Nụ hôn của Casanova - Phần hai - Chương 47 - 48 - 49 - 50 - 51

Chương 47

Tích tắc.

Luật sư trẻ Chris Chapin mang về nhà một
chai Chardonnay de Beaulieu, và cùng vị hôn thê Anna Miller nằm trên giường
thưởng thức vị rượu California.
Cuối cùng thì cũng đến cuối tuần. Cuộc sống lại tươi đẹp trở lại với Chris và
Anna.

“Cảm ơn Chúa, tuần làm việc tồi tệ này cũng
đã trôi qua,” chàng trai Chris hai tư tuổi, tóc hung thốt lên. Anh làm trợ lý
tại một văn phòng luật có uy tín ở Raleigh.
Không hẳn giống như Mitch McDeere trong bộ phim The Firm -
chẳng có chiếc xe mui trần của Đức nào chờ đón - nhưng là một khởi đầu khá tốt
cho sự nghiệp luật sư của anh.

“Tiếc là đến thứ Hai em phải thi
môn Hợp đồng.” Anna nhăn nhó. Cô là sinh viên năm thứ ba trường luật.
“Thêm nữa, đây lại là môn của thầy Stacklum hắc ám.”

“Không phải đêm nay, Anna Chuối. Kệ xác
Stacklum. Tốt hơn là em nên chiều anh.”

“Cảm ơn anh vì đã mua rượu vang về.” Cuối
cùng Anna cũng mỉm cười. Hàm răng trắng lấp lánh.

Chris và Anna rất đẹp đôi. Đám bạn luật sư
của họ ai cũng nói thế. Họ bổ sung cho nhau, có khá nhiều điểm tương đồng về
thế giới quan, và, hơn hết là họ đủ thông minh để không cố gắng thay đổi người
kia. Chris thường bị ám ảnh về công việc của mình. Được, tốt thôi. Anna cần
phải đi mua sắm ít nhất hai lần một tháng. Cô tiêu tiền như thể không có ngày
mai. Không sao, cũng tốt thôi.

“Theo em thì hãy để rượu hà hơi một
lúc nữa nhé,” Anna mỉm cười tinh quái nói. “Ừm, vậy thì trong khi mình chờ
đợi…” Cô tuột dây áo ngực ren trắng kiểu nửa quả xuống. Cô mua chiếc áo ngực và
dải ren hợp tông của hãng Victoria’s
Secret tại trung tâm mua sắm.

“Được. Ơn Chúa, hôm nay là cuối
tuần,” Chris Chapin nói.

Hai người lao vào ôm siết nhau, tinh nghịch
cởi quần áo của nhau, hôn hít, vuốt ve, chìm đắm trong giây phút gợi tình.

Giữa lúc làm tình, Anna Miller bất chợt có
cảm giác kỳ lạ.

Cô cảm thấy có người khác trong phòng ngủ. Cô đẩy Chris ra.

Ai đó đang đứng cuối giường!

Hắn đeo chiếc mặt nạ sơn đầy ghê rợn. Hình
rồng đỏ và vàng. Những con vật đáng sợ. Những hình thù tức giận, quái đản như
muốn vồ lấy nhau.

“Mày là thằng chó nào đấy hả? Mày là cái
thế kia?” Chris hoảng sợ nói. Anh lần tìm chiếc gậy bóng chày mà họ giấu
dưới gầm giường và nắm được cán gậy. “Này, bố mày hỏi mày đấy.”

Kẻ đột nhập gầm lên như một con thú hoang.

“Bố mày trả lời mày đây.” Cánh tay phải của
Casanova giơ lên một khẩu Luger. Hắn bắn một phát, tức thì trán của Chris
Chapin xuất hiện một lỗ hổng lớn màu đỏ. Cơ thể trần truồng của vị luật sư trẻ
tuổi đổ rầm vào thành giường. Chiếc gậy bóng chày trong tay anh rơi xuống sàn
nhà.

Casanova lướt đi. Hắn rút ra một khẩu súng
thứ hai, bắn vào giữa ngực Anna.

“Tôi xin lỗi về điều này,” hắn thì thầm nhẹ
nhàng khi bế cô từ trên giường xuống. “Tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi hứa sẽ đền bù
cho em.”

Anna Miller là tình yêu lớn tiếp theo của
Casanova.

Chương 48

Sáng hôm sau xuất hiện một bí ẩn y học gây
sửng sốt. Tất cả mọi người tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina đều hoang mang,
đặc biệt là tôi.

