Mộ Phần Trái Tim (Tập 4) - Chương 17 - 18

Chương 17

“Cái gì, con tôi bị tai nạn xe?”
Sáng sớm từ miệng cô chăm sóc nghe được tin tức này, Hạ Lan ngạc nhiên.

“Vâng, nghe nói vì đua xe...” Con
trai của bà Hạ rất đẹp, không muốn để lại ấn tượng cũng khó, cho nên khi được
đưa đến bệnh viện, cô y tá không nghĩ mình nhìn lầm.

“Ba mươi mấy tuổi rồi, lại còn đua
xe!” Nghe vậy, Hạ Lan rất tức giận, nhưng sau vẻ giận dữ là tình thân khó nén
của người mẹ. “Nó sao rồi?”

“Chỉ là bị thương trên trán do va
chạm, bác sĩ sợ sẽ chấn động não, giữ anh ấy ở viện theo dõi vài ngày.” Cô y tá
nói cho bà biết.

Cho dù cô y tá có nói thế, Hạ Lan
vẫn lo lắng nhíu mày, người ba mươi mấy tuổi, sao vẫn còn chẳng biết an phận để
người ta phải lo lắng?

Cuối cùng Hạ Lan kiềm chế không
được nữa, “Đẩy xe ra khỏi đây, đưa tôi đến phòng bệnh của nó!”

“Bà Hạ...” Cô y tá muốn ngăn lại,
dù sao, thân thể vừa phẫu thuật thật sự không thích hợp.

Nhưng mà.

“Đừng nói nhảm nữa!” Hạ Lan run sợ
nghiêm ánh mắt, làm cho người ta căn bản không dám phản bác.

Hạ Lan ngồi trên xe lăn, ngày càng
gần phòng bệnh của Hạ Nghị.

“Hạ tiên sinh, sau khi kiểm tra đầu
anh chắc không có chuyện gì, nhưng mà chân anh không ổn, chân phải và các đốt
ngón tay bị sưng, có phải bị thương không?” Bác sĩ khoa ngoại có chú ý đến sự
bất thường của chân anh.

Nghe vậy, Hạ Nghị lại dùng chăn che
khuất chân mình, “Không, tôi khỏe mà.”

“Hạ tiên sinh, lúc anh bị đưa vào
viện, tôi có để ý, khi anh đi chân trái khập khiễng, lúc ấy tôi nghĩ vì va chạm
nên chắc làm đầu óc hay tinh thần anh rối loạn mới dẫn đến hiện tượng này.”
Nguyên nhân vì như thế, bác sĩ mới để anh nhập viện theo dõi mấy ngày. “Nhưng
mà bây giờ xem ra, tôi nghi ngờ chân anh đã xảy ra chuyện, anh hãy làm xét
nghiệm X quang và cộng hưởng từ, xem có tổn thương chân không!” Bác sĩ cúi đầu
đề bút chuẩn bị ghi vào giấy.

Nhưng mà.

“Tôi đã nói rồi, tôi khỏe lắm, tôi
không sao, không cần kiểm tra chân tôi đâu!” Vẻ mặt của anh mất kiên nhẫn, rất
kháng cự.

“Anh không kiểm tra, nếu gãy xương
hay rạn xương thì sao?” Bác sĩ nghiêm túc nói.

“Tôi không kiểm tra, tôi chỉ bị
viêm khớp, thân thể của tôi tôi phải hiểu rõ!” Anh vẫn từ chối.

Cho tới bây giờ chưa thấy bệnh nhân
nào không phối hợp như thế! Chụp X quang và cộng hưởng từ cũng rất bình thường,
không bị thương hay đau đớn gì, kinh tế của bệnh nhân cũng khá, bác sĩ thật
không rõ vì sao bệnh nhân lại không muốn kiểm tra như thế!

Hạ Lan ở cửa nghe được đối thoại
cũng ngây ngẩn cả người, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, hỏi thay vị bác sĩ kia,
“Vì sao?”.

Hạ Nghị méo mặt, không trả lời.

“Con sợ cái gì?” Hạ Lan trực tiếp
hỏi.

Anh cứng đờ, mặt càng nhíu lại, một
mực phủ nhận, “Con chẳng sợ gì cả.”

