Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh - Chương 10 - 11 - 12

Chương 10: Nông dân gặp gỡ nhà tư bản

Hỏi: Trình Ti Tư gần đây thế nào?

Trả lời: Trình Ti Tư gần đây điên rồi.

Hỏi: Tại sao?

Trả lời:... Nông dân gặp gỡ nhà tư bản, từ đó dê bò là của nhà anh.

Từ lúc mới ra đời tới nay, Trình Ti Tư cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ
chập mạch đến như vậy, dầu gì cô cũng tốt nghiệp trung học, thi nghệ thuật cũng
tung mình lăn tới, là sinh vật cao cấp mỗi tháng bị chảy máu bảy ngày còn chưa
chết, tại sao lại ở tuổi hai mươi tốt đẹp của đời người, tại sao lại gặp phải
thần tiên hẹp hòi âm hạng như vậy làm cho cô từ đó "Vạn kiếp bất
phục" đây?

Trình Ti Tư nghĩ mãi không rõ, cho nên quyết định ở trong đường cùng mà
phản kích.

Chỉ là bất quá... Cô tựa hồ quên mất, người mà cô phải phản kích không
phải người khác, mà là Khâu Tân.

***

Lại một lần nữa nhìn thấy Trình Ti Tư, là ở ngày học sinh mới báo cáo.

Xa xa, cô một mình xách vali da lớn, vác lấy túi hành lý, trong khuỷu tay
trái phải còn khoác một cái túi nhựa lớn. Có thể nhìn ra được, thể lực xói mòn
đã làm cho cô sớm thở hồng hộc. Bên cạnh không ngừng có học trưởng hoặc là dẫn
đường hoặc là đi qua muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đều bị cô lắc đầu cự tuyệt,
đầu đầy mồ hôi cũng không biết cùng bọn họ nói cái gì nhưng vẫn như cũ kiên trì
tự mình vận chuyển.

Sau này không ngờ cùng bạn học tham dự tiệc tiếp đãi học sinh mới, lúc
nói đùa về chuyện lý thú của tân sinh viên năm nay thì mới biết được, khi bọn
họ tiến lên hướng cô hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không, cô chẳng qua là dùng
miệng đối với cánh tay của mình bĩu bĩu, tràn đầy tự tin nói cho bọn họ biết:
"Yên tâm, ta khỏe mạnh, không phải là mập giả tạo."

"Mọi người nói xem hiện giờ người độc lập giống như học sinh mới này
vốn thật rất ít thấy, huống chi còn là ‘khổng vũ có lực’ như vậy, quả nhiên là
khó gặp một lần a."

Lúc ấy Khâu Tân cũng không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua rất nhanh, anh
lại gặp được cô, cũng liền thay đổi cách nhìn.

Một lần tụ họp của Đại học năm 3, địa điểm chọn là ở một nhà trung tâm.
Anh vẫn không quá quan tâm cái không khí rượu chè này, thế cho nên cả đêm Khâu
Tân đều ẩn mình ở một góc, chỉ là bất quá cái loại hào quang đốt mắt người từ
trên người anh có muốn ẩn cũng không ẩn được, lạnh nhạt cự tuyệt cũng không biết
bao nhiêu người đến gần ra ám hiệu, đang muốn trở về, nhưng đảo mắt đã thấy bạn
tốt Quảng Lỗi đề xuất uống rượu, Khâu Tân đè xuống lửa giận, quyết định ở lại
chờ thay anh thu thập cục diện rối rắm.

Nửa đường đứng dậy đi đến phòng rửa tay, đi ngang qua khu vực này, mơ hồ
nhớ được hình như phục vụ quán rượu có nhắc tới, có mấy xã đoàn xã giao của đại
học ở nơi này kết hợp cử hành hội ái hữu. Anh không quá để ý chuẩn bị trở về
chỗ ngồi, trong lúc vô tình ánh mắt lại quét đến một vị trí tại chỗ ở quầy ba cách
anh hiện không xa.

