Bích Huyết Tẩy Ngân Thương - Chương 14 - 15

Hồi 14. Tuyệt Nhân Tuyệt Sự

Lần
đầu tiên Mã Như Long nhìn thấy Du Ngũ, ông ta đang chiên đậu hủ. Trên đời này
chẳng thiếu gì người chiên đậu hủ, chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi Giang
Nam Du Ngũ đích thân xuống bếp nấu ăn thì đó là chuyện khiến người lấy làm lạ.
Nơi này là chỗ khám xét tử thi, không phải quán ăn, cũng chẳng phải nhà bếp.

-
Nếu ngươi đoán được ông ta đang làm gì, ta phục ngươi ngay.

-
Ta không cần cô bội phục ta, nhưng ta không đoán được.

-
Ông ta đang chải tóc.

Chải
tóc cũng không phải chuyện lạ, ngay cả Giang Nam Du Ngũ cũng phải chải tóc như
bất cứ ai khác. Nhưng điều lạ là y đang chải tóc cho người khác, một lão bà già
đến mức răng rụng gần hết.

Trong
căn phòng đối diện, đèn đã lên không biết từ lúc nào. Lão bà đang ngồi dưới ánh
đèn, mình mặc áo đỏ, kiểu áo đỏ có thêu hoa như áo của tân nương. Một chân của
lão bà đưa ra, chân mang giày thêu màu đỏ. Nếp nhăn trên mặt lão bà đầy chi
chít hơn cả bàn cờ, răng rụng gần hết, trông còn ít hơn hàm răng của trẻ một
tuổi, thế nhưng cả đầu tóc lại đen lánh, mềm mại như lụa.

Thật
không ngờ được Du Ngũ lại chải tóc cho một lão bà. Động tác chải tóc của ông
cũng giống như lúc chiên đậu hủ, trông rất thanh tao ưu mỹ, bất kể trong tay
ông là cái xẻng hay là cái lược, ông vẫn là một Giang Nam Du Ngũ độc nhất vô
nhị.

Tuy
Mã Như Long không hiểu tại sao Du Ngũ lại chải tóc cho lão bà, cũng không nghĩ
ra tại sao Đại Uyển lại dẫn y đến xem, nhưng dần dần bất giác y cũng nhìn đến
xuất thần. Du Ngũ hầu như không để ý cả hai bước vào lúc nào, bởi y bất luận
làm chuyện gì cũng đều chuyên tâm thành ý mà làm, do đó chuyện y làm hay hơn
người khác nhiều.

Lúc
này Du Ngũ dùng một cây trâm gỗ đen cài búi tóc của lão bà, và đứng ngắm kiệt
tác của mình. Đích thực là một kiệt tác, Mã Như Long không khỏi thừa nhận điểm
này, vì lão bà trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Mắt bà nãy giờ vẫn nhắm, nhưng vẻ
mặt như đang biểu lộ mình đang thưởng thức những động tác vuốt ve của tình
nhân.

-
Không ai bằng ngươi được, tuyệt đối không ai so được với ngươi.

Giọng
của lão bà cũng đã già, nhưng vẫn nghe ra được chút ngọt ngào nũng nịu của thời
còn trẻ. Lão bà thở dài nho nhỏ:

-
Ngươi chỉ cần có võ công bằng phân nửa bản lĩnh chải tóc của ngươi, thì đã là
vô địch thiên hạ.

Du
Ngũ mỉm cười:

-
May mà tại hạ không muốn làm thiên hạ vô địch.

-
Tại sao không?

-
Bởi vì nếu mình thực sự là vô địch thiên hạ, thì cuộc sống hẳn sẽ rất chán
ngán.

Lão
bà cũng phá cười lớn:

-
Ta thích ngươi, thật là thích ngươi, cho dù nếu ngươi không giúp ta chải đầu,
ta vẫn sẽ giúp ngươi làm chuyện này.

Lão
bà này là ai? Du Ngũ muốn tìm bà làm để làm gì? Lòng hiếu kỳ của Mã Như Long
lại nổi lên, nhưng Đại Uyển lại kéo y đi chỗ khác.

