Mộ Phần Trái Tim (Tập 4) - Chương 19 - 20

Chương 19

Trì hoãn hơn mười phút, nhanh nhẹn
nói một khoản mua bán, Dư Vấn không còn hứng thú “diện thánh” nữa, hỏi thăm y
tá rồi, cô đến thẳng phòng bệnh của Hạ Nghị. Bởi vì, cô muốn xem thử, rốt cuộc
Hạ Nghị bị thương nặng bao nhiêu, lại làm cho Hạ Lan thay đổi chủ ý!

Nhưng tất cả trước mắt làm cho cô
rất thất vọng, Hạ Nghị chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Trán Hạ Nghị dán băng
gạc, như là đi đánh trận về, cả người lười nhác nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu
nhìn trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì.

Trong nháy mắt ấy, Dư Vấn lại cảm
thấy có phần thê lương.

“Có khỏe không, làm sao lại bị tai
nạn?” Cô lắc lắc đầu, không để mình mềm lòng, cô ngồi đến trước giường bệnh của
anh, lành lạnh hỏi.

Hạ Nghị quay sang, yên lặng nhìn cô
vài giây, mới dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Đã trở lại rồi?”

Anh không nói được “Em đã đến rồi”,
mà là “Đã trở lại”. Dư Vấn nghe hiểu, bởi vậy, chỉ cười cười, không trả lời.

“Bị đâm nghiêm trọng không?” Cô
lãnh đạm hỏi.

“Chỉ bị thương ngoài da thôi.” Anh
trả lời.

“Còn em? Chơi vui không?” Không nên
hỏi, nhưng mà, nỗi đau kia chạm đến xương anh, không cẩn thận anh lại buột
miệng.

“Rất vui.” Cô vẫn cười cười.

Dáng vẻ của hai người lúc này nhẹ
nhàng bâng quơ như bàn luận thời tiết, nhắm mắt lại, Hạ Nghị xót xa.

“Có thể sống tiếp chứ?” Anh nhẹ
giọng hỏi, nhưng không chắc chắn

Cô nhìn anh một cái.

“Làm sao đây ta? Tôi còn chơi chưa
đủ...” Cô cười, khóe môi rất lạnh, một từ hai nghĩa.

Rõ ràng mình đang trào phúng anh,
đối phó với anh, nhưng lòng cô lại như đóng băng, vì sao chứ, cô là người thắng
cơ mà, nhưng kiêu ngạo lại chẳng gượng được?

Anh nuốt cổ họng, dường như đáp án
này, cũng không bất ngờ.

“Bản lĩnh trên giường của gã trai bao
kia rất lợi hại, khiến em mất hồn, lại trở về đó?” Anh cười gượng ép nói.

Hạ phu nhân của anh rất có tự
trọng, hiểu được cái gì là xấu hổ.

“Trước kia không phải anh cũng
không từ chối Đỗ Hiểu Văn, thậm chí còn tính làm nhà bên ngoài?” Dư Vấn nhíu
mày, châm chọc lại.

Anh cứng lại.

“Hạ phu nhân, em đừng quá phận...”
Anh đã nhịn một lần, không có nghĩa là có thể nhịn lần thứ hai.

“Tôi quá phận? Trước kia chẳng phải
anh đã nói, bà vợ ba mươi tuổi như tôi, xin thương xót mà buông tha cho mầm non
đất nước à? Tối qua, tôi vẫn nhớ lời đó của anh.” Nhưng cô gần như không nghe,
nói thẳng.

Hạ Nghị mở to mắt, ngồi mạnh dậy,
“Có ý gì?”

Cô chỉ nhíu mày, không trả lời, cho
anh không gian liên tưởng vô hạn.

“Cho nên, em không lên giường với
gã trai bao kia?” Anh hỏi đến kích động, dáng vẻ hoàn toàn khác với vẻ vô tình
ban nãy.

Dư Vấn quan sát cẩn thận, dáng vẻ
kích động bây giờ của anh căn bản không phải đang đóng kịch. Về chuyện của cô,
ầm ĩ đến mọi người đều biết, ngay cả Hạ Lan cũng biết anh lại chẳng hay biết
gì, xem ra, ngoài định luật tình ngoài giá thú, một nửa kia mãi mãi cũng chỉ là
đứa ngốc. May mà, cô không phải đứa ngốc kia.

“Tôi ở chung với Triệu Sĩ Thành.”
Câu nói đầu tiên của cô đã đánh mất nụ cười tràn ra bên môi anh.

