Nụ hôn của Casanova - Phần hai - Chương 52 - 53 - 54 - 55

Chương 52

Casanova lại ra tay.

Một sinh viên khác, một phụ nữ đẹp rực rỡ
lên là Anna Miller, đã bị bắt cóc từ căn hộ vườn mà cô ở cùng bạn trai cũng là
luật sư gần Đại học bang Bắc Carolina tại Raleigh.
Người bạn trai bị giết chết trên giường, một hướng tấn công mới của Casanova.
Hắn không để lại ghi chú cũng như manh mối nào tại hiện trường vụ án. Sau một
sai lầm, hắn cho thấy mình đã hoàn hảo trở lại.

Tôi dành hàng giờ nói chuyện với Kate
McTiernan tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina.
Chúng tôi hợp nhau; và tôi cảm thấy cả hai đang dần trở thành bạn bè. Cô muốn
giúp đỡ tôi thực hiện hồ sơ tâm lý về Casanova. Cô đã nói với tôi tất cả những
gì cô biết về Casanova và những phụ nữ bị giam giữ.

Theo như cô biết thì có sáu phụ nữ bị giữ
làm con tin, bao gồm cả cô. Nhưng cũng có thể nhiều hơn sáu.

Theo Kate thì Casanova là người có đầu óc
tổ chức tốt. Hắn có khả năng lên kế hoạch hàng tuần trước đó, và cũng nghiên
cứu con mồi của mình tỉ mỉ đến mức đáng ngạc nhiên.

Có vẻ hắn đã tự tay “xây dựng” ngôi nhà
kinh hoàng. Hắn lắp đặt hệ thống ống nước, một hệ thống âm thanh đặc biệt, điều
hòa nhiệt độ, để những phụ nữ bị giam cầm cảm thấy thoải mái. Dù sao thì Kate
chỉ nhìn thấy ngôi nhà trong tình trạng bị đánh thuốc mê và cô không thể mô tả
rõ ràng được.

Casanova có thể là một gã lập dị thích kiểm
soát, hắn cực kỳ ghen tuông và vô cùng thích sở hữu. Hắn có nhu cầu sinh lý cao
và có khả năng cương cứng nhiều lần trong một đêm. Hắn bị ám ảnh bởi tình dục
và ham muốn tình dục ở nam giới.

Hắn có thể ân cần theo cách của riêng mình.
Hắn cũng có thể “lãng mạn,” theo cách nói của hắn. Hắn thích ôm ấp, hôn hít và
nói chuyện với phụ nữ trong nhiều giờ. Hắn nói rằng hắn yêu họ.

Vào giữa tuần, FBI và cảnh sát Durham cuối cùng đã thống
nhất một nơi an toàn trong bệnh viện để Kate McTiernan gặp gỡ báo chí lần đầu
tiên. Cuộc họp báo được tổ chức tại một hành lang ra vào rộng rãi ở tầng của
cô.

Hành lang toàn một màu trắng chật cứng
người đến tận những bảng hiệu đỏ rực chỉ lối ra, đâu đâu cũng thấy phóng viên
tay lăm lăm sổ ghi chú, và dân truyền hình vác trên vai những máy quay loại
nhỏ. Cảnh sát được trang bị vũ khí tự động cũng có mặt. Chỉ để đề phòng. Thám
tử Nick Ruskin và Davey Sikes đứng gần Kate trong suốt quá trình ghi hình.

Kate McTiernan sắp trở thành một nhân vật
tầm cỡ quốc gia. Giờ đây, công chúng mới được tận mắt gặp người phụ nữ trốn
thoát khỏi ngôi nhà kinh hoàng. Tôi chắc chắn Casanova cũng đang xem. Tôi hi
vọng hắn không ở ngay trong bệnh viện này với chúng tôi.

Một y tá nam thân hình vạm vỡ đẩy xe đưa
Kate vào hành lang ồn ào đông đúc. Bệnh viện muốn cô ngồi xe lăn. Cô mặc quần
thể thao UNC rộng thùng thình cùng áo phông cotton trắng đơn giản. Mái tóc nâu
dài dày bóng. Những vết thâm tím và sưng tấy khắp mặt đã đỡ đi khá nhiều.
“Tôi trông gần giống mình trước đây,” cô nói với tôi. “Nhưng
tôi không cảm thấy mình giống trước đây nữa, Alex ạ. Trong lòng tôi
ấy.”