Ngay từ sáng sớm, Kate McTiernan đã bắt đầu
trò chuyện được. Tôi không có mặt tại đó, nhưng hình như Craig đã ở trong phòng
cô ấy lúc tảng sáng. Không may là không ai hiểu nhân chứng quan trọng của chúng
tôi nói gì.

Cô bác sĩ thực tập cực kỳ thông minh đã nói
sảng suốt cả buổi sáng. Có lúc cô dường như không được tỉnh táo, như thể nói
nhảm vậy. Theo báo cáo của bệnh viện, cô phải trải qua những cơn rùng mình, co
giật, có dấu hiệu co thắt vùng bụng và cơ.

Chiều muộn, tôi đến thăm cô. Người ta vẫn
lo cô bị tổn thương não. Hầu như suốt lúc tôi ở trong phòng, cô chỉ im lặng và
không hề phản ứng. Một lần, khi cô gượng nói thì chỉ có một tiếng thét kinh
hoàng bật ra.

Bác sĩ phụ trách bước vào phòng khi tôi
đang ở đó. Chúng tôi đã nói chuyện vài lần trong ngày. Bác sĩ Maria Ruocco
không có ý định giấu tôi những thông tin quan trọng về bệnh nhân. Thực sự thì
bà vô cùng tử tế và nhiệt tình. Bác sĩ Ruocco cho biết bà sẵn lòng giúp đỡ để
tóm cổ được bất cứ kẻ nào hay cái gì đẩy cô bác sĩ trẻ vào
tình trạng này.

Tôi ngờ rằng Kate McTiernan vẫn cho rằng
mình đang bị giam giữ. Khi chứng kiến cuộc đấu tranh của cô chống lại lực lượng
vô hình nào đó, tôi cảm thấy cô là một chiến sĩ xuất sắc. Tôi muốn khích lệ cô
nơi phòng bệnh này.

Tôi tự nguyện ngồi với Kate McTiernan một
lúc lâu. Không ai bắt tôi phải trông nom cô. Dù vậy, biết đâu cô sẽ nói gì đó.
Một cụm từ, hoặc thậm chí chỉ một từ duy nhất, có thể trở thành đầu mối quan
trọng trong việc truy lùng Casanova. Cái chúng tôi cần là một manh mối để từ đó
triển khai mọi việc.

“Giờ cô an toàn rồi Kate ạ,” thỉnh thoảng
tôi lại thì thầm. Cô dường như không nghe thấy, nhưng dù sao tôi vẫn cứ nói.

Khoảng chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi
bỗng nảy ra một ý tưởng, một ý đồ khôn cưỡng. Nhóm bác sĩ phụ trách Kate McTiernan
đã về hết. Tôi cần nói chuyện với ai đó, vì vậy tôi gọi cho FBI, thuyết phục họ
để tôi gọi đến nhà bác sĩ Maria Ruocco ở gần Raleigh.

“Alex, anh vẫn còn ở trong bệnh viện sao?”
Bác sĩ Ruocco hỏi khi cô nhận điện thoại. Cô có vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận
về cuộc gọi nửa đêm. Chúng tôi đã trao đổi khá lâu suốt cả ngày hôm đó. Trước
đây cả hai cùng học trường Johns Hopkins. Chúng tôi cũng hỏi thăm nhau chút ít.
Cô rất quan tâm đến vụ Soneji và đã đọc cuốn sách của tôi.

“Tôi ngồi đây tập trung suy nghĩ như thường
lệ. Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào hắn lại khiến nạn nhân tê liệt như vậy.”
Tôi bắt đầu nói với Maria Ruocco về giả thuyết của tôi, và những gì tôi tìm
hiểu được. “Tôi nghĩ có thể hắn đã tiêm thuốc cho họ, và dùng một loại gì đó
rất phức tạp. Tôi đã gọi cho phòng thí nghiệm bệnh viện hỏi về kết quả xét
nghiệm độc chất trong cơ thể Kate McTiernan. Họ tìm thấy Marinol trong
nước tiểu của cô ấy.”

“Marinol ư?” Bác sĩ Ruocco có vẻ ngạc
nhiên, giống như tôi lúc đầu. “Hừm. Làm thế quái nào hắn có được Marinol mà
tiêm cho cô ấy? Thật đáng sửng sốt. Dù vậy đó là một ý tưởng khôn ngoan. Gần
như sáng suốt. Nếu hắn muốn cô ấy phục tùng thì Marinol đúng là lựa chọn không
tồi.”

