Thính phong - Chương 05 - 06
Chương 5: Cơn say
Từ lúc đi ra khỏi bar của Lý Tu Nhiên, anh chỉ cảm thấy lòng
mình hỗn loạn, nên ngồi lì trong xe hút thuốc. Sau đó thì anh nhìn thấy một
dáng người quen thuộc, trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Anh nhìn cô vui vẻ nói cười với mấy người bạn, lại còn cả màn
vũ đạo vô cùng mê hoặc đó bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhưng khi thấy những người
đàn ông khác chết mê chết mệt vì cô, anh lại có cảm giác hơi tức giận – đứa con
gái ngu xuẩn đó, cô ta hoàn toàn không biết mình có thể trở thành mục tiêu của
những tên biến thái hoặc háo sắc ngoài kia.
Thính Phong vốn đã định bỏ đi, nhưng không hiểu vì sao lại
xuống xe rồi bước theo cô, sau đó thì trông thấy cô ngồi thụp xuống góc đường
lặng lẽ khóc một mình. Cô khóc rất lâu, dường như rất đau lòng, ngay cả việc
anh đã đứng ngay bên cạnh từ bao giờ mà cũng không hay biết.
Rồi lúc này, trong khi bướng bỉnh không nhìn anh, cô lại rơi
nước mắt. Lần đầu gặp nhau, anh đã cho rằng cô thuộc dạng phụ nữ có sức sống
mạnh mẽ lạ thường, bướng bỉnh, nhạy cảm, lại cực kỳ tinh nghịch, thậm chí có
thể nói là da mặt cực dày. Cô đủ dũng khí để nhảy với một người đàn ông xa lạ,
đủ dũng khí để năm lần bảy lượt khiêu chiến với giám đốc của mình, vì sao lúc
này lại để lộ ra cảm xúc yếu đuối và bất lực như thế?
Nhưng nếu như nói không biết tại sao cô rơi nước mắt thì cũng
là không chính xác, anh có thể khẳng định rằng cô đã có chút rung động với
mình. Anh luôn biết rất rõ rằng mình có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, huống hồ
đây lại là một đứa con gái vắt mũi chưa sạch, nếu không thích anh, thì làm sao
cô lại phản ứng thái quá như vậy trước một câu nói của anh? Chỉ có điều, thứ
tình cảm trẻ con đó đối với anh mà nói, đã quá thừa thãi, anh tuyệt đối sẽ
không đáp lại. Đó là còn chưa nói tới món nợ cần phải thanh toán giữa hai người
bọn họ.
Liếc nhìn ánh đèn đường sáng rõ qua gương chiếu hậu, Thính
Phong xuống xe đi vòng sang, mở cửa, đẩy cô vào bên trong rồi nhanh chóng quay
lên chốt cửa, khởi động xe.
Lãnh Hoan giằng co, đập vào cửa kính, muốn anh mở cửa ra.
“Ngồi yên đi, tôi không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột
với cô đâu”, anh đột nhiên lên tiếng, nơi đáy mắt là ngọn lửa đang nhảy múa một
cách thiếu kiên nhẫn.
Cô sững lại trong giây lát, ngồi ngẩn ra trên ghế của mình,
nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lẽo như băng của anh.
Lẽ ra cô nên tiếp tục chống đối, sau đó nói một cách nghiêm
túc với anh rằng cô muốn tự đi về một mình, đây không phải việc của anh.
Thế nhưng lúc đó cô dường như đã mất hết tất cả dũng khí, chỉ
cảm thấy xấu hổ, xấu hổ không chịu nổi. Người đàn ông này quá thông minh, anh
biết rõ trò diễn kịch của mình là nhằm mục đích gì. Tất cả tâm tư của cô đã bị
phơi bày hết trước mắt anh, còn anh thì tỏ ý rằng mình hoàn toàn không có hứng,
hoàn toàn không để ý.
Đủ rồi, đừng tiếp tục làm trò cười nữa, cố giữ lại một chút
tự tôn đáng thương của bản thân đi, cô cắn môi, thầm nhạo báng chính mình.