Hạ Lan cũng không nói nhiều, đẩy xe
lăn về tước, anh không kịp ngăn cản, bà trực tiếp cầm lấy chân anh, lật ống
quần lên. Chân phải anh lộ ra ngoài, cả người Hạ Lan hóa đá. Bởi hình dạng sưng
kia rõ ràng là do xương cốt bành trướng dưới da, khối u có hình dáng như bóng
bàn, mắt thường có thể nhìn thấy màu vàng trong đó, giống như chỗ chân bà phẫu
thuật.

“Có phải mỗi tối đều đau, thỉnh
thoảng còn đau đến đi cũng phải cố hết sức?” Hạ Lan chất vấn anh, cảm thấy kinh
hãi run sợ.

Mím môi, anh vẫn không trả lời. Vì
thế, Hạ Lan trực tiếp ra tay, dùng ngón tay ấn vào chỗ sưng của anh, quả nhiên
anh đau đến tái mặt.

Là khối u? Trái tim Hạ Lan chợt
lạnh.

“Hạ Nghị, con đi kiểm tra lập tức
cho mẹ!” Hạ Lan nghiêm giọng ra lệnh cho anh.

Chỉ có kiểm tra mới có thể chẩn
đoán chính xác, mới có thể biết bệnh tình rốt cuộc đã phát triển đến thế nào,
có phải đã giống bà không...

“Không, con không kiểm tra!” Hạ
Nghị lại vẫn từ chối.

“Nếu là bệnh bày, con phải điều trị
sớm mới có thể giữ được mạng sống!” Hạ Lan dương cao giọng.

Thái độ của Hạ Nghị vẫn cực cố chấp,
“Con không kiểm tra!”

“Con...” Đối với thái độ không coi
trọng tính mạng của anh, lửa giận của Hạ Lan lại bừng bừng.

Nhìn con, đột nhiên, một ý niệm
nhào về phía Hạ Lan.

“Hạ Nghị, chẳng lẽ con nghĩ đây là
báo ứng, cho nên đang tra tấn mình?”

Một câu, làm anh đông cứng.

...

Đến giữa trưa, Dư Vấn tỉnh lại trên
giường Triệu Sĩ Thành. Nhiệt độ cơ thể vẫn cao, nhưng đã không còn khó chịu
nữa, cô cố đứng lên, xốc chăn nhận ra mình chỉ được bọc trong chiếc khăn tắm.
Rõ ràng không xảy ra quan hệ, rõ ràng không chung giường, nhưng cái loại cảm
giác thân mặt này khó có thể nói bằng lời. Cô bình tĩnh đắp chăn lần nữa. Về
trí nhớ đêm qua, toàn bộ cũng đã trở lại, bao gồm cả đoạn ngắn xấu hổ ấy.

Bộ quần áo thể thao được gấp gọn
gàng bên giường, lúc đi khỏi đây, có vài bộ quần áo anh mua cho cô, cô cũng
không mang đi, đây có nghĩa là cố ý phân chia rõ ràng, nhưng cô nào ngờ anh vẫn
chưa vứt bỏ chúng. Đúng là người thành thật, trong phòng còn giữ đồ dùng của
phụ nữ, về sau có bạn gái thế nào?

Thay bộ đồ đó, đi ra từ trong
phòng, sau khi khôi phục trí nhớ rồi, tâm tình của cô bình tĩnh trở lại. Thật
ra cô rất thích cuộc sống không trí nhớ kia.

Bất ngờ, anh vẫn còn ở nhà, đang
ngồi trên sô pha đọc báo.

“Không đến phòng khám à?”

“Ừ, hôm nay để Dung Hoa khám.” Anh
bây giờ đang bồi dưỡng Dung Hoa.

“Không phải lo cho em chứ?” Cô cố ý
đùa để không khí thoải mái hơn.

Anh im lặng không trả lời, chỉ nhìn
cô làm Dư Vấn cảm thấy lúng túng.

Bởi vì, cô sai rồi, đáp án dường
như là chắc chắn.

“Có phải toàn thân vô lực không? Ăn
cơm trưa đi, anh nấu cho em rồi.” Anh cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi
vào bếp bày biện.

