Quỷ hành thiên hạ (Tập 2) - Chương 06

Chương 6: Biệt nữu kì (thời kì không
được tự nhiên)

Khi trời sắp sáng, xe ngựa
của Công Tôn và Triệu Phổ cuối cùng cũng đến cửa huyện nha Hưng Hóa.

Sáng sớm các nha dịch vừa mở
cửa, đã thấy trước cửa có một đại đội nhân mã.

Giả Ảnh xuống xe, hắn vốn
nghĩ rằng nha dịch sẽ hét to mấy tiếng, không ngờ thủ hạ của Lưu Hiệp tương đối
có lễ nghĩa, tiến tới lễ độ hỏi: “Các vị, đây là cửa nha môn, đến giải oan hay
tìm Huyện thái gia?”

Công Tôn và Triệu Phổ trong
xe nghe được, âm thầm gật đầu, Công Tôn vén rèm xuống xe: “Làm phiền các vị
thông tri một chút, Công Tôn Sách Phủ Khai Phong, phụng mệnh Bao đại nhân đến
hiệp trợ Lưu huyện lệnh tra án.”

“Nga!” Nha dịch vội vàng mời
vào trong, một người lập tức chạy vào trong bẩm báo với Lưu Hiệp.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử
xuống, tiểu gia hỏa sau nửa đêm đã không ho nữa, có điều vừa đến nơi đã ngủ,
ngủ rất ngon.

Lưu Hiệp đích thân ra đón,
mời người vào bên trong, hắn thật không ngờ cả Công Tôn tiên sinh đại danh đỉnh
đỉnh ân sư cũng đưa đến rồi, nói vậy…

Lưu Hiệp thấp thỏm dè dặt
liếc mắt nhìn Triệu Phổ, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Cửu vương gia.”

Triệu Phổ bảo hắn cứ tùy ý,
không cần câu nệ.

Ấn tượng của Giả Ảnh và Tử
Ảnh đối với Lưu Hiệp rất tốt, chuyển hành lý vào trong viện, ngựa thì đưa về
chuồng… Vừa vào chuồng đã nghe một trận ầm ĩ… Bạch Vân Phàm và Tảo Đa Đa thấy
Hắc Kiêu rồi, có lẽ là lão hữu gặp mặt phải ầm ĩ một trận, khiến cho những con
ngựa khác trong chuồng đều cả kinh lui về phía sau. Tử Ảnh còn đặc biệt phân
phó mã phu, tính tình Hắc Kiêu không được tốt, nghìn vạn lần đừng nhốt chung
với ngựa khác.

Lưu Hiệp cùng bọn Triệu Phổ
vào biệt viện của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vừa đi vừa nhìn chằm chằm
Thạch Đầu và Tiễn Tử, thầm nói đây là con gì a? Gấu con sao? Nhìn đâu có giống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường tối qua lăn qua lăn lại cả một đêm, vừa thức dậy, đã bị lạnh còn có chút
choáng váng, định đi nấu một nồi canh gừng uống.

Vừa đến cạnh giếng múc nước
rửa mặt, liền thấy Hắc Ảnh Bạch Ảnh đang bê hành lí vào, chào hai người bọn họ
một cái: “Ngũ gia, Triển đại nhân.”

Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu lắc lắc đầu, nghĩ có khi nào mình còn chưa tỉnh không, hôm qua vừa gửi
thư hôm nay đã đến rồi?

“Triển đại ca, Bạch đại ca.”
Tiêu Lương đi đầu chạy ào vào phòng, phía sau là Thạch Đầu và Tiễn Tử.

Lúc này hai người mới hiểu
được là Công Tôn và Triệu Phổ thật sự đã đến rồi.

Triển Chiêu vốc nước lạnh rửa
mặt cho tỉnh, ngước lên đã thấy Công Tôn và Triệu Phổ theo sau Lưu Hiệp cùng
vào, Tiểu Tứ Tử có lẽ còn đang ngủ, nằm trong lòng Triệu Phổ.

