Mỹ nhân đá - Chương 020 - 021 - 022 - 023
Chương 20: Không chịu thua
Cũng trong thời điểm đó, bên ngoài Nương Tiên cứ thơ thẩn. Nàng không muốn
về nhà. Sư phụ tỷ có nói, nếu thật lòng thích nhau thì chuyện đó… không như
nàng đã trải qua. Nhưng Nương Tiên không thích. Chưa ai làm vậy với nàng. Nàng
ghét hắn. Làm cái đó rất khó ngủ, mà hắn cứ lúc thì dụ dỗ, lúc lại bắt buộc,
khiến Nương Tiên khó chịu vô cùng. Nương Tiên không hay biết, mình đã đi vào
một góc khuất của Túy ngọc lĩnh, khá xa nơi sơn trại. Cảnh vật đẹp như tranh
vẽ, rất giống nơi trú ngụ trước đây của Nương Tiên. Nhưng nàng không thích nữa…
Từ khi sống chung với người ấy, mới khiến tâm tình hỗn loạn như vầy:
- Người đẹp!
Một gương mặt, người lạ! Nhưng cũng không hẳn là lạ. Nương Tiên đã nhìn
thấy hắn rồi. Trong hôn lễ của nàng và Thiệu Khải Đăng.
- Ông đến đây làm gì? - Đầu nàng nhanh chóng hình dung lại cảnh tình ngày
hôm đó. Thiệu Khải Đăng rất hung dữ nhưng đã che cho nàng. Ánh mắt của người
kia rất đáng ghét. Hắn không như cha hay ít nhất là Thiệu Khải Đăng, sư gia.
Hắn thấp hơn, cái dáng đi khòm khòm. Người thì quá nhiều thịt mỡ…
- Ta đã sai người rình ở đây suốt mấy ngày để chờ nàng rồi. Người đẹp!
Cái thân thể của hắn nhìn ở góc độ nào cũng thấy thật thô tục. Hắn là
người. Hắn cũng không khác gì người đó nhưng với Thiệu Khải Đăng, Nương Tiên
không có phản ứng mạnh. Thứ nhất, hắn là người “lần đầu tiên” làm chuyện ấy với
nàng. Nương Tiên không biết, khi hắn làm gì đó trên người mình lại khó chịu đến
như vậy. Thứ hai, người Thiệu Khải Đăng gầy nên khi hắn nằm lên, nàng không có
cảm giác không thoải mái. Còn người này. Hắn mà đè lên người, chắc Nương Tiên
sẽ càng đau hơn. Nàng không muốn.
- Tránh xa ra…
- Chiều ta một lần, ta sẽ cho nàng rất nhiều vàng. - Hắn lấy từ tay áo ra
những chuỗi ngọc lóng lánh rất đẹp - Nghe người đẹp! Ta thực sự muốn nàng…
Nương Tiên không do dự lắc đầu ngay. Nàng sợ hắn, còn hắn ta thì lại nghĩ
Nương Tiên làm cao như tiểu thư khuê phòng thường làm. Không nói nhiều nữa, nơi
đây rừng hoang thanh vắng. Không dụ được nàng thì ăn một chút cho đỡ “ghiền”
cũng tốt.
- Đến đây nào người đẹp…
Nương Tiên bỏ chạy. Tự nhiên bây giờ lại thấy, ngôi nhà đó, an toàn hơn.
Nàng chạy thục mạng về nhà, theo sau là Đinh Bộ và lũ thuộc hạ. Bọn chúng bắt
Nương Tiên như trở bàn tay, nhưng muốn đùa với nàng đôi chút:
- Cha ơi… Con sợ lắm… Cứu con!
Nàng đã bị hắn ôm lấy. Mùi hơi thở hôi hám phả vào gương mặt thơ ngây. Vòng
eo thon thả bị một cách tay ôm chặt. Nương Tiên ghét hắn, hét thật to:
- Thả tôi ra… Ông hôi quá! Thả ra!
- Ta sẽ cho nàng thấy… Ta không hôi nữa… Rất… .