“Em nói cái gì?” Hạ Nghị hóa đá.
Anh nghi ngờ lỗ tai mình, lại càng không biết sống chung là cái ý gì...

“Tối hôm qua, sau đó tôi đi tìm
Triệu Sĩ Thành, là anh ấy giúp tôi...” Khi nói ra những lời này, cô thưởng thức
cảm xúc trên mặt anh, từ mất mát, chán nản đến hy vọng đầy cõi lòng, lại bị một
kích thật mạnh đến mặt trắng bệch, đúng là thật thú vị.

“Hai người...” Giúp? Là cái ý gì?
Hạ Nghị hy vọng xa vời là một loại cách giúp khác, nhưng anh biết hy vọng không
lớn.

Quả nhiên.

“Tôi ở chung với anh ấy!” Cô cười
nói cho anh.

Cái nón xanh này, anh đội mọi người
đều biết, chẳng hay biết gì thật sự đáng thương, cô nghĩ mình có nghĩa vụ nói
cho anh biết.

Hạ Nghị nắm chặt tay, ngón tay
trắng bệch. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chính là loại cảm giác này, quả
nhiên Hạ phu nhân có thủ đoạn đối phó với kẻ địch rất mạnh.

Nếu cô chỉ chơi một đêm với gã trai
bao kia, anh có thể coi như mình câm điếc, dần gạt sang bên, nhưng nếu người
kia là Triệu Sĩ Thành, làm sao anh có thể lừa bản thân không có cảm giác gì? Đó
căn bản chẳng phải “chơi”! Là cô ngoại tình!

“Hạ Nghị, em thật tình thích anh
ấy, cho nên suy nghĩ rất nhiều, hay là chúng ta…” Cô còn cố ý nói rất chậm, có
điều, người sáng suốt vừa nghe đã biết cô định nói gì.

Anh không phải đứa ngốc.

“Không phải em nói phát tiết mối
hận trong lòng mình, tìm được điểm cân bằng sẽ quay về?” Hạ Nghị cắt ngang cô,
vội vàng nói, “Em thật lòng thích đầu gỗ đó? Không đâu, rõ ràng người em yêu là
anh, em chỉ không thể tha thứ cho anh mà thôi! Chờ thêm một thời gian cho mọi
chuyện phai nhạt, em sẽ tha thứ cho anh, chúng mình sẽ ở bên nhau lần nữa nhé!”

“Hạ Nghị, anh cảm thấy chuyện của
Thụy Thụy, có thể nhạt được à?” Cô cắt ngang anh, trong mắt hiện lên mỉa mai,
bởi vì nói hộ cho con gái.

Chuyện gì cũng nhạt được, chỉ là
cái chết của Thụy Thụy, thế nào cũng chẳng phai được!

Quả nhiên, lời của cô khiến cho anh
không thở nổi trong nháy mắt. Anh nhìn vào mắt cô. Cô cũng vậy. Cô đã mất hứng
với trò chơi mất trí nhớ rồi.

“Hạ phu nhân, em không giả vờ mất
trí nữa, đúng là chẳng còn đáng yêu gì cả.” Môi mỏng phun ra giọng chua chát.

Hi vọng đã mất, khiến cho người ta
chẳng thể đón nhận.

Lúc này, đổi lại là Dư Vấn bất ngờ,
Dư Vấn nhìn lại anh, “Anh biết từ khi nào?” Thì ra, diễn xuất của cô kém như
thế.

“Bắt đầu từ khi bị em lừa, sau đó
đã đâm lao thì phải theo lao, muốn giữ em lại bên cạnh, muốn dành nhiều thời
gian hơn, có thể bồi dưỡng tình yêu một lần nữa, muốn để em biết, chỉ cần em
tha thứ cho anh, tương lai của chúng ta sẽ rất hạnh phúc.” Anh quen cô nhiều
năm như thế, làm sao có thể ngốc đến mức không biết sự khác thường của cô, có
điều anh hết cách rồi, cô thích diễn, vậy thì anh sẽ diễn cùng cô.

Cô thở sâu, cố gắng để nhịp đập
điên cuồng của trái tim về tốc độ bình thường. Anh không bị lừa ư?

“Hạ Nghị, chúng ta không thể sẽ có
tương lai cùng hai chữ hạnh phúc, bởi vì, tôi hận chẳng thể giết chết anh!” Cô
oán hận nói.

Hận thù của cô quá mạnh, anh đau
đớn biết rõ.

