Mỹ nhân đá - Chương 028 - 029 - 030 - 031
Chương 28: Sợ hãi
Thiệu Khải Đăng bước ra
ngoài. Một đám người đằng đằng sát khí đang chờ hắn. Đinh Khải cũng không còn
giữ vẻ thản nhiên thường ngày:
- Đại vương!
- Con ta đâu? Đinh Bộ… Con ta đâu?
Một người cha mất con. Thiệu Khải Đăng vốn có tính hay quên và lần này cũng
thế. Hắn ngẩn ra một lát rồi mới nhớ ra:
- Đinh công tử à?
- Đừng nói là không biết - Tên hầu cận Đinh Bộ bước ra, dõng dạc - Công tử
nói là đến đây chờ người… Người đã đi…
- À… - Tiểu Mão, một trong những thuộc hạ trung thành nhất của Thiệu Khải
Đăng lên tiếng - Công tử đến chỗ chúng tôi làm gì? Sao không báo cho sơn vương
hay người trong động chúng tôi biết. Đến không báo, thì giờ mất tích cũng ráng
mà chịu chứ…
- Ngươi…
Đinh Khải gằn từng tiếng, tay chỉ thẳng vào mặt Thiệu Khải Đăng:
- Con ta đâu? Trả lời ngay, nó đâu?
Đang lúc ấy, bỗng dưng một tên thuộc hạ khác của ông ta chạy vào, hớt hải:
- Đại vương ơi, thuộc hạ tìm thấy cái này.
Trên tay hắn ta là một mảnh áo. Chiếc áo với chủ vàng thêu hoa của Đinh Bộ
rất nổi bật, hơn nữa đây lại là kiệt tác được chế tạo dâng lên hoàng đế mà Đinh
Bộ cướp được từ dân Lạc Hằng, nổi tiếng với tài chế tạo thủ công quý giá.
- Ngươi tìm được, tìm ở đâu?
- Sau hậu sơn ạ.
- Công tử… vậy còn công tử đâu?
- Không biết ạ. Chỉ thấy mảnh áo này vướng vào trong bụi cỏ.
Thiệu Khải Đăng mới sực nhớ ra, trên Túy Ngọc Lĩnh này có khá nhiều thú dữ.
Hổ cũng có, gấu cũng có. Lúc đó hắn đang giận nên ra tay có phần tàn độc, có lẽ
mùi máu đã dẫn dụ tới bọn thú rừng:
- Đi tìm… Đi tìm công tử mau. - Đinh Khải hết lên - Dù có san bằng nơi này
ta cũng phải tìm cho được con ta.
Thiệu Khải Đăng đột ngột ngắt lời:
- Đại vương… Đây không phải là nơi của ngài. Nhà của tôi, muốn xét là xét
sao?
Thiệu Khải Đăng cũng là một trong những tên cướp dưới quyền cứng đầu. Thích
thì làm, không thích thì dù thế nào cũng sẽ không làm. Nhưng hắn chưa hề làm
trái lệnh Đinh Khải. Bây giờ ngược lại, càng như dầu thổi vào lửa, bốc cháy cao
hơn:
- Ngươi… Nhất định ngươi đã làm gì nó. - Ông ta hét lên - Con ta mà có mệnh
hệ gì thì các ngươi… Ta sẽ…
- Sẽ san bằng Túy Ngọc lĩnh đúng không - Thiệu Khải Đăng khoanh tay, nhàn
nhã - Đại vương, ta nãy giờ là nhường nhịn ông lắm rồi. Vào nhà không xin phép
thì thôi, còn tự ý lục xét trong địa phận của tôi. Bây giờ tôi không được vui,
ông về đi. Hôm nào đi rồi tính.
