Mỹ nhân đá - Chương 078 - 079
Chương 78: Lợi thế (16+)
Khi Thiệu Khải Đăng về nhà
thì người ra đón là A Cường. Nháy mắt tinh nghịch, hắn thì thào:
- Sơn vương, phu nhân!
- Sao? Tiểu Tiên, nàng tới à?
- Dạ. Tụi em theo lời sơn vương, nói là ngài đi khám bệnh.
- Ngoan. Lát về ta thưởng.
Phạm Vĩnh Kỳ đi đằng sau, tiện thể… giang tay, đón lấy Thiệu Khải Đăng như
cây trước gió, tựa vào mình. Phản ứng quả là nhanh, vừa kịp lúc Thạch Tiên ra
ngoài:
- Đăng… Bạn… bạn có sao không?
Một tràng ho kéo dài không ngớt. Ho đến nỗi mặt mày đỏ gay… Thạch Tiên đang
lo lắng nên không thấy cái nhíu mày của Phạm Vĩnh Kỳ. Ai đời, bị đạp vào lưng mà lại… ho cơ chứ?
- Mệt… mệt lắm… Tiểu Tiên ơi!
Tuy thế, để hạn chế sức phá
hoại, thôi thì cũng nên thành toàn một chút cho người ta. Phạm Vĩnh Kỳ lên
tiếng:
- Em giúp thầy một chút… Đưa
Tiểu Đăng về phòng…
- Đăng…
Cơn hoảng hốt đã qua. Thạch
Tiên chợt có cảm giác ngại ngùng khi mọi người đều đã ra khỏi phòng, chỉ còn có
mình và Thiệu Khải Đăng.
- Tiểu Tiên…
- Đăng… Hôm trước cảm ơn bạn
nhưng lần sau đừng làm vậy nữa. Lần nào vì tôi bạn cũng bị thương. Tôi…
Thạch Tiên cũng có trái tim.
Làm sao mà cô quên được vòng tay của hắn đã ôm mình chặt đến dường nào. Đám
người đó, khi ấy rất hỗn loạn, rất đáng sợ:
- Đăng… Hôm đó, sao bạn lại
dùng súng, súng ở đâu mà bạn có vậy?
Khi hắn nổ súng, khắp nơi hỗn
loạn. Thạch Tiên cũng vậy, hoảng hốt vô cùng. Cô sợ lạc đạn, sợ mình không còn
mạng mà về với gia đình. Thiệu Khải Đăng không chần chừ. Câu trả lời này vốn đã
nghĩ ngay đến khá lâu:
- Súng đó là của của cái
người hôm ở trường cho tôi. Bảo là tự vệ!
- Cái người… người nổ súng à?
- Ừ. Lúc đó tôi sợ quá. Sợ
Tiểu Tiên bị người ta làm sợ hãi, sợ bọn chúng làm tổn thương em.
Ánh mắt hắn nhìn cô, da diết
và cháy bỏng, khiến má Thạch Tiên bỗng chốc đỏ au:
- Em đỏ mặt dễ thương quá!
Hắn bỗng đưa tay kéo mạnh, để
Thạch Tiên lọt thỏm trong lòng. Mùi hương con gái ngọt ngào, tóc, da thịt - đều
khiến người khác ngất ngây:
- Em thơm quá!
Hắn lại cúi xuống, môi cắn
nhẹ, day day ở phần da cổ mịn màng. Tâm thần hỗn độn, Thạch Tiên vội xô hắn ra:
- A…
- Sao vậy?
Thạch Tiên vội vã hỏi. Trong
lòng lâng lâng, nhưng ngoài mặt Thiệu Khải Đăng vẫn nhăn nhó:
- Động vết thương. Đau quá!
Rồi quay lưng về phía nàng,
môi hắn hơi cong lên:
- Em xem nè…
Một mảng bầm lớn. Vài vết
giày còn in đậm. Thạch Tiên chôn chân tại chỗ, sau đó mới run rẩy:
- Đau… đau lắm hả?
- Đau… - Hắn lại lấn tiếp -
Thầy thuốc trung y nói, có người chịu xoa thuốc cho thì sẽ đỡ hơn nhiều.
- Tôi…
- Giúp tôi đi… Tiểu Tiên!
Ma xui quỷ khiến. Thạch Tiên
cầm lấy chai thuốc rượu từ tay hắn, nhè nhẹ xoa. Giọng người ngọc như chuông
vang, khiến hắn cười không khép miệng:
- Chỗ này có đau không?
