Nụ hôn của Casanova - Phần năm - Chương 106 - 107 - 108 - 109 - 110
Chương 106
Sampson và tôi quỳ gối
chống tay xuống đất. Chúng tôi điên cuồng tìm kiếm lối vào bí mật của căn nhà
dưới lòng đất, quờ quạng ngón tay và lòng bàn tay vào bụi rậm đến mức trầy xước
chảy máu. Tôi nhìn xuống thì thấy tay mình run rẩy.
Tôi lại bắn nhiều phát
đạn hơn, để cho những người phụ nữ bị mắc kẹt dưới biết rằng chúng tôi đã nghe
thấy họ, và rằng chúng tôi vẫn đang ở trên này. Sau khi bắn xong, tôi nhanh
chóng nạp thêm đạn.
“Chúng tôi ở trên
này!” tôi hét lên, đầu ghéxuống đất. Cỏ và cỏ dại cào xước mặt tôi. “Chúng tôi
là cảnh sát!”
“Tìm được rồi, Alex,”
Sampson gọi tôi. “Cánh cửa ở đây này. Một loại cửa gì đấy.”
Chạy qua những tầng cỏ
dại rậm dày, cao lút giống như lội bì bõm dưới nước vậy. Cánh cửa chui ẩn trong
bụi kim ngân hoa và đám cỏ cao đến thắt lưng, nơi Sampson đang tìm kiếm. Cửa bị
phủ thêm một lớp cỏ và lá thông dày. Có lẽ đội tìm kiếm hay bất cứ ai đi bộ qua
rừng sẽ không bao giờ tìm ra cánh cửa này.
“Tớ sẽ xuống đó
trước,” tôi nói với Sampson. Máu chảy rần rật, sôi sục trong tai tôi.
Thường thì cậu ấy sẽ tranh cãi. Lần này thì không.
Tôi hối hả chạy rầm
rầm xuống cầu thang gỗ dốc, nhỏ hẹp dường như được xây dựng cách đây cả nửa thế
kỉ. Sampson chạy ngay sau tôi. Một cặp song sinh hòa hợp.
Dừng lại! Tôi tự nhủ. Chậm lại nào. Ở phía cuối cầu thang có một
con đường thứ hai. Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch trông còn khá mới, như thể mới
được lắp, có thể là năm ngoái hay năm kia. Tôi từ từ xoay tay nắm cửa. Cửa
khoá.
“Tôi vào đây,” tôi hét
lên báo hiệu cho bất cứ ai đang đứng sau cửa. Rồi tôi bắn hai phát đạn vào
ổ khóa khiến nó tung ra. Tôi dùng vai đẩy mạnh thì cánh cửa gỗ ì ạch mở ra.
Cuối cùng thì tôi đã
vào trong ngôi nhà kinh dị. Cảnh tượng trước mắt làm tôi buồn nôn. Thi thể
người phụ nữ được đặt trên một chiếc ghế bành trong căn phòng có vẻ là phòng
khách trang bị đầy đủ tiện nghi. Xác chết đã bắt đầu phân huỷ. Không còn nhận
ra đặc điểm. Giòi lúc nhúc trên thi thể nạn nhân.
Hành động, tôi tự nhủ. Hành động! Hành động ngay.
“Tôi ở ngay sau cậu
đây,” Sampson trầm giọng thì thầm, kiểu giọng hiện trường án mạng. “Cẩn thận
đấy, Alex.”
“Cảnh sát đây!” Tôi hét lớn. Giọng tôi run
rẩy, khàn khàn. Tôi sợ cả những thứ mà chúng tôi có thể tìm ra trong nơi ẩn náu
này. Liệu Naomi có còn ở đây không? Cô bé còn sống không?
“Chúng tôi ở dưới
này!” Một người phụ
nữ hét lớn. “Có ai nghe tôi không?”
“Chúng tôi nghe thấy
cô. Chúng tôi đang đến!” tôi hét lại.
“Xin hãy giúp chúng
tôi!” Giọng nói thứ hai trong căn nhà ngầm nghe có vẻ xa hơn. “Hãy cẩn thận.
