Đêm thao thức - Chương 12 - 13 - 14 - 15

Mười hai

Luke
choàng tỉnh giữa đêm đen.

Tiếng
trực thăng xạch-xạch-xạch vang vọng từ xa xăm lùi dần vào đêm đen cùng với
những mảnh vụn của cơn mơ vừa rồi.

Anh
từ từ ngồi dậy bên mép giường. Mồ hôi vã ra bết áo thun vào ngực và lưng anh.
Anh thấy bị kích thích; thấy tỉnh táo khác thường. Tất cả các giác quan cơ hồ
đã được lên dây cót sẵn sàng lâm trận.

Anh
quá rõ cảm giác này. Anh cũng biết phương thuốc hóa giải duy nhất là phải đi
loanh quanh đâu đó, làm tiêu tan bớt lượng adrenaline và buộc bản thân phải tập
trung vào một điều gì đó ngoài giấc mơ kia.

Lần
này giấc mơ thật kinh khủng. Anh trở lại những đường mòn nhỏ hẹp và ngõ ngách
tối đen của một bối cảnh đô thị đã trở thành phế tích từ trước khi Hoa Kỳ tồn
tại. Trong bóng tối nơi đó anh và đồng đội của mình tham gia một trận đánh sinh
tử theo chiến thuật ba chiều không gian, tức là kẻ thù có thể hiện diện bất cứ
nơi đâu - trên đầu, sau lưng, trước mặt hoặc thậm chí bên trong một mê cung các
đường hầm ngay bên dưới chân. Chẳng có nơi nào an toàn, không một chỗ nào để
nghỉ ngơi dù chỉ trong một hai giờ ngắn ngủi đủ cho các giác quan đã làm việc
quá sức của ta được hồi phục. Cách duy nhất để sống còn là phải luôn luôn đề
cao cảnh giác và tỉnh thức.

Đừng
dây vào đó. Hãy tập trung vào một thứ khác. Mày biết cách mà. Hãy để đầu óc
mình bận rộn với những suy nghĩ khác.

Anh
ấn cái nút nhỏ xíu ở cạnh bên mặt đồng hồ của mình để xem giờ. Trong vầng sáng
xanh lục le lói đủ soi rọi mấy con số điện tử, anh nhìn thấy đã một giờ kém
mười.

Luke
đứng dậy nhưng không bật đèn ngủ cạnh giường. Anh không muốn đánh thức Jason
đang say ngủ trên chiếc ghế sofa ở phòng trước. Anh bước đến cửa sổ vén màn
nhìn ra ngoài.

Ánh
trăng đêm bàng bạc lấp lánh trên mặt hồ. Đèn đã tắt ở cabin Maxine cho bọn nhóc
mê rock thuê. Nhưng mọi cửa sổ ở cabin của Irene vẫn còn sáng trưng.

Anh
biết rõ mình cần làm gì để giải phóng bớt mớ năng lượng dư thừa đang sôi sục
bên trong người. Nhưng anh cũng biết khá rõ việc chủ nhà nghỉ tán tỉnh khách nữ
là đi ngược lại với các điều lệ.

Quỷ
tha ma bắt cái ngành nghề ngu si với mớ luật lệ như thế.

Anh
bước qua khoảng không gian nhỏ tới cái bàn gỗ cũ kĩ đặt sát tường và bật laptop
lên. Có lẽ tập trung vào Dự án sẽ giúp giải phóng bộ não của anh khỏi dư âm của
giấc mơ. Rốt cuộc đó chẳng phải là lý do anh tạo ra Dự án hay sao. Nói một cách
đơn giản nhất, chiến lược là thay thế nỗi ám ảnh này bằng một ám ảnh khác. Về
mặt lý thuyết nghe có vẻ hay, và trong nhiều đêm cách này cũng thực sự hữu
hiệu.

Màn
hình máy tính nhấp nháy tỏa sáng chờ đợi. Anh mở tập tin và lướt con trỏ xuống
đến chương đang viết dở dang tuần rồi.

