Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh - Chương 01 - 02 - 03
Chương
01: Cv Tâm khẩu Bố Y
"Bà xã."
"Ừ..."
"Bà xã." Tiếng chà sát của
quần áo, "Em thật thơm."
"A ách... Anh, anh nhẹ chút đi mà...”
"Thật sự muốn nhẹ chút sao? Chỗ nào muốn nhẹ? Chỗ này à?" Thanh
âm hôn mút mập mờ, thoáng cái hạ xuống, rơi vào tai rất rõ ràng, mang theo một
tia câu dẫn, dễ khiến người khác kìm lòng không đậu, "Hay là chỗ
này?"
"Ách ừ... Anh, đừng... A ừ."
Trình Ti Tư bị đang tập trung thì bị thanh âm cao vút này làm cho chấn
động, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa cũng bay mất, lại không nghĩ rằng đang lúc
này, cái tai nghe đang mang thanh âm bỗng gián đoạn, sau đó chính là âm thanh
truyền ra từ máy tính, ngay lúc nam nữ đang gây cấn, Trình Ti Tư cả kinh, vội
vàng đi tới đoạt lấy tai nghe của mi cùng phòng, lại bị Úc Sóc trốn được, giật
lại tai nghe từ trong lỗ tai của cô xuống, cười đến bí hiểm…
"Được lắm, mi rốt cuộc cũng bị ta bắt được rồi."
Úc Sóc vừa ôm tai nghe, vừa liếc xéo Trình Ti Tư đang bối rối hoảng hốt
muốn tắt âm thanh, trong lòng cười trộm nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ nghiêm
nghị.
"Ti Tư, mi biến chất rồi, lại muốn độc chiếm một mình."
Âm thanh đồi trụy rốt cuộc cũng dừng lại, Trình Ti Tư mới coi như là thả
lỏng, cũng may trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô lập tức liếc mắt về phía
người mi cùng phòng kiêm mi thân đang ở bên cạnh.
"Vừa vào phòng ngủ đã nghe tiếng này, lén lút vụng trộm, nếu để cho
người ở phòng khác nghe được, xem mi có biết xấu hổ hay không?"
"Soẹt soẹt..." Úc Sóc chọn trường độ âm thanh xong, liền đặt
ống nghe trong tay lên bàn, "Cho mi thêm hai tiếng, đủ mặt mũi chưa?"
Trình Ti Tư thật hết chỗ nói rồi, cô gái này trước kia dùng long não để
bổ não sao? Tất cả mọi người rõ ràng đồng thời bước chân vào cánh cửa đại học,
nhưng tại sao IQ lại khác xa như vậy?
Úc Sóc làm như không nhìn thấy sự xem thường của cô, đi đến để máy sát
vào, đợi đến khi nhìn thấy tên được khoanh tròn dưới văn kiện của Trình Ti Tư,
hai mắt cô nhất thời sáng lên.
"Nhất tâm đồng quy? Bọn họ có bước phát triển mới trong kịch truyền
thanh rồi? K mi nha, lại không đợi ta."
"Ơ, đổi khẩu vị sao? Là ai nói muốn đi trên con đường mới? Khẩu vị
nặng như thế, sao lọt được vào mắt thần của thái hậu người đây?"
"Không phải có câu, vui một mình không bằng cùng vui sao." Úc
Sóc cười hì hì, vội vàng đem ghế ngồi của mình đến bên cạnh ghế của Trình Ti Tư.
"Canh suông mì sợi một ngày cũng chỉ cần một cây ớt xào thịt, bổ thì bổ,
nhưng ăn uống thỉnh thoảng cũng cần phải thay đổi khẩu vị chứ. Mau, nói mau,
lần này, ai là nhân vật chính? Người mi thích không phải là Thạch đại nhân
sao?"
Trình Ti Tư nhìn Úc Sóc mất bình tĩnh chạm con chuột, cô bất động thanh
sắc di chuyển nó sang chỗ khác, nhất thời khiến cho Úc Sóc bất mãn, cau mày.
