Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh - Chương 07 - 08 - 09

Chương 7: Tướng quân lệnh

"Bốp."

Dường như có bút ai đó rơi ….

Trình Ti Tư mắt thấy trên làn da trắng nõn kia hiện lên dấu năm ngón tay
đỏ lừ, còn có gương mặt băng sơn kia rốt cục biến thành vẻ mặt khó có thể tin,
Trình Ti Tư nhắm mắt, kiểu thấy chết không sờn khom người cúi chào ban giám
khảo còn đang ngây ra như phỗng, xoay người rời đi.

Hình như vào khoảnh khắc cô rời khỏi trường thi, phía sau cánh cửa trường
thi liền xao động rồi; cũng giống như vào giờ khắc cô ra khỏi trường thi, chân
cô liền mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, rơi xuống đau đớn khiến cô
kêu thành tiếng… mộng cũng tỉnh.

Xoa xoa chỗ ngã đau, Trình Ti Tư còn buồn ngủ bò dậy từ trên mặt đất, hóa
ra là cô lại ngủ không an phận, thói quen nhích tới nhích lui, kết quả từ trên
ghế sô pha lăn xuống tới.

Vừa định vịn ghế sô pha đứng lên, phát hiện trên người chợt lạnh, thì ra
là không biết là ai đắp cho cô một cái chăn điều hòa, cũng rơi xuống đất giống
cô.

Trình Ti Tư đầu còn mông lung cầm lấy chăn, nghĩ cả buổi, trong đầu hiện
lên khuôn mặt lạnh lùng của Khâu Tân, còn có dấu năm ngón tay mà cô in trên
khuôn mặt anh hồi đó, chậc chậc, đúng là nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng lại cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, Trình Ti Tư thoáng cái thất
thần rồi.

Còn nhớ khi gặp lại Khâu Tân học kỳ này thì Trình Ti Tư sẽ bất giác nhớ
tới cảnh tượng trong cuộc thi tài năng, thế nào cũng luôn nghĩ anh có thể ghi
nhớ mối thù đó hay không, muốn trả thù cô gì đó, song Khâu Tân lại coi như hoàn
toàn không nhận ra cô, điều này làm cho cô từng vui mừng không ngớt, nhưng cũng
thật sự không dám lơ là, bây giờ xem ra, có lẽ thật là cô suy nghĩ nhiều rồi.

"Nha, xem ra anh ta cũng chỉ là mặt lạnh, cũng không phải là tâm
lạnh nha..." Nhỏ giọng nói thầm, Trình Ti Tư đứng dậy, gấp chăn gọn gàng
đặt trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mới phát hiện cô
thế nhưng đi ngủ cả ngày, hiện tại cũng gần năm giờ chiều rồi. Nếu anh ta để
mặc cô ngủ, Trình Ti Tư nghĩ hẳn là không có việc gì rồi, cầm túi xách đi ra
khỏi phòng làm việc.

Chuẩn bị chào hỏi Khâu Tân liền rời đi, vừa đến gần bốn gian phòng kia,
Trình Ti Tư phát hiện cửa phòng thứ hai không khóa cửa, bên trong có tiếng nhạc
cụ đàn sáo râm ran, cô nhẹ nhàng đến gần, cầm tay nắm cửa đẩy ra, tức khắc,
tiếng nhạc trở nên rõ ràng.

Trình Ti Tư đứng ở cạnh cửa, tay cầm tay nắm cửa, cứ như vậy sững sờ nhìn
mấy người bên trong.

Đó là Khâu Tân sao? Nhưng mà, Khâu Tân
ôm tỳ bà… Khâu Tân... Khâu Tân... Cũng quá rung động đi.

Căn phòng này tương đương với một phòng
thu âm cỡ trung, bên ngoài là máy móc thiết bị, bên trong cách một bức tường
thủy tinh, Khâu Tân và một đôi nam nữ khác, vẻ mặt chuyên tâm biểu diễn nhạc
cụ.