Thiên đế nghe tiếng gọi thảm thiết của Nương Tiên vội vã dùng phép vận
chuyển tức hành tới ngay. Con gái yêu… Người sôi máu đùng đùng, khi Nương Tiên
bị bắt trong vòng tay giặc. Nhưng chưa kịp làm gì cả thì Nương Tiên và những kẻ
còn lại đều giật nảy mình. Một bóng người loang loáng. Nương Tiên hoảng sợ đến
mụ mị đầu óc khi trước mắt nàng, tên vừa khống chế Nương Tiên một bên má bị
sưng đỏ. Hắn ôm má, tay nới lỏng. Nương Tiên thừa dịp thoát ra. Một đôi tay
đang giữ lấy nàng. Hoàn hồn, Nương Tiên sửng sốt:
- Người là… Là…
- Có cần quên người thân cận nhất với mình nhanh như vậy không? - Thiệu
Khải Đăng hừ mũi, hậm hực vì thì ra trong lòng nàng bấy lâu nay không hề có
hắn. Ngay cả hắn là ai, nàng cũng phải mất thời gian để nhớ hay sao?
- Cứu tôi với!
Nương Tiên sợ hãi nép vào lòng hắn. Người kia đã định thần lại, đang nghếch
mặt lên, tuy chân có hơi lùi xuống, chuẩn bị chạy nhưng vẫn lưu manh:
- Lần trước là do cha ta không muốn làm lớn chuyện thôi. Thiệu Khải Đăng -
hôm nay ngươi không xen vào việc của bổn công tử được. Nương Tiên ta rất thích…
Ta… .
Lại một cái tát tai nổ đom đóm mắt. Ánh mắt Thiệu Khải Đăng tuy vẫn bình
thản nhưng đã có những tia máu đỏ ngầu.
- Nàng là nương tử của ta. Muốn cưỡng hiếp nàng, bắt cóc nàng đã là một tội
ác đó Đinh công tử à. Mà đồ của ta, cha công tử chưa nói với người, ta chúa
ghét ai chạm tới chăng?
Chương 21: Kinh ngạc
Một đám người vây quanh Thiệu Khải Đăng. Đinh Bộ tìm vào “đất giặc” lần này khôn ngoan hơn lần trước, hắn chọn
nơi khá xa sơn trại. Thủ hạ mang theo toàn là những tay lực sĩ. So với dáng vóc
mảnh khảnh của Thiệu Khải Đăng, đúng là một trời một vực. Để xem tên tiểu tử
này làm sao mà đấu lại hắn đây? Trong đầu Đinh Bộ hiện lên sát ý - nhưng sau đó
là một trò chơi độc đáo hơn. Hắn sẽ bắt Thiệu Khải Đăng nhìn Nương Tiên ân ái
với mình. Nhục nhã ngày tân hôn hôm đó, gã mãi mãi không quên. Đọc được những ý
nghĩ đó, máu nóng dồn khắp người thiên đế. Lũ hèn hạ, đáng khinh. Tay thiên đế
nắm chặt lại. Nữ nhi không thể chịu ủy khuất. Người không nỡ nhìn những giọt
nước mắt rơi trên mắt nàng. Mười mấy tên đồng loat lao tới. Thiệu Khải Đăng lùi
dần… lùi dần. Bỗng hắn quay về hướng Nương Tiên:
- Nàng có thích ta không?
Nương Tiên níu nhẹ tay áo hắn
từ bao giờ. Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn hắn, lắc nhẹ đầu. Một nụ cười
gượng hiện lên trên khóe môi hắn, buồn buồn. Nương Tiên bỗng lên tiếng:
- Nhưng… bây giờ tôi thấy
thích người hơn. Người là người tốt. Chỉ thua cha và sư phụ tỷ thôi! Hơn sư
gia…
Thiệu Khải Đăng bật cười khẽ.
Mấy người nàng hay gặp chỉ có thế, đứng thứ ba cũng như là gần chót rồi còn gì.
Nhưng một tiếng thích kia nghe cũng thật êm tai.
- Được rồi… Có thích là được…
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
Thiên đế nhăn mặt, bây giờ là lúc nào mà còn sến thế không biết? Trong khi đó
Đinh Bộ hả hê:
- Cứ thoải mái đi… Lát nữa…
Hắn mở to mắt kinh ngạc khi
Thiệu Khải Đăng chăm chắm nhìn mình. Đôi mắt hắn đã biến thành màu xanh thẳm.