Thình
lình tiếng máy êm êm của một chiếc xe nhỏ đang chạy chầm chậm ngắt ngang dòng
suy nghĩ của anh. Luke dừng tay gõ phím lắng nghe chăm chú. Nếu bọn nhóc ở
cabin số Sáu lái xe vào thị trấn tìm trò tiêu khiển thì chúng sẽ thất vọng não
nề cho xem. Harry’s Hang-Out giờ này đã
đóng cửa còn đâu.

Anh chờ đợi, nhưng không có ánh
đèn nào xuyên qua màn đêm. Là ai đang lái xe ra phía đường lớn thì người này
cũng không bật đèn.

“Mẹ kiếp.” Anh bật dậy vơ lấy
cái quần jean vắt ở lưng ghế. “Lại là cô ta nữa rồi.”

Anh
vội vã tròng quần jean vào, giật chiếc áo sơ mi tối màu khỏi móc, xỏ chân vào
đôi giày chạy bộ rồi chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Jason
ngẩng đầu dậy khi anh đi ngang qua ghế sofa.

“Anh
đi đâu giờ này vậy?” Cậu ta lúng búng với giọng ngái ngủ.

“Ra
ngoài.”

“Ừ
hén.” Jason thả người xuống gối. “Khi nhìn thấy món bánh mì bắp thì em biết
ngay anh đi đời rồi mà.”

Mười ba

Nàng
ghét cái suy nghĩ phải trở lại căn nhà ấy, nhất là vào giờ này.

Dừng
chân giữa vùng bóng tối đang nuốt chửng các bậc cấp bên ngoài phòng dụng cụ,
Irene lấy chìa khóa ra khỏi túi áo khoác. Nàng có mang theo đèn pin nhưng không
dám bật lên cho tới khi vào trong nhà. Nàng cũng cẩn thận đậu xe khuất tầm mắt
ở đầu đường.

Tối
nay nàng không muốn bị bắt gặp đang lảng vảng gần ngôi nhà nghỉ mát của gia
đình Webb. Những gì nàng sắp sửa làm có thể bị khép tội danh xâm nhập gia cư
bất hợp pháp, nàng bụng bảo dạ. Sam McPherson đã không vừa ý với nàng rồi. Nàng
cũng chẳng muốn tặng không cho anh ta lý do để trục xuất nàng ra khỏi thị trấn
này.

Một
làn gió ma quái luồn qua hàng cây. Bên trong ngôi nhà chìm đắm trong màn đêm và
bóng tối. Khác với đêm rồi, không có ngọn đèn nào bật ở phòng trước.

Nàng
mở khóa cửa, thả chìa khóa lại vào túi áo, nín thở bước vào bóng tối đen kịt
của căn phòng dụng cụ. Nhanh chóng đóng cửa lại, nàng lấy ra chiếc đèn pin bé
xíu bằng cây bút bật lên.

Irene
chỉ thở lại được khi tia sáng mỏng dính xuyên qua màn đêm.

Nàng
thận trọng di chuyển qua hành lang đến cầu thang dẫn từ phòng khách và phòng ăn
lên lầu. Bóng đêm bên dưới cầu thang đặc quánh. Nàng mất một khắc để nhận ra ai
đó đã kéo rèm che các cửa sổ cao từ trần tới sàn sau khi người ta chuyển thi
thể của Pamela đi. Chắc là Sam rồi, nàng nghĩ. Mục đích của anh ta rõ ràng là
để ngăn chặn mấy kẻ tò mò bệnh hoạn, nhưng cũng nhờ thế mà nàng không phải lo
có ai đi ngang qua sẽ thấy được tia sáng từ đèn pin của nàng.

Nàng
thấy choáng đến kỳ cục khi nhận ra mọi vật trong nhà đêm nay thật trật tự đẹp
đẽ bình thường như trong tạp chí Nhà & Vườn. Đáng lẽ ở đây phải phảng phất
cảm giác vừa có một người chết chứ. Nhưng cái chết của Pamela không liên quan
đến bạo lực công khai hoặc máu me gì cả, nàng tự nhủ, chỉ có thuốc và rượu
thôi.

Rượu
và thuốc. Một trong những phương thức tự sát cổ điển. Nhỡ nàng sai và mọi người
khác đúng thì sao nhỉ? Nhỡ Pamela tử vong do quá liều, vô tình hay không vô
tình thì sao nào?