Trình Ti Tư bị khiếp sợ rồi, bởi vì bên
ngoài có thể nghe thấy sự trình diễn bên trong, sau khi nữ sinh đè dây kéo ra
một âm dài, Trình Ti Tư chỉ thấy Khâu Tân ngồi thẳng người, nhẹ nhàng nhắm mắt,
mười ngón tay đặt trên dây tỳ bà, một đoạn nhạc trong trẻo nhẹ nhàng lưu loát
vang lên.

Trình Ti Tư cứ nhìn anh biểu diễn như
vậy, chăm chú như vậy, đắm chìm trong đó như vậy, đây là lần đầu tiên Trình Ti
Tư nhìn nam sinh đánh đàn tỳ bà hay như thế, còn cuốn hút hơn nữ sinh đánh ra.
Hơn nữa hình tượng này không hề có cảm giác không hài hòa, từng âm điệu tuôn ra
từ đầu ngón tay anh, khảy, gẩy, hất, bắn ra, hấp dẫn vô cùng.

Trình Ti Tư bỗng chốc thấy ngây dại,
không tự chủ bước tới, ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, nhưng từ đầu đến cuối
ánh mắt không rời khỏi Khâu Tân.

Đoạn độc tấu tỳ bà thoáng qua đi, tiếng
đàn tranh của nữ sinh cộng thêm tiếng sáo trúc của người nam sinh, phối hợp ăn
ý, phổ ra âm nhạc, vờn quanh tai, có một sức quyến rũ khiến người ta say mê…

Có điều trong lúc Trình Ti Tư còn đang
đắm chìm trong giai điệu cổ xưa tuyệt vời này, âm nhạc bất thình lình dừng lại,
nam sinh ngồi trước máy móc bên ngoài nhíu mày bật míc nói chuyện.

"Làm sao đột nhiên dừng lại? Không
phải đoạn này đang rất tốt?"

"Vẫn cảm thấy thiếu cái gì."

Giọng nói Khâu Tân vẫn lạnh lùng như
thế.

Trình Ti Tư ngừng thở, đã nhìn thấy bên
trong bức tường thủy tinh, Khâu Tân từ chỗ ngồi đứng lên, để tỳ bà xuống, nhặt
lấy một cây đàn nhị, kéo một đoạn, dường như vẫn cảm thấy không thích hợp, nhíu
mày, lại để xuống, cầm lấy ống tiêu ở trong góc… Trình Ti Tư mở to ánh mắt, cảm
thấy khó có thể tin nổi. Đi đi lại lại như vậy, anh ta thay đổi ít nhất năm sáu
nhạc cụ, tuy chỉ có thể là tùy tiện, lấy ra thử gảy, mặc dù đều nửa bỏ dở giữa
chừng, nhưng Trình Ti Tư vẫn cảm thấy rất thần kỳ. (T/g: (⊙o⊙), các anh này rốt
cuộc có bao nhiêu nhạc cụ?) Cuối cùng anh đứng trước một cây đàn dương cầm, cầm
trong tay một cây trúc, một khúc 《tướng quân lệnh 》, lưu loát gõ ra.

Kèm theo âm nhạc, Trình Ti Tư giống như
có thể nhìn thấy sự trang nghiêm oai hùng của của tướng quân thời cổ đại thăng
trướng (thăng: lên, trướng: chỗ ngồi của tướng quân trong doanh trại), nhanh
nhẹn mạnh mẽ khi ra trận, căng thẳng quyết liệt khi chiến đấu.

Khâu Tân nghiêm mặt, động tác gõ của hai
tay giống như là đang cổ động chiến đấu, trầm ổn hùng hồn. Trình Ti Tư nhìn
ngây người, không hề để ý tới tiếng trống và tiếng đàn cổ phối hợp với anh ngay
sau đó, cứ như vậy mà sững sờ nhìn Khâu Tân, tim đập rộn lên.

Một khúc ngừng lại, cô vẫn còn chìm đắm
trong tiếng nhạc. Chung quanh rất an tĩnh, không có ai nói chuyện, cho đến khi
Khâu Tân từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn rũ mắt xuống.

Có thể nhìn thấy anh từ từ cong khóe
miệng lên, nụ cười kia tràn đầy tự tin hút hồn con người.

