Con dâu nhà giàu - Chương 180 + 181
Chương 180: Chuyện cũ
Ra
khỏi biệt thự Triệu gia, trời đã tối, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời
đen như nhung kia tỏa sáng vằng vặc, xung quanh là những ngôi sao lóng lánh như
thủy tinh.
Chu
Thiến và Tiểu Mạt về nhà. Vừa vào cửa, Tiểu Mạt đã vội kéo Chu Thiến đến bên
giường rồi hỏi:
- Cậu
muốn làm bảo mẫu của Thế Duy có phải là vì muốn tìm cơ hội để nói rõ với Hi
Thành không?
Chu
Thiến lắc đầu nói:
- Giờ
với anh ấy mà nói mình chỉ là một kẻ xa lạ, nếu mình nói sự thật cho anh ấy thì
chắc chắn anh ấy sẽ tin mình nhưng sau này thì sao…
Tiểu
Mạt khó hiểu:
- Sau
đó các cậu sống bên nhau! Giống như trước kia vậy, đây chẳng phải là điều cậu
muốn sao?
Chu
Thiến cúi đầu:
- Tiểu
Mạt, cậu cũng nhìn thấy anh ấy và Tống Thiệu Vân rồi. Tống Thiệu Vân có được bề
ngoài xinh đẹp của Thiệu Lâm, mà điều này lại là điều mình thiếu. Hi Thành yêu
là Chu Thiến có vẻ ngoài của Thiệu Lâm. Nếu mình nói sự thật cho anh ấy thì anh
ấy chắc chắn sẽ nhận mình nhưng tâm tư có tiếc nuối không? Mà mình mong Hi
Thành có thể yêu chính mình, chấp nhận con người mình, đó mới là tình cảm vững
chắc chứ không phải là tình cảm dựa vào vẻ bề ngoài. Mình không mong khi ở bên
nhau, anh ấy lại so sánh với bề ngoài của Thiệu Lâm trước kia. Cho nên mình
muốn cho cả hai một cơ hội, thời gian. Mình sẽ tiếp cận anh ấy, cho anh ấy cơ
hội hiểu biết mình. Mình muốn cho anh ấy yêu thương chính mình, như lúc trước
vậy. Mình không biết như vậy có phải là ích kỉ không nhưng thú thật, mình mong
anh ấy sẽ không phải tiếc nuối, mình cũng không muốn bản thân phải tiếc nuối.
Tiểu
Mạt thấy cô bướng bỉnh như vậy thì có chút nóng vội:
- Nhưng
cậu làm thế là rất mạo hiểm. Dù sao bây giờ bên cạnh Hi Thành còn có một người
phụ nữ giống Thiệu Lâm như vậy, bọn họ cũng ở chung một thời gian, nếu cậu
không nhanh nói sự thật ra, vạn nhất Hi Thành chọn cô ta thì sao? Còn cả thân
phận nữa, cậu không nói ra sự thật, Triệu gia sao chấp nhận con dâu không có
gia thế gì được?
- Mình
sẽ cố gắng gần gũi anh ấy. Nếu đến lúc đó anh ấy còn chẳng có cảm giác gì với
mình, vẫn muốn chọn Tống Thiệu Vân thì mình cần gì phải cưỡng ép anh ấy, sẽ chỉ
khiến tất cả đều đau khổ mà thôi. Nhưng chỉ cần anh ấy có chút cảm giác với
mình, chỉ là một chút thôi thì mình sẽ nói sự thật cho anh ấy biết. Về vấn đề
thân phận, mình cũng không để trong lòng, chỉ cần Hi Thành yêu mình thì mình
nhất định sẽ cố gắng để cho hai ông bà chấp nhận mình.
Tiểu
Mạt vẫn cảm thấy như vậy không ổn:
- Nếu
Hi Thành thực sự chọn Tống Thiệu Vân thì cậu sẽ không thể ở bên Thế Duy được.
Thế Duy là do cậu vất vả mang thai sinh ra, cậu bỏ được sao?
