Nụ hôn của Casanova - Phần năm - Chương 115 - 116 - 117 - 118 - 119

Chương 115

Không bao giờ nói không bao giờ. Đó là khẩu
hiệu của tôi khi làm cảnh sát. Người tôi vã mồ hôi lạnh. Mạch tăng vọt,
loạn nhịp. Tôi làm đúng không? Tôi cần phải tin vậy.

Tôi chờ đợi trong bóng tối nóng nực, tĩnh
lặng bên ngoài một ngôi nhà ván gỗ nhỏ tại khu Edgemont ở Durham. Đây là khu dân cư của tầng lớp trung
lưu, xe hơi Mỹ và Nhật số lượng như nhau, những bãi cỏ được cắt bằng máy, mùi
thức ăn quen thuộc. Đó là nơi Casanova đã chọn sống trong bảy năm qua.

Đầu buổi tối hôm đó, tôi ở tòa soạn Herald
Sun
. Tôi đọc lại tất cả những gì báo chí đã viết về vụ sát hại Roe Tierney
và Tom Hutchinson chưa được phá giải. Một cái tên được đề cập trong Herald
Sun
đã giúp tôi liên kết các thông tin, khẳng định những nghi ngờ và
lo ngại của tôi. Hàng trăm giờ điều tra. Đọc đi đọc lại những bản tóm tắt của
cảnh sát Durham.
Rồi tìm ra đáp án nhờ vào một dòng duy nhất trên báo.

Cái tên đó xuất hiện trong một câu chuyện
bị lẫn giữa những trang báo Durham.
Nó xuất hiện chỉ một lần. Dù sao thì tôi vẫn tìm ra.

Tôi nhìn trân trối vào cái tên quen thuộc
trong bài báo. Tôi nghĩ tới điều mà tôi đã nhận ra trong cuộc đấu súng ở đồi
Chapel. Tôi nghĩ về toàn bộ chủ đề mang tên “tội ác hoàn hảo”. Đối với tôi, mọi
thứ đều trùng khớp. Trò chơi, cuộc đấu, ván đấu, ngã ngũ.

Casanova đã chớp mắt đúng một lần. Dù vậy
chính mắt tôi đã nhìn thấy. Cái tên trong bài báo được xác minh. Đó là sợi dây
quan trọng kết nối Will Rudolph và Casanova lần đầu tiên. Nó cũng giải thích
chúng gặp nhau như thế nào, và tại sao chúng lại nói chuyện với
nhau.

Casanova không hề bị điên và hoàn toàn chịu
trách nhiệm về hành động của mình. Hắn tàn nhẫn lên kế hoạch từng bước một. Đó
là điều kinh hoàng và bất thường nhất về con đường tội phạm của hắn. Hắn biết
mình làm gì. Hắn là kẻ đáng ghê tởm đã chọn bắt cóc những sinh viên trẻ đẹp
đang độ xuân sắc. Hắn chọn con mồi để hiếp dâm và giết hại hết
lần này đến lần khác. Hắn bị ám ảnh bởi những phụ nữ trẻ đẹp hoàn hảo, yêu họ
như cách hắn gọi.

Tôi tiến hành cuộc phỏng vấn tưởng tượng
với Casanova khi ngồi trong xe đợi bên ngoài nhà hắn. Tôi có thể nhìn rõ khuôn
mặt hắn như những con số trên bảng điều khiển.

Mày không hề có cảm xúc gì, phải không?

Ồ, có chứ. Tao cảm thấy hứng khởi. Tao cảm
thấy hưng phấn tột độ khi bắt cóc một người phụ nữ. Tao cảm thấy kích động,
mong mỏi, ham muốn thú tính ở mọi cấp độ. Tao thấy một cảm giác tự do lạ thường
mà hầu hết bọn mày không bao giờ cảm nhận được.

Mà không cảm thấy tội lỗi?

Ngồi trong xe, tôi hình dung ra
cảnh hắn cười mỉa mai. Thực sự thì trước đây tôi đã thấy vẻ mỉa mai này rồi.
Tôi biết hắn là ai.

Không có gì trên đời này khiến tao muốn
dừng lại.

Hồi nhỏ mày không được ai yêu thương chăm
sóc và cũng không yêu thương chăm sóc ai sao?

