Mộ Phần Trái Tim (Tập 3) - Chương 15 - 16

Chương 15

Giữa trưa, Hạ Nghị hẹn Đỗ Hiểu Văn.
Đúng giờ, xuất hiện ở nhà hàng, cô đi giày đế bệt, mặc váy dành riêng cho bà
bầu, cả người mang vẻ thanh nhã.

“Cuối cùng anh cũng gặp em.” Hiểu
Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Về nước đến giờ, cô đã gọi vài cuộc
điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn rơi vào đau thương mất con, vẫn không chịu
nhận điện của cô.

Anh im lặng một lát, vẫn mở miệng:
“Hiểu Văn, hẹn em ra ngoài này là hy vọng có thể nói rõ với em, quan hệ bất
chính của chúng ta nên chấm dứt, anh hi vọng em có thể bỏ đứa bé.”

Cô kinh hoàng, ly nước trên bàn vì
cầm không chắc mà nghiêng đổ, nước chảy thành đường, từ trên bàn rơi xuống váy
cô, rơi xuống giày anh.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Hiểu Văn kinh
hoảng ngồi xuống, muốn lau nước trên giày da cho nhanh, nhưng ngồi xuống rồi,
lại không nén nổi nước mắt rơi xuống từng giọt.

“Không, người nên xin lỗi là anh.”
Anh rút giày lại, không để cô chạm vào rồi muốn nâng cô dậy, nhưng vừa mới đỡ
xuống ghế, đã lập tức buông ra.

Anh nói cho bản thân, từ nay về
sau, anh và Đỗ Hiểu Văn đã hết rồi.

“Vì sao vậy? Là vì Thụy Thụy, cho
nên anh hận em ư?” Hiểu Văn nhịn chua xót xuống, khó chịu truy hỏi.

Là vì Thụy Thụy chết, anh không thể
tha thứ cho cô? Có thật không?

Anh lại im lặng một lát, “Không
phải, anh không hận em, Thụy Thụy chết là lỗi của mình anh! Chấm dứt với em, là
vì anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần nữa.” Về sau, ngoài Hạ phu nhân, anh sẽ
không gặp người đàn bà khác.

Anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần
nữa? Mặt Hiểu Văn không còn hạt máu, đôi môi run không ngừng.

“Các người bắt đầu một lần nữa ư?
Anh không yêu cô ta, anh ở bên cô ta lần nữa, chỉ biến thành bất hạnh cho cả ba
người chúng ta!”

Anh yên lặng vài giây, sau đó, từ
từ trả lời, “Không, anh yêu cô ấy.” Anh yêu Hạ phu nhân, cho dù là cuộc sống
tương lai không thể hạnh phúc, chỉ bị tra tấn, anh cũng sẽ đi chung một con
đường cùng Hạ phu nhân.

Anh yêu cô ta? Hiểu Văn đã bị vô
vàn con dao vô hình cắm sâu vào.

“Anh yêu cô ta ư? Nào có thể, vậy
còn em? Em thì sao? Anh yêu em, chẳng lẽ cũng là giả sao? Chẳng lẽ anh không
còn yêu em chút nào nữa?” Cô không tin, cô không tin anh đột nhiên lại không
thích cô, cô không thể tín!

Nhìn cô thương tâm tột cùng, lặng
im trong chốc lát, anh mở miệng: “Anh đã từng rất yêu em, tình yêu đó bởi không
có được, trước sau luôn khắc sâu trong đầu anh, cho nên, nhiều năm như thế, đã
khiến anh xem nhẹ người bên cạnh kia, xem nhẹ bảy năm cùng bước đi của anh và
cô ấy, tình cảm tích lũy trong hoạn nạn đồng cam cộng khổ, thật ra đã rất lớn
rồi. Nó không ghi lòng tạc dạ, cho nên anh đã hồ đồ, xem thường nó! Em hỏi anh,
bây giờ không yêu em chút nào ư? Nói thật ra, em vẫn ở trong lòng anh, không
thể mất hoàn toàn, nhưng anh sẽ dần quên em, cho đến khi giao cả trái tim cho
Dư Vấn, đó là anh nợ cô ấy, cũng là anh cam nguyện. Vì một khắc trước cơn sóng
thần kia, ở trước mặt cái chết, anh đã tỉnh ngộ sâu sắc, có lẽ anh còn yêu em,
nhưng tình yêu của anh với em chỉ là lắng đọng lại của năm tháng, đã sớm thành
hư vô ẩn hiện. Mà Dư Vấn lại khác, sự tồn tại của cô ấy rất chân thật trong
cuộc sống của anh, bọn anh cãi nhau, bọn anh gây lộn, anh tức cô ấy, cô ấy giận
anh, tình cảm gây dựng từng chút trong cuộc sống, cho dù không muốn thừa nhận,
nhưng nó đã thành rắc rối không thể gỡ trong sinh mệnh rồi. Anh bây giờ, đã
không là anh lúc trước, anh đã thay đổi, người anh muốn cùng sinh cùng tử, chỉ
có thể là…