Hắn quỷ quyệt lắm.”
“Thấy chưa. Hắn quỷ
quyệt,” Sampson thì thầm. Không bao giờ bối
rối.
“Hắn đang ở trong nhà! Hắn đang ở
đây!” Một người phụ
nữ hét lên cảnh báo chúng tôi.
Sampson vẫn đứng phía sau tôi, theo sát
từng bước một. “Cậu vẫn muốn giữ quan điểm hả cộng sự? Mạo hiểm?”
“Tớ muốn chính tớ tìm ra con bé,” tôi nói
với cậu ấy. “Tớ phải tìm thấy Scootchie.”
Cậu ấy không phản đối. “Cậu có nghĩ rằng
tên người tình nhỏ bé đang ở đâu đó dưới này không? Casanova ấy?” cậu ấy thầm
thì.
“Tôi nghe nói vậy,” tôi vừa nói vừa
nhích lên phía trước. Hai chúng tôi đã rút súng ra sẵn sàng chiến đấu. Chúng
tôi không hề biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước. Liệu gã người tình nhỏ bé
có chờ sẵn chúng tôi không?
Đi! Đi! Nhấc chân lên nào!
Tôi dẫn đường ra khỏi căn phòng khách vắng
tanh. Những chiếc đèn trần công nghệ cao thắp sáng cả hành lang liền kề. Hắn
xoay đâu ra điện ở dưới này? Một chiếc biến áp? Máy phát điện? Thế tức là sao?
Rằng hắn khéo léo ư? Rằng hắn cấu kết với công ty điện địa phương ư?
Phải mất bao nhiêu lâu mới hoàn thành xong
căn hầm dưới lòng đất có đủ điều kiện thế này? Tôi băn khoăn. Để trang bị đầy
đủ như thế này? Để thế giới tưởng tượng của hắn biến thành sự thật?
Không gian rộng rãi. Chúng tôi bước vào
hành lang dài ngoằn ngoèo từ phòng khách sang phía bên phải. Hai bên đều có
phòng, phòng nào cũng bị khóa trái như ngục giam.
“Xem chừng phía sau nhé,” tôi nói với
Sampson. “Tớ sẽ mở cánh cửa số một.”
“Tớ luôn xem chừng phía sau cậu,” cậu ấy
thì thầm.
“Cả phía sau cậu nữa đấy.”
Tôi tiến đến cảnh cửa đầu tiên. “Cảnh sát
đây,” tôi thét lớn. “Tôi là thám tử Alex Cross. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Tôi giật mạnh cánh cửa
đầu tiên ngó vào bên trong. Tôi muốn đó là Naomi. Tôi cầu nguyện điều đó trở
thành sự thật.
Chương 107
“Đúng là mấy thằng ngu
hết thuốc chữa,” Kẻ Lịch Thiệp nói, nghiệt ngã và thiếu kiên nhẫn như mọi khi.
“Hai thằng hề da đen trong ngày hội.”
Casanova cười nhạt,
càng lúc càng mất kiên nhẫn với Kẻ Lịch Thiệp. “Thế anh mong đợi cái quái gì
hả? Bác sĩ phẫu thuật não từ Walter Reed ở Washington đến à? Chúng chỉ là hai
thằng cảnh sát đường phố tầm thường mà thôi.”
“Không tầm thường lắm
đâu. Chúng đã tìm thấy ngôi nhà, phải vậy không? Chúng vào trong rồi.”
Từ nơi ẩn nấp gần đó
trong rừng, hai tên đồng bọn cùng quan sát mọi việc xảy ra. Suốt cả buổi chiều,
chúng đã bám theo vị thám tử bằng cách theo dõi họ qua ống nhòm. Lập âm mưu,
lên kế hoạch, và cũng chơi với con mồi. Chúng rất cẩn thận khi bước vào cuộc
đối đầu cuối cùng này.
“Tại sao chúng không
đem những kẻ khác đến đây nhỉ? Tại sao không đi cùng với FBI?”