- Nếu
Hi Thành thực sự không có tình cảm với mình, mình cứ cố ép anh ấy phải nhận,
đúng, mình có thể nhân lúc anh ấy vẫn còn tình cảm với Thiệu Lâm mà trở lại bên
anh ấy, có thể để Thế Duy gọi mình là mẹ nhưng Tiểu Mạt à, vẻ ngoài của phụ nữ
vẫn có vị trí quan trọng trong mắt đàn ông. Nếu anh ấy thực sự không thích mình
thế này, về sau cũng sẽ chẳng vui vẻ, vậy Thế Duy thì sao? Đầu tiên, một người
hoàn toàn không giống mẹ lại trở thành mẹ nó, sau đó nó phát hiện cha mẹ không
có tình cảm, quan hệ không tốt, lúc nào cũng có thể ly hôn thì là tốt cho nó
sao? Mình thà là một người cô mà Thế Duy thích, giữ quan hệ thân thiết với nó
còn hơn để nó phải chịu khổ.
Tiểu
Mạt nhìn Chu Thiến đầy đau lòng:
- Thiến
Thiến, sao số cậu khổ vậy, lúc nào cũng gặp điều bất trắc?
Chu
Thiến cười:
- Cậu
làm như mình là nữ chính trong phim Hàn không bằng. Mình có gì mà khổ? Rõ ràng
gặp tai nạn xe cộ mà vẫn sống, còn đổi sang cuộc sống khác, gặp Hi Thành, sống
thật hạnh phúc, còn sinh được Thế Duy đáng yêu như vậy. Rõ ràng bị bắn chết, cả
đời chẳng còn có thể gặp lại Hi Thành nữa nhưng ông trời vẫn cho mình cơ hội
nữa, để mình được trở lại bên Hi Thành. Mạng của mình tốt lắm, cậu hâm mộ mình
mới đúng chứ.
Mắt
Tiểu Mạt đỏ lên, lẩm bẩm nói:
- Thiến
Thiến ngốc nghếch, cậu đúng là đại ngốc, cái đó sao gọi là tốt số được…
Chu
Thiến khẽ dựa đầu vào vai Tiểu Mạt:
- Nói
thật, không thể cái gì cũng dựa vào ông trời, có một số việc phải do chính mình
tranh thủ, cố gắng. Tiểu Mạt, cậu biết tính mình rồi đó, cái gì thuộc về mình
mình tuyệt đối không buông tay nhưng cái gì không phải của mình thì mình cũng
chẳng cưỡng cầu.
Tiểu
Mạt cũng dựa đầu vào đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Thiến
Thiến, nếu cậu mà không thể có được hạnh phúc thì ông trời đúng là quá bất công.
Chu
Thiến cười khẽ, ngẩng đầu:
- Ai
nói mình không hạnh phúc. Hôm nay mình vui lắm, cho dù mình và Thế Duy không có
quan hệ huyết thống nhưng Thế Duy vẫn rất gần gũi với mình.
Cô
thoáng dừng rồi còn nói:
- Thật
lạ, Tống Thiệu Vân giống Thiệu Lâm như vậy nhưng sao Thế Duy không thích cô ta?
Tiểu
Mạt hừ nhẹ:
- Cô
ta lấy lòng Thế Duy chẳng qua chỉ để người của Triệu gia xem, chẳng phải thật
lòng tốt với Thế Duy, Thế Duy tuy là trẻ con nhưng cũng có cảm giác chứ. Nếu
không phải cô ta cố ý phẫu thuật cho giống Thiệu Lâm thì Hi Thành thèm vào mà
để ý.
Chu
Thiến nghĩ rồi vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Theo
cậu thấy, tình cảm của Hi Thành với Tống Thiệu Vân là gì?
