Mỹ nhân đá - Chương 024 - 025 - 026 - 027
Chương 24: Càng lúc càng không
hiểu gì
Diêm đế này là Diêm đế dự bị. Diêm đế chính thức nghe nói là làm việc quá
sức, đã xin thiên đế nghỉ ngơi một thời gian. Không cần đồng ý cũng nghỉ. Dạo
này trên các thời không, thiên tai, bệnh tật, chiến tranh nhiều quá, chết càng
ngày càng nhiều, khiến Diêm đế và lũ thuộc hạ thở không ra hơi:
- Mượn tiếp gương à?
- Ừ.
- Gương đó khó xem lắm. Ta cũng không rảnh giúp các ngươi điều khiển nó. Mà
thiên đế đã nói không cần xem tiếp nữa mà.
- Ta muốn làm rõ một số chuyện thôi. Làm sao để coi hết, chỉ đi!
- Có vòng luân hồi thời gian - Diêm đế chỉ vào một dụng cụ hình bát quái
nằm ở một xó - Thầy trò ngươi có thể đến bất cứ nơi nào trong quá khứ. Nhưng
phải hy sinh một chút. Hai thầy trò các ngươi sẽ bị biến thành một thứ gì thật
vô dụng trong thời đại đó, khiến các người không thể can thiệp vào chuyện đang
xảy ra. Chịu không?
- Ừ.
- Cái này chỉ xài được có 3 lần thôi. Mộtlần ta thử nghiệm trước. Một lần
có người khác xài rồi. Các ngươi là lần thứ ba đó.
- Vậy nếu không quay về được thì sao? - Phượng hoàng bất ngờ xen vào - Chết
ở đó luôn hả?
- Cái đó ta không biết - Diêm đế nhún vai - Ta chưa thử tính năng đó mà.
Lại nhìn nhau rồi thần số phận xoa đầu phượng hoàng:
- Đừng lo. Chúng ta mà có gì sẽ không ai dự đoán, sắp xếp cho số phận người
khác đâu.
- Nhưng chúng ta cũng đâu có viết số phận cho mình. - Phượng hoàng thở dài
- Ai biết được.
- Giờ có đi không - Diêm đế gắt - Nhanh lên, ta còn một đống việc phải làm.
- Ừ, đi chứ!
Thần số phận nựng nhẹ má phượng hoàng:
- Không cần đi với ta đâu. Nếu ta không về nữa thì thay ta làm cho xong cái
đống sổ sách đó. Thôi nhé!
- Người đừng nói cái kiểu đó - Trước ánh mắt hơi nhướng lên của Diêm đế,
phượng hoàng đã hóa thành người - Không quản nổi đống sổ đó, định để tôi một
mình à? Không chơi kiểu bỏ của chạy lấy người đó. Đi đâu tôi cũng theo, đề
phòng người đào ngũ…
Thần số phận mỉm cười. Tiểu phụng hoàng, miệng lưỡi chua ngoa không kém gì
ai. Nhưng từ khi chúng ta bắt đầu, đã không rời khỏi nhau, sắp xếp số phận cho
bao người, nhưng số phận của mình ta lại để cho nó tới đâu thì tới. Đó cũng là
một thứ đền đáp mà đất trời dành cho ta, như một mức lương trả cho công sức
nghĩ ra hàng loạt số phận cho các sản phẩm tự nhiên ưu ái - con người!
- Không cần giở cái giọng cũ nhèm ra thế. Đi thôi!
Một làn khói nhẹ. Đúng là tính kỹ, gió thì có thể tạo thành bão, có hại,
còn khói, mà còn là sương khói nữa, làm gì được ai? Phượng hoàng bực bội:
- Giờ làm sao hả chủ nhân?
- Thì đợi chứ sao nữa. Hắn đưa chúng ta về thời điểm này, không gian này
chắc là có liên quan đến chuyện. Đừng cử động nhiều, tan thành hơi nước bây
giờ.
- Người tôi cứ lỏng lẻo thế nào á chủ nhân. Khó chịu quá!
- Ráng chịu đi. Ai bảo cứ đòi theo.
Từ phía cuối rừng, bỗng nhiên xuất hiện một đám mây. À không, một đám bụi
mù, đám khói màu đỏ, không phải là đỏ bình thường mà là đỏ như máu. Phượng
hoàng chợt rùng mình:
- Tôi thấy sợ sợ thế nào đó chủ nhân. Ghê ghê!