Rudolph hỏi. Gã luôn tọc mạch và suy nghĩ rất logic. Một cỗ máy logic; một cỗ
máy giết người; nhưng là cỗ máy không tim.
Casanova lại nhìn qua
chiếc ống nhòm hữu dụng của Đức. Hắn nhìn thấy cánh cửa mở toang hoác dẫn xuống
ngôi nhà dưới lòng đất, kiệt tác mà hắn và Rudolph đã tự tay dựng lên.
“Đó là tính kiêu ngạo
của bọn cảnh sát,” cuối cùng hắn cũng trả lời câu hỏi của Rudolph. “Ở một số
khía cạnh, chúng cũng giống chúng ta. Cross là một thằng đặc biệt. Ngoài bản
thân mình ra hắn không tin ai khác.”
Hắn liếc nhìn Will
Rudolph, và cả hai tên cùng mỉm cười. Câu châm biếm vừa rồi quả là hay ho. Hai
thám tử chống lại hai kẻ bọn chúng.
“Có lẽ Cross nghĩ rằng
hắn hiểu chúng ta, mối quan hệ của chúng ta,” Rudolph nói. “Có thể hắn cũng
hiểu đôi chút.” Từ sau cuộc chạm trán gần đây tại California gã cứ bị Alex
Cross ám ảnh. Rốt cuộc Cross đã theo dõi gã, vụ ấy khiến gã sợ vãi đái. Nhưng
Kẻ Lịch Thiệp cũng thấy thú vị khi có một đối thủ như Cross. Gã vốn thích cạnh
tranh, cái môn thể thao đẫm máu ấy.
“Hắn hiểu sơ sơ, biết
cách thức ra tay của chúng ta, nên cứ tưởng mình biết nhiều lắm ấy. Chỉ cần
kiên nhẫn là chúng ta sẽ tìm thấy điểm yếu của tên Cross này.”
Miễn là chúng kiên
nhẫn, Casanova tin tưởng, miễn là chúng cẩn thận suy xét tình hình, chúng sẽ giành
chiến thắng; chúng sẽ không bao giờ bị bắt. Như bao năm qua kể từ ngày cả hai
gặp nhau lần đầu tiên tại Đại học Duke.
Casanova biết Will
Rudolph đã rất bất cẩn khi ở California. Gã có khuynh hướng lo âu ngay cả khi
còn là một sinh viên y khoa xuất sắc. Gã thiếu kiên nhẫn, cẩu thả và kệch cỡm
trong vụ sát hại Roe Tierney và Tom Hutchinson. Suýt nữa thì gã đã bị tóm ngay
sau đó. Gã từng bị cảnh sát thẩm tra, và là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất
trong vụ án nổi tiếng một thời.
Casanova lại nghĩ về
Alex Cross, đánh giá điểm mạnh yếu của tên thám tử này. Cross là người
cẩn trọng, và là một “tay nhà nghề”. Hắn suy tính kĩ càng trước khi hành động.
Chắc chắn hắn thông minh hơn tất cả đám cảnh sát còn lại thuộc đội điều tra.
Một cảnh sát kiêm nhà tâm lý học. Hắn đã tìm thấy nơi ẩn náu
của bọn chúng? Hắn đã đi quá xa, đã đến gần tới mục tiêu hơn tất cả những người
khác.
John Sampson có tính
cách bốc đồng hơn. Hắn là một điểm yếu, mặc dù trông hắn thì không có vẻ như
vậy, Hắn to con, nhưng sẽ là người gục ngã đầu tiên. Sampson bị hạ thì Cross
cũng sẽ thua. Hai thám tử là bạn chí thân; chúng rất yêu quý nhau.
“Chúng ta thật quá ngu
ngốc khi năm ngoái lại tách nhau ra, mỗi người một ngả,” Casanova nói với người
bạn duy nhất trên đời của hắn. “Nếu chúng ta không châm ngòi cạnh tranh và tự
coi mình là trung tâm, Cross sẽ không bao giờ phát hiện ra bất cứ điều gì về
chúng ta. Hắn sẽ không bao giờ tìm thấy anh, và giờ đây chúng ta sẽ không phải
giết mấy con bé và phá hủy ngôi nhà.”