“Bây giờ, tôi đã tìm được tình yêu
thật sự, chúng ta không cần tra tấn lẫn nhau nữa!” Cô dựa vào ghế cố ý lạnh
lùng nói.

Anh từng dùng tình yêu thật sự với
cô ta, bây giờ cô cũng đáp lại như thế. Sắc mặt Hạ Nghị nặng nề.

“Rõ ràng rồi, chúng ta ly...”

Một chữ “hôn” còn chưa nói ra
ngoài, cô lại bị cắt ngang.

“Anh sẽ không buông tay, đến chết
anh cũng không buông tay!” Anh quả quyết nói.

Anh không bỏ đâu! Anh tin tưởng vững
chắc, cô vẫn yêu anh! Tất cả những gì cô làm chỉ để tra tấn anh, tra tấn mình
mà thôi! Anh sẽ làm cô hạnh phúc, anh không bỏ tay đâu!

“Không sao, vậy chúng ta từ từ
đấu!” Ném lại một câu, cô xoay người bước đi.

Cô cũng không muốn chấm dứt trò
chơi nhanh đến thế!

Nhìn bóng dáng cô đi xa, Hạ Nghị
ngây người thật lâu, mới từ từ đứng dậy trên mắt cá chân đau của mình. Ngực rất
chua, từ khi cô vào đến giờ, thậm chí còn chẳng hỏi một câu: Anh Nghị, thân thể
có đau đớn không?

Anh cảm thấy rét lạnh trước nay chưa
có. Giá lạnh làm anh không nằm được, đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài
cửa sổ, cố hít vào, không cho đau đớn lan tràn.

Nhưng anh thất bại rồi. Cô ở cùng
một gã đàn ông khác.

Ánh trăng ở đây, cô độc qua lại,
mọc lên hướng đông, rơi xuống đằng tây, nhưng chỉ có thể tịch mịch. Nếu anh
chết rồi, trên thế giới này không còn người đáng ghét như anh, cô sẽ sống càng
thoải mái hơn với kẻ đó?

Anh không kiểm tra làm gì, nhưng
tấm phim X quang vẫn rơi vào tay mẹ anh. Bác sĩ chuyên gia đã bước đầu kết
luận, hai đầu xương bị thay đổi, chứng minh việc xương bị phá, cũng xuất hiện
thay đổi bong bóng xà phòng. Bệnh này do di truyền, cũng bởi do tác động của
bức xạ hạt nhân.

Bây giờ, bác sĩ nào cũng không thể
chắc chắn, bệnh của anh là lành tính hay ác tính? Nhưng có thể chắc là anh phải
nhập viện điều trị, bởi ung thư xương phát triển rất nhanh, tính ăn mòn cao,
nếu không điều trị kịp thời, bệnh tình sẽ tiến triển rất nhanh.

 

...

Hôm nay, Đỗ Hiểu Văn chuyển viện.
Có thể chuyển viện, thật ra, cũng có nghĩa cách mạng đã chiến thắng một nửa.
Ngày thứ 18 sau phẫu thuật, lần đầu tiền xuống giường, Đỗ Hiểu Văn cảm thấy
say, cả người như bông bị dẫm nát, cả một người đỡ bên cạnh cô cũng chẳng có.

“Mười giờ cô sẽ chuyển viện, sao
người nhà còn chưa tới?” Bác sĩ giục cô lần nữa.

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng, làm
môi dưới trắng bệch. Cô gọi điện cho Hạ Nghị, nhưng không chắc anh có thể đến
không.

“Không thể kéo dài được nữa, bệnh
nhân mới đã đợi ở giường ngủ của cô rồi, bác sĩ Tiêu bên kia cũng không kiên
nhẫn chờ được nữa! Dù sao trên xe của viện cũng có nhân viên chăm sóc, bây giờ
chúng ta chuyển viện thôi!” Bác sĩ quyết định thật nhanh.

Thật sự anh không đến ư? Thật ác
quá. Hiểu Văn cảm thấy ngực đang rơi lệ.

Cô được y tá nâng lên xe bệnh viện.
Lúc lên xe, Hiểu Văn cảm thấy, sau lưng có ánh mắt nhìn cô chăm chú, làm cô nổi
hết lông tơ lên, theo bản năng ôm chặt bụng bảo vệ. Cô cô độc nằm trên xe bệnh
viện, nhìn rõ xe phía trước, trong không gian chỉ có cô và y tá.

“Anh ấy... không đến ư?...” Y tá
hỏi thật cẩn thận.