“Chẳng phải cái đó gây ra những chấn thương
tâm lý của cô ấy ngày hôm nay sao?” tôi nói. “Cô nghĩ mà xem, những triệu chứng
rùng mình, co giật, ảo giác – tất thảy đều phù hợp.”

“Có thể anh đúng, Alex ạ. Marinol! Chúa ơi.
Ngừng tiêm Marinol có thể gây ra các triệu chứng tương tự như mê sảng ở người
cai rượu. Nhưng làm sao hắn biết nhiều về Marinol và cả cách sử dụng thuốc đến
vậy? Tôi không tin người bình thường có thể nghĩ ra được ý đó.”

Tôi cũng có băn khoăn tương tự. “Có thể hắn
đang được hóa trị? Hoặc bị ung thư hành hạ. Có lẽ hắn buộc phải sử dụng
Marinol. Hay hắn bị biến dạng theo cách nào đó.”

“Xem ra hắn là bác
? Hoặc dược sĩ?” Bác sĩ Ruocco đưa ra thêm những dự đoán khác. Tôi cũng
đã nghĩ đến các khả năng này. Thậm chí, hắn là bác sĩ ngay tại bệnh viện Đại
học này cũng nên.

“Cô nghe này, cô bác
sĩ thực tập yêu quý có thể cho chúng ta biết vài điều về hắn, từ đó giúp chúng
ta ngăn chặn hắn. Ta có thể làm gì giúp cô ấy vượt qua khó khăn do ngưng dùng
thuốc này nhanh hơn một chút hay không?”

“Hai mươi phút nữa là
tôi đến chỗ anh. Hoặc sớm hơn,” Maria Ruocco nói. “Hãy xem chúng ta làm được gì
để giúp cô gái tội nghiệp này thoát khỏi tình trạng mê sảng. Tôi nghĩ cả hai
chúng ta đều muốn nói chuyện với Kate McTiernan.”

Chương 49

Nửa giờ sau, bác sĩ
Maria Ruocco và tôi đã ở trong phòng của Kate McTiernan. Tôi chưa cho cảnh sát
Durham hay FBI biết về sự phát hiện mới của mình. Tôi muốn nói chuyện với bác
sĩ tập sự này trước. Đây có thể là manh mối quan trọng cho vụ này, quan trọng
nhất cho đến nay.

Maria Ruocco kiểm tra
bệnh nhân quan trọng của mình trong gần một giờ đồng hồ. Cô là một bác sĩ
nghiêm nghị, nhưng tận tâm với bệnh nhân. Cô rất hấp dẫn với mái tóc màu tro
vàng, tuổi có lẽ chưa đến bốn mươi. Phảng phất vẻ đẹp con gái miền Nam nhưng
thế cũng khá tuyệt vời rồi. Tôi tự hỏi Casanova đã từng có ý định săn đuổi
Ruocco chưa.

“Đúng là cô gái tội
nghiệp đang phải chịu đựng loại thuốc đó,” cô nói với tôi. “Lượng Marinol trong
người gần đủ để giết cô ấy.”

Kate McTiernan dường
như đang ngủ. Một giấc ngủ không sâu, nhưng vẫn là ngủ. Bác sĩ Ruocco chạm tay
vào cô thì cô liền rên rỉ. Gương mặt đầy vết bầm tím nhăn lại thành một mặt nạ
đờ đẫn, sợ hãi. Trông như thể chúng tôi chứng kiến cảnh cô bị ném trở lại ngục
giam. Nỗi kinh hoàng ấy hiển hiện, và thật sự đáng sợ.

Bác sĩ Ruoccco vô cùng
nhẹ nhàng, nhưng những tiếng rên than khe khẽ vẫn không ngừng vang lên. Rồi
Kate McTiernan cất tiếng mà không mở mắt.

“Đừng chạm vào tao!
Không! Mày dám chạm vào tao à, mẹ thằng chó!” cô hét lên. Mắt cô
vẫn không mở. Thực ra, cô đang cố gắng nhắm nghiền mắt. “Tránh xa tao ra, thằng
khốn!”

“Mấy cô bác sĩ trẻ này,”
bác sĩ Ruocco nói đùa. Chịu áp lực thế mà cô hoàn toàn bình tĩnh. “Họ bất kính
không thể tin được. Và cả cái thứ ngôn ngữ chết tiệt này nữa.”