Tống Dư Vấn.” Anh kiên định nói ra
ba chữ này.

Sắc mặt Đỗ Hiểu Văn càng tái nhợt.
Cô nghe không hiểu, không hiểu cái gì là có lẽ anh còn yêu cô, nhưng tình yêu
của anh với cô đã sớm thành hư vô ẩn hiện? Cô không hiểu đâu! Vì sao tình yêu
lại thay đổi, vì sao anh lại không muốn cùng sinh cùng tử với cô, mà vì sao cô
lại thành một người bị lãng quên kia?

“Em biết, Thụy Thụy chết nên anh áy
náy với Dư Vấn, là chúng ta có lỗi với cô ta, anh có thể gánh trách nhiệm anh muốn,
chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được rồi! Em thề, em sẽ không làm loạn, em hứa,
em và con sẽ không cần danh phận nào cả!” Kéo tay anh, cô đã khóc hết nước mắt,
“Đừng bỏ em, đừng bảo em bỏ con, xin anh, đừng mà...”

Hạ Nghị cũng chịu khổ sở, nhưng vẫn
đưa tay từ từ tách tay cô ra, “Xin lỗi, xin hãy bỏ đứa bé đi, chúng ta chấm dứt
hoàn toàn.” Về sau, anh sẽ chuyên tâm làm người chồng tốt.

Hiểu Văn sụp đổ trong chớp mắt, “Nó
đã được 11 tuần rồi, nó là cốt nhục của anh đấy, nó sẽ thành hình người rất
nhanh, làm sao anh có thể tàn nhẫn như thế?”

Đối mặt với sự lên án của cô, anh
chỉ có thể trả lời chua chát một câu, “Xin lỗi, anh không muốn có nó.” Sinh con
ra sẽ dây dưa không rõ, Thụy Thụy là ví dụ tốt nhất.

Anh biết, anh rất có lỗi với Hiểu
Văn, nhưng đây là lựa chọn anh nên làm. Anh đã sai lầm rồi một lần, không thể
lại sai lần nữa.

Hiểu Văn không thể tin nhìn anh
vững tâm như sắt, “Hạ Nghị, em hận anh!”

Anh khẽ cắn môi, “Em hận đi.” Đáp
án của anh sẽ không thay đổi.

Chấm dứt với cô, anh không cần đứa
con này.

Có điều.

“Em sẽ không thỏa hiệp, đây là con
của em, con của anh và em! Em nhất định phải bảo vệ nó, em nhất định phải sinh
nó ra!” Vừa nói, cô vừa lui về phía sau.

Anh đứng dậy, đưa tay nhưng không
giữ được cô đã xoay người bỏ chạy.

Buổi chiều, Hạ Nghị đến Tống gia.

Cha vợ vừa mở cửa ra, cả giận nói:
“Lại là anh?”

Hạ Nghị quỳ xuống: “Ba, xin ba cho
con gặp Dư Vấn!” Đời này, anh chỉ quỳ hai lần, anh không quỳ trời, không quỳ
quỷ, lần đầu tiên là anh quỳ trước di thể con gái, lúc này đây, anh quỳ gối
trước mặt cha mẹ cô. “Con biết, con đã sai rất nhiều, nhưng xin ba mẹ cho con
một cơ hội nữa!”