Họ đã cố. Nhưng tao chưa bao giờ là một
thằng nhóc bình thường. Tao không nhớ mình đã hành động hoặc suy nghĩ như một
thằng nhóc.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ theo cách của lũ
quái vật. Tôi là kẻ diệt trừ quái vật. Tôi ghét trách nhiệm. Tôi cũng ghét một
phần trong mình đang biến thành quái vật. Lúc này tôi không thể làm gì để ngăn
chặn việc đó nữa.

Tôi ở bên ngoài căn nhà của Casanova tại Durham. Tim tôi khẽ run
lên sợ hãi. Tôi đã chờ ở đó bốn đêm.

Không có đồng sự. Không còn được hỗ trợ.

Dù sao thì cũng chẳng vấn đề gì. Tôi có thể
kiên nhẫn như hắn.

Giờ tôi đang đi săn.

Chương 116

Tôi khò khè hít một hơi thật sâu, cảm thấy
hơi váng vất. Hắn kia rồi! Casanova đang rời khỏi nhà. Tôi nhìn khuôn mặt hắn,
nhìn cả ngôn ngữ cơ thể của hắn. Hắn tự tin, rất hãnh diện về bản thân mình.

Vào lúc hơn mười một giờ đêm theo dõi thứ
tư của tôi, thám tử Davey Sikes thong dong bước đến xe hắn. Hắn là người khỏe
mạnh, có dáng vận động viên. Hắn mặc quần jean cùng áo gió màu tối, đi giày cao
cổ đen. Sikes leo vào chiếc Toyota Cressida mười hay mười hai năm tuổi mà hắn
để trong gara.

Chiếc xe này chắc chắn là xe tuần tra của
hắn; chiếc cần câu; chiếc xe bán tải bí ẩn của hắn. “Tội ác hoàn hảo.” Davey
Sikes ắt hẳn phải có bí quyết. Hắn là thám tử của vụ án này, đã điều tra vụ
này hơn mười hai năm
. Hắn cũng biết FBI sẽ điều tra tất cả các cảnh sát địa
phương tham gia vụ án. Hắn đã sẵn sàng với chứng cớ ngoại phạm “hoàn hảo” của
mình. Thậm chí, Sikes đã đổi ngày của một vụ bắt cóc để “chứng minh” hắn đã ra
khỏi thành phố khi tội ác xảy ra.

Tội tự hỏi giờ Sikes có dám săn người phụ
nữ khác không. Hắn cẩn thận theo dõi và săn họ rồi ư? Bây giờ hắn đang cảm thấy
gì? Giờ phút này hắn nghĩ gì, tôi tự hỏi khi theo dõi chiếc Toyota
tối màu lùi ra khỏi lối vào ở ngoại ô Durham.
Hắn đang nhớ Rudolph sao?

Hắn sẽ tiếp tục trò chơi của chúng hay dừng
lại? Hắn có thể ngừng lại không?

Tôi muốn tóm cổ hắn vô cùng. Ngay từ đầu,
Sampson đã nói rằng với tôi đây là vụ mang tính chất cá nhân. Cậu ấy nói đúng.
Chưa có vụ án nào liên quan trực tiếp đến tôi như thế, gần bằng cũng không.

Tôi cố gắng nghĩ theo cách của hắn. Tôi
ráng tìm hiểu mẫu hành động của hắn. Tôi ngờ rằng hắn đã chọn sẵn nạn nhân,
ngay cả khi chưa dám ra tay bắt cóc. Có phải đó là một sinh viên đại học thông
minh xinh đẹp khác không? Có lẽ bây giờ hắn sẽ thay đổi đối tượng. Tôi không
chắc. Hắn quá yêu cuộc sống, yêu những tác phẩm hoàn hảo của mình.

Tôi theo sau con quái vật mặt người dọc con
đường tối, vắng vẻ ở phía Tây Nam Durham. Máu dồn lên cả não. Tôi không nghe
thấy tiếng gì khác. Tôi tắt đèn pha mà lái xe chừng nào Davey Sikes còn long
rong trên đường. Có khi hắn chỉ định đến Circle K mua thuốc lá và bia cũng nên.

Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu chuyện xảy
ra vào năm 1981, rằng tôi đã có thể đưa ra lời giải cho vụ án giết cặp đôi vàng
từng khiến các trường đại học ở đây và đồi Chapel choáng váng. Will Rudolph đã
lên kế hoạch và gây ra vụ giết người vì tình dục đầy bạo lực khi vẫn còn là
sinh viên. Gã “yêu” Roe Tierney, nhưng cô gái chỉ có hứng thú với ngôi sao
bóng bầu dục. Thám tử Davey Sikes đã gặp và tra hỏi Rudolph trong cuộc điều tra
sau đó của cảnh sát.

Vào thời điểm nào đó, hắn bắt đầu chia sẻ
bí mật cấm đen tối của mình với sinh viên y khoa xuất sắc này. Chúng đã hiểu
nhau. Cảm thấy nhau, nhận ra nhau. Cả hai đều khao khát chia sẻ bí mật với
người khác. Bỗng nhiên, chúng có nhau. Song sinh.

Giờ tôi đã giết người bạn duy nhất của hắn.
Liệu Davey Sikes có muốn giết tôi để trả thù hay không? Hắn có biết tôi bám
đuôi hắn? Lúc này hắn đang nghĩ gì? Tôi không chỉ muốn bắt hắn, tôi cần phải
nắm bắt cả suy nghĩ của hắn nữa.

Casanova rẽ vào xa lộ nội bang 40 hướng về
phía Nam.
Theo bảng chỉ đường chữ trắng nền xanh rực rỡ thì hắn đang đi tới Garner và McCullers.
Xa lộ này khá tấp nập, và tôi chỉ có thể bám đuôi hắn với cự ly an toàn là sau
bốn hay năm chiếc xe khác. Đến giờ mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp. Thám tử chống
lại thám tử.

Hắn ra khỏi xa lộ Lối ra 35 được in đậm,
chỉ đường đến McCullers. Hắn đã đi khoảng năm mươi mấy cây số. Lúc này đồng hồ
chỉ gần mười một rưỡi đêm. Giờ ma thuật.

Cho dù thế nào, đêm nay tôi cũng sẽ trừ khử
hắn. Tôi chưa từng thế trước đó, suốt thời gian tôi làm thám tử điều tra án
mạng ở Washington.

Lần này việc
cá nhân.

Chương 117

Cách đoạn đường dốc ra
khỏi xa lộ 41 khoảng hai cây, một chiếc xe bán tải Ford ngoặt ra từ một lối khó
nhìn. Bất ngờ nhưng lại là may mắn cho tôi. Chiếc xe tải màu đỏ xỉn chen giữa
xe Sikes và xe tôi, che chắn cho tôi không nhiều, nhưng đủ an toàn cho tôi đi
thêm vài cây số nữa.

Chiếc Cressida cuối
cùng cũng dừng lại ở ngoại ô McCullers cách đường chính vài cây. Sikes đỗ xe
tại bãi đậu xe đông đúc của một quán bar tên là Sport Page Pub. Thêm một chiếc
xe nữa chắc không đến nỗi gây chú ý.

Đó chính là lý do
khiến hắn bị bại lộ. Đó là lý do tại sao ngay cả Kyle Craig cũng từng là đối
tượng tình nghi của tôi. Casanova dường như biết mỗi bước đi của cảnh sát trước
cả khi họ thực hiện
. Hắn có thể bắt cóc phụ nữ bằng cách tiếp cận họ với
danh phận cảnh sát. Thám tử Davey Sikes! Chiều hôm đó trên đường phố
đồi Chapel, hắn đã kéo cò súng trong tư thế khom lưng chuyên nghiệp
. Tôi
biết hắn cũng là cảnh sát.

Khi nghiên cứu những
bài báo về vụ sát hại đôi tình nhân vàng, tôi đã phát hiện ra tên hắn. Sikes
khi đó chỉ là một cảnh sát trẻ trong đội điều tra. Hắn thẩm tra một sinh viên
tên là Rudolph vào thời điểm đó, nhưng lại không bao giờ đề cập chuyện ấy với
bất cứ ai trong chúng tôi, không cho ai biết rằng hắn đã gặp Will Rudolph vào
năm 1981.