Anh lại hâm nóng đồ ăn mang đến,
thật sự rất đơn giản, trứng rán + cơm + một bát canh rong biển mà thôi.

“Trong tủ lạnh không có đồ ăn, cũng
không chân giò hun khói, nếu em ở lại buổi tối, chiều chúng ta cùng đi chợ.”
Đặt cơm rang trước mặt cô, anh thản nhiên nói.

Bát cô vẫn là bát riêng, thìa cũng
là thìa của cô, dấu vết cô ở lại, người không còn, nhưng đồ vẫn tại đó. Dường
như, vẫn đang chờ một thứ. Chẳng hạn như, sự trở lại của cô.

“Không được, buổi tối em không ở
lại.” Dư Vấn cúi đầu từ từ nuốt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa rồi, trong lúc vô ý cô nhìn
thấy trong tủ lạnh trống trơn, khác hẳn trước kia nơi đó luôn đầy thức ăn.

Nghĩ lại cẩn thận, thật ra lúc cô
vừa vào nhà, Triệu Sĩ Thành cũng không biết nấu ăn, xào rau có vẻ mới lạ, nhưng
lại khó ăn, rồi dần dần, tay nghề anh dần được cải thiện. Không hiểu sao lòng
cô lại rung động.

“Ăn xong rồi, làm khách, sẽ không
rửa bát cho anh đâu!” Lúc đặt bát xuống, cô đã trang bị xong, lộ ra nụ cười rất
khoảng cách.

Anh chỉ nhìn cô.

“Không ăn cơm chiều?” Cuối cùng,
anh vẫn hỏi.

“Không được, nơi đây chẳng phải do
Đỗ Hiểu Văn trang trí ư? Em ở đây rất mất tự nhiên.” Trang hoàng là hoàn toàn
cho tân phòng, một vài chi tiết nhỏ chỉ phụ nữ mới có thể bố trí, trước kia cô
mất trí nhớ mới không chú ý, đương nhiên, bây giờ cô chỉ thuận miệng tìm lý do
để thoát thân. Đêm qua cô không nên tới trêu chọc anh.

Những lời này, làm cho Triệu Sĩ
Thành đông cứng.

“Được, anh đưa em đi.” Anh không
giữ cô nữa.

“Không cần đâu, tự em đi được rồi.”
Cô gấp gáp nói.

Cô không nên trở lại nơi này một
lần nữa, nó sẽ làm cho trái tim cô lưu luyến.

“Không, anh đưa em đi.” Thái độ của
anh rất kiên trì.

Thuốc vẫn còn tác dụng trong cơ
thể, hôm nay cô sẽ không thoải mái.

Thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn của
anh, làm cho cô hết cách. Về lúng túng tối hôm qua hai người họ cũng không hề
nhắc đến.

Vừa mới đi ra khỏi thang máy, Dư
Vấn bất ngờ nhìn thấy xe mình còn ở cửa. Triệu Sĩ Thành cũng nhận ra, nhưng bên
trong xe là một chàng trai trẻ tuổi xa lạ khiến anh nghi ngờ.

“Chị Tống, chị có khỏe không?”
Hoàng tử bờ cát nhìn thấy bà chủ đi ra, vội vàng cười nhiệt tình, thân thiết
đón chào.

Đồng thời, hoàng tử bờ cát không
ngừng đưa mắt lén đánh giá Triệu Sĩ Thành, thầm đánh giá đối phương uy hiếp bát
cơm của cậu bao nhiêu. Dư Vấn cảm thấy da đầu run lên, không biết vì sao, xuất
hiện lúc này hoàng tử bờ cát, làm cho cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

“Bạn em à?” Triệu Sĩ Thành nhíu mày
hỏi cô.

Loại ánh mắt mang địch ý này rất
đáng ngờ.

“Em...” Dư Vấn không biết nên giới
thiệu thế nào.

“Tôi là bạn trai chị Tống.” Nhưng
hoàng tử bờ cát lại giành trả lời trước.

Đáp án này, rõ ràng lúc trước họ
diễn tập rất tốt, nhưng mà vì sao Dư Vấn có cảm giác khổ sở. Ánh mắt Triệu Sĩ
Thành trầm xuống, nháy mắt sắc mặt đã trở nên rất khó xem.