Trong khi đó, Nương Tiên bỗng cảm thấy đầu choáng váng, rồi ngã vào lòng tay
hắn. Thiện Khải Đăng gằn từng tiếng, giọng nhẹ như tơ:
- Đinh bại hoại, không phải
ai cũng có dịp nhìn thấy cảnh này đâu. Khi nào cảm thấy có tên đáng chết lắm ta
mới phải dùng, ngươi vốn là hạng cóc ké, đáng lẽ không xứng. Nhưng ta không
muốn bàn tay chó của ngươi đụng tới Nương Tiên, cho ngươi một cái chết thỏa
đáng, khi xuống dưới biết cách đầu cáo, ai là kẻ giết ngươi.
Thiên đế ngơ ngẩn trong lúc
Thiệu Khải Đăng ra tay nhanh như chớp. Bàn tay hắn bật ra những móng vuốt bén
nhọn. Chỉ một cử động, nó đã xuyên qua người Đinh Bộ, móc lấy tim hắn, lôi mạnh
ra ngoài. Máu phụt thành vòi trong khi quả tim vẫn còn đập. Người Đinh Bộ ngã
xuống, giãy đành đạch. Gương mặt Thiệu Khải Đăng bình thản, nhìn bọn thuộc hạ
hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi. Hắn hóa thành một đám khói đen, sau đó, từng
tên từng tên ngã gục. Một tên yêu quái với khả năng giết người tàn bạo. Nhưng
thiên đế không hề cảm nhận được yêu khí trên người hắn. Trông Thiệu Khải Đăng
không khác con người bình thường. Hắn là yêu quái nhưng lại ẩn mình được trong
thế giới con người. Ngay cả hồ yêu cũng không phát hiện ra, sơn vương của mình
là một yêu tinh cấp cao. Thật là… Trong lúc đó trên thiên giới, phượng hoàng đã
quay về bên thần số phận:
- Chủ nhân thật là sáng tạo
nha. Tạo tình huống kịch tính thế không biết… .
Thần số phận cũng ngơ ngác:
- Ta đâu có sắp xếp hắn là
yêu quái. Thiệu Khải Đăng, 20 tuổi, là con người, sinh ra và chết như một con
người mà… .
Thần số phận bắt đầu công
cuộc… lục hồ sơ lưu trữ của mình. Bên cạnh, phượng hoàng cũng tham gia, tuy
chẳng biết là chủ nhân của mình cần tìm gì:
- Tiểu phụng… Ngươi làm cái
gì vậy?
Đã muộn mất rồi. Khi thần số
phận định thần nhìn lại, căn phòng lưu trữ nhỏ bé đã la liệt giấy tờ… Công
trình sắp xếp cả mấy ngày trời. Trong khi đó, con phượng hoàng kia vẫn tỉnh
queo, tiếp tục xốc xốc, lục lục:
- Giúp chủ nhân.
- Ừ. Lát nữa mình ngươi dọn
đó nhé! Để ngay lại đúng vị trí cũ cho ta.
- Chuyện đơn giản thôi mà. Đồ
của chủ nhân của được mỗi cái bìa ngoài, bên trong cũng có sắp đặt thẳng thướm
gì đâu. Tôi nói với chủ nhân rồi - Lưu cái đám giấy tờ này làm gì cho mệt. Ăn
no chỉ có mỗi công việc là sắp xếp số phận cho người khác, không nhớ nổi thì
làm thần số phận làm gì.
- Ngươi nói không phải là
không có lý - Thần số phận thở dài - Ta cũng muốn như vậy lắm. Tiếc là… Thế
giới này có biết bao người, mà số phận mỗi người không giống nhau. Không chép
ra, ta làm sao mà nhớ được để tránh xếp đặt trùng cơ chứ.
- Người cứ toàn gánh cái khổ
vào mình. Theo tôi, cứ đặt cho bọn chúng số phận cơ bản là được, chuyện đời chúng
tự chúng quyết định. Người không thể cái gì cũng làm sẵn cho chúng được. Bao
nhiêu người như thế, sai lầm hay thế nào chẳng biết, khi có chuyện toàn đổ thừa
cho chúng ta thôi. Tôi nghe cũng đầy tai rồi.
