Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh - Chương 04 - 05 - 06
Chương
4: Ca từ đó
Ngay cả Úc Sóc cũng bị giọng hát này hấp
dẫn tới đây, cũng giống như Trình Ti Tư nhíu mày lại, tìm tòi trong ký ức.
"Dào dạt nhẹ nhàng bên tai, líu lo
như chim đang hót, róc rách như dòng suối tan băng lúc mùa hạ đến..."
Trình Ti Tư bất giác lẩm nhẩm theo, đột nhiên trong đầu chợt lóe, khiến cô đột
nhiên trợn to hai mắt, vô thức ngẩng đầu cùng Úc Sóc liếc mắt nhìn nhau, phát
hiện trong mắt cô ấy dường như cũng có cùng suy nghĩ giống cô.
"Tâm Bình Tĩnh Hòa."
Trăm miệng một lời, hai người Trình Ti
Tư và Úc Sóc đồng thời bị dọa đến rồi, kinh ngạc không dứt.
Đây, rõ ràng chính là một CV trong Nhất
Tâm Đồng Quy, giọng của Tâm Bình Tĩnh Hòa. Khó trách các cô sẽ cảm thấy quen
tai, Tâm Bình Tĩnh Hòa chính là nữ sinh duy nhất đứng vào Top 5 trên bảng xếp
hạng đại thần ở CV, thanh âm của cô ấy gần như khiến tất cả nữ sinh hướng tới,
khiến cho toàn bộ nam sinh mơ ước. Cũng làm Trình Ti Tư trăm triệu không ngờ
tới chính là, nữ thần CV nổi danh lừng lẫy này chính là học tỷ của mình.
"Ta muốn đi tìm chị ấy ký tên. Ta
còn muốn tìm chị ấy giúp mình lấy chữ ký của Khẩu Gia."
"Chờ một chút."
Vội vàng kéo lại Úc Sóc sắp xông ra
ngoài, Trình Ti Tư ổn định lại hưng phấn trong lòng mình, gắng giữ tĩnh táo.
"Úc Sóc, chị của mi và chị ấy có
quan hệ tốt như vậy, không thể nào không biết tiếng tăm trên internet của chị
ấy, nhưng không hề nói cho mi, mi nghĩ xem thế là vì sao?"
"Còn có thể tại sao. Bà Úc Thiến
lại dám gạt ta, ta sẽ cho bà ấy đẹp mặt."
Trình Ti Tư hết chỗ nói rồi, "Chị
mi không nói cho mi, ta nghĩ cũng chỉ có một loại khả năng, đó chính là chính
chị Hạ Tĩnh không công khai, suy cho cùng internet là internet, thực tế là thực
tế, không phải ai cũng thích phơi bày ra trước công chúng, đặc biệt là người
nổi tiếng như chị ấy, nếu chúng ta vội vội vàng vàng chạy tới, trước chưa nói
đến có thể mang đến bao phiền phức cho chị ấy, nhưng mà mi làm ồn ào như thế,
hận không thể cho toàn thế giới biết chị ấy chính là CV nổi tiếng trên mạng,
cho dù chị ấy là bạn tốt của chị mi, ta tin tưởng, chị Hạ Tĩnh cũng sẽ rất mất
vui."
Úc Sóc méo méo miệng, ngẫm lại lời Trình
Ti Tư nói cũng có đạo lý, nhưng lại nghĩ đến rõ ràng có thể tiếp xúc thân mật
với thần tượng, hôm nay lại chỉ có thể nhìn mà thôi, loại mùi vị này, thực còn
khó chịu hơn chục lần so với trước đây chỉ có tưởng tượng.
"Vậy phải làm thế nào, ta thật muốn
nhìn thấy tận mắt Tâm Khẩu Bố Y."
"Ai, nhẫn nhịn đi, cứ coi như là
chưa từng xảy ra chuyện gì, mi và ta chưa hề biết gì đi."
Úc Sóc oa một tiếng, đâm sầm về chỗ ngồi
của mình, hấp hối.