-
Bây giờ hẳn là ngươi càng thấy rối mù hơn, bởi ngươi chẳng biết ta muốn làm trò
gì.

-
Cô còn định làm gì nữa? Lần này đi gặp ai?

Đại
Uyển đáp:

-
Đi xem hình một người vẽ trên giấy. Dù cho ngươi có thông minh gấp trăm lần bây
giờ, thì ngươi cũng không thể nào đoán được người này là ai.

Căn
phòng kế bên đã được thắp đèn, trên tường có treo một bức họa, vẽ hình một
người tuổi trung niên, tướng mạo rất trung thực và tầm thường.


Như Long chưa bao giờ gặp qua người này, dù có thấy qua cũng sẽ quên đi rất
mau.

Loại
người này vốn không đáng để kẻ khác nhớ trong lòng, mà cũng không dễ làm cho
người ta nhớ.

-
Y họ Trương, nguyên tên là Trương Vinh Phát, là một người hết sức trung hậu
thành thật, có mở một tiệm tạp hóa nhỏ trong thành, người đứng quầy cho y cũng
là một kẻ khá thành thật.

Đại
Uyển giới thiệu người trong bức họa:

-
Năm nay y bốn mươi bốn tuổi, thuộc tuổi hợi, năm mười chín tuổi y đã thành
thân, vợ y tên Quế Chi, vừa dễ giận lại hay bệnh, không thể sinh con, do đó
càng buồn bực bệnh thêm.

Gần
đây Quế Chi bệnh đến mức không ra khỏi giường nổi, đến miếng ăn lão Trương cũng
phải đút cho bà ta, nên bà rất bực bội gắt gỏng, đến mức hàng xóm hai bên đều
không chịu nổi.

Đại
Uyển bỗng ngưng lại, hỏi Mã Như Long:

-
Ngươi có nghe rõ chưa?


Như Long nghe rất rõ, song cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao Đại Uyển dắt
đến xem bức tranh này, lại giới thiệu người trong tranh cho y nghe một cách
tường tận như vậy.


Như Long không dằn được phải hỏi:

-
Chẳng lẽ người này có liên hệ đến ta?

-
Có một chút.

-
Ta làm sao có liên hệ đến người này?

-
Bởi vì người này chính là ngươi.

Đại
Uyển không tỏ vẻ nói giỡn chơi chút nào:

-
Ngươi chính là y, y chính là ngươi!


Như Long cảm thấy thật buồn cười, muốn cười đến rớt răng. Nhưng y không cười
được, bởi y nhận thấy Đại Uyển không phải đang nói chơi, cũng không phải điên
rồ.

Mã Như Long cố ý hỏi:

-
Tên Trương Vinh Phát này là ta?

-
Đúng vậy.

-
Y nhìn không giống ta chút nào.

-
Nhưng ngươi sắp biến thành giống như y, hết sức giống, thậm chí có thể nói là
giống hoàn toàn.

-
Rất tiếc ta không biết cách biến.

-
Ngươi không biết biến hóa, nhưng có người sẽ giúp ngươi biến.

Đại
Uyển bỗng hỏi Mã Như Long:

-
Ngươi có biết Du Ngũ tại sao lại chải tóc cho vị đại tiểu thư kia không?


Như Long đáp:

-
Vị đại tiểu thư này hình như chẳng phải đại tiểu thư nữa, giống như lão bà thì
đúng hơn.

Đại
Uyển không đồng ý:

-
Bà không phải là lão bà, mà là đại tiểu thư, có những người dù sống đến một
trăm mấy chục tuổi cũng vẫn là đại tiểu thư.

-
Bà ta là loại người đó?

Đại
Uyển đáp:

-
Chắc chắn như thế, nếu bà không phải loại người đó thì trên thế gian này cũng
không có loại người đó.

-
Vì sao?

-
Bởi vì bà họ Ngọc.


Như Long bỗng nghĩ ra một người:

-
Bà có liên quan gì với vị Ngọc đại tiểu thư của sáu mươi năm trước chăng?

Đại
Uyển nói:

-
Bà ta chính là vị Ngọc đại tiểu thư đó, là "Linh Lung Ngọc Thủ" Ngọc
Linh Lung.