Vẻ bức xúc của phượng hoàng
khiến thần số phận bật cười. Biết sao được, cũng chẳng biết trách ai. Thôi thì
cứ làm cho xong trách nhiệm của mình đã…
- Đây rồi… Thiệu Khải Đăng,
quê ở Trà Kính. Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, năm 6 tuổi thì bị
bệnh dịch, cả nhà qua đời. Sau đó hắn lang thang hành khuất, được thu nhận vào
một gia đình làm quan, làm công cho họ. Năm 20 tuổi gặp gỡ tiền duyên kiếp
trước của mình là tiên đá, sau đó nàng giúp đỡ hắn làm quan. Sau đó, tiên đá về
trời, còn hắn lấy công chúa con vua, sống an nhàn tới năm 55 tuổi thì chết.
Số phận của một con người chỉ
vỏn vẹn qua vài dòng tóm tắt đó nhưng không phải là đã có rất nhiều khác biệt
sao?
- Trong này, hắn đâu phải là
ăn cướp. Sao bây giờ lại làm tướng cướp?
- Ta không biết. Lộn tùng
phèo cả rồi.
- Còn ai trùng tên với hắn
không?
- Có vài người. Thiệu Khải
Đăng sống ở thời không 21, 28 tuổi, chưa vợ chưa con. Thiệu Khải Đăng sống ở
thời không 19, 59 tuổi nè. Thiệu Khải Đăng sống ở thời không 34…
Thần số phận ngẩng lên:
- Thiệu Khải Đăng sống ở thời
không 34… tuổi chưa rõ. Thân thế không rõ… Số phận không được định… Quá khứ tối
đen…
Phượng hoàng chộp ngay cuốn
sổ:
- Đây là thời không 16 mà.
Thiệu Khải Đăng ở thời không 16…
Dáng điệu cũng vô cùng ngơ
ngác, phượng hoàng nhìn lại chủ nhân của mình:
- Tình trạng của Thiệu Khải
Đăng ở thời không 16, trong hiện tại là… đã chết. Vậy người dưới kia là Thiệu
Khải Đăng nào?
Chương 22: Là của ta, sao lại phải để người sắp xếp?
Thiên đế hiện lên bên giường
của Nương Tiên. Con gái của ngài đang say giấc ngủ. Lòng ngổn ngang trăm mối.
Từng tiếc nuối vì gã hồ yêu kia có nơi có chốn, nhưng bây giờ đã rõ người đang
sống cùng con gái của ngài lại là một yêu quái cấp cao, khả năng giấu mình cực
tốt, lại có cảm giác sợ hãi. Hắn quá bá đạo, quá ngang tàng, nếu một mai Nương
Tiên không chịu đựng nổi, làm sao thoát khỏi hắn đây:
- Nương tử…
Bỗng dưng hắn cất tiếng gọi.
Dịu dàng, tha thiết. Những ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên gương mặt thanh
tú của nàng. Hắn yêu nàng, nhìn không biết chán những đường nét của người ngọc.
Bỗng chốc, hắn cúi xuống ôm ghì Nương Tiên vào ngực xiết chặt, không để nàng
thoát ra. Nương Tiên trong cơn mê khẽ nhăn mặt, có lẽ là đau. Thiên đế xót con,
định ra tay bảo hắn buông nàng ra ngay lập tức, nhưng lúc ấy sau lưng ngài có
ai đó chạm vào:
- Thiên đế…
Là phượng hoàng. Hắn có vẻ
mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Cái gì?
- Về nhà gấp, có chuyện bàn…
- Ta không rảnh nói chuyện
phiếm với thầy trò ngươi.
- Chúng tôi cũng không rảnh.
Về mà giải quyết chuyện của người kìa…
Nó hóa thành một cơn gió, bay
đi mất.
