Nụ hôn của Casanova - Phần năm - Chương 111 - 112 - 113 - 114

Chương 111

Tôi nghĩ mình biết lối
đi đến đường quốc lộ, và tôi đang đi về phía đó. Tôi dần dần lấy lại sức, chạy
nhanh hơn. Alex - Kẻ Tìm Đường.

Tôi phát hiện ra chúng
chạy trước tôi hai trăm mét. Rồi tôi nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc màu xám
lấp lóa: đường cao tốc dài hẹp, cong cong. Tôi nhận ra vài tòa nhà ốp ván trắng
và những đường dây điện thoại trông khá cũ. Đường cao tốc. Lối thoát của
chúng
.

Hai kẻ chạy về phía
quán rượu xập xệ. Chúng vẫn đeo mặt nạ người chết. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng
Casanova là kẻ chỉ huy. Nhà lãnh đạo thiên bẩm. Hắn yêu những chiếc mặt nạ.
Chúng đại diện cho kẻ mà hắn tin rằng mình chính là hiện thân: thần bóng tối.
Tùy ý muốn làm gì thì làm. Siêu việt hơn tất cả mọi người.

Một biển hiệu neon
xanh đỏ trên mái quán rượu nhấp nháy dòng chữ Bụi Đường. Đó là một
trong những nhà máy sản xuất rượu gin vùng nông thôn lúc nào cũng đông khách.
Lũ quái vật đang hướng về lối đó.

Casanova và Kẻ Lịch
Thiệp leo lên một chiếc xe bán tải màu xanh đời mới đậu trong bãi đỗ xe. Bãi đỗ
xe đông đúc của quán rượu là nơi thuận lợi để giấu xe. Tôi biết điều này vì tôi
là thám tử. Tôi chạy hết tốc lực qua đường cao tốc về phía quán rượu.

Một người đàn ông tóc
quăn dài màu đỏ dợm leo lên chiếc Plymouth Duster trong bãi đỗ xe. Anh ta mặc
áo đồng phục Coca-Cola nhăn nhúm, nách kẹp chiếc túi màu nâu cồng kềnh. Nước
non lỉnh kỉnh.

“Cánh sát đây.” Tôi
giơ phù hiệu cách cái cằm lún phún râu của anh ta chừng ba mươi phân. “Tôi cần
xe của anh!” Tôi giương súng, sẵn sàng gây sự nếu cần. Tôi nhất định phải có
được chiếc xe.

“Chúa ơi. Đây là xe
của bạn gái tôi,” anh ta cuống quýt cầu khẩn. Ánh mắt dừng lại ở khẩu Glock.
Anh ta giao chìa khóa xe cho tôi.

Tôi chỉ về chỗ tôi vừa
chui ra. “Gọi cho cảnh sát ngay đi. Những người phụ nữ bị mất tích đang ở đó,
có lẽ cách đây hai cây số rưỡi. Nói với họ rằng ở đấy có một cảnh sát. Bảo họ
đấy là chỗ trốn của Casanova.”

Tôi nhảy lên chiếc
Duster đi với tốc độ sáu tư km/h trước khi ra khỏi bãi đậu xe. Qua gương chiếu
hậu, tôi thấy người đàn ông cơ bụng sáu múi vẫn nhìn chằm chằm theo tôi. Tôi
muốn tự gọi cho Kyle Craig nhờ anh ta cử người đến giúp, nhưng không thể dừng
lại, không thể để mất dấu Casanova và đồng bọn.

Chiếc xe bán tải màu
xanh thẫm hướng về đồi Chapel... nơi Casanova đã tìm cách giết Kate, nơi lúc
đầu hắn đã bắt cóc cô. Rốt cuộc, đó có phải là sân nhà của hắn không? Liệu hắn
có phải là dân trường Đại học Bắc California? Một bác sĩ? Một người mà chúng
tôi chưa từng nghe đến? Không những có thể, mà đó là một khả năng rất lớn.