“Hãy để tôi phụ trách
tiến sĩ Cross” Rudolph nói. Gã không phản ứng lại với những gì Casanova vừa
nói. Rudolph không bao giờ để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng thực sự gã cũng đã
từng rất cô đơn. Gã đã trở lại, có phải không?
“Không ai xử tiến sĩ
Cross một mình hết,” Casanova nói. “Chúng ta sẽ cùng bám theo chúng. Chúng ta
sẽ chơi trò hai chọi một, trò ta chơi giỏi nhất. Đầu tiên là tên Sampson. Rồi
đến lượt Alex Cross. Tôi biết hắn sẽ phản ứng ra sao. Tôi biết hắn suy
nghĩ thế nào. Tôi đã theo dõi hắn. Thực ra, tôi săn Alex Cross kể từ khi hắn
vừa đặt chân tới miền Nam.”
Hai gã quái vật mặt
người tiến gần hơn đến ngôi nhà.
Chương 108
Tôi bật đèn phía trên
đầu căn phòng đầu tiên thì nhìn thấy một trong những phụ nữ bị giam cầm. Maria
Jane Capaldi rúm ró dựa vào tường như một cô gái nhỏ sợ hãi. Tôi biết cô là ai.
Tôi đã gặp cha mẹ cô khoảng một tuần trước, đã xem những bức hình thời nhỏ thân
thương của cô.
“Xin đừng làm hại tôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa đâu,” Maria Jane cầu xin bằng giọng thì thầm,
hơi khàn.
Cô gái co quắp, người
khẽ lắc lư qua lại. Cô mặc quần tất màu đen tơi tả và áo phông Nirvana
nhăn nhúm. Maria Jane chỉ mới mười chín tuổi, học chuyên ngành nghệ thuật và là
họa sĩ triển vọng của bang Bắc Carolina tại Raleigh.
“Tôi là thám tử cảnh
sát,” tôi thì thầm, hết sức từ tốn. “Giờ đây không ai có thể làm hại cô nữa.
Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép chúng.”
Maria Jane rên rỉ, và
bắt đầu khóc vì nhẹ nhõm. Toàn thân cô run lên cầm cập.
“Hắn sẽ không thể làm
hại cô nữa, Maria Jane,” tôi quả quyết bằng giọng nhẹ nhàng nhất mà tôi thốt ra
được. Thật tình thì tôi hầu như không thể mở lời. “Tôi phải tìm những người
khác nữa. Tôi sẽ trở lại, tôi hứa đấy. Tôi để cửa mở cho cô rồi. Cô có thể ra
ngoài. Giờ cô an toàn rồi.”
Tôi phải giúp đỡ những
người khác. Hậu cung chứa những người phụ nữ đặc biệt của hắn ở ngay
tại đây. Naomi là một trong số họ.
Tôi bước vào căn phòng
kế dọc hành lang. Tôi vẫn thở hổn hển. Những cảm xúc vui mừng, sợ hãi, buồn bã
đan xen lẫn lộn.
Một người phụ nữ tóc
vàng cao ráo trong phòng nói với tôi rằng tên cô là Malissa Stanfield. Tôi nhớ
cái tên này. Cô học trong trường y tá. Tôi có quá nhiều câu hỏi, nhưng thời
gian thì chỉ đủ cho một câu.
Tôi chạm nhẹ vào vai
cô. Cô rùng mình, rồi đổ sụp trước mắt tôi. “Cô có biết Naomi Cross ở đâu
không?” tôi hỏi cô.
“Tôi không chắc,” Melissa
nói. “Tôi không biết cách bố trí ở nơi này.” Cô lắc đầu khóc. Có lẽ cô còn
không biết tôi đang nói về ai.
“Giờ cô an toàn rồi. Cơn ác mộng giờ đã kết
thúc, Melissa à. Để tôi giúp những người khác nữa,” tôi thì thầm.