Thiên đế đành lưu luyến nhìn con
gái, rồi cũng tiếp bước theo sau. Thiệu Khải Đăng nhẹ nhàng đặt nàng xuống
giường, đôi bàn tay lại ôn nhu săn sóc, vén từng sợi tóc cho nàng. Trên thiên
giới, phượng hoàng nhẹ nhàng đáp xuống:
- Chủ nhân, Thiên đế về…
- Ừ! Tội phạm của chúng ta
về…
Giọng nói chua như giấm.
Thiên đế không khỏi ngạc nhiên:
- Cái gì hả?
- Mọi chuyện rối tung rối mù
đều do ngươi và cái đám thuộc hạ khốn kiếp của ngươi - Thần số phận đã thay
chiếc áo màu xanh dương. Mỗi lần thay áo là tình cảm thay đổi, áo xanh dương
mấy ngàn năm không thèm mặc, hôm nay mặc, chứng tỏ là giận dữ cực điểm rồi:
- Tự mình xem đi…
Là cảnh dưới địa phủ. Hỗn
loạn, một luồng khí đen mà có tiếng nói, đang hét ầm lên:
- Bồi thường gì chứ? Ta không
cần. Trả đồ
lại cho ta, đá của ta!
Lão diêm vương đang không ngừng nài nỉ:
- Ngươi không nên làm lớn chuyện. Đá của ngươi thiên đế đã mang về thiên
giới rồi. Nó sẽ được sung sướng, còn có thể thành tiên nữa…
- Ai muốn thành tiên? Đá là của ta. Thành tiên hay không, không cần biết.
Thiên đế là cái thứ gì chứ, sao lại lấy đồ của ta…
Phượng hoàng thầm thì:
- Dài dòng quá chủ nhân ơi, cho nhanh thêm một chút đi…
- Không! Đồ của ta chưa có nâng cấp, xem hết đi!
Gương mặt của diêm vương lại hiện lên, choáng cả màn mây:
- Bồi thường cho ngươi số phận tốt nhất. Nếu hòn đá đó thành tiên, tức là
còn nghiệp duyên với ngươi. Nàng ta sẽ tiếp tục một đoạn duyên với kiếp khác
của ngươi. Sau đó, chúng ta cho ngươi làm phò mã. Sung sướng cả cuộc đời.
- Không! Tại sao chỉ có một đoạn nghiệp duyên, nàng là của ta, của ta mãi
chứ.
- Không được. Nàng ta là của thiên đế. Trừ khi có thiên đế đồng ý, ngươi
mới được…
- Đá là của ta. Không ai có quyền buộc ta làm thế này hay làm thế khác. Ta
không thích ai xen vào, ta không làm phò mã. Không!
Làn khói đen trở nên mịt mù, bốc cao dưới địa phủ. Đám ma quỷ hốt hoảng
nhào tới, dùng lưới bủa vây khắp chốn. Linh hồn màu đen bỗng đổi màu, đỏ như
máu. Càng lúc càng mạnh, thổi tung mọi thứ, rồi tán loạn khắp nơi không làm sao
gom lại được:
- Gom lại mau, gom hết nhanh lên!
- Không gom hết ạ. Là huyết hồn, thứ này khống chế không nổi đâu. Không thả
nó ra, nó có thể phá banh địa phủ, chúng ta không xây lại được đâu.
- Giờ làm sao?
- Thả nó ra thôi diêm đế. Chúng ta cử người theo sát nó, nhân lúc nó sơ hở
mà bắt lại.
- Ừ, thả nó ra đi!
Thần số phận dừng lại, mắt sắc như cau:
- Bắt lại đó! Bắt mà để giờ hắn trở thành Thiệu Khải Đăng vừa người vừa
yêu. Ta mắc công sắp xếp số phận, để bây giờ nó thành thế đấy. Ta không biết,
tự mà giải quyết đi nha.
Mọi chuyện đương nhiên cần phải làm, đó là làm rõ thân thế của Thiệu Khải
Đăng. Hắn là cái gì?
- Diêm đế, ta không thích
nghe lời nói dối.
- Thật ra thì cũng không hẳn
là nói dối, chỉ là không biết nói thế nào với ngài thôi. - Diêm đế thở dài,
phẩy tay - Xin thiên đế xem ạ!