Tôi cách chúng bốn xe
trong ranh giới thành phố. Không cách nào biết chúng có nhận ra mình bị bám
đuôi không. Có lẽ chúng biết. Đường phố đồi Chapel đang vào giờ cao điểm. Khắp
phố Franklin chỉ thấy dòng xe cộ ngoằn ngoèo, chật hẹp nhích dọc theo khuôn viên
trồng cây hai bên đường.

Tôi nhìn thấy rạp
Varsity hiện đại phía trước, nơi Wick Sachs đã xem một bộ phim nước ngoài với
người phụ nữ tên là Suzanne Wellsley. Đó là một vụ ngoại tình, không hơn không
kém. Casanova và Will Rudolph đã cài bẫy tiến sĩ Wick Sachs. Sachs là một nghi
phạm quá hoàn hảo trong vụ này. Kẻ viết dâm thư địa phương.
Casanova biết tất cả về hắn. Làm thế nào mà hắn biết?

Tôi linh cảm mình sắp
bắt được chúng. Tôi phải nghĩ như vậy. Chúng sẽ phải dừng đèn đỏ trên góc giao
giữa phố Franklin và Columbia. Những cô cậu sinh viên mặc áo phông xoàng xĩnh
với những lô gô Champion, Nike và Bass Ale đi nghênh ngang giữa dòng xe
đang dừng lại. Bài hát “I Know I Got Skillz” của Shaquille O’Neal vang lên ầm ĩ
từ chiếc đài của ai đó.

Sau khi đèn đỏ, tôi
đợi vài giây rồi lên cò súng tạch tạch thật vang. Rồi tôi lao
đến chỗ cả hai tên. Dù chúng mày có sẵn sàng hay không thì tao cũng đến
đây
.

Chương 112

Tôi trườn ra khỏi
chiếc Duster, khom mình tiến về giữa phố Franklin. Tôi đã rút
khẩu Glock ra, nhưng áp sát vào chân để tránh gây chú ý. Không
ai hoảng sợ và la hét vào thời điểm này. Hãy để mọi chuyện suôn sẻ
một lần đi nào.

Chắc chắn hai kẻ
bọn chúng đã phát hiện ra chiếc Duster theo sau từ trước đó. Tôi cũng
đoán vậy. Ngay sau khi tôi đến con phố, bọn chúng lao ra từ hai bên xe
tải.

Một tên bắn ba phát
đạn nhanh như chớp. Pằng. Pằng. Pằng. Chỉ một trong hai tên rút
súng ra. Một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi: Tôi nhớ lại cảnh tượng
diễn ra chóng vánh trong rừng. Kết nối đã được thực hiện. Tôi bỗng
nhận ra.

Tôi cúi xuống sau
một chiếc Nissan Z màu đen đang chờ đèn xanh, hét to hết cỡ, “Cảnh
sát! Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống đất! Ra khỏi xe!”

Hầu hết tài xế và
người đi bộ đều làm như tôi nói. Về điểm này thì đồi Chapel và
những con phố ở D.C khác nhau một trời một vực. Tôi liếc nhanh lên
dải phân cách kim loại giữa đám xe cộ. Tôi không thấy hai kẻ giết
người đâu cả.

Tôi men theo chiếc xe
thể thao màu đen, lom khom còn hơn cả gập đôi người lại. Đám sinh viên
cùng những người chủ cửa hàng đứng ở vỉa hè nhìn tôi đầy cảnh
giác. “Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống. Đưa cậu bé đó ra khỏi đây
ngay!” tôi hét lên.

Tôi hình dung ra
những cảnh tượng kinh hoàng. Những hình ảnh lóe lên. Sampson… dao găm
trên lưng, Kate… sau khi bị chúng đánh đập, cô trở thành một đống bầy
nhầy đẫm máu, vô dụng. Đôi mắt sầu thảm của những người phụ nữ
bị giam cầm tại căn nhà.

Tôi cúi sát đất,
nhưng một trong hai con quái vật đã nhìn thấy tôi, liền giương súng
bắn vào đầu tôi. Tôi và hắn gần như nổ súng cùng một lúc.

Viên đạn của hắn
trúng vào gương chiếu hậu giữa chúng tôi. Nhờ vậy mà tôi được cứu
sống. Tôi còn không biết viên đạn của mình trúng đâu rồi.