Mặt của Đinh Khải tái đi. Tên này, thật là quá đáng lắm rồi. Trong khi đó
Thiệu Khải Đăng khẽ phất tay, định lui vào trong. Giết con trai rồi, hắn không
muốn giết thêm người cha nữa. Một bàn tay ra hiệu. Cả đám người kia lao vào chỗ
người Thiệu Khải Đăng đang đứng. Chỉ có hơn chục người theo hắn ra đây, trong
khi người đi theo Đinh Khải toàn là những kẻ lực lưỡng khỏe mạnh, lại giỏi võ
công. Thoáng chốc đã vây hắn vào giữa:
- Đại vương, tôi không muốn xung đột trong lúc này. Hiện nay tôi đang rất
căng thẳng, không muốn lợi dụng tình huống đó để mà tìm người giải khuây. Ông
dẫn người của mình về đi!
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá - Đinh Khải cười khẩy - Hôm nay nếu không tìm
được con ta, ta sẽ phá tan nơi này. Con của ta đâu?
Gương mặt Thiệu Khải Đăng cũng thay đổi, không còn vẻ trêu đùa lúc nãy nữa:
- Hắn chết rồi. Ta giết hắn và đám thuộc hạ của hắn rồi. Nhưng ta quên mất
chuyện nơi này còn thú dữ, bỏ xác chúng lại đó, xem ra bọn thú đã có một bữa ăn
no. Cũng tốt, chúng sẽ không cần tìm thức ăn trong vài ngày. Đinh công tử xem
như làm được việc có ích cuối cùng.
Đinh Khải như phát cuồng trước những lời nói đó. Dù thật hay không cũng
vậy. Hôm nay Thiệu Khải Đăng phải chết, chết một cách thê thảm nhất. Bọn người
hùng hổ như ác quỷ xông vào. Phía bên trong, bọn thuộc hạ của Thiệu Khải Đăng
cũng vội vã xông ra tiếp ứng cho hắn. Nhưng Đinh Khải đã dự liệu trước. Túy
ngọc lĩnh chỉ có hơn 300 người, ông ta mang theo 500 tên cướp khát máu và tàn
nhẫn nhất. Từng tên, sẽ lần lượt làm bia cho chúng chém giết thỏa thuê.
- Sơn vương…
Đa số lũ thuộc hạ của Thiệu Khải Đăng đều còn trẻ. Chủ sao tớ vậy. Thiệu
Khải Đăng không cướp bóc, không chém giết nên lũ thuộc hạ của hắn cũng như sơn
vương của mình. Hằng ngày chúng vào rừng kiếm những thứ là lạ về cho sơn vương,
còn lại thời gian ăn chơi là nhiều. Võ nghệ thì không khi nào tập luyện:
- Sơn vương ơi… Em sợ quá!
Tiểu Mão mếu máo khi chúng xông tới. Thiệu Khải Đăng phì cười:
- Sợ thì chạy đi. Chúng sẽ giết các ngươi đấy…
- Không… Sợ thì sợ, nhưng… không đi!
Không ai bỏ chạy cả. Tuy chúng rất sợ song vẫn làm thành vòng tròn che
Thiệu Khải Đăng ở giữa.
Phàn Thúc - người lớn tuổi nhất trại, nhẹ giọng:
- Người chạy đi sơn vương!
- Sao lại phải chạy?
- Bọn thuộc hạ chết thì chỉ một đao thôi. Nhưng người thì khác, chúng sẽ
hành hạ người chết từ từ. Tôi nghe đồn chúng thích lóc từng miếng thịt của
người ta ra, sau đó mổ bụng sống để nạn nhân mất máu từ từ mà chết.
Những gương mặt non nớt kinh hãi song tay gươm lại chặt hơn. Mím môi, Tiểu
Mão nói với Thiệu Khải Đăng:
- Chúng tôi không cho phu nhân ra ngoài. Bên trong Tiểu Sơn và Mao Thất
đang bảo vệ cho phu nhân, người dẫn phu nhân chạy đi. Xinh đẹp như phu nhân,
lão đại vương không tha đâu…
Thiệu Khải Đăng cười nhẹ. Trong lòng hắn trào lên cảm giác ấm áp, những kẻ
này quả nhiên không chọn nhầm người. Hắn sẽ không để một ai xung quanh mình bỏ
mạng. Bảo vệ họ, cho họ cuộc sống an ổn, còn quan trọng hơn quyền cao chức
trọng của một đại vương.