Cha vợ chẳng hề cảm động, ngược lại
còn cười lạnh, “Anh biết sai rồi ư, họ Hạ kia, tôi nói cho anh biết, đời người
không phải biết sai mà sửa là tốt đâu! Sai chính là sai, anh chỉ nói một tiếng
sai thì có thể đưa Thụy Thụy trở lại không? Anh nói một tiếng sau thì có thể để
Dư Vấn khỏe lại không? Nếu sai lầm gì cũng có thể sửa, vậy thì trên thế giới
này, cần đến công lý làm gì?”

Anh bị giáo huấn đến không lời nào
để nói.

“Xin cho con một cơ hội chăm sóc Dư
Vấn, con xin ba đấy!” Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, là anh có
lỗi với cô, nhìn cô bị đả kích thành như thế vì cái chết của Thụy Thụy, anh
cũng rất đau khổ.

“Cơ hội ư?” Cha vợ không bị cảm
động, ngược lại giận đến mỉm cười, giống như nghe xong thì rất buồn cười. “Tôi
hỏi anh, ngày hôm qua, là anh gửi một bức thư cho Dư Vấn sao?” Cha vợ chất vấn.

Thư của Thụy Thụy đã đến tay cô?

“Là con.” Anh thừa nhận rõ ràng,
“Một nhà đoàn viên là nguyện vọng của Thụy Thụy!”

“Nguyện vọng của Thụy Thụy?” Cha vợ
cười lạnh, “Tôi thấy đó chỉ là tâm tư của anh thôi!”

Anh nói không nên lời. Đúng! Là tâm
tư của anh! Anh hy vọng có thể tiếp tục ở bên Hạ phu nhân, anh hy vọng được
chăm sóc Hạ phu nhân, anh hy vọng cha mẹ cô sẽ không ngăn cản, không được sao?

“Họ Hạ, anh thật ích kỷ, mãi mãi
chỉ biết thứ mình muốn, không biết Dư Vấn không chịu được, thứ con bé muốn là
gì?” Ánh mắt của cha vợ, cực kỳ thống hận.

Anh sửng sốt.

“Anh đi đến bệnh viện với tôi, tôi
cho anh trông thấy Dư Vấn bây giờ!”

...

Mẹ, con chọn mẹ!

Bệnh viện, Dư Vấn đang cố gắng ngủ
trưa, nhưng nhắm mắt lại thì lại tỉnh dậy.

“Có khỏe không con? Đầu còn đau
không?” Má Tống vội vàng tiến lên, đưa gối đầu đến bên công, đỡ cô ngồi dậy.

Cô không rên một tiếng, từ từ ngồi
xuống. Khi má Tống đưa tay đỡ đầu cô, cô lại lúng túng, muốn tránh đi.

Tay má Tống dừng ở không trung,
“Vấn Vấn, ta là mẹ con mà!” Má Tống đau lòng lặp lại.

“Vâng, con nhớ rồi.” Không phải cố
ý, chỉ là cô không biết nên biểu đạt thế nào.

Cô dời ánh mắt đi, phát hiện trong
phòng còn có hai người khác. Hai người đàn ông, diện mạo cũng na ná, cũng thuộc
dáng vẻ đoan chính, dáng người khôi ngô, một người hơn sáu mươi tuổi, còn một
người... hơn ba mươi.. chỉ là… Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này, họ cũng
mặc rất đơn giản áo trắng sơ vin, chất quần áo khá giống nhau, nhưng cũng có
chút.. kém. Chỉ là, cô sẽ không lịch sự vạch ra tại chỗ đâu, cái đó khác với
giáo dục cô nhận được từ nhỏ.

Nhưng mà, rốt cuộc cô đã được giáo
dục cái gì? Cô day trán có chút đau, đầu rối tung căn bản không nghĩ ra.

“Biết ta là ai không?” Người đàn
ông lớn tuổi một chút hỏi cô.

“Tôi biết, ông là bác sĩ của tôi,
Triệu Tuyết Minh.” Cô mặt không chút thay đổi trả lời.

“Vậy anh ta, anh ta là ai vậy?”
Triệu Tuyết Minh chỉ người bên cạnh mình.

Ánh mắt Triệu Sĩ Thành phức tạp
nhìn cô.