Tôi lại lom khom sau
những chiếc xe. Mùi xăng xe khó ngửi phả ra nồng nặc. Tiếng còi cảnh
sát inh ỏi phía xa cho tôi biết mình sắp được trợ giúp. Dù vậy không
phải là Sampson. Không phải sự giúp đỡ tôi cần.

Chỉ cần tiếp tục tiến lên. Bằng cách nào đó không để chúng
lạc khỏi tầm nhìn… cả hai bọn chúng. Hai chọi một. Tốt hơn hãy
nghĩ là: hai kẻ cộng lại chỉ đáng giá một người!

Tôi tự hỏi chúng
sẽ đối phó thế nào. Chúng đang nghĩ gì. Lập kế hoạch. Liệu lúc
này Casanova có chỉ huy không? Hắn là ai?

Tôi thoáng ngước lên
thì thấy một cảnh sát. Anh ta đứng gần góc đường và đã rút súng
ra. Tôi không kịp hét lên cảnh báo anh ta.

Một khẩu súng bắn
liền hai phát từ phía bên trái khiến viên cảnh sát tuần tra gục
ngay xuống. Mọi người gào thét khắp phố Franklin. Đám sinh viên đại
học uể oải giờ không còn thờ ơ nữa. Mấy cô gái khóc thét. Có lẽ
cuối cùng họ cũng hiểu rằng tất cả đang cận kề cái chết.

“Nằm xuống!” Tôi hét lên lần nữa.
“Tất cả nằm xuống!”

Tôi lại cúi thấp
người nấp đằng sau mấy chiếc xe, nhích từng bước một đến bên hông
chiếc xe tải nhỏ. Khi tôi liếc qua tấm kim loại bạc sáng bóng tôi
nhìn thấy một trong hai gã quái vật.

Tôi bắn hú họa
phát đạn tiếp theo. Tôi sẵn sàng nã đạn vào bất cứ chỗ nào. Ngực,
vai, phía dưới người hắn. Tôi bắn!

Bắn nghi binh đấy,
đồ ngu. Xem phát đạn này đi. Viên đạn xuyên qua cả hai cánh cửa hành
khách của một chiếc Ford Taurus bỏ không. Viên đạn trúng ngay trên ngực
của một trong hai tên quái vật, ngay dưới cổ họng.

Hắn gục xuống như
thể chân bị kéo tụt xuống đất. Tôi chạy hết tốc lực đến nơi vừa
thấy hắn đứng. Ai trong số chúng bị thương? Đầu tôi hỗn loạn. Còn
tên kia đang ở đâu?

Tôi lao ra lao vào
giữa đám xe đang đậu. Hắn biến mất rồi. Hắn không còn
ở đó!
Tên bị dính đạn đang ở chỗ quái nào? Tên tội phạm
cáo già còn lại trốn ở đâu?

Tôi tìm thấy kẻ
dính đạn. Hắn nằm sõng soài dưới cột đèn giao thông giữa phố
Columbia và Franklin. Chiếc mặt nạ người chết vẫn còn trên mặt, nhưng
hắn ăn mặc gần như bình thường với giày thể thao cao cổ màu trắng,
quần kaki nâu, áo gió.

Tôi thấy xung quanh
hắn không có khẩu súng nào. Hắn không hề động đậy, tôi biết hắn bị
thương rất nặng. Tôi quỳ gối bên cạnh hắn, vừa kiểm tra xem hắn là ai
vừa lia mắt nhìn quanh. Cẩn thận! Cẩn thận, tôi nhắc nhở
bản thân. Tôi không nhìn thấy tên còn lại. Hắn đang ở đâu
đó. Hắn biết cách nã đạn.

Tôi lột chiếc mặt
nạ khỏi mặt hắn, lớp ngụy trang cuối cùng bị xé toạc. Mày
không phải thần thánh. Mày chảy máu như tất cả chúng tao mà
thôi.

Đó là bác sĩ Will Rudolph. Kẻ Lịch
Thiệp nằm thoi thóp giữa đường phố đồi Chapel. Đôi mắt màu xanh xám
đờ đẫn. Gã nằm trên vũng máu chảy ra từ động mạch.