Tôi đi ngang qua Sport
Page Pub, dừng xe bên đường ngay khi đến lối rẽ tiếp theo. Tôi xuống xe, vội vã
quay trở lại quán rượu. Vừa lúc đó tôi nhìn thấy Davey Sikes đi bộ qua đường
cao tốc.

Casanova xỏ tay vào
túi quần men theo con đường phụ cắt ngang. Nhìn hắn chẳng khác gì dân thị trấn
nhỏ này. Khẩu súng gây mê nằm sâu trong túi phải không anh bạn? Cảm
giác bứt rứt ngứa ngáy quen thuộc trỗi dậy rồi nhỉ? Câu chuyện giật gân đã đến
hồi trở lại rồi sao?

Tôi theo Sikes đi vào
bãi đậu xe giữa đám rừng thông rậm rạp, hắn bắt đầu đi nhanh hơn. Hắn kềnh càng
vậy mà đi đứng khá nhanh lẹ. Tôi lạc dấu hắn mất thôi. Có người đang bị đe dọa
tính mạng giữa khu phố yên bình này. Một Scootchie Cross khác. Một Kate
McTiernan khác. Tôi nhớ Kate đã nói: Khử hắn đi, Alex.

Tôi khẽ rút khẩu Glock
chín ly ra khỏi bao súng trên vai. Nhẹ. Hiệu quả. Bán tự động. Mười hai phát
đạn chết người. Tôi nghiến chặt răng đến đau điếng. Tôi tháo chốt an toàn. Tôi
đã sẵn sàng trừ khử Davey Sikes.

Tôi nhìn chăm chăm
những hình thù kỳ dị của đám cành thông nhô ra khi tiến về phía trước. Một căn
nhà mái chữ A ở phía trước, nổi bật trên nền ánh trăng vàng tròn vành vạnh. Tôi
lướt qua mặt đất mềm phủ đầy lá thông. Không gây bất kỳ tiếng động nào. Tôi đã
nắm rõ tốc độ, nhịp bước của hắn.

Tôi thấy Casanova rảo
bước tiến về ngôi nhà mái chữ A, mỗi lúc một nhanh hơn. Hắn biết mình đang đi
đâu. Liệu có phải hắn đã từng ở đây không? Hắn đã đến đây lập kế hoạch,
nghiên cứu nạn nhân tiếp theo, rồi ra tay
.

Tôi vội vã chạy gần
đến ngôi nhà. Bỗng tôi không nhìn thấy hắn đâu. Tôi đã mất dấu hắn trong chớp
mắt. Có lẽ hắn đã lẻn vào trong.

Trong nhà chỉ có một
ngọn đèn mờ duy nhất. Nếu tôi không bắn hắn banh xác thì tim tôi sẽ nổ tung
mất. Tôi đặt ngón tay tôi lên cò súng bán tự động.

Khử hắn đi, Alex.

Chương 118

Trừ khử Sikes.

Tôi cố kiểm soát cảm
xúc để lấy lại bình tĩnh trong lúc chạy về phía hiên kính sau nhà nằm trong
bóng tối và những cái bóng chuyển động. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu phù
phù của chiếc điều hòa không khí bên trong. Tôi để ý thấy một miếng đề can trên
cổng hiên sơn trắng. Nó ghi: Tôi sống vì những chiếc bánh quy của Nữ
hướng đạo sinh
.

Hắn đã tìm thấy người
đẹp ở đây rồi sao? Tối nay, hắn sẽ bắt cóc cô. Con quái vật không thể nằm yên.

“Chào Cross. Đặt súng
xuống. Chậm thôi,” giọng nói trầm vang lên ngay phía sau tôi trong bóng tối.

Tôi nhắm chặt mắt chờ
bị đánh. Tôi hạ súng, thả xuống đám cỏ và lá thông. Cơ thể tôi như một chiếc
thang máy rơi tự do.

“Giờ thì quay lại,
thằng khốn. Đồ phá đám chết tiệt.”

Tôi quay lại nhìn
thẳng vào mặt Casanova. Cuối cùng hắn đứng ngay tại đó, đủ gần để tôi có thể
chạm vào. Hắn gí khẩu Browning bán tự động vào ngực tôi.

Lúc này không còn thời
gian suy nghĩ kĩ lưỡng, hãy để bản năng can đảm mách bảo, tôi thầm nhủ. Chân
phải tôi chùn xuống như thể đứng không vững. Rồi tôi bất ngờ thoi vào bên đầu
Sikes, một cú đấm như trời giáng hạ gục đối thủ.