"Muốn ta cống hiến cũng được, bất quá...” Cặp mắt lanh lợi của Trình
Ti Tư đảo một vòng, "Mi hiểu mà."
Úc Sóc lập tức đoán được ý nghĩ trong nội tâm của cô, kêu ô một tiếng,
bất đắc dĩ.
"Nhanh lên một chút, không được mèo nheo, một vật đổi một vật, dùng
thứ trân quý nhất của mi đến đây đổi đi."
Đá chân của cô, Úc Sóc kêu rên một tiếng, không có biện pháp, chỉ có thể
móc USB trên người ra.
"Ta nói tước nha, chỉ lần này thôi, lần sau không được lấy cớ này
nữa." Cô phải ôm Khẩu Gia nhà cô, một mình YY, làm sao có thể để cho người
khác đoạt mất được?
"Biết rồi biết rồi, nói nhảm nhiều quá."
Nhìn Úc Sóc cắm USB của cô ấy vào máy tính, Trình Ti Tư chẳng biết tại
sao lại có chút khẩn trương.
Úc Sóc mở ra một file tài liệu đã được mã hóa, sau đó bấm nhẹ con chuột,
âm thanh cổ điển pha với chút trong trẻo lạnh lùng chậm rãi phát ra, cùng với
sự thay đổi từ từ của âm nhạc, cô có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ, từ khe hở
của đôi môi truyền ra…
Bởi vì theo yêu cầu của chuyên ngành, cho nên âm hưởng trong máy tính của
Trình Ti Tư tương đối cao, vì thế vừa nghe thấy tiếng nói trầm đục phát ra,
Trình Ti Tư giống như gặp phải sét đánh, cả tâm thần đều lay động, cơ hồ là
trong nháy mắt, vẻ mặt ngây dại…
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
"Hắc. Hắc. Tỉnh lại, u mê?"
Đến khi Úc Sóc đánh thức cô, Trình Ti Tư mới phát hiện bản thân mình thêm
một lần nữa thất hồn lạc phách, hơn nữa còn bởi vì một người đàn ông nhìn không
thấy, sờ không được. Cô hốt hoảng giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, bên tai
còn lưu lại thanh âm trong sáng này, xâm nhập đầu óc, cắm vào tận đáy lòng, làm
cho người ta phải cảm thán.
"Tiếng trời."
"Nói nhảm. Tâm khẩu Bố Y nhà ta đã được giới cv công nhận là âm
vương, còn chưa kể đến số người hoàn toàn luân hãm khi nghe âm thanh này. Bản
in thử, hiện tại cũng không cho xuất bản nữa, bây giờ đã tin chưa?"
Trình Ti Tư nháy mắt, nếu như trước kia, cô nhất định sẽ xì mũi coi
thường, nhưng hôm nay lại đồng ý tự tận đáy lòng.
"Tâm Khẩu Bố Y" cùng với người cô yêu tha thiết là "Lòng
dạ không phải sắt đá", mặc dù phong cách của hai người bất đồng, nhưng
người nào cũng là đại thần, tiếng tăm cv của bọn họ trên internet rất lừng lẫy,
hơn nữa còn cùng vào một đội, tên là “Nhất tâm đồng quy”.
Đội ngũ này vô cùng thần bí, trước mắt, tin tức đào được cũng mới le que
mấy cái, nhưng chỉ có một cái rõ ràng, đó là từ khi đội này ra đời đến nay,
không tới ba năm, nhưng tên tuổi cv đứng đầu trong giới phối âm, mọi hoạt động
đều cầm cờ đi trước, trong đó cv “Tâm khẩu Bố Y” lại chiếm vị trí đại thần số
1. Danh hiệu này, không ai có thể rung chuyển được.
Sử dụng lời của Úc Sóc thường nói là: nói giỡn, Khẩu gia nhà ta là đại
thần phối âm nhất đẳng, dù là nam hay nữ, yêu hay ma, chỉ cần trong lúc vô tình
nghe được âm thanh của anh ấy, đều sẽ bất tri bất giác mà yêu anh. cũng bởi vì
anh ấy, nên ta mới vô nghĩa phản cố (làm việc nghĩa không chùng bước) mà chọn
con đương chủ trì phát thanh này, chỉ hy vọng có một ngày có thể cùng anh triền
miên dây dưa một lần, cuộc đời này, ta liền mãn nguyện a.