“Công Tôn, tới nhanh vậy,
đang cần ngươi đây.” Triển Chiêu tiến lên.

Công Tôn vốn dĩ định khách
sáo mấy câu, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã ngây ngẩn cả người, hắn kề sát vào nhìn
Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, nhíu mày: “Sắc mặt hai ngươi
sao lại kém như vậy?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau,
ấp úng nói: “Tối hôm qua… Hơi nhiễm lạnh.”

Công Tôn lắc đầu, bảo Giả Ảnh
nấu mấy chén canh gừng, đơn giản gom cả ba vào cùng trị, đều bị thương hàn.

Công Tôn vào phòng, Thạch Đầu
trước tiên lủi lên giường nằm ngay ngắn, Công Tôn liền đem Tiểu Tứ Tử nhét vào
trong lòng nó, kéo chăn đắp lên, ấm êm êm để bảo bối ngủ thêm một chút.

Sau đó lại bảo Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Công Tôn bắt mạch cho hai người, vốn chỉ tưởng là
bệnh thương hàn thông thường, thế nhưng bắt mạch rồi, Công Tôn sửng sốt. Sau
đó, hắn dùng một loại ánh mắt kì dị nhìn hai người, khiến cho Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường bất giác đỏ mặt.

“Làm sao vậy?” Triệu Phổ hỏi
Công Tôn.

“Nga…” Công Tôn chần chờ một
chút, nói với Tử Ảnh: “Tử Ảnh a, đi xem dược thế nào rồi?” Vừa nói vừa nháy mắt
với hắn.

Triệu Phổ không hiểu, có cái
gì mà không thể nghe? Tử Ảnh tuy rằng rất muốn nghe, thế nhưng ý của Công Tôn
là mọi người không thể ở lại, liền dẫn theo Tiểu Lương Tử đi ra. Các ảnh vệ đều
lui ra ngoài, Lưu Hiệp còn có công vụ phải xử lý, cũng ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, trong
phòng chỉ còn bốn người, Thạch Đầu Tiễn Tử vã Tiểu Tứ Tử đang ngủ say. Công Tôn
ngồi bên bàn bưng cằm nhìn hai người, hỏi: “Hai ngươi… Đêm qua ngủ thế nào?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường vạn phần xấu hổ, mập mờ ậm ờ nói: “Cũng… Cũng được.”

“Thực sự được?” Công Tôn
không tin cười cười: “Không mơ thấy giấc mơ kì quái, hay là… chuyện kì quái?”

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường
đều sửng sốt, Triệu Phổ ngồi một bên vừa ngáp vừa hỏi: “Thư ngốc, tối qua hai
người bọn họ làm gì rồi?”

“Không a!” Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời, đồng lòng lắc đầu: “Cái gì cũng không có!”

Triệu Phổ và Công Tôn có chút
bất ngờ sao người này lại kích động như vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều
thở dài xoay mặt nhìn nơi khác không nói lời nào. Một lúc lâu sau, Triệu Phổ
cười, đá mày với Công Tôn: “Nói vậy là làm gì rồi? Cuối cùng cũng đã?”

Công Tôn cũng hiếu kì, thầm
nói không lẽ mộng đẹp của Tiểu Tứ Tử đã thành thật rồi?

“Thật sự cái gì cũng chưa làm
a.” Triển Chiêu bất đắc dĩ rồi: “Công Tôn, hay là ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc
làm sao vậy.”

Công Tôn cảm thấy có chút mất
hứng, nói: “Hai người trúng dâm độc rồi có biết không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường mở to hai mắt, cùng nghĩ đến mùi khói kì lạ tối qua, còn có cảnh lạ trong
mơ và cảm giác khô nóng không tầm thường: “Có khi nào là…”

“Ai bản lĩnh như vậy có thể
hạ độc được các ngươi?” Triệu Phổ cũng buồn bực.

Hai người đem chuyện mắt thấy
tai nghe tối qua nói lại một lần, còn có chuyện buổi tối toàn thân khô nóng đi
ra dội nước lạnh.

