Mỹ nhân đá - Chương 076 - 077
Chương 76: Thay đổi
Trong nhà, Phạm Vĩnh Kỳ và
Khiết nhi cũng không kiềm được nôn nóng khi đã khuya mà Khúc Huy và Thiệu Khải
Đăng vẫn chưa về. Tới khi có ánh đèn xe rọi tới, họ vội vã chạy ra:
- Khúc, anh không sao chứ?
- Kỳ Kỳ. - Thiệu Khải Đăng tỏ
bộ dáng ganh tỵ, cười cười - Sao có 2 người, đệ không lo cho ta mà chỉ quan tâm
tới nhóc Huy vậy?
Khi thấy ngài lái xe đi là đã
sợ rồi. Lo Khúc Huy vốn có bệnh, biết đâu sẽ tái phát khi Thiệu Khải Đăng nổi
hứng lái xe.
- Ngài thì cần tôi phải lo
sao?
Thiệu Khải Đăng quăng chìa
khóa vào tay Phạm Vĩnh Kỳ, vươn vai:
- Buồn ngủ quá! Ta đi ngủ
đây.
- Ngài ngủ một lát, 1 tiếng
nữa xuống bàn việc nhé?
- Ừ.
Khúc Huy vẫn còn trong xe. Vẻ
mặt khác lạ, không giống sự bình thản thường ngày:
- Khúc…
- Ừ. Tôi vào ngay.
Câu nói đấy khiến Khúc Huy
suy nghĩ rất nhiều. Long lão gia cũng đối xử với anh rất tốt, song quan hệ của
hai bên vẫn là chủ - tớ. Anh dù được ông thương yêu thật nhưng cũng chỉ là một
thuộc hạ tin cẩn. Chỉ là thuộc hạ, có thể làm được việc cho ông thôi. Nếu không
làm được việc thì.
- Anh Phạm này…
- Hửm?
- Tôi hỏi anh một chuyện được
không?
Hiểu ý, Khiết Nhi nhẹ nhàng:
- Em vào trong nhé!
Còn lại hai người, Phạm Vĩnh
Kỳ thong thả:
- Không cần rào đón. Anh muốn
hỏi về anh hai sao?
Có rất nhiều câu muốn hỏi. Ví
dụ như, nếu chúng ta là vô dụng - anh hai sẽ làm gì? Có ai đã từng vì không làm
được việc mà bị anh ấy đối xử không tốt chưa?
- Sơn, anh hai của chúng ta
khá đơn giản. Nhưng bên trong khá kỳ quái. Ghét bị người ta coi thường, cố
chấp, nhiều phiền phức. Tóm lại là có rất nhiều điểm xấu.
- Ừ.
- Điểm tốt duy nhất đó là… -
Phạm Vĩnh Kỳ cười nhẹ - Là quá nhiều điểm xấu và không hề che giấu những chuyện
đó với chúng ta. Ngài chân thành như vậy, cái mà chúng ta đáp lại là dùng chân
thành để thay thế.
Vẻ mặt Khúc Huy vẫn trầm
ngâm, nhìn Phạm Vĩnh Kỳ đang nói tiếp:
- Ngài không coi những người
bên cạnh mình là vô dụng, cũng không mấy khi thử thách trình độ hay lòng chân
thành của họ. Anh biết… vì sao không?
- … … … … ..
- Vì người thân sẽ không bao
giờ làm khó người thân.
Người thân? Xã hội đen có
người thân sao?
- Đừng suy nghĩ nhiều. Vào
trong uống một ly trà nóng rồi về.
Bên trong, Thiệu Khải Đăng
vẫn chưa đi ngủ, đang cùng bọn A Cường túm tụm uống trà. Trên tay là mấy cái
bánh bích quy Khiết Nhi mới làm, luôn miệng bảo thuộc hạ:
- Xòe tay ra, một đứa một
cái, một cái thôi!
- Ngài không ngủ à?
- Không. Nói chuyện xong rồi à? Ăn bánh bích quy không?
- Tôi ăn rồi.
- Nhóc Huy?