Còn nhớ rõ vào lúc huấn luyện quân sự năm thứ nhất, Trình Ti Tư lần đầu
tiên nhìn thấy ánh mắt hoa si của Úc Sóc, cô cũng không quá để tâm, cô nghĩ “cv
độc nhất bầu trời”? Hình dung này không tránh khỏi quá khoa trương đi?
Lại không ngờ tới, lúc kết thúc huấn luyện quân sự, Trình Ti Tư dưới sự
điều khiển của Úc Sóc, cùng nhau "Tước vũ khí đầu hàng".
Chương 02: Khâu Tân
Đó là một giọng nói như thế nào đây?
Bởi vì Tâm Khẩu Bố Y là đại thần, cho nên luôn thần thần bí bí khó lường.
Tài liệu của anh trên internet rất ít, trước mắt chỉ biết anh là nam, chưa lập
gia đình, có lẽ yêu thích chính là nữ… cho dù số lượng tác phẩm không nhiều
lắm, nhưng lại khiến cho mọi người muốn ngừng mà không được, nhớ mãi không
quên.
Nhớ lúc trước, khi Úc Sóc cho cô nghe đoạn độc thoại của anh, không có
GM, không có bất kỳ thao tác xử lý âm thanh nào, nhưng lại trầm ổn như vậy,
giống như một đoạn độc thoại trong tiểu thuyết ngôn tình, dễ dàng khiến cho
Trình Ti Tư nhớ thương, từ đó trầm luân trong cv tiếng nói, không tự kềm chế được.
"Đúng rồi, Ti Tư, mi đã làm xong bài tập cần nộp chưa?"
Còn đắm chìm trong giọng hát rung động vừa rồi, Úc Sóc đột nhiên ngẩng
đầu hỏi.
"A nha, còn chưa."
"Vậy mi xong đời rồi…"
Úc Sóc ngồi ngay trên ghế của mình, quay đầu lại cười hắc hắc, nhìn Trình
Ti Tư có chút hả hê.
"Vì tình bằng hữu ta nhắc nhở, Khâu Tân học trưởng nói, tối nay là
kì hạn cuối cùng, người nào quá hạn, thì coi như rớt môn này."
Trong đầu Trình Ti Tư đột nhiên hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của ai
đó, thử nghĩ xem, đây là chuyện anh tuyệt đối có thể làm ra được, cả người
Trình Ti Tư nhịn không được run lên, không dám lề mề nữa, vội vàng tắt kịch
truyền thanh, vừa mở phần mềm máy tính ra, vừa hỏi: "Đề bài là gì?"
"Thu một đoạn kịch truyền thanh hoặc một ca khúc, cũng có thể tự biên
soạn một ca khúc, trong thời gian quy định, không cho phép pha trộn nhiều tạp
âm, phải là do chính mi làm."
"Trời. Khó như vậy?"
"Điều đó là đương nhiên, bằng không Khâu Tân học trưởng làm sao có
thể cho chúng ta thời gian một tháng chuẩn bị, còn không phải đau lòng cho
những học đệ học muội khóa dưới như chúng ta à."
Nhìn hai mắt Úc Sóc lại bắt đầu hiện lên vô số hình trái tim, Trình Ti Tư
nhíu mày, bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn dẹp yên sự vọng động của cô.
Bởi vì khóa âm tần này thuộc về một môn khảo sát cuối kì, từ khi lên năm
thứ hai, cô làm sao còn chú trọng mấy thứ này. Một tháng trước khi kết thúc môn
học, sau khi Khâu Tân nói cho các cô, thời gian một tháng để hoàn thành bài
tập, cô lập tức vứt chuyện này ra khỏi đầu, bây giờ nhìn lại, cô đúng là xong
đời.