Khâu Tân dừng bước, mắt lạnh nhìn, nhớ lại ban đầu lúc ở Nghệ khảo cô
hình như là đã đề cập tới mình biết khiêu vũ, chẳng lẽ chính là cái loại vũ đạo
này sao?

Lạnh lùng, Khâu Tân mặt không chút thay đổi phải trở về chỗ ngồi, bỗng
nhiên dừng lại, một lần nữa nhìn về phía bọn Trình Ti Tư, Khâu Tân khẽ cau mày.

Cái tên đàn ông bên cạnh cô rõ ràng là không có ý tốt. Chẳng
qua là, liên quan gì anh?

Đang nhấc chân muốn đi, thì mấy người
Quảng Lỗi bởi vì ở chỗ này không có tìm được anh, nên lảo đảo liền tìm tới đây.

"Muốn chạy trốn? Phạt rượu phạt
rượu."

Quảng Lỗi vô lại kéo Khâu Tân, không nói
câu gì cùng những người khác tụ họp ở chung quanh quầy rượu.

"Nút áo. Cậu cậu chơi không đẹp
nhé. Rõ ràng nói xong rồi sẽ thả tôi để cho tôi theo Tiểu Hạ. Kết quả lại thả
bồ câu cho tôi… Cho nên chén rượu này câu nhất định phải uống… uố… ng."

Khâu Tân đen mặt nhìn anh mượn rượu nổi
điên, lại liếc mắt một cái nhìn chén rượu trên mặt bàn, còn không có phát tác,
thì đuôi mắt lại quét đến cái bóng người lung la lung lay chạy tới, không chờ
phản ứng của nhóm người bọn họ, bóng người kia cũng đã đến gần bên cạnh bọn
anh.

"Khát quá khát quá." Trình Ti
Tư nhào vào trên quầy ba, cũng mặc kệ người chung quanh biết hay là không biết,
cầm chén rượu trên mặt bàn làm một ngụm.

Đám người Quảng Lỗi đều ngây ngốc, ngay
cả Khâu Tân cũng dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ngửa đầu uống hết. Trình
Ti Tư nhăn lại chân mày xinh đẹp, nhìn chén rượu trống rỗng, bất mãn nói thầm một
tiếng: "Đây là đồ chơi gì a? Sao khó uống như vậy?"

Nhóm người Quảng Lỗi lại mất bình tĩnh.

"Cô, cô, cô là ai hả? Ly Tomorrow này là của chúng
ta."

"Tomorrow? Tên gì kì quái vậy?"

Hừ nhẹ một tiếng khinh thường, cũng không để ý Quảng Lỗi hô to gọi nhỏ,
Trình Ti Tư vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, thì cảm thấy dưới chân chợt
nhẹ, còn chưa đi hai bước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ở đây, vang
lên một tiếng bịch thẳng tắp ngã xuống trên người Khâu Tân cách cô gần nhất,
bất tỉnh nhân sự.

"Hừ hừ, con bé này còn tưởng rằng đồ là đồ uống sao? Nút áo, cậu
biết cô ấy à?"

Khâu Tử đối mặt với người nào đó bất thình lình nằm đè ở trên người, mặt
mày lạnh như băng rốt cục cũng có cảm xúc biến hóa rõ ràng.

"Không..." Câu ‘Không nhận ra’ vừa muốn nói ra khỏi miệng, thì
cái người đàn ông kia vừa nãy cùng Trình Ti Tư nhảy múa nhiệt tình lại xuất
hiện ở trước mắt, thấy Trình Ti Tư say ngã ở trong ngực Khâu Tân, thì trong mắt
sáng ngời.

"Thì ra là em ở đây a." Sau đó hướng về phía Khâu Tân xin lỗi
nói: "Thật là ngại quá, bạn gái của tôi uống rượu say thích nghịch loạn.
Làm cho các vị thêm phiền toái."

