Con dâu nhà giàu - Chương 182 + 183
Chương 182: Chuyển vào Triệu gia
Sáng
sớm, Chu Thiến chuẩn bị hành lý xong xuôi. Tối qua Triệu phu nhân đã lấy địa
chỉ và số điện thoại của cô, sáng ra sẽ cho lái xe đến đón. Nhân lúc lái xe
chưa đến, Chu Thiến gọi điện cho cha, nói với ông rằng giờ đã thu xếp ổn thỏa,
hơn nữa cũng tìm được việc làm ổn định. Chu Minh Xa hỏi cô làm việc gì, Chu
Thiến không tiện nói cho ông là mình làm bảo mẫu, chắc cha sẽ không thích nên
ấp úng nói là chăm sóc trẻ con, Chu Minh Xa lại hiểu thành cô làm giáo viên mầm
non.
Làm
giáo viên mầm non là công việc rất có tình yêu! Chu Minh Xa rất hài lòng, cũng
dặn dò cô một hồi rồi mới chịu cúp máy.
Chỉ
chốc lát, lái xe lại đến. Lái xe là người quen, vẫn là Vương lái xe, xe cũng là
xe tốt, xem ra người của Triệu gia rất đãi ngộ cô.
Chu
Thiến giả bộ như không quen Vương lái xe, chào hỏi ông, Vương lái xe nhiệt tình
đem hành lý vào sau xe.
Lái
xe đi về phía biệt thự Triệu gia.
Khi
xe từ từ tiến vào cánh cổng sắt khắc hoa, lòng Chu Thiến kích động vô cùng, cô
rốt cuộc đã có cơ hội tiếp cận với Hi Thành và con.
Xuống
xe đã thấy Thế Duy đang đứng ở cửa chờ, vừa thấy cô thì thằng nhóc reo vang rồi
chạy tới nhào vào lòng cô. Cô kinh ngạc ôm lấy cậu bé, lòng dịu dàng vô cùng.
- Cô
ơi, Thế Duy đợi cô lâu quá!
Thế
Duy ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn đầy tủi thân.
Chu
Thiến vuốt đầu cậu bé cười nói:
- Được
rồi, là cô không tốt, tí nữa cô hát cho Thế Duy nghe nhé!
- Vâng
ạ!
Lúc
này Thế Duy mới cười.
Người
đàn bà từng gặp trong phòng khách lần trước chỉ huy người hầu dọn hành lý của
cô rồi cười nói với cô:
- Chu
tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, tôi là Hồ Quế Hương, mọi người đều gọi tôi là
Quế tẩu, để tôi dẫn cô đi xem chỗ ở rồi sẽ đưa cô đến gặp phu nhân.
Chu
Thiến nhìn Quế tẩu, tóc cắt ngắn, mặt tròn, mắt nhỏ mà dài, mũi bé, môi mỏng
khiến người ta có cảm giác chị ta là người khôn khéo. Dáng người hơi béo, mặc
quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Có
thể làm quản gia cho Triệu gia thì nhất định không phải người bình thường. Chu
Thiến cười chào hỏi chị ta. Quế tẩu cũng cười cười nhưng nụ cười có chút miễn
cưỡng.
Quế
tẩu đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện:
- Vì
buổi tối phải ở bên tiểu thiếu gia cho thiếu gia đi tiểu đêm nên đã xếp giường
cho cô ở trong phòng của tiểu thiếu gia.
Quế
tẩu nói xong thì dẫn Chu Thiến lên lầu. Chu Thiến cảm thấy lạ, cô nhớ trước kia
phòng của Thế Duy là ở tầng một, sao giờ lại chuyện lên lầu?
Lúc
này Thế Duy giật nhẹ tay cô nói:
- Cô
ơi, bế bế!
Quế
tẩu nói:
- Tiểu
thiếu gia ở lầu ba, đại thiếu gia ở phòng bên cạnh, bình thường lên tầng đều là
chúng ta bế.
Tầng
ba? Phòng Hi Thành ở ngay cạnh? Tim Chu Thiến đập thình thịch, cô cúi người bế
Thế Duy lên.
Ba
người lên lầu, đi qua căn phòng trước kia của Chu Thiến rồi vào căn phòng ở bên
cạnh. Quế tẩu mở cửa ra.
Phòng
này so với phòng trước của Chu Thiến thì bé hơn một chút, cũng có đủ nhà vệ
sinh, phòng tắm, ban công riêng, chắc sợ Thế Duy nghịch ngợm mà ngã.