Mọi người từ vỉa hè chen chúc lại
gần hơn. Họ thở hổn hển vì sợ hãi, hoảng hốt. Đôi mắt mở to. Hầu
hết bọn họ có lẽ chưa từng chứng kiến người khác chết. Tôi thì đã
từng.

Tôi nâng đầu gã lên. Kẻ Lịch Thiệp.
Con quái vật giết người, gây thương tích xứ Los Angeles. Gã không thể tin rằng mình
đã bị bắn, không chấp nhận nổi. Đôi mắt sợ hãi đảo lia lịa nói với
tôi tất cả.

“Casanova là ai?” Tôi hỏi bác sĩ Will Rudolph. Tôi muốn gã
phải nói ra sự thật. “Casanova là ai? Nói ngay.”

Tôi vẫn tiếp tục nhìn quanh quất đằng
sau. Tên Casanova đang ở đâu? Hắn sẽ không để Rudolph chết như
thế này chứ? Hai chiếc xe tuần tra cuối cùng cũng đã đến. Ba,
bốn viên cảnh sát địa phương cầm súng chạy về phía tôi.

Rudolph cố tập trung ánh mắt, để nhìn
tôi thật rõ, hoặc có thể nhìn đời lần cuối cùng. Một bong bóng máu
sủi lên trên môi gã rồi vỡ tung.

Gã chậm chạp nói. “Mày sẽ không bao
giờ tìm được anh ta.” Gã cười vào mặt tôi “Mày không đủ sức đâu,
Cross. Còn lâu mới đủ. Anh ta cực giỏi.”

Cổ họng Kẻ Lịch Thiệp phát ra một
tiếng tru chói tai. Tôi biết đó là tiếng nấc hấp hối của gã khi tôi
đậy lại chiếc mặt nạ lên mặt con quái vật.

Chương 113

Đó là một cảnh tượng hân hoan, cuồng
nhiệt mà tôi không bao giờ quên được. Gia đình và bạn bè thân thiết
của những người phụ nữ bị giam cầm liên tục kéo đến trung tâm y tế
Duke suốt đêm hôm đó. Khắp khoảng sân bệnh viện thoai thoải và bãi
đậu xe gần đường Erwin, một đám đông lớn bao gồm sinh viên và người
dân thị trấn xúc động tập trung ở lại đó đến quá nửa đêm. Những
hình ảnh ấy khiến tôi không thể nào quên được.

Ảnh của những người sống sót được
phóng to trưng trên các tấm biển. Giảng viên và sinh viên nắm tay nhau,
cùng ngân vang những bài hát tôn giáo cũng như bài “Give Peace a
Chance”. Ít nhất trong đêm nay, tất cả mọi người đều chọn cách quên đi
sự thật rằng tên Casanova vẫn nhởn nhơ. Tôi cũng cố gằng làm vậy
trong vài giờ.

Sampson vẫn sống sót và đang hồi phục
trong bệnh viện. Kate cũng vậy. Những người tôi chưa từng gặp mặt
bước đến, bắt tay tôi thật chặt trong căn phòng bỗng dưng tràn ngập
không khí lễ hội. Cha của một trong những nạn nhân còn sống sót
xúc động bật khóc trong vòng tay tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn
bao giờ hết khi được làm cảnh sát.

Tôi đi thang máy lên tầng thứ tư thăm
Kate. Trước khi bước vào phòng cô, tôi hít một hơi thật sâu. Cuối
cùng, tôi bước vào. Trông cô giống một xác ướp bí ẩn bị quấn băng
khắp đầu. Tình trạng đã dần ổn định dần. Cô sẽ không chết, nhưng
vẫn hôn mê.

Tôi nắm tay Kate kể cho cô nghe câu
chuyện của một ngày dài. “Những người phụ nữ bị giam cầm đã được
tự do. Anh và Sampson đã ở căn nhà kinh dị đó. Họ an toàn rồi, Kate
à. Bây giờ em trở lại với mọi người đi. Đêm nay chắc sẽ tuyệt vời
lắm,” tôi thì thầm.