Vừa nói vừa muốn từ trong ngực Khâu Tân nhận lấy Trình Ti Tư, còn không
có đến gần cô, thì người bên cạnh Khâu Tân đã nhường lối, nhưng anh lại không
buông ra. Người đàn ông kia nhíu lông mày, không hiểu nhìn về phía anh.

"Bạn gái của anh?"

Giọng nói luôn luôn trong trẻo lạnh lùng.

"Vậy anh nói một chút xem, cô ấy tên gì, học chuyên ngành gì, ở
phòng ngủ nào, tên giáo viên phụ đạo của cô ấy là gì, giáo viên chuyên ngành
của cô là ai?"

"Tôi tại sao phải nói cho anh biết."

"Chỉ bằng anh không biết, nhưng tôi biết."

Chương 11: Cười Lạnh

Khâu Tân để cho Trình Ti Tư đổi lại một cái tư thế thoải mái hơn để dựa
vào mình, nghiêng mắt nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông kia nhíu mày, rõ ràng bắt đầu có phòng bị mà nhìn anh.

"Tôi cảnh cáo anh đừng xen vào việc của người khác. Còn có tôi tại
sao phải tin tưởng lời của anh nói."

Khâu Tân cười lạnh.

"Vậy chúng ta báo cảnh sát thử một chút?"

Mắt thấy Khâu Tân đã muốn bấm phím điện thoại, người đàn ông kia lại nhìn
mấy người Quảng Lỗi chung quanh mình, cuối cùng vẫn sợ sệt, hung hăng bỏ lại
một câu: "Anh lợi hại." Liền xám xịt mà bỏ đi.

Lặng lẽ cất điện thoại di động, Khâu Tân nhìn người nào đó đang bất tỉnh
nhân sự trong ngực, nhăn đầu lông mày, suy nghĩ một chút ôm ngang thân thể xụi
lơ vô lực của cô.

Cũng mặc kệ một đám người phía sau ù ù cạc cạc liền sải bước hướng ngoài
cửa đi tới.

Ngồi lên xe taxi, Khâu Tân bởi vì để Trình Ti Tư tựa đầu vào trên vai của
mình, cho nên lúc hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt phun vào hõm vai anh, tính tình
Khâu Tân luôn luôn lạnh nhạt cũng không biết bị cái gì mê hoặc, khẽ nghiêng
đầu, rũ mắt nhìn kỹ cô.

Gương mặt mũm mĩm còn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con, không tính là xuất
chúng nhưng ngũ quan thanh tú, không khỏi làm cho Khâu Tân nhớ đến bộ dáng cô
giơ tay đánh anh trên trường thi, hơn nữa vừa rồi ở quầy rượu kỹ thuật nhảy của
cô cuốn hút cùng vẻ mặt uống rượu say mơ hồ, lúc này lại lần lượt xông vào
trong đầu óc của anh, thật đúng là... có chút ý tứ như vậy rồi.

Có lẽ, trường học để cho anh ở lại học thêm một năm chương trình học
thống kê, anh có thể một lần nữa suy nghĩ một chút.

***

Trước mắt đã là mùa tốt nghiệp của tháng sáu, dường như ông trời già cũng
muốn tới góp thêm một phần náo nhiệt.

"Không được không được. Tối nay nhất định phải đi mướn phòng."

Trình Ti Tư cầm quyển sách ôn tập trên tay hướng trên bàn khẽ đặt xuống.
Ngồi ở bên cạnh cô, Úc Song cũng nóng đến một đầu đầy mồ hôi, quạt điện cũng ở
gần đầu đang thổi cũng không có chút tác dụng gì, nghe được Trình Ti Tư gào
thét, liền lấy đuôi mắt quét nhìn cô.

"Mướn phòng? Tốt. Nhưng mà mi muốn cùng ai chi trả? Cái vị kia của
nhà mi hả?"

"..."