Bàn tay xoa bóp nữa. Mềm mịn…
bảo hắn nằm cả ngày cũng không có vấn đề gì.
- Đau…
- Chỗ này có đau không?
- Tiểu Tiên xoa vào là hết
đau ngay.
Gương mặt lại đỏ bừng. Thạch
Tiên không nói nữa, gia tăng lực xoa một chút. Thiệu Khải Đăng lắng nghe hạnh
phúc tận tim. Mọi tế bào trong cơ thể hắn như bừng cháy…
- Ở dưới chút nữa, Tiểu Tiên…
Tay Thạch Tiên rụt rè đặt
xuống. Bỗng nhiên, Thiệu Khải Đăng chộp lấy, đặt xuống dưới, ngay huynh đệ đang
căng cứng cua mình:
- Nơi này nữa… Nó…
Thạch Tiên chỉ kịp ú ớ vài
tiếng. Thiệu Khải Đăng như một con mãnh hổ vồ mồi. Thoáng chốc, cô đã nằm trên
giường, phía trên là hắn…
- Đăng…
Những nụ hôn trút xuống, mãnh
liệt, nồng cháy. Tới khi cảm nhận được nó dịu đi, cũng là lúc trên ngực Thạch
Tiên chỉ còn lại chiếc áo nhỏ, che khuất khuôn ngực tròn đầy. Tay Thiệu Khải
Đăng đang lần xuống dưới. Hôm nay lại mặc váy, dù dài quá gối nhưng không phải
là chịu chết sao?
- Đăng… Đừng mà… Đừng…
Có thể đừng được sao? Thân
thể này đã từng thân mật cọ sát nhau, làm sao không biết những gì phải làm đề
nàng không “co giò” bỏ trốn trong lúc này được chứ?
- A!
Thạch Tiên nhắm ghiền mắt.
Đôi chân thon dài bị kiềm xuống dưới, tay buông thõng dần dần:
- Ngoan… cô bé… Anh yêu em
mà…
Tay Thiệu Khải Đăng lần mò
càng lúc càng táo bạo. Đôi chân nhỏ nhắn của Thạch Tiên bị đẩy ra:
- Tiểu Tiên, cho anh nhé?
Giọng nói hắn sát bên tai.
Hơi thở thì nóng hổi, tay lại không ngừng ma sát, khám phá, vuốt ve từng tấc
thịt da.
- Ưm…
- Ngoan lắm… Anh…
Hắn đã đi vào trong. Tiếng ú
ớ của Thạch Tiên mất dần trong miệng Thiệu Khải Đăng. Chỉ còn có hơi thở phập
phồng lên xuống. Hôm nay hắn đã quyết định… Ăn tươi nàng tại chỗ, không chỉ thế
còn phải ăn thật sạch, không cho Thạch Tiên cơ hội thoát ra.
- Đăng…
Thiệu Khải Đăng như một cái
gì đó. Vừa gần lại vừa xa, mỗi lần anh ta âu yếm, Thạch Tiên đều có cảm giác
toàn thân mềm nhũn. Cô không chống cự được, vô lực bởi anh:
- Tiểu Tiên… Ăn bánh hoa quế
không?
Khi Thạch Tiên thức dậy,
trước mắt cô đã có một dĩa bánh hoa quế thơm lừng. Thiệu Khải Đăng nửa nằm nửa
ngồi cạnh Thạch Tiên, ánh mắt đầy yêu thương lẫn cưng chiều:
- Thôi…
- Ăn đi… Ngon lắm!
- Thôi… Tôi… tôi phải về!
Thiệu Khải Đăng cũng đã thỏa
nỗi tương tư với người đẹp. Tuy là cũng muốn nàng nằm thêm trong lòng mình thêm
chút nữa, song cái gì quá cũng không tốt. Sức khỏe Tiểu Tiên là quan trọng nhất
mà.
- Ngày mai anh đến gặp cha mẹ
em.
- Để làm gì?
Thạch Tiên xấu hổ đỏ bừng mặt
khi hắn thản nhiên nhặt giúp quần áo của mình vương vãi khắp nơi đặt lại trên
giường. Giọng nói của cô cũng vì thế trở nên yếu ớt:
- Xin cưới em… Cưới thì phải
gặp ba mẹ chứ?