Lại thêm một màn hồi tưởng,
nhưng xem thì vẫn phải xem rồi. Làn khói đỏ, sau khi từ địa phủ thoát ra, đã
lang thang khắp nơi trên trần thế. Huyết hồn, vốn là kết tinh từ những linh hồn
oán hận, có sức phá hoại mạnh mẽ. Nhưng huyết hồn này không quan tâm đến chuyện
quấy phá cuộc sống của ai. Nó chỉ muốn tìm đường lên thiên giới, đòi lại đá của
nó. Điều quan tâm nhất là đá, chỉ có đá:
- Đây là lần đầu tôi trông
thấy một linh hồn cố chấp như vậy. Nó không màng chuyện nó là huyết hồn sẽ là
mục tiêu thu thập của ma quỷ lẫn tiên gia, chỉ một lòng muốn lên thiên giới để
gặp người thôi. Thật ra ban đầu cũng có ý sẽ bắt nó về, nhưng dần dần thì…
- Quên luôn chứ gì - Phượng
hoàng chiêm vào - Làm diêm đế mà quản lý linh hồn kiểu đấy, không loạn mới là
lạ.
- Làm như đám sắp xếp số phận
của các ngươi tốt lắm vậy - Diêm đế cũng không vừa - Xếp số xong là không buồn
nhìn tới, bọn ta phải tìm chỗ cho hồn đầu thai, sau đó lại phải sắp xếp tiếp
làm sao cho khớp với số phận các ngươi cho. Công việc nhiều như núi, các ngươi
chỉ viết vỏn vẹn ra mấy dòng, còn bọn ta phải tiến hành làm sao cho đồng bộ,
không sai lệch số phận sắp xếp trước. Giỏi thì làm không sai sót gì đi…
- Tiểu phụng. Im đi, không
được nhiều chuyện. Để ta!
Thần số phận bước tới thêm
một bước:
- Ngươi xem ta và tiểu phụng
đi. Thế giới này chia ra biết bao nhiêu thời không, mỗi thời không bao nhiêu
con người, bao nhiêu người phải sắp xếp số phận. Còn các ngươi, dòm lại mình
coi. Ngươi có bao nhiêu thuộc hạ giúp sức, tham mưu, lại có biết bao dụng cụ hỗ
trợ. Bọn ta nghĩ ra được nhiêu đó đã là tốt lắm rồi. Ngươi có giỏi thì lên mà
nghĩ số phận như bọn ta đi!
- Thôi được rồi - Thiên đế
thở dài - Cũng không trách ai được. Chẳng qua có lẽ là sai lầm của ta thôi. Ta không biết
cách tôn trọng người khác. Có những thứ tưởng như rất tầm thường, nhưng lại là
không thể thiếu với ai đó.
Ngày đó, thiên đế vô tư, không hiểu chính sự vô tư đó đã giết chết một sinh
mạng, khiến sinh mạng đó sống trong oán hờn, chết trong tuyệt vọng và đau đớn.
Cũng vì bản thân thiên đế mà diêm đế, thần số phận tạo ra một số mạng khiến một
trái tim còn sống bị tan nát. Cho tái sinh và một mối duyên dang dở cùng tiên
đá, sau đó bồi thường bằng ngôi vị phò mã. Sao lại có thể nghĩ, quyền lực thay
thế được tình yêu? Cảm xúc, đau thương. Tất cả chỉ là vì ta là thiên đế!
- Không cần phải quan tâm Thiệu Khải Đăng kia là thứ gì. Ta xin lỗi các
người vì đã làm công việc của mọi người rối tung lên. Ta sẽ gặp Thiệu Khải Đăng
và Nương Tiên để nói chuyện. Số phận của hai người, để cho họ tự chọn lựa,
chúng ta không xen vào nữa, được không?
Chương 23: Cha vợ gặp con rể -
Cha!
Trong ký ức còn sót lại của Nương Tiên, cha vẫn như thế. Nàng không ngần
ngại nhào vào vòng tay rộng mở của cha, đôi mắt trong veo ngước nhìn thiên đế,
thật đáng yêu:
- Tiểu tiên… Nước…
Mắt Thiệu Khải Đăng như nổ đom đóm trước cảnh thân mật bất ngờ kia. Tính
chiếm hữu quả là rất cao, thiên đế thở dài:
- Ta là cha của Nương Tiên.