Thôi
được, thì cứ gọi tôi là học thuyết gia âm mưu đi.

Nàng
không luẩn quẩn ở tầng dưới. Nếu Pamela có cất giấu bất kỳ bí mật nào trước khi
chết thì hẳn nó phải ở trong phòng ngủ của cô.

Suốt
mùa hè nàng và Pamela thân thiết với nhau, nàng đã thông thuộc căn phòng của
Pamela như thể của mình. Nàng đã ở tầng trên căn nhà này hàng giờ nghe những
bản nhạc mới nhất, bàn luận về các cậu trai và đọc hằng hà sa số các tạp chí
buôn chuyện thời trang và ngôi sao nổi tiếng.

Nàng
leo các bậc thang dẫn lên lầu hai, đi đến căn phòng Pamela từng sử dụng hồi còn
thiếu nữ. Cánh cửa chỉ khép hờ.

Mười
bảy năm trước thì đã không như thế này rồi. Pamela luôn có lý do chính đáng để
đóng cửa phòng suốt ngày. Cô có hàng tá thứ để giấu cha và người quản gia, bao
gồm cả thuốc ngừa thai, bao cao su và những gói bí ẩn cô dùng để chứa thứ ma
túy tinh lọc mua từ các tay buôn lảng vảng quanh khu trường nội trú danh giá.

Pamela
rất tự hào về ngăn chứa bí mật mà cô tự tạo ra để cất giữ kho tàng của mình -
thực tế, cô tự hào đến nỗi ngày ấy, sau khi bắt Irene phải thề độc tuyệt đối
giữ bí mật, cô đã chỉ cho nàng xem.

Cảm
giác hi vọng cuộn trào trong Irene khi nàng bước vào phòng. Chính ký ức về nơi
giấu đồ bí mật của Pamela đã kéo nàng trở lại đây đêm nay. Cơ may tì được thứ
gì trong ấy để có thể cho ra lời lý giải hoặc một manh mối cơ hồ rất mong manh,
nhưng đấy là nơi khởi điểm.

Rèm
và mành cũng được kéo xuống che phủ căn phòng này. Thở phào vì khỏi phải quá
cẩn trọng với ánh sáng từ cây đèn pin, nàng nhanh chóng lia đèn một lượt khắp
gian phòng.

Cơn
choáng váng đánh bật nỗi mong chờ mà nàng đang cảm thấy nãy giờ. Cảm giác ngờ
ngợ như đã gặp cảnh này trong quá khứ khiến một luồng ớn lạnh đen tối sắc lẻm
khuấy đảo toàn bộ dây thần kinh của nàng.

Chẳng
có gì thay đổi.

Lấy
lại bình tĩnh, Irene bước chầm chậm vào phòng. Đúng là tầng trệt không được
trang hoàng lại, nhưng dù gì thì nó cũng luôn được bài trí theo phong cách của
người trưởng thành. Thậm chí mười bảy năm trước, căn phòng trang trí theo tông
màu hồng-trắng của Pamela cũng đã khiến nàng ngạc nhiên bởi nó quá đỗi ngọt
ngào, ngây thơ để có thể tương xứng với một Pamela trần tục và tinh tế. Tối
nay, chiếc giường màn che trướng phủ với chăn ga bồng bềnh và những chiếc gối
xa tanh màu hồng trông hết sức kỳ khôi.

Lại
thêm một trường hợp thời gian ngưng đọng, nàng nghĩ thầm. Khó có thể tin được
rằng căn phòng này chưa từng được trang trí lại. Chắc chắn Pamela phải cần nó
cho khách của mình mỗi khi cô đưa bạn bè về nghỉ bên hồ này chứ.

Tội
nghiệp Pamela. Phải chăng cô ấy quyến luyến tuổi thơ đến nỗi không chịu thay
đổi căn phòng ngủ cũ? Dường như điều đó không giống với Pamela mấy. Cô luôn là
người ưa mạo hiểm; luôn phấn khích trong những chuyện bị cấm kỵ. Và cô yêu
thích thời trang.