Hồi 15. Linh Lung Ngọc Thủ

Sáu
mươi năm trước, trong giang hồ có ba đôi tay nổi danh nhất, đó là Vô Tình Thiết
Thủ, Thần Thâu Diệu Thủ, Linh Lung Ngọc Thủ. Bàn tay Thiết Thủ Vô Tình chưa
từng bỏ qua bất cứ một người không đáng tha. Diệu Thủ Thần Thâu có thể trộm
những vật người khác không thể đánh cắp được. Ngọc Thủ Linh Lung thần kỳ xảo
diệu, không ai biết rõ đôi tay đó có thể làm bao nhiêu chuyện kỳ lạ, nhưng mỗi
người đều biết bất kỳ ai trải qua nửa giờ dưới đôi tay ấy, sẽ biến thành một
người khác hoàn toàn.


Như Long rốt cuộc đã hiểu:

-
Du Ngũ chải tóc cho bà, là để nhờ bà hóa trang cho ta, cải biến dung mạo thành
Trương Vinh Phát.

-
Đúng vậy.

-
Cô và Du Ngũ chọn nơi này để làm việc, vì người trong giang hồ quyết chẳng đặt
chân đến đây.

-
Đúng.

-
Những quân hầu kia đều giả như không thấy chúng ta, là vì họ đã từng có việc
nhờ Du Ngũ, nên không thể không đáp ứng yêu cầu của Du Ngũ.

-
Đúng.

-
Ta đã bị mọi người xem là một ác đồ có lòng dạ và thủ đoạn hiểm độc, bị bức đến
không còn đường nào dung thân, cho nên cô và Du Ngũ mới nghĩ ra cách này là để
giúp ta tiếp tục sống còn.

-
Không đúng.

Thái
độ của Đại Uyển rất tha thiết và nghiêm túc:

-
Du Ngũ tin ngươi, ta cũng tin ngươi. Cả hai chúng ta đều tin rằng ngươi đã bị
người hãm hại, và cũng biết rằng ngươi chắc chắn sẽ không chịu sống đời trốn
tránh ở một tiệm tạp hóa nhỏ hẹp.


Như Long không mở miệng một lúc rất lâu. Y cảm thấy máu nóng lên, cổ họng như
bị máu dồn lên ứ nghẹn, qua một lúc rất lâu sau, y mới khản giọng hỏi:

-
Tại sao cô dám tin ta?

-
Vì ta tin rằng một hung thủ vừa giết người xong, trong lúc đang chạy trốn chắc
chắn sẽ không dám mạo hiểm dừng lại để cứu một nữ nhân sắp chết cóng vì bị chôn
vùi dưới tuyết.


Như Long không nói gì thêm, cảm giác trong lòng y chẳng thể dùng ngôn từ để
diễn đạt được.

Đại
Uyển nói:

-
Ngươi vẫn phải tin trên đời này công đạo chính nghĩa còn tồn tại, kẻ tà ác sớm
muộn gì cũng sẽ diệt vong, âm mưu kia sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, sẽ có một
ngày những nỗi oan của ngươi sẽ được rửa sạch.

Đại
Uyển nắm nhẹ tay Mã Như Long, nói tiếp:

-
Chỉ cần ngươi có lòng tin như vậy, những oan ức phải chịu tạm thời đâu có đáng
kể gì?


Như Long im lặng, im lặng một lúc khá lâu, bỗng y hỏi:

-
Tiệm tạp hóa ấy nằm ở đâu?

-
Ở trong một con hẻm hẹp tại Tây Thành, khách hàng của ngươi đều là những thường
dân thật thà, hiền lành, nghèo khổ, đối với họ kiếm miếng ăn no bụng không phải
dễ dàng, cho nên họ rất ít khi để ý đến chuyện người ta.

Đại
Uyển giải thích thêm:

-
Người ngồi quầy thu ngân của ngươi cũng họ Trương, mọi người đều gọi y là lão
Trương thật thà, trừ chuyện lâu lâu thích uống lén miếng rượu, y chắc chắn là
một kẻ có thể tin tưởng được.


Như Long hỏi:

-
Y sẽ không nhận ra chủ y đã đổi người sao?