Nhạc phụ? Thiệu Khải Đăng thầm quan sát. Chuyện kiếp trước, hắn vẫn còn
nhớ. Đương nhiên là không có cảm tình với hai từ thiên đế một chút nào:
- Đến đây làm gì?
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Nương Tiên là của ta. Người tạo ra nàng ấy nhưng lại quẳng nàng trong một
xó rừng. Ta tìm được, dĩ nhiên là của ta rồi.
- Nương Tiên không phải là một món đồ vật. - Thiên đế nhìn con gái, xót xa
khi so với vóc dáng tròn trịa khi mới xuống, nàng có ốm đi - Ngươi phải lắng
nghe tâm tư tình cảm của nó, xem nó có thích ngươi không?
- Vậy ngày xưa khi thiên đế lấy đá của tôi đi, Thiên đế có hỏi đá, ở với
mèo là sung sướng, hay ở với thiên đế thích hơn không?
Thiên đế cứng họng. Gã này ngang như cua, nhưng cái ngang của hắn không
phải là không có lý:
- Ta thừa nhận là ta sai. Nên ta không muốn lập lại sai lầm đó lần nữa.
Nương Tiên chưa sẵn sàng để làm một con người, một người vợ. Ngươi yêu thích
nó, hãy cho nó một thời gian nữa để nó học hỏi, khám phá thêm thế giới này.
Giam cầm nó không phải là cách thể hiện ngươi yêu nó, chỉ để thỏa mãn ý thích
sở hữu của ngươi thôi.
- Tôi làm vì bản thân tôi mà. Người ta sung sướng trong khi mình đau khổ,
thế tại sao mình không được quyền sung sướng khi người ta đau khổ chứ…
- Ngươi…
Quả là rất bướng bỉnh. Những con người thế này, thiên đế chưa từng gặp nên
cũng không biết phải làm sao.
- Cha vợ đi thăm con gái như vậy được rồi. Cha vợ an tâm, tôi hứa sẽ không
bạc đãi Nương Tiên. Tôi cũng không cưới vợ hai, vợ ba thị thiếp gì đó làm khổ
nàng. Còn chuyện dạy dỗ nàng, thiết nghĩ không cần đâu. Dạy dỗ theo kiểu quăng
nàng vào một xó, không cho tiếp xúc với bên ngoài thì dạy làm gì. Cuộc sống sẽ
dạy cho nàng trưởng thành. Người không cần lo.
Thiên đế quả nhiên cụt lý. Thiên đế này cũng cần dạy dỗ lại thôi, ăn với
nói thế thì làm sao mà hơn người ta được:
- Thiên đế của chúng ta hiền quá!
- Người tốt là vậy mà. Hắn có lỗi nên chỉ cần nhắc tới lỗi của hắn là hắn
co vòi lại ngay. Thật là khổ quá đi mất!
- Nói thì nói, giận thì giận thế thôi chứ người làm sao mà bỏ lửng số phận
của Thiệu Khải Đăng được. Tôi cũng muốn biết sao từ huyết hồn mà hắn lại thành
nửa người nửa yêu thế này. Chuyện thật là hấp dẫn…
- Ngươi chỉ nhiều chuyện là giỏi thôi. Hắn tồn tại theo kiểu nửa người nửa
yêu, có lẽ là do hắn đã mượn xác con người để tiếp tục sống. Nếu xem rõ được
quá trình mượn xác đó thì sẽ có cớ cho cái gã thiên đế hiền lành của chúng ta
đòi lại uy phong cho mình. Thiên đế không giết sinh vật trên dương trần nhưng
nếu sinh vật đó làm tổn hại tới người khác, hắn hoàn toàn có thể ra tay.
- Ý chủ nhân là nếu Thiệu Khải Đăng là do hại người cướp xác thì sẽ bị…
- Ừ. Muốn biết rõ thì đi hỏi Diêm đế thôi. Lúc nãy đang coi hay thì có
người ra vẻ quân tử không thèm chấp, bây giờ chúng ta coi tiếp, xem diễn biến
thế nào…