Công Tôn nghe xong thở phào
nhẹ nhõm: “May mà tối qua hai ngươi cách khá xa không ngửi được a, nếu không có
lẽ sẽ không là vấn đề có thể giải quyết bằng nước lạnh đâu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường lại không tự khống chế được, nghĩ tới cảnh nam nữ giao hợp trong rừng đêm
qua, cùng với cảnh trong mơ, đem nhân vật đổi thành ai đó… Đều cảm thấy có chút
choáng váng.

Triển Chiêu đỡ trán: “Hiện
tại ta vẫn còn choáng váng, có phải là vì thứ dược kia không?”

“Nga, cái này thì không
phải.” Công Tôn nói: “Yên tâm đi, dâm độc đã giải rồi, đầu ngươi choáng váng là
vì xối nước lạnh lại gặp gió, cho nên bệnh thương hàn rồi.” Vừa nói vừa viết
một đơn thuốc: “Uống thêm chút dược sẽ khỏi.”

“Đúng rồi.” Triệu Phổ hiếu kì
hỏi: “Hai người ngươi mơ thấy ai rồi?”

“Khụ khụ…”

Công Tôn đang uống nước, che
miệng nhìn Triệu Phổ - – thật trực tiếp a!

Các ảnh vệ đang nghe trộm
trên mái nhà cũng nắm tay - nguyên soái thật lợi hại.

“Lẫn nhau sao?” Triệu Phổ vờ
vô tư hỏi, dù sao thì da mặt hắn cũng dày mà.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường đều cảm thấy có chút khó thở, Triển Chiêu vội vàng xua tay: “Đừng nói
bậy, Bạch huynh đã có người trong lòng rồi.”

Công Tôn và Triệu Phổ sửng
sốt, trên mái, Tử Ảnh nhéo Giả Ảnh một cái, đau đến nỗi Giả Ảnh giật mình một
cái: “Làm sao vậy?!”

“Thật không phải mơ a.” Tử
Ảnh hồ nghi: “Bạch Ngọc Đường có người trong lòng? Mà không phải là Triển
Chiêu!”

Giả Ảnh nhún nhún vai: “Ngươi
phải biết rằng đây là Triển Chiêu nói, theo ta thấy, có vài phương diện năng
lực lý giải của Triển Chiêu thật ra cũng không hơn Tiểu Tứ Tử bao nhiêu, đương
nhiên là chỉ vài phương diện.”

Mà lúc này trong phòng trên
giường, Thạch Đầu cảm giác trong lòng giật giật, cúi đầu nhìn, đã thấy Tiểu Tứ
Tử không biết tỉnh dậy từ lúc nào, chân mày nhăn nhíu lại, xoa cằm ngơ ngác
nhìn nó - Bạch Bạch có người trong lòng? Không phải là Miêu Miêu sao?!

Thạch Đầu với qua ngửi ngửi
Tiểu Tứ Tử, thấy không còn nóng, liền dùng cái bụng lông mềm mềm ủn ủn Tiểu Tứ
Tử tiếp tục ngủ.

Tiểu Tứ Tử làm sao còn ngủ
được a, mối nguy nghiêm trọng nhất trong lịch sử đã tới rồi! Người trong lòng
Bạch Ngọc Đường, rốt cuộc là ai!

“Ách…” Triệu Phổ nhìn Công
Tôn - thiệt hay giả?

Công Tôn nhướng mày một cái -
không chắc, chỉ đành chờ sau này tìm cơ hội hỏi.

 “Đúng rồi.” Triển Chiêu thấy bầu không khí có
chút cổ quái, liền cắt ngang hỏi: “Sao các ngươi đột nhiên lại đến?”

“Nga, ta nghe nói lần này
ngươi phải đối phó với Ẩn Sơn yêu vật, cho nên vội vàng đến hỗ trợ.” Công Tôn
nói, hỏi Triệu Phổ: “Người có cánh đêm qua, còn nhớ rõ không?”