Trình Ti Tư nhìn bộ dạng của cô ấy, thật
ra thì chính lòng cô cũng như bị trăm cây cỏ đang cù vào vậy, chỉ cần vừa nghĩ
đến có thể ở gần với nữ thần CV như thế, lòng cô cũng đang kêu gào, còn có Phỉ
Thạch đại nhân của cô a… Hu Hu, quá đau khổ, nếu muốn coi như không hề biết gì
như lúc đầu, thật là quá bi kịch rồi...
...
Chỉ tiếc, chuyện trên đời chuyện không
phải cô cho rằng chưa từng xảy ra là nó thật chưa từng xảy ra.
Ví dụ như, đoạn nhạc kia, nó thật thật
được giao lên rồi, có người cũng thực thực đã nghe rồi, vì vậy vị bạn học nào
đó cũng thực sự xui xẻo rồi.
"Học trưởng, anh tìm em?"
Trong phòng thu âm của trường học, Trình Ti Tư thấp thỏm bất an nhìn cái
ghế trước bàn xoay lại, khuôn mặt băng sơn xem ra mãi mãi không đổi của Khâu
Tân thoáng chốc xuất hiện trước mặt cô.
Trình Ti Tư nhất thời có loại căng thẳng bất an, không tự chủ mà cúi đầu,
không nhìn thẳng vào anh. Một lúc lâu, chỉ nghe thấy Khâu Tân gõ bàn phím một
chút, sau đó giọng Chu Hạ Tĩnh vang ra từ trong loa,
Hỏng bét, sẽ không phải là bị phát hiện đi? Bình tĩnh bình tĩnh, người
vừa vĩ đại vừa bận rộn như Khâu Tân, mới sẽ không nhàm chán đến không có chuyện
gì lại lên mạng nghe lồng tiếng CV gì đó, cho nên hẳn là không bị phát hiện
đâu.
Lại là một tiếng gõ bàn phím, giọng hát trong trẻo dừng lại, cả phòng thu
âm trở về an tĩnh. Tâm trạng Trình Ti Tư hỗn loạn, thật sự không chịu được
không khí không tiếng động như vậy, cô quyết tâm mở miệng trước.
"Học trưởng, xin hỏi bài tập của em có vấn đề gì không?"
"Đây là em hát?"
Tiếng nói trầm thấp, nếu không phải là có nhiều tin đồn và lời xác nhận
từ chính miệng các giảng viên chuyên nghiệp, Trình Ti Tư thật là không nghĩ ra
rõ ràng là âm sắc rất bình thường, sao lại có thể tạo thành nhiều huy hoàng
không tầm thường như vậy?
Hồi lâu không có trả lời, Khâu Tân dùng bút gõ nhẹ xuống mặt bàn, lúc này
Trình Ti Tư mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng khống chế tâm tình mình.
"Không phải, là em xin người khác giúp đỡ."
Khâu Tân xoay cái bút trong tay, mặt không chút thay đổi.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, bài tập yêu cầu, tôi có nhắc tới muốn
thứ gì đó nguyên gốc." Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào người cô,
"Em có cái gì?"
"Em, em..." Bất an xoắn hai tay, Trình Ti Tư ấp a ấp úng,
"Cái, cái lời, đúng lời bài đó là em viết."
Khâu Tân xoay bút ngừng lại, nắm ở đầu ngón tay, tròng mắt đen liếc nhìn
cô.
"Em viết?"
Chương 5: Lòng tiểu nhân
"Đúng vậy, nguyên gốc thuần túy. Không thể giả được." Quên đi,
chết thì chết đi. Dứt khoát quyết một lần, ngẩng đầu trả lời.
Khâu Tân vẫn nhìn cô, lại là im lặng không lên tiếng rồi, bên trong
phòng thoáng chốc lâm vào yên tĩnh. Đang vào lúc Trình Ti Tư cảm thấy sống lưng
đã sắp cứng ngắc lại rồi, thì Khâu Tân mở miệng.
"Được rồi, em về viết thêm một bài nữa, thơ cổ thuần túy, cứ dựa
theo cách thức bài này là được, ngày mai giao cho tôi."
"Hả?"
Trình Ti Tư hôn mê, Khâu Tân vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm không cho cự tuyệt.
"Có vấn đề?"