Khúc Huy nhận ra trong đám người đang lố nhố xung quanh Thiệu Khải Đăng có
một ít sát thủ còn trẻ của tổ chức. Bọn hắn “vào nghề” khá sớm, 13 - 14 tuổi đã
thành thạo việc giết người. Trước đây, chúng giống như những tượng gỗ biết đi
vậy. Bây giờ tràn ngập sinh khí. Nụ cười của chúng, sự nhiệt thành đối với một
cái bánh bích quy:
- Cho tôi một cái.
- Lại đây lấy nè. - A Bảo, bỏ lại. Mày có rồi.
Khúc Huy chụp được một chiếc bánh còn hôi hổi. Mùi bánh mới thơm lừng:
- Khuya rồi. Về phòng ngủ đi! - Giọng Phạm Vĩnh Kỳ vang lên – Sơn, anh hai
ở lại nhé!
- Ừ.
Cả đám nhao nhao lễ phép xếp hàng:
- Chào anh hai! Chào Phạm thư ký! Chào Khúc quản sự.
- Ừ.
Ngồi vắt vẻo trên salon lớn, Thiệu Khải Đăng hất hàm:
- Chuyện gì? Nói đi!
- Ngài nghĩ sẽ làm thế nào để giải thích với phu nhân chuyện vừa rồi?. Tôi
nghĩ một cô gái bình thường thấy cảnh nổ súng như thế đều rất sợ.
Thiệu Khải Đăng nhớ. Sau khi nổ súng, tình hình rất hỗn loạn. Bọn người đó
la hét, chen lấn nhau bỏ chạy ra ngoài. Cô gái Lục Hàm bị hất ngã, Thạch Tiên
của hắn thì trân trân nhìn hắn. Sau đó cũng bị ngã. Bản năng thúc giục… Hắn
nhanh như chớp chạy đến bên nàng, dùng lưng che chở, hoàn toàn không có cảm
giác đau đớn khi bị người ta giẫm lên. Tới khi không ai giẫm lên hắn nữa, cảm giác
luyến tiếc tràn ngập khi nàng đẩy hắn ra, hoảng hốt:
- Đăng… Đăng… Bạn có sao không?
Da thịt nàng thơm ngát. Tay lại được đặt trên khuôn ngực nõn nà phập phồng.
Nếu đám cảnh sát đó không xộc vào, hắn cũng sẽ không ngại “làm thịt” nàng luôn
tại chỗ.
- Chuyện này không đơn giản đâu. - Khúc Huy thở dài - Truyền thông dạo này
rất phát triển, như chó chực xương, đối với những thông tin kiểu này sẽ không
ngừng khai thác. Huống gì có cả Lục Hàm vướng vào. Bây giờ trên mạng đã đầy lời
bàn tán, anh hai là thiếu gia nhà giàu, dùng súng khoa trương. Họ mà biết
chuyện cảnh sát cho bảo lãnh thì chắc sẽ có tít “Sử dụng súng trái phép vẫn
không bị truy tố - Thiếu gia nhà giàu dùng của gỡ tội hoặc kêu hơn là Minh tinh
Lục Hàm và bạn trai ngông cuồng làm loạn quán trà”.
Thật là phong phú. Những loại việc này, Phạm Vĩnh Kỳ chưa hề trải qua, có
chút ngẫm nghĩ. Thế giới này đúng là nhiều chuyện phức tạp, phải nắm bắt để
thích nghi là không dễ chút nào. Thiệu Khải Đăng cười nhạt:
- Thế giới nào cũng vậy. Luôn tồn tại những luật ngầm. Danh chính ngôn
thuận là có thể qua. Không phải nhóc Huy đã cho cảnh sát xem giấy phép sử dụng
súng ở Mỹ cấp cho ta sao? Có thể giải thích, ta không rành luật lệ ở đây nên
mới phạm lỗi. Chuyện nổ súng cũng không quan trọng, tình thế cấp bách, bọn người
đó hâm mộ như điên cuồng, gây thương tổn đến bạn gái ta, ta cũng bị hoảng loạn
quá nên ra tay tự vệ. Đường đi của đạn gì nữa đấy không chứng minh được thì tìm
người chứng minh.