"Ai, mặc dù cái vị kia của nhà mi quả thật là cuốn hút, nhưng Ti Ti,
bé gái thì phải ngại ngùng, ngại ngùng hiểu không? Như sói đói vồ mồi thì
NONONO, mi phải nhớ kỹ từ từ hành động, vì thật vất vả mới quyến rũ được thần
tượng NO.01, dù sao mi cũng đừng đem anh ấy dọa chạy mất."

"... Úc Sóc. Đầu của mi chứa trứng luộc đúng không, lại nói hươu nói
vượn, cẩn thận ta lấy hết đồ cho mi lại."

"Ơ, lộ bản tính ra rồi hả. Sách sách, Ti Ti mi cũng đói khát đến mức
này rồi? Chủ động như vậy, cái vị kia của nhà mi rốt cuộc HOL hay không HOL a?
Cẩn thận đừng có đem người ta ép khô nhá."

Trong phòng ngủ có một trận cười vang, Trình Ti Tư vốn là bị nóng đến mức
mặt đỏ bừng nhất thời bởi vì Úc Sóc nói trắng trợn như vậy, hơn nữa trong đầu
lập tức nhảy ra hình ảnh một người nào đó nửa người quấn khăn lông trắng nằm ở
trên giường hơi thở nhẹ nhàng, Trình Ti Tư mắc cỡ sớm đỏ đến tận cổ, cắn răng
muốn nhào tới dạy dỗ cô thì cũng đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

"Ai nha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền gọi điện tới rồi, các ngươi vợ
chồng tình thâm như vậy, thật là muốn những kẻ độc thân hoàng kim như chúng ta
ăn dấm hả?"

Trình Ti Tư mặc kệ cô, cân nhắc hồi lâu mới cẩn thận nhận điện thoại.

"Alo, học trưởng?"

"..." Đầu bên kia điện thoại không có lập tức nói chuyện, ước
chừng dừng vài giây mới mở miệng: "Tối nay có tiệc rượu tốt nghiệp."

Giọng Khâu Tân rất bình thản, Trình Ti Tư xoắn xuýt rất lâu, vẫn là lựa
chọn từ chối nhã nhặn giống như mấy lần trước.

"Gần thi rồi, em còn chưa có ôn tập, sẽ không đi, học trưởng anh
chơi vui vẻ a."

"..."

"Còn có, nhớ uống ít rượu."

Trình Ti Tư thật lòng thật dạ dặn dò, không nghĩ tới đầu bên kia yên lặng
hồi lâu, lại không có trực tiếp nói bất kỳ câu gì liền cúp điện thoại.

"Học trưởng gọi mi đi ra ngoài?"

"Ừ."

"Vậy tại sao mi cự tuyệt?"

"Ta sợ đáp ứng rồi, qua đó càng ngại ngùng."

Úc Sóc chớp mắt xem thường mấy cái, thật hoài nghi nhỏ này đầu óc có phát
triển không.

"Trình Ti Tư a Trình Ti Tư, mi nói xem mi bây giờ có giống nói
chuyện yêu đương cái gì? Không hẹn hò, không thấy mặt không tính, bình thường
cũng không chủ động gửi tin nhắn gọi điện thoại, mi nói đi, nếu như không có
đôi đồng hồ tình nhân kia, ta thật hoài nghi mi lấy Khâu học trưởng làm ngụy
trang, chỉ do tự mình đang YY đấy."

"Ai quy định qua hẹn hò thì nhất định phải gửi tin nhắn gọi điện
thoại? Lại không cho chúng ta dùng tâm hồn giao lưu?"

Hơn nữa, từ lúc bọn họ xác lập quan hệ đến nay, cũng vẫn chưa tới một
tháng, không nói đến giữa bọn họ có tình cảm hay không, ngay cả Khâu Tân, cô
cũng từ lần trước ở trên đường dành riêng cho người đi bộ gặp xong, sau đó cũng
không có cùng anh gặp mặt, cho nên có thể nói thật ra cho tới bây giờ Trình Ti
Tư còn có chút giống như lọt vào trong sương mù, tại sao mà đột nhiên lại biến
thành bạn gái của anh đây?