Trước kia đối với hành động mê giai của
Úc Sóc, Trình Ti Tư rất khinh thường, giờ đột nhiên cảm thấy, anh thật rất đẹp
trai, phong thái thanh nhã, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, giờ phút này anh,
tựa như một vầng trăng sáng, khiến người ta không thể chạm vào.

Chương
8: Bạn học, anh thắng rồi

"Cô là ai?"

Trình Ti Tư sửng sốt, lúc này mới phát
hiện chẳng biết lúc nào mình đã từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước bức
tường thủy tinh. Nam sinh vốn đang làm việc với máy vi tính, nghi hoặc nhìn cô.

"A, là em nha."

Trình Ti Tư nháy mắt mấy cái, nhìn nam
sinh xa lạ này, nhưng không hề có chút ký ức nào.

"Không nhớ rõ rồi?" Nam sinh
nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại giảo hoạt thoáng nhìn vào bên trong bức
tường thủy tinh, "Một cái tát của em lúc đó, thật đúng là đánh đến chấn
động lòng người a."

"A." Trình Ti Tư mở to mắt,
"Anh là vị giám kháo kia."

Không nghĩ tới anh chính là vị giám khảo
nở nụ cười thân thiện hòa nhã trong cuộc thi tài năng, Trình Ti Tư có chút kinh
ngạc, vẫn luôn có cảm tình tốt với sự gần gũi của anh hồi đó, lập tức khom
lưng, lễ độ cung kính.

"Xin chào thầy."

"Thầy? Nhìn anh rất già sao? Không
cần cẩn thận như vậy, anh và học trưởng Khâu Tân của em cùng khóa, gọi anh ta
là Đổng Vận Bạch là được."

"Đổng Vận Bạch?" Trình Ti Tư
có chút ấn tượng với cái tên này. "Anh chính là Đổng Vận Bạch - đài trưởng
đài truyền thanh của trường, còn chưa tốt nghiệp cũng đã được đài trung ương
nhận vào?"

Đổng Vận Bạch nhướng mi, chẳng nói đúng
sai.

"Là nút áo gọi em tới a?"

Nút áo(*)? Anh nói tới ai? (_).

Trình Ti Tư còn chưa trả lời, cánh cửa
ngăn cách được người ta đẩy từ trong ra, Khâu Tân còn có đôi nam nữ kia từ bên
trong đi ra.

(*) Nút
áo: có cách phát âm là kòu·zi, chữ ‘Khâu’ trong ‘Khâu Tân’ đọc là kòu, cho nên
ở đây Đổng Vận Bạchdùng từ đồng âm khác nghĩa để gọi Khâu Tân.

"Ơ, Tiểu Bạch, bạn gái mới?"
Nữ sinh kia hoạt bát nháy mắt với anh, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

"Bạn gái mới sao…" Đổng Vận
Bạch cười sâu xa, nhòm lên Khâu Tân, "còn không biết là của ai."

Nữ sinh kia lập tức sáng mắt lên, tay
khoác lên bả vai Trình Ti Tư như từ trước đến giờ vô cùng quen thuộc.

"Chào em, chị tên là Tiết Mẫn, em
tên gì?"

"Trình Ti Tư."

"Ti Tư a, vậy em là bạn gái của ai
đây?"

Vẻ mặt Trình Ti Tư cứng đờ, đang nhất
thời đáp không ra lời, Khâu Tân lạnh lùng một câu.

"Đi thôi."

"A, đúng rồi. Chết đói chết đói. Ti Tư, em ăn cơm chưa? Cùng
nhau?"

"Em..." Vừa định từ chối nhã nhặn, không ngờ vừa lúc gặp phải
ánh mắt Khâu Tân nhìn sang, thoáng cái lời nói muốn từ chối bị nuốt xuống,
"Vừa lúc cũng đói bụng."

Nói thật, Trình Ti Tư cảm thấy mình rất không có cốt khí, cũng không phải
là chưa từng thấy người chơi nhạc cụ hò hét dòn ép trâu bò, ngày ngày đã xem
các bậc thầy âm nhạc trong chương trình ca nhạc trên truyền hình, nhưng vì sao
cô cảm thấy mình không thể không khuất phục dưới ánh mắt của Khâu Tân đây?