"Mi nói xem, tên Khâu Tân này, sao lại không đoan đoan chính chính ở
bên ngoài lập sự nghiệp của mình. Tại sao còn muốn trở lại hành hạ chúng ta? Anh
ta rất rảnh rỗi nên nhàm chán hay là phòng làm việc đóng cửa rồi?"
"Uy uy, ta nói mi chú ý một chút a. Dám chửi bới thần tượng của ta
cùng toàn bộ trường học ngay trước mặt ta, mi muốn nhập thổ vi an (xuống mồ)
trước thời gian sao?"
Úc Sóc cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, Trình Ti Tư trả lại cái liếc
mắt xem thường, nhưng cô cũng biết những lời nói này của Úc Sóc không hề sai.
Khâu Tân người này, chính là bảo vật quý báu của trường học, phải biết rằng
chuyện lớn gì cũng có thể không làm, nhưng chính là không thể không làm theo
lời anh.
...
Khâu Tân, nam, chủ trì hệ phát thanh của sinh viên năm bốn, nhân vật đứng
đầu trong giới. Không kể đến ban đầu lúc thi tốt nghiệp trung học, anh đứng đầu
toàn trường, mới năm thứ nhất, anh đã nắm trong tay tất cả các giải thưởng lớn
nhỏ, ngay cả giải thưởng cao nhất của giới phát thanh, cái loa vàng, anh cũng
chỉ cần thi một lần là đạt được, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải này.
Nghe nói năm thứ hai đại học, anh cùng với một đám anh em chung chí hướng
thành lập công ty riêng, học kì sau đó đã thu lời hơn vạn tệ, trên căn bản tất
cả học phí cùng tiền sinh hoạt của anh đều do anh tự chi trả…
Nếu không đề cập đến những thành tích huy hoàng này, thì những lời đồn về
học trưởng phong vân này vẫn còn rất nhiều. Chẳng hạn như, tại sao anh không
lên lớp, không tham gia thi cử, nhưng lại có thể đứng đầu các khóa học, cho dù
là học bổng của trường hay là học bổng quốc gia, đều có một phần của anh? Có
một lão sư không thể kiềm nén được khi nghe sinh viên hỏi đến, rốt cuộc nói lộ
ra, khiến cho mọi người có cơ sở suy đoán.
"Từ lúc thầy bắt đầu đi dạy tới bây giờ, Khâu Tân là người đầu tiên,
cũng là người duy nhất chỉ nói hai câu có thể làm cho người ta tâm hoảng ý sợ,
mặt đỏ tới mang tai."
Một câu nói, khiến cho người nghe sinh ra vô hạn mơ màng.
Nghe người ta nói, năm nhất đại học, trong một lần thi trắc nghiệm, Khâu
Tân rút trúng đề là lời thoại kịch bản, lại không nghĩ rằng chỉ một lần, một
mình anh có thể làm cho cả cục diện càng trở nên rối loạn, không thể thu thập
được. Thế cho nên sau này, cuộc thi trắc nghiệm thu hình bị các thầy giáo loại
trừ, nói là sợ các học sinh trong trường tạo thành bạo động, cho nên thế nào
cũng không cho chụp ảnh.
Mọi người đều nói những học trưởng đi trước, hoặc là thanh âm đặc biệt,
hoặc là tướng mạo ưu việt, dù sao phải có một mặt trác tuyệt xuất chúng, mới có
thể đi trên con đường này. Mà Khâu Tân ngoại trừ hai cái này ra, so sánh với
các học trưởng đi trước khác, còn có một ưu thế không người nào sánh kịp, đó
chính là biểu cảm.
Có người biết chuyện đã từng bùng nổ, nếu như ngươi may mắn nghe được
hoặc nhìn thấy Khâu Tân diễn kịch, mới biết cái gì gọi là "Kinh thiên địa,
khiếp quỷ thần."