Cưới? Thạch Tiên rùng mình
bởi khái niệm nghe khá mới mẻ đó. Cô vẫn chưa sẵn sàng:
- Tôi… tôi và… anh đều còn
quá trẻ mà. Từ từ…
- Nhưng anh muốn sống với em.
Lúc nào muốn gặp đều có thể gặp, khi nào muốn ôm em đều có thể ôm…
Vòng tay hắn ôm trọn cô vào
lòng. Con tim bé nhỏ của Thạch Tiên mềm lại. Cũng có rung động. Nhất là khi hai
bên không chỉ một lần có quan hệ thân mật đến dường này:
- Anh thương tôi lắm sao?
- Thương! Yêu lắm, yêu vô
cùng.
Tình cảm đầu môi thì ai nói
cũng dễ. Song, Thạch Tiên lại tin tưởng hắn. Không hiểu sao, cô luôn có cảm
giác người này đối với mình là thật tâm:
- Tôi còn ba mẹ. Chúng ta mới
quen… cũng chưa lâu mà.
Thật ra cũng đã quen lâu rồi.
Nhưng Thiệu Khải Đăng cũng biết lúc nào là lúc cần dừng lại. Nữ tử thời đại này
không giống lúc xưa. Không phải chỉ vì thất thân mà giao phó cả đời cho người
khác.
- Thế cũng được. Để khi nào
lâu hơn một chút chúng ta cưới nhau luôn.
Là quyết định hay là khẳng
định? Thạch Tiên không rõ nhưng đã đến lúc phải về.
- Tôi về…
- Không cưới là như vậy đó…
Phải để em về!
Thiệu Khải Đăng lại kéo cô
vào lòng mà hôn. Trầm mê, say đắm. Thạch Tiên cũng không chống lại hắn. Đôi tay
nhỏ nhắn vô thức vòng qua lưng Thiệu Khải Đăng, đôi mắt đẹp nhắm ghiền.
- Tôi phải về!
- Anh đưa em về…
- Thôi. Tôi về một mình được
rồi.
- Khuya rồi mà, anh đưa em
về.
- Nhưng mà…
- Còn nói nữa là bồng từ đây
về nhà. - Giọng hắn vừa trêu đùa vừa như hăm dọa khiến Thạch Tiên không dám
phản đối, ngoan ngoãn đứng lên - Đi thôi…
Từ phía phòng Thiệu Khải Đăng
ra ngoài, Thạch Tiên gặp rất nhiều người. Ai cũng lễ phép cúi chào cô, nhưng
Thạch Tiên lại có cảm giác nụ cười của họ như đang trêu chọc… Má cô vì thế cứ
đỏ bừng.
- Taxi…
- Đừng đi xe taxi.
Thiệu Khải Đăng bỗng dưng nắm
tay Thạch Tiên lại. Cô ngơ ngác:
- Sao vậy? Taxi tiện mà…
- Đi bộ đi. Đi được nhiều, có
thể nhìn thấy em nhiều - Hắn như đang nài nỉ - Nếu em mỏi, anh sẽ cõng.
- Sao lại để anh cõng được,
kỳ lắm!
- Mỏi thì cõng thôi. Ai nói
gì mặc kệ.
Cái ngang ngược đó khiến
Thạch Tiên càng ngượng hơn. Nhưng trong đó là một niềm vui nhè nhẹ. Là con gái,
nếu… nếu người… người là bạn trai của mình quan tâm chăm sóc, đương nhiên là
không tránh khỏi cảm giác ngọt ngào:
- Được rồi… Tôi… tôi đi với
anh. Nhưng về tới nhà, không… gần về thì anh không được đi theo. Tôi không muốn
ba mẹ mình bận tâm. Nhớ nha!
Chương 79: Khi yêu...
Mới sáng sớm, Thạch Tiên đã
thấy Thiệu Khải Đăng đứng trước cửa đợi mình. Sợ ba mẹ nhìn thấy, cô vội vã kéo
tay hắn:
- Sao anh đến đây? Ba mẹ…
Phim Hàn Quốc không phải vậy
sao? Hôm qua sau khi đưa Thạch Tiên về, hắn đã mua một đống phim Hàn quốc về
xem. Các cô gái đều thích người yêu quan tâm chăm sóc mình mà:
- Anh muốn đi với em.