- Dừng lại.
Tiếng Thiệu Khải Đăng vang lên như sấm. Những kẻ đang lao tới cũng khựng
lại, lũ thuộc hạ mím môi mím lợi kia cũng ngơ ngác nhìn chủ tử của mình:
- Lui lại hết cho ta.
Cũng trong lúc ấy, Nương Tiên đã chạy ra ngoài động. Tiếng người hò reo,
đao kiếm, khiến nàng lo lắng. Kẻ chơi cờ kia nữa, hắn đã bấn loạn đến đặt sai
vị trí của quân cờ. Bàn tay Thiệu Khải Đăng đã bật ra móng vuốt, toàn thân hắn
chợt trở nên đỏ rực, đôi mắt, một vết đỏ trên trán. Nhanh còn hơn một tia chớp,
Đinh Khải chỉ cảm thấy bụng mình lành lạnh. Một cái gì đó vừa bị bứt ra, cảm
giác đau còn chưa kéo tới, máu từ ổ bụng đã tuôn ra xối xả. Trên tay Thiệu Khải
Đăng là trái tim của ông ta. Như đứa con, nó bị bóc ra khi vẫn còn đập. Máu đỏ
cả một khoảng đất trống, hỗn hợp giữa nội tạng và máu nhầy nhụa đổ xuống theo
thân hình của Đinh Khải:
- Ngươi…
Những ánh mắt ngơ ngác và kinh hoàng. Nương Tiên chết lặng bởi cảnh tượng
trước mắt. Nó quá đáng sợ, khiến nàng phải thét lên:
- Á!
Cũng trong lúc ấy, Thiệu Khải Đăng nhanh chóng ra tay. Một luồng khí mãnh
liệt xô tới những thân người như những viên pháo tốt, chúng nổ tung, phát ra
tiếp lụp bụp càng lúc càng lớn. Máu bắn tung tóe, lên cây, lân đất, lên cả
những con người ngây ngốc đang gương mắt đứng nhìn. Một mảnh xác bắn về phía
Nương Tiên. Nàng cứng người, mắt nhắm ghiền, khuỵu chân xuống đất.
- Bộp…
Trên tay Thiệu Khải Đăng là miếng thịt nhầy nhụa. Mùi máu tanh nồng bốc lên
khắp nơi, khiến Nương Tiêm lợm giọng. Nàng hoảng hốt lùi dần khi Thiệu Khải
Đăng tiến tới gần mình:
- Không… Đi đi… Không!
Chương 29: Khác biệt giữa yêu và
tiên nữ
Tiếng hét thất thanh của Nương Tiên lại vang lên trong đêm thanh vắng. Nàng
cứ nhắm mắt lại là hình dung cảnh đó, rất rõ ràng, máu và thịt lẫn lộn, khủng
khiếp:
- Giờ ngài tính sao, sơn vương?
Phạm Vĩnh Kỳ về trễ, nhưng lại nghe lũ thuộc hạ ca ngợi sơn vương lên tận
mây xanh. Chắp vá các sự kiện, hắn hiểu ra Thiệu Khải Đăng là một yêu quái cấp
cao, có thể là huyết hồn trong truyền thuyết:
- Không phải huyết hồn.
- … … … … .
- Ta là Huyết Ma…
Tam giới từ lâu cũng tồn tại một truyền thuyết về một ma vương giấu mình
trong bóng tối. Mang màu đỏ của máu, bản thân chỉ thích chém giết. Huyết Ma vốn
không có thực thể, cũng không ai biết nó có từ đâu? Huyết Ma này lại có tình cảm.