Sikes khuỵu một bên
gối xuống, nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy trở lại. Tôi túm lấy ve áo hắn đẩy
hắn ngã văng vào tường. Cánh tay hắn đập vào tấm ván ốp tường kêu răng rắc,
khẩu súng thì rơi ra. Chân tôi bám chặt xuống đất, tôi chuẩn bị lao đến tấn
công hắn lần nữa. Khoảnh khắc tìm lại cảm giác ẩu đả đường phố thuở nào. Tôi
muốn có cảm giác ấy. Tôi khao khát được cọ xát và giải phóng cơ thể.

“Lại đây, tên khốn,”
hắn thách thức tôi. Hắn cũng muốn tôi.

“Ồ, đừng lo,” tôi nói
với hắn. “Tao tới đây.”

Đèn trong nhà bỗng
sáng lên. “Ai ở ngoài đó đấy?” Giọng người phụ nữ làm tôi mất cảnh giác. “Ai
ở đó vậy?”

Hắn tung ra một cú đấm
hình vòng cung rất mạnh. Tốc độ khá tốt và gần trúng mục tiêu. Hắn không chỉ là
người tình cừ khôi mà còn là tay đánh đấm khá giỏi. Tôi nhớ Kate đã nói hắn
khỏe khủng khiếp. Dù vậy, tôi không định để tên sát nhân lấn lướt quá đâu.

Tôi dùng bắp tay đỡ
lấy cú đấm của hắn, tay tôi lập tức bị tê liệt. Hắn đúng là rất mạnh. Né tránh
sức mạnh của hắn, tôi thầm cảnh báo bản thân. Nhưng hãy khiến hắn bị thương. Bị
thương nặng.

Tôi tung ra một cú đấm
móc rất mạnh trúng bụng dưới của hắn. Tôi nghĩ đến Kate và những trận đòn cô đã
phải hứng chịu vì không nghe lời. Tôi vẫn còn nhớ như in trận đòn cuối cùng
giáng xuống đầu cô.

Tôi dùng tay phải thoi
tiếp vào bụng hắn. Tôi cảm thấy bụng hắn nhũn ra. Tôi nghĩ mình đã đánh trúng
phần dưới thắt lưng. Sikes rên rỉ sụp xuống như một võ sĩ quán bar bị đánh
cho tơi tả. Đó là trò nghi binh; tiểu xảo đốn mạt của hắn mà thôi.

Hắn tung ra cú đấm
trúng vào một bên đầu tôi. Đầu tôi ong ong. Tôi khịt mũi, khẽ lắc người để cho
hắn biết tôi chẳng đau đớn gì. Đó là một cuộc ẩu đả đường phố theo phong cách
D.C. Nhào vô, thằng da trắng. Lại đây với tao, con quái vật mặt người. Tôi đã
chờ khoảnh khắc đối mặt với hắn như thế này từ lâu rồi.

Tôi thụi tiếp vào bụng
dưới của hắn. Cơ thể tê liệt thì đầu óc sẽ không còn tỉnh táo. Tôi cũng muốn
hắn choáng váng đầu óc. Tôi đấm thêm vào mũi hắn cho chắc. Nỗ lực tuyệt vời
nhất của tôi từ trước đến nay. Sampson chắc chắn sẽ tự hào về cú đánh này. Tôi
cũng vậy.

“Cú này dành cho
Sampson,” tôi nói qua kẽ răng. “Cậu ta nhờ tao gửi cho mày. Được chuyển đến
bằng tay.”

Tôi đấm vào cổ họng
khiến hắn nôn khan. Tôi tiếp tục lắc người. Trông tôi chẳng hề
giống võ sĩ Ali chút nào, nhưng khi cần thì tôi có thể chiến đấu như anh ta.
Tôi có thể bảo vệ những gì cần được bảo vệ. Khi cần tôi cũng có thể là một tên
du côn đường phố.

“Cái này dành cho Kate.” Tôi lại đấm tiếp
vào mũi Sikes, không lệch một ly. Rồi tôi thọi trúng mắt trái hắn. Mặt hắn sưng
phồng lên. Khử hắn đi, Alex.