-
Mắt của lão từ trước đến nay vẫn kém, tai cũng nghễnh ngãng.

-
Dù lão không nhận ra, nhưng còn người khác thì sao?

Đại
Uyển hỏi:

-
Ai khác?


bỗng cười nói tiếp:

-
Ý ngươi muốn hỏi người vợ lắm bệnh của Trương Vinh Phát à?


Như Long cười gượng, nhưng vẫn không dằn được phải hỏi:

-
Người vợ ấy là một người như thế nào?

Đại
Uyển lại cười:

-
Thật ra chính ngươi phải nhận ra người ấy.

-
Ta nhận ra ư? Ta đã gặp người ấy lúc nào?

-
Lúc nãy vừa nhìn thấy đó.

Mã Như Long chưng hửng:

- Không lý nữ nhân xem như đã chết lúc nãy,
sẽ là vợ ta...

Y bỗng nhận ra cách nói của mình không đúng
lắm, vội sửa lại:

- Không lý cô ấy là vợ của Trương Vinh Phát?

- Cô ấy vốn không phải, nhưng bây giờ thì sắp
biến thành vợ chủ tiệm họ Trương, cũng như ngươi vốn chẳng phải Trương Vinh
Phát, nhưng cũng sắp biến thành một người giống hệt như y.

-
Cô ấy vốn là ai?

Đại
Uyển đắn đo, xem có vẻ như không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng lần này Mã Như
Long không bỏ chịu qua, lại hỏi:

-
Cô ấy vốn là một người như thế nào? Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn muốn giấu,
không cho ta biết một chút chi tiết nào sao?

Đại
Uyển thở dài:

-
Bây giờ ta mà không chịu nói cho ngươi nghe, thì xem ra thật không biết điều.


Như Long hoàn toàn đồng ý.

-
Cô ấy họ Tạ, tên Ngọc Luân, là chữ tạ trong "đa tạ", chữ ngọc của
"bảo ngọc", chữ luân trong "côn luân sơn".

-
Ta biết nghĩa của ba chữ này, cô không cần giải thích rõ đến thế.

-
Cô ấy là một nữ nhân.

-
Thế cô tưởng ta không nhận ra cô ấy là nam hay nữ sao?

Đại
Uyển cười gượng, nói:

-
Ngươi chắc chắn cũng nhận ra là ta đang cố ý đánh trống lảng, vì thật sự ta
không biết nên cho ngươi biết nhiều hay ít.


Như Long nói:

-
Vậy cô có thể cho ta biết những gì?

Đại
Uyển cuối cùng chừng như đã quyết định, cô nói:

-
Được rồi, ta cho ngươi hay, năm nay cô ấy mười chín tuổi, nói chung thì chưa hề
chung đụng với nam nhân.


Như Long hỏi:

-
Có thật cô ấy chỉ mới mười chín tuổi chăng?

-
Thế ngươi cảm thấy cô ấy đã già lắm sao?

-
Tuy người không già, nhưng võ công thì khá già, cô ấy đi xuyên qua bức tường
cao kia giống như xuyên thủng giấy vậy, công lực tầm cỡ ấy thì người sống đến
chín mươi tuổi cũng chưa chắc đã luyện được.

Đại
Uyển bảo:

-
Võ công của ta cũng không kém cô ấy, vậy ngươi có nghĩ ta cũng đã khá già
chăng?

Mã Như Long nín thinh.

- Võ công không hẳn phải luyện ngày đêm mà
thăng tiến được, công lực sâu hoặc cạn của từng người chưa chắc được phản ảnh
bằng tuổi tác.

- Ta hiểu.

Đại Uyển nói thêm:

- Võ công của cô ấy quả thật rất cao, trong
số các vị anh hùng đại hiệp mà các ngươi vẫn nói đến, số người có thể thắng
được cô ấy không quá mười người, bởi vì cô ấy chẳng những có vị sư phụ giỏi, mà
gần như từ lúc vừa lọt lòng đã bắt đầu luyện võ.

Mã Như Long hỏi:

- Sư phụ của cô ấy là ai?

- Ta chỉ đồng ý kể những chuyện có liên quan
đến cô ấy, chứ không kể những chuyện liên quan đến sư phụ của cô ấy.