Nhìn cái cách hắn âu yếm chăm sóc Nương Tiên cũng đã hiểu. Hắn thực sự quan tâm
tới cô gái đó, đúng hơn là yêu thật lòng:
- Nếu ngài là Huyết Ma, ân oán của ngài sẽ chất chồng. Nương Tiên không
chịu được cảnh đó. Hay là ngài xóa bỏ ký ức của nàng đi!
Công phu xóa ký ức này không khó. Nhưng Thiệu Khải Đăng chỉ cười buồn:
- Xóa ký ức là làm cho người đó chẳng nhớ gì chuyện xảy ra không khó. Nhưng
xóa đi đồng nghĩa với nàng sẽ quên ta, quên đi những kỷ niệm của hai người. Ta
không làm thế được.
Hắn bước vào phòng. Thấy hắn, Nương Tiên như thấy ma. Nàng càng kinh sợ:
- Đi đi… Tôi sợ lắm… Đi đi!
Nàng đã thấy toàn thân hắn nhuộm máu. Mùi tanh tưởi khiến nàng nôn mửa,
khủng khiếp:
- Nàng là nương tử của ta… Phòng của ta, ta đi đâu nữa chứ?
Thiệu Khải Đăng vụt thay đổi. Hắn nhẹ nhàng chăm chút Nương Tiên nhưng nàng
lại không đón nhận sự chăm sóc đó. Nhìn thấy hắn là thấy lại cảnh tượng đó. Hắn
đưa tay lau máu, xiêm y ngập ngụa mùi tanh:
- Nếu không đi thì tôi sẽ đi. Tôi sợ mùi máu trên người ông lắm. Ông độc
ác, ông xẻ thịt người ta, ông…
Bất chợt đôi vai nhỏ nhắn của Nương Tiên bị nắm chặt. Đôi mắt Thiệu Khải
Đăng trở thành màu đỏ như máu. Hắn gằn giọng:
- Xẻ thịt thì sao chứ? Hắn muốn chiếm nàng, muốn đám người khốn kiếp đó làm
nhục nàng trước mặt ta. Ta bảo vệ mình, bảo vệ nơi này, ta không sai…
Nương Tiên không hiểu thế nào là đúng, và sao lại là sai? Nhưng nàng không
quên được cảnh hắn giết người, không quên được cảnh máu bắn tung tóe khắp nơi
kinh hoàng đó:
- Ông không sai… Nhưng tôi sợ ông… Tôi không muốn ông đến gần tôi… Vậy
thôi!
Nương Tiên đẩy hắn ra. Thiệu Khải Đăng đã trở nên điên cuồng, không kiểm
soát được. Mà hắn cũng không muốn ai kiểm soát mình. Không nói không rằng, hắn
cúi xuống ôm lấy Nương Tiên chặt hơn, một tay thì xé áo nàng.
- Á! Không thích. Buông ra…
Sư phụ tỷ nói, khi yêu thương
nhau mới trần trụi mà ôm lấy nhau, mà chịu đựng mệt mỏi. Nương Tiên tuy những
lần trước rất mỏi, rất mệt khi hắn cởi y phục nàng, cùng nàng va chạm xác thịt
nhưng nàng không bài xích, không oán ghét hắn, cứ để cho hắn làm. Hôm nay,
Nương Tiên sợ hãi hắn, không muốn Thiệu Khải Đăng chạm vào mình.
- Không buông thì sao?
Y phục chỉ còn một vài mảnh
mỏng manh nhưng đã nói không thích là không thích. Nương Tiên cố sức chống cự,
còn Thiệu Khải Đăng cơn thú tính đã lấn át lý trí rồi:
- Bốp!
Phạm Vĩnh Kỳ không nói không
rằng, kéo lấy thân hình chỉ còn một mảnh tiết khố của Thiệu Khải Đăng ra. Nương
Tiên vùng khỏi hắn, chạy vào lòng của Khiết Nhi. Thiệu Khải Đăng sau phút bất
ngờ, gầm lên giận dữ:
- Đệ…
- Làm thế có ích gì? Ngài yêu
một cô gái hay chỉ cần một cô gái hầu hạ ngài, ngay cả khi người ta không thích
ngài?