“Anh ta là Triệu Sĩ Thành, là con
trai bác sĩ Triệu, cũng là bạn của tôi.” Cô trả lời như học thuộc, đôi mắt như
suối nước lạnh nhìn anh, không một gợn sóng.

“Còn cô, cô thì sao?”

“Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong
Triều Tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.” Cô không có
hứng thú trả lời.

“Trí nhớ của cô tốt lắm, đều nhớ
được.” Triệu Tuyết Minh cười hiền hòa, khen ngợi cô.

“Tống Dư Vấn, lúc cô ngủ vừa rồi có
nghe thấy ai nói chuyện không?” Triệu Tuyết Minh hỏi cô như thường lệ.

Vấn đề này, làm cho mày cô nhíu
lại, “Có, rất nhiều.”

Có người không ngừng gọi cô là mẹ.

Có người nói thật có lỗi, anh không
thể kết hôn với em.

Có người nói anh ấy yêu tôi, anh ấy
không yêu cô.

Có người cười nói Hạ phu nhân ra
trận, mọi chuyện đều không sợ!

Các âm thanh dâng lên từ chỗ sâu
trong đầu, làm cô rất phiền, chẳng thể đi vào giấc ngủ.

Khi Hạ Nghị chạy tới, vừa vặn nhìn
thấy một màn này.

“Dư Vấn...” Anh kinh ngạc gọi tên
cô.

Nghe cha vợ nói, cô đã khóc, khóc
đến ngất xỉu, nhưng mà, vừa rồi cô nói cho bác sĩ cô còn nghe thấy nhiều việc?
Cô chưa hồi phục?

Nghe giọng nói, ánh mắt cô nhìn
anh. Hoang mang nổi lên trong mắt. Hạ Nghị nhìn cô không chớp mắt, cô cũng
không quay đi.

“Anh là ai?” Cuối cùng cô cũng mất
đi kiên nhẫn, mở miệng trước hỏi.

Hạ Nghị hóa đá trong thoáng chốc.

Chương 16

“Họ Hạ, hiểu chuyện tốt anh đã làm
chưa? Nhờ anh ban tặng, đả kích anh cho đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con
bé, quá đau khổ quá tự trách, vì để sống, nó chỉ có thể trốn tránh, chọn cách
đóng kín trí nhớ, quên đi tất cả...” Cha vợ lạnh lùng nói phía sau, “Anh đã
thành công rồi, bây giờ nó không còn nhớ ai nữa, kể cả Thụy Thụy.” Một nhà đoàn
viên? Nguyện vọng của Thụy Thụy? Đúng là buồn cười, bây giờ ngay cả Thụy Thụy
là ai Dư Vấn cũng không nhớ rõ!

“Xin lỗi, xin lỗi, Dư Vấn, xin lỗi
em...” Đối diện với ánh mắt hoàn toàn xa lạ của cô, lòng anh bị cắm sâu vào,
chỉ có thể thì thào tự nói.

Đều là anh đã sai, anh nghĩ rằng
“di thư” của Thụy Thụy sẽ kích thích cô khiến cô tỉnh lại, nào ngờ lại bị phản
tác dụng…

“Chúng tôi không cần anh xin lỗi,
chỉ cần anh cút khỏi cuộc sống của con bé!” Cha vợ đẩy anh ra ngoài, kiên quyết
không cho anh vào phòng bệnh.

“Ba hãy để con chăm sóc cho cô ấy!”
Anh đau lòng yêu cầu.

Dù Hạ phu nhân biến thành dáng vẻ
gì đi nữa, anh cũng phải đưa Hạ phu nhân về nhà!

“Anh cút cho tôi, cút đi thật xa
vào!” Cha vợ tức giận mắng.

Anh lại muốn xông tới, vì thế, cha
vợ tức giận như nước ngập sàn.

Dư Vấn cau mày, hoang mang nhìn một
màn ồn ào như thế ở cửa phòng bệnh. Người đàn ông này là ai? Mặc kệ anh ta là
ai...

“Thật ồn ào!” Cô không kiên nhẫn
oán giận.

Trong đầu cô đã có vài loại âm
thanh đang đánh nhau, đã phiền muốn chết rồi, giờ họ lại còn làm ầm nữa chứ?