“Vâng, chắc là không.” Cô đơn độc
nằm trong xe, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống.

Ngồi trong xe, Dư Vấn đứng trước
cửa bệnh viện, nét mặt bí hiểm, dùng ánh mắt thương hại nhìn xe cứu thương đi
xa.

“Thụy Thụy, ngủ yên nhé.” Cô thì
thầm. Sẽ nhanh thôi, Đỗ Hiểu Văn sẽ nhận được báo ứng vốn có, tất cả sẽ kết
thúc.

Chương 20

Xe bệnh viện mới đi được một nửa,
đột nhiên “kít” một tiếng, va chạm “ầm ầm”. Xe đã bị đụng, Hiểu Văn ôm bụng, sợ
hãi không thôi, may mà dọc theo đường đi cô nắm chặt một bên giường, mới không
bị ngã ra ngoài.

“Anh Ngô, anh đi chậm một chút,
đằng sau là phụ nữ mang thai mà!” Y tá đứng dậy, gõ gõ cửa sổ phía sau, nhắc
nhở tài xế.

Nhưng lái xe quá bận, chẳng hề
rảnh, anh ta đang bận cãi nhau. Họ đều thô lỗ, đều dựa vào cứu hộ mà sống, cho
nên rất quý chiếc xe này.

“Này, mẹ mày, có biết lái xe không
hả? Chạy đi đầu thai à?” Đầu xe bị đâm đến méo đi, lái xe tức giận mở cửa xe,
đang muốn xuống xe tiếp tục chửi ầm lên.

Vốn lái xe không muốn cãi nhau, dù
sao bên trong xe có bệnh nhân, nhưng xe hơi màu đen không giấy phép này chẳng
những đâm vào họ, còn trực tiếp chắn ngang xe cứu thương. Đường núi ở đây rất
quanh co, đường không thông, đối phương lại cản đường họ như thế.

Bốn gã đàn ông xuống xe, đứa cầm
đầu, vóc người rất vạm vỡ. Lái xe mở to mắt, cảm thấy không ổn, bởi vì họ đều
đội mũ và khẩu trang, cái dáng vẻ kia căn bản không giống người lương thiện.
Quả nhiên, giây tiếp theo, lái xe bị bắt vào bụi cỏ, bởi vì, eo hắn bị một con
dao nhọn uy hiếp.

“Này, người anh em, đừng, đừng kích
động!” Lái xe lắp bắp.

Sớm biết thế đã không xuống xe, lại
rơi vào rắc rối lớn. Đoạn này rất heo hút, xe qua lại rất ít, dù có đi nữa,
người ta thấy nhóm người này, cũng chẳng dám dây vào. Lái xe tưởng bởi vì mình
nói năng lỗ mãng, bị tẩn một chút là khó tránh, nhưng quái lạ, họ lại chẳng có
chút gì là muốn đánh hắn, ngược lại tiếp tục giữ tài xế, kẻ cầm đầu đi vào
buồng xe.

“Anh Ngô, anh đâu rồi? Sao còn chưa
lái xe?” Y tá bên trong nghi ngờ, khi đẩy cửa xe ra đang muốn giục, đã bị những
gã bịt khẩu trang bên ngoài dọa đến che miệng.

Đại ca cầm đầu phất phất tay, hai
gã đàn ông lập tức nhận lệnh, trực tiếp nhảy lên xe.

Hiểu Văn cũng bắt đầu cảm thấy bất
thường, khẽ chống người, muốn xem thế nào, bỗng hai gã đàn ông to con nhảy lên
xe dọa, cô không thể động đậy.

“Anh, các anh muốn làm gì?” Hiểu
Văn run sợ, tay run, môi càng run, cả người cô cũng run, sợ đến mức như lá rụng
trong gió.

Vừa dứt lời, cô đã bị thô lỗ đẩy
xuống, cả người bị đè.

“Cứu, cứu mạng!” Cô lên tiếng kêu
cứu.

Cô rất sợ hãi! Họ muốn làm gì? Rõ
ràng là xã hội văn minh, vì sao cô gặp phải chuyện thế này? Đầu tiên là xe bị
chặn, bây giờ lại đến một bọn như cướp nhảy vào.

“Bốp” Không hề thương hương tiếc
ngọc, cô bị tát thật mạnh.

“Không được ầm ĩ! Làm ầm nữa, ông
mày khoét thủng cái bụng mày!” Gã đưa tay đánh cô, không kiên nhẫn quát khẽ một
tiếng.