Trình Ti Tư thật là đánh chết cũng không nghĩ đến lại ra kết quả này, rồi
nhìn sắc mặt lạnh như núi băng của Khâu Tân kia, nhất thời lại nhụt trí rồi.
"Không có, không thành vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ đúng
hạn."
Xong rồi, Trình Ti Tư, miệng mi thật tiện. TT~~TT.
Từ phòng thu âm buồn bã ỉu xìu trở lại phòng ngủ, đối mặt với máy vi
tính, Trình Ti Tư khóc không ra nước mắt. Chết tiệt, kể từ sau khi thi tốt
nghiệp trung học, ngay cả viết văn cô cũng chưa từng viết, giờ còn bảo cô sáng
tác bài hát, cô viết như thế nào? Lấy mạng viết à?
Trong lòng hung hăng nguyền rủa Khâu Tân này thật vô đạo đức không có
chuyện gì lại đi kiếm chuyện một lần rồi một lần. Thật vất vả chắp vá lung tung,
tiêu tốn thời gian suốt một đêm rốt cuộc nặn được lời ca ra ngoài, khi Trình Ti
Tư đội đôi mắt sưng húp vừa nằm xuống không bao lâu, điện thoại di động liền
vang lên, mơ mơ màng màng ấn nút trả lời, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng
không có.
"..."
"A lo."
"... Khò khò khò khò." Có thể làm như cô thật chưa từng nghe
thấy tiếng gì được không.
"Trình Ti Tư?"
"..." Cô đang nằm mơ, đang nằm mơ, giọng nói của Khâu Tân là ảo
giác, nghe nhầm.
"... Trình Ti Tư đi ra ngoài."
"Có." %>_<%, quả nhiên không chịu nổi loại âm thanh lạnh
như băng lại nghiêm túc này, cảm giác, cảm thấy giống như là bị chủ nhiệm lớp
cao trung bắt được quả tang quay cóp trong kỳ thi, khiến cho người ta sợ mất
mật.
"Cho em 30 phút, mang lời bài hát lên tòa nhà Kim Hồ trên đường Tử
Sa, nếu đến muộn tự gánh lấy hậu quả."
Bị cúp điện thoại không chút lưu tình, Trình Ti Tư vô cùng oán niệm nhìn
chằm hai con mắt gấu mèo, nhưng hôm nay cho dù có lời oán hận cũng làm không
lên tiếng được, quyền sinh quyền sát của mình còn bị anh ta nắm trong lòng bàn
tay, nếu cô bị treo môn này, vậy còn phải đợi đến năm thứ tư mới có thể tốt
nghiệp.
Ai ai oán oán dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tòa nhà Kim Hồ, dưới chỉ
thị của Khâu Tân tìm được tầng mười hai, ra khỏi tháng máy liền thấy vài chữ to
đùng “phòng nghe lồng tiếng”, bên trái là một cửa thủy tinh cảm ứng điện tử, cô
vừa đi tới gần, cửa liền tự động mở ra.
Cô thò đầu nhìn vào bên trong, bên trong rất mát mẻ, có lẽ là do mở điều
hòa trung ương. Trình Ti Tư cẩn cẩn thận thận đi vào, nhìn quanh một vòng, phát
hiện bên trái có bốn gian phòng cách nhau không xa, nhưng đều đang đóng cửa,
phòng khách vắng vẻ, đặt một chiếc bàn hình bầu dục to, bên trên có mấy máy
tính, trên bàn có nhiều giấy tờ nhưng không có vẻ gì là bừa bãi. Góc phòng bày
biện bồn cây màu xanh biếc và một ít đồ trang trí đơn giản, toàn bộ bố cục vô
cùng hợp lý hài hòa.
Đang lúc Trình Ti Tư thấy lạ vì sao bên trong không có ai, một cánh cửa
cô dựa vào gần nhất, đột nhiên bị mở ra, Khâu Tân với sắc mặt không tốt, từ bên
trong đi ra, khẽ nghiêng mắt, vừa vặn đối diện với Trình Ti Tư đứng ở cửa.
"Khâu học trưởng."
Vội vàng đứng thẳng người cung kính chào hỏi. Khâu Tân thu hồi tầm mắt.
"Theo tôi đi vào."