“Anh cút cho tôi!” Cô vô tình lạnh
lùng ra lệnh. Muốn ầm ĩ cũng đừng làm trước mặt cô, đừng chọc cô phiền lòng!

Nhất thời, không khí đông cứng.
Cứng đơ nhìn ánh mắt lạnh băng xa lạ hoàn toàn của cô, tâm tình Hạ Nghị rất
nặng nề, cuối cùng, sụp vai, chỉ có thể xoay người, bước đi nặng nề không nổi.

...

Cô cần đi lại để tránh suy nghĩ hỗn
loạn. Chính xác mà nói, cô phải ra ngoài, vì hàng ngày cô đều nằm bất động trên
giường, tương đối gai mắt. Cô hiểu nhóm người kia cũng không muốn nghe cô nói,
ví dụ như vấn đề sau khi cô xuất viện. Sở dĩ kìm lòng là bởi cô thật sự không
có hứng thú mà nghe, bởi họ với cô đều là người xa lạ.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cô
chẳng nhớ rõ, chỉ biết khi vừa tỉnh dậy, đầu cô rất nhức, lòng rất loạn, hơn
thế là, trong óc cô có rất nhiều âm thanh, thỉnh thoảng tư duy khá rõ ràng,
thỉnh thoảng lại rối loạn, quan trọng nhất là cô chẳng nhớ nổi gì cả.

Theo lời bác sĩ điều trị Triệu
Tuyết Minh, cô biết việc mất trí của cô có liên hệ rất nhiều đến việc trạng
thái tinh thần không được tốt của cô. Cho nên, bác sĩ Triệu Tuyết Minh đề nghị
cô nhập viện... trung tâm điều trị tâm lý. Đương nhiên, đây chỉ là một trong
nhiều phương án.

Với đôi vợ chồng tự xưng là ba mẹ
cô kia, muốn đưa cô về Thượng Hải chăm sóc, nhưng bởi bác sĩ nói bệnh tình của
cô sẽ phát tác thường xuyên nên còn do dự chưa làm. Nghe nói, công việc kinh
doanh của ba cô rất lớn, mỗi ngày đều bận nhiều việc, vì bệnh của cô, ông phải
dành rất nhiều thời gian ra, nghe nói mẹ cô thật ra cũng không giỏi chăm sóc
người, mà bệnh của cô thuộc loại đặc biệt, để bình phục không biết cần bao
nhiêu thời gian, mẹ không tin ở tình hình này cô có thể khỏi hẳn.

Cho nên thật phiền. Hình như chẳng
có ai muốn cô cả. Cô thừa nhận, việc cô phiền nhất đến từ cô độc. Có lẽ lại cô
độc nữa, cô thật sự muốn đáp lại một giọng nói khác trong đầu, trò chuyện với
“nó”. Đó là... Bi thương, nó đang tìm mẹ của con gái...

“A, Tống Dư Vấn, sao cô lại ở đây?”
Trong thang máy, có một bác sĩ mặc đồ trắng kinh ngạc chào cô.

Cô hờ hững xoay người. Lại là gương
mặt xa lạ, cô hận cảm giác này.

“Đến tái khám à? Tính ra cũng hơn
một tháng từ ngày cô gặp chuyện không may bữa trước rồi, cô nên tái khám đi,
nhưng hôm nay tôi không khám, ngày mai cô hãy đến nhé!” Vị bác sĩ kia tốt bụng
nói cho cô.

Tái khám? Ngoài bệnh thần kinh ra,
cô còn bị bệnh khác nữa à? Cô bệnh nhiều thế sao? May mà sắp xuất viện nên cô
không mặc quần áo bệnh viện.

“Sức khỏe cô dạo này thế nào?” Cửa
thang máy mở, bác sĩ hỏi thêm một câu.

Cô mím môi, không nói. Trước khi
chưa mất trí nhớ, cô nhất định không phải người phụ nữ ngốc, biết làm gì mới có
thể không để người ta nhìn thấy sự dị thường của cô.

Như đã quen với tính cách lạnh nhạt
của cô, bác sĩ cũng không tức giận, cuối cùng đi trước dặn dò. “Chứng thiếu máu
của cô phải trị tốt, lần trước cô bị sảy thai rất hại đó, ngày mai cô đến tôi
sẽ kê đơn thuốc bổ cho cô nhé.”