Mã Như Long cười gượng nói:

- Nếu vậy thì ta không hỏi nữa.

Đại Uyển vẫn tiếp tục:

- Cô ấy tính tình không tốt lắm, tính tình
kiểu đại tiểu thư thường dễ nóng giận, gắt gỏng, nếu bỗng dưng cô ấy phát giác
ra mình đã trở thành một bà chủ tiệm tạp hóa nghèo hèn, không chừng cô ấy sẽ
tức đến phát điên.

- Thế lúc cô ấy nổi điên, có lấy dao đâm lão
chủ tiệm chăng...

Điểm này Mã Như Long không thể không quan tâm
bởi y sẽ là chủ tiệm.

Đại Uyển cười duyên:

- Điểm này ngươi an tâm, cô ấy không giết
chết ngươi đâu.

- Làm sao cô biết chắc cô ấy sẽ không giết
ta?

- Bởi vì cô ấy mang bệnh, bệnh nặng đến phải
nằm liệt giường, đến đứng dậy cũng không nổi.

Một tuyệt đỉnh cao thủ mới hôm qua còn xuyên
thủng tường đi qua, làm sao có thể biến thành một người mang bệnh nặng như thế?
Mã Như Long không hỏi rõ, y có thể tưởng tượng ra căn bệnh này từ đâu mà có,
với bản lãnh của Đại Uyển, muốn gây cho một người "mang bệnh" chắc
chắn không khó.

Đại Uyển nói:

- Chờ đến khi cô ấy tỉnh lại, thì đã là một
Quế Chi đang nằm trong hậu phòng của tiệm tạp hóa.

- Còn ta?

- Ngươi thì đương nhiên đang ở bên cạnh
giường chăm sóc cho cô ấy, vì hai người vốn là một cặp vợ chồng thương nhau bao
lâu nay mà.

Mã Như Long không khỏi gượng cười:

- Nhưng cô ấy nhất định sẽ không chấp nhận
điều này.

Đại Uyển đáp:

- Dĩ nhiên cô ấy không chấp nhận, nhưng ngươi
phải một mực khăng khăng cô ấy là vợ ngươi, là Vương Quế Chi, đã lấy ngươi làm
chồng được mười tám năm rồi. Bất kể cô ấy có nói gì, nổi giận thế nào, ngươi
phải trước sau chỉ một câu trả lời.

Mã Như Long tiếp lời:

- Nói mãi rồi cô ấy cũng sẽ trở nên lẩn lộn,
đến chính mình là ai cũng không rõ.

- Vậy ngươi đã hiểu ý ta rồi đấy.

-
Ta chỉ có một chút chưa rõ.

-
Ngươi nói đi.

-
Ta và cô ấy không oán thù gì, tại sao ta phải làm chuyện này đối với cô ấy?

-
Bởi vì làm như vậy không những có chỗ tốt cho ngươi, mà còn cho cô ấy nữa, và
chỉ có cách này mới giải oan cho ngươi được, làm mọi việc sáng tỏ.

Thái
độ của Đại Uyển càng nghiêm trang, thành khẩn hơn:

-
Ta biết ngươi là một ngươi kiêu ngạo đến mức nào, ngươi không bao giờ chịu làm
một việc như vậy, nhưng lần này ngươi hãy xem như làm vì ta, ta vẫn tin tưởng
ngươi, nên tối thiểu ngươi nên tín nhiệm ta một lần.


Như Long không nói thêm lời nào nữa. Cũng vì y kiêu ngạo, nên y quyết không
chịu ân của người khác. Lần này làm chuyện này có giải oan cho y được chăng, Mã
Như Long cũng không chắc lắm, chuyện y làm thường chẳng phải vì mình.

Bây
giờ nếu có người hỏi y:

"Các
hạ là một người như thế nào?" Câu trả lời của y nhất định không giống lúc
trước. Mỗi một người đều phải trải qua vô số thử thách mới nhận chân ra chính
mình.


Như Long hỏi Đại Uyển:

-
Bây giờ cô chuẩn bị bảo ta làm chuyện gì?

