Quỷ hành thiên hạ (Tập 2) - Chương 05

Chương 5: Quỷ dị nghi thức quỷ dị nhân (Nghi
thức quỷ dị, người quỷ dị)

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường theo bóng đen kia đi về phía trước, ban đầu hai người còn khó hiểu, sao
lại khòm xuống đến cái dạng này? Lưng còng sao? Sau đó nhìn lại mới hiểu ra…
Sau lưng người nọ đeo một cái gùi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường liếc mắt nhìn nhau… Cùng nhớ đến người Bạch Ngọc Đường vừa nhắc đến, thôn
cô đeo bộ xương khô lên núi đốn củi.

“Hơn nửa đêm đi đốn củi?”

Hai người giữ khoảng cách
theo sát bóng người nọ vào một nơi sâu trong rừng, cách đó không xa… Có ánh lửa
truyền đến. Hai người lập tức giảm tốc độ - xem ra không phải đơn độc hành
động!

Chọn một đại thụ tương đối
cao, có tầm nhìn bao quát, nấp vào, nhẹ nhàng nhấc cành cây ngăn trở trước mắt
lên nhìn xuống.

Cảnh tượng thấy được có chút
quỷ dị.

Trong khe suối đen âm u, được
đốt một đống lửa lớn, giữa ngọn lửa còn có một tòa tượng đá đứng sừng sững,
hìanh dạng cổ quái dường như là một người đầu bù tóc rối, sau thân còn có một
đôi cánh.

Xung quanh đống lửa, rất
nhiều người vây lại, bọn họ đều đeo gùi, lấy thứ trong gùi ném vào đống lửa,
làm một trận khói mờ bốc lên… Màn khói này nếu là ban ngày nhất định sẽ thấy
được rất rõ, thế nhưng giữa buổi tối đen kịt thế này, rất nhanh đã tan vào bóng
đêm.

Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu bản năng đưa tay che mũi miệng lại, bởi vì hai người đã thấy được đám
người đó ném thứ gì vào lửa -  là một đám
rắn chuột sâu kiến, hơn nữa đều còn sống. Đàn chuột bị lửa thiêu không ngừng
kêu chít chít, xung quanh tràn ngập mùi thịt cháy quái dị, còn có cả mùi cháy
khét.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc
Đường nhún nhún vai - cũng xem như là thịt nướng chứ? Tuy rằng mùi vị hơi đặc
biệt một chút.

Bạch Ngọc Đường bật cười -
làm sao có thể?!

Lại nhìn một lúc, Triển Chiêu
bỗng nhiên phát hiện…Hình như mình nhìn được xa hơn rõ hơn so với trước đây,
nhất là vào buổi tối, ngay cả gương mặt, chi tiết quần áo của người phía dưới
đều thấy rõ rõ ràng ràng.

Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục
nhìn, nghĩ hay nhất là có thể nhìn rõ hơn một chút nữa, nhìn được hình dáng cụ
thể của thần tượng kia… Quả nhiên, lại nhìn rõ hơn một chút.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển
Chiêu không có động tĩnh gì, liền đưa mắt nhìn hắn, vừa hơi xoay mặt, liền thấy
giữa màn đêm, một đôi con ngươi đạm kim sắc của Triển Chiêu cực kì bắt mắt…
Thực sự giống như có một con mèo ngồi xổm bên cạnh.

Vô thức hít một hơi, Bạch
Ngọc Đường nhíu mày, còn làm cho Triển Chiêu không hài lòng, quay sang hắn
“Hư!” Đừng lên tiếng! Cẩn thận bị phát hiện.

“Miêu.” Bạch Ngọc Đường đưa
tay vỗ nhẹ hắn.

Triển Chiêu không hiểu chuyện
gì quay sang nhìn hắn.

“Mắt ngươi… Có gì… Khó chịu
không?”

“A?” Triển Chiêu nghe Bạch
Ngọc Đường hỏi liền sửng sốt, lập tức khoát tay: “Không có, mắt đã khỏi lâu
rồi.”

“Không có bất kì di chứng
nào?”

Triển Chiêu nghĩ là Bạch Ngọc
Đường quan tâm mình, cười lắc đầu: “Không chỉ là không có di chứng, còn càng
lúc càng nhìn rõ!”

Bạch Ngọc Đường nghe được rõ
ràng: “Càng lúc càng rõ? Ngươi chắc chắn?”

Triển Chiêu nhe răng gật đầu -
đúng vậy!

“Những chỗ khác có gì khó
chịu không?” Bạch Ngọc Đường còn muốn hỏi, Triển Chiêu đưa tay nhẹ nhàng che
miệng hắn lại, ôm lấy mặt hắn quay sang ý bảo hắn nhìn bên dưới, đừng ồn ào
nữa.