- Thiến
Thiến, lúc cậu mới rời đi, Hi Thành căn bản không còn giống người nữa. Cả ngày
nhốt mình trong phòng, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ ngồi bên hành
lang ngẩn người, ngay cả con cũng không để ý. Lúc đó Triệu phu nhân như sắp
phát điên. Sau đó, anh ngất xỉu trong phòng, người của Triệu gia phát hiện kịp
thời, đưa vào bệnh viện mới sống được chứ không giờ cậu chắc chẳng còn được gặp
lại Hi Thành nữa đâu. Trong bệnh viện, Triệu phu nhân khóc lóc cầu xin, còn
mang Thế Duy đến, anh ấy nhìn Thế Duy càng ngày càng giống cậu thì mới tỉnh táo
lại đôi chút, không tự tra tấn mình nữa. Nhưng ý chí thì vô cùng sa sút, không
còn vui vẻ nữa. Anh ấy biến mình thành máy móc, điên cuồng làm việc. Mãi đến
khi gặp Tống Thiệu Vân…
Nói
đến đây, Tiểu Mạt hậm hực:
- Chuyện
này là mãi sau Triệu phu nhân và đám người hầu của Triệu gia nói cho mình biết.
Nhưng lần anh ấy gặp Tống Thiệu Vân mình cũng tận mắt chứng kiến. Đó là tiệc
sinh nhật một tuổi của Thế Duy. Triệu Hi Thành còn không định ra mặt nhưng
Triệu phu nhân cố ép anh ra khỏi phòng, nói sinh nhật con mà không tham gia thì
ra thể thống gì. Mãi rồi anh ấy mới ra. Vốn anh ấy cũng chỉ là ngồi ở một góc
uống rượu giải sầu. Nhưng đến lúc vợ chồng Tống thị đưa Tống Thiệu Vân đến… Mình
vẫn nhớ rõ cách ăn mặc của Tống Thiệu Vân hôm đó. Tóc dài, áo choàng, mặc một
bộ váy dài màu vàng nhạt. Thiến Thiến, mình nhớ đó là bộ váy cậu thích nhất.
Hôm đó cô ta mặc bộ váy đó xuất hiện trước mặt mọi người. Nhất cử nhất động,
nhăn mặt nhíu mày của cô ta giống hệt như Thiệu Lâm sống lại một lần nữa, ai
nấy đều ngây người. Triệu Hi Thành nhìn thấy cô ta, ly rượu trong tay rơi xuống
đất vỡ tan, vẻ mặt anh ấy đầy sự ngạc nhiên, vui mừng. Vẻ kích động, vui mừng
mà hoảng hốt đó mình vẫn nhớ rất rõ. Anh vội vã xông lên ôm Tống Thiệu Vân vào
lòng rồi khóc òa lên. Tuy rằng thất thố nhưng chẳng ai trách cứ anh bởi vì từ
sau khi cậu đi, đó là lần đầu tiên anh ấy khóc, lần đầu tiên phát tiết cảm xúc.
Anh ấy ôm cô ta khóc thật lâu, mọi người cũng khóc theo. Từ sau đó, Tống Thiệu
Vân thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ấy, cảm xúc của Triệu Hi Thành cũng dần
tốt hơn. Người nhà Triệu gia sao không hiểu dụng tâm của Tống gia nhưng có thể
thấy con mình dần tốt hơn thì cũng chẳng đả động gì đến, cứ mặc kệ bọn họ. Nhưng
thời gian trôi qua, mình luôn cảm thấy Hi Thành càng lúc càng lạnh nhạt với cô
ta. Lúc ở cạnh cô ta cũng chẳng còn vui vẻ như ban đầu nhưng cũng không lạnh
nhạt với cô ta. Bên cạnh anh ấy ngoài cô ta thì cũng chẳng có ai. Chỉ bình thản
như vậy, cũng chẳng biết anh ấy nghĩ gì. Nhưng người ta dù sao cũng là con gái,
tuy rằng còn nhỏ, hình như giờ mới hai mươi hai nhưng cũng không thể cứ thế mãi
được. Mình thấy, nếu cậu không xuất hiện, bọn họ cứ vậy qua một hai năm chắc
cũng kết hôn.
Tiểu
Mạt nhìn Chu Thiến, thở phào nhẹ nhõm một hơi:
- Nhưng
giờ cậu đã về, Tống Thiệu Vân nhất định hết đất diễn. Thiến Thiến, mình cảm
thấy cậu nói cũng có lý, cậu phải cố gắng giành lại hạnh phúc của mình, mình sẽ
luôn ủng hộ cậu.