Thiệu Khải Đăng cởi áo ra, sau lưng là những vết bầm, có vết in cả dấu giày
của ai đó. Phạm Vĩnh Kỳ nhún vai, nhẹ giọng:
- Quan trọng là đảo ngược câu chuyện một chút, những vết bầm này là có
trước khi nổ súng. Anh Khúc hiểu không?
Càng lúc Khúc Huy càng thấy rõ tác dụng của việc làm ăn mà Thiệu Khải Đăng
vạch ra. Không chỉ kiếm tiền an toàn, còn có thể nhanh chóng giải quyết một số
rắc rối phát sinh. Sử dụng súng trái phép được sửa thành vô ý sử dụng súng, còn
nổ súng chốn đông người được sửa thành tự vệ chính đáng. Tất cả đều do “quen
biết” mà nên. Mà cũng qua sự việc này, Thiệu Khải Đăng bỗng trở thành một “hot
boy” nổi tiếng. Theo tin đồn lan truyền trên mạng, bạn trai của Lục Hàm là một
chàng thiếu gia con nhà giàu bí ẩn. Loay hoay tìm hiểu, tới khi không tìm hiểu
được gì nhiều thì lại gán cho đủ thứ thông tin phỏng đoán. Theo người này… Theo
người nọ… Thật là nhức cả đầu. Đống báo trước mặt và tin tức trên mạng tràn
ngập khiến Khúc Huy cả buổi sáng đầu chóng mắt hoa. Xã hội đen mà lên báo như
vầy, thế nào đám “nguyên lão viện” kia không lên tiếng? Chuyện anh hai kiếm ăn
bằng phương pháp khác, chắc chắn đắc tội không nhỏ với nhiều người, trong đó có
quan hệ làm ăn với xã hội đen là chẳng ít. Bọn họ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng
chất vấn này đâu. Điện thoại reo:
- Alo?
- A Huy, tối nay 7 giờ bảo anh Thiệu của cậu đến gặp Long lão đại.
Chỉ gọn lỏn thế và tắt máy. Khúc Huy cũng đặt điện thoại xuống, thở ra một
hơi dài.
- Chuyện gì vậy?
Thiệu Khải Đăng đang chuẩn bị ra ngoài. Thấy vẻ trầm tư của anh thì hỏi
ngay:
- Tối nay chúng ta sẽ đến gặp lão gia. Anh
hai…
- Ờ. Đi thì đi!
Hắn cũng chưa gặp ông ta bao
giờ. Nghe nói là ông ngoại của Thi Quỷ Diệp Vũ Tường. Hắn ta chắc là tối nay
cũng đến. Vừa hay, đang có việc muốn thương lượng.
- Anh không sợ sao?
- Sợ cái gì?
Nghe giọng điệu thì đã biết
là chẳng hề để vào mắt. Khúc Huy xua tay:
- Được rồi. Đúng 7 giờ tối sẽ
có cuộc họp ở Chiêm Sa Thủy. Anh nhớ mang theo điện thoại, khoảng 6 giờ tôi sẽ
gọi và cho người đến đón.
- Ừm.
Nhìn theo cái bóng đó, Khúc
Huy chợt nhớ tới lời lão gia qua điện thoại:
- Cậu thay đổi rồi!
Trước đây, Long Thế Xương gây
ra những chuyện gì, Khúc Huy không quan tâm. Công việc của anh là xử lý hậu quả
thay chủ. Không một tiếng thở dài, không một lời than trách. Cũng không bao giờ
khuyên giải, chỉ lẳng lặng mà làm. Hôm qua, anh đã nói:
- Thiệu Khải Đăng là một
người cố chấp, phiền phức, trẻ con. Ưu điểm lớn nhất và duy nhất là trọng tình
cảm, rất trọng tình.
Nghe như một lời trách móc,
nhưng lại kèm theo âu yếm, đầy trìu mến của một người thân đối với người thân.