- Huyết hồn mà, ta nghe nói nó là thứ chứa toàn oán khí. Yên tâm đi, chúng
ta là sương, chẳng phải lo. Hắn cũng chẳng cần chúng ta làm gì nên cứ lơ lửng
mà chờ đi!
Đám khói càng lúc càng gần. Mọi chú ý của hai thầy trò đều dồn vào nó.
Nhưng giống như trêu cợt, nó không dừng cố định ở chỗ nào. Cứ lơ lửng, lúc thì
trên ngọn cây, lúc lại sà trên mặt đất. Phượng hoàng thều thào với vẻ thú vị:
- Đẹp ghê!
- Hình như nó đang tìm cái gì đó. - Thần số phận trầm ngâm - Tới gần xem
thử coi…
- Nó biết mình là sương yêu tinh thì sao? Huyết hồn là mạnh lắm, giờ lại
chẳng chống cự được gì. Thôi đi chủ nhân, tôi chưa có con phượng hoàng con nào,
còn chưa muốn hồn phi phách tán.
- Ngươi thật là…
Cũng vào lúc đó, màn khói màu đỏ bỗng nhiên chuyển động dữ dội. Rồi nó tháo
chạy. Một đám khói đỏ bốc lên cao, tốc độ bay nhanh vun vút, thoắt cái đã không
còn đọng lại. Thần số phận trong lớp sương khói rất muốn đuổi theo nhưng lúc
vừa cất mình định bốc cao hơn thì cũng là lúc nhận ra, mình nặng như chì, không
bốc lên cao được. Chưa kịp lên tiếng thì đã có một thứ gì đó hút mạnh, lôi hai
thầy trò về. Lúc mở mắt thì cũng là khi nhận ra mình đang đứng ở nơi cũ, có
khác chăng là có thiên đế cạnh bên:
- Sao lại kéo ta về? Chưa gì mà…
- Ta cũng chẳng muốn và không đủ tài kéo các ngươi về đâu - Diêm đế miễn
cưỡng - Do thiên đế sợ các ngươi bị vạ lây thôi. Nhìn đi!
Trong màn nước mờ mịt, đám khói đỏ dần lộ diện, nó đang bị săn đuổi bởi một
hồ lô vàng chói mắt. Một tiếng nổ mạnh, toàn bộ làn khói đã bị hút vào trong.
Chiếc hồ lô bay về tay một đạo sĩ trông có vẻ tiên phong đạo cốt, đang vuốt râu
với vẻ hài lòng:
- Ủa? Là sao?
- Chẳng hiểu gì hết!
- Lũ ngươi có phải sinh ra là không có não không? - Diêm đế gắt - Huyết hồn
bị đạo sĩ thu chứ sao…
- Nhưng huyết hồn… là Thiệu Khải Đăng mà. Hắn bị thu rồi, sao lại trở
thành… thành như thế này được?
- Thì có nguyên nhân chứ. Xem tiếp đi!
Thiên đế vốn không quan tâm tới quá trình Thiệu Khải Đăng từ yêu biến thành
người nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Gả con mà tung tích thân thế rể không rõ
ràng, người làm cha làm sao mà có thể yên tâm? Huyết hồn là linh hồn vừa hung
ác lại vừa hùng mạnh nhất trong thế giới các âm hồn. Nhưng diêm đế biết, không
phải huyết hồn nào cũng vậy. Chỉ có những con người còn tham vọng mới biến
huyết hồn trở nên độc ác nhẫn tâm. Còn những huyết hồn mang nặng nỗi lòng như
Thiệu Khải Đăng, cùng lắm là quấy phá thôi chứ hắn không làm hại tới người khác
bao giờ. Huyết hồn mang đến sức mạnh, gia tăng đạo hạnh, khiến người ta gia
tăng tu vi, mau chóng thành tiên. Đạo sĩ mang Huyết hồn về với suy nghĩ đó. Lũ
đệ tử của ông ta thấy sư phụ trở về với chiến lợi phẩm không phải ai cũng vui
mừng một cách vô tư cho thầy mình. Một mảnh khói đỏ so với công sức tu luyện
kham khổ bao năm thật là cái giá quá hời. Vài ánh mắt đã rực lên âm mưu, tính
toán. Thiên đế và thần số phận, phượng hoàng im lặng khi bỗng dưng có một tia khói
nhỏ, đỏ chót xuất hiện tại làng. Nó lặng lẽ chui qua khe cửa, xâm nhập vào đạo
quán. Diêm đế thở dài:
- Mọi chuyện đều có căn nguyên của nó. Huyết hồn không ác, nhưng nó cũng là
một sinh vật, muốn tự bảo vệ mình thì phải thủ đoạn thôi.