“Anh nghĩ, có người đưa em về rồi,
không cần anh làm chuyện thừa nữa!” Nói xong, anh xoay người bước đi.

“...” Dư Vấn muốn gọi anh lại, mở
miệng lại chẳng biết nói gì.

Nói thật ra, chuyện cô sợ nhất chính
là người thành thật tức giận. Người thành thật chỉ cần giận rồi sẽ giận lâu
lắm.

Nhưng đi chưa được mấy bước, Triệu
Sĩ Thành lại dừng bước, tạm dừng hơn mười giây, anh vẫn quay trở lại: “Nói
chuyện được không?”

Dư Vấn không dám từ chối. Để hoàng
tử bờ cát chờ trong xe, họ đến chỗ cầu thang tòa nhà nói chuyện.

“Bảo cậu nhóc kia đi đi.” Mở đầu
anh đã nói thế.

“Không, bây giờ em còn cần cậu ta.”
Dư Vấn từ chối.

“Rốt cuộc em đang làm gì?” Nghi ngờ
kia, làm cho Triệu Sĩ Thành thật sự không nhịn nổi nữa.

“Anh đoán đúng rồi, em bao trai, em
có tình nhân rồi!” Cô ra vẻ kiêu ngạo nói, “Hôm nay, em sẽ chuyển qua sống
chung với cậu ta!” Để Hạ Nghị trở thành trò cười cho bè bạn!

Cô thật sự không phải người phụ nữ
tốt, không đáng để anh dùng trái tim đối đãi, hy vọng anh nhanh mất hy vọng!

Thừa nhận này, làm cho Triệu Sĩ
Thành hít một hơi lạnh.

“Trả thù thật sự có thể để em vui
ư?” Đi bao trai làm đối phương nhục nhã, đây thích hợp sao?

“Đúng, mỗi lần nhìn thấy họ thống
khổ một phần, thống khổ trong nội tâm em sẽ giảm bớt vài phần!” Cô chắc chắn
nói.

“Nhưng họ đau đớn, thì em cũng đã
chôn mất vui vẻ của mình rồi!” Triệu Sĩ Thành có chút tức giận.

“Em không ngại!” Thái độ cố chấp
của cô làm người ta cảm thấy rất đáng đánh đòn.

Triệu Sĩ Thành run lên một trận,
chợt cảm thấy vô lực. Vẫn câu nói kia, khác thời điểm, khác ý nghĩa.

Dư Vấn kìm lòng xoay người bước đi,
nhưng cổ tay cô lại bị kéo lại. Dùng lực rất mạnh kéo về.

“Bảo cậu nhóc kia đi, anh làm tình
nhân của em.”

Dư Vấn mở to mắt, không tin vào thứ
mình nghe được.

“Không phải muốn Hạ Nghị nhục nhã
sao? Anh nghĩ, ở chung với anh cũng đủ sức thuyết phục.” Hơn nữa, anh còn từng
là vị hôn phu của Đỗ Hiểu Văn, tin rằng còn làm cho người ta xúc động hơn nhiều
so với cô nuôi cả trăm trai bao.

Lời anh vẫn rất bình tĩnh, cả người
Dư Vấn còn đông cứng, trong chốc lát, cô mới tỉnh lại: “Chính anh quyết định gì
thế, anh có rõ không? Làm ơn đi, đề nghị lúc này của anh, sẽ tạo ra tỳ vết cho
đạo đức đời người đấy!” Cho nên bình tĩnh một chút, có thể chứ?

Nhưng mà, lại...

“Không sao cả.” Muốn chơi, anh cùng
cô, bất cứ giá nào!

Nếu để cô để cạnh nhóc kia, anh
thật sự lo lắng chuyện đêm qua sẽ tái diễn. Cái gì mà một đêm ba lần, nghĩ lại
anh lại hết hồn.

“Nhà anh sẽ sửa lại, em chuyển vào
phòng khám trước đi, ở chung với anh!” Đây là quyết định anh vừa đưa ra, không
cần nơi đây, vì nó chính là kỷ niệm của anh và cô. Nếu cô cố ý muốn chơi, anh
sẽ chơi với cô!