Thiệu Khải Đăng khựng lại.
Nếu lúc nãy tiến hơn, có lẽ Nương Tiên sẽ ghét hắn hơn. May là cũng còn chút
trí khôn trước lời nhắc nhở của thuộc hạ:
- Được rồi… Ta sai… Ta sẽ
không cưỡng hiếp nàng…
Tay Thiệu Khải Đăng ẩn hiện
một vết đỏ. Bất ngờ, hắn chộp lấy tay Nương Tiên, nắm chặt. Nàng nhăn mặt,
không ai thấy, vết đỏ đã thấp thoáng trên da thịt của nàng:
- Nhốt phu nhân lại. Ngoài ta
ra, không ai được đến gần nàng…
Chương 30: Trốn đi
- Sư gia…
Bọn thuộc hạ xanh mặt trước
sự giận dữ của Thiệu Khải Đăng. Đã quen với một sơn vương tếu táo hay bông đùa,
đối với người mặt mày nghiêm trọng, dằn nia đá chén, đụng chó đá mèo kia, bọn
họ không biết phải nên làm thế nào.
- Đi ra ngoài đi!
Phạm Vĩnh Kỳ cũng lần đầu
tiên nhìn thấy gương mặt đó. Thiệu Khải Đăng vô tư lười biếng, đúng hơn chỉ là
một cái lớp vỏ bọc. Thực sự hắn bá đạo, ngang tàng. Tuy nhiên, cái gì quá cũng
không tốt:
- Sơn vương, còn người của
Đinh đại vương thì…
- Giết hết bọn chúng cho ta.
Những cái gì liên quan tới Đinh Bộ, giết sạch, đốt sạch. Ta không muốn thấy
chúng.
- Chuyện giết để trừ hậu họa
thì tôi không can thiệp. - Phạm Vĩnh Kỳ vẫn bình tĩnh - Nhưng nếu vì họ là
thuộc hạ của đại vương mà ngài trút giận lên họ thì ngài hèn lắm, sơn vương của
tôi à!
- Đệ…
Bàn tay đầy móng vuốt của
Thiệu Khải Đăng lại bật ra. Cổ của Phạm Vĩnh Kỳ bị bóp chặt. Hoảng hốt, Khiết
Nhi kêu lên:
- Không… Đừng…
Vẫn đôi mắt bình lặng như
nước, Phạm Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng:
- Bóp mạnh hơn một chút, ngài
sẽ không phải nghe những lời trái tai gai mắt nữa. Nhưng, ngài cũng sẽ mất hết,
chỉ còn là một bạo chúa mà thôi.
Thiệu Khải Đăng dừng tay. Một
chút thẫn thờ trong mắt hắn. Tại sao hắn không làm Huyết Ma cao cao tại thượng?
Năng lực của Huyết Ma đủ làm chủ ma giới. Đó là vì hắn sợ, sợ nỗi cô đơn tột
cùng trong máu. Kinh nghiệm làm một Huyết Ma bao năm tháng rút dần thành bài
học, càng trên đỉnh cao quyền lực, cũng là lúc không còn một thứ gì ngoài nó
trong cuộc sống của mình. Làm con người, hắn mới bắt đầu cảm thấy cuộc sống có
chút ánh sáng. Lũ con người Huyết Ma từng khinh thường, không ngờ lại mang đến
cho hắn những niềm vui không ngờ được. Phàn Vinh, đám thuộc hạ lắm lời nhưng
trung thành. Cuộc sống có nhiều sắc màu hơn, cảm giác vô cùng vui vẻ. Tận cùng
ký ức, mảnh huyết hồn thu thập được cũng chứa những hoài niệm ngọt ngào về một
con mèo và một viên đá. Cảm giác hạnh phúc, bình dị nhưng cũng là thứ duy nhất
Huyết Ma hắn, chưa từng cảm thấy bao giờ. Hắn tát nhẹ má Phạm Vĩnh Kỳ:
- Đệ sẽ không bao giờ bỏ rơi
ta chứ, Hồ ly lai tạp?