Ban đầu định nói là “Không
thể rời mắt khỏi em một giây một phút, hình ảnh em đã đi vào giấc ngủ của anh,
em là thiên thần của lòng anh… ” nhưng xét hoàn cảnh thực tế, thấy khó mở miệng
như vậy quá, chỉ gọn lỏn vậy thôi. Nương Tiên tuy là có vẻ không thích, nhưng
má nàng hồng hồng, chứng tỏ cũng không hẳn là bài xích.
- Nhà anh tới đây xa như vậy…
- Không sao. Anh đi được mà.
Hắn trao cho Thạch Tiên xửng
bánh bao nóng hổi, tay cầm lấy ba lô của cô, giọng êm như ru:
- Đi thôi…
Trên xe buýt có khác nhiều
cặp tình nhân cũng đi học, có cả học sinh trung học. Họ tình tứ cười đùa, ngả
vào vai nhau. Một cặp ngồi phía trên Thạch Tiên còn âu yếm công khai. Tiếng
cười rúc rích của họ và những hành động ám muội làm Thạch Tiên đỏ mặt còn ai đó
thì tay chân cũng không còn yên ổn một chỗ:
- Đừng mà… Đây là xe buýt…
Không được…
Không được như một con dã thú
chứ. Tất cả chỉ mới ở giai đoạn đầu, không được làm cho nàng sợ mà chạy mất.
Còn lâu dài, Thiệu Khải Đăng hít một hơi dài, khẽ hôn lên tóc Thạch Tiên rồi
buông cô ra:
- Ừm. Không làm gì hết, không
làm…
Xe tới trường. Thiệu Khải
Đăng lại cầm ba lô, tay nắm chặt tay Thạch Tiên đi xuống. Hắn không muốn cái
bọn kia có ai chạm được vào nàng, dù chỉ là vô tình khi chen lấn.
- Rồi… ba lô của anh đâu?
Bây giờ Thạch Tiên mới để ý.
Hắn không mang theo ba lô đi học:
- Một lát nữa Phạm sẽ mang
tới.
- Lần sau anh đừng làm phiền
thầy như vậy. - Thạch Tiên ngại ngùng - Có thể mang ba lô theo… rồi tới nhà
tôi…
Vậy là tiến thêm một bước
rồi. Thiệu Khải Đăng cười, gật đầu:
- Anh hiểu rồi.
- Anh vào lớp đi. Tôi cũng
đi!
- Trưa anh sang đón em đi ăn
nhé?
- Không cần. Tôi với Hạ Hân.
- Thì đi cả hai người. Anh
không muốn ăn một mình.
Không cần Thạch Tiên đồng ý,
hắn nựng nhẹ má cô rồi quay đi. Ba lô chắc bỏ ở nhà rồi, phải về lấy. Thời gian
trễ vậy, chắc dùng thuật di chuyển nhanh thôi. Xửng bánh bao và những lời nói
cho Thạch Tiên cảm giác ngọt ngào. Cô quay đi với nụ cười nửa hạnh phúc, nửa
ngại ngần. Vừa quay ra, trước mặt đã là Hạ Hân. Cái cười đó vừa trêu cợt vừa
tinh quái, khiến càng ngượng hơn:
- Còn gì để nói không với
mình không, người đẹp?
Câu chuyện của Thạch Tiên dù
nhiều lần vì đứt quãng vì khổ chủ cố tránh những chi tiết gợi cảm nhưng Hạ Hân
cũng hiểu ra. Cô nhóc Thạch Tiên đã chính thức bị sụp hố rồi. Chuyện trao thân,
nếu không có tình cảm thì không thể lần nào hắn tiến tới cũng tay chân bủn rủn,
không chút kháng cự như thế được:
- Hắn nói muốn cưới bạn à?
- Ừm.
- Đã tặng cho bạn gì chưa?
- Tặng gì?
- Không phải là từ đó tới giờ
chưa tặng gì sao? - Hạ Hân kinh ngạc - Xinh đẹp như bạn mà để cho người ta ăn
sạch sẽ trong khi không tốn công tốn sức gì đeo đuổi sao?
Hạ Hân thừa nhận mình thực
dụng. Nhưng con gái phải có giá của nó. Lúc xưa, bạn trai đeo đuổi cô đều phải
tốn không ít thời gian, công sức lẫn chiêu trò. Có người tặng quà hàng vạn, còn
chưa hôn được Hạ Hân. Đằng này, Tiểu Tiên xinh đẹp như thế, lại tình cho không
biếu không.