Dư Vấn hoàn toàn im lặng, chỉ cần
cô chuyển vào phòng khám của Triệu Sĩ Thành, hai người quang minh chính đại
công khai ở chung, sẽ có hiệu ứng nổ tung, không chỉ tát mạnh Hạ Nghị, mà ngay
cả Đỗ Hiểu Văn cũng không chấp nhận được. Đề nghị này, thật sự quá tuyệt vời,
không phải sao?

“Đừng đùa!” Nhưng đầu cô lại vẫn
run lên, nếu biết anh chơi “thật”, có người muốn thay đổi nhà mình, có khi mẹ
anh cũng lật cả nóc nhà lên.

“Anh không đùa, anh giúp em đuổi
cậu kia đi.” Triệu Sĩ Thành cũng không thèm nhìn cô, cất bước về phía hoàng tử
bờ cát.

Chương 18

Triệu Sĩ Thành đã đoạt “bát cơm”
của hoàng tử bờ cát thành công, tuy Dư Vấn lo lắng, vẫn quyết định chuyển vào
phòng khám. Dù sao, đó là một đề nghị tuyệt vời, cô thật sự không có lý do gì
để phản đối.

“Dù sao hôm nay anh cũng nghỉ,
chúng ta đi mua đồ đi!” Nhưng vào công ty bách hóa mới nửa giờ, hai tay cô đã
cầm vài bộ quần áo.

“Đây đều là mua cho em?” Cô thở
dài.

Ánh mắt anh cũng không phải quá
kém, nhân viên bán hàng khen cô mặc đẹp vài câu, anh liền biến lời đối phương
thành ca ngợi, sớm biết thế nào cũng mua bằng được, vậy thì chẳng cần khách khí
tự tay mình chọn rồi.

Hạ Nghị chưa từng theo đuổi cô,
thậm chí không nhớ đã tặng quà cho cô, lãng mạn của anh chẳng bao giờ hướng về
phía cô cả. Cho nên, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô nếm trải đãi ngộ khi được
là bạn gái này.

“Nhà phải bày trí lại, chúng ta đi
chọn đồ nhà đi.” Tiếp theo, anh lại có mục đích mới.

“Được được, mua đồ nhà thế nào?” Dư
Vấn hỏi.

Có phải bởi vì, cô cố ý nói mình
mất tự nhiên trong căn nhà do Đỗ Hiểu Văn bố trí không? Thật ra cô chỉ nói bừa
thôi mà, dù cô biết căn nhà mới đó Đỗ Hiểu Văn chưa từng ở một ngày. Nhưng ở
đây lại có người tưởng thật.

Cửa hàng đồ gia đình rộng lớn, Dư
Vấn nhìn hoa cả mắt, chẳng phải chỉ nhà anh toàn bộ cũ bỏ thay mới, mà ngay cả
phòng khám cũng thế. Dư Vấn chẳng ngờ một câu nói của mình gây ra tai họa lớn
như vậy, lại hại anh nghiêm túc tiêu một đống tiền. Mỗi lần vừa ý đồ nào, anh
đều cẩn thận hỏi ý cô, anh rất nghiêm túc lắng nghe, cứ như họ là tình nhân ở
chung, tương lai còn có cả con đường phải đi.

“Vậy không tốt lắm, em cảm thấy dù
sao phòng của anh hình như còn chưa lắp đặt thiết bị xong, anh có thể chờ về
sau trước khi tìm bạn gái, lại…” Xem đối phương thích trang trí kiểu gì, vậy
thì hợp hơn.

Mấy bận, Dư Vấn nhếch môi định nhắc
nhở anh, chỉ là đóng kịch thôi mà.

“Bây giờ chúng ta là tình nhân,
không phải sao? Muốn diễn, thì diễn thật một chút.” Nhưng Triệu Sĩ Thành lại
chỉ nhẹ giọng nói.

Anh đi trước, cô đi sau, anh luôn
quay đầu chủ động hỏi ý kiến của cô, biết ánh mắt của người đàn ông này không
tốt, rất nhiều lúc Dư Vấn không nhẫn nại được, vẫn đưa ra ý kiến, kết quả đến
cuối cùng, chính cô dần dần cũng lơ là, cũng bắt đầu chủ động chọn chọn lựa
lựa, từ bố trí nhà mới đến ấn tượng.