Tôi khao khát được nghe lại giọng nói
của Kate, ít nhất thêm một lần nữa thôi. Nhưng môi cô không động đậy.
Tôi tự hỏi liệu Kate có thể nghe thấy tôi, hoặc hiểu được những gì
tôi nói hay không. Trước khi ra về tôi nhẹ nhàng hôn cô. “Anh yêu em, Kate
à,” tôi thì thầm vào bờ má bị băng bó. Tôi ngờ rằng cô có thể nghe
thấy tôi.

Sampson nằm trên Kate một tầng. Đô
vật vừa được phẫu thuật, và tình trạng của cậu ấy được đánh giá
là tốt.

Cậu ấy vẫn đang thức và tỉnh táo khi
tôi bước vào thăm. “Kate và những người phụ nữ khác thế nào rồi?”
Cậu bạn hỏi tôi. “Tớ đã sẵn sàng té khỏi nơi này rồi.”

“Kate vẫn còn hôn mê. Tớ vừa từ phòng
cô ấy ra. Còn tình trạng của cậu là ‘tốt’, nếu như cậu quan tâm.”

“Cậu bảo bác sĩ nâng cấp tớ thành
‘tuyệt vời’ đi. Tớ nghe nói Casanova đã trốn thoát.” Cậu ấy bắt
đầu ho, và tôi biết cậu ấy đang nổi giận…

“Từ từ nào. Chúng ta sẽ bắt được
hắn.” Tôi biết đến lúc rời đi rồi.

“Đừng quên mang cho tớ cặp kính râm,”
cậu ấy nói với theo. “Chỗ này quá sáng. Cứ như trong siêu thị Kmart
ấy.”

Chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi trở
lại phòng bệnh của Scootchie. Seth Samuel cũng đang ở đó. Cả hai nhìn
nhau xúc động. Chúng nồng nhiệt, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào. Tôi
bắt cảm thấy hạnh phúc khi hiểu ra tình cảm giữa Naomi và Seth.

“Chị Scootch. Chị Scootch!”

Tôi nghe thấy một giọng nói thân thuộc
phía sau, và đó là âm thanh tuyệt vời nhất. Nana, Cilla, Damon, và
Jannie đều nhào chạy vào phòng. Họ đã bay từ Washington đến đây. Cilla
xúc động òa khóc ngay khi nhìn thấy con gái. Tôi thấy Nana Mama cũng
gạt đi vài giọt nước mắt. Rồi Cilla và Naomi ôm nhau
như chưa bao giờ được ôm.

Hai con tôi đứng nhìn chị họ Scootch
của chúng nằm trên giường bệnh đáng sợ. Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi
cũng như sự bối rối ánh lên trong đôi mắt thơ ngây ấy, đặc biệt là
Damon khi mà nó luôn cố gắng vượt qua tất cả những bất ổn và đáng
sợ trong cuộc sống.

Tôi bước lại chỗ các con, dang tay
nhấc bổng chúng lên. Tôi ôm cả hai thật chặt hết mức. “Chào con trai,
còn bi-a trong túi quần bố! Jannie của bố thế nào rồi?” Tôi hỏi. Đối với tôi,
không gì quan trọng bằng gia đình, kể cả gần bằng. Tôi nghĩ đó là
một phần lý do tại sao tôi làm công việc này. Tôi biết điều ấy. Thám
tử tiến sĩ Cross.

“Bố tìm được chị Scootch rồi,” Jannie
thì thầm vào tai tôi. Con bé ôm thít tôi bằng cả hai tay hai chân nhỏ
bé mà mạnh mẽ. Con bé thậm chí còn vui mừng hơn cả tôi.

Chương 114

Với tôi mọi việc chưa kết thúc. Công
việc mới hoàn thành một nửa. Hai ngày sau, tôi lê bước dọc con đường
mòn xơ xác xuyên qua rừng, ngăn cách tuyến đường 22 và căn nhà dưới
lòng đất. Những cảnh sát địa phương tôi đi ngang qua trông buồn rầu,
yên lặng. Họ nặng nề bước ra khỏi khu rừng, đầu cúi gằm, không nói
chuyện với nhau, khuôn mặt nhợt nhạt không biểu lộ cảm xúc gì.