Từ giây phút này, Khúc Huy biết mình đã chính thức cam tâm tình nguyện xử lý
mọi việc vì kẻ đó. Có trách móc, có than vãn, nhưng hoàn toàn là muốn người ấy
tốt hơn lên. Phạm Vĩnh Kỳ cũng đã tới. Trên tay anh là xấp tài liệu dày cộm:
- Anh Khúc, chúng ta bàn việc
một chút nhé?
Chương 77: “Đại hội quần anh”
- Hi!
Phạm Vĩnh Kỳ vào trước, Khúc
Huy dừng lại gọi điện. Không ngờ Thiệu Khải Đăng đang ngồi ở bên trong:
- Ngài không đi học à?
- Lúc nãy Tiểu Tiên gọi điện cho ta.
- Ừ. Mấy hôm trước phu nhân có hỏi số điện thoại của ngài.
- Cô ấy hỏi ta có sao không? Ta chưa kịp trả lời cô ấy đã nói rất lo vì hôm
trước có nhiều người đạp lên ta. Mượn cớ, ta nói luôn là mình bị tổn thương gan
gì đó, hiện đang điều trị ở nhà.
- Để phu nhân đến thăm ngài à?
- Phối hợp một chút đấy… Một lát tìm Diệp Thi Quỷ diễn kịch nữa. Haiz, ta
thật là thông minh.
Khúc Huy cũng vừa vào tới. Thấy Thiệu Khải Đăng, anh nói ngay:
- Anh về rồi là tốt. Ngày mai Long lão gia phải sang Macau sớm nên cuộc họp
dời lại. 5 giờ chúng ta phải có mặt.
- Mấy giờ cũng được. - Thiệu Khải Đăng chống tay lên cằm - Ta muốn ăn bánh
hoa quế…
Ngày xưa còn ở thời không cũ, Phạm Vĩnh Kỳ rất hay làm món này. Đến đây thì
công việc bận rộn, không có thời gian làm chuyện ấy nữa.
- Tôi bảo người đi mua.
- Không chịu… Kỳ Kỳ…
Phạm Vĩnh Kỳ thật không biết. Người trước mặt mình có phải là Huyết Ma
trong truyền thuyết không nữa. Hắn trẻ con thật hay chỉ giả vờ trẻ con?
- Lần sau đi… Lần sau sẽ làm…
- Đời người không nên có những lần sau. - Thiệu Khải Đăng bỗng nhiên trầm
ngâm - Khi đã muốn thì nên thực hiện ngay. Ai biết được, lần sau sẽ là khi nào.
Đầy triết lý… Nhưng tóm lại cũng là:
- Ta muốn ăn bánh hoa quế.
- Rồi… rồi… Tôi đi làm ngay.
Khúc Huy bật cười. Phạm Vĩnh Kỳ rất giống một người anh trai chiều đứa em
đang nũng nịu… Như… như Triển Tâm ngày xưa vậy. Theo sau hắn luôn là anh và một
cô nhóc, Triển Yên! Lại là một tiếng thở dài:
- Thở dài chi cho mệt. Thích thì cứ làm thôi.
- Anh hai…
- Nhóc đừng nghĩ là ta không biết nhóc đang muốn gì… - Thiệu Khải Đăng tựa
người lên ghế - Các anh em thấy ta nhiều khi phải bỏ nhiều tâm huyết, giả khờ
giả ngốc đeo đuổi một cô gái thì cười khúc khích sau lưng cho là ta dại. Thực
tế không có cái nào là ngu là dại cả. Quan trọng là mình thích… và mình muốn
làm…
- Ý anh hai muốn nói gì?
- Nhóc thu thập bao nhiêu thứ về cô bé Triển Yên gì đó không phải để ngắm
xem thời thơ ấu đến giờ cô ấy đã thay đổi thế nào. Chẳng qua là không quên
được, phải không?
Không quên? Đúng là thế. Nhưng không quên thì làm sao được. Một cô bé bình
thường và một kẻ gia nhập xã hội đen từng làm nhiều chuyện xấu, vốn là không
thể giống nhau.
- Làm chuyện xấu mà không bị phát hiện thì xem như chẳng ai biết, cũng
chẳng cần nhớ làm gì. Hiện nay nhóc theo ta, nhóc sẽ không phải làm những
chuyện mà nhóc không thích nữa.