Bạch Ngọc Đường cảm giác
Triển Chiêu ôm cổ mình, cằm gác trên vai mình, tay che miệng mình, mặt cũng sắp
dán lên mặt mình rồi… Bạch Ngọc Đường hắn cả đời này có lẽ cũng chưa từng thân
cận với ai như thế này.

Chính lúc này, chợt nghe thấy
những người vây quanh đống lửa kêu lên một tiếng quái lạ, sau đó bọn họ làm
thành một vòng tròn, lấy từ trong gùi của mình ra một một cái đầu lâu, miệng
lẩm bẩm, như là đang ngâm tụng kinh Phật hay một loại chú ngữ gì, trong tay cầm
đầu lâu, nhịp nhàng nhảy theo một loại vũ đạo cổ quái.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường dù không biết các phong tục địa phương, cũng đều có thể đoán được đây là
một loại nghi thức thần bí nào đó.

Đám người kia nhảy xong vũ
điệu cổ quái kia, hành động kế tiếp khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
thiếu chút nữa rớt từ trên cây xuống. Cả đám người cả nam lẫn nữ giống như bị
ma nhập, cới sạch y phục, ôm lấy nhau, nằm xuống tại chỗ bắt đầu giao hợp… Hơn
nữa bất luận nam nữ, cuồng dã đến rối tinh rối mù.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường thật sự không ngờ đến sẽ có tiến triển như vậy, cả kinh vội vàng xoay mặt
đi, thế nhưng giữa lúc tình cảm mãnh liệt dâng trào thanh âm đương nhiên không
nhỏ, khiến cho nhân tâm thật khó chịu.

Hai người vội vàng thối lui,
đến một nơi cách xa một chút, bảo đảm nhìn không thấy gì, chỉ nhìn được một đám
người đang ở xa xa “nhúc nhích”…

.

.

“Ha…” Bạch Ngọc Đường lắc
đầu, ngồi trên cây liếc mắt nhìn Triển Chiêu.

Lỗ tai của con mèo nào đó đỏ
bừng, cộng thêm biểu tình rất kinh ngạc - có lẽ là lần đầu thấy. [thế Bạch ngũ
gia không phải lần đầu??]

“Những người đó làm gì vậy
chứ?” Triển Chiêu ngơ ngác: “Giữa đêm lại đến đây… làm loại chuyện đó?”

“Ta cảm thấy bọn họ dường như
không được bình thường.” Bạch Ngọc Đường hoài nghi: “Ai lại cùng ái nhân làm
vậy trước mặt người khác? Hơn nữa khi nãy ngươi có thấy là có khi ba người cùng
nhau làm?”

“Khụ khụ.” Tuy rằng Triển
Chiêu rất là hiếu kì không biết ba người cùng nhau làm thế nào, thế nhưng cũng
không có hứng thú nghiên cứu lắm, chỉ hỏi: “Có khi nào là căn bản không có tình
cảm không?”

“Không tình cảm vậy làm làm
gì?”

Bạch Ngọc Đường phản vấn cũng
rất là hợp tình hợp lý, Triển Chiêu tìm không ra lý do giải thích, chỉ cảm thấy
không hiểu ra sao, nghi thức ở xa xa còn đang tiếp tục.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tiếp
tục xem hay…”

“Sáng mai quay lại đi.” Triển
Chiêu rất lý trí đề nghị.

Bạch Ngọc Đường vội vàng gật
đầu, hai người lập tức rời khỏi cánh rừng, Bạch Ngọc Đường để lại kí hiệu, hai
người về nha môn.

Đêm đó, hai người tự về phòng
mình nghỉ ngơi, nhưng đều mơ một giấc mộng lạ. Giấc mộng nóng bỏng ái muội dị
thường, hai người đều mơ thấy mình đang cùng một người triền miên thân thiết, rung
động đến trong ngực đau đớn, đến lúc thấy rõ mặt đối phương liền kinh hãi bừng
tỉnh.

Bạch Ngọc Đường không thể tin
được lại mơ thấy mình ôm Triển Chiêu làm chuyện thân mật như vậy, Triển Chiêu
càng bị dọa, trong mơ sao mình và Bạch Ngọc Đường lại thân mật như vậy?!

Ngủ tiếp, vẫn là giấc mơ đó,
hơn nữa càng làm càng bạo dạn, hai người cả kinh trợn tròn hai mắt không dám
ngủ.

Nửa đêm, Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường song song đứng dậy, đẩy cửa chạy ra sân.