Trong
phòng trang trí rất đáng yêu, tường màu hồng nhạt (hix, con trai mà), đồ đạc dễ
thương, dán hình hoạt hình đầy tường, thảm cũng rất dày. Ở một góc có bày một
con ngựa gỗ và rất nhiều đồ chơi. Ở một bên tường có một chiếc giường nệm, hẳn
là giường của cô.
Quế
tẩu nói:
- Vốn
định chuẩn bị cho tiểu thiếu gia phòng khác nhưng tiểu thiếu gia không chịu,
chỉ muốn ở gần cha.
Thế
Duy lập tức bi bô nói:
- Tối
nào cha cũng thăm cháu ngủ.
Quế
tẩu cúi người nhìn cậu bé cười:
- Đúng
rồi, biết tiểu thiếu gia thích cha rồi.
Thế
Duy lại cười, mắt híp lại như con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Quế
tẩu lại nói với Chu Thiến:
- Có
cần gì thì cứ nói với tôi, nếu giờ tiện thì theo tôi đi gặp phu nhân một chút.
Chu
Thiến theo Quế tẩu đi vào thư phòng gặp Triệu phu nhân. Triệu phu nhân cũng
không dặn dò gì đặc biệt, chỉ đơn giản bảo cô làm cho tốt, dùng chút điểm tâm
rồi chăm sóc Thế Duy thật tốt. Cuối cùng bàn về lương bổng, đãi ngộ, con số đó
khiến Chu Thiến hoảng sợ, không nghĩ rằng làm bảo mẫu mà lương chẳng kém
stylist là mấy.
Quay
đầu lại đã thấy sắc mặt Quế tẩu rất mất tự nhiên.
Dù
Chu Thiến có chút khó hiểu nhưng cũng không để trong lòng.
Ra
khỏi thư phòng thì đã bị Thế Duy kéo đi chơi trò bắt người xấu, nhắc đến chơi
trò chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.
Giờ
Hi Thành đã đi làm, phải tối mới về, Chu Thiến cũng thoải mái chơi cùng Thế
Duy. Hơn nữa cô cũng rất muốn biết trò bắt người xấu của Thế Duy là trò gì, vì
sao hôm đó người ai cũng bẩn bê bết bùn đất.
Đi
ra hoa viên mới biết, trò bắt người xấu của Thế Duy căn bản là chơi ném đất
bùn. Khắp hoa viên đều là bùn đất, mà Thế Duy như không biết mệt, cứ cầm những
cục đất ném khắp về phía đám người hầu, nhìn đám người hầu chật vật chạy trốn
thì vui vẻ cười lớn.
Đám
người hầu đương nhiên không thích hầu hạ một đứa trẻ con chơi đùa, còn bẩn
thỉu, số xui thì tai mũi miệng đều đầy bùn. Ai bảo thằng nhóc đó là bảo bối của
Triệu gia? Đắc tội với Thế Duy, làm Thế Duy khóc, bị mắng là chuyện nhỏ, bị sa
thải mới là việc lớn. Cho nên đám người tuy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn cố chơi
với Thế Duy.
Nhất
thời chỉ nghe tiếng đám người hầu la hét và tiếng Thế Duy cười đắc ý.
Thế
Duy như sợ Chu Thiến không chơi, lớn tiếng nói với cô:
- Cô
ơi, đến chơi đi, chơi vui lắm!
Nói
xong bốc một nằm bùn nhét vào tay Chu Thiến, ý bảo cô cũng đi ném đám người hầu
kia.
Chu
Thiến vừa tức giận vừa buồn cười, ít nhất thằng bé còn không đem cô ra làm đích
ném.
Chu
Thiến ném bùn xuống đất sau đó lại gạt bùn trên tay Thế Duy xuống rồi phủi tay
cho cậu bé. Thế Duy khó hiểu nhìn cô, mắt trợn tròn.
Chu
Thiến nắm bàn tay của cậu, dịu dàng mà lại nghiêm túc nói:
- Thế
Duy, sau này đừng chơi trò chơi này nữa.
Thế
Duy không thích, bĩu môi:
- Vì
sao? Thế Duy thích.
Chu
Thiến chỉ vào đám người hầu:
- Nhưng
Thế Duy xem, các cô chú đều bị con làm cho bẩn người, còn bị đánh đau nữa! Bọn
họ đều rất buồn đó.
Đám
người hầu nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, để mặc Chu Thiến nói.