Trong tiếng động cơ ầm ầm, cô cố gắng để cười lên, cố gắng
ngăn lại màn sương đang phủ trước mắt, nhưng lại thấy ngực mình đau tới nỗi
không sao chịu nổi. Cơn đau ấy bóp nghẹt hơi thở của cô, nhịp tim đập nhanh một
cách điên cuồng như đang thúc từng hồi, từng hồi vào lồng ngực.
Khuôn mặt cô dần dần nóng lên không rõ vì xấu hổ hay tức
giận. Cô nhìn thẳng vào bảng điều khiển, nghe tiếng gió vù vù ở bên ngoài, dạ
dày bỗng cuộn lên từng hồi. Cô biết chiếc xe thể thao 1001 mã lực này có thể
đạt tới tốc độ tối đa 407 km/h. Nhưng lẽ nào anh đang muốn đua xe một cách điên
cuồng ngay trong khu đô thị?
“Dừng xe!”, cuối cùng không chịu nổi, Lãnh Hoan kêu lên, sau
tiếng phanh xe chói tai, cô mở cửa lao ra ngoài, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Tay ôm lấy bụng, cô nhìn chằm chằm vào đống phế thải lẫn lộn
trên mặt đất, lòng nghĩ tốt rồi, vậy là bữa thịnh soạn khó khăn lắm mới có được
đã mất không rồi.
Khi Lãnh Hoan ngồi lại vào ghế của mình, Thính Phong rút một
tờ khăn giấy đưa cho cô, vẻ mặt âm u không rõ biểu cảm gì.
“Cảm ơn”, cô cầm tờ giấy. “Phiền anh lái xe chậm một chút…
Tim tôi không được tốt, không cùng anh đua xe được đâu”, cô nói bằng giọng yếu
ớt.
“Cô uống rượu đấy à?”, lúc đó anh mới phát hiện ra mặt cô lúc
đỏ lúc trắng, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Trước lúc ra khỏi nhà hàng, tôi uống hết một ly Jack
Daniel’s Whiskey trên bàn mà chẳng cảm giác gì cả”.
Anh bật cười thành tiếng, một ly Whiskey – không có cảm giác
gì? Chỉ có điều hiện giờ đã là nửa tiếng sau.
“Ở đâu?”
“Gì?”, cô cảm thấy đầu mình mỗi lúc một nóng, đến hơi thở
cũng nóng bỏng, toàn thân đã bắt đầu rơi vào trạng thái buồn ngủ, “Đường
Yorkhill Court…”.
Thính Phong nhìn người con gái đã chìm vào giấc ngủ, hơi cảm
thấy buồn bực. Lần đầu tiên trong đời anh đưa một người con gái say rượu về
nhà, còn như thông thường, nếu không phải phụ nữ giả say theo anh về, thì cũng
là anh uống say rồi đi tìm đàn bà để giải sầu.
Tiếng gió sạt qua bên ngoài cửa sổ, trong xe yên tĩnh đến lạ
kỳ. Anh tắt đèn, nhìn khuôn mặt tinh tế như búp bê sứ đang bị bóng tối màu xanh
sậm bao trùm của cô. Ánh đèn đường mờ ảo cứ lướt qua khuôn mặt ấy từng nhịp,
từng nhịp, thoắt ẩn thoắt hiện.
Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại, trên mi mắt vẫn còn ngấn
nước.
Hơi thở của anh bỗng như bị nén lại.
Thính Phong ngoảnh mặt đi, hướng thẳng về con đường phía
trước, không nhìn cô nữa.
Lần đầu tiên anh lái xe chậm thế này, ngay cả chiếc xe cũng
gầm lên những tiếng bất bình.
Anh nhìn ánh đèn đường thấp thoáng qua gương chiếu hậu, sắc
mặt dần trở nên lạnh giá.
Lời dặn dò của Lý Tu Nhiên, cộng thêm sự cảnh giác và nhạy
cảm đã được rèn luyện trong bao nhiêu năm qua nói với Thính Phong rằng, anh
đang bị người ta theo dõi.