- Mình…
- Bạn thích hắn ta sao?
Thích? Có lẽ là… thích. Nếu
không, đã chẳng cảm thấy hạnh phúc rồi.
- Có…
- Bạn nghĩ là hắn ta xứng
đáng?
- Xứng đáng gì cơ? Tình cảm
có xứng đáng và không xứng đáng sao?
Một con nai tơ trong tình
yêu. Haiz. Hạ Hân không buồn giảng giải nữa:
- Hôm qua hắn và bạn quan hệ
mấy lần?
- Hả?
Chuyện này… làm sao mà nói
được. Nhưng Thạch Tiên cũng biết, Hạ Hân không phải tò mò mà là muốn có lợi cho
cô:
- Ba… ba lần
- Hắn ta chủ động?
- Ừ…
- Có dùng áo mưa không?
Thạch Tiên ngẩn ra… Rồi lắc đầu:
- Không.
- Bạn không thể liều thế được. Đời không như là phim. Chúng ta có thể mang
thai, làm mẹ bất đắc dĩ, dang dở học hành. Tiền đồ con cái chúng ta sẽ rất
khủng khiếp. Cái gã đó cũng có vẻ là con cái nhà giàu được chiều chuộng, xảy ra
chuyện không chừng sẽ dông đi mất. Thiệt thòi cuối cùng chỉ có mình thôi.
Vẻ ngơ ngác đó… Đúng là…
- Hôm nay ghé mua thuốc. Nhưng dùng lâu dài không tốt cho sức khỏe. Bạn bảo
hắn ta dùng bao đi.
- Mình và anh ấy… Thạch Tiên lí nhí - Mình sẽ không để chuyện này xảy ra
đâu. Mình…
- Đừng ngây thơ như vậy. Đã có bạn trai chuyện đó là bình thường - Hạ Hân
xua tay - Bọn con trai vốn có đòi hỏi cao. Phụ nữ chúng ta nhiều khi cũng chẳng
kiềm chế nổi mình. Chuyện đó thật ra đều làm cả hai sung sướng, mình không phản
đối bạn và hắn ta quan hệ, song phải luôn biết bảo vệ mình. Có hiểu không?
Giữ đúng lời, tan học là đã thấy Thiệu Khải Đăng đứng ngay cửa mà chờ. Thấy
Thạch Tiên, hắn cười tươi rói:
- Tiểu Tiên…
Còn có Hạ Hân đằng sau. Thiệu Khải Đăng dúi vào tay cô vài tờ giấy bạc:
- Cái gì đây?
- 500đ. Đi ăn trưa đi!
- Cái gì?
Cả hai cắp mắt đều trố ra mà nhìn. Thạch Tiên vội kéo tay hắn:
- Sao lại đưa tiền cho người ta?
- Để đi ăn trưa.
Hạ Hân hiểu rất nhanh ý của người này. Phải thay đổi nhận thức thôi, con
người này mà khù khờ thì có lẽ trời đất cũng sụp mất:
- Ý của bạn Đăng là tôi lấy tiền này đi ăn trưa một mình, để Tiểu Tiên lại
cho bạn hả?
- Ừm.
Hay! Câu trả lời không kiêng dè, không ngần ngại làm Hạ Hân cảm thấy vô
cùng thú vị:
- Nếu tôi nói không? Tiểu Tiên là bạn thân của tôi, xưa nay nó chỉ đi học,
đi ăn trưa chung với tôi thôi. Lúc trước, thầy Văn cũng không đến nỗi như vậy.
Bạn nghĩ bạn là ai chứ?
- Văn Thiện Tùng là khác, tôi là khác. Không
so sánh với nhau được. Người ta yêu nhau thì đi với nhau, không liên quan đi
theo không ngại à? Chẳng lẽ cô muốn làm người không lịch sự?
Kiểu trả lời này, thực sự làm
Hạ Hân cứng họng. Còn Thạch Tiên thì không tránh khỏi ngại ngùng:
- Tôi không… không đi với
Đăng đâu. Tôi đi ăn với Tiểu Hân quen rồi. Đăng về đi!
- Không về. Em đi đâu, tôi đi
theo đó.
- Đăng à…
- Thôi được rồi. - Hạ Hân
chịu thua - Bạn đi với anh ta đi! Tôi mà đi theo 2 người thì gọi là kỳ đà cản
mũi, còn anh ta mà đi theo chúng ta là theo đuổi tình yêu. Kiểu gì tôi cũng sai
cả.