Đại
Uyển hớn hở đáp:

-
Đương nhiên là muốn ngươi đi uống rượu, Du Ngũ có mặt tại đây, ngươi cũng có
mặt, nếu không để hai người uống vài chén rượu cho sảng khoái thì thật không
biết điều, phải không?

Cuối
hai dãy phòng, còn có một căn phòng lớn nằm riêng, mái nhà chênh chếch trên bức
tường xám, gây cho người cảm giác âm u xưa cổ. Nhìn bề ngoài của căn phòng, ai
cũng đoán đây hẳn là căn nhà kho chứa các dụng cụ khám xét tử thi, bên trong
chứa đầy các dụng cụ khiến người nghĩ đến đã nổi da gà, chẳng những có dao nạo
xương, những móc sắt đã gỉ sét, kim chỉ để may da... mà còn có những vật mà
người khác không ngờ đến, cũng không dám nghĩ tới.

Thế
nhưng bên trong phòng thì hoàn toàn khác. Căn phòng bên trong sạch sẻ, thoáng
rộng, sáng sủa, tường mới quét vôi trắng bóc, trên bàn trải khăn trắng tinh có
bày vài món ăn khéo và sáu vò rượu. Bốn vò rượu "Thiện Nhưỡng" thật
lớn đã để lâu năm, chưa hề mở ra, cộng thêm hai vò chứa hai mươi cân Nữ Nhi
Hồng.

Người
bình thường chỉ cần nhìn thấy nhiều rượu như thế không chừng đã say mất. Mã Như
Long chẳng phải người thường, song nhìn thấy từng ấy vò rượu cũng cảm thấy hơi
ngán trong bụng. Uống say khướt không biết trời trăng chẳng phải là một điều dễ
chịu, nhưng có Du Ngũ bên cạnh không muốn uống cũng khó. Mã Như Long chỉ hy
vọng lần này có thể chuốc say Du Ngũ trước để y uống ít hơn một chút.

Du
Ngũ đang mỉm cười nhìn Mã Như Long, chừng như đã nhìn thấy trong bụng y đang
nghĩ gì.

-
Ta biết lão đệ thích Nữ Nhi Hồng, rất tiếc nơi này quả thật không bán nhiều Nữ
Nhi Hồng như thế.

-
Thiện Nhưỡng uống cũng được.

Du
Ngũ cười rất sảng khoái:

-
Chúng ta uống Nữ Nhi Hồng trước, uống Thiện Nhưỡng sau, mỗi người một vò Nữ Nhi
Hồng uống xong, thì uống thứ rượu gì khác cũng thế thôi.


Như Long nhìn qua Đại Uyển hỏi:

-
Mỗi người một vò à? Còn cô ta thì sao?

Đại
Uyển cười đáp:

-
Lần này ta không uống, Ngọc đại tiểu thư lúc nãy mới cho ta hay, con gái uống
rượu nhiều quá, chẳng những mau già mà còn dễ bị dụ.


Như Long than thầm, đã biết ý định chuốc say Du Ngũ không có mấy hy vọng.

Ngọc
đại tiểu thư dĩ nhiên là Ngọc Linh Lung, bà cũng có mặt trong phòng, đang ngồi
tại bàn bên cạnh.

Trên
bàn để một cái hòm nhỏ bằng bạc viền ngọc, hơn mười cái lọ bạc, và một thau rửa
mặt cũng bằng bạc. Thau chứa đầy nước ấm, Ngọc Linh Lung thử độ ấm của nước,
sau đó bà nhúng đôi tay vào ngâm trong nước.

Vị
Ngọc đại tiểu thư này tuy đã già cỡ tuổi cố tổ của một tiểu thư, nhưng phong tư
của bà vẫn chưa già, mỗi một cử chỉ đều giữ vẻ đài các của thời thanh xuân. Bất
kỳ ai nhìn bà lâu một chút cũng sẽ có cảm giác bà không già đến mức ấy. Đây có
lẽ là vì chính bà không cảm thấy mình già đi.

Ngọc Linh Lung cười nói:

- Các vị cứ việc uống rượu, ta lo chuyện của
ta. Tuy ta chưa bao giờ uống rượu, nhưng không phản đối người khác uống, ta còn
thích ngắm người khác uống nữa.