Bụng, thủng... Khớp hàm Hiểu Văn
cũng run, sợ tới mức cả người xụi lơ.

Cả người cô gần như bao tải, bị đối
phương kéo đi, bị dọa cổ họng cô như bị khóa lại, muốn kêu cứu mạng lại không
dám kêu cứu, khi cô bất lực rơi lệ dùng ánh mắt cầu cứu, y tá đã sớm sợ đến
ngồi xuống theo bản năng run như cầy sấy rồi. Mà lái xe, nhếch nhếch môi lên,
cuối cùng cũng không dũng khí. Đây không giống vụ cướp bình thường, ngược lại
như màn trả thù, cho nên, không ai dám nhúng tay.

Hiểu Văn bị quăng vào bên trong xe,
hai gã đàn ông một trái một phải giữ chặt cô, xe hơi màu đen nhanh chóng chạy
khỏi đó, tốc độ nhanh đến mức giống như chỉ là ảo giác.

Xe đi nửa giờ. Cô bị ném vào một
căn phòng tối.

“Anh, các anh...” Cô sợ tới mức lắp
bắp.

Bốn gã đàn ông vây quanh trước mặt
cô, gã được gọi là đại ca vuốt cằm, ra vẻ trầm tư.

“Đại ca, bỏ bụng nó thế nào? Em
thấy cứ lấy ghế ném vào, cho đứa bé trong bụng con này rụng luôn!” Anh hai bạo
lực nhất, cũng thích tốc chiến tốc thắng, nói xong, hắn đã cầm ghế.

Lấy ghế đánh cô ư? Hiểu Văn sợ
không ngừng lui về sau, co rúm lại, run rẩy, rơi lệ đầy mặt.

“Xin, xin các anh, thả tôi ra!”

Anh Nghị anh ở đâu? Mau tới cứu em,
mau tới cứu em! Trái tim cô dùng hết sức gọi tên anh, nhưng cô biết nào có tác
dụng gì. Bây giờ, chẳng ai có thể giúp cô cả.

“Không được!” Có người lên tiếng
phản đối, chỉ là, lý do phản đối là...

“Chẳng may cậu không khống chế
được, chẳng những đánh chết đứa bé, ngay cả ruột cô ả cũng phòi ra thì sao?”
Lên tiếng phản đối là Tiểu Tứ.

“Nếu không, hay dùng chai bia chọc
xuống thân dưới con này, cứ thọc vào thể nào đứa trẻ cũng chui ra!” Tiểu Tứ
nghĩ nghĩ nói, từ khi chỗ kín của hắn bị người ta hại, giờ rất thích cách máu
me này, nóng lòng muốn thử.

Nói xong, Tiểu Tứ lại vào phòng tìm
chai bia.

Hiểu Văn sợ tới mức thét chói tai
không thôi. Nhưng trong căn nhà hoang trước không thôn, sau không nhà này, dù
có hét rách cổ cũng không có ai nghe thấy cả. Tác dụng duy nhất của tiếng thét,
chỉ là điên lòng người mà thôi.

Đại ca chau mày.

“Tiểu Tứ, không phải mày thành thái
giám chứ, nếu muốn cho chân nhân ra sân là được, dù sao tao còn chưa từng làm
phụ nữ có thai, nếm thử tư vị cũng không tồi!” Lão Tam lớn tiếng cười nhạo.

Những lời này, chọc mọi người cười
ha ha, chọc Hiểu Văn hoảng hốt một trận. Bọn chúng, chúng, quả thực đúng là súc
sinh!

Nói xong, lão Tam ném tàn thuốc
xuống, đi lại gần.

“A...” Hiểu Văn lại thét chói tai
liên tục.

“Anh buông tha, buông tôi ra!” Cô
vừa khóc vừa giãy dụa.

Nhưng cô quên mất, rất nhiều gã
nghe thế, người phụ nữ càng giãy dụa, đàn ông càng hứng thú. Lão Tam nhanh nhẹn
luồn tay vào áo cô, dùng sức vuốt ve.

“Ô, ô... Cứu, cứu mạng...” Hiểu Văn
khóc lớn.

Cô khóc càng lớn, gã đàn ông càng
cười vui vẻ. Trong màn dâm loạn này, cô hận không thể chết đi.

“Mẹ nó, vóc người tởm thật, lại bé thế
này!” Vừa vô tình xoa nắn, lão Tam vừa chán ghét.

“...” Hiểu Văn khóc rơi lệ đầy mặt.