Chương 25: Sinh vật nhỏ cần phải
sống - Huyết hồn
Phần lớn Huyết hồn đã bị nhốt vào trong hồ lô, phần còn lại nhỏ đến mức đạo
sĩ cũng không biết nó còn tồn tại. Tuy vậy, nó vẫn là một bộ phận của huyết
hồn, mang đầy đủ bản chất của một linh hồn đầy oán hận. Không chỉ vậy, màu đỏ
càng lúc càng chói mắt. Sự căm hận của một con mèo rừng hoang dã - bao lâu nay
bắt buộc phải tinh khôn để sống giữa rừng già bây giờ biến nó trở nên tinh ranh
với những toan tính ít ai ngờ được. Trong đêm tối tăm, nó len lỏi qua cửa sổ,
tìm đến tên đệ tử lúc nào cũng mượn oai mượn vế của đại sư huynh. Một mảnh linh
hồn tuy bé nhỏ song lại đủ sức giết chết linh hồn yếu ớt của con người, đặc
biệt là những người đầu cứ luôn tính toán.
- Đại sư huynh…
- Vào đi!
- Dạ!
Tên đệ tử tên là Mâu Trường Thạnh, đại sư huynh của đạo quán cũng như những
huynh đệ khác lấy họ Mâu làm họ của mình. Đạo quán đa số là trẻ mồ côi, ai cũng
khao khát tình thương, thèm một vòng tay yêu thương âu yếm. Thiên đế đã nghĩ
vậy, nhưng người cũng chua xót cảm nhận, ngài hoàn toàn không hiểu gì về đặc
tính của một số con người.
- Uống canh đi đại sư huynh!
- Canh gì vậy?
- Dạ. Là táo đỏ, uống rất ngon ạ!
- Đệ rất vâng lời. - Mâu Trường Thạnh vỗ nhẹ vai vị sư đệ - Khi nào ta đạt
được nguyện vọng, ta sẽ không bạc đãi đệ đâu.
Từng ngách ký ức được lôi ra. Huyết hồn đã nắm suy nghĩ của ai đó thì nó sẽ
lợi dụng triệt để chúng để tiếp tục tính toán của mình.
- Cảm ơn sư huynh. Nhưng mà…
- Nhưng mà sao?
- Huynh không giận, đệ mới dám nói.
- Đệ nói đi… Ta không giận…
- Vị trí quán chủ đó, liệu có thay đổi không huynh?
- Thay đổi à? - Mâu Trường Thạnh sững người - Chắc là không đâu. Ngôi vị
quán chủ đều là truyền như thế. Ta là đại sư huynh đương nhiên là sư phụ sẽ
truyền chức lại cho ta rồi
- Biết là vậy, nhưng mà huynh cũng thấy rồi đó - Hắn nhấn từng chữ - Sư phụ
đang ưu ái và thiên vị ai, theo như tình hình hiện giờ thì có khi chức quán chủ
sẽ đổi chỗ trong giờ chót đấy.
Ánh mắt của hắn ta bây giờ hay là ánh mắt của huyết hồn? Nó lạnh như băng,
khiến những kẻ nhìn thấy rùng mình:
- Huyết hồn là như vậy. - Thiên đế buột miệng trong tiếng thở dài - Cũng
do… ..
- Thấm thía lỗi lầm của mình chứ gì? - Thần số phận cười mỉm - Chuyện bắt
đầu từ lúc ngươi “cướp” tảng đá khỏi tay nó. Ngươi là ngọn nguồn tai họa…
Ngươi…
- Thôi mà - Phượng hoàng gắt lên - Để xem cho hết đã, đang gay cấn!