Nhìn Kate McTiernan
bây giờ giống như đang nhìn ai đó bị tra tấn thể xác. Tôi lại nghĩ về Naomi.
Liệu con bé có ở Bắc Carolina? Hay bằng cách nào khác đã đến California? Chuyện
tương tự có xảy ra với cô bé không? Tôi cố gắng xua hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi
đầu. Giải quyết từng vấn đề một thôi.

Bác sĩ Ruocco mất thêm
nửa giờ để điều trị cho Kate McTiernan. Cô tiêm vào ven bệnh nhân một liều
Librium. Vì Kate bị chấn thương nên cô phải đeo máy đo nhịp tim. Khi bác sĩ
xong việc thì cũng là lúc cô thực tập sinh thiếp đi trong giấc ngủ sâu hơn. Tối
nay, cô không thể cho chúng tôi biết bất cứ bí mật nào cả.

“Tôi thích công việc
của cô,” tôi thì thầm với bác sĩ Ruocco, “Cô làm tốt lắm.”

Maria Ruocco ra hiệu
cho tôi ra ngoài cùng cô. Hành lang bệnh viện gần như chìm vào bóng tối, nó khá
yên tĩnh, và trông cũng rùng rợn như các bệnh viện khác vào ban đêm. Tôi vẫn
không thôi nghĩ rằng Casanova có thể là bác sĩ tại Bệnh viện Đại học này. Hắn
thậm chí có thể đang ở bên trong bệnh viện, kể cả lúc tối muộn thế này.

“Chúng ta đã làm tất
cả những gì có thể cho cô ấy rồi, Alex ạ. Cứ để Librium phát huy tác dụng. Tôi
đếm thấy có ba đặc vụ FBI, cộng với hai cảnh sát Durham canh chừng cô bác sĩ
trẻ McTiernan khỏi con quỷ đêm nay rồi. Sao anh không quay trở lại khách sạn
ngủ một chút đi? Một ít Valium cho anh thì thế nào, thưa quý ngài?”

Tôi nói với Maria
Ruocco rằng tôi thích ngủ tại bệnh viện hơn. “Tôi không nghĩ Casanova sẽ đuổi
theo cô ấy đến đây, nhưng cũng không nói trước được. Vẫn có khả năng chứ.” Đặc
biệt nếu Casanova là bác sĩ địa phương, tôi nghĩ như vậy nhưng không nói với
Maria. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có cảm giác đó rồi. Có thể cô ấy
biết Naomi.

Bác sĩ Maria Ruocco
ngước lên nhìn tôi chăm chăm. Tôi cao hơn cô ta ít nhất ba mươi phân. Cô nói mà
mặt không biểu lộ cảm xúc gì. “Trông anh thì bình thường, nghe anh
nói chuyện đôi lúc cũng bình thường, nhưng đúng là anh điên rồi,” cô vừa nói
vừa cười. Đôi mắt xanh sáng hấp háy tinh nghịch.

“Hơn nữa, tôi còn có
vũ khí và khá nguy hiểm đấy,” tôi nói.

“Chúc ngủ ngon, tiến
sĩ Cross,” Maria Ruocco nói, đoạn gửi cho tôi một nụ hôn gió nhẹ nhàng.

“Chúc ngủ ngon, bác sĩ
Ruocco. Cảm ơn cô nữa.” Tôi cũng trao lại cho cô một nụ hôn gió khi cô bước dọc
hành lang.

Tôi đã có một đêm ngủ
chập chờn trên hai cái ghế chẳng lấy gì làm thoải mái kê sát nhau trong phòng
Kate McTiernan. Tôi đặt khẩu súng lục ổ quay trong lòng. Những giấc mơ dễ chịu,
tôi chắc chắn thế.

Chương 50

“Ông là ai? Ông
cái quái quỷ gì vậy, thưa ông?”

Một giọng nói lớn,
lanh lảnh đánh thức tôi dậy. Giọng nói rất gần. Ngay sát mặt tôi. Ngay lập tức,
tôi nhớ mình đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Tôi nhớ chính xác
mình đang ở trong bệnh viện. Tôi đang ở cùng Kate McTiernan, nhân chứng quan
trọng của chúng tôi.

“Tôi là cảnh sát,” tôi
nhẹ nhàng nói với hi vọng trấn an được cô bác sĩ thực tập bị chấn thương tâm
lý. “Tên tôi là Alex Cross. Cô đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Bây giờ
mọi việc đều ổn rồi.”

Đầu tiên, Kate
McTiernan nhìn như thể sắp khóc, nhưng rồi dường như cô ghìm lại được. Nhìn
cách cô tự kiểm soát cảm xúc như vậy giúp tôi hiểu làm thế nào cô đã thoát khỏi
Casanova và bàn tay hà bá. Trước mặt tôi là một phụ nữ kiên cường.