Trở lại đại sảnh, tôi thấy Sampson đang phá
khóa một cánh cửa. Tôi nghe thấy cậu ấy nói, “Tôi là thám tử cảnh sát. Giờ an
toàn rồi.” Giọng cậu ấy hết sức nhẹ nhàng: Người Lịch Thiệp mang tên
Sampson.
Những người phụ nữ được giải cứu bước ra
khỏi phòng giam, choáng váng và hoang mang. Họ ôm nhau ở ngoài hành lang. Hầu
hết đều nức nở, nhưng tôi có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm, thậm chí là niềm vui
sướng của họ. Cuối cùng, đã có người đến cứu họ.
Tôi bước vào hành lang thứ hai ngay sau
hành lang đầu tiên. Có nhiều cánh cửa bị khóa hơn. Liệu Naomi có ở đây? Cô bé
còn sống hay không? Tim tôi đập thình thịch trưởng chừng như không thể chịu
đựng nổi.
Tôi mở cánh cửa đầu tiên bên phải thì thấy
cô bé ở đó. Scottchie đây rồi. Một cảnh tượng đẹp đẽ nhất trần gian.
Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra. Bây giờ
tôi lại là người không thể thốt lên lời. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên
được những gì xảy ra lúc ấy giữa hai chú cháu. Từng từ ngữ, vẻ mặt, sắc thái.
“Cháu biết chú sẽ đến cứu cháu mà, chú
Alex,” Naomi nói. Cô bé loạng choạng lao vào vòng tay tôi mà ôm thật chặt.
“Ôi, Naomi yêu dấu,” tôi thì thầm. Tôi có
cảm giác người nhẹ bẫng đi mấy nghìn cân. “Thế là không uổng công chú rồi. Gần
như là vậy.”
Tôi phải nhìn cô bé rõ hơn. Tôi khum hai
tay ôm khuôn mặt quý giá của cô cháu gái. Cô bé trông rất mong manh và nhỏ bé
giữa gian phòng. Nhưng vẫn còn sống! Cuối cùng tôi đã tìm được cô bé.
Tôi gọi lớn để Sampson nghe thấy. “Tớ
tìm thấy Naomi rồi. Chúng ta tìm thấy rồi, John ơi! Ở đây! Bọn tớ đang ở đây!”
Scootchie và tôi ôm nhau thật chặt, giống
như trước đây. Nếu như có lần nào đó tôi từng hối tiếc khi trở thành thám tử,
thì sự đoàn tụ hôm nay bù đắp tất cả. Tôi nhận ra rằng chính vì tưởng cô bé đã
chết nên tôi càng không bao giờ từ bỏ cuộc chiến. Không bao giờ bỏ cuộc.
“Cháu biết chú sẽ ở đây giống như thế này
mà. Cháu đã mơ thấy thế. Cháu sống ở chờ đợi khoảnh khắc này. Ngày nào
cháu cũng cầu nguyện, và giờ thì chú đây rồi.” Naomi gắng gượng nở nụ cười
tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy. “Cháu yêu chú.”
“Chú cũng yêu cháu. Chú nhớ cháu đến phát
điên lên mất. Mọi người trong gia đình cũng vậy.” Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng
buông Naomi ra.
Tôi nghĩ đến lũ quái vật, và cách chúng suy
nghĩ lúc này. Vẫn đang bàn mưu tính kế. Leopold và Loeb đều đã trưởng thành,
phạm những tội ác hoàn hảo.
“Có chắc cháu ổn không?” Cuối cùng tôi mỉm
cười, ít nhất cũng gượng cười.
Tôi thấy sự mạnh mẽ quen thuộc trở lại
trong đôi mắt Naomi. “Chú cứ đi đi. Cứu những người khác nữa,” cô bé thúc giục
tôi. “Hãy giải cứu những người còn lại bị hắn nhốt trong phòng giam.”