Thế
Duy gạt tay Chu Thiến ra, lớn tiếng nói:
- Mặc
kệ! Thế Duy muốn chơi!
Chu
Thiến thấy không nói cho cậu bé hiểu được nên cầm một nắm đấy lên ném vào người
Thế Duy. Chu Thiến chọn đất xốp nên ném vào Thế Duy cũng chẳng thể gọi là đau.
Đất
ném lên người Thế Duy khiến quần áo cậu bé đen thui một vệt, tuy chẳng đau
nhưng khiến Thế Duy sợ, lập tức òa lên khóc.
Đám
người hầu đều sợ ngây người, cho tới giờ cũng chỉ có tiểu thiếu gia đánh bọn
họ, bọn họ nào dám đánh trả? Người bảo mẫu này ngày đầu tiên đến đã đánh tiểu
thiếu gia, chắc chắn sẽ bị sa thải! Vẫn nên mau chóng đem việc này nói cho quản
gia, tránh bị liên lụy!
Ngay
lập tức có người hầu vội đi tìm Quế tẩu.
Chương 183: Quế tẩu
Trong
đại sảnh, Quế tẩu đang chỉ huy người hầu quét dọn, nhận được tin, đầu tiên là
sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy vui vẻ, vội vàng tìm Triệu phu nhân để nói việc
này cho bà.
Triệu
phu nhân đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được Quế tẩu nói thì ngẩng đầu
nhìn Quế tẩu, khó tin:
- Không
thể nào, tôi thấy Chu tiểu thư là người hòa ái, lại thích Thế Duy như thế,
tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy đâu.
Chu
Thiến là người bà chọn, nếu ngay từ ngày đầu đã đánh Thế Duy thì cái mặt già
này của bà còn giấu vào đâu được.
Quế
tẩu thấy bà không tin, vội vàng thêm mắm dặm muối:
- Phu
nhân, tôi không có nói bừa, không ít người hầu chính mắt nhìn thấy. Giờ tiểu
thiếu gia đang khóc ở hoa viên, rất đáng thương đó, nhìn đã thấy đau lòng. Phu
nhân tự đi xem đi.
Triệu
phu nhân nghe Quế tẩu nói như vậy cũng nóng nảy, bà luôn coi cháu trai là bảo
bối, bình thường nói nặng lời cũng không nỡ, sao có thể để người làm đến coi
thường Thế Duy! Chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầm người rồi?
Triệu
phu nhân có chút tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đứng lên đi ra hoa
viên. Quế tẩu vội vàng theo sau mà cười tươi rạng rỡ.
Phu
nhân biết Chu Thiến đánh tiểu thiếu gia thì sẽ tức giận nhất định sẽ sa thải cô
ta. Đến lúc đó, Tống tiểu thư có thể nhắc lại chuyện giới thiệu con gái mình
vào làm, mình nói thêm vào nhất định phu nhân sẽ đồng ý. Con mình học lớp mầm
non chính quy, chẳng nhẽ không bằng Chu Thiến này? Nhất định sẽ làm phu nhân
vừa lòng! Phải biết rằng làm việc ở Triệu gia hơn gấp vài lần làm ở nhà trẻ.
Quan trọng là có thể nhân cơ hội mà tiếp xúc với những người ở giới thượng lưu,
sau này có thể quen một số người có điều kiện tốt, lấy được rùa vàng thì cả đời
chẳng phải lo nghĩ.
Nếu
không phải Chu Thiến này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đại thiếu gia và
phu nhân đã quyết định mời con gái mình. Tống tiểu thư là một trong số ít những
người có tiếng nói với Triệu gia, chỉ cần cô ấy nhắc với đại thiếu gia mấy lần
thì nhất định là có thể thành công. Chính mình vào Triệu gia làm quản gia chẳng
phải là Tống tiểu thư giới thiệu sao? Nói đến nói đi, đại thiếu gia mới là chủ
nhân tương lai của Triệu gia, mà Tống tiểu thư nhất định là phu nhân tương lai.
Dựa vào gốc cây lớn đó, nhất định sẽ không sai!
Về
phần Chu Thiến kia, là tự cô ta không biết nắm giữ cơ hội, còn dám đánh tiểu
thiếu gia? Bị sa thải cũng không trách mình được
Quế
tẩu càng nghĩ càng vui, thấy Triệu phu nhân đi cách một đoạn thì vội vàng chạy
lên bám sát.
Lại
có trò hay rồi!