Phạm Vĩnh Kỳ khẽ thở dài:
- Có những mối quan hệ dấn
vào là không thoát ra được. Ngài và tôi là thế đó, Sơn vương…
Phượng hoàng trên thiên giới
ngẫm nghĩ mà thấm câu này. Có những mối quan hệ, tưởng là hời hợt nhưng thực tế
lại vô cùng sâu sắc, nó trở thành máu thịt để một khi nào đó chợt nhớ lại, ta
thấy mình thật may mắn vì có nó trong đời:
- Chủ nhân…
Con phượng hoàng con như đang
nũng nịu. Cử chỉ khiến thần số phận bật cười:
- Con phượng hoàng nhóc này…
nhột…
Thiên đế thì không rời căn
phòng có bóng dáng cô con gái nhỏ. Nương Tiên đang tức tưởi. Tiếng khóc của
nàng xé nát lòng người cha hết mực thương con:
- Thả tôi ra… Thả ra!
Nương Tiên bỗng nhiên nhào
đến cửa sổ… Nàng là tiên đá nhưng không biết bay. Chỉ là một đứa trẻ. Cửa sổ
cách mặt đất không ít, nhưng là nơi duy nhất Nương Tiên có thể bước ra thế giới
bên ngoài. Nàng không nghĩ nhiều, đôi chân ngọc thò ra, tay bám vào cánh cửa,
phía dưới là mặt đất, Nương Tiên buông mình. Nàng là đá, nhưng hiện tại vốn đang
trong tình trạng một con người. Khoảng cách đến mặt đất cùng lực va chạm không
khiến nàng chết được, song bị thương là điều không thể tránh khỏi. Không chần
chừ nữa, Thiên đế phóng vụt đi! Thiệu Khải Đăng đến trễ hơn một bước, Nương
Tiên đã không còn ở đó. Cửa sổ vẫn còn mở toang. Một chiếc hài của nàng nằm chơ
vơ trên nền đất:
- Khốn kiếp…
Phạm Vĩnh Kỳ và Khiết Nhi
cũng theo sau:
- Sơn vương…
- Nhất định là hắn ta rồi.
Nương Tiên là nương tử của ta. Muốn chạy trốn khỏi ta, dừng hòng!
- Ngài muốn làm gì?
- Đương nhiên là lên thiên
giới đòi nàng lại. Đệ nghĩ ta sẽ làm gì?
- Người ta là cha của phu nhân. Ngài đối xử không tốt với phu nhân. Cha
mang con về, âu cũng là điều hợp lý mà.
- Ta đối xử không tốt? Không tốt ở chỗ nào?
Phạm Vĩnh Kỳ lắc đầu. Không thể bỏ rơi sơn vương được:
- Ngài đi lên đó cũng được nhưng phải mang tôi theo. Biết đâu tôi có thể
giúp gì cho ngài.
- Không được… - Thiệu Khải Đăng dứt khoát - Đệ là kẻ duy nhất ở đây biết
pháp thuật. Đệ ở nhà. Lão Đinh Khải kia tuy chết nhưng thuộc hạ vẫn còn. Túy
ngọc lĩnh không thể có chuyện gì được. Chuyện của ta, tự ta sẽ giải quyết.
Phượng hoàng nhìn qua màn mây, đôi mắt ánh lên sự ái mộ cuồng nhiệt. Thật
là oai quá đi mất… Ủng hộ… Ủng hộ…
- Rầm!
- Cái gì vậy?
Cổng thiên giới bất ngờ bị đổ sập. Thần số phận và phượng hoàng giật mình
chồm dậy. Từ cửa, Thiệu Khải Đăng xăm xăm đi vào. Toàn thân hắn đã chuyển màu
đỏ rực. Đôi mắt đỏ quạch, một vết đỏ nằm trên trán, khiến vẻ kinh dị trong mắt
phượng hoàng tăng lên. Nó nép sát hơn vào lòng chủ nhân:
- Chủ nhân, ghê quá!