Ngay lúc đó, một âm thanh khủng khiếp kỳ lạ
phát ra từ phía hành lang. Một tiếng thét đau đớn. Tôi chạy từ phòng Naomi ra
thì nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra, dù
trong cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Chương 109
Tiếng kêu cứu to trầm là của Sampson. Cộng
sự của tôi đang gặp nguy hiểm. Hai gã đeo mặt nạ ma cà rồng đang cùng tấn công
bạn tôi. Casanova và Rudolph ư? Còn có thể là ai khác nữa chứ!
Sampson gục xuống ở hành lang. Miệng vẫn
còn há hốc vì kinh ngạc và đau đớn. Một con dao, hay chiếc dùi nhô ra ở giữa
lưng bạn tôi.
Tôi cũng từng đối mặt với tình huống tương
tự hai lần trước đây, khi đang tuần tra trên phố Washington. Cộng sự của tôi bị
thương. Tôi không có lựa chọn, có lẽ chỉ còn một cơ hội mà thôi. Tôi không chần
chừ. Tôi giương khẩu Glock lên bắn.
Chúng kinh ngạc với phát đạn thần tốc của
tôi. Chúng không ngờ tôi sẽ bắn trong khi chúng đang giữ Sampson. Gã quái vật
cao lớn hơn ôm vai ngã xuống. Gã còn lại thì nhìn tôi từ phía hành lang. Cái
nhìn chòng chọc lạnh lùng qua chiếc mặt nạ xác chết gớm ghiếc là một lời cảnh
báo. Tuy nhiên, tôi vẫn lợi thế hơn bọn chúng.
Tôi bắn phát đạn thứ hai, nhắm vào chiếc
mặt nạ xác chết còn lại. Tất cả đèn đóm trong ngôi nhà dưới lòng đất bất
ngờ tắt phụt. Đồng thời, tiếng nhạc rock’n’roll inh tai phát ra từ chiếc loa ẩn
đâu đó trong tường. Axl rose tru rống lên bài hát “Wellcome to the jungle”.
Bóng tối đen kịt bao trùm toàn bộ hành
lang. Tiếng nhạc rock làm rung chuyển cả nền nhà. Tối bám vào tường, nhích từng
bước một tới chỗ Sampson gục ngã.
Tôi cố gắng giương mắt nhìn xuyên bóng tối,
và một nỗi sợ hãi khủng khiếp vây quanh tôi. Chúng đã bất ngờ tấn công Sampson,
nhưng việc này không hề dễ dàng. Tôi không biết bọn chúng từ đâu chui ra. Còn
một lối ra vào nữa sao?
Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ quen
thuộc. Sampson đang ở phía trước. “Tớ ở đây. Chắc lúc đấy tớ không xem chừng
phía sau lưng,” cậu ấy vừa thở hổn hển vừa nói.
“Đừng nói gì cả.” Tối bước gần hơn đến nơi
mà giọng nói phát ra. Tôi đoán được cậu ấy đang ở đâu. Tôi sợ chúng
vẫn chưa bỏ đi. Chúng đã lấy lại thế cân bằng, và tôi chắc rằng chúng chỉ chực
nhảy xổ vào tôi.
Chúng thích chơi trò hai chọi một. Chúng
cần phải kết hợp chặt chẽ với nhau. Chúng cần có nhau. Bên nhau, chúng không bị
đánh bại. Cho đến giờ phút này.
Tôi men theo tường từng bước một, lưng áp
sát vào tường. Tôi đi về phía dáng người và cái bóng động đậy ở cuối hành lang.
Có một tia sáng mờ màu hổ phách ở phía
trước. Tôi nhìn thấy Sampson nằm co quắp trên sàn nhà. Tim tôi đập dồn dập như
trống trận. Cộng sự của tôi bị thương rất nặng. Chuyện này chưa từng xảy ra
trước đây, ngay cả khi chúng tôi còn là lũ nhóc trên đường phố D.C
“Tớ ở đây,” tôi nói, quỳ xuống bên cạnh
Sampson. Tôi chạm vào cánh tay cậu ấy. “Cậu mà chảy máu đến chết thì tôi chỉ có
nước phát điên,” tôi bảo cậu ấy. “Yên nào.”