Mang theo sự khinh bỉ đối với sự mờ mắt đột ngột của mình, cô cùng bọn họ
đi tới một quán cơm tây trên đường dành riêng cho người đi bộ gần đây.

"Tôi muốn ăn thịt bò bít tết."

Tiết Mẫn chọn món đầu tiên, thậm chí đến cả thực đơn cũng không mở ra
liếc mắt nhìn. Đổng Vận Bạch cùng nam sinh kia tên là Tần Dịch Bác dứt khoát
cũng không lãng phí thời gian vào thực đơn.

"Cũng thế."

"Được, xin hỏi ba vị muốn mấy phần chín?"

"Bảy phần."

Người phục vụ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Ti Tư và Khâu Tân
ngồi ở bên kia.

"Hai vị thì sao?"

Thật ra Trình Ti Tư còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, nhưng mắt thấy cả ba bọn
họ đều gọi thịt bò bít tết, cũng khép thực đơn lại.

"Tôi cũng muốn thịt bò bít tết." Dừng một chút, nói: "Năm
phần, cám ơn."

Vừa gọi xong, Trình Ti Tư liền phát hiện Tiết Mẫn đối diện nhìn cô ngạc
nhiên.

"Wow, Ti Tư, em thích ăn thịt bò còn có tia máu sao? Sẽ không cảm
thấy khó nuốt trôi sao?"

Cô ấy ngạc nhiên như vậy, lại khiến Trình Ti Tư xấu hổ rồi, đỏ mặt lên,
giải thích: "Em cảm thấy ăn thịt bò bít tết còn có ít mùi máu tươi rất có
dã tính nguyên thủy."

"Có sao? Nhưng chị chỉ biết cảm thấy máu chảy đàm đìa, ợ, thật là
vừa nghĩ tới đã không còn khẩu vị."

Tiết Mẫn nói không có ý gì khác. Nhưng Trình Ti Tư nghe vào tai lại cảm
thấy bản thân mình có phải là đã tỏ ra quá quái dị rồi không, nhếch miệng suy
nghĩ xem có cần thay đổi không, không ngờ Khâu Tân ngồi bên cạnh nói chuyện…

"Tôi giống cô ấy, thăn Phi-lê (*) năm phần chín, ngoài ra thêm món
thịt nguội, một bình trà thơm tuyết lê, cảm ơn."

(*)Thăn Phi-lê (thăn nội, thăn
chuột): một loại bít tết được chế biến từ phần thịt mềm nhất, ngon nhất, đắt
nhất của thịt bò.

"Được, xin chờ một chút."

Sau khi nhân viên phục vụ đi, Tiết Mẫn nhìn Khâu Tân đối diện khó hiểu.

"Anh cả Nút Áo thích ăn thịt bò bít tết từ bao giờ rồi? Còn năm phần
chín, anh ăn quen sao?"

Khâu Tân liếc cô ấy, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Em muốn mời
khách?"

"Không không" khoát tay liên tục, vội vàng phủ nhận, "Ha
ha, anh cả anh nghĩ nhiều, sao em có thể tranh hóa đơn với anh chứ." Nói
đùa sao, mấy ngày qua vì đẩy nhanh tốc độ, cả phòng làm việc đều phải ở lại làm
thêm giờ, bọn họ sắp mệt chết rồi, thật vất vả hôm nay hơi có chút thành quả,
làm sao có thể sẽ bỏ qua lời chủ động muốn mời khách của người nào đó được chứ.

Khâu Tân liếc xéo cô một cái, lười nhiều lời...

Đợi một lát, đồ của bọn họ đều được đưa lên bàn. Mấy ngày nay Tiết Mẫn
đói thảm rồi, cũng không khách khí, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từng miếng to, Đổng
Vận Bạch và Tần Dịch Bác ngồi ở bên người cô mặc dù không ăn ngang nhiên như
cô, nhưng nhìn ra được thật sự là đói bụng, cúi đầu tự lo ăn của mình.