Bây giờ suy nghĩ một chút, Trình Ti Tư thật lòng cảm thấy, nếu như có
thể, cô tình nguyện chọn chưa từng đi cao ốc Kim Hồ...

Chương 12: Princess

Thời gian quay trở lại cuộc gặp gỡ lần đó ở hoạt động trên đường dành
riêng cho người đi bộ.

Khi đó trải qua sự trưng cầu ý kiến chả hiểu ra sao cả của Khâu Tân,
Trình Ti Tư mờ mịt đi trở về nhóm người, đi tới bên cạnh Tiết Mẫn, đầu óc lại
vẫn xoắn xuýt chuyện anh tại sao lại hỏi cô có thể khiêu vũ hay không?

Trình Ti Tư có loại dự cảm, kế tiếp chắc canh có chuyện gì phát sinh, quả
nhiên...

"A. Nút Áo lão Đại."

Chỉ thấy Khâu Tân lên đài, trực tiếp hướng chỗ Vân Song đang ngồi bên
cạnh sân khấu đi tới, anh cúi người ở bên tai cô nói nhỏ, không biết là nói cái
gì, vẻ mặt Vân Song thay đổi một chút, mặc dù vẫn mặt không chút thay đổi như
cũ, nhưng trong mắt dâng lên hứng thú.

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Khâu Tân nắm tay Vân Song đi tới giữa
sân khấu, một chùm đèn chiếu sáng chiếu trên người bọn họ, âm nhạc vang lên.
Trên sân khấu hai người đối diện với nhau, nam thân thể cao ngất, nữ cao quý ưu
nhã, thi lễ với nhau, sau đó hơi mở một bước, bắt đầu khiêu vũ.

Phục Nhi Tháp, đây là một loại khiêu vũ hữu nghị thịnh hành ở cung đình
Anh Quốc vào thế kỷ 15, ở Trung Quốc cũng ít người hiểu được cách nhảy, lại
càng không cần phải nói nhảy tốt.

Khâu Tân cùng Vân Song trên sân khấu, chỉ trong một cái chớp mắt làm cho
tất cả mọi người xuất hiện hoảng hốt, mặc dù trang phục của hai người đều là đồ
hiện đại, nhưng làm cho người ta có cảm giác giống như quý tộc Châu u cổ xưa,
kỹ thuật nhảy trang trọng mà thần thánh.

Hai người trên sân khấu nhảy rất chuyên tâm, dưới sân khấu người xem đến
si mê.

Chẳng qua là lúc Trình Ti Tư đắm chìm trong vũ đạo của bọn họ, bỗng nhiên
trực giác cảm thấy không khí phía sau không đúng, cô nghi ngờ quay đầu, nhìn
thấy có tám người xa lạ mặc đồng phục làm việc hậu trường không biết từ lúc nào
đứng phía sau cô.

Tình huống gì?

Còn chưa kịp suy nghĩ, trong loa đột nhiên truyền tới giọng của Khâu Tân,
suy nghĩ của Trình Ti Tư lập tức bị hấp dẫn trở về trên sân Khâu.

Tạo hình sau cùng, Khâu Tân đỡ eo Vân Song, cúi đầu xuống từ từ nhích tới
gần cô, khóe miệng mỉm cười phong độ, làm cho Vân Song được gọi là mỹ nhân lạnh
lùng cũng phải đỏ cả hai má, hiển thị rõ một bộ dáng tiểu mỹ nhân thẹn thùng,
hơi mở ánh mắt cũng không dám nhìn anh.

Khâu Tân nhìn ra cô ngượng ngùng, nụ cười khóe miệng không thay đổi, kề
bên tai cô, trầm giọng mở miệng.

"So gorgeous."