Nhưng
Pamela cũng là một cô bé mất mẹ khi chỉ mới năm tuổi, Irene tự nhủ. Có lẽ một
phần nào đó trong cô ấy đã cố bấu víu những mảnh vụn ký ức gắn liền với căn
phòng này.

Thật
có lắm điều nàng chẳng bao giờ hiểu được về Pamela, Irene nghĩ. Nàng thậm chí
còn không biết vì sao Pamela lại chọn nàng làm bạn thân mùa hè xa xưa ấy. Lúc
đó nàng chẳng mảy may thắc mắc về cái sự may mắn của mình. Chìm đắm trong vùng
sáng phản chiếu bởi ánh hào quang nguy hiểm lấp lánh của Pamela là đã quá đủ
rồi; quá đủ để vờ như nàng cũng là một cô bé hư nốt. Nhưng từ sâu thẳm, nàng
cũng thường tự vấn liệu Pamela đã nhìn thấy ở mình điểm gì.

Nàng
băng ngang qua phòng đến chiếc giường cổ tích, chọn lấy một trong những chiếc
gối xa tanh màu hồng đặt lên tủ kê đầu giường. Nàng kê đèn pin lên chiếc gối
sao cho ánh sáng chiếu thẳng vào công tắc đèn trên tường.

Thò
tay vào túi, nàng lấy ra một cái tuốc vít mang theo sẵn. Rất cẩn thận, nàng đưa
đầu vít vào một trong những con ốc đính bảng công tắc đèn lên tường.

Lời
Pamela trong đêm cô chỉ cho nàng chỗ cất giấu bí mật của mình vang vọng trong
trí Irene khi nàng vặn vít.

“Trò
này là của bọn con trai, giấu đồ trên tường đằng sau công tắc đèn. Chẳng ai
tưởng tượng được một cô gái lại làm điều đó.”

Chắc
chắn chẳng phải loại con gái sống trong căn phòng màu trắng-hồng như của công
chúa thế này, Irene hồi tưởng khi mở con ốc thứ hai.

Nàng
đặt tấm bảng và các con ốc lên bàn rồi tiếp tục vặn hai con ốc bắt dính cái
công tắc. Một lát sau nàng đã có thể tháo nó ra khỏi tường.

Mạch
đập dồn, nàng cầm lấy đèn pin chiếu vào hộp ổ cắm.

Ánh
sáng phản chiếu lên một vật bằng đồng. Nàng gần như nghẹn thở khi phát hiện
mình đang nhìn vào một chiếc chìa khóa.

Nàng
với tay lấy ra vật nhỏ xíu mình vừa phát hiện. Khi giơ nó lên sát ánh đèn để
nhìn kỹ hơn thì nàng thất vọng vì nó trông giống như một cái chìa khóa nhà bình
thường.

Tại
sao Pamela lại giấu một cái chìa khóa nhà dự phòng trong hộc chứa bí mật của
mình vậy nhỉ?

Nàng
bỏ chìa khóa vào túi áo rồi với lấy tấm bảng công tắc đèn.

Đương
lúc siết con ốc cuối cùng trên bảng công tắc thì nàng bỗng nghe tiếng cửa mở ở
tầng dưới.

Máu
trong mạch nàng thoắt đông cứng.

Nàng
không còn ở trong căn nhà này một mình nữa rồi.

Mười bốn

Âm
thanh hầu như không thành tiếng khi chiếc tuốc vít rơi xuống tấm thảm trắng dày
êm dưới chân đã phá vỡ trạng thái đờ đẫn vì sợ của nàng.

Cuối
cùng Irene cũng nhớ ra là mình phải thở.

Trong
bóng đêm bên dưới, các tấm lót sàn kêu cót két. Có ai đó đang di chuyển quanh
nhà. Kẻ đột nhập không bật bất kỳ một cái đèn nào lên.

Trộm
ư? Xem ra đó là lời giải chích hợp lý nhất. Một tên du thủ du thực nào đó trong
vùng quyết định thử thời vận ở căn nhà của một phụ nữ vừa mới chết.