Triệu Phổ gật đầu: “n, là tên
gia hỏa cầm đầu người bay đó sao?”

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường giật mình: “Cầm đầu người, có cánh biết bay?”

Triệu Phổ nghiêm túc gật đầu:
“Trước đây khi ta, từng thấy qua mấy tên đeo cánh giả mạo đến phô trương thanh
thế, có điều tối qua không giống như là giả, cảm giác rất thật.”

“Người làm sao lại có cánh?”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây đều có chút ngoài tưởng
tượng.

Sau đó, Lưu Hiệp chu đáo phái
người đưa điểm tâm đến, bọn người Triệu Phổ chạy suốt một đêm, bọn Triển Chiêu
lăn qua lăn lại suốt một đêm, đều đã rất đói bụng, ngồi xuống trước tiên lấy
một phần to cắn ăn, án kiện phiền não để qua một bên.

Tiểu Tứ Tử cũng dậy rồi, tựa
trên người Thạch Đầu, Tiêu Lương đút bảo bối ăn kê đản canh

Nhân lúc mọi người không chú
ý, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, khi nãy ta nghe
thấy, Bạch Bạch có người trong lòng!”

“n, là Triển đại ca sao?”
Tiêu Lương lại đút vào miệng bảo bối một muỗng đầy.

“Hình như là không phải.”

“A?!” Tiêu Lương cũng kinh
hãi.

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói:
“Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra rõ!”

“n!” Tiêu Lương vội vàng gật
đầu, Cẩn Nhi nói thế nào thì là thế đó!

Trong khi ăn, Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường nói cho Công Tôn nghe một chút về án mạng xảy ra mấy ngày qua.

“Ăn mặt người?” Công Tôn nghe
xong cảm thấy rất buồn cười, Triệu Phổ cũng nhíu mày: “Ăn mặt người… Ăn luôn cả
cái mũi sao?”

Khóe miệng Triển Chiêu giật
giật, Bạch Ngọc Đường trước sau như một không muốn ăn gì.

“Nga, ý của ta là, ăn cả mắt
và mũi, vậy chẳng phải là ăn luôn cả rỉ mắt và rỉ mũi sao…: Triệu Phổ còn chưa
dứt lời, mọi người đã không muốn ăn tiếp nữa, Công Tôn cầm cái bánh bao nhét
vào chặn miệng hắn.

“Ẩn Sơn yêu vật, không bằng
nói là Ẩn Sơn yêu tộc.”

Đối một bình trà, Công Tôn
bắt đầu nói câu chuyện hắn biết về Ẩn Sơn yêu vật.

“Ẩn Sơn vốn dĩ là một truyền
thuyết. Tương truyền, trên núi có một bộ tộc cổ, bọn họ có một đặc điểm chung,
vô luận nam nữ đều có dung mạo rất đẹp, cho nên khi đó vương cung quý tộc đều
muốn bắt Ẩn Sơn tộc về đùa giỡn. Sơn dân đại bộ phận đều được sơn thần bảo hộ,
bọn họ rất ghét quý tộc hung bạo, thà rằng biến thành quái nhân cũng không chịu
hầu hạ quý tộc. Vì vậy, sơn thần thực hiện nguyện vọng của bọn họ, biến bọn họ
thành quái vật xấu xí, còn cho bọn họ đôi cánh, đồng thời đưa bọn họ đi ẩn giấu
trong sơn lâm. Người tốt có thể nhìn thấy, lên Ẩn Sơn được chúc phúc về sau
thăng chức rất nhanh, những kẻ tàn ác, hung bạo đến gần sẽ bị nguyền rủa, sẽ
chịu vận rủi. Vì vậy, truyền thuyết về Ẩn Sơn cứ như vậy mà thành.”

“Nói vậy…” Triển Chiêu khó
hiểu: “Người tại Ẩn Sơn hẳn là rất thanh cao, sao lại bắt đầu ăn thịt người
rồi?”