Bỏ mặc Khúc Huy ngồi đó suy nghĩ, Thiệu Khải Đăng chạy xuống dưới bếp - nơi
có mùi hoa quế đang nồng:
- Bánh hoa quế… Bánh hoa quế!
Trên ghế, Khúc Huy ngồi yên như tượng. Suy nghĩ và lại nghĩ suy, làm việc
xấu mà không ai biết có thể xem như chưa làm. Lý lẽ kiểu gì thế này? Nhưng tự
nhiên lại thấy lòng nhẹ bớt, một tiếng thở ra nhẹ nhõm, bờ môi thoáng hiện nụ
cười.
Đúng 5 giờ… Thiệu Khải Đăng mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô bước vào phòng
họp. Hắn thích cái áo này nhất. Bên trong có khá nhiều người. Ngay cả Diệp Vũ
Tường cũng đã chỉnh tề áo vest lịch lãm, ánh mắt cả hai nhẹ lướt qua nhau.
- Xin chào!
- Đúng là không biết phép tắc. - Người ngồi cạnh bên ông lão mái tóc bạc
phơ, ngồi bên ghế chủ tọa nhíu mày - Cậu có biết…
- Không cần để ý tiểu tiết như thế - Ông lão hướng về phía Thiệu Khải Đăng,
nhẹ giọng - Cậu là quản lý của khu Đông mới? Tên cậu là…
- Thiệu Khải Đăng…
- Ngồi đi. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
- Cảm ơn. Tôi cũng đang rất mỏi chân.
Long lão gia tuổi đã qua 70, chuyện đời trải qua bao thăng trầm, gặp không
ít người. Kiểu “tiểu tử” không biết trời cao đất dày cũng có không dưới trăm
người. Tuy nhiên gã này không có cái khinh khỉnh khinh người, khí chất toát ra
một vẻ tự tin khác thường, làm người ta không khỏi ngại ngần:
- Nghe nói cậu chủ trương không đổ máu ở khu Đông. Thời gian qua từ lúc
nhậm chức đã gần 3 tháng, cậu mấy lần vào bệnh viện vì một cô gái, gần đây còn
khuấy động truyền thông khắp nơi khi nổ súng chốn công cộng. Cậu có biết đã làm
chúng ta phải lao tâm khổ tứ thế nào để xử lý hậu quả không?
Gương mặt có một chút mơ màng, rồi Thiệu Khải Đăng hỏi lại Khúc Huy:
- Chuyện này không phải chỉ chúng ta xử lý thôi à? Họ có giúp sao?
Câu hỏi bất ngờ không che giấu khiến cho bao ánh mắt trong bàn đều dồn về
phía hắn, ngơ ngác cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là nửa tin lẫn nửa ngờ. Tên
này… thật không biết hay là giả vờ không biết?
- Việc bưng bít giới truyền thông này… đúng là chỉ có Khúc Huy là phụ trách
đi làm. Và cậu ấy xử lý rất tốt.
Diệp Vũ Tường bất ngờ lên tiếng. Đám “nguyên lão viện” này, có lẽ chưa biết
gì về Thiệu Khải Đăng. Cũng phải, những
cuộc họp quan trọng, hắn chỉ để Khúc Huy hoặc Phạm Vĩnh Kỳ thay thế, còn bản
thân mình thì mải miết chơi đùa:
- Không thể nói như vậy -
Tổng quản 4 khu Chu Chính Khải lên tiếng - Cậu phải biết nếu để bọn phóng viên
điều tra được thân thế thật của cậu, mọi chú ý chắc chắn sẽ dồn về phía chúng
ta. Cảnh sát cũng không để yên đâu.
- Vậy bây giờ bọn phóng viên
đó đã điều tra được gì chưa?
Lại một câu hỏi… Và lại khiến
không ít người ngắc ngứ:
- Khi làm việc, không nên có
chữ nếu thêm vào. Là tổng quản 4 khu mà lý lẽ đó cũng không biết, thật tình
không hiểu ông làm quản lý kiểu gì.