Khi y tá đẩy chiếc xe lăn cồng kềnh gần đến
bục micro, Kate khiến mọi người sửng sốt. Cô từ từ đứng dậy bước nốt đoạn còn
lại.

“Xin chào mọi người, tôi là Kate McTiernan.
Rõ ràng là thế rồi,” cô nói với đám phóng viên túm tụm đang chen lấn để tiếp
cận gần hơn với nhân chứng quan trọng. “Tôi chỉ nói ngắn gọn rồi xin phép ra
khỏi đây.” Giọng cô mạnh mẽ đầy sức sống. Cô hoàn toàn kiểm soát được bản thân,
hoặc đó là cảm giác của tất cả những người đang chú ý xem và lắng nghe.

Nụ cười và cả tiếng cười to vang lên trong
đám đông trước cách giao tiếp nhẹ nhàng và sự hài hước tinh tế của cô. Một hoặc
hai người trong đám phóng viên cố gắng đặt câu hỏi, nhưng càng lúc càng ồn nên
thật khó để nghe thấy họ hỏi gì. Máy quay lấp lóa, lia đi lia lại khắp hành
lang bệnh viện chật cứng.

Kate ngừng nói, và không gian tương đối yên
tĩnh trở lại. Lúc đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuộc họp báo này là quá
sức cô. Một bác sĩ gần đó bước về phía trước, nhưng cô ra hiệu cho anh ta đi.

“Tôi khỏe. Tôi thực sự không sao, cảm ơn.
Nếu tôi chóng mặt hoặc có vấn đề gì, tôi sẽ ngồi xuống ghế ngay giống như một
bệnh nhân thông thường. Tôi hứa đó. Tôi không giả vờ can đảm đâu.”

rõ ràng đã kiểm soát
được thời điểm này. Cô già dặn hơn hầu hết các sinh viên y khoa hoặc các bác sĩ
tập sự khác, và thực tế cô trông giống như bác sĩ vậy.

Cô chăm chú nhìn quanh căn phòng - cô đang
tò mò. Có lẽ hơi ngạc nhiên. Cuối cùng, cô xin lỗi về sự im lặng tạm thời. “Tôi
chỉ đang cố gắng nhớ lại… Tôi muốn kể cho mọi người nghe những gì tôi nhớ về
chuyện đã xảy ra - tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe những gì tôi nhớ, nhưng chỉ
có thế thôi. Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của báo chí, tôi muốn mọi
người tôn trọng điều đó. Như thế có phải là một thỏa thuận công bằng không?”

Trước ống kính máy quay, cô điềm đạm và gây
ấn tượng sâu sắc. Trong hoàn cảnh hiện tại, Kate McTiernan thoải mái đến đáng
ngạc nhiên, như thể đây là nghề của cô. Tôi cảm thấy cô rất tự chủ và tự tin
khi cần. Vào những thời điểm khác, cô cũng dễ bị tổn thương và sợ hãi như hầu
hết chúng ta.

“Đầu tiên, tôi muốn nói vài lời với tất cả
các gia đình và bạn bè có người bị mất tích. Xin đừng từ bỏ hi vọng. Kẻ tự xưng
là Casanova chỉ tấn công khi người khác không tuân theo các mệnh lệnh rõ ràng
của hắn. Tôi đã phá vỡ quy tắc nên bị trừng phạt thậm tệ. Nhưng tôi đã tìm cách
thoát ra. Có những phụ nữ khác tại nơi tôi bị giam giữ. Tôi kết nối với họ theo
cách mà mọi người không tưởng tượng được. Tận trong thâm tâm tôi tin rằng họ
vẫn còn sống và an toàn.”

Các phóng viên càng lúc càng tiến gần hơn
tới chỗ Kate McTiernan. Ngay cả trong tình trạng thương tích, cô vẫn hết sức
lôi cuốn, sức mạnh của cô vẫn tỏa sáng. Máy quay thích cô. Tôi biết rằng công
chúng cũng vậy.

Những phút tiếp theo, cô cố hết sức xoa dịu
lo lắng của những gia đình có phụ nữ mất tích. Cô nhấn mạnh một lần nữa rằng cô
bị đánh đập chỉ vì đã phá vỡ các quy tắc của Casanova. Tôi nghĩ có lẽ cô đang
gửi tin nhắn cho hắn. Lỗi của tôi, chứ không phải của những phụ nữ
khác.