Ý định lập tức thay đổi, ở ngã rẽ tiếp theo, anh lái xe theo
hướng ngược lại. Lúc này anh vẫn chưa muốn hại chết cô.
Chiếc xe lao thẳng vào bãi đỗ xe của Windy Casino, cánh cửa
lớn nhanh chóng đóng vào.
Thính Phong cởi áo khoác ngoài, bọc kín quanh người Lãnh Hoan
để người khác chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài gợn sóng và đôi chân thon dài đi
giày cao gót màu vàng nhạt của cô.
Anh bế cô vào trong thang máy chuyên biệt rồi nhấn nút. Cửa
thang máy mở ra ở tầng mười tám. Đi xuyên qua hành lang rộng rãi, anh dừng bước
trước cánh cửa bằng đồng, khắc hoa rồi bấm mật khẩu.
Kéo áo khoác ra, Thính Phong nhẹ nhàng đặt Lãnh Hoan lên
chiếc giường lớn của mình. Trước khi rời khỏi vòng tay anh, cô còn bám lấy vạt
áo anh lẩm bẩm: “Tôi không hề nhớ anh…”
Thính Phong nhìn Lãnh Hoan. Cô vẫn còn đang ngủ say, hoàn
toàn không ý thức được những gì mình nói, một tia u ám lạ thường lóe lên trong
đôi mắt màu nâu sậm, anh gạt tay cô một cách không thương tiếc ra khỏi vạt áo
mình.
Chương 6: Báo đáp
Trong mơ màng, Lãnh Hoan ngửi thấy một mùi hương dìu dịu
nhưng rất thơm. Từ từ hé mở đôi mắt cay xè, cô nhìn lên trần nhà ngay phía trên
mình. Một màu trắng vô cùng vô tận với những gợn hoa văn trông khiêm nhường
nhưng tuyệt đẹp. Những sợi châu của ngọn đèn pha lê rủ xuống tạo nên những gợn
sóng theo từng lớp trật tự. Còn chưa kịp tán thưởng, cô đã vội ngồi bật dậy,
kinh ngạc nhìn quanh dò xét không gian hoàn toàn lạ lẫm đó.
Căn phòng rộng lớn khác thường, nhìn từ đầu tới cuối chỉ một
màu lành lạnh. Trong không gian loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy, cô vô
thức quay đầu lại, nhìn vào bức tường kính ở bên trái, ngẩn mặt ra.
Phía bên kia bức vách thủy tinh rõ ràng là phòng tắm, lờ mờ
trong đó có một người đàn ông, nói chính xác hơn là một người đàn ông khỏa thân
vừa bước ra khỏi bồn tắm, đang dùng khăn bông lau tóc.
Dù nhìn không rõ lắm, nhưng quả thực cơ thể anh đẹp một cách
lạ thường. Lãnh Hoan gần như ngồi đờ ra nhìn anh quấn chiếc khăn tắm quanh
người, sau đó từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Anh xuất hiện trước mắt cô chỉ một
tích tắc sau đó, hoàn toàn rõ nét.
Dường như sự tác động quá mạnh đến thị giác đã khiến cô đột
nhiên mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể lắp bắp một từ: “Anh… anh…”.
Diệp Thính Phong nhìn Lãnh Hoan khi đó mặt đã đỏ bừng, nở nụ
cười giễu cợt, mở tủ quần áo của mình ra.
Một vật màu trắng đột nhiên bay vù đến đập thẳng vào đầu Lãnh
Hoan. Tiếp sau đó, một giọng nói du dương vang lên: “Trước khi cô xác định được
nó là cái gì, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên giật nó xuống”.
Đáng tiếc là lời nhắc nhở của anh đã chậm một bước, Lãnh Hoan
đã tức giận kéo phắt thứ đang trùm lên đầu mình xuống.
“Á…”, cô hét lên một tiếng, ném chiếc khăn tắm về phía anh,
“Anh là đồ biến thái”.
Vội vàng nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn hiện rõ mồn
một trong đầu cô, khiến mặt cô nóng tới nỗi chỉ muốn nổ tung.