Trình Ti Tư ngủ cả ngày, bụng cũng sớm trống rỗng, cầm dao nĩa, cắt một
miếng thịt ăn, cảm giác miếng thịt mềm mềm tức khắc khiến cô cảm thấy tâm tình
khoan khoái, lại cắt miếng thứ hai bỏ vào miệng. Trong lúc vô tình liếc nhìn
Khâu Tân bên cạnh, Trình Ti Tư phát hiện khay thịt bò trước mặt anh thế mà lại
chưa hề được động.

"Khâu học trưởng, anh không ăn sao?"

Nhìn Khâu Tân chỉ cúi đầu uống canh cho có lệ và ăn chút ít điểm tâm tặng
kèm, ngược lại thịt bò bít tết bị anh đẩy sang một bên, Trình Ti Tư rất là kỳ
quái.

Khâu Tân dùng khăn giấy lau tay, lười biếng bưng một chén trà tựa vào tay
vịn ghế sô pha, tùy tiện đáp một tiếng.

"Ừ."

"Không có khẩu vị?"

"Ừ."

"Ơ, là không thích năm phần chín?"

"Ừ."

"Vậy sao anh còn gọi làm gì?"

Trình Ti Tư buồn bực. Khâu Tân nâng mí mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng
nhìn cô.

"Cảm nhận một chút cái gì là dã tính nguyên thủy."

"..." (─. ─|||) được rồi, bạn học, anh thắng.

"Làm sao, xem vẻ mặt của em, một phần không đủ?" Khâu Tân rộng
lượng đẩy phần của anh đến tầm tay cô: "Đây, của tôi cũng cho em
luôn."

Anh cả, anh cho thì cho, nhưng vẻ mặt “vô cùng đau đớn” này rốt cuộc là
muốn thế nào?

Trình Ti Tư nghiến răng nghiến lợi, lực cắt lấy thịt bò bít tết tăng lên,
tức khắc con dao nhỏ va xuống bàn vang lên tiếng “tanh”, thu hút ánh mắt của ba
người đối diện.

"Cái gì vậy? Ti Tư, em và thịt bò có thù hận sao? Sao lại lăng trì
nó thành như thế?"

Tiết Mẫn trêu đùa một câu, Trình Ti Tư lập tức càng đỏ mặt hơn. Vùi đầu
chuyên tâm ăn đồ ăn, không xen vào việc của người khác nữa, nhưng cũng bỏ qua
người nào đó nhếch khóe miệng lên.

Chương 9: ~~(╯ ﹏╰), hỏng bét

Ăn được một bữa cơm này Trình Ti Tư là “Trăm mối cảm xúc ngổn ngang.”…

Sau khi tính tiền đứng ở bên ngoài, Trình Ti Tư vừa mới chuẩn bị tạm biệt
trở về trường, cũng không hiểu Tiết Mẫn nhìn thấy gì, lớn tiếng gọi, sau đó
hưng phấn kéo cô chạy tới phía đường dành cho người đi bộ…

Bị kéo thẳng đến vị trí giữa sân, người chung quanh cũng trở nên nhiều
hơn, đều xúm lại tập trung ở một chỗ, nhìn vị trí trung tâm sân khấu.

"Mau nhìn, là Vân Song."

Tiết Mẫn kéo Trình Ti Tư chen vào trong
đám người, cô lúc này mới thuận mắt nhìn về phía bục, phát hiện thật sự là mỹ
nhân lạnh lùng Vân Song gần đây là chủ đề nóng trên internet, lúc này người mặc
bộ đồ đuôi én quá gối, cộng thêm đôi môi đỏ mọng phục cổ cùng tóc xoăn lọn lớn
lệch một bên, cô đã ưu nhã lẳng lặng ngồi ở một bên sàn nhảy đem chỗ ngồi tựa
như bảo tọa, lạnh nhạt chịu muôn người chú ý.