“Tôi đang ở trong bệnh
viện sao?” Giọng cô hơi líu ríu, nhưng ít nhất cũng nghe ra.

“Đúng vậy,” tôi nói,
đoạn giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài. “Cô an toàn rồi. Để tôi chạy
đi gọi bác sĩ. Tôi sẽ trở lại ngay thôi.”

Bác sĩ McTiernan tiếp
tục líu ríu trông hết sức tập trung.

“Chờ chút. Bản thân
tôi cũng bác sĩ. Cứ để tôi xem tình hình thế nào trước khi
chúng ta cho người khác vào đây. Chỉ cần cho tôi suy nghĩ thêm tẹo nữa. Anh là
cảnh sát ư?”

Tôi gật đầu. Tôi muốn
cố hết sức để làm cô thoải mái. Tôi muốn ôm cô, nắm tay cô, thể hiện sự che chở
nhưng không gây lo sợ, sau tất cả những gì cô chịu đựng trong những ngày qua.
Tôi cũng muốn hỏi cô hàng trăm câu hỏi quan trọng.

Kate McTiernan quay
đi. “Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê. Hay tất cả chỉ là một giấc mơ?”

“Không, không phải mơ
đâu. Hắn đã sử dụng một loại thuốc mạnh tên là Marinol.” Tôi nói với cô những
gì chúng tôi biết cho đến nay. Tôi thận trọng không làm Kate hoảng loạn.

“Đúng là tôi đã bị
ngấm thuốc.” Cô cố huýt sáo, và cũng tạo ra một âm thanh vui nhộn. Tôi thấy cô
bị mất một chiếc răng. Miệng cô trông hơi thô; môi sưng phồng lên, nhất là môi
trên.

Dù trông có vẻ kỳ
quặc, nhưng tôi thấy mình mỉm cười. “Chắc cô đã ở hành tinh Kỳ lạ một thời
gian. Cô quay về là tốt rồi.”

“Quay về là quá tốt
rồi,” cô thì thầm. Nước mắt ầng ậng. “Xin lỗi,” cô nói. “Tôi đã cố gắng rất
nhiều để không khóc ở nơi khủng khiếp ấy. Giờ tôi chỉ muốn khóc. Chắc tôi khóc
mất thôi.”

“Ồ, xin tự nhiên, cô
cứ khóc cho thỏa,” tôi cũng thì thầm. Bản thân tôi cũng không thể tiếp tục trò
chuyện hay kìm nổi nước mắt. Lồng ngực tôi bị bóp chặt. Tôi đến bên giường
bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Kate trong khi cô khóc.

“Nghe giọng thì anh
không phải người miền Nam.” Cuối cùng, Kate McTiernan lại nói. Cô đang cố gắng
kiềm chế cảm xúc. Điều đó khiến tôi thật ngạc nhiên.

“Thực sự thì tôi từ Washington, D.C đến.
Cháu gái tôi bị mất tích ở trường Luật Duke mười ngày trước đây. Đó là lý do
tại sao tôi xuống Bắc Carolina này. Tôi là thám tử.”

Cô dường như nhìn tôi lần đầu tiên. Xem
chừng cô bỗng nhớ ra một điều quan trọng. “Có những phụ nữ khác tại ngôi nhà
nơi tôi bị giam giữ. Chúng tôi không được phép nói chuyện. Casanova nghiêm khắc
cấm chúng tôi liên lạc với nhau, nhưng tôi đã phá vỡ quy tắc. Tôi đã nói chuyện
với một phụ nữ tên là Naomi…”

Tôi ngắt lời, không để cô nói hết câu.
“Cháu gái tôi tên là Naomi Cross,” tôi nói. “Con bé còn sống phải không? Con bé
ổn chứ?” Tim tôi như muốn nổ tung. “Nói tôi nghe những gì cô nhớ đi, Kate. Xin
cô.”

Giọng Kate McTiernan càng thêm xúc động.
“Tôi đã nói chuyện với một người tên Naomi. Tôi không nhớ họ cô ấy là gì. Tôi
cũng đã nói chuyện với một người tên Kristen. Thuốc ơi là thuốc. Ôi, Chúa ơi,
là cháu gái anh ư?... Bây giờ với tôi mọi thứ đều rất mơ hồ, mù mịt. Tôi rất
tiếc…” Giọng Kate chìm hẳn xuống như thể cô không thở được.