“Tôi đã nhắc cô rồi”, giọng nói uể oải vang lên bên tai Lãnh
Hoan, “Hơn nữa, chẳng lẽ sau khi tắm xong, cô mặc quần áo mà không cần bỏ khăn
tắm ra?”.
Cô mở trừng mắt, nhìn thấy Thính Phong đã mặc xong quần áo,
ngồi xuống một bên giường với điệu bộ cực kỳ thoải mái.
“Nhưng người ta chỉ làm như vậy khi ở một mình, còn hiện giờ
anh phải nghĩ tới việc có tôi ở đây nữa chứ”, cố gắng lắm mới tìm lại được
giọng nói của mình, Lãnh Hoan giận dữ phản đối.
“Cô có thể chọn cách không nhìn mà”, Thính Phong nở nụ cười
tinh quái, “Tuy nhiên những người đàn bà từng ngủ với tôi thường không bỏ qua
cơ hội được ‘bổ mắt’ này đâu”.
“Ai ngủ với anh chứ”, câu phản bác bị nuốt ngược vào trong,
Lãnh Hoan kinh hãi nhìn chiếc giường bên dưới, lại nhìn bộ áo ngủ rộng thùng
thình mà mình đang mặc, mồ hôi cứ vậy túa đầy trên trán. Cô ngủ trên giường của
anh từ lúc nào thế? Vì sao cô không thể nhớ nổi một chút gì những chuyện xảy ra
đêm qua cơ chứ?
Thính Phong không nói gì, cố ý tra tấn trái tim cô.
Cô nuốt ực một cái trong cổ họng, mở miệng nói một cách khó
khăn: “Vậy… tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Thính Phong liếc nhìn cô, nói bằng giọng dửng dưng: “Cô muốn
ám chỉ chuyện gì? Việc cô nôn ra giường tôi ấy hả? Hay là việc tôi thay quần áo
cho cô?”.
Hóa ra là vậy. Lãnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúng búng:
“Lúc đó anh có thể đưa tôi về nhà mà”.
“Cô say đến mức đó, tôi không thể nào nghe ra địa chỉ mà cô
nói”.
Gì kia? Lãnh Hoan chau mày, mình rõ ràng đã đọc địa chỉ rất
mạch lạc rồi mà.
“Trông cô có vẻ hơi thất vọng, chẳng lẽ vì đã không có
‘chuyện gì’ xảy ra?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng rồi khẽ mỉm cười.
Câu nói đùa đó thật là độc ác, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào
người đàn ông ngồi trước mặt mình, bất chợt nhận ra khuôn mặt đẹp trai đó đang
ở gần ngay trong gang tấc.
Anh ở ngay sát cô, gần tới nỗi cô có thể ngửi thấy cả hơi thở
của anh. Hóa ra đó chính là hương thơm thanh khiết mà cô ngửi thấy nãy giờ.
Thính Phong nhìn đôi tai đang dần đỏ lên của cô, khẽ khàng
hỏi: “Tôi đã cho cô ở lại đây, giờ cô định báo đáp thế nào?”.
Hơi thở của anh lướt qua gò má cô, khiến cơ thể cô nhè nhẹ
run lên.
Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi
mắt màu nâu sâu thẳm đó: “Anh muốn gì?”.
“Anh muốn gì?”
Giọng nói của cô vọng lại trong tim anh, một thanh âm đang
kêu lên rầm rĩ ở góc u ám nhất: Tôi muốn cô biết thế nào là cảm giác
hạnh phúc rõ ràng đã ở trong tầm tay, nhưng lại không thể nào có được. Tôi muốn
cô rơi xuống vực sâu của sự hận thù đến tận xương tủy giống như tôi. Muốn cô
phải dùng nước mắt và nỗi đau để lấp đầy nó. Nếu số phận của tôi là bắt buộc
phải chịu đựng sự giày vò đó, vậy thì cô cũng vĩnh viễn không thể nào thoát
được.