Sảy thai? Cô có chút kinh ngạc.

Mẹ, con không thích vẽ đâu!

Giọng nói trẻ con lại oán giận bên
tai cô. Cho nên, vì cô sảy thai, mất đi đứa con trong bụng, không chịu nổi đả
kích mới biến thành thế này? Bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc xé lòng, khiến
ánh mắt cô hiện lên hoang mang.

Cô lắc lắc đầu, khước từ an ủi
giọng nói kia. Bác sĩ Triệu Tuyết Minh có dặn đừng mất kiểm soát đi quan tâm
giọng nói ấy.

Cô muốn đi dạo ở hoa viên sau bệnh
viện một lát, nhưng bất ngờ lại thấy một chiếc Hummer dừng trước cửa, có một
người đàn ông với nét mặt kinh ngạc ngồi trong xe, dường như đang do dự có nên
xuống xe không. Là người đàn ông đã “gây lộn” trong phòng bệnh hôm qua, nói
muốn chăm sóc cô.

Cô đã quên anh ta là ai, có điều
chẳng hiểu sao khi vừa thấy anh ta, ngực cô lại khó chịu, vô cùng bực bội. Dừng
bước, cô xoay người quyết định về phòng bệnh. Có một loại trực giác rất mãnh
liệt, cô nhất định phải tránh người đàn ông đó, chỉ cần về phòng bệnh sẽ an
toàn! Cô tin tưởng, chỉ cần anh ta dám bước vào, người đàn ông tự xưng là ba cô
kia, tuyệt đối sẽ ngăn cản anh ta.

“Để cháu chăm sóc cô ấy.” Trong
phòng bệnh, truyền ra một giọng nói điềm tĩnh, làm của cô tạm dừng bước ở cửa.

Đúng rồi, người đó là Triệu Sĩ
Thành. Lần đầu tiên cô gặp anh anh cũng nói thế, cũng hỏi qua anh là ai, cho
nên cô vẫn nhớ kỹ tên anh.

Không chỉ có cô, những lời này của
anh như tạo thành hiệu quả chấn động. Cả phòng lặng im.

“Bệnh của cô ấy thật ra không nặng,
nếu có thể được chăm sóc đúng cách, sẽ từ từ khỏe lại.” Anh tin tưởng chắc
chắn.

Cô mím môi, ai chẳng biết cô chỉ là
kỳ đầu của tâm thần phân liệt, nhưng vấn đề này lại quan trọng ở hai chữ “đúng
cách”.

“Cháu cảm thấy nên đưa cô ấy đến
trung tâm trị liệu, tình hình bệnh có vẻ rất nghiêm trọng, khi cô độc và sợ
hãi, bệnh của cô ấy sẽ có chuyển biến xấu.” Cho nên, anh phản đối.

Cô mím môi, không nói. Bởi tuy cô
không nói, nhưng thật sự rất cô độc và sợ hãi, cô cô độc đến nỗi rất muốn tìm
người nói chuyện, lại rất sợ tiếng nói chuyện vang không ngừng bên tai cô.

“Thời gian của cháu khá thoải mái,
ban ngày cháu khám bệnh, có thể mang theo cô ấy, buổi tối tan làm, cháu có thể
chăm sóc cô ấy, cho đến khi cô ấy bình phục mới thôi.” Người đàn ông tên Triệu
Sĩ Thành kia thản nhiên mở miệng.

Cô híp mắt nhìn anh qua khe cửa.
Dưới ánh sáng đến khô cứng kia, khiến cô nhìn chẳng vừa mắt quần áo trắng, bây
giờ nhìn, hình như cũng không chói mắt đến thế. Tuy cô vẫn ghét màu trắng. Chán
ghét không hiểu.

“Anh tình nguyện chăm sóc nó?” Vì
bất ngờ, cha mẹ cô rất xúc động.

Nếu anh tình nguyện chăm sóc Dư
Vấn, không phải lúc nào cũng có bác sĩ ở bên cạnh cô ư? Việc này cứ như nhặt
được vàng vậy.