“Đừng lo. Tớ sẽ không bị sốc nữa đâu. Không
còn cái gì trên đời làm tớ sốc nữa cả,” cậu ấy rên rỉ.
“Đừng ra vẻ anh hùng.” Tôi nâng nhẹ đầu câu
ấy lên bên người tôi. “Cậu bị dao cắm phập vào giữa lưng đấy.”
“Tớ là anh hùng
mà… đi đi!... Cậu không thể để chúng chạy thoát! Cậu đã bắn một thằng
bị thương. Chúng chạy về phía cầu thang… lối mà chúng ta vào ấy.”
“Đi đi, chú Alex. Chú phải bắt bọn chúng!”
Tôi quay về phía giọng nói của Naomi. Cô bé quỳ xuống chỗ Sampson. “Cháu sẽ lo
cho chú ấy.”
“Chú sẽ trở lại,” tôi nói. Rồi tôi rời đi.
Tôi rẽ vào một góc tối của hành lang dài,
khom người giữ tầm bắn thấp. Tôi nhận ra mình đã ra đến hành lang đầu tiên mà
chúng tôi vào. Sampson nói chúng chạy về phía cầu thang.
Ánh sáng cuối đường hầm? Quái vật ẩn náu
dọc đường? Tôi đi nhanh hơn trong bóng tối mờ mờ. Không gì có thể ngăn cản tôi
lúc này. Nhưng Casanova và Rudolph thì có thể. Hai chọi một không phải là tỷ lệ
mà tôi mong muốn trên chính sân nhà của chúng.
Cuối cùng tôi cũng tìm được cửa ra. Không
có khoá, không có tay nắm cửa. Tôi đã bắn vỡ chúng lúc trước.
Cầu thang không có ai, ít nhất là trông có
vẻ như vậy. Cánh cửa tầng hầm mở toang, tôi nhìn thấy đám thông sẫm màu và
những mảng trời xanh trên cao. Liệu chúng có đang ở đó chờ tôi hay không? Hai
gã quái vật cáo già!
Tôi trèo hết tốc lực lên cầu thang gỗ. Ngón
tay đặt nhẹ ở cò khẩu súng Glock. Mọi việc lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi phi lên những bậc thang cuối cùng,
nhanh như một hậu vệ chuyên nghiệp lao qua cái vòng tròn nhỏ được vạch giữa
sân. Tôi trồi lên từ khe hở hình chữ nhật trên mặt đất. Nhào lộn. Nâng súng
chuẩn bị bắn. Chí ít động tác sẵn sàng chiến đấu của tôi cũng có thể phá huỷ
mưu đồ của ai đó.
Không có ai ở đó bắn tôi hay hoan nghênh
màn biểu diễn của tôi. Cánh rừng sâu yên tĩnh và hoàn toàn trống không.
Lũ quái vật đã biến mất… và căn nhà cũng
vậy.
Chương 110
Tôi chọn hướng mà Sampson và tôi đã đi vào.
Đó chắc chắn là cách duy nhất ra khỏi rừng, và có thể cũng là con đường
Casanova và Will Rudolph chọn. Tôi không muốn bỏ lại Sampson và những người phụ
nữ, nhưng không có lựa chọn khác, không còn cách nào khác.
Tôi nhét súng vào bao súng đeo vai
rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào guồng rồi, tôi chạy càng lúc càng nhanh, nhớ
rằng mình phải chạy nhanh hết tốc lực.
Trong tầng cây thấp rậm rạp cách vài mét
phía trước có một vết máu tươi dính trên lá. Một trong hai kẻ đang chảy máu như
suối. Tôi hi vọng chẳng mấy chốc mà hắn chết. Dù sao thì tôi cũng đi đúng
hướng.
Dây leo và bụi gai cào rách tay chân khi
tôi len qua những bụi cây cao lớn rậm rì. Những cành cây rậm lá quất qua quất
lại vào mặt tôi. Nhưng dù có bị quất thế nào thì tôi cũng không màng.