Chu
Thiến cảm động gật đầu:
- Mình
sẽ cố gắng, cảm ơn cậu.
- Đồ
ngốc, giữa bọn mình còn cần phải cảm ơn sao?
Lúc
này, điện thoại của Tiểu Mạt rung, Tiểu Mạt nhìn số điện thoại thì mỉm cười
ngọt ngào. Chu Thiến nhìn đã biết nhất định là Trương Bân gọi.
Tiểu
Mạt khẽ nói với Trương Bân mấy câu, sau đó ngại ngùng quay đầu lại nói với Chu
Thiến:
- Mình
quên mất, tối nay hẹn anh ấy đi xem phim giờ anh ấy đang chờ ở dưới lầu.
Chu
Thiến vội vàng nói:
- Vậy
cậu mau đi đi, đừng để anh ấy chờ lâu
- Cậu
ở nhà cũng chẳng làm gì, đi cùng bọn mình đi, vừa khéo để mình giới thiệu cậu
với Trương Bân!
Chu
Thiến bĩu môi:
- Ai
thèm làm bóng đèn. Anh ấy mua vé là để hai người đi chơi, tạo thế giới của hai
người, mình không đi phá đâu. Với lại muốn giới thiệu thì còn nhiều cơ hội, đâu
nhất thiết phải là hôm nay. Mình cũng hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.
Tiểu
Mạt nhớ cả đêm qua Chu Thiến đã không được ngủ ngon, ngày mai lại đến Triệu gia
nên cũng không cố ép.
Chu
Thiến nhìn Tiểu Mạt hưng phấn trang điểm mà không nhịn được trêu ghẹo cô:
- Chẳng
phải cậu vẫn muốn gả vào nhà giàu sao? Mình nhìn mãi cũng chẳng thấy Trương Bân
giống rùa vàng gì cả!
Tiểu
Mạt vừa tay quần áo vừa trả lời cô:
- Nhìn
cậu mình nào dám gả vào nhà giàu nữa. Bị tiểu tam bắt cóc thì vui lắm. Tim mình
không khỏe, thôi cứ lấy người bình thường, sống cuộc sống bình thường thôi.
Chu
Thiến cười:
- Trương
Bân cũng tốt lắm, cậu ta sau này chẳng kém rùa vàng đâu.
Tiểu
Mạt háy mắt:
- Đây
gọi là có tiềm năng!
Chương 181: Mâu thuẫn
Triệu
Hi Thành đích thân đưa Tống Thiệu Vân về nhà.
Trong
chiếc xe hơi xa hoa, Triệu Hi Thành chăm chú lái xe, Tống Thiệu Vân ngồi ở bên
cạnh.
Triệu
Hi Thành thích khi Tống Thiệu Vân im lặng, chỉ cần cô ta không nói gì, lặng im
ngồi đó thì anh sẽ cảm thấy ở bên chính là Thiệu Lâm. Tuy rằng như vậy có chút
lừa mình dối người nhưng anh lại rất muốn hưởng thụ sự hư ảo đó. Như thể Thiệu
Lâm còn sống, như thể Thiệu Lâm còn ở bên cạnh anh, như thể Thiệu Lâm chưa từng
rời xa.
Nếu
cô ta có thể cứ im lặng như vậy, để cho anh sống trong ảo giác thì anh sẽ không
ngại kết hôn với cô ta, không ngại để cô ta thay thế Thiệu Lâm.
Nhưng
cô ta lại cố tình không cho anh được thoải mái, cố tình làm ảo ảnh của anh tan
biến.
Cũng
như lúc này, Tống Thiệu Vân đưa tay trái đến trước mặt anh, ý bảo anh xem chiếc
nhẫn kim cương trên tay cô ta vừa mua, vui vẻ nói:
- Thế
nào? Đẹp không? Đây là hôm qua em đi cùng bạn, thấy đẹp nên mua. Nghe nói là
tác phẩm đắc ý của một nhà thiết kế trang sức ở Anh, cả thế giới cũng chỉ có
mấy chiếc.