Liếc mắt nhìn nhau không nói
gì, trước tiên vọt tới cạnh giếng, kéo nước lạnh lên xối lên người… Qua mấy
lượt mới định thần lại, cảm thấy cảm giác khô nóng đã biến mất, mới ngồi xuống
cạnh thành giếng thở dốc.

Liếc mắt nhìn nhau, loại xấu
hổ này khó mà nói ra miệng được.

May mà hai người đều biết đối
phương không có khả năng thấy được cảnh trong mơ của mình, cho nên dù trên mặt
nóng như lửa cũng giả vờ trấn định.

Cuối cùng gió lạnh ban đêm
thổi lên lớp y phục ướt đẫm, tinh thần hai người rốt cuộc cũng thanh tỉnh,
ngẩng đầu nhìn đối phương.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên
hỏi: “Ngươi mơ thấy…”

“Không có a!” Triển Chiêu vội
vàng lắc đầu, thầm nhủ không thể nào, hắn không có khả năng biết được.

“Ách…” Bạch Ngọc Đường đương
nhiên là biết Triển Chiêu cũng gặp mộng xuân, nhưng mà hẳn là sẽ không hoang
đường như mình mơ thấy hắn, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại có chút
chấp nhất, không biết con mèo này mơ thấy ai rồi.

Lại trầm mặc một lúc, vẫn là
Bạch Ngọc Đường mở miệng trước: “Luồng khói có khả năng có chuyện.”

“Nga!” Triển Chiêu nghe hắn
nói, thoáng cái đã hiểu ra: “Ta đã nói vô duyên vô cớ sao lại mơ giấc mộng quái
lạ… như thế.”

“Vậy ngươi mơ thấy ai rồi?”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu căng thẳng nhìn
hắn, hỏi lại: “Ngươi thì sao? Ý trung nhân a?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, mập
mờ “n” một tiếng: “Ngươi cũng vậy?”

Triển Chiêu không hiểu sao
trong lòng lại có chút trống rỗng, lắc đầu đứng lên, đột nhiên đưa hai tay vỗ
mặt.

Thở ra một hơi thật dài, quay
đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường “Ngủ! Đánh thức lão tử giết không tha!” Nói xong,
xông về phòng đóng cửa.

Đứng trong phòng phát ngốc
một hồi, Triển Chiêu lắc lắc đầu, tự nói: “Tỉnh lại a!” Chạy đi thay quần áo
ngủ.

Bạch Ngọc Đường thì mất hứng
ngồi bên thành giếng chống trán thở dài, lại đứng lên tự xối một gáo nước lạnh,
đêm lạnh như nước, một gáo nước giếng xối xuống thật lạnh đến xương. Bạch Ngọc
Đường lắc lắc mái tóc ướt, đuổi con mèo đáng ghét trong đầu ra, sau đó mới về
phòng thay y phục ngủ.

Trên quan đạo, một đội xe
ngựa rong ruổi đến, chính là nhân mã của Công Tôn và Triệu Phổ.

Giả Ảnh đánh xe, Tử Ảnh dựa
vào hắn ngủ gật, suốt đường đi theo yêu cầu của Công Tôn ngày đêm không nghỉ,
cho nên các ảnh vệ thay ngựa đi không dừng, gấp rút chạy.

Ngoài mã xa có hai bóng lớn,
nhàn nhã chạy theo, giống như hai con gấu nhỏ, một con hình thể cực lớn, lông
hai màu đen trắng, uy phong lẫm lẫm. Con còn lại toàn thân nhũ bạch sắc, mập
mạp cực kì đáng yêu. Là Tiễn Tử và Thạch Đầu.

Bên kia là một con hắc mã
lưỡi biếng chạy, lông đen bóng, một sợi tạp mao cũng không có, đi theo bên cạnh
Thạch Đầu và Tiễn Tử, là chiến mã của Triệu Phổ _ Hắc Kiêu.

Bên trong xe ngựa.

“A… Hắt xì.” Tiểu Tứ Tử xoa
xoa mũi, đánh ra cái hắt xì thứ mười chín trong đêm.

Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử đang
bị quấn thành một cục lông thỏ bự, cho bảo bối uống dược: “Cẩn Nhi, khó chịu
sao?”

“Ngô… Xoay xoay.”

“Sao đột nhiên lại cảm lạnh
rồi?” Triệu Phổ có chút lo lắng.

“Đi suốt đêm mệt mỏi, hơn nữa
gần đây trời đột nhiên lạnh.” Công Tôn cũng đau lòng, nhưng lại không thể chậm
trễ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không có hiểu biết về Ẩn Sơn,
không cẩn thận sẽ gặp chuyện không may.