Họ đã thấy tận mắt lũ quái vật mặt
người. Họ đã nhìn thấy những tác phẩm phức tạp và khủng khiếp của
bác sĩ Will Rudolph và con quái vật tự xưng là Casanova. Vài người
trong số họ đã khám phá ngôi nhà kinh dị đó.

Giờ thì hầu hết mọi người đều biết tôi. Tôi
cũng nằm trong lực lượng chính quy cùng chiến đấu với họ. Mấy người gật đầu hay
vẫy tay chào tôi. Tôi cũng vẫy chào đáp lại.

Cuối cùng, tôi phần nào đã được chấp nhận ở
Bắc California này. Hai mươi năm trước, điều này là không thể, ngay cả trong
những hoàn cảnh cực kỳ cam go. Tôi bắt đầu có chút cảm tình với miền Nam,
hơn cả tôi mong đợi.

Tôi có một ý khác, một giả thiết hợp lý về
Casanova. Nó liên quan tới một điều mà tôi đã phát hiện ra trong cuộc đấu súng
tại khu rừng này và trên đường phố đồi Chapel. Mày sẽ không bao giờ tìm
thấy anh ta
, tôi nhớ lại lời Rudolph lúc hấp hối. Không bao giờ nói
không bao giờ, Will.

Kyle Craig đã có mặt tại căn nhà kinh dị
vào buổi chiều ấm áp mờ sương đó. Khoảng hai trăm người gồm cả đàn ông và phụ
nữ là cư dân đồi Chapel, lực lượng cảnh sát Durham, cũng như quân đội đến từ
pháo đài Bragg, Bắc California đều đổ về nơi này. Bản thân họ đang dần hiểu rõ
lũ quái vật mặt người hơn.

“Được sống và làm cảnh sát quả thật rất
tuyệt vời,” Kyle nói với tôi. Mỗi lần gặp anh, tôi lại cảm thấy anh càng ngày
càng thâm thúy hơn.
Anh làm cho tôi lo lắng. Kyle luôn cô độc. Là một kẻ chỉ biết đến công
việc. Rõ ràng như một mũi tên chỉ biết thẳng tiến. Khi nhìn vào cuốn kỉ yếu
Duke, tôi cũng thấy anh như vậy.

“Tôi cảm thấy tiếc thay cho những người dân
địa phương vì chuyện này mà kéo ra đây,” tôi nói với Kyle. Tôi chậm rãi nhìn
quanh hiện trường vụ án ma quái. “Đến chết họ cũng không quên nổi cảnh tượng
này. Họ sẽ còn bị ám ảnh hàng năm trời.”

“Anh thì sao, Alex?” Kyle hỏi, đôi mắt xanh
xám chăm chú xoáy thẳng vào tôi. Đôi khi, anh có vẻ quan tâm đến tôi.

“Ồ, giờ tôi đã thấy quá nhiều cảnh kinh dị
rồi, thật khó mà chọn ra cảnh kinh dị nhất,” tôi nhếch mép thú thật. “Tôi sẽ
sớm trở về nhà. Tôi sẽ để hai đứa con ngủ chung một thời gian. Dù sao thì chúng
cũng thích vậy. Chúng sẽ không thể hiểu được lý do thực sự.
lẽ bọn trẻ bên cạnh bảo vệ tôi mới ngủ yên được. Nếu tôi gặp ác mộng, chúng sẽ
đập tay lên ngực tôi.”

Cuối cùng Kyle mỉm cười. “Anh thực khác
thường, Alex. Anh rất cởi mở nhưng cũng không kém phần bí ẩn.”

“Càng ngày tôi càng khác thường,” tôi nói
với Kyle. “Nếu có một ngày anh phải đi bắt một con quái vật mới, đừng ngần ngại
gọi cho tôi. Tôi sẽ săn lùng chúng.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng
kết nối nhưng hoàn toàn thất bại. Kyle cũng bí ẩn, không hề cởi mở với bất cứ
ai mà tôi biết.