Sau khi cảm thán từ dưới đáy lòng vẻ
xinh đẹp của cô ấy một ít, lúc này Trình Ti Tư mới nhìn quanh một vòng sân khấu
ngoài trời, bình thường nó không lớn, lúc này lại làm thành một cái bộ dáng tòa
thành nhỏ, rồi sau đó bình phong hình chữ L chuyển động trình chiếu chủ đề
quảng cáo thứ nhất, có lẽ hẳn là hiện trường hoạt động thương mại của thương
hiệu nào đó.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, thì người
chủ trì lên sân Khâu.

Trình Ti Tư ở phía dưới nghe, hóa ra là
một nhãn hiệu mới đưa ra một chiếc đồng hồ đeo tay tình nhân, thừa dịp Chủ nhật
ở đây làm quảng cáo.

"... Vì cảm ơn đông đảo khách hàng
tiêu dùng, công ty của chúng tôi quyết định vào tối nay cử hành 'mộ danh đệ
nhất sao', chủ đề tranh tài hoàng tử của công chúa, phần thưởng công ty của
chúng ta sẽ đưa ra là mười đôi đồng hồ đeo tay kiểu tình nhân mới, hơn nữa tối
nay chúng ta rất vinh hạnh mời đến được chính là nữ thần gợi cảm tiểu thư Vân
Song đảm nhiệm vai chính của buổi tối ngày hôm nay, đồng thời cô cũng là khách
quý bình bầu cho cuộc tranh tài lần này."

"Quy tắc của cuộc tranh tài rất đơn
giản, chỉ cần là nam giới trưởng thành, lên sân khấu biểu diễn ngẫu hứng một
bài hát hoặc là một đoạn bày tỏ thâm tình, nếu như ngươi là người độc thân, có
thể mời Vân tiểu thư lên sân khấu để làm đối tượng bày tỏ của mình, nếu như đã
có bạn gái, cũng có thể đối diện với người yêu của mình bộc bạch ý nghĩ yêu
thương của mình, nhưng chỉ với một điều kiện, là phải đả động đến công chúa Vân
Song của chúng ta ngày hôm nay, chỉ có cô ấy gật đầu thừa nhận, thì đó mới
chính là người chiến thắng của hôm nay, bạn cũng có thể thắng được một đôi đồng
hồ đeo tay tình nhân kiểu mới nhất giá trị RM mới đưa ra của nhãn hiệu XX. Được
rồi, không cần nhiều lời nói nhảm, nếu có hứng thú, lập tức có thể tới dưới sân
khấu tìm nhân viên làm việc của chúng ta điền bảng báo danh. Cơ hội khó có
được, thời gian có hạn, phần thưởng tối nay rơi vào tay ai, công chúa cũng đã ở
đây chờ đợi, mà hoàng tử của cô sẽ là ai đây?"

"Tiểu Mẫn, đi."

Bọn Khâu Tân đã tìm được các cô rồi,
nghe một hồi xem những cái quy tắc thi đấu này, cảm thấy không thú vị, Đổng Vận
Mạch liền muốn kéo Tiết Mẫn đi.

"Không cần, em muốn xem một chút.
Ti Tư, em không biết Vân Song kia là người nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng, bây
giờ gian thương này còn muốn mời cô ấy làm một cuộc hoạt động như vậy, đúng là
không gian không phải thương nhân. Chị đoán là bọn họ vốn không có ý định đem
đồng hồ đeo tay đưa cho người ta."

Trình Ti Tư rất đồng ý gật đầu, Vân Song
này cô cũng biết, mặc dù lớn lên rất đẹp, lại là người mẫu, hình như người ta
ngay cả sao nam đứng đầu bảng cũng nhìn không thuận mắt, như thế nào lại vì
người dân nhỏ bé như các cô mà động lòng, xem ra cửa hàng này thật sự có ý lừa
gạt.

"Tối nay lại có rất nhiều người
phải thất vọng rồi."

Trình Ti Tư cảm thán, nhưng không ngờ
phía sau Khâu Tân lạnh như băng tới một câu.

"Lấy lòng mọi người."

Trình Ti Tư quay đầu lại, Khâu Tân không
lộ vẻ gì nhìn trên sân khấu, nhìn ra được anh rất ghét loại hoạt động như vậy.