Trong khi nhìn Kate nói, tôi tự đặt cho
mình một số câu hỏi: Có phải hắn chỉ bắt cóc những phụ nữ đặc biệt?
Không chỉ đẹp, mà đặc biệt về mọi mặt? Điều đó có nghĩa gì? Casanova thực sự có
mưu đồ gì? Hắn đang chơi trò gì?

Tôi ngờ rằng tên sát nhân bị ám ảnh bởi vẻ
đẹp bên ngoài nhưng cũng không chịu được khi phải ở bên những phụ nữ không
thông minh như hắn. Tôi có cảm giác hắn cũng khao khát sự thân thuộc.

Cuối cùng, Kate ngừng nói. Những giọt lệ
lấp lánh trong mắt giống như những giọt thủy tinh trong vắt. “Tôi đã nói hết,”
cô nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn mọi người đã đưa tin nhắn này đến với các gia đình có
phụ nữ mất tích. Tôi hi vọng nó có thể giúp được phần nào. Xin đừng đặt câu hỏi
cho tôi. Tôi vẫn chưa nhớ hết chuyện xảy ra với mình. Tôi đã nói những gì có
thể rồi.”

Ban đầu, một sự im lặng khác thường bao
trùm. Không một câu hỏi nào được đặt ra. Cô đã nói rõ thế rồi. Sau đó đám phóng
viên cùng các y bác sĩ bắt đầu vỗ tay. Họ biết, cũng giống như Casanova biết,
rằng Kate McTiernan là một phụ nữ phi thường.

Lòng tôi dấy lên một nỗi lo. Liệu Casanova
có đang ở đây vỗ tay không?

Chương 53

Bốn giờ sáng, Casanova đóng gói lương thực
và vật dụng cần thiết vào chiếc ba lô Lands’ End màu xanh xám mới toanh. Hắn
chuẩn bị đến nơi ẩn náu để có một buổi sáng đầy vui thú sau thời gian dài chờ
đợi. Hắn thực sự đã có một cụm từ yêu thích cho những trò chơi cấm của
mình: Hôn người con gái.

Hắn mơ màng nghĩ về tù nhân mới nhất Anna
Miller trong lúc lái xe, rồi trong cả lúc leo bộ qua khu rừng rậm. Hắn tưởng
tượng tới lui về những gì định làm với Anna ngày hôm nay. Hắn chợt nhớ ra một
câu nói rất hay và thích hợp của F. Scott Fitzgerald: Nụ hôn bắt nguồn
từ khi con bò sát đực đầu tiên liếm con cái đầu tiên, theo một cách tán tụng
thì ngụ ý rằng con cái cũng giống như món bò sát nhỏ béo ngậy mà nó ăn tối hôm
trước
. Chỉ là vấn đề sinh học, phải không? Tích tắc.

Khi đến nơi ẩn náu, hắn bật nhạc của nhóm
Stones to hết cỡ. Album Beggar’s Banquet có một không hai. Hôm
nay hắn cần nghe thứ nhạc rock ầm ĩ, phản xã hội. Mick Jagger đã năm mươi tuổi
rồi nhỉ? Hắn mới chỉ ba mươi sáu tuổi. Vậy thì đây là thời của hắn.

Hắn đứng tồng ngồng trước một tấm gương dài
đến tận sàn mà tự ngưỡng mộ cơ thể thon thả, cơ bắp. Hắn chải tóc. Sau đó hắn
khoác chiếc áo choàng lụa sơn tay lấp lánh mua ở Bangkok. Hắn phanh áo ra, để
lộ cơ thể mình.

Hắn chọn cho mình một mặt nạ hóa trang
khác, một chiếc mặt nạ khá đẹp mua ở Venice, ban đầu định dành cho một dịp thật
đặc biệt. Một khoảnh khắc của bí ẩn và tình yêu. Cuối cùng hắn đã sẵn sàng đến
với Anna Miller.

Anna quá kiêu kỳ. Bất khả xâm phạm. Một cơ
thể hoàn mỹ. Hắn cần phải nhanh chóng chiếm đoạt cô.

Không gì có thể sánh được cảm giác sinh lý
và tình cảm này: adrenaline tăng lên, tim đập mạnh, mọi nơi trong cơ thể đều
rạo rực. Hắn mang theo một bình thủy tinh đựng sữa ấm. Ngoài ra, còn một giỏ
liễu gai nhỏ chứa đựng bất ngờ đặc biệt dành cho Anna.