Theo anh vòng qua cái bàn tròn đi vào bên trong, xuất hiện một gian phòng
làm việc đơn giản, Khâu Tân mở cửa dẫn cô đi vào, hất đầu một cái ý bảo cô ngồi
xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi vào sau bàn công tác, bắt đầu lật xem giấy
tờ.
Mắt thấy Khâu Tân chỉ lo bận bịu công việc, Trình Ti Tư rất là lúng túng,
lấy lời bài hát đã in từ trong ba lô, chần chừ mãi lâu mới đứng lên đưa lên
trên bàn của anh.
"Cái đó, học trưởng, đây là lời bài hát. Em thấy anh đang rất bận,
nếu không có việc gì khác, em đây có thể …. đi trước không?"
Khâu Tân liếc tờ giấy cô đưa tới một cái, đưa tay nhận lấy, chẳng qua là
nhìn đại khái một lần, tức khắc nhăn mặt lại, thấy vậy lòng Trình Ti Tư bỗng
chốc thắt lại, (>-<) sẽ không phải lại xảy ra vấn đề gì đi?
Khâu Tân quăng cái bút trong tay đi, cầm lời bài hát này ngả người ra
sau, mắt nhìn bộ dạng căng thẳng của cô.
"Em viết?"
"Vâng."
"Nhưng vì cái sao so với bài tập lần trước em giao, phong cách lại
khác nhau lớn như thế?"
Bởi vì đó không phải là cô viết a. Dĩ nhiên, lời này không thể nói.
"Ha ha, học trưởng anh cũng biết, linh cảm này nha, một đến hai đi
ba hết sạch, ai cũng không nói chính xác được mỗi lần viết ra sẽ thế nào."
Cô cười ngớ ngẩn, sắc mặt Khâu Tân lãnh đạm, bỗng nhiên khóe miệng cong
lên, cho nên, Trình Ti Tư không cười được.
"Lời ca bình thường." Khâu Tân cúi đầu nhìn trên giấy,
"Mặc dù còn chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng lần đầu tiên có thể đến được trình
độ này, đã coi như không tệ."
Không chú ý tới chữ “lần đầu tiên” trong lời nói của anh, Trình Ti Tư gần
như là vô thức lập tức lùi ra sau một bước dài, đề phòng nhìn Khâu Tân trong
suy nghĩ của cô là có khuôn mặt băng sơn vạn năm, lại có vẻ mặt ôn hòa như
vậy?. Đây là tín hiệu gì? Nhất định là có, nguy, hiểm a.
Lập tức liên tưởng đến hành động của cô đối với anh hồi đó, cho nên không
hề nghĩ ngợi liền duy trì cự ly an toàn với anh, đề phòng trả thù.
Khâu Tân ngờ vực nhìn về phía cô, Trình Ti Tư lập tức nặn ra nụ cười
khan.
"Vô cùng cảm ơn sự khích lệ của học trưởng, nói như vậy, có phải là
em có thể…"
"Mặc dù coi là vượt qua kiểm tra rồi, nhưng còn có rất nhiều chỗ cần
sửa đổi." Thong thả đứng lên, cầm lấy lời bài hát lướt qua cô liền đi ra
ngoài.
"Trước hết em ở lại đây đã, có vấn đề gì cũng tiện tùy lúc liên
lạc."
Nói xong, Khâu Tân đóng cửa lại đi rồi. Để lại một mình Trình Ti Tư đứng
trong phòng làm việc, mặc dù cảm thấy đây là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,
nhưng vì sao cô luôn có loại dự cảm, hôm nay đến đây tuyệt đối sẽ không có
chuyện gì tốt xảy ra đây?
Chương 6: Kinh sợ
Trình Tư Ti cuộn mình trên ghế sô pha thượng đẳng chờ đầu óc choáng váng,
vì đêm qua thức đêm, thêm vừa rồi nhìn thấy Khâu Tân mà căng thẳng thần kinh,
khiến cô thật sự không chống cự được sức nặng của mí mắt, thế mà lại có thể
nghiêng đầu cứ thế ngủ thiếp đi.
Trong mộng dường như lại xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Tân, còn có
cảnh tượng lần đầu tiên cô và anh gặp mặt.