Phía dưới kia, huyết hồn đã thành công trong vai trò thuyết phục, thậm chí
nó còn khiến vị đại sư huynh võ dũng ngời ngời kia lay động mãnh liệt. Ai bảo
đời người là có hạn, trong khi lão đạo sĩ kia lại tu luyện quá lâu. Lão có thể
sống tới hàng trăm năm đó chứ. Khi đó thì đừng nói là quán chủ, nguy cơ cả đời
chỉ là một thứ công cụ cho người khác lợi dụng hiện quá rõ ràng trước mắt rồi:
- Đại sư huynh nghĩ xem. Sư phụ đã luyện tiên pháp, có hồ lô tiên kỳ diệu,
bây giờ lại thu thập được huyết hồn chẳng phải là còn lâu mới chết hay sao?
- Vậy… Ta… ta nên làm gì?
Phượng hoàng giống như một chuyên gia, thoải mái bình luận:
- Thế mà cũng không biết. Vậy mà cũng bày đặt muốn làm quán chủ…
- Có nhiều loại người như vậy. - Thần số phận thêm vào - Tài không có, trí
cũng không cao, nhưng đụng đến quyền lợi thì cuống lên. Mới có chỗ cho người
khôn ngoan hơn lợi dụng chứ…
Huyết hồn có lẽ cũng trong tâm trạng những kẻ chứng kiến hiện giờ. Nhưng nó
vốn không phải là người, nên thể hiện cảm xúc khinh bỉ vốn không phải việc nên
làm. Nó chỉ biết, chỉ vài lời nói nữa, kế hoạch sẽ thành công:
- Nhân lúc sư phụ tu luyện thêm, huynh hãy đánh cắp huyết hồn. Ăn được nó,
sức lực của huynh sẽ tăng gấp trăm lần. Lúc đó sư phụ cũng không làm gì được
huynh. Chúng ta muốn có ngọc là có ngọc, muốn có vàng là sẽ có vàng. Không làm
quán chủ cũng không sao, đúng không đại sư huynh?
Chương 26: Hạnh phúc của lãng
quên
Kẻ bị xúi giục cuối cùng đã không thoát nổi cám dỗ, đánh cắp hồ lô tiên, mở
nắp để mong độc chiếm huyết hồn. Ngu ngốc! Huyết hồn vốn là một linh hồn đầy
oán hận, hồ lô tiên là vật của tiên gia, đáng lẽ chỉ vài ngày nữa, huyết hồn sẽ
tiêu tán thành khí, kết tụ dần thành đan dược, tăng tu vi cho ai ăn nó. Bây giờ
ra khỏi đó, tuy bị thương tổn nặng nề song huyết hồn vẫn là huyết hồn. Chỉ một
đòn đã khiến kẻ muốn chiếm đoạt mình ngã lăn dưới đất. Nó đã giết người. Tại
sao con người muốn bắt, muốn hại nó thì được, còn nó khi hại con người lại phải
băn khoăn chứ? Người là mạng, nó không là mạng hay sao? Mảnh huyết hồn rời ra
nhanh chóng hợp lại cùng chủ thể… . Có thể cử động một chút nhưng thân xác mỏi
mệt, đạo sĩ mà phát hiện ra, bị đánh thành hồn phi phách tán là hoàn toàn có
thể. Cũng trong lúc đó, nó cảm nhận được có một thứ gì đó đang cử động quanh đó…
Một thứ gì đó… Tuy yếu ớt nhưng nó cũng muốn sống, muốn đến mãnh liệt, cố giành
giật từng hơi từng phút tồn tại trên đời. Dưới một gốc đa cổ thụ là một thứ đỏ
hỏn đang quấy khóc. Nó cử động, có sự sống, nhưng rất mỏng manh. Một đứa bé…
Không biết có thể gọi nó thế không? Vì từ dưới lên, nó giống con người. Chân
tay có, thân hình cũng hoàn thiện. Bộ phận giữa hai chân rõ ràng là con trai.
Tuy nhiên, chân tay dù có nhưng không đủ 5 ngón như người. Những thứ đáng lẽ là
ngón tay dính chặt vào nhau, có ngón rõ ràng chỉ là một cục thịt. Gương mặt có
miệng, song chỉ có hai lỗ phì phò ngay vị trí của mũi. Miệng là một đường dài,
còn kéo thêm hai đường rãnh. Mắt chỉ là hai lỗ hổng cứ giương lên sau mỗi tiếng
óe óe nửa giống khóc, nửa giống như đang cười. Loài người cho đó là quái thai.