Cũng chính bởi vì lần trắc nghiệm đó, các thầy giáo chuyên nghiệp nhất
trí cho rằng, kim lân chẳng lẽ không phải vật trong ao, Khâu Tân đã hoàn toàn
vượt ra khỏi trình độ của học sinh, cho nên việc đi học cùng thi cử, cũng chỉ
là mây trôi, họ để cho anh tự do phát triển, cũng vì thế anh mới có nhiều thời
gian đi tham gia các loại tranh tài cùng làm việc trong công ty của mình. Nhưng
cũng chính vì hoạt động ở trường của anh rất ít, cho nên sau năm thứ nhất, không
ai được nhìn thấy anh biểu diễn, dù thế việc này cũng không chút ảnh hưởng đến
danh tiếng của anh ở trường học, các fan vẫn sùng bái, truy đuổi anh nhiệt
tình.
"Aizz, đừng nói ta không nhắc nhở mi, mi có thể mơ ước bất luận kẻ
nào, nhưng không được nghĩ đến Khâu Tân đại thần, bởi vì thực lực của anh ta
không chỉ là số một, ngay cả diễn đàn trường học cũng bình chọn anh ta là dễ
nhìn lạnh tâm lạnh lòng, yêu nhất định phải bể khổ vô nhai nằm trong bảng người
đàn ông cực phẩm, mấy năm nay anh đều an ổn đứng đầu bảng, mi nói xem nếu có
tình cảm với anh thì làm sao chịu nổi, tình cảm kia sẽ không được an ổn a.”
Bảng soái ca mặt lạnh tâm lạnh... Tuy nói mới đầu nghe Úc Sóc nhắc tới
những thứ này, thật đúng là có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng lần đầu
tiên ở trên lớp học nhìn thấy vị học trưởng phong vân này, phản ứng đầu tiên
của Trình Ti Tư là, trừ anh ra thì không còn ai khác.
Chương 03: Là ai?
Mặt lạnh tim lạnh, khi Trình Ti Tư tiến vào đại học đã lãnh giáo rồi,
nhưng trước mắt cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, nếu không nộp bài
tập đúng hạn, cô rớt môn này là chuyện đã định rồi.
Trình Ti Tư nhìn thoáng qua thời gian ở góc dưới màn hình máy tính, bây
giờ cách thời gian nộp bài còn có hai mươi mấy phút đồng hồ, cho dù cô có là
thần tiên cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm xong bài tập.
Úc Sóc nhìn gương mặt khổ sở của cô, trong lòng cười trộm, sau đó khụ khụ lên
tiếng, làm bộ dáng thật sự nhìn không được nữa.
"Aizz, xem mi đáng thương như vậy, ta liền từ bi cứu mi một lần. Cầm
USB này, dừng lại cái hành động kêu cha gọi mẹ của mi đi, đi tìm chị họ của ta
đi. Lúc trước ta đã nói với chị ấy rồi, chị ấy học năm ba nha, trong máy vi
tính của chị ấy có rất nhiều bài tập âm tần, ngươi tùy tiện lấy một cái ứng phó
trước rồi nói sau."
"Wow. Úc Bảo, mi thật quá tuyệt vời. Ta yêu mi chết
mất."
Trình Ti Tư bất chợt nhào tới ôm lấy Úc
Sóc, bất kể khuôn mặt ghét bỏ giãy dụa của cô, một ngụm hôn lên mặt cô, sau đó
không nói hai lời, cầm USB chạy thẳng ra ngoài.
May là các cô ở cùng tòa nhà G, các học
tỷ năm ba ở trên lầu, thật ra cũng không xa, chạy rất nhanh đã đến lầu sáu, gõ
gõ cửa, chị họ của Úc Sóc, Úc Thiến ra mở cửa, nhìn thấy Trình Ti Tư, thân
thiết cười nói: "Ti Tư tới a, mau vào."
Trong phòng chỉ có một mình Úc Thiến.
"Chị Thiến, ha hả, cái kia… cái
kia… em tới mượn ít đồ."