“Sĩ Thành, cháu đưa con bé đi đi,
đừng để Hạ Nghị tìm thấy nó!” Mẹ cô dùng loại phương thức nắm tay con rể giữ
tay anh.

Dù có đưa Vấn Vấn đến Thượng Hải,
tên Hạ Nghị kia cũng chắc chắn sẽ tìm được, đến lúc đó lại không chịu nổi phiền
phức nữa. Để Triệu Sĩ Thành đưa con gái đi, đề nghị này thật sự là quá tuyệt
vời!

Triệu Sĩ Thành lúng túng rút tay
mình về. Càng lúng túng hơn...

“Con chắc không, con chỉ coi con bé
là bạn bè bình thường?” Ba anh Triệu Tuyết Minh thật sự không nhịn được, cuối
cùng cũng mở miệng hỏi.

Bạn bè mất con, anh lại chẳng sợ
nguy hiểm chạy đến Tokyo lúc động đất. Tinh thần bạn bè không còn đúng nữa, là
bạn mà có thể khiến anh buộc ba anh dành toàn bộ thời gian buổi chiều để khám
bệnh. Bây giờ, bạn bè không có người chăm sóc, anh lại đơn giản như nhận một
con mèo đi lạc, chủ động xin đi giết giặc. Như vậy mà là bạn bè bình thường?
Trên thế giới có bạn bè bình thường tốt đến thế ư? Chỉ sợ là thật lòng thích
rồi! Nhớ năm đó, ông thật lòng thích mẹ anh, cũng làm ra rất nhiều chuyện ngốc
nghếch.

“Mẹ con biết cũng nói, cô ấy nhất
định sẽ phát điên, sẽ gây rắc rối cho con!” Triệu Tuyết Minh ra kết luận.

Không phải nói người phụ nữ này
không tốt, mà là, có nhiều nhân tố không thể trở thành con dâu, ví dụ như, vẫn
còn đang trong hôn nhân.

“Con sẽ thuyết phục mẹ.” Anh thản
nhiên mở miệng.

Anh chỉ là giúp bạn bè, anh không
cảm thấy cần thiến phải bé xé ra to.

“Được rồi, chăm sóc cô ấy nếu có
vấn đề gì, có thể hỏi ba.” Triệu Tuyết Minh không nói nhiều nữa.

“Dạ.” Anh lãnh đạm gật đầu.

“Cứ quyết định thế đi!” Cha mẹ Tống
gia gặp cảnh này, cực sung sướng.

Không có phương án nào tốt hơn cả!
Không chỉ có hi vọng con gái bình phục, còn có… không chừng còn có con rể! Tuy
mới tiếp xúc một thời gian, nhưng họ rất vừa lòng Triệu Sĩ Thành, vô cùng vừa
lòng!

Nếu họ đã bàn ra kết quả, Dư Vấn
mặt không chút thay đổi đẩy cửa ra.

“Cho nên, tôi phải đi theo anh?”
Gằn từng tiếng, cô lãnh đạm hỏi người đàn ông với cô cũng chỉ là xa lạ trước
mắt.

“Ừ, nếu như cô đồng ý.” Triệu Sĩ
Thành gật gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi, “Chúng
ta rốt cuộc có quan hệ gì?” Lại khiến anh đồng ý chịu thiệt như thế?

Đối mặt với chất vấn của cô, Triệu
Sĩ Thành cứng lại, dừng một chút, anh đưa ra hai chữ: “Bạn bè.”

Bạn bè? Hả, thật sự chỉ là bạn bè
sao? Đầu cô còn chưa hỏng đến mức đó đâu, song, cô chỉ chôn nghi ngờ trong trái
tim.

“Được rồi, đi thôi!” Cô hờ hững
nhún nhún vai.

Dù sao cũng là đến nơi xa lạ, cô
cũng vô tư, huống chi, liếc mặt một cái là có thể nhìn ra người đàn ông này rất
thành thật rồi, như anh ta cũng chẳng thể làm ra chuyện gì xấu, hơn nữa, anh ta
còn có thể cho cô cảm giác an toàn. Huống chi, hình như người đàn ông dưới tầng
kia cũng sắp lên đây, cô ghét cãi nhau, muốn đi với anh trước, nhanh chóng rời
khỏi đây!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3