Có lẽ vì vậy nên đã vứt bỏ nó, họ tưởng với khí trời này, chốn hoang sơ đó, nó
sẽ nhanh chóng lìa đời. Họ đã đánh giá thấp sức sống của những thứ quái lạ.
Quái thai đó không chết, nó muốn sống và đang cố níu lấy sự sống.
Huyết hồn cũng muốn tồn tại, chúng gặp nhau vì thế. Nó quanh quẩn quanh đó
một chút rồi toàn bộ làn khói đỏ chồm xuống, phủ kín thân hình bé nhỏ còn chưa
cắt rốn. Huyết hồn đã chọn một nơi ẩn náu nơi cơ thể con người. Phía trên,
phượng hoàng gật gù:
- Sống được thật vui quá! Chủ nhân... - Nó quay sang thần số phận - Từ nay
tôi không hóa thành tro bụi nữa đâu, phải trân trọng từng phút giây được sống
chứ.
Phượng hoàng nhỏ vốn có một cuộc sống khác thường. Chỉ cần nổi giận, nó sẽ
biến thành một đống tro. Tần suất nổi giận ngày xưa lại dày đặc nên chuyện này
diễn ra như cơm bữa. Chỉ có lần tai nạn đã diễn ra. Chủ nhân bề bộn của nó hôm
đó bỗng nhiên nổi hứng muốn dọn dẹp. Người quét lên đống tro của phượng hoàng,
mang đổ xuống sông. May là người cũng vụng về, trên đường ra sông thì bị vấp
té, đổ lại một ít tro cốt trên cỏ, trặc chân đi không nổi. Phượng hoàng cũng
tách ra, vật vã tìm cách giải thích cho thần số phận. May là cuối cùng không bị
đổ hết ra sông, trôi mất xác. Nhớ chuyện cũ, Thần số phận lắc đầu, hờ hững với
câu hỏi của phượng hoàng:
- Tùy ngươi…
Thiên đế nghe giọng mình run
run:
- Đứa bé đó là Thiệu Khải
Đăng?
Người bấm đốt ngón tay rồi
thở dài:
- Đúng là Thiệu Khải Đăng.
Nhưng hắn không tuân theo quy định của thiên giới. Hắn tự sinh tự diệt, tự mình
tồn tại trên thế gian này…
Ánh mắt lại nhìn về hướng
phượng hoàng, giọng nhỏ đến mức chỉ mình người nghe được:
- Như ngươi vậy Tiểu Phụng.
Nhưng hắn đau khổ hơn ngươi. Hắn vẫn còn nhớ tới quá khứ, không như ngươi, đã
lãng quên tất cả rồi!
Chương 27 - P1: Đương nhiên là... đã không quên
Tiểu phụng hoàng nghe rất rõ
câu nói đó. Lãng quên là một may mắn, tiếc thay là… nó không quên. Chủ nhân là
một chủ nhân tốt. Khi người chạm bàn tay lên nó, phượng hoàng có cảm giác rất
ấm áp. Là loài chim hát hay nhất thiên hạ thì sao chứ, vốn cũng cần được yêu
thương. Nó đã dụi đầu vào tay người để cảm nhận hơi ấm. Người là người quyết
định vận mệnh cho mọi thứ, nhưng cũng chính người là kẻ cô đơn nhất thế gian
này. Người se duyên cho người ta, người tạo ra những bước quanh định mệnh. Nhưng
cũng chính người với cuộc sống bất tử, lặng ngắm thời gian chậm rãi trôi. Người
sống chỉ vì người khác. Thế nhưng khi gặp bất hạnh và đau đớn, người ta đều oán
trách người. Thật là tội nghiệp! Có lẽ vì cô đơn nên người nhìn thấy cái gì đó
có khả năng tiếp nhận mình thì đều đón lấy. Tiểu Phụng là một con chim phượng
hoàng nhưng lại là một con chim phượng hoàng không thích hót. Nó kiêu hãnh,
lạnh lùng trong cái thế giới toàn những phượng hoàng cao quý của nó. Nó không
thích các con phượng hoàng khác, nó thích loài người. Nó thích kiếp sống của
con người, bởi nó từng được sống với con người. Đó là một cô gái xinh đẹp,
thiên kiều bá mị hay là một thư sinh yêu thích cái đẹp, biết thưởng thức vẻ đẹp
tuyệt vời của phượng hoàng? Tất cả đều không phải. Người đó là hai ông bà lão
nghèo, sống bên một căn lều rách. Ông lão rất yêu thương vợ của mình. Ông nhặt
được phượng hoàng trong một buổi chiều vào rừng nhặt củi. Phượng hoàng ham chơi
rời nhà quá lâu. Ánh mắt trời thiêu đốt trên bộ lông chưa hoàn thiện của nó. Không
thể bay, nếu không có ông lão đêm xuống chắc chắn lũ thú rừng kia không để ý
tới phượng hoàng có khác biệt gì với những cầm thú khác. Nó sẽ chết, chết khi
chưa muốn chết. Ông lão chính là ân nhân cứu mạng của nó rồi. Phượng hoàng
không thể sống mãi với loài người. Nó phải về. Bộ lông đã cứng cáp hơn, bắt đầu
có pháp thuật, bắt đầu có thể sử dụng quyền lực. Nó tặng cho ông bà lão một
chiếc lông thiêng có thể giúp ông bà sống tốt hơn. Rồi sau đó về thiên giới.