"Bài tập cuối kỳ đúng không? Tiểu
Sóc có nói với chị, chẳng qua là…" Úc Thiến dẫn cô đi đến chỗ ngồi của
mình, chỉ chỉ máy tính: "Chị mới làm âm thanh xong, máy tính đột nhiên tắt
ngắm, trong chốc lát, sợ là sửa không kịp."
"A, vậy làm sao bây giờ?"
Nửa đường bay ra tai họa bất ngờ, Trình Ti Tư nhìn màn hình máy tính, quả
nhiên ngay cả căm giác chết tâm đều có…
Đang lúc cô hết đường xoay sở, bỗng nhiên bên ngoài vang lên thanh âm
xoay chìa khóa, cửa bị đẩy ra, một nữ sinh xinh đẹp mặc váy hoa trắng như tuyết
bước vào.
"Hạ Hạ? Tại sao hôm nay mi lại trở về rồi?"
"Ừ, tối nay ở đây."
Chu Hạ Tĩnh nhìn thoáng qua Úc Thiến cùng Trình Ti Tư, sau đó trở lại chỗ
ngồi của mình, yên lặng cầm quyển sách lên xem.
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mi với vị kia lại cãi nhau?"
Úc Thiến bát quái đi tới chỗ cô, Chu Hạ Tĩnh không tiếp lời, chẳng qua là
ánh mắt như có như không liếc nhìn Trình Ti Tư, Úc Thiến lập tức hiểu ý.
"Đây là bạn tốt của em ta, Trình Ti Tư, cũng coi như là một nữa em
ta, đến đây mượn ít đồ. Ti Tư, người này là bạn tốt của chị, Chu Hạ Tĩnh."
"Chào học tỷ."
Trình Ti Tư lễ phép chào hỏi, Chu Hạ Tĩnh gật đầu: "Chào học
muội", nhưng vẻ mặt vẫn không mặn không nhạt. Đang lúc Trình Ti Tư cảm
thấy có chút lúng túng, nghĩ tới dù sao máy tính của Úc Thiến trong một lát
cũng không sửa được, có nên đi hay không, thì Úc Thiến như nghĩ đến cái gì, a
một tiếng, khiến Trình Ti Tư cùng Chu Hạ Tĩnh giật nảy người.
"Đúng rồi. Ta làm sao lại quên mất, Hạ Tĩnh, mi còn lưu lại bài tập
âm tần trước kia không? Cho ta mượn xem."
"Làm gì?"
"Em gái ta gần tới hạn nộp bài tập, nhưng nhất thời chưa kịp hoàn
thành, nếu không nộp… thì sẽ bị rớt môn này."
Chu Hạ Tĩnh nhẹ nhàng cau mày, Trình Ti Tư cho là cô không muốn, đang cảm
thấy không tiện, thì Chu Hạ Tĩnh lại mở miệng nói: "Bài tập? Ta không có
lưu lại."
Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trình Ti Tư: "Khi nào thì các em
phải nộp?"
"20' sau..."
Chu Hạ Tĩnh cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra,
bấm một dãy số, đang chờ kết nối, tiện tay lấy giấy viết ra, ý bảo Trình Ti tư
đi qua: "Đem mã số QQ của em viết ra, chị nhờ người gửi cho em."
Trình Ti Tư sửng sốt, thấy vậy Úc Thiến thúc dục cô: "Nhanh lên, Ti
Tư, hôm nay em rất may mắn nha. Đụng phải vị học tỷ này, bảo đảm bài tập âm tần
của em sẽ được điểm cao."
Trình Ti Tư nghe thế cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, vội vàng viết mã
số QQ của mình lên giấy, vừa viết vừa để ý nghe Chu Hạ Tĩnh nói chuyện điện
thoại.