Tôi biết hắn khỏe như trâu chó, vẫn còn rất
nguy hiểm. Hắn lại lao vào tôi. Sung sức như một con bò đực cáu tiết
trong trường đấu bò de Toros. Tôi né sang một bên, hắn lao vào
tường nhà như cố phá sập nó. Ngôi nhà nhỏ rung lắc.

Tôi đấm mạnh vào thái dương Sikes. Đầu hắn
đập mạnh vào khung nhôm của ngôi nhà, để lại một vết lõm trên đó. Hắn lảo đảo,
thở hổn hển. Bỗng nhiên, có tiếng còi báo động rền rĩ từ xa. Người phụ nữ trong
nhà đã gọi cảnh sát. Tôi là cảnh sát cơ mà, phải không nhỉ?

Có ai đó đánh tôi từ phía sau, một cú trời
giáng. “Ôi, Chúa ơi, không, tôi rên rỉ cố gắng xua đi
nỗi đau đớn.

Điều này không thể! Điều này không thể xảy
ra!

Ai đã đánh tôi! Tại sao? Tôi không hiểu,
không tài nào hiểu được, không thể suy nghĩ sáng suốt được.

Tôi thấy đau đớn chóng mặt nhưng vẫn quay
lại
.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ tóc quăn vàng
mặc chiếc áo phông Farm Aid thùng thình. Cô ta vẫn cầm khư khư cái xẻng mà vừa
rồi đã dùng để nện tôi.

“Tránh xa bạn trai tao ra!” cô ta gào lên
với tôi. Mặt và cổ cô ta đều đỏ phừng phừng. “Tránh xa anh ấy ra nếu không tao
sẽ lại đánh mày đấy. Mày tránh xa Davey của tao ra.”

Davey của tao?... Chúa ơi! Đầu óc tôi đang quay cuồng, nhưng tôi vẫn hiểu được thông
điệp ấy. Tôi nghĩ là mình đã hiểu. Davey Sikes ra đây để đến thăm bạn
gái. Hắn không săn tìm bất cứ ai. Hắn không đến đây giết bất cứ ai. Hắn
là bạn trai của cô gái Farm Aid kia.

Có lẽ tôi đã nhầm rồi, tôi nghĩ khi quay
lại nhìn Sikes. Có lẽ cuối cùng tôi đã quá nóng vội, mờ mắt và nhầm lẫn vô
phương cứu chữa. Hoặc có lẽ tôi cũng giống như hầu hết các thám tử điều tra án
mạng khác mà tôi biết - làm việc quá sức dẫn đến những sai lầm đáng tiếc. Tôi
vừa phạm phải một sai lầm. Tôi đã hiểu nhầm Davey Sikes - tôi chỉ không hiểu
chuyện đã xảy ra như thế nào.

Trong vòng một giờ sau, Kyle Craig có mặt ở
ngôi nhà tại McCullers. Anh ta vẫn bình tĩnh như mọi lần, hoàn toàn thản nhiên.
Anh ta nói khẽ với tôi. “Thám tử Sikes đã đi lại với người đàn bà trong nhà này
hơn một năm nay. Chúng tôi có biết điều này. Thám tử Sikes không phải đối tượng
tình nghi. Anh ta không phải Casanova. Về nhà đi, Alex. Cậu phải về nhà thôi.
Không còn việc gì ở đây cho cậu nữa đâu.”

Chương 119

Tôi không về nhà. Tôi đến thăm Kate tại
trung tâm y tế Đại học Duke. Cô trông không khỏe; da dẻ xanh xao nhợt nhạt;
người khẳng khiu. Giọng cô cũng không tốt cho lắm. Tuy nhiên, tình hình của
Kate giờ đã cải thiện rất nhiều. Cô không còn hôn mê nữa.

“Xem ai cuối cùng đã tỉnh lại rồi kìa,” tôi
nói từ ngưỡng cửa phòng bệnh.

“Anh đã tóm một trong hai con quái vật,
Alex,” Kate thì thầm khi vừa nhìn thấy tôi. Cô cười yếu ớt, nói chậm chạp, nhát
gừng. Đó là Kate, nhưng chưa hẳn là Kate.

“Em mơ thấy sao?” tôi hỏi cô.