"Ừ, nếu không Nút Áo cậu cũng đi
tới thử một chút đi?"

Đổng Vân Bạch cũng không biết động cái
tâm tư gì, trực tiếp coi nhẹ ánh mắt cảnh cáo mà Khâu Tân ném tới, vuốt sống
mũi cao thẳng lên tiếng ho khan, lập tức dẫn tới Tiết Mẫn phụ họa chuyện tốt.

"Đúng nga. Em làm sao lại quên mất
lão đại Nút áo. Lão Đại đi đi đi đi, lấy thực lực của anh, bất kể cô là Vân
Song Vô Song gì, tuyệt đối sẽ chưa đến mấy phút đồng hồ sẽ lập tức chết ngay
tại đây."

Có cơ hội có thể thấy đại thần bộc lộ
tài năng trong truyền thuyết? Trình Ti Tư dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua, lập
tức liền gia nhập vào hàng ngũ giựt dây.

"Đúng vậy đúng vậy, Khâu học
trưởng, sẽ để cho tiểu học muội em mở mang tầm mắt đi."

...

Lúc này đã có người lên đài rồi, nhưng
mà chút ít kết quả kia làm cho người ta thất vọng. Khiến cho Trình Ti Tư cùng
Tiết Mẫn ờ dưới sân khấu càng thêm kiên định muốn đẩy người nào đó đi lên,
quyết tâm làm chấn động toàn trường.

"Ai. Khâu Tử học trưởng, đừng hẹp
hòi như vậy đi. Chỉ hát một ca khúc, có được hay không?"

Khâu Tân nhướng mày, một ánh mắt như đao
ném tới đây.

"Cô xem tôi là cái gì?"

~~(╯﹏╰), hỏng bét, nhất thời nhanh miệng nghĩ sao nói
vậy. Cũng may Tiết Mẫn
lập tức cứu cô.

"Nút Áo lão Đại, chỉ là đi tới thử một chút thôi. Lại nói em cũng đã
lâu không có nghe anh hát rồi."

Khâu Tân sắc mặt âm trầm, cuối cùng cũng lười nghe các cô ồn ào, xoay
người muốn đi.

Trình Ti Tư thấy anh thờ ơ như vậy, trong lòng kêu rên một tiếng, nhưng
cũng thật sự không có biện pháp khác có thể thuyết phục Khâu Tân lên sân khấu,
nhất thời có chút mất mát nho nhỏ.

Thật ra thì vừa rồi khi cô nhìn thấy đồng hồ tình nhân trong các poster
lớn trên sân khấu, trong lòng vẫn là có chút thèm muốn.

"Ai, nếu như em có bạn trai giống như Phỉ thạch chi tâm như vậy thì
tốt rồi, tiếng tăm của Phỉ Thạch đại nhân nhất định có thể đoạt giải, đáng
tiếc..."

Chỉ là tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, không nghĩ tới Khâu Tân đã đi đột nhiên lại
dừng bước, quay người lại nhướng mày nhìn cô, nhưng cũng không có nói chuyện,
bên cạnh Trình Ti Tư bao gồm cả người một đường đều xấu hổ hướng nội Tần Dịch
Bác, cũng đồng thời dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

"Ti Tư, em nói em muốn người nào? Phỉ Thạch Chi Tâm? Đừng nói cho
chị biết chính là CV trên internet kia?"

"Ơ, chị Mẫn, chị cũng biết anh ấy hả? m thanh của Phỉ Thạch mới là
tiếng trời, cũng là hình ảnh vương tử trong suy nghĩ ảo tưởng của em a. Ai, chị
nói xem cõi đời này tại sao lại có thể có giọng đàn ông dễ nghe như vậy, thật
là thiếu chút nữa muốn mạng của em a."

Ba người Tiết Mẫn liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều một bộ dáng muốn cười
nhưng không được cười, làm cho Trình Ti Tư càng cảm thấy kỳ quái. Cô có nói sai
cái gì sao?

"Các người bị sao vậy?"

"Không có, không có chuyện gì... chị thấy chúng ta nên đi
thôi."