Nàng
nghe thấy tiếng bước chân trong khu vực tiền sảnh. Dù bên dưới kia có là ai,
hắn cũng không có ý giữ im lặng. Nàng thầm cầu mong điều này có nghĩa hắn không
biết còn có người khác trong nhà. Nhưng nếu hắn lục tìm tiền bạc và đồ đạc quý
giá, chẳng chóng thì chày hắn cũng sẽ lên tới trên này.

Nàng
phải thoát ra trước khi hắn phát giác. Người ta thường bị giết khi đối đầu với
bọn trộm. Đôi khi nàng cũng thắc mắc liệu có phải điều tương tự đã xảy đến với
bố mẹ nàng chăng.

Nàng
cố nén cơn hoảng loạn chực chờ bóp nghẹn cổ, gắng hết sức để tập trung. Lối
thoát duy nhất từ tầng trên này là cầu chang, đầu kia cầu thang kết thúc lồ lộ
ở khu vực phòng ăn và phòng khách. Bất cử kẻ nào đang ở tầng dưới chắc chắn sẽ
bắt gặp nàng nếu nàng cố thoát ra theo lối đó.

Nàng
nhận ra cây đèn pin vẫn còn đang phát sáng. Nàng cuống cuồng tắt đèn đi, để rồi
phải tìm cách chống trả nỗi sợ hãi không tránh khỏi đang bủa vây nàng cùng với
đêm đen.

Nàng
quỳ xuống quờ quạng nhặt chiếc tuốc vít khi nãy đánh rơi. Khi những ngón tay
run rẩy của nàng chạm đến chiếc cán nhựa cứng thì nàng cảm nhận rõ một đợt
andrenaline rần rật không lý giải được. Chiếc tuốc vít này xem ra chẳng nhiều
nhặn gì, nhưng nó là thứ duy nhất nàng có trong tay làm vũ khí.

Đừng
nghĩ như thế. Mày không thể chạm trán tay đôi ở đây được. Cần phải hành xử thông
minh và ẩn nấp ở đây cho tới khi cái kẻ bên dưới kia làm xong những gì hắn đến
đây để làm.

Nàng
nghĩ mình đang có một lợi thế lớn. Nàng biết rõ cách bài trí của căn nhà này.
Phòng ngủ của Pamela chẳng khác nào một cái bẫy. Chẳng có chỗ nào để ẩn nấp.

Tin
tốt lành là toàn bộ tầng trên đều được trải thảm, và tên nào đang ở dưới kia
cũng đang gây ra thật lắm tiếng ồn. Nếu cẩn thận, nàng có thể di chuyển trên
này mà không đánh động hắn.

Nàng
tháo đôi giày ra. Một tay giữ giày, nàng nhón gót đi ra cửa phòng ngủ.

Nhờ
một loạt tiếng bước chân ồn ã ở tầng dưới kia át đi, nàng có thể đi qua một căn
phòng ngủ dành cho khách và phòng tắm.

Nàng
dừng lại khi đến được đầu cầu thang, áp sát lưng vào tường và đánh liều ngó qua
góc tường.

Tia
đèn pin xuyên qua màn đêm chĩa thẳng vào chân cầu thang, nhưng nàng không thể
nhìn thấy dáng dấp của kẻ đang cầm đèn. Nỗi sợ hãi tột cùng đang bóp nghẹt ruột
gan nàng.

Khi
nghe thấy một loạt tiếng bước chân trên nền bếp lát gạch, nàng di chuyển đến
phòng ngủ chính.

Rèm
cửa của căn phòng này đang mở. Ánh trăng xuyên qua cửa kính lùa, chiếu trên mặt
thảm nhàn nhạt. Nàng có thể nhìn rõ dãy lan can của hàng hiên nhìn ra hồ.

Hàng
hiên này là mục tiêu của nàng. Nó tạo thành mái che khu vực ăn sáng ở tầng
trệt. Không có cầu thang dẫn xuống dưới, nhưng nếu nàng có thể ra đó mà không
đánh động kẻ đột nhập, nàng có thể nép bên dưới bóng của mái che cho đến khi
hắn bỏ đi.

Nàng
bước khẽ khàng trên thảm, cố gắng canh sao cho mỗi bước chân khớp với tiếng
động ở bên dưới.