“Đừng mua đồ nhập khẩu chứ. Đặt
trong phòng khám thì không cần thiết, em thấy ghế sô pha này đặt trong nhà được
rồi, đến lúc đó chúng ta có thể xem tivi như thế này, cũng rất xứng..” Về sau,
cô lại nổi hứng, dùng giấy và bút nhanh nhẹn viết ra cách trang trí phòng mình
thích cho anh.

Triệu Sĩ Thành nghiêm túc lắng
nghe, khi chăm chú nhìn dáng vẻ hứng thú của cô, khóe môi có nụ cười.

“Cô à, bạn trai cô rất tôn trọng ý
kiến của cô, chuyện gì cũng nghĩ đến cô trước đấy nhé!” Khi anh đi tính tiền,
cô gái bán hàng hâm mộ nói.

Một câu làm cho Dư Vấn bừng tỉnh,
nụ cười nhạt vài phần, tóm lại chỉ là đóng kịch thôi, quan hệ của cô và Triệu
Sĩ Thành sẽ không phải mãi mãi, chỉ là ngắn ngủi.

Bốn giờ chiều, họ thay đồ cho phòng
khám, đồ công ty chuyển đến tận cửa. Mỗi một cách bầy trí đều do cô chỉ huy,
hai người làm rất ăn ý, Dư Vấn cố ý biểu hiện thân mật với Triệu Sĩ Thành, dáng
vẻ nồng nhiệt rất thật.

Nhìn nhiều đồ như thế mà đổi cũ lấy
mới, nhân viên trong phòng khám cũng ngây dại, hơn nữa, nghe nói Dư Vấn muốn
vào nhà ở chung, mọi người đều bị sét đánh tại chỗ, tất cả mọi người đều mở lớn
như trứng vịt.

“Nghe nói Dư Vấn đã có chồng rồi
mà, mà chồng cô ấy là anh chàng đẹp trai đã đến phòng khám của chúng ta...”

“Cho nên, bác sĩ Triệu là kẻ thứ ba
hả?”

“Tôi đã sớm nhìn ra bác sĩ Triệu
thích Dư Vấn đó, nhưng mà không ngờ họ lại to gan như thế!”

Những lời này, thật ra trước kia
vẫn có người lén nói sau lưng, nhưng chẳng ngờ hôm nay lại náo nhiệt như thế,
mọi người gần như không kiềm chế được phấn khởi của mình, mắt lạnh của Dư Vấn
thấy Tiểu Mễ lén trốn vào toilet gọi điện thoại. Mọi người đều bàn luận sau
lưng, chỉ một buổi chiều thôi, tin tức của cô và bác sĩ Triệu đã một đồn mười,
mười truyền trăm.

Họ ồn ào, Dung Hoa lại ra dáng vui
vẻ.

Lúc chín giờ tối, anh nhận được một
cuộc điện thoại.

Mẹ anh hình như đã biết gì đó từ
miệng hàng xóm, “Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý!” Má Triệu
cao giọng hét to trong điện thoại khiến cho Dư Vấn nằm trên giường xem tivi
cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Mẹ, con đã trưởng thành rồi. Con
chỉ thích cô ấy, mẹ không chấp nhận cũng chẳng thay đổi được gì...” Anh nghiêng
người, đi đến chỗ ban công, thấp giọng nói điện thoại.

“Đúng, bây giờ cô ấy chưa ly hôn,
nhưng con nguyện ý chờ...”

“Mẹ, thật sự cô ấy rất tốt, không
phải là người phụ nữ xấu như mọi người tưởng đâu!... Đúng, có lẽ con có thể tìm
được người phụ nữ tốt chưa kết hôn, nhưng mà… cuối cùng con sẽ không tìm thấy
người nào như thế nữa…”

Chẳng phải cố ý, tầng hai phòng
khám hơi nhỏ, cùng lắm chỉ ba mươi mét vuông mà thôi, cho dù anh trốn ở ban
công, cô vẫn có thể nghe lén được vài câu. Dư Vấn nói cho mình, đây là đóng
kịch, nhưng cô chẳng lừa được mình, anh chàng này thật ngốc, nếu không phải
phát ra từ tận đáy lòng, không thể nói ra được những lời này.