Thực ra, hắn đã lập kế hoạch ấy cho bác sĩ
Kate. Hắn đã từng muốn chia sẻ giây phút này với cô ta.

Hắn vặn to nhạc rock’n’ roll lên để Anna
biết đã đến lúc sẵn sàng. Đó là tín hiệu. Chắc chắn hắn đã sẵn sàng vì cô. Bình
đựng đầy sữa ấm. Một ống cao su dài biết há mồm. Đang cuộn tròn trong giỏ liễu
gai này. Vào cuộc nào.

Chương 54

Casanova không thể rời mắt khỏi Anna
Miller. Không gian xung quanh hắn dường như đang gào thét. Mọi thứ được kỳ vọng
cao độ. Hắn cảm thấy gần như mất kiểm soát. Không giống hắn. Giống Vị Khách
Lịch Thiệp hơn.

Hắn nhìn xuống tác phẩm nghệ thuật - sự
sáng tạo của mình. Hắn chợt nghĩ: Chưa ai được chiêm ngưỡng Anna trong
bộ dạng này.

Anna Miller nằm trên sàn gỗ không lót của
phòng ngủ tầng dưới. Cô trần truồng, trên người chỉ còn lại mỗi đồ trang sức mà
hắn muốn cô đeo. Tay bị trói sau lưng bằng dây da. Một chiếc gối mềm mại được
đặt dưới mông cô.

Đôi chân tuyệt mỹ của Anna bị treo lên xà
nhà bằng dây thừng. Đây là cách hắn muốn cô; chính là cách mà hắn đã bao lần
tưởng tượng về cô.

Mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn, hắn nghĩ.

Thế nên hắn đã làm.

Phần lớn sữa ấm đã được phun vào trong cơ
thể cô. Bằng ống cao su và vòi phun.

Cô gái khiến hắn nhớ đến cô đào Annette
Bening, hắn nghĩ, ngoại trừ việc bây giờ cô là của hắn. Cô không phải là một
hình ảnh nhấp nháy trên màn hình rạp chiếu phim nào đó. Cô sẽ giúp hắn quên
Kate McTiernan, càng sớm càng tốt.

Anna không còn kiêu kỳ; cũng không còn bất
khả xâm phạm nữa. Hắn luôn tò mò để bẻ gãy ý chí người ta thì mất bao lâu.
Thường thì không quá lâu. Trong thời đại của những kẻ hèn nhát và hư hỏng thì
đúng là thế.

“Làm ơn mang nó đi.
Xin đừng làm thế với tôi. Tôi đã ngoan ngoãn đúng không?” Anna ra sức van vỉ.
Khuôn mặt cô thật xinh đẹp hấp dẫn - khi hạnh phúc - và nhất là khi đau buồn.

Mỗi khi cô nói, hai má
lại hồng rực lên. Hắn cố ghi nhớ vẻ mặt đó, tất cả mọi thứ mà hắn nhớ được về
khoảnh khắc đặc biệt này. Những chi tiết để sau này mơ mộng. Như góc nghiêng
chính xác của mông cô.

“Nó không làm hại em
đâu, Anna,” hắn thành thật nói với cô. “Miệng nó đã được khâu lại rồi. Tôi đã
tự tay khâu nó. Con rắn này vô hại mà. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”

“Mày thật bệnh hoạn và
ghê tởm.” Anna đột nhiên gắt lên. “Mày là loại bạo dâm!”

Hắn chỉ gật đầu. Hắn
muốn nhìn thấy một Anna đúng với bản chất, và cô ấy đây: một con rồng đầy nanh
vuốt.

Casanova đứng nhìn sữa
từ từ nhỏ giọt từ hậu môn cô. Con rắn nhỏ màu đen cũng vậy. Mùi sữa thơm ngọt
khiến nó lao về phía trước qua bên kia sàn phòng ngủ chật hẹp lót gỗ. Chiêm
ngưỡng cảnh này thật tuyệt. Đây mới thực sự là hình ảnh người đẹp và quái vật.

Bỗng con rắn đen cẩn
trọng dừng lại, rồi đột nhiên lao đầu về phía trước. Đầu rắn trượt nhẹ nhàng
vào bên trong Anna Miller. Con rắn đen khéo léo gập thân lại trườn vào sâu hơn.