Thính Phong vẫn lặng im không nói, chỉ nhìn Lãnh Hoan chằm
chằm. Cô không thể hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt anh, cũng không sao
đoán nổi, chỉ biết rằng anh đang cho cô một cơ hội, một khả năng có lẽ là hạnh
phúc.
Mỗi ngày trên thế giới này đều có vô vàn những cơ hội và
những con người lướt qua bên ta. Ở mỗi nơi nào đó đều có những cảnh bi hoan ly
hợp trong phút giây ngắn ngủi. Có thể chỉ một phút sau, khi quay đầu lại, bóng
dáng người ấy đã không còn ở đó, để rồi suốt cả cuộc đời, ta không bao giờ có
thể trông thấy người ấy nữa.
“Khi dần dần cảm thấy thành phố này trở nên lạnh giá, em đã
gặp được anh”, cô bất chợt nhớ đến một câu trong bài
hát được nghe từ lâu lắm rồi.
Nếu cô đẩy anh ra lúc này, thì có lẽ vòng tay đã ôm cô đêm
đó, bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay cô, chiếc khăn lụa đã che chở vỗ về vết thương
của cô, và cả cái hôn gấp gáp mà nồng nàn kia nữa, tất cả đều sẽ nhạt dần rồi
biến mất.
Kết cục như vậy có phải là điều mình muốn hay không? Cô thầm
hỏi lòng mình.
Cuộc sống ngắn ngủi và mong manh như vậy, đặc biệt là đối với
cô. Vậy nên cô không muốn tiếp tục do dự tính toán được mất để thời gian trôi
qua vô nghĩa nữa. Nếu đây là sự báo đáp mà anh muốn, cô sẽ trả cho anh, chỉ có
điều cô cũng muốn là người hưởng lợi.
Mắt nhìn thẳng vào Thính Phong, Lãnh Hoan hôn lên môi anh,
ngại ngùng nhưng vẫn quyết liệt dấn sâu vào. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, chờn
vờn đưa đẩy một cách thành thục, thiêu đốt từng millimet bên trong bờ môi cô.
Trong đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng vẻ luống cuống của cô và cả hình ảnh đang
run lên nhè nhẹ.
Trước khi tất cả vượt khỏi tầm kiểm soát, cô đẩy anh ra. Anh
cũng không cưỡng lại, chỉ ngồi lặng lẽ dựa lưng vào thành giường nhìn cô, khuôn
mặt không bộc lộ một nét cảm xúc nào.
“Tôi phải đi rồi”, cô gượng cười, cố gắng làm ra vẻ thoải
mái.
Thính Phong đứng lên, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo
len vứt cho cô: “Thay đi, tôi sẽ đưa cô về”.
Cô cầm chiếc áo, mắt nhìn anh: “Ca làm hôm nay của tôi…”.
Thính Phong ngắt lời cô: “Tôi sẽ nói với Raymond”. Nói xong,
anh quay người đi châm một điếu thuốc.
Cô nhìn cái dáng trầm ngâm của anh từ phía sau, cắn môi rồi
thay áo.
***
“Đến nhà tôi rồi”, Lãnh Hoan chỉ vào cánh cửa khu căn hộ nơi
cô ở.
Thính Phong dừng xe nhưng vẫn không mở chốt cửa.
Tay búng búng tàn thuốc lá ra bên ngoài cửa kính rồi
nhìn cô nói: “Vì sao cô không hỏi tôi xem tôi có hài lòng với sự báo đáp của cô
chưa?”.
Cô ngẩn người, sau đó lại cúi đầu xuống cười thản nhiên:
“Việc anh có hài lòng hay không không nằm trong phạm vi tôi quan tâm, cũng
không phải là việc tôi có thể quyết định được. Tôi chỉ biết rằng tôi đã làm
việc mình muốn làm”.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, “Xuống
xe đi”, Thính Phong mở cửa xe, không nhìn cô nữa.
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, Lãnh Hoan mới quay đầu lại, nhìn
theo bóng chiếc xe đang dần dần mất hút ở góc đường.
Sau lần này, không biết có còn cơ hội được nhìn theo chiếc xe
này đi khuất một lần nữa hay không.