Sau
hoa viên, tiểu Thế Duy còn đang oa oa khóc lớn. Đám người hầu xung quanh vừa
không dám đến gần mà cũng chẳng dám chạy đi, đều đứng ngây ra đó nhìn, thỉnh
thoảng có người dỗ dỗ Thế Duy đôi câu, bảo cậu nhóc đừng khóc.
Thế
Duy sao coi những lời đó ra gì, càng dỗ càng khóc lớn. Cậu thực sự không hiểu,
vì sao cô trông dịu dàng như vậy lại đột nhiên đánh mình, tuy không đau nhưng
cậu bé rất buồn. Cậu bé vừa day mắt khóc vừa theo khe hở nhìn lén phản ứng của
Chu Thiến. Theo kinh nghiệm bản thân, chỉ cần cậu khóc nhiều thì tất cả mọi người
đều vội vàng chạy đến dỗ dành, sau đó thỏa mãn yêu cầu của mình nhưng vì sao cô
không đến dỗ mình?
Chu
Thiến nhìn cậu nhóc khóc mà đau lòng, mỗi giọt nước mắt như làm bỏng tim cô, cô
cũng rất muốn ôm cậu bé vào mà dỗ dành nhưng cô biết, nếu cô làm thế thì sau này
chẳng thể quản giáo Thế Duy được nữa.
Cô
bèn ngồi xổm bên cạnh, nén đau lòng nhìn cậu bé khóc, đợi khi cậu bé khóc mệt
rồi thì mới khẽ nói:
- Đừng
khóc nữa.
Thế
Duy khóc thút thít, không để ý đến cô, đôi môi hồng hồng bĩu bĩu, mặt đỏ hồng,
đến lúc tức giận trông cũng thật đáng yêu, khó trách mọi người chiều chuộng cậu
bé như vậy.
Chu
Thiến tiếp tục nói:
- Vừa
rồi cô lấy đất ném con con có đau không?
Thế
Duy vội vàng đáp:
- Đau!
- Vậy
làm dơ quần áo của con thì con có thích không?
Thế
Duy cúi đầu nhìn bộ quần áo lấm bẩn của mình, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không
thoải mái.
Chu
Thiến lấy khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn
giận, gạt tay cô ra.
Chu
Thiến tỏ vẻ buồn bã:
- Thế
Duy giận cô sao? Thế Duy không để ý đến cô à?
Thế
Duy nhìn nhìn cô rồi chu miệng nói:
- Cô
đánh Thế Duy, cô đáng ghét!
Nghe
Thế Duy nói vậy, lòng Chu Thiến rất buồn. Cô cầm tay Thế Duy, lúc đầu Thế Duy
còn giãy giụa nhưng Chu Thiến vẫn nắm chặt, vẻ mặt buồn bã. Thế Duy nhìn cô,
cũng chẳng giãy nữa, để mặc cô nắm
- Cô
rất thích Thế Duy, cô tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy. Vừa rồi cô làm như vậy
là để Thế Duy biết, ném đất vào người thì sẽ đau, đất làm bẩn quần áo cũng
chẳng thích gì. Con nhìn các cô chú này…
Chu
Thiến chỉ vào đám người làm, Thế Duy theo tay cô nhìn lại:
- Con
ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn như vậy, các cô chú cũng sẽ
đau, không thích. Cô ném đất vào người Thế Duy, Thế Duy cũng không thích thì
các cô chú cũng không thích.
Vì
để cho Thế Duy hiểu, Chu Thiến nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay
minh họa. Thế Duy chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúc nhìn Chu Thiến lúc
lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu một chút. Cậu bé hỏi:
- Bọn
họ không thích thì sao không khóc?
Chu
Thiến kiên nhẫn trả lời:
- Bởi
vì bọn họ muốn Thế Duy vui cho nên cố nhịn không khóc. Nhưng Thế Duy à, trẻ hư
mới làm người khác không vui, Thế Duy là đứa trẻ hư sao?
Thế
Duy lập tức ưỡn ngực:
- Thế
Duy là đứa trẻ ngoan.
Nhưng
lập tức lại trở nên ủ rũ:
- Vậy
là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?
Chu
Thiến mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng. Cô vỗ đầu
con nói:
- Không
chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò… tìm người
xấu được không?
- Tìm
người xấu?
Mắt
Thế Duy sáng bừng, lại đầy hứng thú.
Trẻ
con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện
không vui.
Chu
Thiến cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:
- Giờ
cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấu.
Nói
xong thì vươn tay quờ quạng về phía Thế Duy, Thế Duy cười lớn rồi vội né đi.
Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉm cười phối hợp Thế Duy
chơi trò chơi. Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với
những tiếng la hét ầm ĩ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cười.
Một
góc sau hoa viên, Triệu phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu
mỉm cười vừa lòng, bà nói với Quế tẩu:
- Bình
thường chúng ta cứ luôn thương Thế Duy vừa sinh ra đã không có mẹ mà chuyện gì
cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó,
luôn cảm thấy nó đáng thương. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con
cũng có nhiều cách, không cần trách mắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó
là sai thì mới là tốt nhất. Tôi cũng mong Thế Duy là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng
yêu, ha ha…
Triệu
phu nhân vui vẻ cười:
- Quả
nhiên là không mời nhầm người! Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy
bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyện tương tự thì không cần báo cáo với
tôi, tôi tin Chu tiểu thư.
Quế
tẩu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn
là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:
- Vâng…
vâng… phu nhân nói đúng…
Nụ
cười dần đơ lại.
Triệu
phu nhân không để ý đến Quế tẩu, xoay người về phòng. Quế tẩu không cam lòng
trừng mắt nhìn Chu Thiến đang bịt mắt chơi rất vui kia, tức giận mà đi theo
Triệu phu nhân.
Chơi
đến trưa, người Thế Duy ướt mồ hồi, Chu Thiến lại tắm rửa cho cậu bé một lượt.
Lúc ăn cơm, Chu Thiến ở bên cạnh nhìn cậu bé, cổ vũ cậu bé tự xúc ăn. Triệu phu
nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổ vũ, một người nhăn mặt muốn được
bón mà lại bị Chu Thiến đem những lời kiểu nam tử hán phải tự mình ăn cơm chặn
lại, cuối cùng chẳng có cách nào đành phải tự mình xúc ăn.
Nhìn
tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Triệu phu nhân không nhịn được mà mỉm cười.
Chu
Thiến giờ chỉ là người làm của Triệu gia nên không thể ăn cùng mâm với người
của Triệu gia. Cô cho Thế Duy ăn xong thì mới vào nhà ăn nhỏ sau bếp cùng đám
người hầu ăn cơm. Bởi vì đến muộn mà mọi người đều đã ăn xong, trên bàn cũng
chẳng còn đồ ăn gì nữa.
Chu
Thiến nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dài cho xong bữa.
Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi tuổi bưng hai cái bát đi vào. Chu Thiến
nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổi sáng cùng chơi trò
chơi.
Cô
gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn trông rất
thanh tú. Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:
- Đây
là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Chu
Thiến nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm
kích nói:
- Cảm
ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữa.
Nói
xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Triệu gia đãi ngộ vẫn không tệ,
thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô
gái kia cười:
- Nếu
nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếu không có chị thì bọn em còn
phải chịu đựng bị cậu chủ nhỏ ném đất, đất ném vào trong quần áo giày vò dép khó
chịu muốn chết. Đều nhờ chị mà không phải chịu khổ nữa.
Lòng
Chu Thiến có chút khó chịu:
- Thế
Duy còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nó.
Cô
gái lắc đầu:
- Bọn
em cũng thích Thế Duy lắm, cậu chủ rất đáng yêu…Thế Duy sống trong hoàn cảnh
như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.
Chu
Thiến im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Thế Duy cẩn thận.
Cô
gái còn nói:
- Đúng
rồi, em là Lưu Hiểu Vân, rất vui được biết chị.
Chu
Thiến cũng tự giới thiệu.
Hiểu
Vân nói:
- Thật
ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đến muộn. Nhưng hôm nay đột nhiên
Quế tẩu nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới
không để phần cho chị, em là lén để phần đấy chứ.
Chu
Thiến ngẩng đầu:
- Vậy
không liên lụy gì em chứ?
- Không
sao đâu, Quế tẩu sao quản được nhiều như thế
Hiểu
Vân bỗng ghé sát vào tai Chu Thiến mà ra vẻ thần bí nói:
- Em
nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không
thích Quế tẩu. Bà ấy là do Tống tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng
thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cả Triệu phu nhân cũng chẳng thích bà
ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ Dung tẩu thôi
Nhắc
tới Dung tẩu, Chu Thiến không nhịn được hỏi:
- Dung
tẩu? Đó là quản gia cũ ở đây sao?
- Đúng
vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc
ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Quế tẩu do Tống tiểu thư giới
thiệu. Em thấy, chắc chỉ chờ Dung tẩu khỏe lại thì sẽ quay về thôi.