Casanova say sưa ngắm
nhìn đôi mắt đẹp mở to của Anna. Có bao nhiêu gã đàn ông khác từng thấy cảnh
tượng này, hay cảm nhận bất cứ điều gì hắn đang trải qua? Có bao nhiêu gã đàn
ông còn sống trên đời được như thế chứ?

Lần đầu tiên hắn nghe
nói về hành vi giao hợp qua hậu môn mở rộng là trên những chuyến đi đến Thái
Lan và Campuchia. Bây giờ hắn đã tự mình thực hiện nghi lễ ấy. Điều này giúp
hắn cảm thấy nguôi ngoai hẳn - sau khi để vuột mất Kate, và sau những tổn hao
khác.

Đây là vẻ đẹp tuyệt
vời và đáng kinh ngạc của trò chơi mà hắn chọn để chơi ở nơi ẩn náu. Hắn yêu
chúng. Hắn không thể dừng lại được.

Và không ai có thể
ngăn cản được hắn. Không phải cảnh sát, FBI và cả tiến sĩ Alex Cross.

Chương 55

Kate vẫn không nhớ
được nhiều kể từ ngày thoát khỏi địa ngục. Cô đồng ý bị thôi miên, ít nhất cũng
để tôi thử, mặc dù cô nghĩ phản ứng phòng thủ tự nhiên của mình quá mạnh. Chúng
tôi quyết định thôi miên vào lúc tối muộn trong bệnh viện, khi cô ấy đã quá mệt
mỏi và dễ bị điều khiển hơn.

Thuật thôi miên được
xem là một quá trình tương đối đơn giản. Trước tiên, tôi yêu cầu Kate nhắm mắt,
sau đó thở chậm đều. Có lẽ đêm nay cuối cùng tôi cũng sẽ gặp Casanova. Nhìn vào
đôi mắt Kate tôi có thể hiểu được cách hắn hành động.

“Hít vào khí sạch, thở
ra khí độc,” Kate nói, luôn giữ được sự hài hước. “Đại loại thế. Phải thế không
tiến sĩ Cross?”

“Hãy thư giãn càng
nhiều càng tốt, Kate ạ,” tôi nói.

“Tôi không biết phải
làm sao.” Cô mỉm cười. “Lúc này có rất nhiều âm thanh khùng khiếp quanh đây.
Giống như một căn gác cũ kĩ chứa đầy hòm xiểng đóng kín.” Giọng cô hơi ngái
ngủ. Đó là một dấu hiệu đáng hi vọng.

“Bây giờ hãy đếm ngược
từ một trăm. Khi nào cô muốn thì bắt đầu nhé,” tôi nói với cô.

Cô bất tỉnh khá dễ
dàng. Điều đó có nghĩa rằng cô đã tin tưởng tôi phần nào. Với niềm tin ấy thì
tôi càng thấy mình phải có trách nhiệm.

Bây giờ Kate rất dễ bị
tổn thương. Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi không muốn làm tổn thương cô. Vài
phút đầu tiên, chúng tôi nói chuyện như khi cô vẫn thức và hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay từ đầu, chúng tôi đã rất thích nói chuyện với nhau.

“Cô có nhớ mình đã bị
giam giữ trong nhà của Casanova không?” Cuối cùng, tôi đưa racâu hỏi mấu
chốt.

“Có, bây giờ tôi nhớ
ra nhiều rồi. Tôi nhớ cái đêm hắn lẻn vào căn hộ của tôi. Tôi thấy hắn đưa tôi
qua rừng, đến nơi tôi bị giam giữ. Hắn bế như thể tôi nhẹ tênh.”

“Nói cho tôi biết về
khu rừng cô đã đi qua đi, Kate.” Đây là giây phút quan trọng đầu tiên của chúng
tôi. Cô giờ như đang ở với Casanova lần nữa. Trong bàn tay quyền lực của hắn.
Một tù nhân. Tôi bất chợt nhận ra xung quanh chúng tôi yên tĩnh thế nào.

“Khu rừng tối thui tối
mò. Rừng cây rậm rạp, rất đáng sợ. Cổ hắn lủng lẳng đèn pin được treo bằng sợi
dây hay sợi thừng gì đó… Hắn khỏe đến khó tin, tôi nghĩ hắn khỏe
như thú. Hắn tự so sánh mình với Heathcliff
trong Đồi gió hú. Hắn có cách nhìn rất lãng mạn về bản thân cũng
như những gì hắn đang làm. Đêm đó… hắn thầm thì với tôi như thể chúng tôi là
tình nhân. Hắn nói hắn yêu tôi. Lời hắn nghe rất… chân thành.”