Thật lòng Thạch Tiên mong
muốn đi với cả hai. Một mình với Hạ Hân, thấy Thiệu Khải Đăng lủi thủi một mình
cũng tội, đi với Thiệu Khải Đăng mà bỏ Hạ Hân cũng không đành. Giọng điệu cô
bạn thân bây giờ, có phải là đang dỗi?
- Tiểu Hân, mình…
- Nói vậy thôi chứ mình có
giận hờn gì đâu mà bạn ngại. Cứ đi đi… - Hạ Hân tát yêu vào má bạn - Nhớ những
lời mình nói. Lúc nãy mình cũng bỏ sẵn những thứ đó vào cặp cho Tiên rồi.
- Tiểu Hân.
Mặt lại đỏ, đáng yêu như thế,
kiểu con gái thuần khiết thế này là hàng hiếm, ngay cả cùng là phụ nữ, Hạ Hân
cũng rất thích nói gì là đám đàn ông.
- Nếu Tiểu Tiên không muốn
thì hắn rủ bạn đi vào những chỗ có vẻ riêng tư vắng vẻ thì đừng nên đi. Còn nữa
này… khi mà hắn muốn làm bậy, bạn có thể lấy lý do đang trong ngày đèn đỏ mà từ
khước. Nhớ chưa?
- Mình…
- Đừng có mặt đỏ tai hồng lên
hết như vậy. Ngoan… khi yêu cũng nên tỉnh táo, còn tỉnh không được thì phải bảo
vệ mình. Cứ nhớ rằng, chúng ta không thể sinh con khi chỉ mới 20 tuổi được. Con
cái nheo nhóc rất là khổ, bạn hiểu không?
- Mình…
Nội dung cuộc trò chuyện
không lớn lắm nhưng Thiệu Khải Đăng vẫn nghe rõ. Có một số điều hắn hiểu, còn
một số khác thì mù tịt. Hôm qua hắn có đọc bài báo gì đó trên mạng, đại ý là
người con trai muốn cưới người con gái đã cố tình làm cho người con gái mang
bầu. Hắn yêu Tiểu Tiên, muốn cưới nàng nhưng nàng không chịu, có con rồi có lẽ
sẽ chịu thôi.
- Tiểu Tiên à…
Bỗng nhiên Thiệu Khải Đăng
dừng lại, Thạch Tiên chưa kịp hỏi thì hắn đã ôm lấy cô, đôi môi nhanh chóng
khóa chặt lấy môi:
- Ưm…
Tiếng ú ớ nho nhỏ trong cổ
họng. Thạch Tiên bị hắn áp mạnh vào tường, hôn không dứt, cũng đã hơn 12 tiếng
rồi chưa gặp. Nhớ mà!:
- Buông… buông tôi ra đi.
Anh…
Đầu óc Thạch Tiên choáng
váng. Khi hắn buông cô ra thì hai người đang ở trong một gian phòng nhỏ. Không
biết từ lúc nào, Thạch Tiên hoảng hốt kêu lên:
- Đây… Sao lại đến đây? Chúng
ta…
- Anh nhớ em quá! - Thiệu
Khải Đăng đang vội vã cởi quần áo… - Tiểu Tiên…
- Không được… Không…
Có chống cự nhưng khi Thiệu
Khải Đăng đã muốn thì sao mà làm khác được. Cuối cùng Thạch Tiên vẫn bị lột
sạch, cùng hắn lăn lộn trên giường.
- Tôi… khoan… khoan đã…
- Không khoan gì cả. Anh nhớ
em không chịu được… Tiểu Tiên…
Hắn bá đạo đè Thạch Tiên
xuống giường. Căn phòng tràn ngập men tình nồng cháy. Thạch Tiên muốn chống cự,
song càng lúc càng yếu dần bởi những nụ hôn cuồng nhiệt. Sự mạnh mẽ của Thiệu
Khải Đăng vừa khiến cô sợ,nhưng cũng chứa đầy cảm giác ngọt ngào. Chiếc ba lô
xa dần tầm với, Thạch Tiên vô thức thả lỏng người, cho hắn thỏa thích tiến vào.
Con của một tảng đá tiên và một Huyết
Ma lừng danh thiên hạ, rốt cuộc sẽ là thứ gì đây?