“Còn có đoạn sau.” Công Tôn
tiếp tục nói: “Sau này một sơn dân yêu một vị cô nương trong thôn, cô nương đó
ngại hắn xấu xí, yêu một vị văn sinh công tử. Chuyện tương tự cũng xảy ra với
những cư dân Ẩn Sơn khác… Dần dần, tính cách của bọn họ thay đổi, sau cùng trở
nên hung tàn, đồng thời chán ghét những người có dung mạo đẹp.”

Công Tôn kể xong cố sự, Triệu
Phổ cười: “Một bộ tộc đi từ bi kịch này đến bi kịch khác.”

Tất cả mọi người gật đầu - cực
kì chính xác.

Đang nói, Giả Ảnh chạy từ bên
ngoài chạy vào: “Vương gia, Lưu đại nhân nói phát hiện thấy một cỗ thi thể
không đầu ở ngoại ô.”

Mọi người lập tức nghĩ đến - quái
vật cầm đầu người đêm qua.

“Đi, ra ngoài đi dạo tiêu
thực.” Mọi người đứng dậy ra ngoài.

Triển Chiêu đi đến giường cầm
Cự Khuyết cũng muốn đi, Tiểu Tứ Tử ôm chặt hắn: “Miêu Miêu, bế bế, Tiểu Tứ Tử
cũng muốn đi!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Tiểu
Tứ Tử, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, chờ khỏe rồi lại ra ngoài.”

“Vậy Miêu Miêu nói cho Tiểu
Tứ Tử biết người trong lòng Bạch Bạch là ai!” Tiểu Tứ Tử nhất định phải hỏi cho
ra.

Triển Chiêu nhìn trời: “Ta
cũng không biết a, hắn chưa nói tên.”

“Một chút cũng không tiết lộ
sao?” Tiểu Tứ Tử không chịu buông tay.

Triển Chiêu không thể làm gì
hơn là nói: “n… Ta chỉ biết là người trong lòng hắn rất đẹp, ăn mặc mộc mạc,
không biết phân biệt vải vóc, gia cảnh giàu có, võ công cũng tốt, còn rất có
danh tiếng trên giang hồ, nhưng lại thích chạy khắp nơi.”

Nói xong, Triển Chiêu đi.

Tiêu Lương lắc đầu cười khổ,
Tiểu Tứ Tử bên cạnh ôm chầm lấy cánh tay nó, nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Lương Tử,
người đó là ai a?!”

Tiêu Lương ôm trán, nhét thêm
một cái tiểu lung bao vào miệng Tiểu Tứ Tử: “Ăn xong rồi uống dược, mau mau trị
cho khỏi bệnh Cẩn Nhi, ta thấy tương đối rồi!”

“Tương đối?” Tiểu Tứ Tử nghiêng
đầu…

Tiêu Lương ôm cánh tay ngửa
mặt lên trời lẩm bẩm: “A, Cẩn Nhi, ngươi đoán xem Triển đại ca khi còn bé có
khả ái giống ngươi không?”

Đang nghi hoặc, Tiểu Tứ Tử
hung hăng nhéo nó một cái: “Không được nghĩ đến người khác!”

Tiêu Lương kinh hoảng, vội vàng
ngoan ngoãn dâng kê đản canh.

Giả Ảnh nhìn Tử Ảnh cười:
“Ai, tiểu vương gia rất có phong thái của tiên sinh a.”

Mà Tử Ảnh lúc này vẫn còn
đang trong trạng thái xoa cằm không hiểu: “Người đó là ai nhỉ?”

 “…Hắt xì.” Trên đường đi ngoại ô, Triển Chiêu
hắt xì mấy cái liên tục.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại
nhìn hắn: “Còn chưa khỏi?”

“Không có, mũi ngứa thôi.”
Triển Chiêu xoa mũi, đi lên vài bước tiếp tục bàn chuyện vụ án với Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày,
trước nay Triển Chiêu đều là đi sóng vai với mình, hôm nay xuất môn dường hắn
cố ý muốn tách ra, không phải đi nhanh hơn thì chậm hơn… Con mèo này, đang giận
dỗi sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3