- Hắn là Huyết Ma. Xem ra kỳ này thiên đế của chúng ta rắc rối to rồi…
Thần số phận nhớ đến cuộc chiến nghìn năm trước, giữa thiên đế tiền nhiệm
và Huyết Ma. Tốn bao nhiêu công sức mới nhốt được hắn ở huyết đầm. Hôm nay trở
thành Thiệu Khải Đăng, ắt hẳn sau đó là một câu chuyện dài. Tiếc là hiện giờ,
chuyện dài đó là không nên kể:
- Thiên đế đâu?
- Không có nhà.
Trên tay Thiệu Khải Đăng có thêm một dấu chớp nháy. Nó bỗng dưng tắt phụt,
đôi mắt đỏ quạch của hắn long lên:
- Nếu lão không về. Ta phá tung cái thiên giới này. Từng người từng người
một sẽ bị xé thịt banh da, cho đến khi lập lại cảnh tượng của 1000 năm trước.
Về đây mau!
Tiếng hét của hắn dường như dành riêng cho thiên đế. Một bóng trắng mờ mờ
bỗng hiện lên. Thiên đế thanh nhã, thoát tục đã trở về nhưng là về chỉ có một
mình:
- Nương Tiên đâu?
- Nương Tiên không muốn ở với ngươi. Ta đã đưa nó khỏi nơi này, nếu không
có sự đồng ý của ta, ngươi đừng hòng tìm được.
Chương 31: Người có duyên nợ, vốn
chẳng phải ngươi
- Ngươi…
Thiệu Khải Đăng không phải mẫu người biết kềm chế. Môi run run, hắn giận đến run người. Nhưng vốn đến đây
để đòi người, đó lại là cha của Nương Tiên, vốn không nên làm to chuyện:
- Ngày xưa, ngươi chỉ là một
tên nhóc con miệng còn hôi sữa. Thế mà ngày nay trở thành cha vợ. Vậy nói đi,
điều kiện gì ngươi mới chịu trả Nương Tiên lại cho ta?
Chân gác chữ ngũ, Thiệu Khải
Đăng ngồi trên ghế. Phượng hoàng thấy sóng yên bể lặng, vội tìm cách tỏ lòng
hâm mộ. Hóa thành một tiểu đồng nhỏ, nó lót tót chạy đi rót trà cho hắn uống.
- Nương Tiên vốn không muốn ở
với ngươi. - Thiên đế nhẹ giọng - Cưỡng cầu cũng là vô ích. ta không bao giờ
mang nàng trả lại cho ngươi đâu.
Ly trà đập mạnh xuống bàn.
Nhưng Thiệu Khải Đăng vẫn ngồi yên. Hắn chợt hỏi:
- Vì ta thô lỗ… Vì ta giết
người. Dù đó là để bảo vệ nàng sao?
Con người… Thiên giới… Nương
Tiên là tiên đá. Nàng thanh khiết, trong sáng, không thể cùng một Huyết Ma độc
ác như hắn nên duyên?
- Cha vợ, tuy thời gian ta
sống với Nương Tiên không dài, nhưng ngươi có thể thấy, ta đối xử với nàng thế
nào. Ta không bạc đãi nàng. Tuy ta thừa nhận mình đã ức hiếp, lừa gạt nàng, lợi
dụng sự ngây thơ đó mà chiếm đoạt nàng. Nhưng ngươi cũng thừa nhận, khi sống
cùng nhau, ta luôn thương yêu trân trọng Nương Tiên. Ta không bỏ rơi nàng.