Tôi siết nhẹ tay cô. “Không, không. Cô cho
tôi nhiều hi vọng hơn những gì tôi có kể từ khi tôi xuống đây rồi.”

Đôi mắt Kate McTiernan đã bình tĩnh và
nghiêm nghị trở lại, nhìn tôi chăm chú. Cô dường như đang hồi tưởng những điều
khủng khiếp mà bản thân chỉ muốn quên đi. “Giờ tôi không nhớ được nhiều. Tôi
nghĩ Marinol có tác dụng phụ… Tôi nhớ rằng hắn định tiêm cho tôi thêm một mũi
nữa. Tôi đã đá hắn, làm hắn bị thương vừa đủ để mình chạy thoát. Ít nhất tôi nghĩ đó
là những gì đã xảy ra…

Có những rừng cây rậm rạp, rất rậm rạp.
Thông Carolina, rêu rủ xuống khắp mọi nơi… tôi nhớ, tôi thề có Chúa… ngôi nhà…
nơi nào đó mà chúng tôi bị giam giữ, đã biến mất. Ngôi nhà nơi chúng tôi bị
giam giữ đã biến mất trước mắt tôi.”

Kate McTiernan chậm rãi lắc mái tóc nâu
dài. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc. Cô có vẻ ngạc nhiên trước câu chuyện của chính
mình. “Đó là những gì tôi nhớ. Sao lại thế được? Sao một ngôi nhà có thể biến
mất cơ chứ?”

Tôi nhận thấy quá khứ đáng sợ mới đây lại
trở về trong cô. Tôi đang ở ngay bên cô. Tôi là người đầu tiên nghe câu chuyện
chạy trốn của cô, là người duy nhất đến thời điểm này được nghe nhân chứng của
chúng tôi nói chuyện.

Chương 51

Casanova vẫn còn bực mình và kích động mạnh
về việc để mất bác sĩ Kate McTiernan. Hắn cảm thấy bất an và thức trắng hàng
giờ liền. Hắn nằm lăn lộn trên giường. Việc này không có lợi. Việc này rất nguy
hiểm. Hắn đã phạm sai lầm đầu tiên.

Rồi ai đó thì thầm trong bóng tối.

“Anh có ổn không? Không sao chứ?”

Ban đầu giọng nói của người phụ nữ làm hắn
giật mình. Hắn vừa Casanova. Bây giờ hắn chuyển ngay sang
nhân cách một nhân cách khác: người chồng tốt.

Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đôi vai trần
của vợ. “Anh ổn mà. Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là đêm nay hơi khó ngủ tí
thôi.”

“Em nhận ra chứ. Sao mà không thấy cho
được? Anh lại muốn chứ gì.” Tiếng cười xen lẫn giọng nói ngái ngủ. Cô là người
tốt, và cô yêu hắn.

“Xin lỗi em,” Casanova thì thầm, hôn lên
vai vợ. Hắn vừa vuốt tóc cô vừa nghĩ về Kate McTiernan. Kate có mái tóc nâu dài
hơn nhiều.

Hắn tiếp tục vuốt tóc vợ, nhưng lại chìm
trong những suy nghĩ dằn vặt. Hắn thực sự không có ai nói chuyện, phải không?
Không còn nữa. Chắc chắn không phải quanh Bắc Carolina, ngay cả trong vành đai
Tam giác Nghiên cứu hoành tráng này.

Cuối cùng, hắn ra khỏi giường mà lê bước
xuống cầu thang. Hắn lẻn vào căn phòng nhỏ của mình, rồi khẽ đóng cửa, khóa
lại.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là ba giờ
sáng. Ở Los Angeles chắc khoảng mười hai giờ. Hắn gọi một cuộc điện thoại.

Thực ra thì Casanova có người để nói
chuyện. Một người duy nhất trên thế giới.

“Tôi đây,” hắn nói khi nghe giọng quen
thuộc trên điện thoại. “Tối nay tôi cảm thấy hơi điên điên. Tất nhiên là tôi
nghĩ tới anh.”

“Vậy anh có ý bảo cuộc sống của tôi bừa bãi
và điên điên dở dở sao?” Kẻ Lịch Thiệp cười thầm hỏi.

“Còn phải nói.” Casanova đã cảm thấy khá
hơn. Hắn có người để nói chuyện và chia sẻ bí mật. “Hôm qua tôi vừa có thêm một
người. Để tôi kể anh nghe về Anna Miller. Cô nàng ngon lắm, bạn tôi ạ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3