Ca ngợi rất đơn giản, Trình Ti Tư ở dưới sân khấu lại có thể nghe rõ
tiếng hút không khí từ bốn phía. Cô đương nhiên biết bọn họ là vì sao, bởi vì
cô ngay giờ phút này cũng ngây người.

Thì ra, đây chính là ưu tú của anh sao? Thật sự là... quá chấn động rồi.

Trình Ti Tư cũng không biết tại sao, lại có chút hối hận, sớm biết sẽ
không đẩy người nào đó lên đài rồi.

Lúc cô đang tự mình suy nghĩ sao mình lại có tâm tình kỳ quái như vậy,
Khâu Tân lại nói tiếp một câu ngay sau đó: "Nhưng công chúa của tôi, không
phải là cô."

Anh vừa dứt lời, đám người yên lặng sau vài giây, nhất thời ong ong tiếng
thảo luận không ngừng, làm cho Vân Song trên sân khấu vốn có bộ mặt tràn đầy
hạnh phúc sắc mặt lập tức cũng thay đổi.

Chẳng qua không đợi cô nói chuyện, Khâu Tân đỡ eo cô nhẹ nhàng đem cô
hướng bên cạnh đẩy sang, không mất ưu nhã xoay tròn liền làm cho Vân Song tự
mình đến một bên, Vân Song sau khi thoáng đứng lại thẹn quá hóa giận, đang muốn
xoay người lại phát tác, lại nghe thấy phía dưới sân khấu phát ra một trận kinh
hô, cô vội vàng quay đầu, phát hiện Khâu Tân lại không để ý độ cao của sân
khấu, tiêu sái nhảy xuống về phía khán giả phía dưới.

Vân Song trừng lớn hai mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn người đàn ông đầu
tiên làm cho cô biết cái gì là tim đập thình thịch, đang đến gần nữ sinh chung
quanh bị làm ra một cái không gian hình tròn, một mình đứng ở chỗ đó rõ ràng bị
dọa sợ.

OK, Trình Ti Tư hoàn toàn chập mạch rồi.

Mãi cho đến khi Khâu Tân đứng ở trước mặt mình, đưa tay ở trên đầu cô vỗ
vỗ, cũng lộ ra nụ cười đẹp cô còn chưa từng thấy qua, Trình Ti Tư mới đột nhiên
tỉnh ngộ.

Nha. Rốt cục anh đã hướng cô triển khai trả thù?.

"Học, học học trưởng, anh, anh, anh, tôi, tôi sai rồi, năm đó không
nên… một cái tát kia thật sự không phải là..." (⊙v⊙)...

Căn bản không cho cô giải thích xong, anh anh anh... Lại đột nhiên có thể
cứ như vậy một tay ôm cô... Sau đó, sau đó là giọng nói tình cảm vô cùng thông
qua cái micro nhỏ truyền vào tai mọi người.

"My princess."

My princess... pricess... princess...

Trong đầu Trình Ti Tư tựa như lắp đặt bức tường vọng âm, vang vọng vô tận
hai cái từ này...

"Lần này là điệu Tăng-gô. 《Por Un z》."

Trong đám người không biết là tiếng kinh ngạc của ai. Trình Ti Tư căn bản
không kịp suy nghĩ, đã bị Khâu Tân nhẹ nhàng đỡ eo, cũng nâng một cánh tay của
cô lên đặt ở trên vai anh, cầm một cánh tay khác của cô, dẫn dắt cô linh hoạt
dẫm ra một chuỗi bước chân.

Ông trời ơi. Trình Ti Tư bây giờ đầu óc choáng váng, tim đập nhanh kịch
liệt, cho nên nhảy lỗi sai chồng chất.

"Buông lỏng." Khâu Tân dán lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng chậm
chạp giọng nói đang ở bên tai của cô. "Đi theo tiết tấu của tôi."

Trình Ti Tư cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng trước mắt tâm tư hỗn độn,
như thế nào cũng không có cách nào tự nhiên ứng đối.

"Đừng sợ, có tôi ở đây."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3