“Tôi sẽ cố gắng không gọi,” Kyle nói. “Dù
vậy anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Ngay lúc này một gã quái vật đang tung hoành tại
thành phố Chicago. Một gã khác ở Lincol và Concord, Massachusetts. Có một tên
khốn chuyên bắt cóc trẻ em ở Austin, Texas. Đúng ra là trẻ sơ sinh. Những kẻ
giết người hàng loạt ở Orlando và Minneapolis.”

“Chúng ta vẫn còn việc phải làm ở đây,” tôi
nhắc nhở Kyle.

“Thật vậy sao?” anh hỏi, nhả từng chữ với
vẻ châm chọc. “Việc gì thế, Alex? Ý anh là xới đất lên ấy hả?”

Kyle Craig và tôi đứng xem cảnh tượng đáng
sợ được phơi bày gần ngôi nhà dưới lòng đất. Bảy, tám mươi người đàn ông bận
rộn đào xới đồng cỏ nằm ở phía Tây ngôi nhà “bốc hơi”. Họ dùng cuốc chim và
xẻng nặng trịch. Tìm kiếm thi thể những nạn nhân của vụ giết người. Công
việc đào xới.

Từ năm 1981, hai con quái vật đã bắt cóc và
giết hại những phụ nữ thông minh xinh đẹp khắp miền Nam. Triều đại kinh dị
kéo dài suốt mười ba năm. Đầu tiên, tôi yêu một người phụ
nữ. Rồi tôi chỉ đơn giản mang nàng đi thôi
. Will Rudolph đã viết như vậy
trong cuốn nhật ký công khai ở California. Tôi tự hỏi trò đa cảm ấy là của
gã hay kẻ sinh đôi. Tôi băn khoăn không biết Casanova nhớ bạn
hắn đến nhường nào. Hắn đau đớn ra sao. Hắn lên kế hoạch đối phó với sự mất mát
của mình như thế nào. Hắn đã có dự định nào chưa?

Tôi tin rằng Casanova đã gặp Rudolph
tại một thời điểm nào đó năm 1981. Chúng chia sẻ bí mật cấm: Chúng
thích bắt cóc, hãm hiếp, và, đôi khi, tra tấn phụ nữ. Bằng cách nào
đó, chúng đã nghĩ ra ý tưởng giam giữ những phụ nữ nổi bật trong
hậu cung, những phụ nữ đủ rực rỡ hấp dẫn để duy trì niềm thích
thú của chúng. Trước đây chúng chưa từng có ai để chia sẻ bí mật
này. Rồi bỗng nhiên chúng có nhau. Tôi cố gắng tưởng tượng xem cảm
giác không bao giờ có ai để tâm sự - chưa một lần trong đời - rồi đến
năm hai mốt, hai hai tuổi tự dưng có người chia sẻ thì như thế nào.

Bọn chúng đều chơi những trò độc ác,
sưu tập cả một hậu cung toàn những người đẹp trong khu vực Tam Giác
Nghiên cứu và vùng Đông Nam. Giả thuyết của tôi về sự sinh đôi gần
đúng với sự thật. Chúng rất thích bắt cóc và giam giữ những người
phụ nữ đẹp. Chúng cũng từng cạnh tranh với nhau.
Chính vì vậy mà Will Rudolph cuối cùng đã phải đi con đường riêng một
thời gian. Đến với Los Angeles. Gã trở thành Vị Khách Lịch Thiệp ở
đó. Gã cố gắng làm theo cách riêng của mình. Casanova, kẻ có máu
sát nhân vùng hơn, tiếp tục hoạt động tại miền Nam, nhưng chúng vẫn
liên lạc. Chúng chia sẻ những câu chuyện. Chúng cần phải chia
sẻ. Chia sẻ thành tích là một phần trong niềm vui của chúng. Cuối
cùng Rudolph đã kể những câu chuyện đó cho một phóng viên ở Los Angsles
Times.
Gã nếm trải sự nổi tiếng và tai tiếng, và thấy thích
thú. Casanova thì không. Hắn thiên về cô độc. Hắn là quái nhân; một
kẻ có óc sáng tạo, tôi tin là vậy.