Đó là cuộc thi tài năng mùa đông, Trình Ti Tư tham gia phần thi truyền bá
chủ trương. Trừ mấy mục cố định, nội dung cuối cùng của cuộc thi có thêm một đề
do nhà trường tự mình định ra, mà đề bổ sung chính là muốn thí sinh hát một bài
hay.
Những đứa trẻ thi vào trường cao đẳng nghệ thuật đều hiểu, thi tài năng
là chú trọng cái gì, tung lưới mò cá. Hễ là trường về ngành truyền thông cơ bản
đều bị học sinh phục thù một lần, lại càng không cần nói đến vì sự lớn mạnh của
ngành truyền thông.
Trình Ti Tư nằm mơ thấy hồi đó vì đối phó cuộc thi, cô tuy nói còn không
đến mức ngũ âm không đủ, nhưng cũng tuyệt đối là người học mới vào nghề âm
nhạc, thật vất vả trong khoảng thời gian ngắn sau khi tăng cường luyện tập, một
bài “Trên Kim Sơn của Bắc Kinh” dù thế nào cũng coi như có thể báo cáo kết quả
rồi, chỉ không nghĩ tới, vào lúc cô chuẩn bị tiến vào trường thi, một thí sinh
trước cô vừa vặn chọn biểu diễn ca khúc giống của cô.
Vị thí sinh kia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không chỉ có đệm piano
trực tiếp, hơn nữa giọng hát thật đúng là vang vọng, song Trình Ti Tư lại không
có lòng dạ nào thưởng thức, sợ hết hồn hết vía, cuối cùng đợi đến lượt mình, cô
như đang đứng trên pháp trường, trong đầu nhanh chóng quét qua những ca khúc có
thể thay thế, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối.
Cuối cùng cho đến khi tác phẩm phía trước đã kết thúc, một vị giám khảo
ra hiệu cho cô có thể bắt đầu bài thi cuối cùng rồi, Trình Ti Tư nhắm mắt, cắn
răng một cái, dứt khoát liều mạng.
Hít thở sâu một hơi, một lần nữa mở mắt ra, mỉm cười mắt nhìn phía trước.
"Các thầy cô đánh giá, hôm nay ca khúc em sẽ biểu diễn cho mọi người
chính là Hành khúc nghĩa dũng quân, tên viết tắt, Quốc... Ca."
Vừa dứt lời, mấy luồng ánh mắt đồng loạt bắn về phía Trình Ti Tư, thậm
chí ngay cả vị giám khảo ở chính giữa từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu quan
sát cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhất thời Trình Ti Tư cảm giác mình thật đúng
là "Muôn người chú ý" rồi. Nhưng hôm nay tên đã lên dây, đã không còn
đường lui, khụ khụ cổ họng, anh dũng mở miệng.
"Đứng lên... những người không muốn làm nô lệ." Trình Ti Tư vừa
cất giọng, trước chưa nói đến giai điệu có đúng hay không, nhưng giọng hét quái
dị kia, gần như là trong nháy mắt, toàn bộ ban giám khảo đều cúi đầu, sau đó bả
vai run lẩy bẩy, duy chỉ có vị ngồi ở giữa, mặt không chút thay đổi.
"Với máu thịt chúng ta, hãy hun đúc nên Trường Thành mới của chúng
ta. Dân tộc Trung Hoa..."
"Xì." Có người thật sự không nhịn được cười ra tiếng, tiếp sau
đó là một loạt giọng nói thầm, "Thật đúng là – quốc – quốc – của cộng hoa
dân tộc Trung Hoa a."
Trình Ti Tư cố gắng khiến mình coi như không nghe thấy gì, tự mình hát
của mình.
"... Chúng ta muôn người như một, bất chấp lửa đạn quân thù, tiến
lên. Bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Tiến lên. Tiến."
Rốt cục hát xong, Trình Ti Tư có thể nhìn thấy mấy vị giám khảo vừa liếc
nhìn cô vừa che lại nụ cười trên môi, kiểu dạng muốn nói lại thôi, khiến Trình
Ti Tư rất là buồn bực.