"Uy, Tiểu Bạch, là ta. Một lát ta
gửi mã số qua cho mi, người dùng máy tính của ta ngày hôm qua để gửi bài… ừ, ừ,
chính là bộ phận thanh xướng… Hử? Không cần quan tâm anh ta làm khỉ gió
gì." Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mà sắc mặt Chu Hạ Tĩnh
nhất thời trầm xuống, sau đó trầm mặc thật lâu, mới lạnh lùng mở miệng,
"Hừ, muốn náo thì để cho anh ta náo. Ta không rảnh mà đi quản sống chết
của anh ta. Mi nhanh chóng gửi tin nhanh qua cho ta, bên đây ta đang cần dùng
gấp, cứ như vậy đi, ta cúp mấy đây. "
Cúp điện thoại, sắc mặt Chu Hạ Tĩnh vẫn
như thường, cùng Trình Ti Tư nói: "Là chị tự mình soạn một ca khúc, cũng
không biết có phù hợp không, chắc là rất nhanh sẽ được gửi đến hòm thư của em,
trước tiên em cứ nghe thử đi, nếu như không được, thì đến tìm chị."
"Cám ơn học tỷ, làm phiền học tỷ
rồi."
Tuy lúc đầu Chu Hạ Tĩnh mới bước vào
phòng, Trình Ti Tư cảm thấy vị học tỷ này lãnh lãnh đạm đạm, nhưng không ngờ
chị ấy lại nhiệt tình giúp đỡ một học muội không quen biết như cô, nhất thời
hảo cảm của Trình Ti Tư đối vị học tỷ này tăng lên gấp đôi. Cô muốn cảm tạ cũng
không biết phải nói gì.
"Không cần cám ơn, em là em của
Thiến Thiến, thì cũng chính là em của chị, sau này có vấn đề gì cần giúp đỡ có
thể tới tìm chị."
"Cám ơn, cám ơn học tỷ."
"Được rồi được rồi, cám ơn nữa
thành khách sáo đó, không phải vội muốn nộp bài tập sao? Em đi nhanh về
đi."
Úc Thiến nhắc nhở cô, Trình Ti Tư nhất
thời nhớ tới, còn có chính sự chưa làm, cũng không nói thêm nữa, lại nói vài
mấy tiếng tạ ơn, rồi vội vàng trở về phòng mình.
Trở lại phòng ngủ, Trình Ti Tư không để
ý đến những câu hỏi thăm của Úc Sóc, vội vàng mở hòm thư, quả nhiên thấy có một
phong thư mới được gửi tới. Lập tức download nội dung bên trong, dùng khoảng
thời gian cuối cùng để nghe đoạn mở đầu, một giọng nữ vô cùng trong trẻo, mặc
dù không còn nhiều thời gian để nghe, nhưng trực giác nói với cô rằng, thanh âm
như vậy đánh chết cô cũng không tìm ra, Trình Ti Tư không nói hai lời, ở phút
cuối cùng, vội vàng gửi bài cho lớp trưởng, rốt cuộc đại công cáo thành.
Nhìn bài tập gửi đi thành công, Trình Ti
Tư rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là ông trời già phù hộ a. Tảng đá
trong ngực đã rơi xuống, Trình Ti Tư vừa mới chuẩn bị một lần nữa mở kịch
truyền thanh ra, lại vô tình nhìn thấy file mới vừa download, cô suy nghĩ một
chút, mở ra, nghe thử.
"Trường An ở dưới ánh trăng, tương
tư không biết làm sao hóa thành tro tàn, rơi lệ khi vô duyên gặp nhau lần cuối
cùng..."
Trình Ti Tư nghe thấy một giọng hát của
nữ, một bên nghe một bên nhíu mày, mới vừa rồi bởi vì không có chú tâm nghe,
bây giờ nghe lại, làm sao lại cảm thấy âm thanh này rất quen tai đây?
"... Chuyện đẹp nhất thế gian này,
chẳng qua là tình yêu vui vẻ, bỉ dực song phi, tội gì si ngốc tương tư trong
đau khổ..."
Nhưng đây rốt cuộc là thanh âm của ai?
"Ti Tư, giọng của cô gái này rất
quen thuộc a. Là của ai vậy?"