Không như ngươi… Một mình suốt bao nhiêu năm để Nương Tiên nơi rừng sâu hoang
dã…
Thiên đế chấn động cả người
bởi lời kết tội đó. Bỏ Nương Tiên nơi đó, nhưng có phút giây nào nguy hiểm là
không bỏ sót. Thật ra là…
- Nương Tiên từng kể với ta,
có một lần nàng trông thấy cảnh một thiếu nữ bị người ta cưỡng bức cho tới
chết, sau đó thú dữ xé xác. Trong tiềm thức của nàng, xé xác đồng nghĩa với thú
dữ. Nàng sợ thú dữ, nhìn thấy ta làm thế, nàng nghĩ ta là thú dữ, tránh xa ta…
Nhưng cũng chính nàng thừa nhận, ta tốt. Ta đã ở bên nàng khi nàng nguy hiểm.
Còn thiên đế ngươi, quyền cao chức trọng, pháp thuật cao cường, thế mà tại sao
tận mắt thấy ta lừa gạt, mang nàng về làm vợ đã không ngăn cản? Nếu lúc đó
ngươi xuất hiện, ta vốn không thích dính dáng tới họ nhà ngươi, có lẽ ta sẽ thả
Nương Tiên đi. Để bây giờ, ta đã quá si mê nàng, ngươi mang nàng đi giấu, ngươi
có nghĩ, thiên đế ngày trước hy sinh cả mạng sống cũng không kiềm giữ nổi ta,
một thiên đế nhóc con như ngươi, đủ sức ngăn cản ta sao hả?
Thiệu Khải Đăng không còn là
hắn thường ngày nữa. Cái giọng âm trầm, nhẹ nhàng như gió nhưng chứa đầy đe dọa
này là của Huyết Ma. Bao nhiêu thời gian lặng lẽ, bây giờ không có lý do gì
tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Thiên đế vốn hiền lành, thuần khiết, thần số phận bắt
đầu lo - hắn không đủ bản lĩnh đối đầu với Thiệu Khải Đăng:
- Ta để Nương Tiên theo ngươi
đi, vốn là vì ta nghĩ, nàng và ta thiếu ngươi một đoạn duyên nợ. Ngày xưa ta
lấy một viên đá, khiến con mèo ôm hận mà chết, trở thành huyết hồn âm u không
tan. Nhưng giờ ta đã hiểu, ngươi vốn không phải huyết hồn, ngươi có ký ức của
huyết hồn là do ngươi đã hấp thu nó vào mình. Ngươi là Huyết Ma. Đoạn duyên
Nương Tiên có, chỉ là có với huyết hồn - nàng và ngươi không là gì cả. Nàng
không yêu ngươi, không thích ngươi. Ta chỉ làm theo mong muốn của con gái mình.
Thế có gì là sai?
Giỏi, giỏi lắm! - Thần số
phận khen thầm trong bụng. Khiến Huyết Ma nhíu mày, không nói gì chẳng phải là
chuyện đơn giản. Thiên đế hiền lành của họ, cuối cùng đã có tiến bộ về mặt… cãi
lý với kẻ ngang bướng này rồi.
- Người cha thật tốt. Thế thì
ta cũng không cần biết đúng sai gì cả. Ta sẽ quay lại với chính mình. Ngày xưa
thiên đế đời trước muốn tiêu diệt ta không phải không có lý do của hắn. Ta muốn
xưng bá nhân - thần - ma tam giới, muốn thế thì ta phải giết người, đạp lên
những kẻ cản đường ta. Thế giới này không còn Nương Tiên nữa, ta cũng không còn
gì lưu luyến. Ngươi phải biết tâm lý những kẻ liều mạng chứ. Khi không còn gì
quan trọng nữa, buồn chán, chém giết phá hoại là phương pháp giảm căng thẳng
tốt nhất. Ta vốn ghét buồn tẻ, Thiên đế ngươi cũng nên hiểu cho ta.
Móng vuốt đã bật ra. Huyết Ma giỏi nhất là
giết người. Trách nhiệm của thiên đế và tình thương của một người cha, kẻ kia
sẽ chọn lựa thế nào? Thần số phận thấp thoáng nụ cười. Cuộc thương lượng này
đang bước dần vào giai đoạn cực kỳ hấp dẫn.