“Anh có một món quà nhỏ dành cho em đây,” tôi
nói với cô. Tôi giơ ra một con gấu nhồi bông mặc quần áo giống bác sĩ. Kate
tươi cười nhận lấy con gấu. Nụ cười mê hồn khiến cô gần giống như con người
trước đây.

Tôi ghé đầu xuống gần đầu Kate. Tôi
đặt một nụ hôn lên chỗ da đầu bị sưng của cô như thể hôn lên loài hoa mỏng manh
nhất trên trái đất. Những cảm xúc kỳ lạ nảy nở giữa chúng tôi, nhưng có lẽ là
cảm xúc mạnh mẽ nhất.

“Anh không diễn tả nổi anh nhớ em nhiều đến
thế nào đâu,” tôi thì thầm vào mái tóc cô.

“Nói cho em nghe đi,” cô thì thầm lại. Rồi cô
lại mỉm cười. Cả hai chúng tôi đều cười. Lời cô nghe có vẻ chậm chạp nhưng trí
óc thì không.

Mười ngày sau đó, Kate đã đi lại được
bằng khung tập đi bốn chân bằng kim loại trông khá vướng víu. Cô luôn phàn nàn
rằng mình ghét món “dụng cụ cơ học tạm thời” ra sao và trong vòng một tuần sẽ
không phải dùng đến nó nữa. Thực sự thì cô phải mất gần bốn tuần, nhưng thế
cũng đã kỳ diệu lắm rồi.

Bên trái trán cô có một vết sẹo hình bán
nguyệt là kết quả của trận đánh đập dã man hôm đó. Cô vẫn không chịu làm phẫu thuật
thẩm mỹ để xóa sẹo. Cô nghĩ rằng vết lõm sẽ làm cô cá tính hơn.

Ở một khía cạnh nào đó thì đúng. Đó chính
là một Kate McTiernan thuần túy, tinh khiết. “Nó cũng là môt phần của câu
chuyện đời em, nên cứ để lại đi,” cô nói. Cô đã nói được gần như bình thường,
mỗi tuần một rõ hơn.

Mỗi khi thấy vết lõm hình bán nguyệt của
Kate, tôi lại nhớ đến Reginald Denny, tài xế xe tải bị đánh đập dã man trong vụ
bạo loạn ở Los Angeles. Tôi nhớ lại vẻ ngoài của anh ta sau khi Rodney King bị
kết án. Một bên đầu của Denny bị lõm sâu, đúng ra là giập nát. Thời điểm ông
xuất hiện trên truyền hình một năm sau khi vụ việc xảy ra thì tôi thấy trông
ông vẫn vậy. Tôi cũng nhớ đến truyện ngắn “Cái bớt” của Nathaniel Hawthorne.
Vết lõm là sự bất toàn của Kate. Trong mắt tôi, nhờ nó mà cô còn đẹp hơn và đặc
biệt hơn bao giờ hết.

Tôi dành hầu hết những ngày tháng Bảy cho
gia đình ở Washington. Tôi chỉ trở lại Durham hai lần để thăm Kate một lát. Có
bao nhiêu ông bố dành cả tháng với con họ, theo dõi sự trưởng thành tự nhiên
của chúng trong thời thơ ấu? Mùa hè năm đó, Damon và Jannie chơi bóng chày có
tổ chức. Chúng vẫn nghiện âm nhạc, phim ảnh, những thứ ồn ĩ nói chung, và bánh
sô cô la nóng hổi. Khoảng một tuần đầu tiên, trong giai đoạn tôi phục hồi sức
khỏe, cố quên đi quãng thời gian kinh khủng gần đây, thì cả hai đứa đều ngủ
cùng tôi.

Tôi lo sợ Casanova sẽ đến tìm tôi sau khi
tôi đã giết bạn thân của hắn, nhưng đến giờ thì vẫn chưa thấy tăm hơi gì. Không
còn phụ nữ đẹp nào bị bắt cóc ở Bắc Carolina. Bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn rằng
hắn không phải là Davey Sikes. Một số cảnh sát khu vực đã bị điều tra; bao gồm
cả cộng sự của anh ta, Nick Ruskin, thậm chí cả cảnh sát trưởng Hatfield. Cảnh
sát nào cũng có chứng cớ ngoại phạm, mà họ cũng đều bị thẩm vấn cả
rồi. Vậy thì Casanova là ai? Có phải hắn sẽ biến mất như ngôi nhà dưới lòng đất
sao? Hắn đã từ bỏ tất cả những vụ giết người ghê rợn rồi ư? Liệu bây giờ hắn đã
rửa tay gác kiếm chưa?