Khi
đến tới cửa lùa, nàng nhẹ nhàng mở khóa nhưng chợt khựng lại.


tiếng một vật bằng kim loại kêu loảng xoảng trong khu vực gần nhà bếp.

Sẽ
chẳng có cơ hội nào tốt hơn thế được, nàng quả quyết. Nàng đẩy cửa và bước ra
ngoài hàng hiên.

Nhẹ
nhàng đóng cửa lùa lại, nàng di chuyển đến vùng tối của một cái tủ chứa cao mà
gia đình Webb dùng để bảo vệ đồ đạc ở hàng hiên trong suốt mùa đông.

Một
chốc sau ánh đèn quét qua bên trong phòng ngủ chính. Kẻ đột nhập đã lên đến
tầng trên.

Gần
như ngay lập tức, ánh đèn biến mất. Kẻ đột nhập đã rời phòng ngủ chính và tiến
đến phòng ngủ cũ của Pamela.

Nàng
không hề cảm nhận có sự hiện diện của một người khác ở hàng hiên cho tới khi
một bàn tay đàn ông bịt miệng nàng lại. Những ngón tay mạnh mẽ khóa bàn tay
nàng đang nắm chặt chiếc tuốc vít, tước vũ khí của nàng chỉ bằng một cú vặn có
tay uy lực.

“Tôi
đây,” Luke nói vào tai nàng. “Đừng hoảng.”

Mười lăm

Tất cả những gì nàng có thể làm là cố hết sức để nhũn ra thành bùn nhão vì nhẹ người. Thật quá sức chịu đựng, nàng tự nhủ. Tối nay mà thêm một cú sốc nữa thì nàng sẽ bại não mất. Cơ thể con người ta chỉ có thể chứa đến chừng ấy lượng adrenaline là cùng.

Luke vòng tay qua người nàng. Anh tóm lấy tay nắm cửa.

Irene bất giác hiểu ra anh định xông vào nhà đối đầu với kẻ đột nhập. Lại thêm một liều hoảng loạn thốc thẳng vào hệ thống thần kinh đã quá tải của nàng.

Nàng vung cả hai tay chộp lấy anh.

Luke khựng lại. Dưới ánh trăng Irene trông thấy anh khẽ quay đầu sang phía nàng, ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng cố ngăn anh lại.

“Anh điên à?” Nàng vừa nói không thành tiếng vừa giằng tay anh mạnh hơn.

Một lần nữa anh lại kề miệng sát tai nàng. “Ở yên đây.”

Không. Nàng chỉ muốn gào thật lớn như thế. Nhưng kiểu đàn ông như Luke thường không đáp lại phương thức tiếp cận bằng tình cảm.

Thế là thay vào đó nàng lại thì thào, “Súng,” để đánh vào khía cạnh lý trí. Súng, nghĩa là dù kẻ trong ấy là ai thì biết đâu hắn lại có súng, nàng câm lặng nói thêm.

Luke vỗ vỗ vai nàng theo cách rõ là có ý định trấn an. Nhưng theo thiển ý của nàng thì hành động ấy chẳng khác nào một kiểu bề trên kẻ cả.

Khi nàng không chịu thả tay anh ra, Luke có vẻ hơi bực mình. Anh gỡ từng ngón tay nàng ra rồi lanh lẹ mở cửa.

Mùi kerosene không lẫn vào đâu được ùa ra khe cửa mở.

Irene nghĩ mình nghe thấy Luke thì thào tiếng gì đó nghe rất giống như là “chết tiệt,” nhưng nàng cũng không chắc lắm vì anh di chuyển quá nhanh.

Anh đóng cửa lại, vồ lấy cánh tay Irene mà kéo mạnh nàng về phía lan can hàng hiên.

Khi nàng hiểu ra anh định làm gì thì đã quá trễ.

Irene cố gắng bình tĩnh trước kế hoạch này. Vài mảnh xương gãy thì sẽ phiền phức đấy, nhưng phương án này chiến thắng áp đảo lựa chọn còn lại.