“Tiểu Tứ Tử, cố nhịn thêm một
chút, trước khi trời sáng là đến nơi rồi!”

“n.” Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn
gật đầu: “Con không sao, khụ khụ.”

Chính lúc này, con ngựa đang
kéo xe bỗng nhiên hí cao một tiếng, thùng xe nảy lên, Triệu Phổ kéo choàng lấy
Công Tôn, Tiêu Lương đương nhiên là ôm Tiểu Tứ Tử.

Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại,
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ mở màn xe, hỏi Tử Ảnh và Giả Ảnh: “Làm sao
vậy?”

“Vương gia, hình như phía
trước có chuyện.”

Triệu Phổ hơi sửng sốt, ngẩng
đầu nhìn về phía trước, liền thấy xa xa giữa quan đại, một bóng đen đang đứng.

Trăng đêm nay rất sáng, đất
trên quan đạo là loại cát vàng nhỏ, không phải như loại đất đen ở phương bắc…
Bởi vậy có thể phản chiếu với ánh trăng.

Giữa đêm, phía trước sương
sáng mờ ảo, giữa nơi sáng tối bất phân, có người đang di chuyển. Người nọ mặc y
phục cổ quái, từ xa nhìn rất tồi tàn, tóc xõa dài rối tung.

“Là ai?” Hắc Ảnh và Bạch Ảnh
từ trên xe nhảy đến phía trước, chặn trước xe ngựa xem tình huống.

Công Tôn cũng hiếu kì nhô đầu
ra nhìn thử, vừa nhìn đã hoảng hồn, hỏi Triệu Phổ: “Trên tay hắn là gì?!”

Triệu Phổ còn đang săm soi
người này hình thể lớn, nhìn qua có vẻ lớn hơn người bình thường, không biết có
biết công phu không, không biết có chịu vi quốc hiệu lực [ra sức vì nước]
không… Lúc bệnh cũ còn đang phát tác được Công Tôn nhắc nhở một tiếng, hạ mắt
nhìn tay hắn… Một cái đầu người máu chảy đầm đìa.

Mọi người kinh hãi.

Sắc mặt Triệu Phổ phát lạnh:
“Bắt hắn!”

Lời vừa dứt, chợt nghe người
nọ đột nhiên kêu lên một tiếng rất kì quái, sau đó, trên lưng mở ra một đôi cánh
lớn.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi
người sợ ngây người.

“Cánh… Có cánh?!” Tiêu Lương
ôm Tiểu Tứ Tử trong xe cũng nhìn thấy, cả kinh hô lên tiếng.

Các ảnh vệ cũng nhất thời
choáng váng, đã thấy hắn vẫy cánh bay lên, trực tiếp ẩn vào rừng… Biến mất
không thấy đâu nữa, động tác rất nhanh.

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng
nhìn ra ngoài, hỏi một tiếng: “Biết bay nga, thần tiên sao?”

Hắc Ảnh Bạch Ảnh phục hồi
tinh thần lại, liếc mắt nhìn nhau, muốn đuổi theo, đã bị Công Tôn gọi lại:
“Đừng đuổi theo!”

“Quá trễ rồi, sơn đạo ở đây
khó đi địa thế lại không rõ, chúng ta cứ đến Hưng Hóa trước đã, sáng ai hẵn dẫn
người soát núi!”

“Vâng!”

Các ảnh vệ lĩnh mệnh tiếp tục
lên đường.

Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công
Tôn: “Là người là quỷ hay yêu tinh?”

Công Tôn ra ý bảo hắn nhìn
Hắc Kiêu và hai con trảo ly bên cạnh.

Chỉ thấy Hắc Kiêu vẫy đuôi
hết nhìn đông tới nhìn tây, Thạch Đầu và Tiễn Tử càng kì lạ hơn, Thạch Đầu ngồi
xuống liếm lông, Tiễn Tử chạy đến xum xoe nịnh nọt, tựa hồ hoàn toàn không xem
người có cánh phía trước là uy hiếp. Trảo Ly và Hắc Kiêu đều là thần vật, không
có khả năng không phản ứng, trừ phi nghĩ phía trước không có gì đáng lo.

“Cái này càng kì lạ hơn rồi.”
Triệu Phổ khó hiểu: “Hắc Kiêu chỉ khi nào thấy ngựa cái mới không nháo… Chẳng
lẽ là ngựa cái thành tinh?”

Công Tôn thưởng cho hắn cái
lườm: “Tình huống không rõ, chúng ta đến Phủ Hưng Hóa tìm Bạch Ngọc Đường và
Triển Chiêu rồi tính toán tiếp!”

Triệu Phổ buông màn xe, Giả
Ảnh vung roi giục ngựa, tiếp tục chạy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3