Bà tôi vẫn liên tục dành cho tôi vô số lời
khuyên về tâm lý và cả những lời khuyên hữu ích khác. Những lời khuyên đó chủ
yếu nhắm vào cuộc sống lứa đôi của tôi, về việc tôi hãy sống một cuộc sống bình
thường để thay đổi không khí. Bà muốn tôi hành nghề tư, bất cứ nghề gì trừ nghề
cảnh sát.

“Bọn trẻ cần có một người bà, và một
người mẹ
.” Một sáng, lúc đang dọn bữa sáng bên bếp lò, Nana Mama nói với
tôi như vậy.

“Tức là cháu nên hẹn hò và tìm một người mẹ
cho Damon và Jannie? Ý bà là vậy phải không ạ?”

“Ừ, cháu nên chứ, Alex, mà có lẽ cháu nên
cưới vợ trước khi nhan sắc tàn phai đi.”

“Cháu làm ngay đây ạ,” tôi nói. “Giăng bẫy
một người vợ và người mẹ trong mùa hè này.”

Nana Mama đập cái xẻng rán vào người tôi.
Đập thêm cái nữa để tôi chịu nghe lời. “Đừng có lém lỉnh với bà,” bà nói.

luôn là người nói câu
cuối cùng.

Gần một giờ sáng một ngày cuối tháng Bảy,
tôi nhận được điện thoại. Nana và hai đứa trẻ đã đi ngủ cả. Tôi đang chơi nhạc
jazz trên đàn piano để tự tìm vui, để đuổi mấy tên xì ke trên phố Năm mươi bằng
nhạc của Miles Davis và Dave Brubeck.

Kyle Craig đang ở đầu dây điện thoại bên
kia. Tôi rên rỉ khi nghe giọng nói trầm trầm bình tĩnh của Kyle.

Tôi đoán là tin xấu, tất nhiên, nhưng không
phải cái tin mà tôi nhận được tối muộn hôm đó.

“Cái quái gì vậy, Kyle?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề,
cố biến cuộc gọi bất ngờ của anh ta trở thành trò cười. “Tôi đã nói với anh là
đừng bao giờ gọi cho tôi cơ mà.”

“Tôi phải gọi để thông báo điều này, Alex.
Anh cần phải biết,” anh ta rít lên trong điện thoại đường dài. “Bây giờ anh
nghe cho kĩ đây.”

Kyle nói chuyện với tôi trong gần nửa giờ,
và đó không phải là những gì tôi mong đợi. Mà còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Kyle, tôi
trở lại hiên kính. Tôi ngồi đó rất lâu, suy nghĩ xem giờ giờ nên làm gì. Tôi
không thể làm gì hết, bất cứ điều gì. “Chuyện không dừng lại,” tôi thì thầm với
bốn bức tường, “phải không nhỉ?”

Tôi đi kiếm khẩu súng lục. Tôi ghét phải
mang súng trong chính nhà mình. Tôi kiểm tra tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong
nhà. Cuối cùng, tôi đi ngủ.

Nằm trong căn phòng ngủ tối tăm, tai tôi
vẫn văng vẳng những lời khủng khiếp của Kyle. Tôi nghe Kyle chia sẻ cơn bàng
hoàng của anh. Tôi hình dung ra một khuôn mặt tôi không bao giờ muốn gặp lại
lần nào nữa. Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ.

“Gary Soneji trốn tù rồi, Alex. Hắn để lại
một tờ giấy. Trong đó hắn nói sẽ sớm ghé qua thăm anh.”

Chuyện không dừng lại.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ về việc Gary
Soneji vẫn còn muốn giết tôi. Chính hắn đã từng nói với tôi như vậy. Quãng thời
gian ngồi tù, hắn đã luôn ám ảnh về việc hắn định ra tay như thế nào, khi nào
và ở đâu.

Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Lúc đó
trời đã gần sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Chuyện thực sự không dừng
lại
.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3