"Xong rồi?" Cũng may có một người từ đầu tới cuốn đều rất bình
tĩnh như thường.
Trình Ti Tư ngẩng đầu ưỡn ngực, thế đứng tiêu chuẩn đối diện với vị giám
khảo ở chính giữa, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh rất trầm, nhưng lại có
tác dụng rung động màng nhĩ.
"Chưa xong."
Anh khẽ nhíu mày, giống như là không hiểu.
"Thưa thầy, em cho rằng biểu hiện vừa rồi rất không lý tưởng, cho
nên muốn vì các vị giáo sư lại biểu diễn một hạng tài nghệ khác, em biết khiêu
vũ, hơn nữa còn là từ nhỏ..."
"Không cần." Lạnh lùng cắt ngang lời tự đề cử của cô, không đợi
Trình Ti Tư có cơ hội phản bác, cúi đầu không hề nhìn cô nữa.
Thí sinh đều biết trên trường thi có quy định, chính là cho dù trường thi
lớn cỡ nào, có bao nhiêu giám khảo, ngồi ở chính giữa thường thường cũng là
quan chủ khảo, cho nên bình thường thí sinh dự thi, chỉ cần nhớ kỹ không được
lệch đi là cũng đủ.
Hôm nay quan chủ khảo đã lên tiếng, Trình Ti Tư nhất thời nản chí, đang
chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài, một vị giám khảo ngồi cạnh quan chủ khảo gọi cô
lại.
"Bạn học chờ một chút, tôi rất tò mò, sao em lại lại lựa chọn hát
quốc ca đây?" Vị giám khảo kia mỉm cười, rất thân thiện hòa nhã, Trình Ti
Tư không khỏi khống chế tâm tình mất mát của mình, nói lại đầu đuôi chuyện đổi
lại bài hát.
"... em tự nhận không hát hay như bạn học kia, cho nên em mới quyết
định tạm thời thay đổi ca khúc, nhưng trong đầu suy nghĩ một lượt, trong khoảng
thời gian ngắn như vậy chỉ có thể nghĩ ra lời bài quốc ca."
"À, hóa ra là như vậy."
Vị giám khảo kia cười, trên mặt hầu hết
những vị giám khảo khác chỉ có vị ở chính giữa, từ đầu đến cuối cũng chỉ là lấy
bút viết gì lên trên giấy, chưa từng ngẩng đầu.
"Mặc dù biểu hiện của em, ừ nói như
thế nào đây, rất sáng tạo đi, em phát huy trên trường thi cũng có thể được,
nhưng làm ngành truyền bá chủ trương, ngoài cần giọng nói đặc biệt, mặt mày
nghiêm chỉnh, năng lực thay đổi tư duy cũng phải mạnh hơn người khác." Vị
giám khảo thân thiện hòa nhã kia nói, cúi đầu xem tài liệu trong tay một chút,
ngẩng đầu ôn hòa nhìn Trình Ti Tư.
"Như vậy, tôi cho em thêm một cơ
hội nữa."
Có thể tinh tường nhìn thấy vị quan chủ
khảo ở giữa nghe nói như thế, động tác viết chữ dừng lại, hơi nhíu mày, nhưng
vẫn là không có nói gì. Thấy quan chủ khảo không phản đối, vị giám khảo kia mới
nói tiếp: "Ngay bây giờ, tôi cho em thời gian một phút đồng hồ làm một
chuyện trong trường thi, tùy làm gì cũng được, nhưng chỉ có một yêu cầu, hiệu
quả phải khiến cho tất cả ban giám khảo chúng tôi kinh ngạc, tốt nhất là không
thốt ra được lời nào, trợn mắt há hốc mồm kiểu thế..."
"Tùy tiện làm gì cũng được
sao?"
"Tùy tiện làm gì cũng được."
Tất cả giám khảo đều nhìn về cô, ngay cả
vị quan chủ khảo kia cũng buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Trình Ti Tư mím môi, chỉ dừng lại vài
giây, sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đi nhanh về phía trước.
Đứng lại ở trước mặt quan chủ khảo, bỗng dưng giơ tay lên, hướng lên khuôn mặt
băng sơn kia giáng một cái bạt tai vang dội.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại rồi.