Khi quay trở lại, chẳng có mấy lâu mà cảnh vật đã hoang tàn. Ông bà lão, trên
giường là một bộ xương, xa hơn là một bộ xương khác. Chiếc lông phượng hoàng
với phép thuật hóa ra tiền bạc, hóa ra lại là thứ kích thích lòng tham của con
người. Hai con người đơn giản đó đã bị chiếc lông phượng hoàng hại chết. Bọn
cướp gần đó đã phát hiện ra bí mật kỳ diệu của chiếc lông và sát hại họ. Sau đó
chúng mang báu vật trở về. Khi kích động phượng hoàng rất đáng sợ, nó đã dùng
lửa thiêu sống cả trại cướp. Hơn 200 mạng người. Tội ác tàn độc, sau đó là ngọn
lửa lan cháy khắp làng. Hàng trăm ngôi nhà chìm trong biển lửa. Phượng hoàng
không hề sợ hãi. Nó nhìn ngọn lửa và những con người vùng vẫy tuyệt vọng trong
lửa đỏ, không cứu một ai cả. Làng xóm vốn không xa nhau mấy, tại sao khi hai ân
nhân nó kêu cứu đã không ai đến mà giúp họ. Bọn cướp đáng sợ nhưng không có
nhiều người. Lũ người kia liên kết lại, chẳng phải đã chống được chúng hay sao?
Oán khí ngập tràn không khí. Diêm đế đã ra lệnh truy nã nó. Dòng dõi phượng
hoàng ngại liên lụy cũng không bênh vực. Đại phượng hoàng còn đích thân tham
gia đoàn truy đuổi. Nó thọ trọng thương, nằm chơ vơ giữa rừng núi thẳm. Sức tàn
lực kiệt, và gặp chủ nhân…
Người đã mang nó xuống gặp
diêm đế. Sau khi thương lượng với bọn dân làng chết oan, hứa hẹn đền bù số phận
tốt ở kiếp sau cho họ, Tiểu Phụng trở thành tên nó. Con phượng hoàng vô tư lự,
chủ nhân cũng nghĩ, với vài pháp thuật lại có thể xóa đi đoạn ký ức nặng nề.
Phượng hoàng không quên, chỉ là giả vờ không nhớ mà thôi. Nó bất chợt hóa thành
một con tiểu phượng hoàng bé nhỏ, dúi đầu cọ vào tay chủ nhân:
- Chủ nhân!
Chương 27 - P2: Dễ thương
Thần số phận khẽ mỉm cười,
tát khẽ vào đầu của phượng hoàng:
- Đồ… không bình thường.
Không phải ở nhà đâu, không cần làm nũng.
- Ồ… Cứ tự nhiên - Diêm đế
cười nhẹ - Con chó ngao nhà ta nuôi cũng hay như vậy. Động vật đều thế mà.
Phượng hoàng như bị nghẹn
trong họng. Nó là loài chim đẹp nhất thiên hạ, sao có thể so sánh với con chó
ngao cục mịch đáng tởm đó được. Nó đã quyết, từ nay… trừ khi ở nhà, còn không
sẽ không bao giở tỏ tình cảm với chủ nhân:
- Giờ người tính sao ạ. Chủ
nhân?