“Không sao đâu, tôi vừa tới đây theo lối ấy,” Luke thì thào. “Nắm chặt hai cổ tay tôi này. Trèo qua bên kia đi. Tôi sẽ hạ cô xuống thấp hết sức. Dưới kia chỉ toàn là cỏ và bụi cây không thôi. Hạ cánh êm đẹp, bảo đảm đấy.”

“Ừ phải rồi.” Nàng nhìn qua bên kia thanh rào chắn. Quang cảnh này nhắc cho nàng nhớ cái lần nàng thu hết can đảm leo lên ván nhảy cầu trong hồ bơi. Chỉ cần nhìn qua một lần vào khoảng rơi thật xa xuống mặt nước là nàng leo xuống ngay lập tức. “Thế còn anh thì sao?”

“Tin tôi đi, tôi sẽ theo ngay sau cô thôi. Tôi không biết tên khốn kia đang tẩm toàn bộ ngôi nhà bằng chất gì nhưng chắc chắn là để cháy cho nhanh hơn đấy. Đến khi hắn châm ngòi thì nơi này sẽ nổ tung như bom ngay. Này cô, di chuyển nào.”

Vừa khi hai bàn tay anh siết chặt cổ tay mình, Irene thấy vững dạ ngay. Những ngón tay anh như gọng kềm sắt thép. Anh sẽ không để cho nàng ngã.

Irene vụng về leo qua bên kia thanh rào chắn rồi bỗng thấy mình đung đưa chân cách mặt đất bên dưới một khoảng. Luke thả tay nàng ra. Nàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt cỏ, loạng choạng rồi ngã ngồi thật mạnh xuống đất.

Cũng chẳng tệ lắm nhỉ, nàng thầm nghĩ, lồm cồm đứng dậy phủi phủi hai tay.

Ngay khi nàng nhìn lên thì Luke đã vắt mình qua bên kia lan can. Anh lửng lơ trên đấy một chốc, một chân lần tìm đến mép khung cửa sổ của góc phòng điểm tâm rồi thoải mái phốc xuống đất. Irene nhận ra thoạt đầu anh leo lên được hàng hiên là nhờ mép cửa sổ ấy. Ôi đám đàn ông và sức mạnh từ phần thân trên của họ.

Luke chộp lấy tay nàng. “Chạy mau.”

Họ lao mình vào rừng cây.

Tiếng rền nghèn nghẹt của một đoàn tàu chở hàng từ xa vọng lại xé tan đêm tối.

Chỉ có điều là vùng lân cận Dunsley đây chẳng có đường tàu nào cả, Irene thầm nghĩ.

Nàng không cần phải nghe thấy tiếng ngọn lửa phừng phừng hay cảm nhận được làn sóng nhiệt sau lưng để biết được chuyện gì đã xảy ra. Kẻ đột nhập đã châm ngòi cho cơn bão lửa rồi.

Luke lôi nàng dừng phắt lại.

“Đứng lại đây,” anh bảo. “Có mang theo điện thoại không?”

“Có, nhưng mà...”

“Gọi 9-1-1 đi.” Anh quay mình tính bước.

“Trời đất ạ, anh định đi đâu thế?” Irene gọi với sau lưng

“Đi xem thử tôi có tìm thấy thằng khốn đó không. Hắn đi bộ đến đây, như chúng ta thôi. Chắc là đậu xe đâu đó ngoài đường lộ. Biết đâu tôi có thể bắt kịp hắn.”

“Này Luke, nói thật nhé, tôi nghĩ đấy là ý kiến rất không hay đấy.”

Nhưng nàng chỉ đang nói chuyện với trời đêm. Luke đã hòa mình vào bóng tối.

Cửa kính nổ tung. Irene đứng lặng quan sát khi ngọn lửa nhấn chìm căn nhà với tốc độ chóng mặt. Nàng rút phắt điện thoại ra khỏi túi áo và bấm gọi số cấp cứu khẩn cấp.

Đâu đó xa xa có tiếng động cơ thuyền máy rồ lên bỏ đi. Vậy là nàng biết Luke sẽ không thể nào bắt kịp kẻ phóng hỏa. Tên đột nhập này không bỏ trốn bằng xe. Hắn đã đến đây bằng thuyền.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3