Thiệu Khải Đăng dùng chân tựa
vào bàn, đẩy nhẹ ghế ra ngoài, sau đó lại kéo nó về chỗ cũ, liên tục lập lại
như một trò chơi:
- Tôi thừa nhận việc mình nổ
súng chốn đông người là sai. Nhưng chuyện tôi gây ra, người khu Đông của tôi
cũng tự mình giải quyết, đâu có làm phiền các khu khác đúng không?
- Cậu…
- Lấy chữ “nếu” ra nói nhé.
Nếu xét việc làm ảnh hưởng tới các khu khác thì phải xem lại khu Tây. Các người
liên tục dùng súng hơi cay, đạn hoa cải, lung tung thứ ném vào nhà dân. Cảnh
sát nơi đó sợ các người nên im lặng, nhưng nếu làm to chuyện quá, những nơi
khác vào cuộc thì sao? Ba cái tin tức rẻ tiền kiểu thiếu gia ngủ với ngôi sao
này, làm le với ngôi sao khác, dân chúng đọc xong cũng tặc lưỡi cho qua, còn
việc xã hội đen dùng quyền lực khống chế dân thường, buộc người ta bán đất cho
mình xây sòng bạc, khủng bố liên tục, báo chí chính luận khoái nghe lắm. Dân
chúng cũng quan tâm tới cái này hơn, mức độ chú ý có lẽ hơn hẳn chuyện này, lúc
ấy không biết các vị có mời khu Tây đến mà chất vấn như đã làm với tôi không
nhỉ?
Khúc Huy đã hiểu vì sao Phạm
Vĩnh Kỳ lại nói “Khi cần sáng suốt, anh hai cũng sẽ sáng suốt thôi”. Thiệu Khải
Đăng ngồi ngay ngắn lại, khóe môi hơi nở nụ cười:
- Còn nếu muốn bắt bẻ chuyện
làm ăn của khu Đông bọn tôi thì xin lỗi… Mỗi khu có cách làm ăn khác nhau. Các
người thích lấy máu thuộc hạ mình đổi lấy tiền thì tôi thích lấy máu và nước
mắt của kẻ khác nuôi thuộc hạ mình. Mỗi bên một chọn lựa, nước sông không phạm
nước giếng. Miễn bàn!
Dừng lại một chút, hắn tiếp
lời:
- Nếu các vị sợ “khách hàng”
của bọn này phật lòng vì chúng tôi nắm giữ nhiều bí mật của họ quá, khu Đông
chúng tôi cũng chẳng quan tâm. Làm ăn hơn nhau là cách chiếm thế thượng phong,
các người kinh doanh thứ bị người ta cấm, sợ nên phải có chỗ dựa. Có trách thì
trách các người để cho người ta nắm đằng chuôi, mình thì cứ lưỡi mà cầm. Còn
bọn tôi, để đổi lấy việc buộc người khác nắm bằng lưỡi cũng phải bỏ ra không ít
công sức. Gieo cái gì gặt cái nấy, đây là quy luật của đời. Đúng không?
Đúng. Đúng đến nỗi vẫn có gì
đó ngang ngang mà không ai cãi lại được. “Nguyên lão viện” hùng hổ, uy nghiêm
là thế bỗng nhiên im lặng, im đến bất ngờ:
- Không còn ý kiến gì nữa thì
thôi nhé! Tôi cũng không có nhiều thời gian nói chuyện. Chào.
Hắn rời khỏi ghế, không cần
ai cho phép. Và cũng chẳng ai ngăn trở hắn, trông nét mặt bình thản của Diệp Vũ
Tường mà thấy, hắn ta hoàn toàn không lầm khi trao quyền quản lý khu Đông cho
Thiệu Khải Đăng. Phạm Vĩnh Kỳ cũng khẽ lắc đầu. Sơn vương đúng là… lý lẽ của kẻ
không màng lý lẽ nhiều khi lại hợp lý. Hợp lý trong cái vô lý, khiến người tức
tối, song cũng không đủ “lý” mà bẻ lại câu nào.