Nói
xong lại thu tay về đùa nghịch, nhìn ngắm đầy vẻ thích thú.
Triệu
Hi Thành thở dài, trong lòng có chút phiền chán.
Thiệu
Lâm không như thế. Thiệu Lâm không thích đi dạo phố, cô nói ngày nào cũng đi
dạo phố rất nhàm chán, cô nói đó là lãng phí thời gian. Cô thà tìm việc mà làm
còn hơn. Cô không thích đeo trang sức vì bất tiện, ngoài những trường hợp cần
thiết thì cô đều không đem trang sức ra mà khoe khoang. Thứ trang sức cô thích
cũng chỉ là đôi hoa tai trân châu đơn giản. Mỗi khi cô nói chuyện, viên trân
châu lấp lánh, khiến cho nụ cười của cô càng trở nên dịu dàng.
Người
trước mặt này tuy bề ngoài giống Thiệu Lâm vô cùng nhưng nội tâm lại hoàn toàn
bất đồng, có bắt chước cũng không được.
Tống
Thiệu Vân xuất hiện từng khiến anh vô cùng vui mừng, anh đã nghĩ trên đời này
thực sự còn có Thiệu Lâm thứ hai. Nhưng thời gian cứ trôi qua, anh càng lúc
càng hiểu rõ mình đã sai cỡ nào. Trên đời mãi mãi chỉ có một Thiệu Lâm mà thôi.
Nhưng dù anh vẫn biết, dù Tống Thiệu Vân cứ hao hết tâm tư bắt chước Thiệu Lâm
nhưng không phải là không phải, bắt chước thế nào cũng không thể thành Thiệu
Lâm được.
Tựa
như nhận được món quà khiến anh mừng rỡ vô cùng nhưng vừa mở ra lại phát hiện
bên trong không phải là thứ anh muốn. Điều này so với không nhận được quà còn
đáng thất vọng hơn.
Bởi
vì như thế càng làm anh hiểu được, có những điều trên cuộc đời này, đã đi là sẽ
không quay về…
Tống
Thiệu Vân cũng thấy Triệu Hi Thành không mấy vui vẻ, trong thời gian này anh
luôn như vậy. Rõ ràng một giây trước còn tốt nhưng giây sau đã lại mặt lạnh hơn
tiền, sao lại thế? Là vì cô làm không tốt sao?
Tống
Thiệu Vân nhìn anh chăm chú, khuôn mặt anh góc cạnh hoàn mỹ. Đây là người đàn
ông tuấn tú nhất mà cô từng gặp, tuy rằng lớn hơn cô gần chục tuổi nhưng khí
chất đàn ông của anh là điều những anh chàng trẻ tuổi không thể so được. Đôi
lúc anh lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng khiến cô say mê. Bỏ qua điều này, anh
còn là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị, đây là người chồng ước mong của
bao người phụ nữ.
Loại
đàn ông này vốn không thiếu phụ nữ vây quanh nhưng giờ bên cạnh anh chỉ có một
mình cô. Tuy rằng đây là nhờ phúc của Thiệu Lâm đã mất nhưng có sao đâu? Chỉ
cần người hưởng phúc là mình thì cô cũng chẳng ngại đi bắt chước Thiệu Lâm để
hấp dẫn sự chú ý của anh.
Chỉ
đáng tiếc, ở bên anh lâu như vậy, tuy rằng anh không tệ với cô nhưng cũng chẳng
có gì gọi là tiến triển. Ngay cả hôn còn không có thì đến bao giờ mới có thể
kết hôn đây?
Cô
không thích không khí nặng nề lúc này, nghĩ nên nói gì để hấp dẫn sự chú ý của
anh.
- Mã
Lệ còn cười em, sao lại tự mình đi mua nhẫn, cô ấy nói nhẫn là phải để đàn ông
mua, đeo mới có ý nghĩa…
Nói
xong lại lén liếc mắt nhìn Triệu Hi Thành.