Đại Uyển cười xen vào:

- Có lúc tiểu nữ cũng cảm thấy ngắm người
uống rượu thú vị hơn chính mình uống rất nhiều.

Ngọc Linh Lung đồng ý:

- Có người uống say thì nói nhảm lung tung,
ồn ào náo động, có người uống say lại trở nên như một con người gỗ, đến một chữ
cũng không nói, có người say rồi thì khóc, kẻ khác lại cười, rất thú vị.

Đột nhiên bà hỏi Mã Như Long:

- Các hạ uống say rồi thì giống kiểu gì?

- Tại hạ không biết.

Y quả thực không biết, một người nếu đã uống
say, trong ký ức chỉ còn lại một khoảng trống không, lúc tỉnh lại thì miệng khô
cổ đắng, đầu nhức như búa bổ, chuyện gì cũng quên cả... nói đúng hơn thì chuyện
không nên quên thì quên hết, còn chuyện đáng quên hình như vẫn nhớ rất rõ.

Ngọc Linh Lung cười đáp:

- Trong đời ta chỉ gặp qua hai người kể như
là mỹ nam tử thật sự, các hạ là một trong hai người ấy, cho nên dù có uống say,
bộ dạng chắc cũng không đến nỗi khó nhìn lắm.

Du Ngũ cả cười:

- Hắn uống say rồi nhìn ra sao, tiểu thư chờ
một lúc sẽ thấy.

Mã Như Long tuy không say quá mau, nhưng cũng
không quá chậm.

Lúc ban đầu Mã Như Long còn nhìn thấy rõ nhất
cử nhất động của Ngọc Linh Lung. Bà nhúng tay vào thau nước ấm ngâm chừng một
tuần trà, sau đó dùng khăn lau khô tay. Bà mở tủ lấy ra một con dao lưỡi cong
nho nhỏ, bắt đầu gọt dũa móng tay. Trong tủ bạc kia không biết còn những dụng cụ
gì khác nữa?

Gọt dũa móng tay xong, Ngọc Linh Lung lần
lượt lấy từng lọ bày trên bàn chế vào một thau bạc nhỏ hơn bảy tám thứ thuốc
khác nhau, vừa bột vừa dầu, màu vàng, nâu xám lẫn lộn, lại có thứ sủi bọt
trắng. Bà dùng một cái muỗng bạc từ từ khuấy đều dung dịch trong thau.

Mã Như Long hiểu rằng Ngọc Linh Lung đang
chuẩn bị thuốc để cải sửa dung mạo. Đã uống hơn phân nửa vò Nữ Nhi Hồng, Mã Như
Long bỗng có ý nghĩ kỳ lạ:

"Ngọc Linh Lung có thể dùng thuật dịch
dung đối với kẻ khác, biến xấu thành đẹp, đẹp thành xấu, già hóa trẻ, trẻ hóa
già, vậy tại sao bà không tự biến đổi dung mạo của mình để trở thành một vị cô
nương trẻ trung?" Ngọc Linh Lung hình như hiểu thấu suy nghĩ của Mã Như
Long, bà nói:

- Ta chỉ giúp hóa trang kẻ khác chứ chưa bao
giờ tự làm cho mình, bởi vì dù ta có thể làm mình trẻ lại đôi chút, dù có đánh
lừa kẻ khác được, nhưng cũng không lừa được chính mình.

Lừa người thì ta có thể làm, chứ lừa chính
bản thân thì ta quyết không làm.

Nói đến đây, Ngọc Linh Lung lại lấy từ trong
tủ bạc ra bảy, tám thứ dụng cụ nho nhỏ bằng bạc, gồm dao, kéo và móc, thậm chí
có cả một cái cưa con. Bà chuẩn bị làm gì với những vật này?

Nếu chưa say, Mã Như Long không chừng đã tông
cửa chạy trốn, chỉ rất tiếc y đã uống quá nhiều, say mất rồi. Điều sau cùng y
còn nhớ được, là Ngọc Linh Lung dùng ngón tay sờ mặt y. Ngón tay của bà lạnh
nhưng mềm mại, động tác rất nhẹ nhàng êm dịu, vô cùng êm dịu...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3