Khuyên thế nào cũng chả nghe, đứa
con ương bướng này, gần như đã làm má Triệu tức điên mất rồi.

Nhận xong điện thoại, Triệu Sĩ
Thành trở về.

“Ngủ đi.” Để giường mới mua cho cô,
anh vùi mình vào sô pha mới.

Kiếp sống đóng kịch ngắn ngủi trong
tương lai, họ cũng định vượt qua như thế này.

Dáng người anh rất cao lớn, sô pha
đôi làm cho anh có vẻ hơi khó chịu. Cô đột nhiên ý thức được, cô từng nói mình
nhất định phải tìm một người làm ba lần để trả thù, bây giờ dường như khó như
lên trời. Triệu Sĩ Thành không tiếp tục khuyên cô nữa, anh chỉ dùng hành vi
thực tế của mình ngăn cô lại. Cô không quyến rũ đàn ông, cũng không tin tưởng
có thể làm cho Triệu Sĩ Thành cầm lòng chẳng đặng.

“Muốn ngủ cùng không?” Trầm ngâm
một lát, Dư Vấn vẫn chủ động hỏi.

Anh đã từng chấp nhận cô trong quá
khứ, khiến cô không do dự nữa, bây giờ dù có riêng rẽ thì cũng một phòng mà
thôi, đã cảm thấy cô đơn của mình lại được anh từ từ đón nhận.

“Không cần.” Quả nhiên, Triệu Sĩ
Thành từ chối luôn.

Nếu ngủ cùng nhau, chắc chắn cả đêm
anh đừng hòng mà ngủ, anh còn chưa thích tra tấn mình đâu.

“Có thể nói, vì sao đêm qua từ chối
em không, chẳng lẽ thật sự em không hấp dẫn?” Anh đã nhắm mắt chuẩn bị nghỉ
ngơi, nhưng Dư Vấn quen ngủ muộn vẫn chẳng ngủ được.

Đề tài này khiến toàn thân Triệu Sĩ
Thành siết chặt. Họ đều biết, đêm qua thiếu chút nữa họ đã làm rồi.

“Nếu chúng ta thực sự có ngày đó,
nhất định là trong lòng em có anh, nếu không anh sẽ không chạm vào em.” Anh từ
từ nhắm hai mắt trả lời.

Có lẽ, anh cũng mong muốn chạm vào
cô, nhưng cái loại khát vọng này còn vươn xa đến mức muốn chạm vào trái tim cô.
Đây là quyết định đêm qua của anh. Cho nên, phải quyết tâm, dù anh hay là người
đàn ông khác, không một đêm ba lần, ở trong thời kỳ này, anh sẽ trông cô nghiêm
ngặt thêm.

Vì lời anh mà không khí im lặng.
Cho đến khi điện thoại của cô vang lên.

Dư Vấn lúc này mới giật mình nhận
ra, đã gần 24h Hạ Nghị không liên lạc với cô, sau khi “cùng chỗ” một lần nữa,
lần đầu tiên anh chờ lâu như thế, xem ra, chuyện tối qua là một đả kích rất lớn
với anh.

“Dư Vấn, con ở đâu? Có biết Hạ Nghị
đã xảy ra tai nạn nằm viện rồi không?” Bên kia di động chẳng phải Hạ Nghị, mà
là mẹ chồng Hạ Lan.

Trái tim cô bị dẫm lên. Hạ Nghị xảy
ra tai nạn xe cộ?

“Anh ấy sao rồi ạ?” Cô nhẹ giọng
hỏi.

Mẹ chồng không trả lời, nhưng
nghiêm giọng nói, “Dư Vấn, rốt cuộc con đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ con thật sự
vì người đàn ông khác bên ngoài, không cần nó nữa sao?

Mẹ chồng đã nghe thấy lời đồn nhanh
như thế rồi?

“Hôm nay khi tan làm, có người đến
Vấn Nghị, làm loạn đòi gặp Hạ Nghị, nghe nói đối phương muốn xin Hạ Nghị quản
vợ thật chặt, đừng quyến rũ đứa con ngốc của bà ấy nữa!” Đúng là gia đình bất
hạnh, một cũng vậy hai cũng thế, Hạ Lan giận đến muốn đập đồ. Bây giờ, tất cả
mọi người đều đang chê cười!