Triệu
Hi Thành đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, bọn họ đã quen nhau hơn một năm. Tống
gia thường xuyên tỏ ý muốn hai người đính hôn. Nếu nói Triệu Hi Thành anh muốn
kết hôn thì chắc cũng chỉ có là với người con gái trước mặt này, bởi vì đến
giờ, cũng chỉ có cô là khiến anh hơi vui vẻ lên chút. Nhưng không biết vì sao,
anh không có cách nào làm chuyện này. Cho dù chỉ là hơi thân thiết với cô anh
cũng có cảm giác tội lỗi. Bởi vì anh coi cô là Thiệu Lâm để tự an ủi mình,
nhưng rõ ràng biết cô ta không phải là Thiệu Lâm. Bất kì hành động thân thiết
nào đều khiến anh có cảm giác như mình đã phản bội Thiệu Lâm, đây là điều anh
không thể làm.
Cô
ta khiến cho anh luôn mâu thuẫn như vậy.
Triệu
Hi Thành thở dài, tránh nặng tìm nhẹ trả lời:
- Được,
ngày mai em lại đi chọn đi, chọn được rồi gọi điện cho anh!
Sắc
mặt Tống Thiệu Vân buồn bã, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Em
không mua nổi một chiếc nhẫn sao? Anh biết thừa là em không phải có ý đó…
Cô
cúi đầu nói, giọng nói không còn vẻ nũng nịu nữa, lúc cúi đầu trông như khi
Thiệu Lâm buồn bã. Trong nháy mắt, Triệu Hi Thành lại cảm thấy đây chính là
Thiệu Lâm, ảo giác này lại khiến anh cảm thấy vừa đau đớn, vừa ngọt ngào.
Lòng
anh lại dịu lại nói:
- Hôm
nay muộn rồi, để mai bàn chuyện này đi.
- Thật
sao?
Tống
Thiệu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, sự đắc ý lộ rõ khiến cảm giác vừa rồi của
Triệu Hi Thành bị phá tan không còn lại gì. Triệu Hi Thành như ngã từ cao
xuống, lòng vô cùng phiền muộn.
Cũng
may đã đến Tống gia, anh dừng xe trước cổng, lạnh lùng nói:
- Đến
rồi, em xuống đi.
Tống
Thiệu Vân vươn người định hôn anh nhưng Triệu Hi Thành theo bản năng né đi,
Tống Thiệu Vân ngẩn ra, vẻ mặt ngượng ngùng. Triệu Hi Thành nói:
- Mau
vào đi thôi!
- Anh
không vào sao? Mấy hôm trước cha em còn nói muốn gặp anh!
Tống
Thiệu Vân như tủi thân mà nói.
Lão
hồ li kia muốn gặp anh chẳng qua là muốn bọn họ nhanh đính hôn mà thôi, nghĩ
vậy anh cảm thấy phiền chán nói:
- Thôi,
anh không vào đâu. Cũng muộn rồi, anh phải về với Thế Duy, hôm nay nó còn đang
dỗi anh.
Tống
Thiệu Vân thất vọng gật đầu, xuống xe cẩn thận đi vào. Chưa chờ cô ta vào cửa
thì Triệu Hi Thành đã lái xe rời đi.
Nhìn
bóng xe dần xa, lòng Tống Thiệu Vân trống rỗng. Cô thực sự không hiểu nổi người
đàn ông này, lúc nóng lúc lạnh. Cô cũng biết trong lòng anh, cô còn lâu mới
bằng được Thiệu Lâm nhưng cô cũng chẳng cần, sao phải đi so đo với người chết?
Hơn nữa vừa rồi anh cũng đã đồng ý bàn chuyện đính hôn với cô. Triệu Hi Thành
luôn là người nói một không hai. Xem ra chuyện đính hôn chỉ là sớm muộn. Chỉ
cần đạt được mục đích đó là được, còn lại từ từ là được. Ngày còn dài như vậy,
nhất định sẽ có ngày cô thay thế được vị trí của Tống Thiệu Lâm.
Nghĩ
vậy lòng cô lại thoải mái, khe khẽ hát một bài hát rồi đi vào.