“Cô còn nhớ điều gì về hắn nữa không, Kate?
Bất cứ những gì cô nhớ lại đều hết sức hữu ích. Hãy từ từ thôi.”

Cô quay đầu như nhìn ai đó vừa lướt qua bên
phải tôi. “Hắn luôn luôn đeo mặt nạ khác nhau. Một lần, hắn đeo một chiếc mặt
nạ tái tạo. Đó là chiếc đáng sợ nhất. Chúng được gọi là ‘mặt nạ’ vì đôi khi
bệnh viện và nhà xác sử dụng chúng để xác định danh tính nạn nhân bị biến
dạng.”

“Chi tiết mặt nạ xác chết thật thú vị. Tiếp
đi, Kate. Cô được việc lắm.”

“Tôi biết người ta làm đám mặt nạ ấy dựa
trên chính sọ người, hầu hết là sọ nào cũng được. Họ sẽ chụp ảnh hộp sọ… phủ
giấy can lên… vẽ các đặc điểm. Rồi từ hình vẽ đó, họ làm ra một chiếc mặt nạ
thực sự. Trong phim Gorky Park cũng có nói đến mặt nạ xác chết đấy.
Người ta chẳng bao giờ đeo cái thứ đó cả. Tôi tự hỏi làm thế nào hắn có được nó
chứ.”

Được rồi, Kate, tôi nghĩ thầm, tiếp tục nói về Casanova nào.
“Chuyện gì đã xảy ra vào ngày cô trốn thoát?” tôi hỏi, dẫn dắt cô thêm chút
nữa.

Lần đầu tiên, cô dường như không thoải mái
với câu hỏi. Cô mở mắt ra trong thoáng chốc, như thể cô chỉ mới chớm ngủ và bị
tôi đánh thức. Cô lại nhắm mắt. Chân phải gõ nhịp rất nhanh.

“Tôi không nhớ được nhiều về ngày đó, Alex
à. Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê đến mụ mẫm cả người, chả biết trời trăng gì.”

“Được rồi. Bất cứ điều gì cô nhớ đều có ích
cho tôi. Cô làm tốt lắm. Có lần cô nói mình đã đá hắn. Cô đá Casanova sao?”

“Tôi đá hắn. Với tốc độ bằng ba phần tư tốc
độ bình thường. Hắn hét lên đau đớn, rồi gục xuống.”

Lại một khoảng lặng. Cô chợt khóc. Nước mắt
trào dâng trong mắt cô, và rồi cô nức nở.

Mặt cô cũng đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy mình
nên đưa cô ra khỏi trạng thái thôi miên. Tôi không hiểu chuyện gì vừa mới xảy
ra, và thấy hơi sợ.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. “Có chuyện gì
thế, Kate? Cô sao vậy? Cô có ổn không?”

“Tôi đã bỏ những phụ nữ khác lại. Đầu tiên
tôi không thể tìm thấy họ. Sau đó tôi lại bối rối đến không ngờ. Tôi đã bỏ
những người khác lại.”

Đôi mắt cô mở ra, tràn đầy sợ hãi cùng
những giọt nước mắt. Cô đã tự mình thoát ra khỏi thuật thôi miên. Cô thật mạnh
mẽ. “Chuyện gì làm tôi sợ hãi đến vậy?” cô hỏi tôi. “Chuyện gì vừa xảy ra?”

“Tôi cũng không biết chắc,” tôi nói với
Kate. Chúng tôi sẽ nói chuyện ấy sau, nhưng không phải ngay bây giờ.

Cô lẩn tránh ánh mắt tôi. Cách xử sự này
không giống cô. “Tôi có thể ở lại một mình không?” lát sau cô thì thầm. “Giờ
tôi có thể ở một mình không? Cảm ơn anh.”

Tôi rời phòng bệnh với cảm giác đã phản bội
Kate. Nhưng tôi không biết liệu mình có thể làm gì khác. Đây là cuộc điều tra
nhiều vụ giết người. Cho đến nay mọi việc vẫn chưa tiến triển. Làm sao lại như
thế?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3