Tôi chạy chí ít cũng phải gần hai cây, hoặc
tương tự. Mồ hôi túa ra, ngực thì đau thắt. Đầu tôi nóng bừng, giống như động
cơ của một chiếc xe quá nhiệt. Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn.
Tôi chỉ biết mình đang tiến gần đến bọn
chúng hơn. Hoặc có thể chúng đang ở ngay đằng sau lưng tôi? Biết đâu chúng đã
nhìn tôi đi ra? Lần theo dấu vết tôi? Bao vây tôi? Hai chọi một không phải cách
tôi muốn chiến đấu với chúng.
Tôi tìm kiếm vết máu hay những mẩu quần áo
rách khác. Có một vài dấu hiệu chỉ ra rằng chúng vừa qua đây. Lòng tôi như
lửa đốt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Chân đau nhức, co thắt.
Tôi bỗng hồi tưởng lại một loạt hình ảnh.
Tôi đã từng bế Marcus Daniel trong tay mà chạy như điên tại Washington, D.C.
Tôi lại hình dung ra khuôn mặt của cậu bé tội nghiệp. Tôi nhớ đã nghe thấy
Sampson hét lên choáng váng, đau đớn khi ở trong ngôi nhà đó. Tôi hình dung ra
khuôn mặt Naomi.
Có cái gì đó phía trước - hai gã
đàn ông đang chạy trốn. Một kẻ ôm vai. Liệu có phải là Casanova? Hay Kẻ Lịch Thiệp? Không quan
trọng lắm - tôi muốn cả hai bọn chúng kìa. Chừng nào chưa bắt gọn cả hai tên
thì tôi sẽ không dừng lại.
Gã quái vật bị thương
không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn biết tôi đang đuổi theo sau, và rồi hắn bỗng
thét lên một tiếng kinh thiên động địa. Nó làm tôi nhớ ra hắn là gã tâm
thần cấp độ một không thể lường trước. Tiếng hét - “Aaaaaa!” - vang vọng trong
rừng thông như tiếng hú của động vật hoang dã.
Một tiếng thét hoang
dại nữa lại vang lên. “Aaaaaa!” là gã tâm thần còn lại.
Song sinh, tôi nghĩ. Chúng đều là động vật tự nhiên. Chúng không thể tồn tại
được nếu không có nhau.
Tiếng súng bất thình
lình khiến tôi sững sờ. Một mảnh vỏ thông bay sượt qua đầu tôi. Nếu không đi
chệch từ ba đến năm phân là nó đã hạ tôi, giết tôi ngay tại chỗ. Một
trong hai gã quái vật đã quay lại nhanh như chớp mà nã đạn.
Tôi núp đằng sau cái
cây vừa đỡ đạn cho tôi. Tôi hé mắt nhìn qua những cành cây rậm lá. Không thấy
kẻ nào phía trước, tôi chờ đợi. Đếm từng giây. Cố gắng bình tĩnh. Kẻ nào nổ
súng? Kẻ nào bị thương?
Chúng đã gần đến đỉnh
con đồi dốc trong rừng. Liệu chúng đã vượt qua đỉnh chưa? Nếu rồi thì có phải
chúng đang chờ tôi ở phía bên kia hay không? Tôi từ từ chui ra khỏi chỗ nấp an
toàn sau cái cây mà nhìn quanh.
Không gian trở lại vẻ
kỳ quái và yên tĩnh. Không còn tiếng la hét. Không có tiếng súng nổ. Có vẻ như
chúng không còn ở đó. Chúng định làm gì đây? Dẫu sao tôi cũng có một
phát hiện mới về chúng. Tôi đã có một đầu mối để tiếp tục. Tôi đã nhìn thấy
manh mối quan trọng chỉ một giây trước đây thôi.
Tôi chạy nước rút lên
đỉnh đồi trọc ở phía trước. Không có gì! Tim tôi nghẹn lại, tràn trề thất vọng.
Chúng đã bỏ trốn ư? Sau tất cả những chuyện này?
Tôi tiếp tục chạy. Tôi
không cho phép chuyện điên rồ này xảy ra. Tôi sẽ không để sổng lũ quái vật.