Đây chỉ là bắt đầu, lão tam coi cô
như búp bê, vén váy cô lên, lộ ra cái bụng tròn vo, cùng nâng chân lên. Hiểu
Văn bị trêu đùa đến mất tôn nghiêm, giống như sống trong địa ngục.

“Ha ha, hay, con ả này có giống ếch
không hả?” Lão Tam tàn bạo cười ha ha.

Gã đàn ông khác, cũng cũng nở nụ
cười. Loại chuyện này, cũng không phải 1 lần, họ tập mãi đã thành thói quen.

Hiểu Văn thì khác, cô ra sức lắc
đầu, ra sức thét chói tai, ra sức cầu xin tha thứ, tất cả làm cho tinh thần của
cô đến cực hạn, thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng dáng vẻ cô lúc này, chẳng những
không gợi ra chút thương cảm của chúng, ngược lại còn làm cho họ càng phấn
khởi.

Lão Tam trực tiếp kéo quần mình
xuống. Cô nhìn đến thứ kia, gần như làm cô nôn mửa. Đen sẫm, bên cạnh toàn là
lông, vật thuộc về phái nam, ghê tởm. Nhưng cô còn không kịp buồn nôn, quần lót
của cô đã bị kéo xuống, đôi bàn tay bẩn thỉu đã muốn thăm dò giữa hai chân cô.

“Xin các người, xin các người buông
tha cho tôi!” Cô khóc đến gần như mất tiếng, hai chân kẹp chặt, giãy dụa không
ngừng cơn sóng khống chế không được, phun ra ngoài.

“Mẹ nó, fuck, thối muốn chết!” Lão
Tam mắng, đồng thời một bàn tay ẩm ướt hung hăng lao về phía Hiểu Văn, hai má
Hiểu Văn cũng toàn mùi ghê tởm.

Lão Tam vừa mắng vừa đi tìm nước
rửa tay.

Hai chân cô cũng đã ướt cả, vừa rồi
cô sợ đến mức tiểu tiện mất khống chế, cũng vì thế, mới làm cho lão tam mất hết
hứng thú. Cô bị ném xuống đất một lần nữa, co rúm lại, ôm bụng mình, không
ngừng run rẩy, tóc dài ướt sũng dính vào mặt cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng
còn màu máu.

Lão tam rửa xong tay quay trở lại
tức giận, muốn hành hung cô lần nữa.

“Lão Tam!” Đến lúc này, đại ca lạnh
lùng ngăn lại, “Khách hàng chỉ muốn bỏ đứa bé trong bụng cô ta, không muốn làm
chết người.” Cho nên, ít gây rối đi.

Hai chữ khách hàng làm cho Hiểu Văn
quỳ rạp trên đất run lên thật mạnh.

“Là, là ai sai, sai các người đến?”
Hiểu Văn lắp bắp, cuối cùng cũng hỏi.

Là ai, là ai hận cô như vậy, muốn
tàn bạo đối đãi với cô như thế, để cô rơi xuống địa ngục này?

Đại ca vẫn đeo khẩu trang, chỉ đưa
tay bật lửa, sau một lúc lâu, gã nói: Khách hàng họ Hạ.”

Họ, họ Hạ... Môi dưới của Hiểu Văn
trở nên đỏ hồng, bởi vì, cô cắn cho máu mình chảy ra. Nhưng cô không có chút cảm
giác đau đớn nào cả.

“Là nam, nam, hay, là nữ...” Vấn đề
này, rất quan trọng rất quan trọng với cô.

Rốt cuộc là Hạ tiên sinh hay là Hạ
phu nhân?

“Không cần thiết phải nói cho mày!”
Trong lỗ mũi đại ca hừ lạnh một tiếng.

Hiểu Văn sợ tới mức lại run lên, “Anh,
các người muốn cái gì? Tiền, tiền sao? Chỉ, chỉ cần các người thả, thả tôi đi...
Tôi, tôi có thể cho các người!”.

“Cô có rất nhiều tiền hả?” Đại ca
thờ ơ hỏi cô.

“Tôi, tôi không có!” Cô lắp bắp.

Mắt lạnh của gã đảo qua, đời hắn
hận nhất là có người trêu đùa mình.

“Nhưng mà, ba, ba của đứa bé có!”
Cô đánh cược, đánh cược một tia hi vọng, người làm chủ phía sau không phải Hạ
Nghị.

Mắt gã nhíu lại. Hắn chẳng ngại
kiếm thêm tiền đâu!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3