết,
hoặc ông ấy đoán. - Hannibal gợi ý. - Chắc là ông ấy nghi khi thấy căn phòng
này lộn xộn. Không cần phải phù thủy... giống Chiavo.

Bà Darnley nhìn
trang sổ đang cầm trong tay.

- Ông Santora ở
khách sạn khá sang trọng. - Bà nhận xét. - Nỗi đam mê tấm gương này tốn nhiều
tiền cho ông quá. Tôi biết giá phòng ở khách sạn Beverly Sunset. Bà bạn Emily
Stonehurst của tôi ở đó.

- Cháu biết chỗ. -
Hannibal nói. - Khách sạn ở phía nam đại lộ Sunset, phải không ạ?

- Đúng. Ngay góc đại
lộ với Rosewood.

Hannibal đột nhiên
ra vẻ chỉ huy.

- Bob! Peter! -
Thám tử trưởng gọi. - Chú Warrington có cho biết là chú ở nhà, nếu ta cần chú
giúp. Các cậu hãy gọi điện thoại nhờ chú đến bằng xe riêng. Chú sẽ chở các cậu
đến khách sạn của ông Santora, ở đó các cậu sẽ theo dõi kẻ bị tình nghi của ta.
Do có hai cửa vào, cửa chính và cửa sau, nên phải đi hai người.

- Tuân lệnh sếp!
Mình rất thích được ra ngoài thở không khí trong lành một chút! - Peter vô tư
thú nhận.

Bob, vốn ngoan,
nhắc ngay:

- Nhớ phải báo về
nhà rằng bọn mình có thể về trễ tối nay.

Rồi Bob gọi điện về
nhà để báo không phải chờ cơm. Bob hỏi thêm:

- Babal ơi, cậu
định làm gì khi bọn mình đi vắng?

Hannibal nhìn tấm
gương yêu tinh và căn phòng bừa bộn.

- Jeff và mình sẽ
sắp xếp sách vở lại. - Hannibal giải thích. - Rồi chờ các cậu về. Mình muốn
biết xem con ma Chiavo có hiện hình trong khi các cậu theo dõi Santora không.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3