Tôi nghĩ mình có thể đoán ra hắn. Tôi
nghĩ mình đã nhìn thấy Casanova không đeo mặt nạ.

Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ mông
lung tại hiện trường vụ án nhốn nháo. Tôi cảm thấy váng vất, nhưng
cũng chẳng quan trọng nữa; từ lâu chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Casanova, tên sát nhân vùng, tôi vẫn
tiếp tục suy nghĩ. Hắn có thể vẫn đang quanh quẩn giữa Durham và
đồi Chapel. Hắn đã gặp Will Rudolph vào khoảng thời gian xảy ra vụ
sát hại cặp đôi vàng. Cho đến nay, hắn tính toán mọi thứ cặn kẽ
đến mức gần như hoàn hảo. Cuối cùng thì hắn đã phạm sai lầm trong
cuộc đọ súng hai ngày trước đây. Một sai lầm nhỏ, nhưng đôi khi lại vô
cùng tai hại. Tôi nghĩ mình có thể đoán ra Casanova là
ai. Nhưng tôi không thể chia sẻ thông tin đó với FBI. Tôi là “quả lựu đạn
mở kíp” đúng không nhỉ? Kẻ “ngoài cuộc” trong vụ này. Vậy cứ để
thế đi.

Kyle Craig và tôi cùng nhìn về một
chỗ khá xa giữa đám cỏ cao và bụi kim ngân, nơi người ta đang đào
xới. Hàng loạt ngôi mộ, tôi nghĩ khi nhìn thấy cảnh tượng
khủng khiếp, thật là một khái niệm hay của thế kỷ mười chín.

Một người đàn ông cao lớn hói đầu
lúi húi dưới cái hố sâu hoắm bỗng đứng thẳng lên trên nền đất mềm.
Anh ta vẫy cánh tay dài cao quá đầu, đầu anh ta bóng loáng mồ
hôi. “Bod Shaw đây!” Anh ta dõng dạc hét to tên mình.

Tên của người đào xới là tín hiệu
bằng lời cho biết một thi thể phụ nữ nữa được tìm thấy. Toàn bộ
đoàn cảnh sát giám định y khoa Bắc Carolina đang chứng kiến cảnh
tượng rùng rợn không thể tin được, chỉ có thể gặp trong cơn ác mộng.
Một người chạy về phía người vừa đào được thi thể với dáng lạch
bạch nghiêng ngả hết sức kì quặc, nếu trong hoàn cảnh khác có lẽ
Kyle và tôi đã phá lên cười. Anh chìa tay giúp Shaw ra khỏi ngôi mộ.

Những chiếc máy quay tại hiện trường
di chuyển về phía Shaw, một người trong lực lượng quân đội Mỹ đến từ
pháo đài Bragg. Một nữ phóng viên xinh đẹp gần đó được trang điểm
nhẹ rồi nói trước ống kính camera.

“Họ vừa tìm thấy nạn nhân thứ hai
ba,” phóng viên nói với giọng trang trọng đúng mực. “Cho đến nay, tất
cả nạn nhân đều là phụ nữ trẻ. Những vụ giết người khủng khiếp…”

Tôi rời mắt khỏi máy quay truyền
hình, không nén được tiếng thở dài.

Tôi nghĩ về những đứa trẻ giống như
Damon và Janelle của tôi, ngồi nhà xem những cảnh tượng này. Đây là
thế giới mà chúng được thừa hưởng. Những con quái vật mặt người
tác oai tác quái khắp nơi, phần lớn trong số chúng đều ở Mỹ và Châu Âu. Tại
sao lại thế? Trong nước mà chúng ta đang uống có cái gì sao? Hay những món ăn
nhanh giàu chất béo có vấn đề? Hay chương trình truyền hình sáng thứ bảy không
ổn?

“Về nhà quách đi, Alex”, Kyle nói với tôi.
“Kết thúc rồi. Anh không bắt được hắn đâu, tôi đảm bảo đấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3