Tiết Mẫn co rút khóe miệng, Đổng Vận Bạch thì đem nắm tay để ở môi, trong
mắt một mảnh ý cười.

"Ê, Nút Áo lão Đại, anh muốn đi đâu? Chúng ta trở về
là đi bên này."

Nhìn thấy Khâu Tân đang ở trong nhóm
người, đột nhiên đổi hướng đi về phía ngược lại, Tiết Mẫn khó hiểu nên gọi anh.
Khâu Tân cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tới trước mặt một nhân viên làm
việc ở phía hậu trường, bình tĩnh muốn ghi danh, cầm bút liền bắt đầu điền.

Đám người Trình Ti Tư đứng xa xa nhìn
anh, mở to mắt khó hiểu.

"Học trưởng sẽ không phải là muốn..."
Lên sân khấu chứ?

"Ừ, hừm, nếu không có gì bất ngờ
xảy ra, chính là như vậy.

Tiết Mẫn cũng bị Khâu Tân đột nhiên thay
đổi dọa đến, nhưng nhớ lại nguyên nhân Khâu Tân đột nhiên chủ động quyết định
muốn lên sân khấu, lập tức lại khôi phục vẻ mặt hưng phấn, cùng Đổng Vận Bạch
trao đổi ánh mắt, kéo Trình Ti Tư chen chúc đến trước sân khấu.

"Tiểu học muội, xem ra hôm nay em
sướng tai sướng mắt rồi."

Học trưởng muốn lên sân khấu...

Lập tức có thể nhìn thấy Học trưởng biểu
diễn...

Trời ạ, Trình Ti Tư cảm thấy thật là
không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?

Mắt thấy Khâu Tân ở dưới sân khấu cùng
nhân viên làm việc trao đổi cái gì, Trình Ti Tư cảm thấy tim đập nhanh, thật sự
có cái loại khuynh hướng "Sắp nhảy đến cổ họng" mà tiểu thuyết ngôn
tình miêu tả.

"Tiểu Ti tư, lấy di động cầm ở trên
tay."

"A? Tại sao?"

Tiết mẫn nén lại hưng phấn, không chớp
mắt nhìn chằm chằm trên sân khấu, thần thần bí bí để vào sát bên tai cô,
"Chị sợ cảnh tiếp theo sẽ không thể khống chế, vẫn nên chuẩn bị trước sẽ
tốt hơn, đến lúc đó để cho cảnh sát trực tiếp mang Nút Áo lão Đại đi là
được."

(⊙o⊙). Đại tỷ, không cần khoa trương như
vậy chứ...

Cái trán đang đổ mồ hôi, bỗng nhiên đuôi
mắt lướt qua Khâu Tân đang hướng bên này các cô đi tới, vội vàng đảo mắt nhìn
sang. Khâu Tân thấy cô nhìn sang, dừng bước, sau đó duỗi ngón tay hướng cô
ngoắc ngoắc.

"Em?"

Thấy anh gật đầu, Trình Ti Tư tuy có
nghi ngờ, nhưng vẫn rất vui vẻ chạy đến bên cạnh anh.

"Học trưởng, chuyện gì?"

"Cô đã nói cô biết khiêu vũ."

Giọng nói khẳng định, làm cho Trình Ti
Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Khâu Tân lại nói: "Khiêu vũ gì cũng
biết?"

"A, có thể nói như vậy." Trình Ti Tư suy nghĩ một chút, vẫn còn
lo lắng thấp thỏm mà hỏi anh: "Có vấn đề gì không?"

Khâu Tân liếc cô một cái, khóe miệng nhấc lên: "Không có."

Nói xong, thì xoay người trở lại khu hậu trường. Để lại Trình Ti Tư sững
sờ ở đó, rõ ràng là gần đến tháng sáu, nhưng tại sao cô lại cảm thấy có cỗ hàn
khí từ lòng bàn chân toát ra, cảm giác bất an tự nhiên nảy sinh như vậy?

Ông trời ơi. (┬_┬) đại ca, anh rốt cuộc muốn tôi làm cái gì?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3