Dư Vấn có chút kinh ngạc, không ngờ
má Triệu lại ra tay mạnh như thế, đây cũng đủ để chứng minh má Triệu rất ghét
cô. Má Triệu xúc động rồi, nói muốn vạch trần bộ mặt vô đạo đức của cô với toàn
thế giới, nói thật ra, đây là hiệu quả cô muốn. Đây là nước cờ cô ngầm đi,
chẳng cần cô phải ra tay, má Triệu đã trúng chiêu.

Món hời này chỉ được không thiệt,
một người nguyện mua, một kẻ nguyện bán, cô chẳng nên nghĩ nhiều, nhưng nhìn
dáng vẻ Triệu Sĩ Thành ra sức bảo vệ mình, cảm xúc của Dư Vấn vẫn chẳng tránh
khỏi bị dao động. Biết rõ bị lợi dụng, vì sao còn đối tốt với cô như thế?

“Con lập tức đến bệnh viện, giải
thích hết với mẹ!” Giọng mẹ chồng rõ ràng rất không vui, nhưng lại vẫn nghe ra
là nguyện ý tin tưởng cô.

Cô nghĩ, cô phải để mọi người thất
vọng rồi.

Cúp máy, Dư Vấn bình tĩnh đứng lên
thay quần áo.

“Đi đâu? Anh đi với em!” Triệu Sĩ
Thành cũng lập tức đứng dậy.

Xem ra, cách thức trả thù của cô có
mức nào đó làm cho anh thấy sợ hãi, anh sợ cô lại nghĩ quẩn?

“Cũng được!” Dư Vấn mỉm cười.

Đúng lúc lắm, cô muốn tuyên bố với
Hạ Nghị, với mẹ chồng, với cả thế giới, cô đã yêu người đàn ông khác. Đây là
“báo đáp” cô trả lại sau khi Hạ Nghị chịu đựng.

Hai người đến bệnh viện.

“Chờ em ở cổng viện.” Dư Vấn thẳng
lưng, đi vào hành lang bệnh viện, hướng về vị trí phòng bệnh, rảo bước tiến lên
từng bước một.

“Sao anh có thể đến đây tìm tôi?”
Trong phòng bệnh, mẹ chồng mang vẻ mặt đề phòng, chẳng biết đang nói chuyện với
ai.

Dư Vấn không trực tiếp bất lịch sự
đẩy cửa mà vào, mà đứng trước cửa chờ họ nói chuyện xong. Chỉ là, nội dung
kia...

“Ngày mai Đỗ Hiểu Văn sẽ chuyển
viện, bà thuê tôi xử lý cái bụng cô ta, vì sao tự dưng thay đổi, đột nhiên hủy
chứ?” Đối phương không khách sáo nói, “Chúng tôi chuẩn bị hết rồi, bà nói một
câu không làm, chẳng phải đùa chúng tôi à?”

Mẹ chồng thuê người xử lý Đỗ Hiểu
Văn, nhưng lại tự dưng thay đổi?

“Nói đến nói đi, không phải là tiền
sao? Yên tâm đi, tám vạn còn lại kia, tối nay tôi sẽ gửi cho anh, không phải
mất đâu mà lo.” Hạ Lan nói rõ ràng, đuổi nhanh đối phương đi.

“Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, chúng tôi
tìm được bà, nếu bà không gửi nốt tiền, cái giá bà trả không ít đâu, chúng tôi
đều liều mạng, làm chuyện gì cũng không khách khí đâu!” Đối phương nói ra mục
đích đến đêm nay, câu tiếp theo là uy hiếp, xoay người đá cửa phòng mà đi.

Cô ở ngoài phòng bệnh, chạm vào ánh
mắt gã đàn ông được xưng là dân giang hồ kia một giây. Hoang mang, cô đông cứng
lại, đối phương cũng thế.

Gã kia gấp gáp xoay người đi, Dư
Vấn vẫn đứng tại chỗ. Cô nhớ rõ khuôn mặt kia... Đóng băng mười giây, không
tiếp tục đẩy cửa mà vào nữa, ngược lại Dư Vấn xoay người đuổi theo.

“Đợi chút!” Cô gọi gã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3