- Còn tính sao nữa - Thần số
phận lắc đầu - Khúc sau thì ta không có hứng thú xem. Chỉ cần biết hắn vừa là
yêu quái vừa là người thì được. Chúng ta về thôi Tiểu Phụng, để cho hắn tự
quyết định số phận của mình vậy.
- Dạ.
Tiểu Phụng nhún mình vài cái.
Nó chợt lớn dần ra. Có thể là nguyên thể là như vậy. Bản thân nó trở nên to
lớn, khuỵu chân xuống cho thần số phận ngồi lên:
- Mình về nhà thôi chủ nhân
ơi!
Diêm đế không mặn mà gì với
việc tiễn hai thầy trò nhà hắn. Khi bước lại kính, định cất đi thì ông ta chợt
khựng lại. Màn mây quan sát đã biến thành màu đỏ. Đỏ như máu:
- Huyết đầm!
Trong truyền thuyết, huyết
đầm là một đầm nước được tạo nên bởi 2 dòng máu khác biệt nhau. Một tượng trưng
cho dòng máu tinh khiết và trong sạch của thế gian, một kết tinh từ oán thù.
Một chính một tà đặt bên nhau, thiên đế đời trước có dụng ý về một sự tương
sinh tương khắc. Có dòng máu thiện khắc chế, dòng máu điên cuồng sẽ không tác
quai tác quái. Ngược lại, dòng máu thiện cũng được sức mạnh của dòng máu ác chở
che, bảo vệ. Huyết đầm nhờ thế mà tồn tại qua hàng nghìn năm.
Nhưng nó đã khô cạn không còn
một giọt. Và giữa đầm máu đỏ tươi ấy, một kẻ cũng vừa mới đứng lên. Gương mặt
thanh tú, mày kiếm, dáng vóc thư sinh. Hắn là Thiệu Khải Đăng của bây giờ. Hắn
đã làm khô cạn dòng máu kỳ diệu của đất trời đó, Diêm đế càng lúc càng cảm thấy
mơ hồ. Dù hắn có năng lực của huyết hồn đi chăng nữa, cũng không thể khiến báu
vật của thiên địa cạn khô trong một thời gian ngắn. Nghe nói, huyết đầm và dòng
máu tự nhiên của nó, không ai được nhúng vào trừ thiên đế đời trước. Tại sao
Thiệu Khải Đăng lại có thể tắm mình trong đó? Năng lực của hắn bây giờ trở nên
vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều là do năng lực của Huyết đầm sao?
- Người đâu?
- Dạ?
- Mời thiên đế xuống đây
ngay, ta có chuyện muốn nói cùng ngài. Đi nhanh lên!
Hiếm khi diêm đế có vẻ hốt
hoảng và vội vàng như vậy, lũ thuộc hạ của hắn biết chuyện không nên chậm trễ,
vội vã chạy đi ngay. Trong lúc đó, nhân vật chính vẫn đang nhàn nhã nghịch tóc
Nương Tiên, tay di chuyển các quân cờ trong một trò chơi cùng lũ lâu la ham
vui:
- Sơn vương, phía ngoài có
rất nhiều người kéo đến. Có đại vương nữa, người muốn gặp sơn vương.
- Ừm!
Thiệu Khải Đăng từ tốn quay
sang Nương Tiên, giọng đầy âu yếm:
- Nhìn nãy giờ, biết chơi
không?
- Biết chút chút.
- Ở lại chơi giùm ta nhé.
Đừng để thua nghe chưa?
- Ừm!
Nàng hồn nhiên gật đầu. Bẹo
nhẹ má hồng, Thiệu Khải Đăng đứng dậy, cười bảo tên thuộc hạ cũng đang “máu”
chơi cờ:
- Không được ăn hiếp phu nhân
đấy, khi ta về mà ngươi thắng nàng thì sẽ bị phạt chơi liên tục 20 ván… một
mình.
Tên thuộc hạ cũng tươi cười
đáp lại:
- Sơn vương cứ yên tâm đi đi
ạ. Khi ngài về, có lẽ phu nhân cũng đã thua đúng 20 ván cờ rồi.
Thiệu Khải Đăng cười ha hả.
Đám thuộc hạ này, dễ dãi mãi, chúng quen thói làm lừng. Nhưng như thế càng thấy
chúng dễ thương. Mà hắn lại thích những cái gì đó dễ thương, khờ dại để thấy
mình cũng rất dễ thương.